Chương 36: Không bao giờ bỏ cuộc [ Hoàn quyển 1 ]
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
(HMH: Cuối cùng cũng ed hoàn 1 quyển, đi được gần nửa chặng đường rồi *nhìn trời*)
"Sectumsempra." Voldemort còn chưa kịp hoàn thành động tác cuối cùng của đũa phép, thì một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa.
Đó là giọng nói mà vô luận là Voldemort, hay Harry đều cực kỳ quen thuộc.
Nếu ở đêm yên tĩnh cẩn thận nghe, ngươi sẽ cảm thấy đó như tiếng đàn violon, là âm thanh tuyệt vời của tơ lụa ma sát, nhưng trên chiến trường, giọng nói này chỉ có thể đại biểu cho những thứ như phản bội, hoặc tử vong.
Cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế từ phía sau truyền đến, Harry không quay đầu, cũng không dám quay đầu, vì cậu sợ khi vừa quay đầu lại thì tất cả sẽ trở thành vạn kiếp bất phục.
Nhưng vô ích, vì người đàn ông đã nhanh chóng bước lên phía trước, xuất hiện trong tầm mắt Harry, là Snape.
Snape một thân quần áo đen, Snape mà nửa giờ trước cậu đã không tiếc bất cứ giá nào muốn mang đi.
Hiện tại, đang đứng trước mặt cậu, dùng đũa phép chĩa vào cậu.
Máu tươi thấm đẫm sau lưng áo chùng, Harry có thể cảm giác được sinh mệnh và ma lực đang chậm rãi xói mòn.
Nhưng cậu không thể chết trong này được.
Cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, cậu chỉ có thể loáng thoáng thấy Snape nói chút gì đó bên tai Voldemort, rồi Voldemort phát ra tiếng cười điên cuồng, thành viên Hội Phượng Hoàng muốn tiến lên, nhưng vừa động đậy đã bị Tử Thần Thực Tử quấn lấy.
Tình cảnh lại lâm vào hỗn loạn, những người muốn giúp Harry đã sớm ốc không mang nổi mình ốc nữa rồi.
Chẳng lẽ, thật sự chỉ như vậy — chết thôi?
Còn nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy, còn...Severus.
Anh thật sự muốn giết em?
Harry cảm thấy trên lưng ấm áp dào dạt.
Có sức mạnh ấm áp nào đó đang dần tràn ra phía sau, cậu dường như có thể cảm giác được trên lưng ngứa ngáy, miệng vết thương đang dần dần khép lại.
Đó là tiếng ca của phượng hoàng.
Harry đột nhiên mở mắt.
Là Fawkes, phượng hoàng màu đỏ vàng bay lượn trên đầu Harry, tất cả Tử Thần Thực Tử, thần sáng, thành viên Hội Phượng Hoàng đều ngưng lại động tác.
Fawkes, phượng hoàng của Dumbledore, nếu Fawkes ở trong này, vậy thì...... Dumbledore tất nhiên đã ở gần đây.
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu con phượng hoàng này có ý nghĩ gì.
"Dumbledore, ngươi ra đây cho ta!"
Dưới tác dụng của "Sonorus", giọng Voldemort trở nên đinh tai nhức óc, từng mảng tường trong đại sảnh ở St Mungo rào rào rơi xuống.
"Tom, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn táo bạo như vậy." Một lão nhân có bộ râu dài từ cửa đại sảnh đi đến, là Dumbledore.
Hôm nay cụ không mặc áo chùng tím có tô điểm trăng sao như thường ngày, mà chọn một chiếc áo khoác ngắn đơn giản và quần Muggle để tiện hơn cho cụ hành động.
"Cuối cùng ngươi cũng đi ra, Dumbledore." Voldemort híp mắt "Vậy...ngươi tới làm gì, muốn cứu vớt tiểu anh hùng của ngươi, hay là muốn chết trong tay ta?"
"Không phải." Dumbledore cầm tay Harry "Ta đến để xử lý một phản đồ." Dumbledore nhìn thoáng qua Snape "Nhưng xem ra, bây giờ ta không thể ra tay."
