Bông tuyết trắng ngần nhẹ nhàng chạm vào hàng mi dài khẽ động, đôi mắt hoàng kim xinh đẹp in bóng khu vườn trăm hoa đua nở.
Đôi môi hồng nhạt cong lên thích thú thưởng thức khung cảnh tráng lệ tràn ngập sức sống giữa trời đông giá rét xa hoa mà phù phiếm.
Snape ngẩn người nhìn ngắm bóng dáng mảnh khảnh được bao bọc trong bộ lễ phục thuần đen với họa tiết hoa linh lan thêu chìm đồng màu, không hề mang một loại trang sức nào ngoại trừ khuy măng sét đá quý trên cổ tay khiến cả người cậu toát lên vẻ khiêm tốn mà sang trọng.
"Cậu nói đúng.
Vị Harry Potter đến từ biển Baltic này đúng là không đơn giản.
Chỉ với dáng vẻ này cậu ấy sẽ là ngôi sao mới nổi bật trong bữa tiệc hôm nay." Lucius nghiêng đầu thì thầm với ông bạn già bên cạnh, bọn họ ra vườn nói chuyện trùng hợp gặp được Harry vừa đến.
"Chỉ là một đứa nhóc lông còn chưa mọc." Snape hừ lạnh châm chọc nhưng mắt vẫn không rời thân ảnh giữa vườn hoa dù chỉ một giây.
"Tuổi trẻ cũng là một loại lợi thế hấp dẫn" Lucius nhướng mày không đồng ý.
"Narcissa có biết anh thích người trẻ tuổi không?"
Lucius đau đớn phản đối, "Đừng bao giờ nghi ngờ tình yêu của tôi với Cissy.
Nhưng...!thưởng thức cái đẹp là nhu cầu cơ bản của con người mà." Lucius nhún vai phất tay cho lui gia tinh nếu ông ta đã có mặt tại đây thì để ông tới đón tiếp vị khách nhỏ tuổi xinh đẹp vừa đến này đi, "Cậu Potter"
"Ngài Malfoy, khu vườn của ngài thật đẹp làm tôi ngắm đến mê mẩn." Harry mỉm cười gật đầu chào.
"Vinh hạnh của tôi, chuyến đi thế nào?", Lucius nhìn lễ nghi quý tộc hoàn mỹ của Harry nụ cười thêm ôn hòa vài phần.
"Rất êm ái."
"Các vị khách quý của gia tộc Malfoy luôn xứng đáng với sự phục vụ cao cấp nhất.
Là loại khóa cảng mới ra trên thị trường chắc cậu Potter đây không xa lạ gì mấy đâu nhỉ?", ông ám chỉ.
"Anh quá dài dòng rồi đấy, để người ta hứng gió lạnh ngoài trời chính là đạo đãi khách của gia tộc Malfoy sao?", Snape lành lạnh lên tiếng.
"Lỗi của tôi.
Mời vào, cậu Potter." Lucius dường như vừa giật mình ôm ngực hối lỗi nói.
"Giáo sư Snape, thật ngạc nhiên vì thầy cũng ở đây." Harry vì phát hiện của mình mà thật vui vẻ.
"Một sự hiện diện hiếm có đấy", Lucius gõ gõ gậy đầu rắn nghiêng đầu nói nhỏ.
"..." Snape quay đi tỏ vẻ không biết ông ta đang nói cái gì, hắn mới không phải nghe nói thằng nhóc này đồng ý đến đây mới tham gia bữa tiệc này đâu.
Lucius dẫn đường cho Harry vào dinh thự Malfoy, một tòa nhà lớn màu trắng tinh đồ sộ và lộng lẫy.
Thời gian trên thiệp mời của cậu sớm hơn một chút so với thời gian bữa tiệc chính thức bắt đầu, đây là dấu hiệu nhận biết mức độ thân thiết của vị khách đối với gia chủ, càng sớm chừng nào mối quan hệ càng thân mật chừng đó.
Trong phòng khách sang trọng rộng lớn một vị phu nhân xinh đẹp đã chờ sẵn, bà đứng dậy nở nụ cười hiếu khách thân thiện với Harry.
"Chào mừng đến với dinh thự Malfoy, cậu Potter"
"Chào buổi chiều, phu nhân Malfoy.
