Trên hành lang rất nhiều học sinh đang đùa giỡn chạy nhảy, có lẽ do nghỉ hè sắp đến, cả Filch cũng không có lòng dạ đi quản nữa. Cho nên các học sinh càng không kiêng nể gì đùa giỡn trên hành lang.
Harry đi dọc bên hành lang, đi qua đám người ầm ĩ nhộn nhịp, hướng về nơi sâu nhất trong tòa thành.
Bất tri bất giác, Harry đã quen thuộc con đường thông tới hầm như thế, thậm chí nhắm mắt cũng có thể đi chính xác vào văn phòng Giáo sư Độc Dược không nhầm một lần.
Đi xuống lòng đất, tiếng động huyên náo trên mặt đất dần biến mất, càng vào sâu, lại càng u tĩnh.
Hoàn cảnh quá mức im lặng, lại làm tâm tình vốn khẩn trương của Harry càng thêm bất an.
Giáo sư Snape có ở trong đó không? Nếu không có, mình sẽ không phiền não như vậy rồi. Nhưng nếu có, mình phải đối mặt thế nào đây?
Cứ bất an không yên như vậy đi tới bức họa Medusa, Harry lúc này mới nhớ đã một thời gian ngắn mình không về hầm, có thể vì không biết khẩu lệnh mà không thể vào không?
Không ngờ Medusa vừa nhìn thấy Harry, liền lười biếng ngáp một cái, <<Cậu đã đến rồi a.>> Sau đó liền mở cửa cho cậu.
Harry sửng sốt, cậu thật không ngờ mình còn có thể vào thẳng hầm của thầy Snape thế.
Sau khi cửa phòng mở ra, đánh vào mi mắt chính là phòng khách quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thế nhưng, sau bàn học không còn bóng dáng thân thuộc kia nữa.
Giáo sư không có ở đây sao?
Harry thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy nỗi mất mát không cách nào giải thích.
Cậu lắc lắc đầu, cứ như làm vậy thì có thể vứt bỏ cảm xúc không thể khống chế kia đi thật xa.
Sau khi vào phòng sách, đồ đạc của cậu còn nguyên tại vị trí đã đặt, không thay đổi gì. Harry chậm rãi gom từng quyển từng quyển sách lại, dùng bùa thu nhỏ để vào trong cặp, tiếp đó, ra giường, gối nằm, chăn… những thứ tương tự cũng nối đuôi nhau biến mất trong phòng sách, cứ như chưa từng tồn tại.
Khi chiếc bút lông chim cuối cùng bị Harry lấy đi, Harry quơ quơ đũa phép, hóa bỏ thuật Biến Hình của chiếc giường, hai ghế sô pha trở về vị trí ban đầu.
Sau khi nhìn quanh nơi đã sống gần một năm này thật lâu, Harry im lặng nhấc cặp lên, rời khỏi phòng sách.
Theo thói quen thoáng nhìn qua phía bàn học, vốn không ngờ sẽ nhìn thấy Giáo sư, Harry không kịp đề phòng, tim đập liên hồi.
Người đàn ông tóc đen ngồi trước bàn học, đùi phải khoát lên chân trái, trên gối đặt một quyển sách thật dày. Hắn cứ cúi đầu đọc những dòng chữ chì trong sách, ngón tay thon dài trắng bệch hơi ngả vàng thỉnh thoảng lướt qua hàng chữ trên giấy, mái tóc màu đen hơi dài rũ xuống, che mất mặt mũi. Cho dù đọc sách, lưng người đàn ông ấy cũng luôn thẳng, quả y như tính cách có phần cao ngạo của hắn.
Ánh đèn màu cam làm dịu đi góc cạnh lạnh lùng của người đàn ông, để lộ một mỹ cảm đặc biệt nói không nên lời.
Harry cứ như quên hết tất cả suy nghĩ, đứng sửng tại chỗ không nhúc nhích. Tình cảm không thể nói rõ mấy ngày nay cứ quanh quẩn trong tim cậu như thủy triều mãnh liệt dâng tràn, chiếm cứ toàn bộ tư tưởng cậu.
Từng giọt từng giọt kí ức hai người bên nhau hai năm nay, đột nhiên hiện lên rõ mồn một.
Cái ôm đêm Giáng Sinh mang theo hương thuốc nhàn nhạt kia, tư thế lưu loát sinh động khi chỉ dẫn mình chế tạo Độc Dược kia, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò mình phải cẩn thận kia, Sự ăn ý khi hai người cùng phê sửa bài tập trên bàn kia, biểu tình âm thầm lo lắng khi đưa cho mình ma dược hộ mệnh kia…
Hết thảy hết thảy, liên tiếp lướt qua đầu Harry.
Ngay trong giây phút này, Harry đột nhiên phát hiện tình cảm mãnh liệt kia rốt cục là gì. Dù cậu cũng chưa yêu nhiều lần, cũng không có thứ tình yêu ồ ạt mãnh liệt gì, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, cậu không thể không biết rung động là cảm giác gì.
Thế nhưng, Harry thu hồi tầm mắt, cúi đầu cười khổ.
Chết tiệt, cậu tại sao lại rung động với Severus · Snape chứ?!
Không nhắc tới việc người đàn ông này vẫn yêu mẹ cậu, chỉ dựa vào chuyện cậu nhất định sẽ chết yểu liền đủ để cậu không có tư cách đi yêu ai cả.
Vừa hiểu được tình cảm của mình, rồi lại cùng lúc biết rõ tình cảm này nhất định sẽ vô vọng, Mùi vị này… A, thật sự thống khổ quá.
“Ta luôn chờ trò.” Thình lình, Snape đột nhiên mở miệng, tiếng nói trầm thấp mềm mại.
“…, ” Harry không nói gì, dường như đang tổ chức lại ngôn ngữ, hơn nửa ngày, cậu rốt cục mở miệng, giọng nói khàn khàn đến mức cả chính cậu cũng giật mình, “… Vì sao chờ con?”
Snape “Ba” một tiếng khép quyển sách lại, xoay người nhìn Harry, “Ta nhớ mấy tháng trước trò đã nói lúc hết học kỳ sẽ nói cho ta biết bí mật của trò. Ta nghĩ trò sẽ tự mình đến nói với ta, mà không phải chỉ bảo Dumbledore cho ta xem một đoạn trí nhớ của trò để đối phó.” Đôi mắt đen bóng của hắn nhìn thật sâu vào Harry, “Trò cảm thấy chỉ vậy là xong à?”
