Không lâu sau khi những con ma Hogwarts đi qua, Giáo sư McGonagall đã trở lại. Bà dẫn nhóm học sinh ra khỏi phòng, xuyên qua cánh cửa, bước tới hai cánh cửa khác đang mở toanh tiến vào Đại Sảnh Đường xa hoa.
Giáo sư McGonagall đưa học sinh năm nhất đến chiếc bàn dài dành cho giáo sư, để bọn họ xếp thành một loạt đối diện với toàn thể các học sinh lớn hơn, các giáo sư ở sau lưng bọn họ. Ánh sáng ngọn nến lay động, mấy trăm gương mặt nhìn chăm chú vào bọn họ giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ. Bên trong đó, Harry phát hiện không ít gương mặt quen thuộc: Fred, George, Percy, Cho còn có Cedric Digory vừa mới quen được. Cedric chú ý tới tầm mắt Harry, hướng cậu gật đầu mỉm cười. Harry đáp lại bằng một nụ cười nhợt nhạt.
Giáo sư McGonagall nhẹ nhàng đặt một cái ghế cao bốn chân cùng một cái mũ hình chóp của phù thủy trước mặt tân sinh năm nhất. Nhà ăn lặng ngắt như tờ, tiếp theo cái mũ vặn vẹo. Một miếng vá gần vành nón mở ra một cái miệng —— mũ bắt đầu xướng ca. Harry vội vàng làm một cái bùa phong bế lỗ tai cho mình, sau đó bình tĩnh nhìn nhóm tiểu phù thủy bị ‘ma âm’ tra tấn đến nhíu mày. Ai, nhiều năm như thế, Nón Phân Loại không tính chuyện luyện thanh cho giọng hát khá hơn chút sao, may mắn bản thân cậu có chuẩn bị trước. Harry trong lòng cười trộm.
Sau khi Nón Phân Loại hát xong, Giáo sư McGonagall hướng phía trước đi vài bước, cầm trong tay một tấm da dê.
“Khi ta gọi tên ai, người đó liền lên đội mũ, ngồi vào trên ghế này, chờ đợi phân viện.” Bà nói:
“Hannah · Abbott!”
“Hufflepuff!”
“Susan · Bones!”
“Hufflepuff!”
Sau đó, cũng giống như trong trí nhớ, một đám học sinh đều bị phân tới học viện của mình. Hermione, sau đó là Draco, từng bước từng bước, dọc theo quỹ đạo nên có của bọn họ mà đi.
“Harry Potter!”
Rốt cục đến cậu. Harry hít mạnh một hơi, tao nhã ung dung đi đến phía Nón Phân Loại.
Đại Sảnh Đường đột nhiên bộc phát một trận thì thào khe khẽ như tiếng lách cách của ngọn lửa nhỏ.
“Potter, cô giáo vừa gọi Potter sao?”
“Có phải là Harry Potter kia không?”
Đầu người đều động, mọi người nghển cổ mà nhìn, hy vọng thấy rõ bộ dạng của cậu.
Đứa-bé-sống-sót, Kẻ Được Chọn, anh hùng giới Pháp thuật, nhiều danh hiệu như vậy đều xây dựng trên người thiếu niên trước mắt này. Bọn nhỏ giới Pháp thuật từ bé đã nghe chuyện xưa của Harry Potter mà lớn lên, đều tò mò cậu bé này thần kỳ như thế nào.
Thân hình mảnh khảnh, vóc dáng không cao, vết sẹo nổi tiếng kia bị mái tóc mềm mại che dấu thật kín, theo thiếu niên hành tẩu, mái tóc đen dưới nguồn sáng màu da cam như ẩn như hiện một tia sáng nhạt màu rượu đỏ.
Mắt Harry buông xuống, lông mi thật dài che đi một nửa đôi mắt màu xanh biếc. Ngồi trên chiếc ghế bốn chân, cái mũ che đi tầm mắt của cậu.
Tiếp theo, chính là thế giới hắc ám cùng chờ đợi trong chiếc mũ.
“Chà, khó. Vô cùng khó. Mi vừa có sự cẩn thận giảo hoạt của Slytherin, vừa có dũng khí, dũng khí vượt qua cả sinh tử của Gryffindor. Thực có ý tứ… Ta nên đem mi phân đến đâu đây?”
Harry nắm chặt nắm tay, nhấn mạnh từng cữ trong lòng: “Tôi muốn đi Ravenclaw.”
Nón Phân Loại trầm mặc một hồi rồi cất tiếng, “Tại sao?”
“Ravenclaw là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù tôi có dũng khí, nhưng đã khó có thể thích ứng với sự nhiệt tình Gryffindor; tôi tuy giả dối cẩn thận, nhưng chung quy vẫn chán ghét Slytherin ngươi lừa ta gạt. Ravenclaw trầm tĩnh thực thích hợp tôi, hơn nữa tôi có tri thức có mục tiêu hướng tới rất lớn.”
