Chương :
Mất hơn một tháng, nhờ sự đồng lòng chung sức của học trò và các thầy cô cuối cùng Hogwarts cũng loại bỏ được toàn bộ đám nấm mốc nguy hại.
Tòa lâu đài trở nên rực rỡ như trở lại diện mạo vốn có từ ngàn năm trước.
Giáng sinh đến, số lượng học trò ở lại trường năm nay tăng đột biến do các phụ huynh lo ngại phần tử nguy hiểm Bellatrix Lestranges vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nên dù rất nhớ nhung nhưng bọn họ cho rằng sẽ an toàn hơn nếu bọn nhỏ ở lại trường.
Dù sao Hogwarts cũng được mệnh danh là nơi an toàn nhất nước Anh hiện giờ.
Sau sự kiện nhện khổng lồ và tháp phía bắc sụp đổ, Snape cực lực khinh bỉ cái danh xưng này.
Năm nay hắn không về nhà ở Spinners End.
Buổi sáng ngày Giáng sinh nhìn đống quà tặng rõ ràng đã nhiều hơn nhưng vẫn thiếu món quà từ người nào đó khỏi nói hắn thất vọng đến cỡ nào.
Vì lẽ đó mà bây giờ, Snape khó ở ngồi trên bàn ăn giáo sư với ly cà phê đen đặc trong tay, cau có nhìn đám nhỏ ở dưới ồn ào nhốn nháo trao đổi quà tặng với nhau và chun mũi vì không khí vẫn còn vương vị ngọt ngấy của bữa tiệc Giáng sinh mà Dumbledore tổ chức tối hôm qua.
"Mẹ, quà tặng con gửi anh Harry bị trả về.
Cú không tìm được nhà anh ấy." Nhóc Harry từ đâu chạy ra phàn nàn với mẹ nó.
"Ưm, có thể Harry đã rời khỏi nước Anh rồi.
Một số con cú không thể bay qua biển được." Lily nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói.
"Con chọn con to nhất đấy." Nó trừng mắt.
"Những dinh thự cổ xưa có thể có hệ thống phòng ngự che chắn khiến cú không thể tìm thấy người nhận thư Harry à." Dumbledore vuốt râu từ tốn giải thích.
"Vậy sao." Nó thất vọng cúi đầu lủi thủi đi xuống bàn ăn Gryffindor.
Snape đặt ly cà phê xuống, hắn đã biết chuyện này từ trước, phúc lạc dược hắn muốn tặng cậu vẫn còn để trong hầm nhưng khi nghe chuyện này từ Dumbledore lòng hắn vẫn không khỏi khó chịu.
"Vẫn không được à, bồ tèo?" Ron nhìn nó hỏi.
"Ừ.
Cả gương hai mặt cũng không phản ứng." Harry gật đầu rồi cả hai đứa cùng thở dài.
"Ron"
Ron quay đầu liền phát hiện đó là em gái mình, "Có chuyện gì thế, Ginny?"
"Anh Harry bảo em đưa cái này cho anh." Ginny đưa cho Ron một chiếc hộp dài bọc nhung đỏ trông có vẻ quen mắt.
"Ginny em gặp anh Harry sao?" Harry sốt sắng đứng lên hỏi.
"Không phải mới gặp, ảnh đưa em từ hồi Halloween nhưng mà nhìn anh Ron đáng ghét quá nên bây giờ em mới đưa." Cô bé bĩu môi nói.
"Vậy ra lúc đó anh ta không phải đang đùa giỡn em." Ron thì thào.
"Đã nói là không phải rồi mà." Cô nhỏ nạt một tiếng rồi hất tóc đi mất.
"Mở ra đi Ron.
Xem bên trong là gì?" Harry tò mò nhìn ngó cái hộp.
Ron làm theo lời Harry sau đó liền sửng sốt.
Trong hộp là cây đũa phép mà Ron tưởng đã làm mất, chỗ gãy đứt được gắn lại bằng những lằn chỉ vàng.
Không chỉ trả về nguyên trạng chiếc đũa phía trên còn đặt một dấu ấn hình sư tử giương vuốt giống hệt hình ảnh trên cờ nhà Gryffindor.
"Đũa phép của mình, anh Harry sửa lại đũa phép của mình." Ron hưng phấn cầm lấy cây đũa vung nhẹ một luồng ánh sáng trắng ngà ra từ đầu đũa bay vòng quanh nó vài lần rồi biến mất.
Ron nhắm mắt cảm nhận được sự thoải mái ấm áp mà nó đánh mất đã lâu.
