Tụi nó kéo ghế ngồi xuống cái bàn ăn dài rộng với vô số sơn hào hải vị. Nhìn qua một lượt, dù có đói thật đấy nhưng tụi nó cũng chẳng phải là heo mà ăn lắm thế này. Vả lại ăn hoài mấy món cao lương mĩ vị cũng ngán thật. Mà cho dù ngán cũng phải chấp nhận động đũa vào ăn nếu không muốn chết đói. Kể ra nhà giàu cũng không phải là sung sướng lắm nhỉ?
Vi sau khi bỏ nốt phần còn lại của cái... sandwich vào mồm thì cầm lấy ly sữa đưa lên miệng uống. Đúng lúc đó, “anh người yêu đẹp trai” của nhỏ bước xuống với tình trạng không-thể-nào-tưởng-tượng-nổi!
- Phụtttt… - Vi phun hết số sữa trong miệng mình ra.
- Ăn uống cho đàng hoàng chút đi Vi. Còn gì là thể thống nữa? – Nó hơi cau mày rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
- Bẩn quá! – Trang lắc đầu.
- Mày không cần phải thử tốc độ phản xạ của tao đâu Vi. – Thảo Anh có vẻ hơi khó chịu. Căn bản là vì cô nàng ngồi đối diện Vi nên lúc bị phun sữa vào mặt có hơi giật mình nhưng vẫn né được. Suýt nữa là được dưỡng da bằng sữa vào sáng sớm rồi!
- Hơ…xin lỗi! Còn anh nữa? Ăn mặc kiểu gì vậy? – Vi hối lỗi với Thảo Anh rồi lại quay sang gườm gườm nhìn Khánh.
- Ơ…Hì, quen rồi. Ở nhà cũng thế nên… - Khánh gãi đầu. Nguyên do cũng là tại anh chàng này lúc bước vào phòng ăn chỉ mặc mỗi cái…quần đùi!
- Quen thì quen nhưng cũng phải nhớ ở đây không phải nhà anh chứ? – Vi nhăn mặt.
- Nhưng cũng có sao đâu? Mặc vậy thì sao chứ? Em làm gì phản ứng ghê vậy? – Khánh gắng cổ lên cãi.
- Còn cãi à? – Vi trừng mắt một cái làm cậu chàng cấm khẩu không dám hó hé nữa. Tội thật!
- Hờ…mới sáng sớm mà vợ chồng cãi nhau thất hoà thế à? Tao tưởng mày mệt lắm rồi, không còn sức cãi nữa chứ? Ai dè vẫn còn khoẻ gớm. – Thảo Anh đá đểu.
- Chậc… - Trang tặc lưỡi nhìn 2 cô em.
- Kệ tao. Lắm mồm. – Vi chau mày rồi quay sang lườm Khánh thêm cái nữa những nhỏ bất giác đỏ mặt quay đi.
Tự nhiên nhìn lại nhỏ mới phát hiện thân hình Khánh cũng thuộc dạng chuẩn lắm chứ! Thảo nào gái nó cứ theo nườm nượp. Cộng thêm vào đó là cái thói trăng hoa, mồm lưỡi dẻo quẹo, gương mặt đẹp trai thì thôi rồi, khỏi cần xách rìu đi đốn tim người ta mà người ta tự xách tim đem dâng lên cho mình.
Vi rời bàn ăn đi về phòng, bây giờ nhỏ rất cần một giấc ngủ để lấy lại sức, sắp chết rồi đây.
Lúc đi tới cầu thang, nhỏ chạm mặt 3 tên còn lại cũng đi xuống. Minh thấy Vi thì níu tay lại hỏi:
- Em đi lên phòng à? Ăn sáng chưa đấy?
- Dạ rồi anh, em lên phòng ngủ cái. Mệt chết! Hơ… - Nhỏ đưa tay lên che miệng ngáp.
- Vậy à…vậy tối qua làm được gì rồi? – Minh lại hỏi.
- Vào hỏi Thảo Anh với con An ấy. Em với Trang chẳng tiến triển gì, chỉ có 2 đứa kia là tìm được chút thông tin thôi. – Vi chản nản trả lời rồi bước thẳng lên lầu chẳng muốn nói thêm bất cứ điều gì.
Cả ba nhìn nhau khó hiểu rồi cũng bước vào phòng ăn. Không khí nhà ăn có vẻ khá im lặng hơn mọi bữa. Chắc cũng tại tụi nó mệt quá nên không nói điều gì.
Hắn vừa ngồi xuống ghế cũng là lúc nó buông muỗng đứng dậy rời bàn ăn, theo sau nó là Trang cùng Thảo Anh cũng kết thúc quá trình lấp đầy bao tử của mình.
- Em ăn xong rồi sao? – Thiên ngước lên nhìn nó.
