Hắn kéo tay nó đi vòng ra sau bar – một con hẻm khá vắng vẻ nếu không muốn nói là không có ai đi ngang.
Ép nó đứng dựa người vào tường, hiện tại, hắn với nó đang đứng trong một tư thế hết sức thân mật: Nó nằm gọn trong hai cánh tay rắn chắc của hắn mặc dù gương mặt vẫn không tỏ vẻ gì là ngại ngùng.
-Anh vừa gây sự chú ý đấy. – Nó khẽ nhếch mép.
-Em nghĩ anh quan tâm sao? – Hắn không vừa, đáp lại nó.
-Chắc không. – Nhìn hắn vẫn dám nắm tay nó dắt đi là đủ hiểu có quan tâm hay không rồi.
-Anh nhớ hình như em không có xe, hay để anh đưa em tới đó?
-Không cần, em đi với Vi được. – Nó từ chối.
-Không muốn đi chung xe với anh? – Hắn nhìn nó đầy chất vấn.
-Mọi người sẽ nghi ngờ. – Nó nhẹ giọng trả lời.
-Kệ họ, chẳng lẽ chúng ta chỉ quen nhau trong âm thầm? Anh không chịu nổi điều đó.
-Việc của anh. Không chịu nổi thì đường ai nấy đi. Bây giờ nói chia tay vẫn còn kịp đấy. – Nó không sợ hãi, vẫn cứng rắn nói tiếp, miệng hơi cong lên.
-Em… - Hắn trừng mắt với nó.
-Sao?
-Em xem anh như trò đùa à? – Hắn có vẻ khá giận dữ.
-Không hề. Em chẳng xem đây là trò chơi bởi tình cảm không thể đem ra để đùa cợt được. Thế anh đã đùa giỡn tình cảm của bao nhiêu cô gái mà có thể mở miệng nói với em câu ấy?
-Anh…
-Đừng nghĩ em sẽ ghen vì điều đó. Những đứa con gái dễ dãi như thế không xứng đang để em phải bận tâm. Anh muốn làm gì và đã từng làm gì không nằm trong quyền kiểm soát của em. – Nó nói với gương mặt bất cần.
-Anh không có ý đó.
-Vậy thì tốt. – Nó gật đầu.
-Em thay đổi nhiều quá! – Hắn lắc đầu cười khổ.
-Thay đổi? Thay đổi những gì? – Có vẻ đề tài này gây hứng thú cho nó.
-Lúc trước chỉ cần là một đứa con gái liếc nhìn anh, em cũng sẽ tra hỏi cho cặn kẽ. Mặc dù không tới mức là đi đâu em cũng chất vấn nhưng hầu như anh làm gì, đi cùng ai, nghĩ gì em đều có thể biết mà không cần anh nói. Em như đi guốc trong bụng anh vậy. – Hắn từ từ nói.
-Vậy à?
-Phải. Còn bây giờ em lại nói là em không thèm kiểm soát anh nữa, cảm giác rất khó chịu. Ngày trước dù có bị em quấy nhiễu như thế nào nhưng thực tâm anh cảm thấy nó còn dễ chịu hơn vì anh luôn cảm thấy được ánh mắt em dõi theo anh.
-Hừ…anh và em…cả hai ta đều biết em mất trí nhớ. Những chuyện đó cũng đều là “đã từng”. Chính vì thế em mới không như ngày xưa. Quen anh để làm gì chứ? Để anh giúp em tìm lại những cảm giác và kí ức mà bản thân em đã để lạc mất. Nếu em không thay đổi thì thứ gì thay đổi đây? – Nó nhìn sâu vào mắt hắn.
-Có lẽ em đúng. Vậy thì hành trình đi tới trái tim em hiện tại còn dài lắm đây. Haizz… - Hắn im lặng hồi lâu thì mở miệng.
-Biết thế là tốt. – Nó gật đầu.
-Vậy để anh giúp em tìm lại chút cảm giác nhé! – Hắn cười ranh mãnh, hai gương mặt càng ngày càng tiến lại gần nhau hơn.