Harry im lặng nhìn chăm chú vào Snape, mặt không chút thay đổi, đôi mắt xanh biếc trong veo không lộ chút tình cảm phức tạp trong lòng. Mãi đến cuối cùng, khi Snape dời tầm mắt đi, Harry mới cúi đầu, đợi lúc thiếu niên tóc đen ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt đã được thay bằng châm chọc.
Cậu ném cặp xuống, bước tới một chiếc ghế đối diện Snape, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một mặt bàn.
“Như vậy, xin thầy nói cho tôi biết, dựa vào cái gì tôi nhất định phải tự mình nói cho thầy biết quá khứ của tôi? Tôi tin lấy trí tuệ của thầy, sau khi nhìn xong dòng trí nhớ trong bồn Tưởng ký, sẽ không thể không rõ quá khứ của tôi rốt cuộc là thế nào. Nói vậy, tôi không tự mình đến thẳng thắn với thầy, thì có làm sao chứ?” Harry kéo kéo khóe miệng, lạnh nhạt nói: “Thật ngại, nếu làm ngài chờ lâu như vậy, tôi thật sự xin lỗi.”
Snape nhìn Harry trong chốc lát, bỗng nhiên nói:”Đến tột cùng trò đang khẩn trương gì vậy?”
Harry nghẹn họng, không khỏi cười khổ, dường như trước mặt người đàn ông này, tất cả mặt nạ mình khổ tâm đắp nặn đều không có hiệu quả. Harry lấy lại bình tĩnh, cười cười, “Ai biết được? Có lẽ là chứng sợ hãi khi đối mặt Giáo sư Độc Dược a. Thầy cũng xem qua trí nhớ của tôi, lúc ấy, ngài khá là không chào đón tôi. A, hoặc là nói, chúng ta cũng không hoan nghênh nhau lắm.”
Nhìn thấy Harry lại dời đề tài đi, hơn nữa còn nhắc tới một vấn đề mình không muốn đề cập lắm, đôi mắt Snape buồn bã. Hắn không biết vì sao cậu bé đột nhiên lại ngụy trang chặt chẽ lợi hại như vậy, cứ như đang cất giấu một tình cảm to lớn.
“Đúng, trò nói đúng, trong trí nhớ của trò, quan hệ giữa chúng ta quả thật rất tồi.” Snape rốt cục mở miệng nói, “Nhưng mà, trò quên một việc. Đó là quá khứ của trò, không phải của ta. Trong mắt ta, trò đã bị quá khứ của chính trò trói buộc. Ít nhất, trong cuộc đời của ta, ta cùng một thằng nhóc mang tên Harry · Potter coi như khá vui vẻ.”
Trò đã bị quá khứ của chính trò trói buộc.
Những lời này làm tim Harry lỗi một nhịp. Thế nhưng…
“Nhưng có một số việc vẫn không thay đổi, cũng không cách nào thay đổi.” Tỷ như tình yêu dành cho Lily, hận thù đối với James.
Snape nghe ra hàm ý trong câu nói của Harry, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa.
Đích xác, hận thù đối với Potter cùng chấp nhất danh cho Lily là tình cảm luôn tồn tại trong hắn, điểm này hắn không thể cãi lại.
Nhưng mà, Snape hiểu rõ vô cùng, chấp nhất dành cho Lily, là vì cô là người duy nhất tốt với hắn, người duy nhất nở rộ nụ cười vì hắn trong cuộc đời này. Thứ người sống trong bóng tối như hắn, một khi gặp được dưỡng khí để tồn tại như vậy, sẽ vội vàng bắt lấy khối gỗ trôi nổi đó, mong đợi tìm được cách để thoát khỏi bóng tối.
Sau đó, đợi chờ thật lâu trong màn đêm, hắn mới hiểu được, đôi khi ánh sáng quá mức chói mắt sẽ đâm mình bị thương.
Cũng giống như lần cãi nhau cùng Lily năm đó, cô gái quá mức chính nghĩa kia vĩnh viễn cũng không hiểu được sự theo đuổi sức mạnh của mình.
Hắn vốn nên dần buông tay cho tia sáng ấm áp kia, sau đó trở lại góc tối của mình tiếp tục kéo dài hơi tàn. Nhưng con người chung quy vẫn tham lam quá, qua nhiều năm như vậy vẫn không có “Lily” thứ hai xuất hiện trong cuộc đời tối tăm lạnh lẽo của hắn, như vậy, thật sự khó qua quá, vì thế, hắn chỉ có thể liều mạng bắt lấy tia sáng duy nhất kia, không dám tùy tiên buông tay. Hắn sợ một khi mình buông tay, hắn liền trở nên vô vọng không cách nào thay đổi.
Cho nên, hắn ích kỷ biết bao. Vì để lừa gạt bản thân không phải đang sống trong bóng tối, hắn vẫn gắt gao nắm lấy chấp nhất dành cho Lily, cho dù cô đã kết hôn, sinh con, thậm chí cả sau khi mất, hắn cũng chưa từng buông tay.
Hắn như vậy, đáng khinh biết chừng nào.
Sau đó, hắn gặp một phù thủy nhỏ mang tên Harry · Potter.
Tiếp đó, vào đêm giáng sinh lúc cậu bé kia vào năm nhất, mình đã thề rằng phải bảo vệ cậu. Không phải vì cậu là con của Lily, mà đơn thuần chỉ vì, cậu là Harry · Potter.
Lần đầu nhìn thấy đứa bé kia, hắn lại tưởng như Lily đã trở lại, gương mặt kia không phải cùng một khuôn Lily khắc ra sao, đôi mắt xanh biếc kia, mái tóc dưới ngọn đèn cam lộ ra màu rượu hồng kia, không phải Lily sao.
Thậm chí đứa nhỏ này cũng giống y như Lily, cũng nở rộ nụ cười vì mình, hoàn toàn không sợ “Xà viện đầu lĩnh” khủng bố.
Snape thừa nhận, trong khoảnh khắc đó, hắn bị mê hoặc.
