Sau khi yên vị một chỗ, Trang nhìn anh chàng phạm nhân điển trai của chúng ta một lúc rồi nói:- Em không thích nói nhiều…anh tự nói đi! – Trang nói một câu làm hai tên Khánh và Đăng không thể hiểu nổi.
- Vâng…anh hứa không như thế nữa! Mãi mãi chỉ yêu vợ thôi! Tội của anh được ghép vào điều 1 và 2 khoản I. Mức hình phạt là: Bị nhốt tự kỉ trong phòng tối 18 ngày không cho bước chân ra, không được ăn, chỉ được uống nước cầm hơi và để nhiệt độ trong phòng là từ 5 tới 80C, tài khoản mỗi tháng sẽ bị trừ mất 2500$ và chép 5000 lần câu “Anh không dám tái phạm lần nữa” trong 3 ngày. Minh vừa dứt lời là ngay lập tức Khánh với Đăng được một phen té ghế.Cái này phải nói là còn hơn cả kỉ luật thép nữa.
- Em sửa đổi một chút: Bị nhốt 25 ngày, tài khoản bị trừ 4000$ mỗi tháng và chép phạt 7000 lần trong 3 ngày. – Trang nói.
- Dạ…híc…vâng…thưa vợ! – Minh đau khổ.OMG??? Khánh và Đăng chết lâm sàng, hình phạt lúc đầu mà Minh liệt kê đã quá kinh khủng mà cô gái này còn sửa đổi cho nó ghê rợn hơn mà còn nói là chỉ “sửa đổi một chút” sao?
- Thế nào hai ông bạn của tôi? Biết thế nào là kỉ luật thép chưa? – Thiên cười khi thấy bộ dạng của hai thằng kia.
- Tao thề…tao sẽ ở giá! Không lấy vợ nữa! – Khánh bần thần.
- Chưa lấy mà đã thế thì lấy rồi chắc còn mỗi cái xác ướp khô mất! – Đăng hoảng hốt.
- Làm gì mà ghê thế? Thằng Minh bị vậy là tại nó lăng nhăng quá, bắt buộc Thảo Trang mới phải dùng kỉ luật thép đó chứ. Thật ra thì cũng tại nó mà ra, đâu trách ai được? – Thiên cười đểu Minh.
- Này thằng kia…mày xỏ xiên ai thế hả? – Minh gắt.
- Nói nhỏ tiếng thôi! – Trang buông một câu nói nhẹ như không nhưng có sức ảnh hướng “khá lớn”.
- … - Minh im lặng, không dám nói tiếp.
- Mà này…tôi nhìn cô hơi quen. Không biết đã gặp ở đâu rồi. – Khánh bắt chuyện.
- Hì…xin tự giới thiệu. Tôi là Vương Thảo Trang, chị của Thảo Anh…mọi người cứ gọi tôi là Jersey.
- Jersey? Cô… - Khánh nhìn Trang một hồi.
- Hử?
- Á…cô…cô là siêu người mẫu Jersey của Anh quốc phải không? Hèn gì tôi thấy cô quen quá! – Khánh vui vẻ.
- Anh quá khen… - Trang cười.
- Thật mà! Tôi thấy cô rất có tài năng. – Khánh tiếp tục khen.
- Tôi cám ơn vì lời khen đó. – Trang lịch sự.
- Không có gì mà! – Khánh gãi đầu.
- Á…tôi có điện thoại, mọi người ngồi nói chuyện nhá, tôi ra ngoài một chút rồi vào ngay. – Trang thấy điện thoại rung thì rút ra xem rồi quay sang nói với mọi người.