Khi hai đôi môi chạm vào nhau, cảm giác ấm áp lẫn rung rinh khiến nó mở to mắt. Hắn dám làm thật? Lúc đầu chỉ là cái lưỡi hắn tham lam vị ngọt trên bờ môi nó, sau đó là từ từ tiến vào trong, rồi lại tách hai hàm răng của nó ra. Rất có trình tự! Đây là bốn từ vang vọng trong đầu nó lúc này. Nó không hưởng ứng, cũng chẳng phản kháng. Căn bản là càng động đậy thì càng là hắn thêm phấn khích mà thôi nên đứng im sẽ là tối thượng sách. Không phải là nó không có cảm giác gì với hành động này mà là…thật sự là không biết đón nhận ra sao!
Thấy nó không có chút phán ứng nào làm hắn cũng có chút bực tức mà dừng lại, gương mặt cau có thấy rõ. Khi hắn vừa rời môi nó, ngay lập tức nó đẩy nhẹ người hắn ra xa. Có người đi ngang thì chết chắc hai đứa!
-Anh hay nhỉ? – Nó lườm hắn.
-Sao em không có chút thành ý gì nhỉ? – Hắn vò đầu.
-Thế anh nghĩ em nên làm thế nào? – Nó nghiêng đầu.
-Phối hợp. – Hắn nhún vai.
-Em không nghĩ mình có thể làm được. – Nó tỏ vẻ không quan tâm.
-Không sao. Rồi từ từ anh sẽ khiến em làm được.
-Ok…em sẽ chờ. Mà bây giờ đi rồi, hẹn gặp anh ở đó và…đừng làm em thất vọng! – Nó vẫy tay, hôn nhẹ vào má hắn rồi ngoảnh mặt bước đi.
Hắn nhìn theo dáng nó, có chút sững sờ với nụ hôn nhưng rồi cũng mỉm cười nhìn theo. Hắn tin, dù có thay đổi vẻ bề ngoài, tính cách và thái độ đi chăng nữa thì sâu trong trái tim nhỏ bé ấy vẫn còn có một chỗ đứng cho hắn, cũng như tính cách thật sự cua những năm về trước chỉ là đang ngủ quên mà thôi.
…
Hắn kéo tay nó đi vòng ra sau bar – một con hẻm khá vắng vẻ nếu không muốn nói là không có ai đi ngang.
Ép nó đứng dựa người vào tường, hiện tại, hắn với nó đang đứng trong một tư thế hết sức thân mật: Nó nằm gọn trong hai cánh tay rắn chắc của hắn mặc dù gương mặt vẫn không tỏ vẻ gì là ngại ngùng.
-Anh vừa gây sự chú ý đấy. – Nó khẽ nhếch mép.
-Em nghĩ anh quan tâm sao? – Hắn không vừa, đáp lại nó.
-Chắc không. – Nhìn hắn vẫn dám nắm tay nó dắt đi là đủ hiểu có quan tâm hay không rồi.
-Anh nhớ hình như em không có xe, hay để anh đưa em tới đó?
-Không cần, em đi với Vi được. – Nó từ chối.
-Không muốn đi chung xe với anh? – Hắn nhìn nó đầy chất vấn.
-Mọi người sẽ nghi ngờ. – Nó nhẹ giọng trả lời.
-Kệ họ, chẳng lẽ chúng ta chỉ quen nhau trong âm thầm? Anh không chịu nổi điều đó.
-Việc của anh. Không chịu nổi thì đường ai nấy đi. Bây giờ nói chia tay vẫn còn kịp đấy. – Nó không sợ hãi, vẫn cứng rắn nói tiếp, miệng hơi cong lên.
-Em… - Hắn trừng mắt với nó.
-Sao?
-Em xem anh như trò đùa à? – Hắn có vẻ khá giận dữ.
-Không hề. Em chẳng xem đây là trò chơi bởi tình cảm không thể đem ra để đùa cợt được. Thế anh đã đùa giỡn tình cảm của bao nhiêu cô gái mà có thể mở miệng nói với em câu ấy?
-Anh…
-Đừng nghĩ em sẽ ghen vì điều đó. Những đứa con gái dễ dãi như thế không xứng đang để em phải bận tâm. Anh muốn làm gì và đã từng làm gì không nằm trong quyền kiểm soát của em. – Nó nói với gương mặt bất cần.