Thế nhưng, không bao lâu sau, Snape mới biết mình sai thậm tệ.
Đứa nhỏ này tuy là con của Lily, nhưng nét mặt kia quả thật như hai người hoàn toàn khác nhau. Harry không sức sống bắn ra bốn phía, luôn như một mặt trời bé nhỏ cuốn hút người bên cạnh như Lily. Harry là một cậu bé quá mức im lặng trầm ổn, thời gian cậu bé không nói chuyện vĩnh viễn nhiều hơn lúc nói chuyện, tuy trên mặt vẫn mang nụ cười, nhưng lại càng như đang bọc một lớp mặt nạ để bảo vệ mình. Hai người khác nhau như vậy, hắn không nên nhìn lầm a.
Chỉ có thể đổ lỗi cho cặp mắt xanh biếc quá mê hoặc kia thôi.
Nhưng, Harry quả là còn săn sóc hắn hơn Lily ba phần. Mỗi ngày hắn rời giường đều có thể nhìn thấy bữa sáng ấm áp Harry vì hắn mà chuẩn bị, khi hắn phiền lòng vì phải phê sửa bài tập sai lầm chồng chất của cấp dưới, Harry sẽ lấy ra một chiếc bút giúp hắn phê sửa.
Có đôi khi, Snape thật sự rất muốn hỏi thiếu niên mắt xanh kia, ta có tài đức gì, để trò tốt với ta như thế?
Thế nhưng, hắn không dám hỏi. Hắn luôn có dự cảm, một khi hỏi ra, một số việc sẽ bắt đầu biến chất.
Ánh mắt người thiếu niên kia nhìn hắn, có thể làm linh hồn hắn được an ủi và vui thích, tình cảm như vậy là gì… Hắn không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Nếu hắn sinh ra tình cảm không tầm thường gì đó với con của Lily, sẽ rất kinh khủng.
Snape nhắm nghiền hai mắt, che dấu thần sắc thống khổ của mình.
Nhìn đến giãy giụa trong mắt Snape, Harry nghĩ hắn lại lâm vào tình cảm dành cho Lily, không khỏi nhẹ giọng thở dài, cậu càng hiểu mình không thể yêu người đàn ông trước mắt này. Chấp nhất dành cho tia sáng duy nhất xuất hiện trong đời hắn mãnh liệt như vậy, ai cũng không thể khiến hắn dứt bỏ. Mà làm con của Lily, Harry làm sao có thể bắt Snape quên Lily, chuyển sang yêu người khác đây.
Cảm xúc chua xót tràn ngập trái tim.
Harry chưa từng yếu đuối như bây giờ, muốn tìm một chỗ khóc òa một trận. Cậu đã thề phải giúp Giáo sư tìm được hạnh phúc, thế nhưng, bây giờ cậu nên làm gì mới có thể đạt thành lời thề này đây?
Cậu đã không cách nào khiến Giáo sư yêu mình, càng không thể trơ mắt nhìn Giáo sư cùng những người khác bên nhau. Thứ người ích kỉ như cậu, cả Harry cũng thấy mình thật xấu xí.
Nếu mình có thể sống thì tốt rồi, như vậy mình có lẽ sẽ có thể bên cạnh Giáo sư.
Nhẫn đá phúc sinh dưới lớp áo đột nhiên nóng lên, Ngay sau đó, toàn thân Harry bắt đầu lan tràn cảm giác đau đớn rát bỏng, kịch liệt như ăn vào xương tủy.
Loại thống khổ quá quen thuộc này. Là Tử Thần cảnh cáo.
Harry lập tức cắn chặt môi dưới, duy trì biểu tình trên mặt, không cho Giáo sư nhìn ra mảy may.
Nhưng thật quá khó, thống khổ như thế cứ như lửa quỷ không ngừng thiêu đốt tận trong linh hồn, đau đến hơi thở của Harry cũng nhanh không thể thực hiên.
Tôi sẽ không hy vọng xa vời nữa, xin ngài buông tha tôi đi. Harry trong lòng rên rỉ.
Giống như đáp lại lời thỉnh cầu hèn mọn của Harry, đau đớn chợt biến mất.
Hô…
Harry âm thầm thở phào một hơi, cảm thấy quần áo sau lưng gần như đều ướt đẫm.
May mà Snape vẫn không nhìn về phía Harry, cho nên không chú ý thấy tình hình bên này.
Harry lập trước dùng thần chú không đũa không tiếng động xử lý mồ hôi trên mặt và sau lưng, mặt vẫn lạnh lùng.
Là do cậu đắc ý vênh váo.
Rõ ràng Voldemort còn chưa bị tiêu diệt, cậu không nên đi suy ngẫm những chuyện tình cảm này. Dù sao, ngày nào Voldemort còn sống, ngày đó hạnh phúc của mọi người đều không được bảo đảm.
Cho nên, thứ tình cảm sẽ quấy nhiễu đến sức phán đoán của cậu phải gác lại.
Cho dù làm như vậy, bản thân cậu không muốn đến cỡ nào.
Harry hắng giọng một cái, nói khẽ: “Giáo sư, vừa rồi là con lỗ mãng, không nên nói chuyện với thầy như vậy. Nếu có chỗ nào mạo phạm thầy, xin thầy thứ lỗi cho.” thiếu niên tóc đen mặt mày tươi sáng, rất lanh lợi, giống y như một học sinh phạm sai lầm giải thích với giáo sư vậy.
Nhìn thiếu niên tóc đen lại biến thành một học sinh ngoan ngoãn, Snape nhíu mày, vì sao hắn cảm thấy thiếu niên này lại cách hắn xa hơn nữa rồi?
“Khoảng thời gian trước con đã nghiên cứu ra biện pháp xóa bỏ dấu hiệu hắc ám, nếu thầy tin con, có thể để tôi giúp thầy xóa bỏ nó được chứ?”
“Điều đó không có khả năng!” Snape bị lời nói của Harry hấp dẫn, tạm thời vứt tiếc nuối kia đi, kích động nói: “Chúng tôi cố gắng nhiều năm như vậy cũng không thành công, trò làm sao có thể giải quyết dấu hiệu hắc ám?”