"Hiệu trưởng." Harry trợn mắt.
"Harry, chúng ta đi." Dumbledore kéo Harry.
"Severus!"
"Hắn phản bội chúng ta!" Dumbledore nhìn Snape một cái "Ta nên sớm nghĩ đến."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà!" giọng Dumbledore đầy phẫn nộ và lạnh như băng "Mọi người, lập tức rời khỏi đây."
Dumbledore kéo Harry độn thổ, biến mất khỏi St Mungo.
Hội Phượng Hoàng cũng kiêu ngạo khi thấy Dumbledore rời đi, rồi đều độn thổ biến mất.
————————–
AD năm 1991, ngày 2 tháng 10, Tử Thần Thực Tử và Hội Phượng Hoàng bắn phát súng đầu tiên của cuộc chiến tranh sau 10 năm.
Cùng lúc đó, St Mungo bị chiếm đóng trong suốt 8 giờ.
Đây là lần đầu tiên suốt mấy trăm năm nay, St Mungo bị cuốn vào cuộc đấu tranh chính trị, điều đó cũng có nghĩa cuộc chiến tranh này sẽ không giống bất cứ cuộc chiến tranh nào từng xảy ra ở ma pháp giới, dễ dàng lý giải...
— trích từ [ Đó là một cuộc chiến tranh đáng được ghi nhớ ]
—————————
"Tránh ra."
"Không được!"
"Bà Pomfrey, con xin bà tránh ra, con phải đi."
"Không được, Dumbledore dặn ta không cho trò rời khỏi bệnh thất."
"Nhưng...... "
"Không có nhưng nhị gì hết, chân của trò vất vả lắm mới hồi phục, nhưng vì không được rèn luyện trong một thời gian dài nên bị héo rút rất nghiêm trọng, cần phải từ từ rèn luyện và cả kết hợp với ma dược mới có thể dần chuyển biến tốt lên."
"Ma dược...... "
"Đúng vậy, ma dược giáo sư Snape để lại cho trò cũng đủ hồi phục, nghe nói trong suốt thời gian này cậu ta đều chuẩn bị nó."
"Là Severus?" Harry dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn bà Pomfrey.
"Tất nhiên là cậu ta." Đối với ánh mắt nóng bỏng của Harry, bà Pomfrey cảm thấy bối rối "Cậu ta là ma dược đại sư giỏi nhất, lại quan tâm trò như thế, ma dược chuẩn bị cho trò tất nhiên là tốt nhất."
"Là Severus." Harry gật gật đầu, nằm trở về giường "Bà Pomfrey, con muốn ngủ một lúc."
"Được." Bà Pomfrey gật gật đầu, đóng gói mấy lọ ma dược trên đầu giường, ra khỏi phòng bệnh.
Harry nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà.
Cậu đã không còn nhớ rõ lần đầu tiên mình vào đây.
Bệnh thất Hogwart, ở Hogwart trừ bỏ phòng ngủ Nhà Gryffindor, nơi cậu ở nhiều nhất có lẽ là đây.
Từ Hòn Đá Phù Thủy, Tử Xà, đến Cedric, Sirius, từ đấu tranh đến mất đi. Từ can đảm đơn thuần, đến dũng cảm thật sự.
Cậu đã đi trên con đường này, đi lâu lắm lâu lắm rồi....
Cậu trả giá bằng tất cả những gì cậu có, chỉ vì thực hiện chính nghĩa của họ, vì người nhà, vì bạn bè, vì lý tưởng, vì — tương lai.
Mà bây giờ, cậu mất đi Severus.
Bất luận đối phương có yêu cậu hay không, hoặc hận cậu. Thậm chí không liên quan đến việc đối phương là đồng minh, hay là đứng ở bên kia, cậu đều mất đi anh.
Từ khi câu thần chú kia bắt đầu, cậu đã biết, đối với người đàn ông đó luôn có những thứ quan trọng hơn.