Đây là món quà ra mắt nhỏ để cảm ơn lời mời thịnh tình của mọi người mong bà đừng ghét bỏ." Harry mỉm cười lấy ra một chiếc hộp gỗ đơn sơ đưa cho Narcissa Malfoy.
Narcissa nhận lấy, khi mở nó ra ngay cả người gần như đã nhìn đủ loại báu vật như bà cũng phải thốt lên kinh ngạc, "Nước mắt giao nhân!!! Nếu đây được gọi là món quà nhỏ thì không gì được coi là nhỏ nữa cậu Potter.
Tôi rất thích."
"Thật vui vì bà đã thích, phu nhân Malfoy"
Lucius đứng bên cạnh Narcissa cũng cực kỳ hài lòng với món quà này còn Snape thì nhăn mi thầm rủa nhóc con phá của.
Nước mắt giao nhân là tên gọi của phần kết tinh từ nước mắt của người cá khi rơi xuống, mà không phải người cá nào cũng có thể khóc ra trân châu chỉ có những người cá hoàng tộc thuần huyết mới có thể, chính là thánh phẩm trị thương và dưỡng nhan.
Một viên trên chợ đen đã có giá trên trời, Harry tặng chính là một hộp mười hai viên tuy kích thước hơi nhỏ nhưng màu sắc nhu hòa thuần khiết là loại cao cấp nhất trong các loại nước mắt giao nhân.
"Tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cậu vì đã cứu mạng con trai tôi." Narcissa mời Harry ngồi xuống nói chuyện.
"Đều là đồng học của Hogwarts tôi cũng không thể trơ mắt thấy em ấy gặp nguy mà không giúp." Cậu khẽ cười.
"Cậu khiêm tốn quá rồi, cậu Potter.
Tuy cậu không để ý nhưng chúng tôi lại không thể, nếu sau này cậu có cần sự giúp đỡ trong khả năng của gia tộc Malfoy đừng ngại mở lời." Lucius đưa ra hứa hẹn.
"Cảm ơn, ngài Malfoy", cậu cũng không từ chối.
"Không nghĩ tới gia tộc Potter bình thường hay tùy tiện lại có thể có một thành viên sáng giá như cậu." Narcissa thực lòng khen ngợi.
Tay cầm tách trà của Harry hơi khựng lại một chút cậu uống một ngụm trà che đi khóe môi cong xuống mất tự nhiên rồi mỉm cười như không có gì đáp, "Ý bà là gia tộc Potter nước Anh đi.
Nói thực cũng chưa chắc chúng tôi có quan hệ gì đâu."
"Anh ta nói đúng đấy mẹ à.
Chắc chắn đầu xù không thể nào có người anh trai xuất sắc đến vậy được." giọng nói của Draco từ phía sau vang lên.
"Dra, lễ phép của con đâu?", Lucius khẽ răn dạy.
"Vâng thưa ba" cậu nhỏ mau chóng chỉnh lại dáng đứng.
"Hai đứa chắc sẽ có nhiều chuyện để nói hơn mấy người lớn chúng tôi.
Khách khứa cũng đã sắp đến rồi.
Draco, con dẫn cậu Potter đi thăm quan nhà chúng ta đi." Narcissa giải vây cho con mình.
Tuy trên thiệp mời đã viết đây là bữa tiệc thân mật nhưng Harry lướt sơ qua phòng khiêu vũ đã có thể đếm được cả trăm người.
Những quý ông mặc lễ phục sang trọng nói cười bên cạnh các quý phu nhân, tiểu thư váy áo là lượt.
Ngọn đèn pha lê đắt giá trên trần soi sáng từng bước nhảy nhẹ nhàng trên sàn nhà láng bóng không một hạt bụi.
Âm nhạc réo rắt, tiếng nói cười nhỏ nhẹ khắc chế vang lên ở mọi ngóc ngách đổ dồn sự chú ý vào thiếu niên cao ráo, đẹp đẽ, phong thái cao quý thuộc nhà Ravenclaw mới xuất hiện lần đầu tiên vào hôm nay.
Sau phút, thông tin về Harry Potter, quý tộc đến từ Đông Âu, được lan truyền khắp cả bữa tiệc.
