Thận: Có bạn hỏi tui mắt của Harry trông thế nào.
Tui đăng hình lên đây để dễ hình dung.
Bình thường thì nó sẽ như thế này.
Các bạn thêm hiệu ứng lóng la lóng lánh các kiểu vào nhá.
Còn khi lên cơn thì nó sẽ như thế này.
Còn tại sao mắt Harry lại màu vàng thì sẽ giải thích từ từ ở các chương sau chuyện đời trước của cậu (Khoảng chương , kiên nhẫn nhé.)
Sáng hôm sau, Harry vẫn như thường xuất hiện ở đại sảnh ăn sáng trong thái độ né tránh và sợ sệt của đám học trò.
Cậu bình tĩnh như không hề có việc gì dùng bữa, sắp xếp sách vở một chút rồi đi đến tháp phía bắc.
"Chào các em, hôm nay giáo sư Lockhart không khỏe nên anh sẽ dạy thay tiết của thầy ấy hôm nay." Harry bước vào phòng học.
"Anh là người thừa kế Slytherin phải không?", một đứa Gryffindor la to.
"Không đúng, anh Harry không phải là người thừa kế Slytherin", nhóc Harry đứng lên gào to.
"Nhưng anh ta biết nói xà ngữ", thằng đó cãi lại.
"Câm miệng.
Bộ cứ biết xà ngữ thì bắt buộc phải là người thừa kế Slytherin hay sao?"
Harry vội đi xuống hòa giải trước khi tụi nó lao vào đánh nhau, "Được rồi.
Hai đứa ngồi xuống đi, đừng cãi nhau nữa."
Cậu cố hết sức nắm cổ hai đứa quá khích này không cho chúng lộn xộn lại liếc về phía học trò Slytherin ngồi ngay ngắn trật tự quan sát không khỏi nhìn trời.
Thật sự không muốn nghĩ xấu về nhà cũ của mình đâu nhưng Gryffindor quá là biết gây sự đi, nhìn xem Slytherin bớt lo bao nhiêu.
"Hai em không thể ngồi yên để anh giải thích sao?", Harry cao giọng nói lớn.
Như thế hai đứa nó mới thôi giãy dụa cùng ngồi xuống nhưng vẫn hằn học lườm nhau.
Hary thở hắt ra chỉnh lại cổ áo đôi chút rồi quay lại bục giảng.
"Thứ nhất, nếu anh là người thừa kế Slytherin thì anh phải được vào Slytherin mới đúng nhưng chiếc nón phù thủy lại phân anh vào Ravenclaw.
Thứ hai, đúng như Harry đã nói không phải cứ biết xà ngữ thì chính là người thừa kế Slytherin." Harry từ tốn nhấn mạnh.
"Nếu không phải người thừa kế Slytherin thì còn có ai sẽ biết xà ngữ nữa chứ?", thằng nhóc Gryffindor vừa rồi vẫn chưa chịu buông tha.
"Chuyện này chắc Draco sẽ biết đấy!", Harry nháy mắt sang dãy bàn Slytherin.
"???", Draco tự nhiên bị điểm danh.
"Trong cuốn Sinh mà cao quý có viết rõ gia tộc Malfoy có huyết thống tinh linh phải không, Draco?", Harry mỉm cười hỏi.
"Đúng vậy nhưng tôi tuyệt đối không phải máu lai", Draco đứng lên cảnh giác trả lời.
"Không ai nói em là máu lai cả.
Anh chỉ muốn hỏi em biết tiếng tinh linh đúng không?"
"Tôi...!có thể nghe hiểu nhưng không thể nói tiếng tinh linh", Draco do dự đáp.
"Chính xác.
Hermione?", Harry gật đầu rồi mời cô bé đang hăng hái giơ tay lên phát biểu.
"Như vậy ý của anh là do anh có huyết thống của loài rắn nên anh có thể nói được xà ngữ?", Hermione phân tích.
"Đúng vậy", Harry vui vẻ gật đầu.
"Không thể nào.
Sao người lại có huyết thống của rắn được?", mấy đứa Gryffindor ồn ào không tin.
Harry thu lại nụ cười nhìn về phía chúng, ánh mắt cậu đanh lại.
Đôi đồng tử thu hẹp hết cỡ chỉ còn lại một đường chỉ kết hợp với mống mắt vàng kim trông chúng hệt nhưng mắt của các loài bò sát mang đến cảm giác lạnh lẽo nguy hiểm đến đáng sợ.