"Oa, hâm mộ quá đi." Harry cắn ngón tay ao ước nói.
Đám nhóc sư tử xung quanh nhao nhao tiến lại gần trầm trồ muốn xem cây đũa phép của Ron đều ngưỡng mộ muốn chết.
Nó thật vất vả mới né tránh được, đũa phép của nó mới được sửa lỡ cho mượn rồi gãy lần nữa thì sao? Đừng có đùa!
"Thuật luyện kim của trò Potter có thể đã đạt cấp bậc đại sư rồi." Flitwick tán thưởng.
Mấy giáo sư không về nhà vào lễ Giáng sinh năm nay đang ngồi bên cạnh ông cũng gật gù đồng tình.
"Không biết bao giờ trò ấy mới về.
Mấy chậu cây nhỏ nói với tôi bọn nó nhớ trò ấy lắm." Bà Sprout buồn bã thở dài.
Snape không thể nghe nổi nữa hắn đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
Đôi chân dài bước nhanh như một cơn gió, áo chùng cuồn cuộn tung bay phía sau lưng, bỗng một giọng nói gọi tên khiến hắn dừng lại.
"Đàn anh Snape."
"Cậu là...?" Snape nhíu mày nhìn thanh niên tóc đen có đôi mắt u buồn trong bức tranh.
"Tôi là Regulus Black." Regulus tự giới thiệu.
"Cậu là em trai của Sirius Black." Snape đã nhớ ra, hắn từng gặp Regulus hồi còn đi học và trong một vài buổi tụ họp của Tử thần thực tử, một Slytherin khá yên tĩnh và kín tiếng.
"Đúng vậy." Regulus mỉm cười nghiêng đầu hỏi.
"Anh có biết Harry ở đâu không? Là Harry Potter của nhà Ravenclaw ấy."
"Trò ấy được người thân đón đi vì sự vụ của gia tộc." Snape trả lời.
"Vậy sao." Regulus tiếc nuối nói.
"Reg" Sirius từ phía xa tiến lại quát lớn.
"Anh tìm em bao lâu sao em lại ở đây?"
Regulus chẳng thèm quan tâm tới y mà tiếp tục nhẹ nhàng hỏi Snape, "Anh có biết bao giờ cậu ấy về không?"
"Tôi không biết." Snape lạnh nhạt đáp.
"Reg, không được nói chuyện với tên tử thần thực tử ghê tởm này." Sirius căm hận trừng Snape, "Tên khốn dơ bẩn mày cách xa em tao ra."
"Sirius Black" Regulus hét lên.
"Tôi cũng là tử thần thực tử, trong mắt anh có phải tôi cũng ghê tởm dơ bẩn không hả?"
"Reg? Sao em lại biết? Có phải mày nói cho em ấy không? Thằng khốn nạn." Sirius vừa nghe đến đó liền ngỡ ngàng sau đó là phẫn nộ hung hăng chất vấn Snape.
"..." Hắn không nói gì chỉ liếc y một cách khinh bỉ.
"Chẳng ai nói với tôi cả.
Là tôi nhớ ra được.
Sirius, tôi không phải em trai anh.
Tôi chỉ là bóng hình hoàn hảo anh tạo ra để tưởng nhớ Regulus." Anh trả lời những câu hỏi của y.
"Không đúng em chính là Regulus.
Tại sao em lại như thế.
Em không liên quan gì đến lũ tử thần thực tử đó mới phải." Sirius lẩm bẩm.
"Nhưng tôi đúng là tử thần thực tử.
Dù anh có nói gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật tôi đã tham gia vào cái tổ chức mà anh cho là ghê tởm đó." Regulus phá nát ảo tưởng của y.
"Sirius, anh chưa bao giờ nhìn thẳng vào tôi.
Tôi không yêu cầu anh tạo ra tôi, cũng không muốn được sinh ra.
Nếu anh đã khinh thường quá khứ của tôi đến thế..."
"LÀ TẠI ANH" Y lớn tiếng cắt ngang.
"Do anh bỏ đi, do anh chối bỏ trách nhiệm gia tộc nên em mới bị bắt buộc trở thành tử thần thực tử.
Nếu không phải tại anh em sẽ không phải quỳ gối trước kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng sẽ không phải chết khi cố ngăn cản gã." Sirius cúi đầu đau đớn nói.
"Cậu ấy quan tâm em rất nhiều Regulus.