Phần lớn đời sau của quý tộc nước Anh tập trung vào hai nhà Slytherin và Ravenclaw nên tin tức về cậu đã được bọn trẻ đề cập trước với người lớn, nay thấy được người thật bọn họ càng thêm bị thu hút vì cử chỉ hào phóng, cách nói chuyện thông minh và tác phong tự nhiên chân thành của cậu.
Món quà quý trọng mà cậu tặng cho phu nhân Malfoy cũng là một trong những chủ đề được bàn tán nhiều nhất.
Vì xuất thân, trí tuệ cũng như tài sản của Harry mà cậu tự nhiên được xếp vào hàng ngũ có địa vị cao và được công nhận và đối xử tôn trọng có lẽ không chỉ trong bữa tiệc này mà tất cả những sự kiện của giới thượng lưu sau này.
Harry nhận lời mời cùng nhảy điệu nhạc với tiểu thư Daphne Greengrass của nhà Slytherin cùng năm với Draco và tiểu thư Caroline Edgecombe đàn chị đã tốt nghiệp cùng nhà với cậu.
Hình ảnh chàng trai và cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cùng nhau quay tròn nhẹ nhàng lướt qua sàn nhảy thực làm cho người ta cảm thấy vui tai vui mắt...!trừ một ánh nhìn âm u trong một góc của căn phòng.
Nụ cười trên môi Harry quá ôn hòa thật dễ làm cho người ta chết chìm vào đó, Snape có ảo giác đối với ai Harry cũng có thể dịu dàng như vậy, mà hắn cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Không thể chịu nổi nữa, Snape âm thầm bỏ ra ngoài.
Lấy lý do có hơi mệt mỏi, Harry lịch sự từ chối những lời mời khiêu vũ tiếp theo.
Cậu cầm một ly rượu nhẹ tránh ở phía sau yên tĩnh nhấm nháp.
Bữa tiệc vẫn tiếp diễn, những vũ hội kiểu này chính là nơi giao tiếp xã hội của tầng lớp quý tộc giới phù thủy.
Có một số tin tức, bí mật không thể lộ ra nhưng lại âm thầm lan truyền trong những cuộc nói chuyện tưởng chừng như vô nghĩa.
Lướt qua mấy câu chuyện lông gà vỏ tỏi có vài cái tên quen thuộc lọt vào tai Harry.
"Nghe nói những cửa hàng của nhà Lestrange gần đây đổi chủ rồi?"
"Gia chủ nhỏ tuổi của nhà Zabini còn đi học vậy mà không tầm thường nha.
Đáng tiếc gia tộc Lestrange trước đây là một tồn tại có thể sánh ngang với nhà Malfoy."
"Sao có thể chứ? Nếu không phải do kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì cái gia tộc toàn người điên đó sao có thể ngồi cùng bàn với nhà Malfoy được."
"Suỵt...!đừng có nhắc lại cái tên đó.
Nhưng đúng là cái nhà đó toàn người điên thật.
Ông biết không tên gia chủ đã từng..."
"Harry.
Sao anh lại đứng ở đây?"
Harry lấy lại tinh thần mỉm cười hướng về phía Draco đang đi tới, "Có chút nhàm chán nên ra đây đứng hóng gió một chút."
"Đúng là chán thật.
Năm nào cũng vậy." Draco đồng tình bĩu môi.
"Draco, anh có thể có vinh hạnh được chiêm ngưỡng thư viện của nhà Malfoy không? Gia tộc Malfoy là một quý tộc lâu đời chắc chắn sẽ cất giữ những cuốn sách cực kỳ hiếm thấy." Harry hỏi bằng ánh mắt chân thành nhất.
"Thư viện của nhà Malfoy chính là thư viện tư nhân lớn nhất, số đầu sách chỉ đứng sau Hogwarts mà thôi." Cậu nhóc ngưỡng cao cằm kiêu ngạo trả lời.
Draco cho phép Harry tiến vào thư viện nhà Malfoy, hai đứa lặng lẽ rời bữa tiệc đi đến tầng hai của dinh thự.
Draco dẫn Harry đến căn phòng có hai cánh cửa gỗ lớn bề thế.
"Giới thiệu với anh, thư viện gia tộc Malfoy", Draco đẩy mạnh cửa làm lộ ra không gian rộng lớn với tầng kệ sách chạy dọc theo các bức tường.