Nhưng thế thì sao nào, nếu đổi lại là cậu, chỉ sợ cậu cũng chọn làm như thế, tuân theo niềm tin và lý tưởng của mình, không bao giờ bỏ cuộc.
Đây là những gì họ đã giao hẹn tốt, cũng chính là lựa chọn của họ, hơn nữa còn không oán không hối.
Bởi vì, bọn họ đều quyết định bảo vệ, dù cho là mỏng manh, nhưng không bao giờ bỏ cuộc.
— Hoàn quyển 1 —
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hiện tại đứng ở chỗ này, ta có thể thở dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng viết xong một quyển.
Một quyển này, nếu muốn nói chủ đề thì chính là Harry và Snape trọng sinh, bắt đầu tình yêu của bọn họ.
Voldemort sống lại, trận chiến đầu tiên, và các manh mối của âm mưu.
Quyển sau, chúng ta sẽ nói đến một số sự thật chưa biết đằng sau Snape, Harry đối đãi với tình yêu và lý tưởng, niềm tin và thái độ trong lúc đó, và cả những bạn tốt đứng bên cậu.
Mà âm mưu chân chính của Voldemort cũng sẽ trồi lên mặt nước.
Mà hữu tình của hai vị GG-AD cũng sẽ lên sân khấu.
Về bệnh trầm cảm của Harry, ta chỉ có thể nói rõ là, kỳ thật không tốt, chỉ có chân tốt lên mà thôi, nhưng trong suốt quá trình cuả câu chuyện, bóng ma tâm lý của cậu sẽ dần hồi phục.
Lúc này là cảm ơn những người bạn đã giúp ta viết cuốn thứ nhất, rất cám ơn các ngươi đã theo giúp ta suốt quãng đường.
Từ ngày mai, đại khái tác giả sẽ để tìm thêm tư liệu, sẽ có hai ngày đổi sang phiên ngoại và tiểu kịch trường, mọi người có thể yên tâm xem, bởi vì gần như là độc lập~~~
Vậy quyển tiếp theo, chúng ta giang hồ tái kiến!
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
(HMH: Cuối cùng cũng ed hoàn 1 quyển, đi được gần nửa chặng đường rồi *nhìn trời*)
"Sectumsempra." Voldemort còn chưa kịp hoàn thành động tác cuối cùng của đũa phép, thì một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa.
Đó là giọng nói mà vô luận là Voldemort, hay Harry đều cực kỳ quen thuộc.
Nếu ở đêm yên tĩnh cẩn thận nghe, ngươi sẽ cảm thấy đó như tiếng đàn violon, là âm thanh tuyệt vời của tơ lụa ma sát, nhưng trên chiến trường, giọng nói này chỉ có thể đại biểu cho những thứ như phản bội, hoặc tử vong.
Cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế từ phía sau truyền đến, Harry không quay đầu, cũng không dám quay đầu, vì cậu sợ khi vừa quay đầu lại thì tất cả sẽ trở thành vạn kiếp bất phục.
Nhưng vô ích, vì người đàn ông đã nhanh chóng bước lên phía trước, xuất hiện trong tầm mắt Harry, là Snape.
Snape một thân quần áo đen, Snape mà nửa giờ trước cậu đã không tiếc bất cứ giá nào muốn mang đi.
Hiện tại, đang đứng trước mặt cậu, dùng đũa phép chĩa vào cậu.
Máu tươi thấm đẫm sau lưng áo chùng, Harry có thể cảm giác được sinh mệnh và ma lực đang chậm rãi xói mòn.
Nhưng cậu không thể chết trong này được.
Cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, cậu chỉ có thể loáng thoáng thấy Snape nói chút gì đó bên tai Voldemort, rồi Voldemort phát ra tiếng cười điên cuồng, thành viên Hội Phượng Hoàng muốn tiến lên, nhưng vừa động đậy đã bị Tử Thần Thực Tử quấn lấy.
Tình cảnh lại lâm vào hỗn loạn, những người muốn giúp Harry đã sớm ốc không mang nổi mình ốc nữa rồi.