- Dạ. - Nó gật nhẹ đầu, mắt thâm quần thấy mà thương.
- À…em tìm được thông tin gì rồi? Anh nghe Vi bảo là em điều tra ra được chút manh mối. – Minh xen ngang.
- Hử? Ừm…anh không cần biết đâu. – Nó hơi nhướn mày, im lặng một hồi rồi cũng quyết định không nói. Tốt nhất là lúc này chưa nên đưa ra kết quả cụ thể cho Minh và Thiên, kẻo hư mất kế hoạch mà nó đã nhọc công dàn dựng. Đi được hơn nửa đoạn đường, nó không muốn đổ bể.
- Sao vậy?
- Chuyện riêng của em, tốt nhất là anh đừng xen vào và đừng điều tra vấn đề ấy. Em biết kẻ mà Kama đã liên lạc là ai, biết tên đứng sau giúp đỡ Kayushi vì nguyên nhân gì nhưng em sẽ không nói. Anh đừng mong biết bất cứ thứ gì về nó. Nếu em mà biết mấy anh nhúng tay vào chuyện riêng của em thì kết quả không tốt hơn tên Kama hôm qua đâu. – Nó nghiến răng, liếc cả đám một lượt rồi đi thẳng lên lầu.
- Cô ấy sao vậy? – Đăng hơi khó hiểu.
- Mệt nên tâm trạng không tốt. – Trang nhìn theo hướng nó đi.
- À mà đúng rồi…thông tin cứ để đấy bọn em sẽ xử lí. Anh biết việc mình phải làm rồi chứ? Chiều nay đem em xem nhé! – Thảo Anh hất mặt về phía Thiên.
- Hả? Cái gì cơ? – Thiên lơ ngơ.
- Chậc…6 khẩu SK2400, bộ dao găm của Vi và 6 thanh kiếm dẻo. Đó là cho tụi em, còn mấy anh tự lấy nhé. Với lại, liên lạc với thầy để lấy thêm đồ, đợt này chúng ta sẽ được dùng vài dụng cụ mới. – Thảo Anh tặc lưỡi rồi nói một lèo.
- À…ok. Thế để anh lấy cho, mà ở đâu? – Thiên Gật gù.
- …Deawan! – Thảo Anh hơi chau mày nhìn Thiên nhưng cũng trả lời.
- Deawan? Tập đoàn hàng không Deawan? – Khánh nhắc lại, cậu suýt sặc cơm.
- Phải…vấn đề gì sao? – Thảo Anh mở to mắt ngây thơ hỏi.
- Sao tự dưng lại đi lấy vũ khí ở đó? – Hắn thay Khánh hỏi.
- Cứ theo chỉ dẫn của Thiên và Minh. Tất cả mọi thắc mắc cứ hỏi họ nhé…lính mới! – Thảo Anh cười lém lỉnh rồi chạy tót nếu không muốn 2 tên kia tút dép ném vào bản mặt vì cụm từ: LÍNH MỚI.
- Ăn ngon miệng. – Trang nhún vai rồi cùng bước theo cô em gái.
- Hơ…sáng sớm nay sao trật tự đảo lộn nhiều thế? – Khánh nhăn nhó.
- Đảo lộn? Cái gì đảo lộn? – Minh đần mặt.
- Mày không thấy à? Sáng nay thì tự dưng Vi cau có, bình thường có vậy không? An thì nghiêm nghị hẳn lên, Trang thì ít nói vô cùng còn Thảo Anh thì dám trêu cả tao với Đăng. Bình thường có thấy Thảo Anh chọc đến bọn tao đâu? – Khánh liệt kê, kể lể.
- Vậy thôi à? – Thiên thản nhiên hỏi mà không thèm ngẩn mặt lên nhìn, cứ đều đều tiếp tục công việc ăn uống.
- Chứ muốn sao nữa? Mày không thấy có gì lạ à? – Khánh chồm người lên nhìn vào mặt Thiên rồi quay sang Minh rồi lại tới hắn.
- Ăn uống đàng hoàng đi! – Hắn nhăn mặt, đạnh cái “bốp” vào đầu cu cậu.
- Au… - Khánh ôm đầu ngồi xuống lại ngay ngắn.
- Đáng đời. – Minh hất mặt với Khánh một cái.
- Gì chứ? Tao nói không phải à? Rõ ràng là họ rất khác mọi bữa.
- Haiz…mày còn non lắm. Mày nên biết thêm một bí mật khác của bộ tứ đấy, sáng nắng chiều mưa! – Thiên khẽ thở dài.
- Sáng nắng chiều mưa? – Khánh nhắc lại.
- Nói cách khác, đa tính cách! – Minh miệng cười khẽ, chân mày hơi nhướn lên kiểu thách thức.