Harry cười cười, “Có lẽ một mình con không có khả năng hoàn thành chuyện này, nhưng còn có ngài Grindelwald và bạn của ngài ấy trợ giúp, con nghĩ giải quyết dấu hiệu hắc ám chỉ là vấn đề thời gian.”
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Harry hơn nữa còn có tên tuổi của Grindelwald, Snape đã tin cậu bé này lại hoàn thành một thành tựu không thể tưởng tượng, Nhưng mà —— “Ta không thể xóa bỏ dấu hiệu hắc ám.” kích động qua đi, Snape tỉnh táo lại.
“… Là vì thầy muốn làm gián điệp sao?” Harry hơi nhíu mi, có chút thấu hiểu.
Snape nhìn thoáng qua Harry, quay đầu, gật gật đầu, “Ta đáp ứng yêu cầu của Dumbledore rồi.”
Harry thu nụ cười trên mặt lại, nghiêm mặt nói: “Con nghĩ lúc này cụ Dumbledore sẽ không cần thầy làm gián điệp hai mang nữa.”
“Có ý gì?”
“Ý của con là, Hội Phượng Hoàng không cần cài gián điệp bên người Voldemort nữa. Trí nhớ của con không phải là vũ khí tốt nhất sao? Huống chi, công việc kia thật sự quá nguy hiểm, con xin thầy đừng làm nữa. Chỉ cần đứng một phía trận doanh được không, như vậy, an toàn hơn. Huống chi, con cũng cần xác định xem chú ngữ giải trừ dấu hiệu hắc ám kia có phải thật sự hữu hiệu không.”
Nhìn bộ dạng cậu bé tóc đen chậm rãi nói cùng ánh mắt sạch sẽ không tiết lộ một chút tình cảm chân thật, Snape đột nhiên cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Thế nhưng, lúc này, hắn không thể tốn nhiều thời gian suy nghĩ tình cảm phức tạp này, bởi vì hắn nghĩ tới vấn đề trọng yếu hơn —— “Trò muốn dùng việc xóa bỏ dấu hiệu hắc ám này làm mồi dụ, mượn sức Tử Thần Thực Tử sao?”
Harry nở nụ cười, “Không hổ là thầy.”
Snape tán thưởng gật gật đầu, “Như thế là một biện pháp tốt. Nhưng chỉ áp dụng được với Tử Thần Thực Tử không thật sự trung thành với Voldemort thôi. Hơn nữa cho dù họ tiếp nhận, cho trò mượn sức, cũng chưa chắc sẽ giúp Hội Phượng Hoàng tiêu diệt Voldemort.”
Harry gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Con không cầu họ có thể giúp Hội Phượng Hoàng. Chỉ cần họ có thể rời khỏi Voldemort, sẽ làm lão suy yếu rất lớn. Đúng rồi, ” Harry lại nghĩ tới một chuyện, “Quan hệ của thầy và ông Lucius Malfoy như thế nào?”
“Lúc đến trường hắn là học trưởng của ta, hắn vẫn rất chiếu cố ta, sau đó ta suýt trở thành cha đỡ đầu của Draco, nhưng cuối cùng vì một ít nguyên nhân, ta đã cự tuyệt.” Snape thản nhiên nói, bỏ qua chuyện mình là một Tử Thần Thực Tử, nếu một ngày nào đó Chúa Tể Hắc Ám trở lại, phát hiện hắn là gián điệp ha mang, như vậy thân phận của hắn sẽ làm gia tộc Malfoy rơi vào nguy hiểm, nên cuối cùng Snape vẫn từ chối đề nghị của Lucius.
Harry quan tâm không hỏi nữa, lại yên lặng cảm khái người đàn ông này lúc dịu dàng thật làm người ta đau lòng.
“Vậy quan hệ giữa thầy và ông Malfoy thật không tồi. Có thể xin thầy giúp con giới thiệu với ông ta trong mấy ngày nghỉ được không? Tuy nói ở số 12 Quảng trường Grimmauld có gặp ông ta một lần, nhưng lúc ấy là thân phận con đỡ đầu của Sirius, không thích hợp để chúng ta thảo luận đề tài kia.”
“Trò muốn mượn sức nhà Malfoy?” Snape lập tức nghĩ tới.
Harry gật gật đầu, “Dựa vào quá khứ của con mà phán đoán, khả năng mượn sức nhà Malfoy có thể rất lớn.”
Snape sut nghĩ, đồng ý,”Vào ngày nghỉ ta sẽ thông qua cú nói cho trò biết thời gian.”
Harry vừa lòng ngầm cười, “Thật cám ơn thầy.” Cậu đứng lên, nhặt chiếc cặp dưới đất, “Giờ không còn sớm, con còn phải về ký túc xá thu dọn hành lý.”
Cậu vắt sách lên lưng, xoay người nhìn người đàn ông tóc đen, đáy mắt chợt lóe một tia bi thương, lập tức bị nụ cười che lại.
“Cám ơn một năm qua thầy để con ở tại hầm, thật sự quấy rầy. Còn nữa, thật sự cám ơn thầy, vì… Tất cả thầy vì con mà trả giá…” Nói tới đây, tiếng của Harry hơi thấp lại, “Mặc kệ là quá khứ, hay hiện tại, đều cám ơn thầy. Con… Vô cùng cảm kích thầy.” Cậu cúi người thật thấp, thật lâu thật lâu, Harry xoay người, nhanh chóng rời khỏi hầm.
Snape không nhìn thấy, trên nền thảm nơi câu bé ấy vừa đứng, có dấu vết. ẩm ướt.
Đi ra khỏi hầm, mặt nạ mỉm cười của Harry rốt cục hóa thành tro bụi, trong lòng đau thương, nước mắt không kiềm được rơi xuống, cậu đi đến một góc, từ trong túi lấy ra áo khoác tàng hình choàng lên vai, sau đó quỳ trên mặt đất nghẹn ngào nức nở
Vì sao sống lại gian nan như vậy?
Cậu không biết mình còn sức lực để duy trì mặt nạ hoàn mỹ không bị phát hiện khi đối mặt với Giáo sư không, cậu thậm chí không biết, mình còn có thể chịu đựng bao lâu mới nhìn thấy tương lai tươi sáng trong suy nghĩ của mình.
Cái tương lai tuy không có cậu, nhưng những người khác đều có thể hạnh phúc.