Chẳng lẽ, thật sự chỉ như vậy — chết thôi?
Còn nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy, còn...Severus.
Anh thật sự muốn giết em?
Harry cảm thấy trên lưng ấm áp dào dạt.
Có sức mạnh ấm áp nào đó đang dần tràn ra phía sau, cậu dường như có thể cảm giác được trên lưng ngứa ngáy, miệng vết thương đang dần dần khép lại.
Đó là tiếng ca của phượng hoàng.
Harry đột nhiên mở mắt.
Là Fawkes, phượng hoàng màu đỏ vàng bay lượn trên đầu Harry, tất cả Tử Thần Thực Tử, thần sáng, thành viên Hội Phượng Hoàng đều ngưng lại động tác.
Fawkes, phượng hoàng của Dumbledore, nếu Fawkes ở trong này, vậy thì...... Dumbledore tất nhiên đã ở gần đây.
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu con phượng hoàng này có ý nghĩ gì.
"Dumbledore, ngươi ra đây cho ta!"
Dưới tác dụng của "Sonorus", giọng Voldemort trở nên đinh tai nhức óc, từng mảng tường trong đại sảnh ở St Mungo rào rào rơi xuống.
"Tom, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn táo bạo như vậy." Một lão nhân có bộ râu dài từ cửa đại sảnh đi đến, là Dumbledore.
Hôm nay cụ không mặc áo chùng tím có tô điểm trăng sao như thường ngày, mà chọn một chiếc áo khoác ngắn đơn giản và quần Muggle để tiện hơn cho cụ hành động.
"Cuối cùng ngươi cũng đi ra, Dumbledore." Voldemort híp mắt "Vậy...ngươi tới làm gì, muốn cứu vớt tiểu anh hùng của ngươi, hay là muốn chết trong tay ta?"
"Không phải." Dumbledore cầm tay Harry "Ta đến để xử lý một phản đồ." Dumbledore nhìn thoáng qua Snape "Nhưng xem ra, bây giờ ta không thể ra tay."
"Hiệu trưởng." Harry trợn mắt.
"Harry, chúng ta đi." Dumbledore kéo Harry.
"Severus!"
"Hắn phản bội chúng ta!" Dumbledore nhìn Snape một cái "Ta nên sớm nghĩ đến."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà!" giọng Dumbledore đầy phẫn nộ và lạnh như băng "Mọi người, lập tức rời khỏi đây."
Dumbledore kéo Harry độn thổ, biến mất khỏi St Mungo.
Hội Phượng Hoàng cũng kiêu ngạo khi thấy Dumbledore rời đi, rồi đều độn thổ biến mất.
————————–
AD năm 1991, ngày 2 tháng 10, Tử Thần Thực Tử và Hội Phượng Hoàng bắn phát súng đầu tiên của cuộc chiến tranh sau 10 năm.
Cùng lúc đó, St Mungo bị chiếm đóng trong suốt 8 giờ.
Đây là lần đầu tiên suốt mấy trăm năm nay, St Mungo bị cuốn vào cuộc đấu tranh chính trị, điều đó cũng có nghĩa cuộc chiến tranh này sẽ không giống bất cứ cuộc chiến tranh nào từng xảy ra ở ma pháp giới, dễ dàng lý giải...
— trích từ [ Đó là một cuộc chiến tranh đáng được ghi nhớ ]
—————————
"Tránh ra."
"Không được!"
"Bà Pomfrey, con xin bà tránh ra, con phải đi."
"Không được, Dumbledore dặn ta không cho trò rời khỏi bệnh thất."
"Nhưng...... "
"Không có nhưng nhị gì hết, chân của trò vất vả lắm mới hồi phục, nhưng vì không được rèn luyện trong một thời gian dài nên bị héo rút rất nghiêm trọng, cần phải từ từ rèn luyện và cả kết hợp với ma dược mới có thể dần chuyển biến tốt lên."
