Cuộc sống học đường cứ thế nhàn nhã trôi qua, thanh danh của Harry cũng từ từ lan khắp trường.
Ai cũng biết năm nay Ravenclaw có một học trò cực kì xuất sắc mà tính tình lại còn ôn hòa dễ nói chuyện thường xuyên giúp đỡ các giáo sư và bạn học, vào lúc Harry không để ý tới cậu đã trở thành người được hoan nghênh nhất trong ưng viện.
Ngay cả người soi mói như Snape cũng đã từng keo kiệt đánh giá Harry là tạm được.
Mùa thu nước Anh dần sang, cây cỏ sắp bước vào mùa rụng lá.
Công việc của giáo sư môn thảo dược Pomona Sprout trong mấy cái nhà kính của Hogwarts cũng nhiều lên.
"Cảm ơn nhé, trò Potter.
Không có em cô thật chẳng biết bao giờ mình với chuyển xong mấy cái chậu này." Giáo sư Sprout xoa mồ hôi khen ngợi, dạo gần đây bà phải chăm sóc một đám thực vật sắp tới kỳ trưởng thành cực kỳ nhạy cảm lại không thể dùng pháp thuật, mấy đứa học trò khác thì tay chân vụng về hoặc không nguyện ý ở lại giúp bà với công việc nhàm chán này.
Chỉ có Harry nhiệt tình mà cẩn thận ở lại phụ bà sau mỗi buổi học.
Giáo sư Sprout thật vui vẻ.
"Không có việc gì đâu thưa giáo sư, cô có còn muốn em làm gì nữa không ạ?", Harry mỉm cười hỏi.
"Ồ không, phần còn lại cô có thể tự làm được.
Em về trước đi.
À mà trên đường về em có thể ghé qua bìa rừng cấm đưa cho Hagrid túi hạt giống này được không? Em biết Hagrid chứ? Đó là người giữ cửa của Hogwarts"
"Vâng, em biết ông ấy", Harry nhận lấy túi hạt giống, tạm biệt giáo sư Sprout rồi đi bộ chậm rãi tới căn lều của Hagrid.
Giữa đường cậu gặp Hagrid cùng với con chó Fang ở bìa rừng cấm.
"Xin chào bác Hagrid",Harry lễ phép chào hỏi.
"Cháu là Harry Potter đúng chứ?", Hagrid kích động hỏi, "Cháu thật giống với ba của cháu, lúc đó ba cháu cũng học ở Hogwarts..."
"Hagrid", cậu lên tiếng cắt ngang lời huyên thuyên của ông, "Thực xin lỗi nhưng có vẻ bác nhận lầm người rồi, Harry Potter mà bác nói không phải là cháu.
Có lẽ bác sẽ gặp em ấy vào năm sau cũng nên,"
"A? Không phải sao?", Hagrid mờ mịt giật mình, "Cháu giống James thế cơ mà"
"Thật sự không phải", Harry bất đắc dĩ giải thích.
Lúc này Hagrid mới nhìn kĩ Harry, "Đúng thật này, Harry có đôi mắt màu xanh lá của Lily còn đôi mắt của cháu lại màu vàng.
Bác nhận nhầm người, xin lỗi nhé"
"Không sao ạ, cô Sprout nhờ cháu đưa cho bác túi hạt giống này"
"Đúng rồi, là hạt giống của cây bụi gai.
Bác định trồng trong rừng cấm để ngăn mấy con sói hoang chạy vào trường.
Bây giờ bác phải tuần tra xung quanh, cháu có muốn đi chung không? dạo gần đây mới có một con bạch kì mã mới sinh nếu may mắn chúng ta có thể gặp nó đấy.", Hagrid có chút áy náy nên mời Harry vào rừng cấm chơi.
"Thật sao? Thế thì hay quá", cậu vui vẻ đồng ý.
Rừng cấm đối với Harry rất là quen thuộc, cậu hoài niệm nhìn ngắm khắp nơi nhớ lại những kỉ niệm dữ dội cậu đã có với mảnh đất này.
Sắp cuối thu, lá cây dần chuyển sang sắc đỏ héo úa hòa chung với ánh nắng chiều sắp tắt càng làm gia tăng cảm giác điêu tàn cho nơi này.
"Bây giờ nhìn thế thôi chứ mùa xuân rừng cấm đẹp lắm", Hagrid vừa đi vừa kể lể giới thiệu mọi thứ với Harry.
Truyện Thám Hiểm
"Cháu biết", cậu đồng tình gật đầu.
Có vẻ như hôm nay vận may của cậu bùng nổ, từ đằng xa loáng thoáng xuất hiện bóng dáng thon dài màu ngọc trai lướt qua.
"Bạch kỳ mã", Harry thốt lên.
Con bạch kỳ mã non chưa mọc sừng hình dáng giống như con ngựa nhỏ tò mò tiến lại gần Harry.
Cậu khẽ vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa phần da cổ mềm mịn cùng dải bờm trắng bạc.
"Nó thích cháu đấy", Hagrid đứng một bên bình luận.
Lộc cộc...
Tiếng vó ngựa vang lên, sau bụi cỏ một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
"Chào buổi chiều, Firenze", Hagrid vẫy vẫy tay rồi giới thiệu với Harry, "Harry đây là Firenze, cậu ấy là một nhân mã"
"Chào ngài, tôi là Harry Potter", Harry cúi đầu hành lễ.
"Cậu...!thật là kỳ quái", Firenze đánh giá Harry một lúc rồi đưa đến kết luận, "Những vì tinh tú trên bầu trời cũng vận động thật khác thường, mười năm trước sao hỏa đang rực sáng đột nhiên lụi tàn nhưng nó không hề mất đi mà vẫn luôn tồn tại trên bầu trời..."