Đúng vậy, đây là lựa chọn mà Harry đã quyết định ngay từ đầu. Cậu đã không thể lại lần nữa đi Gryffindor, linh hồn cậu sớm đã quá phức tạp già nua, mà các tiểu sư tử Gryffindor lại dũng cảm đến đơn thuần, cậu thật không muốn làm bẩn linh hồn thuần khiết này lần nữa, huống chi, cậu còn muốn rời xa Ron Hermione bọn họ. Cho nên, không thể đi Gryffindor. Về phần Slytherin, bọn họ quen với cuộc sống mang theo mặt nạ, cẩn thận dè dặt lẫn nhau, nhìn trộm lực uy hiếp của đối phương đối với mình, mà Harry cũng đã sớm chán ghét cuộc sống như thế. Huống chi, trong Slytherin không ít thành viên gia tộc trung thành với Voldemort, Harry đi vào trong đó khó tránh khỏi bị người ta tính kế.
Mà Ravenclaw, tuyệt đối là trung lập, bọn họ sẽ không dễ dàng nhúng tay vào cuộc đọ sức giữa Hội Phượng Hoàng cùng Tử Thần Thực Tử, mỗi một Ravenclaw cơ hồ đều độc lai độc vãng, cái bọn họ thích chính là thời gian ngồi đọc sách. Hơn nữa, Harry nghe nói Ravenclaw có một tàng thư phong phú. Cái này cung cấp tiện ích thật lớn đối với mục tiêu muốn một người giải quyết Trường Sinh Linh Giá của Harry.
Nón Phân Loại trầm ngâm, đột nhiên kêu to trên đầu Harry, “Ối! Ta nhìn thấy gì! Nguyện vọng nơi sâu nhất trong tâm linh mi… Thật sự là tham lam a!”
Harry không khỏi mím chặt môi, tham lam sao, cậu muốn tất cả những người cậu yêu đều hạnh phúc, không chết đi như trong quá khứ, điều đó rất tham lam sao?
Nón Phân Loại tiếp tục nói với Harry, “Vâng, mi đã kiên trì như vậy, con quạ tham lam, mi có thể đi đến nơi mi muốn.” Sau đó nó hét lớn một tiếng, “Ravenclaw!”
Toàn trường im lặng vài giây, sau đó một trận vỗ tay thưa thớt vang lên. Học sinh Gryffindor thoạt nhìn đều rất kinh ngạc, đại khái bọn họ nghĩ nam hài hoàng kim nhất định là thuộc loại Gryffindor vì dũng khí mới nổi tiếng.
Harry bình tĩnh đi đến bàn dài Ravenclaw, trên mặt không gợn tí sợ hãi, trầm tĩnh như nước, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Con quạ... tham lam…Cũng phải, Ravenclaw không phải là “vuốt quạ đen”* sao, có lẽ học viện thường ngày nhìn như an phận này còn tham lam hơn cả Slytherin. Khát cầu đối với tri thức vĩnh viễn không bao giờ hết, không bao giờ dừng bước để tìm tòi chân lý, đây chắc cũng là một loại tham lam.
Harry đi đến cuối bàn, hơi khom người chào các anh chị khóa trên, lễ phép cười cười, một nữ sinh tóc vàng xinh đẹp đi tới, nói với Harry: “Hoan nghênh gia nhập Ravenclaw, Chị là Huynh Trưởng, Helen Thaisz.” Harry cùng cô bắt tay, ngồi xuống. Rồi hơi hơi đánh giá học sinh Ravenclaw một chút, Roger Davies, Padma Patil, Marrietta Edgecombe, Cho Chang… Harry nhớ rõ tên những người này, còn có rất nhiều người nhìn quen mặt lại không nhớ tên. Dù sao đã qua nhiều năm lắm rồi, trí nhớ đã mơ hồ, Harry không hề chú ý bên này, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục xem nghi thức phân viện.
Đã đến Ron, cậu nhóc tóc đỏ vẻ mặt khẩn trương đợi mũ hạ xuống đầu, mặt mày xanh lét. Rất nhanh, mũ đã đem Ron phân tới Gryffindor. Cậu bé lập tức thở phào nhẹ nhõm, chạy về hướng các anh của mình. Harry mỉm cười nhìn cậu bé tóc đỏ được các anh mình ôm lấy cổ vũ, mặt đỏ đến cơ hồ té ngã xuống đất. Thân tình nhà Weasley vẫn là sự ấm áp trước kia cậu hướng tới, thế nhưng hiện tại, sợ là vĩnh viễn không có khả năng chạm tới. Mắt Harry hơi tối lại, liền dời tầm nhìn đi, lơ đãng thấy Draco đang nhìn mình. Harry nở nụ cười thật tươi với cậu bé, thấy nam hài bạch kim kia tựa hồ rối rắm trong chốc lát, sau đó rốt cục cũng hồi trả cậu bằng một nụ cười rụt rè mang hình thức quý tộc.
Draco a, cậu không có phân đến Slytherin, nhưng là Ravenclaw thì cậu vẫn nằm trong phạm vi Draco cho phép rồi.