Không phải Sirius không muốn nhìn thẳng vào em, cậu ấy không dám." Remus từ đằng sau tiến lên đặt tay lên vai y an ủi.
"Sirius rất ghét ngôi nhà ở quảng trường Grimmauld nhưng cậu ấy vẫn về đó mỗi ngày chỉ vì em, Regulus.
Em được tạo ra từ ký ức của Sirius, cậu ấy đã tự trách mình rất nhiều khi không thể nhớ được nhiều hơn để vẽ cho em một bức tranh hoàn mỹ hơn."
Regulus khụt khịt mũi bĩu môi, "Anh nói giống hệt Harry vậy."
"Harry?" Remus ngạc nhiên hỏi.
"Harry đã nói như thế vào lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.
Harry còn tìm lại ký ức cho tôi.
Trước khi ngủ say tôi còn nói muốn cậu ấy là người đầu tiên mà tôi thấy khi tỉnh lại." Regulus kể sơ hành trình tìm lại ký ức của anh với Harry rồi quay sang trừng Sirius.
"Harry tốt như vậy anh không được ghét cậu ấy."
"Sirius không có ý xấu với Harry chỉ là cậu ấy bài xích tất cả những người liên quan đến kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thôi.
Phải không?" Remus đẩy đẩy Sirius.
Y không được tự nhiên quay đầu đi.
Regulus không thèm quan tâm đến anh trai của mình nữa mà nói chuyện với Snape vẫn yên lặng đứng một bên từ nãy tới giờ.
"Đàn anh Snape biết cách liên lạc với cậu ấy không? Tôi muốn gặp Harry."
"Không được nói chuyện với thằng đó, Reg.
Nếu em muốn gặp Potter anh sẽ tìm cách." Sirius hằn học bước lên chắn giữa Snape và bức tranh.
"Tại sao?" Regulus nhíu mày.
"Nó là tử thần thực tử." Y nhấn mạnh.
"Tôi cũng là tử thần thực tử." Regulus trợn mắt, lại nữa.
"Em tất nhiên không giống." Y chống chế.
"Tôi thấy anh ta là người tốt." Regulus nghiêng đầu khẳng định.
"Người tốt?" Sirius không thể tin nổi.
"Ừ, Harry nói đàn anh Snape là người dũng cảm nhất cậu ấy từng biết.
Tôi tin Harry." Regulus nói với vẻ đương nhiên.
"Dũng cảm?" Bấy giờ đến lượt Snape cảm thấy nực cười.
"Nhận thức sai lầm, thừa nhận sai lầm và cố gắng khắc phục những hậu quả mình gây ra cũng là một loại dũng khí.
Anh là một người rất đặc biệt đối với Harry, cậu ấy rất kính trọng anh đấy." Regulus nói.
"Harry tôn trọng tôi không phải vì tôi là người đặc biệt.
Em ấy đối với ai cũng tôn trọng như thế thôi." Hắn buông một câu rồi quay đầu đi thẳng.
...
Ngày tháng , Snape ngồi trong hầm kiên nhẫn chờ đợi.
Ngón tay thon dài từng nhịp gõ nhẹ trên thành ghế sô pha, hắn hi vọng Harry sẽ xuất hiện, gõ cửa và hắn sẽ lại nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu giống như những năm qua.
Hắn chỉ có thể trông cậy vào sự tử tế của Harry, vọng tưởng bản thân đối với cậu đủ quan trọng để cậu có thể nhớ tới.
Hèn mọn là thế nhưng những lời của Regulus đã thắp lên cho hắn một ít hi vọng.
Cho dù ngoài miệng chối bỏ nhưng hắn thật sự vẫn cảm thấy mừng như điên khi Regulus nói mình là người đặc biệt của Harry.
Cốc cốc cốc
Snape bật dậy bước nhanh ra mở cửa.
Khi nhìn thấy người tới là ai tâm trạng của hắn lại rớt xuống đáy cốc.
"Bọn bay đến đây làm gì?" Snape quát lớn.
Mấy đứa nhỏ Ravenclaw và Hufflepuff co rúm lại với nhau sợ hãi lắp bắp, "Bọn em...!bọn em đến để đưa bài tập thầy đã giao trước Giáng sinh.
Thầy dặn...!dặn là ngày đầu tiên đến Hogwarts phải giao ngay."
Snape nhớ ra đúng là hắn đã nói như thế, "Được rồi.
Vào đi."
Đám nhóc dắt díu nhau đi vào căn hầm lạnh lẽo.
Tụi nó đều là những đứa xui xẻo nhất trong lớp bị bắt trở thành đại diện đi giao bài tập cho giáo sư Snape.