"Firenze", thêm một nhân mã nữa xuất hiện quát lên bằng giọng bực dọc, "Sao cậu lại nói chuyện với con người?"
"Cậu ấy được bạch kỳ mã tán thành chứng tỏ cậu ấy là người có tâm hồn trong sáng", Firenze từ tốn giải thích.
Harry cúi chào vị nhân mã mới đến vừa vuốt ve bạch kỳ mã dường như lơ đãng nói với Firenze, "Trên đời này chỉ có thứ không có giới hạn đó là vũ trụ và lòng tham của con người.
Cho nên sao hỏa sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể biến mất."
"Ngài là một vị học giả thông thái", Firenze trịnh trọng cúi đầu với Harry rồi cùng người bạn nhân mã của mình rời đi để lại Harry và Hagrid buồn bực không hiểu gì.
"Xem ra trò Potter đây cũng có nghiên cứu về chiêm tinh học?"
Một giọng nói u ám từ phía sau vang lên làm Harry giật mình cũng dọa con non bạch kỳ mã co giò chạy mất.
"Giáo sư Snape", cậu quay lại ngượng ngùng cười.
"Ravenclaw trừ điểm, tự tiện vào rừng cấm", Snape lạnh lùng nói.
"Ôi chao, giáo sư Snape.
Harry là do tôi dẫn vào rừng cấm...", Hagrid hốt hoảng giải vây.
"Ông dẫn nó vào đây làm gì?", Snape trừng mắt hỏi.
"Tôi định rải ít hạt giống bụi gai phòng sói nên muốn dẫn Harry đi xem bạch kỳ mã", Hagrid gãi đầu biện giải.
"Liên quan? Não ông có bị úng nước không? Đã biết có sói mà còn dẫn một đứa học trò năm nhất vào rừng cấm?", Snape tức giận quát.
"Giáo sư Snape, thầy đừng mắng bác Hagrid là do em muốn vào...", Harry vội tiến lên ngăn cản Snape.
Bác Hagrid cũng sắp khóc luôn rồi.
"Câm miệng.
Trò rảnh rỗi lắm đúng không? Vậy thì cấm túc buổi tối ở hầm...!mỗi ngày bắt đầu từ hôm nay.", Snape nghiến răng nhìn Harry rồi vung áo choàng rời đi.
"Thực xin lỗi bác Hagrid", Harry áy náy nói.
"Không phải đâu, đều là tại bác", Hagrid sụt sịt cúi đầu.
Harry còn muốn an ủi thêm thì nghe tiến Snape cáu gắt từ xa vọng lại.
"Còn đứng đó làm gì? Đi về!"
Harry vội vàng lật đật chạy theo Snape trở về lâu đài.
Khi ra khỏi rừng cấm, ngang qua bãi cỏ Harry gọi, "Giáo sư Snape"
"Chuyện gì?"
"Vừa nãy con bạch kỳ mã non em cái này.
Em nghĩ thầy sẽ biết làm gì với nó hơn em.", Harry cười hì hì xòe bàn tay ra, phía trên có một sợi lông bờm bạch kỳ mã màu ngọc trai.
Snape nhận lấy nhưng vẫn dè bỉu, "Đừng nghĩ thứ này sẽ giúp trò không cần phải nhận cấm túc nữa."
"Không đâu.
Em sẽ đến đúng giờ thưa thầy", Harry tươi cười tạm biệt Snape đi lùi vài bước rồi quay người chạy nhanh về lâu đài.
Hắn đứng đó sửng sốt nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Harry.
Không giống như tên Potter cha và Potter con, Harry không cần đeo kính vì cận thị, đôi mắt màu hoàng kim của cậu không bị cặp kính che khuất mà hiện ra rõ ràng trong suốt lấp lánh dưới ánh chiều tà.
Trong đó là niềm vui thuần túy không hề có sự ghét bỏ, khinh thị hay e sợ mà Snape vẫn hay thấy được trong mắt tất cả mọi người.
Trước đây...!cũng từng có một cô gái cảm thấy vui vẻ khi gặp hắn nhưng giờ đã không còn nữa rồi.
Snape lắc đầu đuổi mấy suy nghĩ không thực tế trong não mình đi, hắn thu lại sợi lông bạch kỳ mã rồi lẩm bẩm.
"Ravenclaw trừ điểm, chạy nhảy ngoài lâu đài"
Harry vừa tiến vào hành lang trường liền rùng mình lạnh gáy một cách khó hiểu.
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh liền nhận thấy khắp nơi trong Hogwarts được trang trí bởi bí ngô khắc mặt cười và nhiều con dơi nhỏ.
Hôm nay là Halloween? Nghĩ tới việc cấm túc của Snape cậu liền dở khóc dở cười, chẳng lẽ cái dớp tai họa ngày Halloween của cậu vẫn còn? Nhưng mà cấm túc với giáo sư Snape thực ra cũng không tính là tai họa gì mấy, Harry vừa nghĩ vừa bước vào đại sảnh.
"Harry, sao em không hóa trang vậy?", Marietta mặc bộ váy đầy hoa sặc sỡ tiến lên hỏi.
"Em quên mất hôm nay là ngày Halloween nên không chuẩn bị gì", Harry gãi đầu trả lời.
"Vậy...!em có muốn mọi người giúp em hóa trang không?", cô bé nhiệt tình đề nghị.
"Chắc không cần đâu vì sau bữa tối em phải đến hầm cấm túc với giáo sư Snape rồi", cậu từ chối và lập tức thu hoạch được một đống ánh mắt đồng tình của đám ưng nhỏ xung quanh.
Thận: Lịch post mỗi ngày chương (hên xui) chủ nhật nghỉ nhé..