Nghi thức phân viện lúc này đã hoàn thành, sau khi Blaise Zabini bị phân vào Slytherin, Giáo sư McGonagall cuộn tấm da dê lại, cầm Nón Phân Loại rời đi.
Lúc này, Albus Dumbledore đứng lên. Nhìn chăm chú vào các học sinh dưới đài, hai tay mở ra, giống như đang nói: không có sự hạnh phúc nào có thể sánh với việc thầy nhìn thấy tất cả học sinh tụ tập dưới một mái nhà này.
Harry hoài niệm nhìn lão phù thủy tóc bạc này, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng. Thật tốt, thầy vẫn trần đầy tinh thần như vậy. Lúc này đây, con sẽ không để thầy đi hy sinh chính mình nữa đâu.
“Hoan nghênh các trò!” Thầy nói, “Hoan nghênh bước vào Hogwarts! Hoan nghênh năm học mới đã đến! Trước khi bắt đầu tiệc tối, ta nghĩ trước tiên phải nói về vài câu. Những lời ấy là: Ngu ngốc! Mít ướt! Cặn! Vẹo! (Nitwit! Blubber! Oddment! Tweak!) ”
“Cám ơn mọi người!”
Thầy ngồi xuống lần nữa. Mỗi người đều vỗ tay hoan hô.
“Những lời này của Hiệu trưởng là có ý gì?” một tiểu nữ sinh đeo kính bên cạnh Harry hỏi các anh chị khóa trên.
“Hàng năm Hiệu trưởng đều nói những lời này, chúng ta phân tích qua, bốn từ này có lẽ liên quan đến bốn học viện của chúng ta.” Huynh Trưởng Thaisz trả lời.
Một nam sinh tóc ngắn màu nâu lớp trên bổ sung nói: “Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng có rất nhiều ý kiến khác nhau. Có người nói, ngu ngốc, khóc nhè, cặn, vẹo phân biệt đối ứng với Hufflepuff, Ravenclaw, Slytherin cùng Gryffindor. Bởi vì Học sinh Hufflepuff không quá thông minh, nhiều nữ sinh Ravenclaw dễ khóc, Slytherin là nơi xuất hiện nhiều hắc phù thủy, mà Học sinh Gryffindor lỗ mãng tự đại. Bất quá hầu hết mọi người cho rằng cách nói này rất tiêu cực, hẳn không phải là bổn ý của Hiệu trưởng. Cho nên lại có người nói rằng, bốn từ này là mặt đối lập của bốn học viện: ngu ngốc đối với thông minh, cho nên là Ravenclaw; khóc nhè đối với dũng cảm, cho nên là Gryffindor; cặn đối với tinh tuyển, cho nên đấy là Slytherin nhiều máu trong nhất; cuối cùng là vẹo, đối với thẳng, cũng chính là Hufflepuff ngay thẳng. Cái này trước mắt là giải nghĩa đứng vững được nhất. ” sau khi nam sinh này nói một đoạn dài, liền thẳng tắp nhìn tân sinh năm nhất cười cười, “Các em tốt, anh là Tim Roth năm năm cấp.”
Không hổ là Ravenclaw…
Harry trong lòng cảm thán, cái nhóm Gryffindor đang ăn hàng kia cũng không người nào để ý câu nói nhìn như điên điên khùng khùng của Hiệu trưởng.
Trong lúc Harry phun trào cũng quên mất rằng, chính mình đã từng là thành viên của cái nhóm ăn hàng kia.
Không lâu sau khi những con ma Hogwarts đi qua, Giáo sư McGonagall đã trở lại. Bà dẫn nhóm học sinh ra khỏi phòng, xuyên qua cánh cửa, bước tới hai cánh cửa khác đang mở toanh tiến vào Đại Sảnh Đường xa hoa.
Giáo sư McGonagall đưa học sinh năm nhất đến chiếc bàn dài dành cho giáo sư, để bọn họ xếp thành một loạt đối diện với toàn thể các học sinh lớn hơn, các giáo sư ở sau lưng bọn họ. Ánh sáng ngọn nến lay động, mấy trăm gương mặt nhìn chăm chú vào bọn họ giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ. Bên trong đó, Harry phát hiện không ít gương mặt quen thuộc: Fred, George, Percy, Cho còn có Cedric Digory vừa mới quen được. Cedric chú ý tới tầm mắt Harry, hướng cậu gật đầu mỉm cười. Harry đáp lại bằng một nụ cười nhợt nhạt.
Giáo sư McGonagall nhẹ nhàng đặt một cái ghế cao bốn chân cùng một cái mũ hình chóp của phù thủy trước mặt tân sinh năm nhất. Nhà ăn lặng ngắt như tờ, tiếp theo cái mũ vặn vẹo. Một miếng vá gần vành nón mở ra một cái miệng —— mũ bắt đầu xướng ca. Harry vội vàng làm một cái bùa phong bế lỗ tai cho mình, sau đó bình tĩnh nhìn nhóm tiểu phù thủy bị ‘ma âm’ tra tấn đến nhíu mày. Ai, nhiều năm như thế, Nón Phân Loại không tính chuyện luyện thanh cho giọng hát khá hơn chút sao, may mắn bản thân cậu có chuẩn bị trước. Harry trong lòng cười trộm.