"Bài tập của Hufflepuff năm ba ạ." Susan Bones run rẩy dâng lên chồng giấy da dê.
Snape hừ lạnh nhận lấy kiểm tra rồi phất tay cho nó lui.
Sau đó từng đứa từng đứa xếp hàng tiến lên giao bài tập.
"Ồ, hoa hạnh phúc thần kỳ."
Một giọng nói mơ màng vang lên chẳng hợp với không khí nghiêm túc trong hầm tý nào.
Đứa nhóc đứng bên cạnh khẽ kéo áo cô bé có mái tóc bạch kim ra hiệu đừng nói nữa nhưng việc này đã làm Snape chú ý.
Hắn đứng dậy hai bước tiến đến chỗ Luna Lovegood nhìn xuống.
Đám nhóc vội dạt ra một bên vừa đồng tình vừa sợ hãi nhìn cô nhóc can đảm này.
"Trò vừa mới nói cái gì?" Snape hỏi.
"Ưm...!Thưa thầy, đó là hoa hạnh phúc thần kỳ." Luna do dự chỉ vào chậu cây nhỏ để trên giá.
"Tại sao gọi nó là hoa hạnh phúc thần kỳ?" Snape lại hỏi.
"Bởi...! bởi vì, đây là loài cây ma thuật mang hình dáng của hoa linh lan là biểu tượng của hạnh phúc.
Nó không sống nhờ chất dinh dưỡng mà sống nhờ cảm xúc tích cực của người trồng.
Cho nên người ta nói chỉ những người hạnh phúc mới có thể trồng được hoa hạnh phúc thần kỳ.
Người Pháp có phong tục tặng cho nhau loài hoa này mang theo lời chúc phúc hy vọng người nhận có được bình an và hạnh phúc." Luna rụt cổ giải thích.
Snape siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, sắc mặt âm trầm đến dọa người.
"Chúng bay có thể cút." Hắn lạnh lẽo ra lệnh.
Đám nhỏ chỉ chờ có câu này liền chạy biến.
Hắn đi đến bên cạnh giá gỗ, ngắm nhìn cây nhỏ mọc mấy cái lá hình trái xoan bao bọc một nhánh cây vươn lên ở giữa, đầu thân nhánh đang trổ vài cái nụ tròn tròn xanh mướt.
Tay hắn run rẩy muốn chạm vào mà không dám cuối cùng chỉ có thể đấm mạnh lên tường để tiết cảm xúc phẫn nộ.
"Mày đã làm cái gì thế này." Lời chất vấn vang lên quanh quẩn trong căn phòng vắng mãi mãi không đợi được câu trả lời..
Chương :
Đã sáu tháng từ khi Harry rời đi, Hogwarts đã trở lại với quỹ đạo vốn có của nó từ lâu. Dumbledore đương nhiên sẽ không nói trường học bị xâm chiếm bởi một loại nấm mốc nguy hiểm chết người. Ông chỉ qua loa thông báo rằng loại nấm này có tác dụng gia tăng sự hưng phấn khiến học trò hiếu động, nghịch ngợm vượt quá mức kiểm soát. Sau khi loại bỏ chúng và khôi phục lại giải đấu Quidditch đám học trò lại trở nên vui vẻ hòa thuận như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cúp Quidditch năm nay ngạc nhiên khi không phải Slytherin hay Gryffindor mà là Hufflepuff nắm giữ.
Còn vài ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, Dumbledore ngồi trong văn phòng kiểm tra lại các bộ đề thi để chuẩn bị niêm phong. Trời cũng đã tối hẳn, làm xong thì ông có thể đến đại sảnh thưởng thức món lườn ngỗng xông khói ngon tuyệt cho bữa tối. Nghe nói tối nay còn có món bánh tart trái cây mùa hè tươi ngon hấp dẫn, Dumbledore vui vẻ hát lên nho nhỏ.
Phừng...
Lò sưởi âm tường bừng lên ngọn lửa màu xanh lá báo hiệu có người dùng mạng floo sắp tới. Dumbledore nhìn sang liền trố mắt sững sờ khi thấy hai người chật vật bước ra từ lò sưởi.
...
Ở đại sảnh, phần lớn giáo sư và học trò đều đang thưởng thức bữa tối. Sắp đến kỳ thì đám nhóc thường ngày hay náo loạn ầm ĩ cũng trầm lặng và áp lực hơn hẳn. Trên bàn ngoài những món ăn hấp dẫn còn bày la liệt sách ôn tập cùng những tờ giấy da dê đặc kín chữ. Trên bàn ăn giáo sư không khí có phần thả lỏng hơn, các thầy cô châu đầu thì thầm nói chuyện với nhau về những thông tin gần đây trên báo chí.