"Òa...", ánh mắt Harry lướt đến đâu tất cả lũ nhóc trong lớp cùng nhau rú lên đến đó.
"Anh Harry huyết thống của anh là loài nào vậy ạ?", Hermione hào hứng hỏi to.
"Là hậu duệ của ác long biển sâu Leviathan", Harry khẽ chớp mắt đổi con ngươi về như cũ.
"oa~" tiếng trầm trồ vang lên khắp nơi.
"Rồng...!anh thực sự có huyết thống của rồng sao? Anh có thể biến thành rồng không?", Draco hưng phấn.
"Đáng tiếc là không"
"Nhưng rồng đâu phải rắn", có đứa lại hỏi.
"Cùng là loài bò sát ấy mà." Harry nhún vai.
"Vậy anh có thể nói chuyện với rồng?"
"Có thể"
"Tắc kè?"
"Ếch?"
"Thằn lằn?"
"Mấy con đó anh chưa thử nói chuyện với chúng nên không biết.
Được rồi, trật tự nào! Chúng ta học bài thôi..."
Sau giờ học, trái ngược với sự cô lập cách đây vài tiếng xung quanh Harry bây giờ có cả đám nhóc đeo theo.
Nhất là hai nhóc con Harry và Ron, chúng cứ đòi cậu cho xem đôi mắt rồng lại lần nữa.
"Potter, giáo sư Dumbledore nhắn em đến phòng hiệu trưởng.
Dạo thầy thầy ấy rất thích ăn kem chanh." huynh trưởng Ravenclaw muốn gặp Harry nhưng không thể chen vào đành phải gọi to.
"Em biết rồi, cảm ơn anh.
Mấy đứa buông ra nào, anh phải đến phòng hiệu trưởng", Harry bất đắc dĩ giãy dụa.
Cố hết sức Harry mới giũ hết được đám sư tử cuồng nhiệt đang bám trên người cậu xuống.
Cậu vội vàng bước nhanh đến phòng hiệu trưởng.
Sau khi đọc khẩu lệnh cho con thú đá trước cửa cậu được cho phép vào phòng.
Harry nhìn quanh căn phòng ấm áp đầy những vật dụng kim loại đang di chuyển qua lại hay xoay tròn phát ra những âm thanh lanh canh vui tai, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Dumbledore đang ngồi sau bàn làm việc lớn, đối diện ông là chủ nhiệm tất cả bốn nhà của Hogwarts.
Dường như bọn họ đã có một cuộc nói chuyện dài hơi, những tách trà trên bàn đều đã lạnh.
"Buổi chiều tốt lành thưa hiệu trưởng Dumbledore, giáo sư Snape, giáo sư Flitwick, giáo sư McGonagall, giáo sư Sprout" Harry tiến lên lễ phép cúi chào.
"Buổi chiều tốt lành, trò Potter.
Đến đây nào, ngồi xuống uống chút trà nhé!", Dumbledore ôn hòa vẫy tay với Harry.
Cậu ngồi xuống chiếc sô pha màu vàng đỏ mà Dumbledore vừa biến ra yên lặng chờ đợi.
Cậu biết ông gọi cậu tới vì điều gì.
"Các thầy cô đã bàn bạc thật kĩ về chuyện của tử xà, chúng ta muốn nhờ trò..."
"Dumbledore, tôi nhắc lại một lần nữa chuyện lôi một học trò mới năm thứ ba vào việc nguy hiểm như thế này có thỏa đáng hay..." Snape ngăn cản Dumbledore.
"Em đồng ý", Harry cắt ngang lời của Snape kiên định nói.
Snape quay phắt lại trừng Harry muốn toét mắt ra, hắn nắm chặt tay đến run lên bần bật.
Snape đứng bật dậy.
"Nếu mọi người đã quyết định thì tôi xin phép về chuẩn bị một chút miễn cho người nào đó muốn làm anh hùng đến mức ném luôn cái mạng của mình đi." Hắn vung áo choàng cuồn cuộn rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Dumbledore nhìn Harry khẽ nhăn mi bất an liếc ra sau liền tuyên bố, "Tôi sẽ hủy bỏ tiết học chiều nay để tất cả học trò trở về ký túc xá.
Mọi người cũng trở về chuẩn bị một chút đi."