Sau khi Nón Phân Loại hát xong, Giáo sư McGonagall hướng phía trước đi vài bước, cầm trong tay một tấm da dê.
“Khi ta gọi tên ai, người đó liền lên đội mũ, ngồi vào trên ghế này, chờ đợi phân viện.” Bà nói:
“Hannah · Abbott!”
“Hufflepuff!”
“Susan · Bones!”
“Hufflepuff!”
Sau đó, cũng giống như trong trí nhớ, một đám học sinh đều bị phân tới học viện của mình. Hermione, sau đó là Draco, từng bước từng bước, dọc theo quỹ đạo nên có của bọn họ mà đi.
“Harry Potter!”
Rốt cục đến cậu. Harry hít mạnh một hơi, tao nhã ung dung đi đến phía Nón Phân Loại.
Đại Sảnh Đường đột nhiên bộc phát một trận thì thào khe khẽ như tiếng lách cách của ngọn lửa nhỏ.
“Potter, cô giáo vừa gọi Potter sao?”
“Có phải là Harry Potter kia không?”
Đầu người đều động, mọi người nghển cổ mà nhìn, hy vọng thấy rõ bộ dạng của cậu.
Đứa-bé-sống-sót, Kẻ Được Chọn, anh hùng giới Pháp thuật, nhiều danh hiệu như vậy đều xây dựng trên người thiếu niên trước mắt này. Bọn nhỏ giới Pháp thuật từ bé đã nghe chuyện xưa của Harry Potter mà lớn lên, đều tò mò cậu bé này thần kỳ như thế nào.
Thân hình mảnh khảnh, vóc dáng không cao, vết sẹo nổi tiếng kia bị mái tóc mềm mại che dấu thật kín, theo thiếu niên hành tẩu, mái tóc đen dưới nguồn sáng màu da cam như ẩn như hiện một tia sáng nhạt màu rượu đỏ.
Mắt Harry buông xuống, lông mi thật dài che đi một nửa đôi mắt màu xanh biếc. Ngồi trên chiếc ghế bốn chân, cái mũ che đi tầm mắt của cậu.
Tiếp theo, chính là thế giới hắc ám cùng chờ đợi trong chiếc mũ.
“Chà, khó. Vô cùng khó. Mi vừa có sự cẩn thận giảo hoạt của Slytherin, vừa có dũng khí, dũng khí vượt qua cả sinh tử của Gryffindor. Thực có ý tứ… Ta nên đem mi phân đến đâu đây?”
Harry nắm chặt nắm tay, nhấn mạnh từng cữ trong lòng: “Tôi muốn đi Ravenclaw.”
Nón Phân Loại trầm mặc một hồi rồi cất tiếng, “Tại sao?”
“Ravenclaw là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù tôi có dũng khí, nhưng đã khó có thể thích ứng với sự nhiệt tình Gryffindor; tôi tuy giả dối cẩn thận, nhưng chung quy vẫn chán ghét Slytherin ngươi lừa ta gạt. Ravenclaw trầm tĩnh thực thích hợp tôi, hơn nữa tôi có tri thức có mục tiêu hướng tới rất lớn.”
Đúng vậy, đây là lựa chọn mà Harry đã quyết định ngay từ đầu. Cậu đã không thể lại lần nữa đi Gryffindor, linh hồn cậu sớm đã quá phức tạp già nua, mà các tiểu sư tử Gryffindor lại dũng cảm đến đơn thuần, cậu thật không muốn làm bẩn linh hồn thuần khiết này lần nữa, huống chi, cậu còn muốn rời xa Ron Hermione bọn họ. Cho nên, không thể đi Gryffindor. Về phần Slytherin, bọn họ quen với cuộc sống mang theo mặt nạ, cẩn thận dè dặt lẫn nhau, nhìn trộm lực uy hiếp của đối phương đối với mình, mà Harry cũng đã sớm chán ghét cuộc sống như thế. Huống chi, trong Slytherin không ít thành viên gia tộc trung thành với Voldemort, Harry đi vào trong đó khó tránh khỏi bị người ta tính kế.
Mà Ravenclaw, tuyệt đối là trung lập, bọn họ sẽ không dễ dàng nhúng tay vào cuộc đọ sức giữa Hội Phượng Hoàng cùng Tử Thần Thực Tử, mỗi một Ravenclaw cơ hồ đều độc lai độc vãng, cái bọn họ thích chính là thời gian ngồi đọc sách. Hơn nữa, Harry nghe nói Ravenclaw có một tàng thư phong phú. Cái này cung cấp tiện ích thật lớn đối với mục tiêu muốn một người giải quyết Trường Sinh Linh Giá của Harry.
Nón Phân Loại trầm ngâm, đột nhiên kêu to trên đầu Harry, “Ối! Ta nhìn thấy gì! Nguyện vọng nơi sâu nhất trong tâm linh mi… Thật sự là tham lam a!”