Cậu cảm thấy mình đã sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.
Trên hành lang rất nhiều học sinh đang đùa giỡn chạy nhảy, có lẽ do nghỉ hè sắp đến, cả Filch cũng không có lòng dạ đi quản nữa. Cho nên các học sinh càng không kiêng nể gì đùa giỡn trên hành lang.
Harry đi dọc bên hành lang, đi qua đám người ầm ĩ nhộn nhịp, hướng về nơi sâu nhất trong tòa thành.
Bất tri bất giác, Harry đã quen thuộc con đường thông tới hầm như thế, thậm chí nhắm mắt cũng có thể đi chính xác vào văn phòng Giáo sư Độc Dược không nhầm một lần.
Đi xuống lòng đất, tiếng động huyên náo trên mặt đất dần biến mất, càng vào sâu, lại càng u tĩnh.
Hoàn cảnh quá mức im lặng, lại làm tâm tình vốn khẩn trương của Harry càng thêm bất an.
Giáo sư Snape có ở trong đó không? Nếu không có, mình sẽ không phiền não như vậy rồi. Nhưng nếu có, mình phải đối mặt thế nào đây?
Cứ bất an không yên như vậy đi tới bức họa Medusa, Harry lúc này mới nhớ đã một thời gian ngắn mình không về hầm, có thể vì không biết khẩu lệnh mà không thể vào không?
Không ngờ Medusa vừa nhìn thấy Harry, liền lười biếng ngáp một cái, Sau đó liền mở cửa cho cậu.
Harry sửng sốt, cậu thật không ngờ mình còn có thể vào thẳng hầm của thầy Snape thế.
Sau khi cửa phòng mở ra, đánh vào mi mắt chính là phòng khách quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thế nhưng, sau bàn học không còn bóng dáng thân thuộc kia nữa.
Giáo sư không có ở đây sao?
Harry thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy nỗi mất mát không cách nào giải thích.
Cậu lắc lắc đầu, cứ như làm vậy thì có thể vứt bỏ cảm xúc không thể khống chế kia đi thật xa.
Sau khi vào phòng sách, đồ đạc của cậu còn nguyên tại vị trí đã đặt, không thay đổi gì. Harry chậm rãi gom từng quyển từng quyển sách lại, dùng bùa thu nhỏ để vào trong cặp, tiếp đó, ra giường, gối nằm, chăn… những thứ tương tự cũng nối đuôi nhau biến mất trong phòng sách, cứ như chưa từng tồn tại.
Khi chiếc bút lông chim cuối cùng bị Harry lấy đi, Harry quơ quơ đũa phép, hóa bỏ thuật Biến Hình của chiếc giường, hai ghế sô pha trở về vị trí ban đầu.
Sau khi nhìn quanh nơi đã sống gần một năm này thật lâu, Harry im lặng nhấc cặp lên, rời khỏi phòng sách.
Theo thói quen thoáng nhìn qua phía bàn học, vốn không ngờ sẽ nhìn thấy Giáo sư, Harry không kịp đề phòng, tim đập liên hồi.
Người đàn ông tóc đen ngồi trước bàn học, đùi phải khoát lên chân trái, trên gối đặt một quyển sách thật dày. Hắn cứ cúi đầu đọc những dòng chữ chì trong sách, ngón tay thon dài trắng bệch hơi ngả vàng thỉnh thoảng lướt qua hàng chữ trên giấy, mái tóc màu đen hơi dài rũ xuống, che mất mặt mũi. Cho dù đọc sách, lưng người đàn ông ấy cũng luôn thẳng, quả y như tính cách có phần cao ngạo của hắn.
Ánh đèn màu cam làm dịu đi góc cạnh lạnh lùng của người đàn ông, để lộ một mỹ cảm đặc biệt nói không nên lời.
Harry cứ như quên hết tất cả suy nghĩ, đứng sửng tại chỗ không nhúc nhích. Tình cảm không thể nói rõ mấy ngày nay cứ quanh quẩn trong tim cậu như thủy triều mãnh liệt dâng tràn, chiếm cứ toàn bộ tư tưởng cậu.
Từng giọt từng giọt kí ức hai người bên nhau hai năm nay, đột nhiên hiện lên rõ mồn một.
Cái ôm đêm Giáng Sinh mang theo hương thuốc nhàn nhạt kia, tư thế lưu loát sinh động khi chỉ dẫn mình chế tạo Độc Dược kia, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò mình phải cẩn thận kia, Sự ăn ý khi hai người cùng phê sửa bài tập trên bàn kia, biểu tình âm thầm lo lắng khi đưa cho mình ma dược hộ mệnh kia…
Hết thảy hết thảy, liên tiếp lướt qua đầu Harry.
Ngay trong giây phút này, Harry đột nhiên phát hiện tình cảm mãnh liệt kia rốt cục là gì. Dù cậu cũng chưa yêu nhiều lần, cũng không có thứ tình yêu ồ ạt mãnh liệt gì, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, cậu không thể không biết rung động là cảm giác gì.
Thế nhưng, Harry thu hồi tầm mắt, cúi đầu cười khổ.
Chết tiệt, cậu tại sao lại rung động với Severus · Snape chứ?!
Không nhắc tới việc người đàn ông này vẫn yêu mẹ cậu, chỉ dựa vào chuyện cậu nhất định sẽ chết yểu liền đủ để cậu không có tư cách đi yêu ai cả.
Vừa hiểu được tình cảm của mình, rồi lại cùng lúc biết rõ tình cảm này nhất định sẽ vô vọng, Mùi vị này… A, thật sự thống khổ quá.
“Ta luôn chờ trò.” Thình lình, Snape đột nhiên mở miệng, tiếng nói trầm thấp mềm mại.
“…, ” Harry không nói gì, dường như đang tổ chức lại ngôn ngữ, hơn nửa ngày, cậu rốt cục mở miệng, giọng nói khàn khàn đến mức cả chính cậu cũng giật mình, “… Vì sao chờ con?”
Snape “Ba” một tiếng khép quyển sách lại, xoay người nhìn Harry, “Ta nhớ mấy tháng trước trò đã nói lúc hết học kỳ sẽ nói cho ta biết bí mật của trò. Ta nghĩ trò sẽ tự mình đến nói với ta, mà không phải chỉ bảo Dumbledore cho ta xem một đoạn trí nhớ của trò để đối phó.” Đôi mắt đen bóng của hắn nhìn thật sâu vào Harry, “Trò cảm thấy chỉ vậy là xong à?”