Bỗng nhiên một con phượng hoàng bạc bay vào từ cửa hông đậu xuống trước mặt bà Pomfrey.
"Poppy tôi cần cô đến bệnh thất ngay bây giờ. Trò Harry đã trở lại và đang bị thương nặng." Giọng nói Dumbledore phát ra.
Rầm... Gần nửa người trên bàn ăn giáo sư đều đứng lên vội vã đi ra ngoài khiến bọn nhỏ ở dưới chú ý tò mò hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Snape là người nhanh nhất, hắn phóng vọt vào bệnh thất liền trông thấy thiếu niên hắn ngày đêm mong nhớ đang nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Đứng bên cạnh giường là hiệu trưởng Dumbledore và 'James Potter' ông nội của cậu. Bà Pomfrey tuy không đọ được lại với Snape nhưng cũng tiến vào bệnh thất nhanh nhất có thể.
"Tránh ra, tránh ra để tôi xem cho trò ấy." Bà vừa đi vừa hô.
Pomfrey vung đũa phép tiến hành những bước kiểm tra cơ bản và nhíu mày khi nhận được kết quả mà các câu thần chú phản hồi về.
"Sao rồi?" Dumbledore hỏi.
"Gãy hai xương sườn và có dấu hiệu bị ếm nghệ thuật hắc ám." Pomfrey đáp.
"Thưa ngài, đã có chuyện gì xảy ra?" Snape cúi đầu khiêm nhường đặt câu hỏi với ông nội của Harry.
"Chúng tôi bị cuốn vào một cuộc ẩu đả. Tôi đã không bảo vệ được cho Harry. Tôi..." Ông lão chưa nói dứt câu thì cả người đã đổ ập xuống.
Snape giật mình hoảng hốt nhưng vẫn nhanh chóng sử dụng thần chú trôi nổi đặt ông lên giường bệnh gần đó. Khi bệnh thất đang nhốn nháo Dumbledore trầm mặc nhìn sợi dây xích bạc có mang biểu tượng một đường thẳng đứng và hình tròn bao quanh bởi một hình tam giác rớt tại nơi ông nội của Harry vừa ngã xuống. Thừa dịp mọi người không để ý, ông cúi xuống nhặt lấy nó giấu trong tay áo sau đó tiến lại giường bệnh tiếp tục tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Pomfrey vừa mới chuẩn trị cho Harry xong lại phải nhanh chóng sang bên này khám cho ông nội của cậu. Khi thấy tình trạng của ông lão bà không thể tin nổi mà thảng thốt hô lên.
"Ông ấy... sắp chết. Merlin trên cao sao có thể như thế."
Những người trong bệnh thất lúc này đều bàng hoàng nhìn nhau, điều gì có thể một tồn tại quyền năng như vậy?
"Có nhầm lẫn gì không? Cô xem lại thử xem Poppy." Dumbledore nhíu chặt mày hỏi.
"Tôi đã xác nhận ba lần rồi kết quả chỉ có một. Cơ thể đã cạn kiệt sự sống, ông ấy có thể... không trụ được đến sáng mai đâu." Bà đau lòng thông báo.
"Khụ" Người trên giường bệnh nặng nề ho khan rồi từ từ mở mắt, ông lão quét qua từng người rồi dừng lại trước Dumbledore, "Hiệu trưởng Hogwarts?"
"Tôi đây." Dumbledore tiến đến bên cạnh ông.
"Xem ra tôi sắp không thể thấy được bình minh ngày mai nữa rồi." Ông lão khàn khàn nói.
"Sao lại như vậy? Có chuyện gì đã xảy ra với hai người?" Dumbledore hỏi.
"Khụ khụ... Tôi đã sớm biết ngày này sẽ tới. Cơ thể của tôi đã định sẽ lụi tàn từ rất lâu rồi. Mười ba năm trước tôi đã hạ một lời nguyền, một lời nguyền lấy sinh mệnh làm cái giá để đốt cháy tận diệt linh hồn kẻ thù mà không kẻ nào có thể tránh thoát."