Harry không khỏi mím chặt môi, tham lam sao, cậu muốn tất cả những người cậu yêu đều hạnh phúc, không chết đi như trong quá khứ, điều đó rất tham lam sao?
Nón Phân Loại tiếp tục nói với Harry, “Vâng, mi đã kiên trì như vậy, con quạ tham lam, mi có thể đi đến nơi mi muốn.” Sau đó nó hét lớn một tiếng, “Ravenclaw!”
Toàn trường im lặng vài giây, sau đó một trận vỗ tay thưa thớt vang lên. Học sinh Gryffindor thoạt nhìn đều rất kinh ngạc, đại khái bọn họ nghĩ nam hài hoàng kim nhất định là thuộc loại Gryffindor vì dũng khí mới nổi tiếng.
Harry bình tĩnh đi đến bàn dài Ravenclaw, trên mặt không gợn tí sợ hãi, trầm tĩnh như nước, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Con quạ... tham lam…Cũng phải, Ravenclaw không phải là “vuốt quạ đen” sao, có lẽ học viện thường ngày nhìn như an phận này còn tham lam hơn cả Slytherin. Khát cầu đối với tri thức vĩnh viễn không bao giờ hết, không bao giờ dừng bước để tìm tòi chân lý, đây chắc cũng là một loại tham lam.
Harry đi đến cuối bàn, hơi khom người chào các anh chị khóa trên, lễ phép cười cười, một nữ sinh tóc vàng xinh đẹp đi tới, nói với Harry: “Hoan nghênh gia nhập Ravenclaw, Chị là Huynh Trưởng, Helen Thaisz.” Harry cùng cô bắt tay, ngồi xuống. Rồi hơi hơi đánh giá học sinh Ravenclaw một chút, Roger Davies, Padma Patil, Marrietta Edgecombe, Cho Chang… Harry nhớ rõ tên những người này, còn có rất nhiều người nhìn quen mặt lại không nhớ tên. Dù sao đã qua nhiều năm lắm rồi, trí nhớ đã mơ hồ, Harry không hề chú ý bên này, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục xem nghi thức phân viện.
Đã đến Ron, cậu nhóc tóc đỏ vẻ mặt khẩn trương đợi mũ hạ xuống đầu, mặt mày xanh lét. Rất nhanh, mũ đã đem Ron phân tới Gryffindor. Cậu bé lập tức thở phào nhẹ nhõm, chạy về hướng các anh của mình. Harry mỉm cười nhìn cậu bé tóc đỏ được các anh mình ôm lấy cổ vũ, mặt đỏ đến cơ hồ té ngã xuống đất. Thân tình nhà Weasley vẫn là sự ấm áp trước kia cậu hướng tới, thế nhưng hiện tại, sợ là vĩnh viễn không có khả năng chạm tới. Mắt Harry hơi tối lại, liền dời tầm nhìn đi, lơ đãng thấy Draco đang nhìn mình. Harry nở nụ cười thật tươi với cậu bé, thấy nam hài bạch kim kia tựa hồ rối rắm trong chốc lát, sau đó rốt cục cũng hồi trả cậu bằng một nụ cười rụt rè mang hình thức quý tộc.
Draco a, cậu không có phân đến Slytherin, nhưng là Ravenclaw thì cậu vẫn nằm trong phạm vi Draco cho phép rồi.
Nghi thức phân viện lúc này đã hoàn thành, sau khi Blaise Zabini bị phân vào Slytherin, Giáo sư McGonagall cuộn tấm da dê lại, cầm Nón Phân Loại rời đi.
Lúc này, Albus Dumbledore đứng lên. Nhìn chăm chú vào các học sinh dưới đài, hai tay mở ra, giống như đang nói: không có sự hạnh phúc nào có thể sánh với việc thầy nhìn thấy tất cả học sinh tụ tập dưới một mái nhà này.
Harry hoài niệm nhìn lão phù thủy tóc bạc này, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng. Thật tốt, thầy vẫn trần đầy tinh thần như vậy. Lúc này đây, con sẽ không để thầy đi hy sinh chính mình nữa đâu.
“Hoan nghênh các trò!” Thầy nói, “Hoan nghênh bước vào Hogwarts! Hoan nghênh năm học mới đã đến! Trước khi bắt đầu tiệc tối, ta nghĩ trước tiên phải nói về vài câu. Những lời ấy là: Ngu ngốc! Mít ướt! Cặn! Vẹo! (Nitwit! Blubber! Oddment! Tweak!) ”
“Cám ơn mọi người!”
Thầy ngồi xuống lần nữa. Mỗi người đều vỗ tay hoan hô.
“Những lời này của Hiệu trưởng là có ý gì?” một tiểu nữ sinh đeo kính bên cạnh Harry hỏi các anh chị khóa trên.
“Hàng năm Hiệu trưởng đều nói những lời này, chúng ta phân tích qua, bốn từ này có lẽ liên quan đến bốn học viện của chúng ta.” Huynh Trưởng Thaisz trả lời.