Harry im lặng nhìn chăm chú vào Snape, mặt không chút thay đổi, đôi mắt xanh biếc trong veo không lộ chút tình cảm phức tạp trong lòng. Mãi đến cuối cùng, khi Snape dời tầm mắt đi, Harry mới cúi đầu, đợi lúc thiếu niên tóc đen ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt đã được thay bằng châm chọc.
Cậu ném cặp xuống, bước tới một chiếc ghế đối diện Snape, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một mặt bàn.
“Như vậy, xin thầy nói cho tôi biết, dựa vào cái gì tôi nhất định phải tự mình nói cho thầy biết quá khứ của tôi? Tôi tin lấy trí tuệ của thầy, sau khi nhìn xong dòng trí nhớ trong bồn Tưởng ký, sẽ không thể không rõ quá khứ của tôi rốt cuộc là thế nào. Nói vậy, tôi không tự mình đến thẳng thắn với thầy, thì có làm sao chứ?” Harry kéo kéo khóe miệng, lạnh nhạt nói: “Thật ngại, nếu làm ngài chờ lâu như vậy, tôi thật sự xin lỗi.”
Snape nhìn Harry trong chốc lát, bỗng nhiên nói:”Đến tột cùng trò đang khẩn trương gì vậy?”
Harry nghẹn họng, không khỏi cười khổ, dường như trước mặt người đàn ông này, tất cả mặt nạ mình khổ tâm đắp nặn đều không có hiệu quả. Harry lấy lại bình tĩnh, cười cười, “Ai biết được? Có lẽ là chứng sợ hãi khi đối mặt Giáo sư Độc Dược a. Thầy cũng xem qua trí nhớ của tôi, lúc ấy, ngài khá là không chào đón tôi. A, hoặc là nói, chúng ta cũng không hoan nghênh nhau lắm.”
Nhìn thấy Harry lại dời đề tài đi, hơn nữa còn nhắc tới một vấn đề mình không muốn đề cập lắm, đôi mắt Snape buồn bã. Hắn không biết vì sao cậu bé đột nhiên lại ngụy trang chặt chẽ lợi hại như vậy, cứ như đang cất giấu một tình cảm to lớn.
“Đúng, trò nói đúng, trong trí nhớ của trò, quan hệ giữa chúng ta quả thật rất tồi.” Snape rốt cục mở miệng nói, “Nhưng mà, trò quên một việc. Đó là quá khứ của trò, không phải của ta. Trong mắt ta, trò đã bị quá khứ của chính trò trói buộc. Ít nhất, trong cuộc đời của ta, ta cùng một thằng nhóc mang tên Harry · Potter coi như khá vui vẻ.”
Trò đã bị quá khứ của chính trò trói buộc.
Những lời này làm tim Harry lỗi một nhịp. Thế nhưng…
“Nhưng có một số việc vẫn không thay đổi, cũng không cách nào thay đổi.” Tỷ như tình yêu dành cho Lily, hận thù đối với James.
Snape nghe ra hàm ý trong câu nói của Harry, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa.
Đích xác, hận thù đối với Potter cùng chấp nhất danh cho Lily là tình cảm luôn tồn tại trong hắn, điểm này hắn không thể cãi lại.
Nhưng mà, Snape hiểu rõ vô cùng, chấp nhất dành cho Lily, là vì cô là người duy nhất tốt với hắn, người duy nhất nở rộ nụ cười vì hắn trong cuộc đời này. Thứ người sống trong bóng tối như hắn, một khi gặp được dưỡng khí để tồn tại như vậy, sẽ vội vàng bắt lấy khối gỗ trôi nổi đó, mong đợi tìm được cách để thoát khỏi bóng tối.
Sau đó, đợi chờ thật lâu trong màn đêm, hắn mới hiểu được, đôi khi ánh sáng quá mức chói mắt sẽ đâm mình bị thương.
Cũng giống như lần cãi nhau cùng Lily năm đó, cô gái quá mức chính nghĩa kia vĩnh viễn cũng không hiểu được sự theo đuổi sức mạnh của mình.
Hắn vốn nên dần buông tay cho tia sáng ấm áp kia, sau đó trở lại góc tối của mình tiếp tục kéo dài hơi tàn. Nhưng con người chung quy vẫn tham lam quá, qua nhiều năm như vậy vẫn không có “Lily” thứ hai xuất hiện trong cuộc đời tối tăm lạnh lẽo của hắn, như vậy, thật sự khó qua quá, vì thế, hắn chỉ có thể liều mạng bắt lấy tia sáng duy nhất kia, không dám tùy tiên buông tay. Hắn sợ một khi mình buông tay, hắn liền trở nên vô vọng không cách nào thay đổi.
Cho nên, hắn ích kỷ biết bao. Vì để lừa gạt bản thân không phải đang sống trong bóng tối, hắn vẫn gắt gao nắm lấy chấp nhất dành cho Lily, cho dù cô đã kết hôn, sinh con, thậm chí cả sau khi mất, hắn cũng chưa từng buông tay.
Hắn như vậy, đáng khinh biết chừng nào.
Sau đó, hắn gặp một phù thủy nhỏ mang tên Harry · Potter.
Tiếp đó, vào đêm giáng sinh lúc cậu bé kia vào năm nhất, mình đã thề rằng phải bảo vệ cậu. Không phải vì cậu là con của Lily, mà đơn thuần chỉ vì, cậu là Harry · Potter.
Lần đầu nhìn thấy đứa bé kia, hắn lại tưởng như Lily đã trở lại, gương mặt kia không phải cùng một khuôn Lily khắc ra sao, đôi mắt xanh biếc kia, mái tóc dưới ngọn đèn cam lộ ra màu rượu hồng kia, không phải Lily sao.
Thậm chí đứa nhỏ này cũng giống y như Lily, cũng nở rộ nụ cười vì mình, hoàn toàn không sợ “Xà viện đầu lĩnh” khủng bố.
Snape thừa nhận, trong khoảnh khắc đó, hắn bị mê hoặc.
