Tỉ lệ chọi quả là con số mà không ai có thể tưởng tượng. Việc đó cũng như là bắt con người ta sống tới tuổi thứ . Một việc như thế thì bất kì ai, kể cả đàn ông còn không thể nhưng ở đây, người chọi với tên du côn bặm trợn lại là một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, mảnh dẻ tới mức bất kì thằng con trai nào nhìn vào cũng đều muốn che chở cho cô.Từng đợt, từng đợt, mấy tên to con cứ lao đầu vào Trang mà đấm mà đánh không chịu ngừng. Cô nàng sau khi sử dụng hết số châm độc còn còn lại thì cứ liên tục, liên tục ra những đòn chí mạng làm bọn đó cứ ngã ra là không thể đứng dậy. Sau hơn phút, số lượng bọn đó cũng vơi đi quá nữa nhưng vẫn còn rất đông. Sức của Trang thì vẫn còn khá ổn định lúc này nhưng mà nếu nói tới việc còn đánh được lâu hay không thì không chắn. Dù nói lúc này, cô vẫn còn khá ổn nhưng Trang cũng đã thấm mệt, sức cũng bắt đầu yếu đi từ từ. Các đòn tấn công, những đường đánh hiểm hóc bây giờ đã đổi thành những đòn đánh thường. Nếu cứ tiếp tục sử dụng những chiêu thức khó thì e là Trang không đủ sức để duy trì tới cuối trận đấu.Thảo Anh ngồi ngoài nhìn chị mình với vẻ khá lo lắng, cô nàng không biết được chuyện chị mình có thể cầm cự được thêm bao lâu. Nó ngồi yên, chăm chú quan sát trận đấu một cách tỉ mỉ. Khuôn miệng khẽ mấp máy, nó nói:- Vào đi! Thảo Anh quay sang nhìn nó như không tin vào những gì mình vừa nghe. Cô nàng nhìn nó đầy nghi hoặc. Nó khẽ gật đầu như nói rằng: “Mày không nghe lầm đâu, vào đi!”Thảo Anh vui vẻ, chạy ngay vào trận chiến và bắt đầu hạ từng tên một cách thích thú. Đôi tay cô nàng thoăn thoắt rút hai khẩu súng lục được giắt hai bên hông ra và bắn. Một phát một tên. Hàng loạt viên đạn được Thảo Anh nhắm rất chuẩn vào giữa tim hoặc trán làm con mồi của cô nàng chết ngay không kịp ngáp.“Pằng…pằng…pằng…pằng…”Tiếng súng vang lên liên hồi như tiếng pháo nổ rất vui tai (vì đây là khu vực không có dân cư sinh sống xung quanh nên không cần dùng giảm thanh). Tất cả mọi thứ bây giờ đã vẽ nên một bức tranh chết chóc thê lương đến rợn người.Máu chảy lênh láng thành suối, ngập khắp phòng. Mùi của máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi khiến nó khó chịu, còn riêng về phía Trang và Thảo Anh thì mùi máu này lại càng khiến cả hai chị em hăng máu nhiều hơn nữa.Đột nhiên…“Cạch…cạch…” Súng Thảo Anh hết đạn!