- Chị cứ đi nghe điện thoại. – Thảo Anh nói sau khi nhìn vào sắc mặt ngạc nhiên tột độ của chị mình lúc nhìn vào màn hình điện thoại.Trang lật đật chạy ra ngoài. Ngay lập tức, nó rút ra cái tai phone cắm vào tai để nghe cái gì đó.Ở chỗ Thảo Trang…“Alo…thầy ạ?” – Trang vội vã nghe máy.“Phải…là ta!” – Giọng một người đàn ông lớn tuổi vang lên.“Thầy có chuyện gì cần nói sao?”“Ta chỉ muốn nhắc mấy đứa là…thời hạn chỉ còn hai tháng nữa thôi. Nhanh chóng tìm ra hai người còn lại để đội hộ vệ Tứ Ma nữ có thể hoạt động. Thời gian không còn nhiều cũng như mối nguy hiểm rình rập ngày càng tăng.”“Vâng…tụi con biết!”- Trang lễ phép.“Tiện thể, ta cũng có việc phải nói với con.”“Chuyện gì ạ?” – Trang nhíu mày.“Trụ sở Tây bị đánh úp. Hãy mau giải quyết và làm cho gọn ghẽ vào.”“Vâng…vậy tối nay con sẽ dọn dẹp lại chỗ ấy.” – Trang nói.“Ừ…thôi. Tạm biệt con, Jersey.” – Ông nói rồi gác máy.Trang đút điện thoại vào túi quần trở lại rồi tựa người vào bức tường phía sau. Nén lại tiếng thở dài, mọi chuyện phức tạp quá! Thời hạn chỉ còn vỏn vẹn hai tháng nữa thôi, làm sao có thể tìm ra hai người thay thế vị trí Bắc hộ vệ và Nam hộ vệ trong thời gian sớm nhất bây giờ?Trang cố rũ bỏ mọi suy nghĩ lúc này trong đầu đi. Hãy suy nghĩ mọi chuyện đơn giản một chút thôi. “Chiếc chìa khoá” đang ở một nơi rất an toàn nên mọi chuyện vẫn còn đang nằm trong tầm kiểm soát. Còn việc có người đánh úp vào trụ sở Tây thì không lẽ, có người nào đó đã đánh hơi ra được chuyện gì? Tối nay nhất định, chính bản thân cô phải đến xem xét tình hình ở khu trụ sở Tây. Trang lại trở vào căn phòng Vip1 và cô thoáng giật mình khi thấy thái độ của nó. Trầm ngâm, lạnh lùng đến ghê sợ nhưng nhanh chóng thay bằng bộ mặt bình thản như thường.
Sau khi yên vị một chỗ, Trang nhìn anh chàng phạm nhân điển trai của chúng ta một lúc rồi nói:- Em không thích nói nhiều…anh tự nói đi! – Trang nói một câu làm hai tên Khánh và Đăng không thể hiểu nổi.
- Vâng…anh hứa không như thế nữa! Mãi mãi chỉ yêu vợ thôi! Tội của anh được ghép vào điều và khoản I. Mức hình phạt là: Bị nhốt tự kỉ trong phòng tối ngày không cho bước chân ra, không được ăn, chỉ được uống nước cầm hơi và để nhiệt độ trong phòng là từ tới C, tài khoản mỗi tháng sẽ bị trừ mất $ và chép lần câu “Anh không dám tái phạm lần nữa” trong ngày. Minh vừa dứt lời là ngay lập tức Khánh với Đăng được một phen té ghế.Cái này phải nói là còn hơn cả kỉ luật thép nữa.
- Em sửa đổi một chút: Bị nhốt ngày, tài khoản bị trừ $ mỗi tháng và chép phạt lần trong ngày. – Trang nói.
- Dạ…híc…vâng…thưa vợ! – Minh đau khổ.OMG??? Khánh và Đăng chết lâm sàng, hình phạt lúc đầu mà Minh liệt kê đã quá kinh khủng mà cô gái này còn sửa đổi cho nó ghê rợn hơn mà còn nói là chỉ “sửa đổi một chút” sao?
- Thế nào hai ông bạn của tôi? Biết thế nào là kỉ luật thép chưa? – Thiên cười khi thấy bộ dạng của hai thằng kia.
- Tao thề…tao sẽ ở giá! Không lấy vợ nữa! – Khánh bần thần.
- Chưa lấy mà đã thế thì lấy rồi chắc còn mỗi cái xác ướp khô mất! – Đăng hoảng hốt.