Harry chỉ chờ có thế, cậu gật đầu chào Dumbledore và các giáo sư còn lại rồi vội ra ngoài.
Harry bước ra khỏi phòng hiệu trưởng thì đã không thấy bóng dáng Snape đâu.
Cậu chạy nhanh đến phụ cận hầm mới đuổi kịp được hắn.
"Giáo sư Snape, giáo sư Snape" Harry gọi to nhưng hắn không phản ứng cứ tiếp tục cắm đầu đi mãi.
"GIÁO SƯ SNAPE" Harry chạy đến nắm tay Snape giật ngược lại bắt hắn phải đối diện trực tiếp với mình.
"Chuyện gì, thánh nhân Potter vĩ đại?", Snape mở miệng mỉa mai.
"Em không phải thánh nhân cũng không vĩ đại", Harry phản biện.
"Vậy trò nói xem cái hành động anh dũng tự đưa thân vào chỗ chết này là gì đây?", Snape quát lớn.
Harry không trả lời hắn mà chỉ tay lên trần, nơi đó có một cái lỗ thủng bị tạc ra từ hôm Halloween chưa kịp sửa chữa, "Thầy nhìn xem.
Những đường ống như vậy có khắp nơi trong Hogwarts.
Thầy có nghĩ tới việc tử xà bò theo những đường ống này ra ngoài không? Tập tính của loài rắn thích những nơi lạnh lẽo ẩm ướt, nghe quen không? Là hầm đó!!! Em không phải anh hùng cũng không quảng đại bác ái tốt đẹp như mọi người nghĩ.
Thực ra em rất ích kỷ, em chỉ lo lắng cho những người quan trọng đối với em.
Những người khác chỉ là thuận tiện mà thôi."
Tim của Snape chợt nảy mạnh, hắn lăng lăng nhìn thẳng vào mắt Harry.
Quan trọng? Tôi sao?
"Nhưng việc này rất nguy hiểm", Snape siết chặt lấy bàn tay của Harry.
"Khả năng giết người của tử xà chủ yếu đến từ ánh mắt chết chóc của nó.
Em là một xà khẩu sẽ không sao." Harry trấn an Snape.
"Nói hay nhỉ? Trò nghĩ cái thân thể dài hơn ft với lớp vảy cứng như thép cùng với nọc độc chết người của tử xà chỉ để trưng cho đẹp à?" Snape vẫn không đồng ý.
"Tin tưởng em được không?" Harry nhẹ giọng khẩn cầu.
Snape cứng họng, mím môi không thốt được một lời nào nữa.
Lúc này có tiếng ồn ào văng vẳng vọng lại từ đầu hành lang, Harry buông tay Snape ra lùi xuống một bước kéo dãn khoảng cách hai người.
"Em đi trước", cậu hít sâu một hơi gật đầu với Snape rồi rời khỏi.
"Chủ nhiệm", nhóm học trò Slytherin nhận được thông báo đang trên đường về ký túc xá tiến lên chào hỏi với Snape.
Hắn nhìn Harry đi khuất phía sau ngã rẽ rồi mới quay người lại, "Tất cả ở yên trong ký túc xá cho đến khi nhận được thông báo mới.
Đứa nào dám lộn xộn thì đừng có trách..."
Harry cúi đầu rẽ qua khúc quanh thì đụng phải một bộ râu lớn.
"Hiệu trưởng Dumbledore?", cậu ngạc nhiên hô.
"Harry, thầy có thể gọi trò như vậy không?", Dumbledore mỉm cười hòa ái hỏi.
"Đương nhiên rồi thưa hiệu trưởng", Harry gật đầu.
"Trò cũng đừng gọi thầy là hiệu trưởng nữa, cứ gọi là ta là Albus đi"
"Như vậy không tốt lắm đâu ạ", cậu do dự nói.
"Có cái gì mà không tốt chứ.
Như vậy chúng ta có thể trở thành bạn bè thân thiết rồi." Dumbledore nháy mắt nghịch ngợm nói.
"Như vậy kì lắm, em vẫn gọi thầy là giáo sư Dumbledore đi." Harry ngượng ngùng gãi đầu.
"Trò là một đứa nhỏ ngoan, Harry" Dumbledore thở dài, "Severus đứa trẻ này tuy nói chuyện làm người ta không thích cho lắm nhưng cậu ấy vẫn là một người tốt."
"Em biết" Harry khẽ cười lặp lại, "Em biết".