…
Tụi nó kéo ghế ngồi xuống cái bàn ăn dài rộng với vô số sơn hào hải vị. Nhìn qua một lượt, dù có đói thật đấy nhưng tụi nó cũng chẳng phải là heo mà ăn lắm thế này. Vả lại ăn hoài mấy món cao lương mĩ vị cũng ngán thật. Mà cho dù ngán cũng phải chấp nhận động đũa vào ăn nếu không muốn chết đói. Kể ra nhà giàu cũng không phải là sung sướng lắm nhỉ?
Vi sau khi bỏ nốt phần còn lại của cái... sandwich vào mồm thì cầm lấy ly sữa đưa lên miệng uống. Đúng lúc đó, “anh người yêu đẹp trai” của nhỏ bước xuống với tình trạng không-thể-nào-tưởng-tượng-nổi!
- Phụtttt… - Vi phun hết số sữa trong miệng mình ra.
- Ăn uống cho đàng hoàng chút đi Vi. Còn gì là thể thống nữa? – Nó hơi cau mày rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
- Bẩn quá! – Trang lắc đầu.
- Mày không cần phải thử tốc độ phản xạ của tao đâu Vi. – Thảo Anh có vẻ hơi khó chịu. Căn bản là vì cô nàng ngồi đối diện Vi nên lúc bị phun sữa vào mặt có hơi giật mình nhưng vẫn né được. Suýt nữa là được dưỡng da bằng sữa vào sáng sớm rồi!
- Hơ…xin lỗi! Còn anh nữa? Ăn mặc kiểu gì vậy? – Vi hối lỗi với Thảo Anh rồi lại quay sang gườm gườm nhìn Khánh.
- Ơ…Hì, quen rồi. Ở nhà cũng thế nên… - Khánh gãi đầu. Nguyên do cũng là tại anh chàng này lúc bước vào phòng ăn chỉ mặc mỗi cái…quần đùi!
- Quen thì quen nhưng cũng phải nhớ ở đây không phải nhà anh chứ? – Vi nhăn mặt.
- Nhưng cũng có sao đâu? Mặc vậy thì sao chứ? Em làm gì phản ứng ghê vậy? – Khánh gắng cổ lên cãi.
- Còn cãi à? – Vi trừng mắt một cái làm cậu chàng cấm khẩu không dám hó hé nữa. Tội thật!
- Hờ…mới sáng sớm mà vợ chồng cãi nhau thất hoà thế à? Tao tưởng mày mệt lắm rồi, không còn sức cãi nữa chứ? Ai dè vẫn còn khoẻ gớm. – Thảo Anh đá đểu.
- Chậc… - Trang tặc lưỡi nhìn cô em.
- Kệ tao. Lắm mồm. – Vi chau mày rồi quay sang lườm Khánh thêm cái nữa những nhỏ bất giác đỏ mặt quay đi.
Tự nhiên nhìn lại nhỏ mới phát hiện thân hình Khánh cũng thuộc dạng chuẩn lắm chứ! Thảo nào gái nó cứ theo nườm nượp. Cộng thêm vào đó là cái thói trăng hoa, mồm lưỡi dẻo quẹo, gương mặt đẹp trai thì thôi rồi, khỏi cần xách rìu đi đốn tim người ta mà người ta tự xách tim đem dâng lên cho mình.
Vi rời bàn ăn đi về phòng, bây giờ nhỏ rất cần một giấc ngủ để lấy lại sức, sắp chết rồi đây.
Lúc đi tới cầu thang, nhỏ chạm mặt tên còn lại cũng đi xuống. Minh thấy Vi thì níu tay lại hỏi:
- Em đi lên phòng à? Ăn sáng chưa đấy?
- Dạ rồi anh, em lên phòng ngủ cái. Mệt chết! Hơ… - Nhỏ đưa tay lên che miệng ngáp.
- Vậy à…vậy tối qua làm được gì rồi? – Minh lại hỏi.
- Vào hỏi Thảo Anh với con An ấy. Em với Trang chẳng tiến triển gì, chỉ có đứa kia là tìm được chút thông tin thôi. – Vi chản nản trả lời rồi bước thẳng lên lầu chẳng muốn nói thêm bất cứ điều gì.
Cả ba nhìn nhau khó hiểu rồi cũng bước vào phòng ăn. Không khí nhà ăn có vẻ khá im lặng hơn mọi bữa. Chắc cũng tại tụi nó mệt quá nên không nói điều gì.
Hắn vừa ngồi xuống ghế cũng là lúc nó buông muỗng đứng dậy rời bàn ăn, theo sau nó là Trang cùng Thảo Anh cũng kết thúc quá trình lấp đầy bao tử của mình.
- Em ăn xong rồi sao? – Thiên ngước lên nhìn nó.