-Anh không có ý đó.
-Vậy thì tốt. – Nó gật đầu.
-Em thay đổi nhiều quá! – Hắn lắc đầu cười khổ.
-Thay đổi? Thay đổi những gì? – Có vẻ đề tài này gây hứng thú cho nó.
-Lúc trước chỉ cần là một đứa con gái liếc nhìn anh, em cũng sẽ tra hỏi cho cặn kẽ. Mặc dù không tới mức là đi đâu em cũng chất vấn nhưng hầu như anh làm gì, đi cùng ai, nghĩ gì em đều có thể biết mà không cần anh nói. Em như đi guốc trong bụng anh vậy. – Hắn từ từ nói.
-Vậy à?
-Phải. Còn bây giờ em lại nói là em không thèm kiểm soát anh nữa, cảm giác rất khó chịu. Ngày trước dù có bị em quấy nhiễu như thế nào nhưng thực tâm anh cảm thấy nó còn dễ chịu hơn vì anh luôn cảm thấy được ánh mắt em dõi theo anh.
-Hừ…anh và em…cả hai ta đều biết em mất trí nhớ. Những chuyện đó cũng đều là “đã từng”. Chính vì thế em mới không như ngày xưa. Quen anh để làm gì chứ? Để anh giúp em tìm lại những cảm giác và kí ức mà bản thân em đã để lạc mất. Nếu em không thay đổi thì thứ gì thay đổi đây? – Nó nhìn sâu vào mắt hắn.
-Có lẽ em đúng. Vậy thì hành trình đi tới trái tim em hiện tại còn dài lắm đây. Haizz… - Hắn im lặng hồi lâu thì mở miệng.
-Biết thế là tốt. – Nó gật đầu.
-Vậy để anh giúp em tìm lại chút cảm giác nhé! – Hắn cười ranh mãnh, hai gương mặt càng ngày càng tiến lại gần nhau hơn.
Khi hai đôi môi chạm vào nhau, cảm giác ấm áp lẫn rung rinh khiến nó mở to mắt. Hắn dám làm thật? Lúc đầu chỉ là cái lưỡi hắn tham lam vị ngọt trên bờ môi nó, sau đó là từ từ tiến vào trong, rồi lại tách hai hàm răng của nó ra. Rất có trình tự! Đây là bốn từ vang vọng trong đầu nó lúc này. Nó không hưởng ứng, cũng chẳng phản kháng. Căn bản là càng động đậy thì càng là hắn thêm phấn khích mà thôi nên đứng im sẽ là tối thượng sách. Không phải là nó không có cảm giác gì với hành động này mà là…thật sự là không biết đón nhận ra sao!
Thấy nó không có chút phán ứng nào làm hắn cũng có chút bực tức mà dừng lại, gương mặt cau có thấy rõ. Khi hắn vừa rời môi nó, ngay lập tức nó đẩy nhẹ người hắn ra xa. Có người đi ngang thì chết chắc hai đứa!
-Anh hay nhỉ? – Nó lườm hắn.
-Sao em không có chút thành ý gì nhỉ? – Hắn vò đầu.
-Thế anh nghĩ em nên làm thế nào? – Nó nghiêng đầu.
-Phối hợp. – Hắn nhún vai.
-Em không nghĩ mình có thể làm được. – Nó tỏ vẻ không quan tâm.
-Không sao. Rồi từ từ anh sẽ khiến em làm được.
-Ok…em sẽ chờ. Mà bây giờ đi rồi, hẹn gặp anh ở đó và…đừng làm em thất vọng! – Nó vẫy tay, hôn nhẹ vào má hắn rồi ngoảnh mặt bước đi.
Hắn nhìn theo dáng nó, có chút sững sờ với nụ hôn nhưng rồi cũng mỉm cười nhìn theo. Hắn tin, dù có thay đổi vẻ bề ngoài, tính cách và thái độ đi chăng nữa thì sâu trong trái tim nhỏ bé ấy vẫn còn có một chỗ đứng cho hắn, cũng như tính cách thật sự cua những năm về trước chỉ là đang ngủ quên mà thôi.
…