"Ma dược...... "
"Đúng vậy, ma dược giáo sư Snape để lại cho trò cũng đủ hồi phục, nghe nói trong suốt thời gian này cậu ta đều chuẩn bị nó."
"Là Severus?" Harry dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn bà Pomfrey.
"Tất nhiên là cậu ta." Đối với ánh mắt nóng bỏng của Harry, bà Pomfrey cảm thấy bối rối "Cậu ta là ma dược đại sư giỏi nhất, lại quan tâm trò như thế, ma dược chuẩn bị cho trò tất nhiên là tốt nhất."
"Là Severus." Harry gật gật đầu, nằm trở về giường "Bà Pomfrey, con muốn ngủ một lúc."
"Được." Bà Pomfrey gật gật đầu, đóng gói mấy lọ ma dược trên đầu giường, ra khỏi phòng bệnh.
Harry nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà.
Cậu đã không còn nhớ rõ lần đầu tiên mình vào đây.
Bệnh thất Hogwart, ở Hogwart trừ bỏ phòng ngủ Nhà Gryffindor, nơi cậu ở nhiều nhất có lẽ là đây.
Từ Hòn Đá Phù Thủy, Tử Xà, đến Cedric, Sirius, từ đấu tranh đến mất đi. Từ can đảm đơn thuần, đến dũng cảm thật sự.
Cậu đã đi trên con đường này, đi lâu lắm lâu lắm rồi....
Cậu trả giá bằng tất cả những gì cậu có, chỉ vì thực hiện chính nghĩa của họ, vì người nhà, vì bạn bè, vì lý tưởng, vì — tương lai.
Mà bây giờ, cậu mất đi Severus.
Bất luận đối phương có yêu cậu hay không, hoặc hận cậu. Thậm chí không liên quan đến việc đối phương là đồng minh, hay là đứng ở bên kia, cậu đều mất đi anh.
Từ khi câu thần chú kia bắt đầu, cậu đã biết, đối với người đàn ông đó luôn có những thứ quan trọng hơn.
Nhưng thế thì sao nào, nếu đổi lại là cậu, chỉ sợ cậu cũng chọn làm như thế, tuân theo niềm tin và lý tưởng của mình, không bao giờ bỏ cuộc.
Đây là những gì họ đã giao hẹn tốt, cũng chính là lựa chọn của họ, hơn nữa còn không oán không hối.
Bởi vì, bọn họ đều quyết định bảo vệ, dù cho là mỏng manh, nhưng không bao giờ bỏ cuộc.
— Hoàn quyển 1 —
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hiện tại đứng ở chỗ này, ta có thể thở dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng viết xong một quyển.
Một quyển này, nếu muốn nói chủ đề thì chính là Harry và Snape trọng sinh, bắt đầu tình yêu của bọn họ.
Voldemort sống lại, trận chiến đầu tiên, và các manh mối của âm mưu.
Quyển sau, chúng ta sẽ nói đến một số sự thật chưa biết đằng sau Snape, Harry đối đãi với tình yêu và lý tưởng, niềm tin và thái độ trong lúc đó, và cả những bạn tốt đứng bên cậu.
Mà âm mưu chân chính của Voldemort cũng sẽ trồi lên mặt nước.
Mà hữu tình của hai vị GG-AD cũng sẽ lên sân khấu.
Về bệnh trầm cảm của Harry, ta chỉ có thể nói rõ là, kỳ thật không tốt, chỉ có chân tốt lên mà thôi, nhưng trong suốt quá trình cuả câu chuyện, bóng ma tâm lý của cậu sẽ dần hồi phục.
Lúc này là cảm ơn những người bạn đã giúp ta viết cuốn thứ nhất, rất cám ơn các ngươi đã theo giúp ta suốt quãng đường.
Từ ngày mai, đại khái tác giả sẽ để tìm thêm tư liệu, sẽ có hai ngày đổi sang phiên ngoại và tiểu kịch trường, mọi người có thể yên tâm xem, bởi vì gần như là độc lập~~~
Vậy quyển tiếp theo, chúng ta giang hồ tái kiến!