Thế nhưng, không bao lâu sau, Snape mới biết mình sai thậm tệ.
Đứa nhỏ này tuy là con của Lily, nhưng nét mặt kia quả thật như hai người hoàn toàn khác nhau. Harry không sức sống bắn ra bốn phía, luôn như một mặt trời bé nhỏ cuốn hút người bên cạnh như Lily. Harry là một cậu bé quá mức im lặng trầm ổn, thời gian cậu bé không nói chuyện vĩnh viễn nhiều hơn lúc nói chuyện, tuy trên mặt vẫn mang nụ cười, nhưng lại càng như đang bọc một lớp mặt nạ để bảo vệ mình. Hai người khác nhau như vậy, hắn không nên nhìn lầm a.
Chỉ có thể đổ lỗi cho cặp mắt xanh biếc quá mê hoặc kia thôi.
Nhưng, Harry quả là còn săn sóc hắn hơn Lily ba phần. Mỗi ngày hắn rời giường đều có thể nhìn thấy bữa sáng ấm áp Harry vì hắn mà chuẩn bị, khi hắn phiền lòng vì phải phê sửa bài tập sai lầm chồng chất của cấp dưới, Harry sẽ lấy ra một chiếc bút giúp hắn phê sửa.
Có đôi khi, Snape thật sự rất muốn hỏi thiếu niên mắt xanh kia, ta có tài đức gì, để trò tốt với ta như thế?
Thế nhưng, hắn không dám hỏi. Hắn luôn có dự cảm, một khi hỏi ra, một số việc sẽ bắt đầu biến chất.
Ánh mắt người thiếu niên kia nhìn hắn, có thể làm linh hồn hắn được an ủi và vui thích, tình cảm như vậy là gì… Hắn không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Nếu hắn sinh ra tình cảm không tầm thường gì đó với con của Lily, sẽ rất kinh khủng.
Snape nhắm nghiền hai mắt, che dấu thần sắc thống khổ của mình.
Nhìn đến giãy giụa trong mắt Snape, Harry nghĩ hắn lại lâm vào tình cảm dành cho Lily, không khỏi nhẹ giọng thở dài, cậu càng hiểu mình không thể yêu người đàn ông trước mắt này. Chấp nhất dành cho tia sáng duy nhất xuất hiện trong đời hắn mãnh liệt như vậy, ai cũng không thể khiến hắn dứt bỏ. Mà làm con của Lily, Harry làm sao có thể bắt Snape quên Lily, chuyển sang yêu người khác đây.
Cảm xúc chua xót tràn ngập trái tim.
Harry chưa từng yếu đuối như bây giờ, muốn tìm một chỗ khóc òa một trận. Cậu đã thề phải giúp Giáo sư tìm được hạnh phúc, thế nhưng, bây giờ cậu nên làm gì mới có thể đạt thành lời thề này đây?
Cậu đã không cách nào khiến Giáo sư yêu mình, càng không thể trơ mắt nhìn Giáo sư cùng những người khác bên nhau. Thứ người ích kỉ như cậu, cả Harry cũng thấy mình thật xấu xí.
Nếu mình có thể sống thì tốt rồi, như vậy mình có lẽ sẽ có thể bên cạnh Giáo sư.
Nhẫn đá phúc sinh dưới lớp áo đột nhiên nóng lên, Ngay sau đó, toàn thân Harry bắt đầu lan tràn cảm giác đau đớn rát bỏng, kịch liệt như ăn vào xương tủy.
Loại thống khổ quá quen thuộc này. Là Tử Thần cảnh cáo.
Harry lập tức cắn chặt môi dưới, duy trì biểu tình trên mặt, không cho Giáo sư nhìn ra mảy may.
Nhưng thật quá khó, thống khổ như thế cứ như lửa quỷ không ngừng thiêu đốt tận trong linh hồn, đau đến hơi thở của Harry cũng nhanh không thể thực hiên.
Tôi sẽ không hy vọng xa vời nữa, xin ngài buông tha tôi đi. Harry trong lòng rên rỉ.
Giống như đáp lại lời thỉnh cầu hèn mọn của Harry, đau đớn chợt biến mất.
Hô…
Harry âm thầm thở phào một hơi, cảm thấy quần áo sau lưng gần như đều ướt đẫm.
May mà Snape vẫn không nhìn về phía Harry, cho nên không chú ý thấy tình hình bên này.
Harry lập trước dùng thần chú không đũa không tiếng động xử lý mồ hôi trên mặt và sau lưng, mặt vẫn lạnh lùng.
Là do cậu đắc ý vênh váo.
Rõ ràng Voldemort còn chưa bị tiêu diệt, cậu không nên đi suy ngẫm những chuyện tình cảm này. Dù sao, ngày nào Voldemort còn sống, ngày đó hạnh phúc của mọi người đều không được bảo đảm.
Cho nên, thứ tình cảm sẽ quấy nhiễu đến sức phán đoán của cậu phải gác lại.
Cho dù làm như vậy, bản thân cậu không muốn đến cỡ nào.
Harry hắng giọng một cái, nói khẽ: “Giáo sư, vừa rồi là con lỗ mãng, không nên nói chuyện với thầy như vậy. Nếu có chỗ nào mạo phạm thầy, xin thầy thứ lỗi cho.” thiếu niên tóc đen mặt mày tươi sáng, rất lanh lợi, giống y như một học sinh phạm sai lầm giải thích với giáo sư vậy.
Nhìn thiếu niên tóc đen lại biến thành một học sinh ngoan ngoãn, Snape nhíu mày, vì sao hắn cảm thấy thiếu niên này lại cách hắn xa hơn nữa rồi?
“Khoảng thời gian trước con đã nghiên cứu ra biện pháp xóa bỏ dấu hiệu hắc ám, nếu thầy tin con, có thể để tôi giúp thầy xóa bỏ nó được chứ?”
“Điều đó không có khả năng!” Snape bị lời nói của Harry hấp dẫn, tạm thời vứt tiếc nuối kia đi, kích động nói: “Chúng tôi cố gắng nhiều năm như vậy cũng không thành công, trò làm sao có thể giải quyết dấu hiệu hắc ám?”