- Dạ. - Nó gật nhẹ đầu, mắt thâm quần thấy mà thương.
- À…em tìm được thông tin gì rồi? Anh nghe Vi bảo là em điều tra ra được chút manh mối. – Minh xen ngang.
- Hử? Ừm…anh không cần biết đâu. – Nó hơi nhướn mày, im lặng một hồi rồi cũng quyết định không nói. Tốt nhất là lúc này chưa nên đưa ra kết quả cụ thể cho Minh và Thiên, kẻo hư mất kế hoạch mà nó đã nhọc công dàn dựng. Đi được hơn nửa đoạn đường, nó không muốn đổ bể.
- Sao vậy?
- Chuyện riêng của em, tốt nhất là anh đừng xen vào và đừng điều tra vấn đề ấy. Em biết kẻ mà Kama đã liên lạc là ai, biết tên đứng sau giúp đỡ Kayushi vì nguyên nhân gì nhưng em sẽ không nói. Anh đừng mong biết bất cứ thứ gì về nó. Nếu em mà biết mấy anh nhúng tay vào chuyện riêng của em thì kết quả không tốt hơn tên Kama hôm qua đâu. – Nó nghiến răng, liếc cả đám một lượt rồi đi thẳng lên lầu.
- Cô ấy sao vậy? – Đăng hơi khó hiểu.
- Mệt nên tâm trạng không tốt. – Trang nhìn theo hướng nó đi.
- À mà đúng rồi…thông tin cứ để đấy bọn em sẽ xử lí. Anh biết việc mình phải làm rồi chứ? Chiều nay đem em xem nhé! – Thảo Anh hất mặt về phía Thiên.
- Hả? Cái gì cơ? – Thiên lơ ngơ.
- Chậc… khẩu SK, bộ dao găm của Vi và thanh kiếm dẻo. Đó là cho tụi em, còn mấy anh tự lấy nhé. Với lại, liên lạc với thầy để lấy thêm đồ, đợt này chúng ta sẽ được dùng vài dụng cụ mới. – Thảo Anh tặc lưỡi rồi nói một lèo.
- À…ok. Thế để anh lấy cho, mà ở đâu? – Thiên Gật gù.
- …Deawan! – Thảo Anh hơi chau mày nhìn Thiên nhưng cũng trả lời.
- Deawan? Tập đoàn hàng không Deawan? – Khánh nhắc lại, cậu suýt sặc cơm.
- Phải…vấn đề gì sao? – Thảo Anh mở to mắt ngây thơ hỏi.
- Sao tự dưng lại đi lấy vũ khí ở đó? – Hắn thay Khánh hỏi.
- Cứ theo chỉ dẫn của Thiên và Minh. Tất cả mọi thắc mắc cứ hỏi họ nhé…lính mới! – Thảo Anh cười lém lỉnh rồi chạy tót nếu không muốn tên kia tút dép ném vào bản mặt vì cụm từ: LÍNH MỚI.
- Ăn ngon miệng. – Trang nhún vai rồi cùng bước theo cô em gái.
- Hơ…sáng sớm nay sao trật tự đảo lộn nhiều thế? – Khánh nhăn nhó.
- Đảo lộn? Cái gì đảo lộn? – Minh đần mặt.
- Mày không thấy à? Sáng nay thì tự dưng Vi cau có, bình thường có vậy không? An thì nghiêm nghị hẳn lên, Trang thì ít nói vô cùng còn Thảo Anh thì dám trêu cả tao với Đăng. Bình thường có thấy Thảo Anh chọc đến bọn tao đâu? – Khánh liệt kê, kể lể.
- Vậy thôi à? – Thiên thản nhiên hỏi mà không thèm ngẩn mặt lên nhìn, cứ đều đều tiếp tục công việc ăn uống.
- Chứ muốn sao nữa? Mày không thấy có gì lạ à? – Khánh chồm người lên nhìn vào mặt Thiên rồi quay sang Minh rồi lại tới hắn.
- Ăn uống đàng hoàng đi! – Hắn nhăn mặt, đạnh cái “bốp” vào đầu cu cậu.
- Au… - Khánh ôm đầu ngồi xuống lại ngay ngắn.
- Đáng đời. – Minh hất mặt với Khánh một cái.
- Gì chứ? Tao nói không phải à? Rõ ràng là họ rất khác mọi bữa.
- Haiz…mày còn non lắm. Mày nên biết thêm một bí mật khác của bộ tứ đấy, sáng nắng chiều mưa! – Thiên khẽ thở dài.
- Sáng nắng chiều mưa? – Khánh nhắc lại.
- Nói cách khác, đa tính cách! – Minh miệng cười khẽ, chân mày hơi nhướn lên kiểu thách thức.
…