Một nam sinh tóc ngắn màu nâu lớp trên bổ sung nói: “Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng có rất nhiều ý kiến khác nhau. Có người nói, ngu ngốc, khóc nhè, cặn, vẹo phân biệt đối ứng với Hufflepuff, Ravenclaw, Slytherin cùng Gryffindor. Bởi vì Học sinh Hufflepuff không quá thông minh, nhiều nữ sinh Ravenclaw dễ khóc, Slytherin là nơi xuất hiện nhiều hắc phù thủy, mà Học sinh Gryffindor lỗ mãng tự đại. Bất quá hầu hết mọi người cho rằng cách nói này rất tiêu cực, hẳn không phải là bổn ý của Hiệu trưởng. Cho nên lại có người nói rằng, bốn từ này là mặt đối lập của bốn học viện: ngu ngốc đối với thông minh, cho nên là Ravenclaw; khóc nhè đối với dũng cảm, cho nên là Gryffindor; cặn đối với tinh tuyển, cho nên đấy là Slytherin nhiều máu trong nhất; cuối cùng là vẹo, đối với thẳng, cũng chính là Hufflepuff ngay thẳng. Cái này trước mắt là giải nghĩa đứng vững được nhất. ” sau khi nam sinh này nói một đoạn dài, liền thẳng tắp nhìn tân sinh năm nhất cười cười, “Các em tốt, anh là Tim Roth năm năm cấp.”
Không hổ là Ravenclaw…
Harry trong lòng cảm thán, cái nhóm Gryffindor đang ăn hàng kia cũng không người nào để ý câu nói nhìn như điên điên khùng khùng của Hiệu trưởng.
Trong lúc Harry phun trào cũng quên mất rằng, chính mình đã từng là thành viên của cái nhóm ăn hàng kia.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không lâu sau khi những con ma Hogwarts đi qua, Giáo sư McGonagall đã trở lại. Bà dẫn nhóm học sinh ra khỏi phòng, xuyên qua cánh cửa, bước tới hai cánh cửa khác đang mở toanh tiến vào Đại Sảnh Đường xa hoa.
Giáo sư McGonagall đưa học sinh năm nhất đến chiếc bàn dài dành cho giáo sư, để bọn họ xếp thành một loạt đối diện với toàn thể các học sinh lớn hơn, các giáo sư ở sau lưng bọn họ. Ánh sáng ngọn nến lay động, mấy trăm gương mặt nhìn chăm chú vào bọn họ giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ. Bên trong đó, Harry phát hiện không ít gương mặt quen thuộc: Fred, George, Percy, Cho còn có Cedric Digory vừa mới quen được. Cedric chú ý tới tầm mắt Harry, hướng cậu gật đầu mỉm cười. Harry đáp lại bằng một nụ cười nhợt nhạt.
Giáo sư McGonagall nhẹ nhàng đặt một cái ghế cao bốn chân cùng một cái mũ hình chóp của phù thủy trước mặt tân sinh năm nhất. Nhà ăn lặng ngắt như tờ, tiếp theo cái mũ vặn vẹo. Một miếng vá gần vành nón mở ra một cái miệng —— mũ bắt đầu xướng ca. Harry vội vàng làm một cái bùa phong bế lỗ tai cho mình, sau đó bình tĩnh nhìn nhóm tiểu phù thủy bị ‘ma âm’ tra tấn đến nhíu mày. Ai, nhiều năm như thế, Nón Phân Loại không tính chuyện luyện thanh cho giọng hát khá hơn chút sao, may mắn bản thân cậu có chuẩn bị trước. Harry trong lòng cười trộm.
Sau khi Nón Phân Loại hát xong, Giáo sư McGonagall hướng phía trước đi vài bước, cầm trong tay một tấm da dê.
“Khi ta gọi tên ai, người đó liền lên đội mũ, ngồi vào trên ghế này, chờ đợi phân viện.” Bà nói:
“Hannah · Abbott!”
“Hufflepuff!”
“Susan · Bones!”
“Hufflepuff!”
Sau đó, cũng giống như trong trí nhớ, một đám học sinh đều bị phân tới học viện của mình. Hermione, sau đó là Draco, từng bước từng bước, dọc theo quỹ đạo nên có của bọn họ mà đi.
“Harry Potter!”
Rốt cục đến cậu. Harry hít mạnh một hơi, tao nhã ung dung đi đến phía Nón Phân Loại.
Đại Sảnh Đường đột nhiên bộc phát một trận thì thào khe khẽ như tiếng lách cách của ngọn lửa nhỏ.
“Potter, cô giáo vừa gọi Potter sao?”
“Có phải là Harry Potter kia không?”
Đầu người đều động, mọi người nghển cổ mà nhìn, hy vọng thấy rõ bộ dạng của cậu.
Đứa-bé-sống-sót, Kẻ Được Chọn, anh hùng giới Pháp thuật, nhiều danh hiệu như vậy đều xây dựng trên người thiếu niên trước mắt này. Bọn nhỏ giới Pháp thuật từ bé đã nghe chuyện xưa của Harry Potter mà lớn lên, đều tò mò cậu bé này thần kỳ như thế nào.