Harry cười cười, “Có lẽ một mình con không có khả năng hoàn thành chuyện này, nhưng còn có ngài Grindelwald và bạn của ngài ấy trợ giúp, con nghĩ giải quyết dấu hiệu hắc ám chỉ là vấn đề thời gian.”
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Harry hơn nữa còn có tên tuổi của Grindelwald, Snape đã tin cậu bé này lại hoàn thành một thành tựu không thể tưởng tượng, Nhưng mà —— “Ta không thể xóa bỏ dấu hiệu hắc ám.” kích động qua đi, Snape tỉnh táo lại.
“… Là vì thầy muốn làm gián điệp sao?” Harry hơi nhíu mi, có chút thấu hiểu.
Snape nhìn thoáng qua Harry, quay đầu, gật gật đầu, “Ta đáp ứng yêu cầu của Dumbledore rồi.”
Harry thu nụ cười trên mặt lại, nghiêm mặt nói: “Con nghĩ lúc này cụ Dumbledore sẽ không cần thầy làm gián điệp hai mang nữa.”
“Có ý gì?”
“Ý của con là, Hội Phượng Hoàng không cần cài gián điệp bên người Voldemort nữa. Trí nhớ của con không phải là vũ khí tốt nhất sao? Huống chi, công việc kia thật sự quá nguy hiểm, con xin thầy đừng làm nữa. Chỉ cần đứng một phía trận doanh được không, như vậy, an toàn hơn. Huống chi, con cũng cần xác định xem chú ngữ giải trừ dấu hiệu hắc ám kia có phải thật sự hữu hiệu không.”
Nhìn bộ dạng cậu bé tóc đen chậm rãi nói cùng ánh mắt sạch sẽ không tiết lộ một chút tình cảm chân thật, Snape đột nhiên cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Thế nhưng, lúc này, hắn không thể tốn nhiều thời gian suy nghĩ tình cảm phức tạp này, bởi vì hắn nghĩ tới vấn đề trọng yếu hơn —— “Trò muốn dùng việc xóa bỏ dấu hiệu hắc ám này làm mồi dụ, mượn sức Tử Thần Thực Tử sao?”
Harry nở nụ cười, “Không hổ là thầy.”
Snape tán thưởng gật gật đầu, “Như thế là một biện pháp tốt. Nhưng chỉ áp dụng được với Tử Thần Thực Tử không thật sự trung thành với Voldemort thôi. Hơn nữa cho dù họ tiếp nhận, cho trò mượn sức, cũng chưa chắc sẽ giúp Hội Phượng Hoàng tiêu diệt Voldemort.”
Harry gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Con không cầu họ có thể giúp Hội Phượng Hoàng. Chỉ cần họ có thể rời khỏi Voldemort, sẽ làm lão suy yếu rất lớn. Đúng rồi, ” Harry lại nghĩ tới một chuyện, “Quan hệ của thầy và ông Lucius Malfoy như thế nào?”
“Lúc đến trường hắn là học trưởng của ta, hắn vẫn rất chiếu cố ta, sau đó ta suýt trở thành cha đỡ đầu của Draco, nhưng cuối cùng vì một ít nguyên nhân, ta đã cự tuyệt.” Snape thản nhiên nói, bỏ qua chuyện mình là một Tử Thần Thực Tử, nếu một ngày nào đó Chúa Tể Hắc Ám trở lại, phát hiện hắn là gián điệp ha mang, như vậy thân phận của hắn sẽ làm gia tộc Malfoy rơi vào nguy hiểm, nên cuối cùng Snape vẫn từ chối đề nghị của Lucius.
Harry quan tâm không hỏi nữa, lại yên lặng cảm khái người đàn ông này lúc dịu dàng thật làm người ta đau lòng.
“Vậy quan hệ giữa thầy và ông Malfoy thật không tồi. Có thể xin thầy giúp con giới thiệu với ông ta trong mấy ngày nghỉ được không? Tuy nói ở số Quảng trường Grimmauld có gặp ông ta một lần, nhưng lúc ấy là thân phận con đỡ đầu của Sirius, không thích hợp để chúng ta thảo luận đề tài kia.”
“Trò muốn mượn sức nhà Malfoy?” Snape lập tức nghĩ tới.
Harry gật gật đầu, “Dựa vào quá khứ của con mà phán đoán, khả năng mượn sức nhà Malfoy có thể rất lớn.”
Snape sut nghĩ, đồng ý,”Vào ngày nghỉ ta sẽ thông qua cú nói cho trò biết thời gian.”
Harry vừa lòng ngầm cười, “Thật cám ơn thầy.” Cậu đứng lên, nhặt chiếc cặp dưới đất, “Giờ không còn sớm, con còn phải về ký túc xá thu dọn hành lý.”
Cậu vắt sách lên lưng, xoay người nhìn người đàn ông tóc đen, đáy mắt chợt lóe một tia bi thương, lập tức bị nụ cười che lại.
“Cám ơn một năm qua thầy để con ở tại hầm, thật sự quấy rầy. Còn nữa, thật sự cám ơn thầy, vì… Tất cả thầy vì con mà trả giá…” Nói tới đây, tiếng của Harry hơi thấp lại, “Mặc kệ là quá khứ, hay hiện tại, đều cám ơn thầy. Con… Vô cùng cảm kích thầy.” Cậu cúi người thật thấp, thật lâu thật lâu, Harry xoay người, nhanh chóng rời khỏi hầm.
Snape không nhìn thấy, trên nền thảm nơi câu bé ấy vừa đứng, có dấu vết. ẩm ướt.
Đi ra khỏi hầm, mặt nạ mỉm cười của Harry rốt cục hóa thành tro bụi, trong lòng đau thương, nước mắt không kiềm được rơi xuống, cậu đi đến một góc, từ trong túi lấy ra áo khoác tàng hình choàng lên vai, sau đó quỳ trên mặt đất nghẹn ngào nức nở
Vì sao sống lại gian nan như vậy?
Cậu không biết mình còn sức lực để duy trì mặt nạ hoàn mỹ không bị phát hiện khi đối mặt với Giáo sư không, cậu thậm chí không biết, mình còn có thể chịu đựng bao lâu mới nhìn thấy tương lai tươi sáng trong suy nghĩ của mình.
Cái tương lai tuy không có cậu, nhưng những người khác đều có thể hạnh phúc.
Cậu cảm thấy mình đã sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.