- Làm gì mà ghê thế? Thằng Minh bị vậy là tại nó lăng nhăng quá, bắt buộc Thảo Trang mới phải dùng kỉ luật thép đó chứ. Thật ra thì cũng tại nó mà ra, đâu trách ai được? – Thiên cười đểu Minh.
- Này thằng kia…mày xỏ xiên ai thế hả? – Minh gắt.
- Nói nhỏ tiếng thôi! – Trang buông một câu nói nhẹ như không nhưng có sức ảnh hướng “khá lớn”.
- … - Minh im lặng, không dám nói tiếp.
- Mà này…tôi nhìn cô hơi quen. Không biết đã gặp ở đâu rồi. – Khánh bắt chuyện.
- Hì…xin tự giới thiệu. Tôi là Vương Thảo Trang, chị của Thảo Anh…mọi người cứ gọi tôi là Jersey.
- Jersey? Cô… - Khánh nhìn Trang một hồi.
- Hử?
- Á…cô…cô là siêu người mẫu Jersey của Anh quốc phải không? Hèn gì tôi thấy cô quen quá! – Khánh vui vẻ.
- Anh quá khen… - Trang cười.
- Thật mà! Tôi thấy cô rất có tài năng. – Khánh tiếp tục khen.
- Tôi cám ơn vì lời khen đó. – Trang lịch sự.
- Không có gì mà! – Khánh gãi đầu.
- Á…tôi có điện thoại, mọi người ngồi nói chuyện nhá, tôi ra ngoài một chút rồi vào ngay. – Trang thấy điện thoại rung thì rút ra xem rồi quay sang nói với mọi người.
- Chị cứ đi nghe điện thoại. – Thảo Anh nói sau khi nhìn vào sắc mặt ngạc nhiên tột độ của chị mình lúc nhìn vào màn hình điện thoại.Trang lật đật chạy ra ngoài. Ngay lập tức, nó rút ra cái tai phone cắm vào tai để nghe cái gì đó.Ở chỗ Thảo Trang…“Alo…thầy ạ?” – Trang vội vã nghe máy.“Phải…là ta!” – Giọng một người đàn ông lớn tuổi vang lên.“Thầy có chuyện gì cần nói sao?”“Ta chỉ muốn nhắc mấy đứa là…thời hạn chỉ còn hai tháng nữa thôi. Nhanh chóng tìm ra hai người còn lại để đội hộ vệ Tứ Ma nữ có thể hoạt động. Thời gian không còn nhiều cũng như mối nguy hiểm rình rập ngày càng tăng.”“Vâng…tụi con biết!”- Trang lễ phép.“Tiện thể, ta cũng có việc phải nói với con.”“Chuyện gì ạ?” – Trang nhíu mày.“Trụ sở Tây bị đánh úp. Hãy mau giải quyết và làm cho gọn ghẽ vào.”“Vâng…vậy tối nay con sẽ dọn dẹp lại chỗ ấy.” – Trang nói.“Ừ…thôi. Tạm biệt con, Jersey.” – Ông nói rồi gác máy.Trang đút điện thoại vào túi quần trở lại rồi tựa người vào bức tường phía sau. Nén lại tiếng thở dài, mọi chuyện phức tạp quá! Thời hạn chỉ còn vỏn vẹn hai tháng nữa thôi, làm sao có thể tìm ra hai người thay thế vị trí Bắc hộ vệ và Nam hộ vệ trong thời gian sớm nhất bây giờ?Trang cố rũ bỏ mọi suy nghĩ lúc này trong đầu đi. Hãy suy nghĩ mọi chuyện đơn giản một chút thôi. “Chiếc chìa khoá” đang ở một nơi rất an toàn nên mọi chuyện vẫn còn đang nằm trong tầm kiểm soát. Còn việc có người đánh úp vào trụ sở Tây thì không lẽ, có người nào đó đã đánh hơi ra được chuyện gì? Tối nay nhất định, chính bản thân cô phải đến xem xét tình hình ở khu trụ sở Tây. Trang lại trở vào căn phòng Vip và cô thoáng giật mình khi thấy thái độ của nó. Trầm ngâm, lạnh lùng đến ghê sợ nhưng nhanh chóng thay bằng bộ mặt bình thản như thường.