Ban công bằng thép nguyên khối uốn lượn thành những hình dạng cầu kì, trần nhà trang trí bằng những bức bích họa tuyệt đẹp.
Khắp nơi trên tường, trần đều được dát vàng, thư viện có một mặt quay về hướng khu vườn được đặt chiếc cửa sổ thông trần cao lớn tráng lệ.
Những chiếc cửa sổ xây dựng thành hình bán nguyệt ôm lấy một bục tròn ở giữa, trên đó đặt một cây đại dương cầm màu trắng ngà dát vàng và đính đá quý tinh xảo.
Harry tỏ ra si mê với hàng ngàn đầu sách đặt san sát đầy trong tầng thư viện, "Thật đáng ngưỡng một."
"Đó là chuyện đương nhiên." Draco khá hài lòng với biểu cảm hiện tại của Harry.
"Đó là gì vậy?", cậu chỉ vào một vết đen cháy xém trên bức tường trông như đã bị thiêu qua.
"Em không biết.
Nhưng ba nói đã từng có một cuốn sách đặt ở đó tự động bốc cháy." Draco nhăn mày cũng thật khó chịu với vết cháy, nó gần như phá hỏng bố cục hoàn mỹ của thư viện.
"Cháy? Nhà em sau đó không tu sửa lại tường sao?", Harry hỏi.
"Không sửa được.
Cho dù dùng thần chú gì cũng không thể tẩy sạch vết đen đó."
"Thật đáng tiếc." Harry cảm thán.
Bụp...
"Cậu chủ, chủ nhân gọi ngài đến phòng khiêu vũ ạ." Một con gia tinh xuất hiện phía sau hai đứa cúi rạp mình cất lên giọng nói the thé.
"Chắc ba gọi em rồi.
Anh cứ tự nhiên đọc bất cứ cuốn sách nào anh muốn.
Dobby chiêu đãi khách cho tốt." Draco ra lệnh cho con gia tinh rồi rời đi.
"Quý khách có yêu cầu gì xin nói với Dobby."
Harry nhìn con gia tinh không nói gì một lúc thật lâu gần như làm nó khóc lên vì sợ tiếp đón không chu toàn.
"Hiện tại tôi không cần gì hết.
Cảm ơn, Dobby." Harry trịnh trọng nói.
"Ôi thật là một người lễ phép.
Vị khách quý đã cảm ơn Dobby", con gia tinh rú lên rồi biến mất.
Cả thư viện rộng lớn bây giờ chỉ còn lại mình Harry.
Cậu tiến lại gần kệ sách có vết đen cháy xém, không chỉ tường mà kệ sách trên dưới đều đã từng bị lửa thiêu qua.
Những cuốn sách không bị gì có lẽ đã được thay mới, Harry chạm tay lên phần gỗ bị cháy nghiêm trọng nhất, vết than hình trụ dài cực kỳ bắt mắt.
Không thể sửa chữa sao? Harry nhếch môi, là không muốn sửa đi.
Lucius Malfoy là kẻ cố chấp yêu cái đẹp đến phát cuồng, sao có thể để lại tỳ vết lớn như vậy trong căn nhà ông ta tự hào chứ.
Nhà Malfoy không bao giờ để trứng cùng một rổ, vừa không muốn giữ nhật ký của Voldemort vừa sợ một ngày nào đó gã quay về tính sổ còn có lý do ăn nói với chủ cũ của mình.
Đúng là lão cáo già lươn lẹo.
Mục tiêu của tối nay đã đạt được, Harry cũng không muốn quay lại bữa tiệc nhàm chán ấy nữa.
Dạo một vòng quanh thư viện, đứng trước cửa sổ ngắm nhìn vườn hoa đủ loại màu sắc phía dưới, những bông hoa do pháp thuật tạo thành tuy nhìn không được tự nhiên cho lắm nhưng vẫn rất đẹp.
Nhất là khi chúng lay động rung rinh theo những cơn gió nhẹ thổi qua.
Cảnh này làm Harry nhớ tới một giai điệu cậu đã từng rất thích trước đây, liếc về cây đại dương cầm hoa lệ trên bục cao cậu có một ý tưởng.
Tinh...!tang...
Nhẹ thử vài nốt nhạc Harry khẽ cười, "Đàn tốt".