Thân hình mảnh khảnh, vóc dáng không cao, vết sẹo nổi tiếng kia bị mái tóc mềm mại che dấu thật kín, theo thiếu niên hành tẩu, mái tóc đen dưới nguồn sáng màu da cam như ẩn như hiện một tia sáng nhạt màu rượu đỏ.
Mắt Harry buông xuống, lông mi thật dài che đi một nửa đôi mắt màu xanh biếc. Ngồi trên chiếc ghế bốn chân, cái mũ che đi tầm mắt của cậu.
Tiếp theo, chính là thế giới hắc ám cùng chờ đợi trong chiếc mũ.
“Chà, khó. Vô cùng khó. Mi vừa có sự cẩn thận giảo hoạt của Slytherin, vừa có dũng khí, dũng khí vượt qua cả sinh tử của Gryffindor. Thực có ý tứ… Ta nên đem mi phân đến đâu đây?”
Harry nắm chặt nắm tay, nhấn mạnh từng cữ trong lòng: “Tôi muốn đi Ravenclaw.”
Nón Phân Loại trầm mặc một hồi rồi cất tiếng, “Tại sao?”
“Ravenclaw là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù tôi có dũng khí, nhưng đã khó có thể thích ứng với sự nhiệt tình Gryffindor; tôi tuy giả dối cẩn thận, nhưng chung quy vẫn chán ghét Slytherin ngươi lừa ta gạt. Ravenclaw trầm tĩnh thực thích hợp tôi, hơn nữa tôi có tri thức có mục tiêu hướng tới rất lớn.”
Đúng vậy, đây là lựa chọn mà Harry đã quyết định ngay từ đầu. Cậu đã không thể lại lần nữa đi Gryffindor, linh hồn cậu sớm đã quá phức tạp già nua, mà các tiểu sư tử Gryffindor lại dũng cảm đến đơn thuần, cậu thật không muốn làm bẩn linh hồn thuần khiết này lần nữa, huống chi, cậu còn muốn rời xa Ron Hermione bọn họ. Cho nên, không thể đi Gryffindor. Về phần Slytherin, bọn họ quen với cuộc sống mang theo mặt nạ, cẩn thận dè dặt lẫn nhau, nhìn trộm lực uy hiếp của đối phương đối với mình, mà Harry cũng đã sớm chán ghét cuộc sống như thế. Huống chi, trong Slytherin không ít thành viên gia tộc trung thành với Voldemort, Harry đi vào trong đó khó tránh khỏi bị người ta tính kế.
Mà Ravenclaw, tuyệt đối là trung lập, bọn họ sẽ không dễ dàng nhúng tay vào cuộc đọ sức giữa Hội Phượng Hoàng cùng Tử Thần Thực Tử, mỗi một Ravenclaw cơ hồ đều độc lai độc vãng, cái bọn họ thích chính là thời gian ngồi đọc sách. Hơn nữa, Harry nghe nói Ravenclaw có một tàng thư phong phú. Cái này cung cấp tiện ích thật lớn đối với mục tiêu muốn một người giải quyết Trường Sinh Linh Giá của Harry.
Nón Phân Loại trầm ngâm, đột nhiên kêu to trên đầu Harry, “Ối! Ta nhìn thấy gì! Nguyện vọng nơi sâu nhất trong tâm linh mi… Thật sự là tham lam a!”
Harry không khỏi mím chặt môi, tham lam sao, cậu muốn tất cả những người cậu yêu đều hạnh phúc, không chết đi như trong quá khứ, điều đó rất tham lam sao?
Nón Phân Loại tiếp tục nói với Harry, “Vâng, mi đã kiên trì như vậy, con quạ tham lam, mi có thể đi đến nơi mi muốn.” Sau đó nó hét lớn một tiếng, “Ravenclaw!”
Toàn trường im lặng vài giây, sau đó một trận vỗ tay thưa thớt vang lên. Học sinh Gryffindor thoạt nhìn đều rất kinh ngạc, đại khái bọn họ nghĩ nam hài hoàng kim nhất định là thuộc loại Gryffindor vì dũng khí mới nổi tiếng.
Harry bình tĩnh đi đến bàn dài Ravenclaw, trên mặt không gợn tí sợ hãi, trầm tĩnh như nước, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Con quạ... tham lam…Cũng phải, Ravenclaw không phải là “vuốt quạ đen”* sao, có lẽ học viện thường ngày nhìn như an phận này còn tham lam hơn cả Slytherin. Khát cầu đối với tri thức vĩnh viễn không bao giờ hết, không bao giờ dừng bước để tìm tòi chân lý, đây chắc cũng là một loại tham lam.
Harry đi đến cuối bàn, hơi khom người chào các anh chị khóa trên, lễ phép cười cười, một nữ sinh tóc vàng xinh đẹp đi tới, nói với Harry: “Hoan nghênh gia nhập Ravenclaw, Chị là Huynh Trưởng, Helen Thaisz.” Harry cùng cô bắt tay, ngồi xuống. Rồi hơi hơi đánh giá học sinh Ravenclaw một chút, Roger Davies, Padma Patil, Marrietta Edgecombe, Cho Chang… Harry nhớ rõ tên những người này, còn có rất nhiều người nhìn quen mặt lại không nhớ tên. Dù sao đã qua nhiều năm lắm rồi, trí nhớ đã mơ hồ, Harry không hề chú ý bên này, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục xem nghi thức phân viện.
Đã đến Ron, cậu nhóc tóc đỏ vẻ mặt khẩn trương đợi mũ hạ xuống đầu, mặt mày xanh lét. Rất nhanh, mũ đã đem Ron phân tới Gryffindor. Cậu bé lập tức thở phào nhẹ nhõm, chạy về hướng các anh của mình. Harry mỉm cười nhìn cậu bé tóc đỏ được các anh mình ôm lấy cổ vũ, mặt đỏ đến cơ hồ té ngã xuống đất. Thân tình nhà Weasley vẫn là sự ấm áp trước kia cậu hướng tới, thế nhưng hiện tại, sợ là vĩnh viễn không có khả năng chạm tới. Mắt Harry hơi tối lại, liền dời tầm nhìn đi, lơ đãng thấy Draco đang nhìn mình. Harry nở nụ cười thật tươi với cậu bé, thấy nam hài bạch kim kia tựa hồ rối rắm trong chốc lát, sau đó rốt cục cũng hồi trả cậu bằng một nụ cười rụt rè mang hình thức quý tộc.
Draco a, cậu không có phân đến Slytherin, nhưng là Ravenclaw thì cậu vẫn nằm trong phạm vi Draco cho phép rồi.
Nghi thức phân viện lúc này đã hoàn thành, sau khi Blaise Zabini bị phân vào Slytherin, Giáo sư McGonagall cuộn tấm da dê lại, cầm Nón Phân Loại rời đi.
Lúc này, Albus Dumbledore đứng lên. Nhìn chăm chú vào các học sinh dưới đài, hai tay mở ra, giống như đang nói: không có sự hạnh phúc nào có thể sánh với việc thầy nhìn thấy tất cả học sinh tụ tập dưới một mái nhà này.
Harry hoài niệm nhìn lão phù thủy tóc bạc này, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng. Thật tốt, thầy vẫn trần đầy tinh thần như vậy. Lúc này đây, con sẽ không để thầy đi hy sinh chính mình nữa đâu.
“Hoan nghênh các trò!” Thầy nói, “Hoan nghênh bước vào Hogwarts! Hoan nghênh năm học mới đã đến! Trước khi bắt đầu tiệc tối, ta nghĩ trước tiên phải nói về vài câu. Những lời ấy là: Ngu ngốc! Mít ướt! Cặn! Vẹo! (Nitwit! Blubber! Oddment! Tweak!) ”
“Cám ơn mọi người!”
Thầy ngồi xuống lần nữa. Mỗi người đều vỗ tay hoan hô.
“Những lời này của Hiệu trưởng là có ý gì?” một tiểu nữ sinh đeo kính bên cạnh Harry hỏi các anh chị khóa trên.
“Hàng năm Hiệu trưởng đều nói những lời này, chúng ta phân tích qua, bốn từ này có lẽ liên quan đến bốn học viện của chúng ta.” Huynh Trưởng Thaisz trả lời.
Một nam sinh tóc ngắn màu nâu lớp trên bổ sung nói: “Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng có rất nhiều ý kiến khác nhau. Có người nói, ngu ngốc, khóc nhè, cặn, vẹo phân biệt đối ứng với Hufflepuff, Ravenclaw, Slytherin cùng Gryffindor. Bởi vì Học sinh Hufflepuff không quá thông minh, nhiều nữ sinh Ravenclaw dễ khóc, Slytherin là nơi xuất hiện nhiều hắc phù thủy, mà Học sinh Gryffindor lỗ mãng tự đại. Bất quá hầu hết mọi người cho rằng cách nói này rất tiêu cực, hẳn không phải là bổn ý của Hiệu trưởng. Cho nên lại có người nói rằng, bốn từ này là mặt đối lập của bốn học viện: ngu ngốc đối với thông minh, cho nên là Ravenclaw; khóc nhè đối với dũng cảm, cho nên là Gryffindor; cặn đối với tinh tuyển, cho nên đấy là Slytherin nhiều máu trong nhất; cuối cùng là vẹo, đối với thẳng, cũng chính là Hufflepuff ngay thẳng. Cái này trước mắt là giải nghĩa đứng vững được nhất. ” sau khi nam sinh này nói một đoạn dài, liền thẳng tắp nhìn tân sinh năm nhất cười cười, “Các em tốt, anh là Tim Roth năm năm cấp.”
Không hổ là Ravenclaw…
Harry trong lòng cảm thán, cái nhóm Gryffindor đang ăn hàng kia cũng không người nào để ý câu nói nhìn như điên điên khùng khùng của Hiệu trưởng.
Trong lúc Harry phun trào cũng quên mất rằng, chính mình đã từng là thành viên của cái nhóm ăn hàng kia.