"Tội tình gì phải như vậy chứ." Dumbledore biết ông lão đang nói về việc gì. Mười ba năm trước Voldemort biến mất, ông đã từng cố gắng tìm hiểu là câu thần chú gì có thể khiến một phù thủy mạnh mẽ như gã có thể tan biến như vậy. Bây giờ ông đã có câu trả lời. Để một lời nguyền rủa có thể thành sự thật người hạ chú cũng phải bỏ ra tuổi thọ, sức mạnh thậm chí là linh hồn làm cái giá. Trừ phi có thù hận thâm sâu, nếu không phù thủy bình thường sẽ không tùy tiện hạ chú nguyền rủa.
"Voldemort đã cha mẹ của Harry. Tôi không thể để hắn tiếp tục làm hại thêm Harry nữa."
Lời của ông lão khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng. Remus nhìn Sirius, anh có thể thấy được sự hối hận không biết phải làm sao từ trong mắt y. Lily ôm chặt miệng mình ngăn không cho tiếng khóc bật ra. James ôm lấy cô cũng xúc động vô cùng. Tuy đã biết chuyện về ba mẹ của Harry mất sớm nhưng hai người không nghĩ tới thực tế còn tàn khốc hơn họ tưởng rất nhiều. Còn Snape, hắn đứng chết trân, cả người lạnh lẽo không dám tưởng tượng được thiếu niên hay cười đó đã trải qua tuổi thơ như thế nào, mà tất cả nguyên do bắt nguồn từ kẻ mà hắn đã từng quỳ gối xưng chủ nhân.
"Hiệu trưởng Hogwarts, Harry chỉ còn có tôi là người thân duy nhất. Bây giờ tôi cũng phải đi rồi, đoạn đường sau này nhờ ông bớt ít thời gian quan tâm đến Harry của tôi một chút." Ông lão cố gắng giơ bàn tay nhăn nheo khô đét của mình lên.
Dumbledore gạt đi nước mắt nắm lấy bàn tay ấy gật mạnh đầu hứa hẹn, "Tôi sẽ. Tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cho Harry thay ông."
"Vậy thì tốt. Cảm ơn ông... rất nhiều." Tiếng nói của ông lão nhẹ dần rồi tắt hẳn. Đôi mắt hoàng kim cơ trí ngày nào nay mất đi ánh sáng chậm rãi biến thành một màu xanh sẫm an tĩnh vô hồn.
Những người lớn có mặt trong bệnh thất đều cúi đầu ai điếu cho một vị lão giả đáng kính đã dành cả mang cả sinh mạng mình để bảo vệ người thân cũng gián tiếp giải thoát cho cả giới phù thủy khỏi một kẻ bố khiến người ta sợ hãi tới mức không thể gọi tên.
McGonagall ngậm ngùi gạt lệ vừa ngẩng đầu bà nhìn thấy người đứng phía sau liền hoảng hốt hô, "Trò Potter"
Tất cả mọi người đều đồng loạt hướng về phía sau, giáo sư Flitwick và bà Sprout nhanh chóng dạt ra chừa chỗ cho Harry tiến lên. Bọn họ nhìn thiếu niên đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà ngần ngại mím môi, bọn họ phải nói sao đây? Rằng người thân duy nhất của cậu đã ra đi, rằng trên thế gian này người mà cậu gọi là ông nội đã không còn?
Snape bất giác tiến lên chắn trước mặt cậu, nhưng Harry đẩy hắn ra để thấy được cơ thể đã mất đi sự sống đang nằm trên giường bệnh.
"Khụ khụ..." Cậu đột nhiên ho khan, ho chẳng dừng được đến mức đứng cũng không vững. Snape đỡ lấy cậu bàng hoàng khi thấy máu rỉ ra từ kẽ ngón tay đang bụm chặt miệng.
"Poppy" Snape ôm lấy Harry đã mất ý thức gọi.
"Mau đưa thằng bé lên đây. Sao trời cao lại tàn nhẫn với nó như vậy chứ." Bà Pomfrey thổn thức.
Lily cũng tiến lên cùng bà chăm sóc cho cậu cho đến khi cậu ổn định nhịp thở. Đêm khuya tĩnh lặng, không thể cứ ở lại bệnh thất mãi ai cũng mang theo tấm lòng nặng trĩu trở về.
Những tia nắng đầu tiên của ngày mới lọt qua khe cửa, trong căn phòng rộng lớn thiếu niên tóc đen ngồi trên giường bệnh yên tĩnh như một pho tượng đá. Đôi mắt cậu mờ mịt ngắm nhìn những hạt bụi lơ lửng trong không trung hiện ra khi ánh sáng chiếu vào, đôi bàn tay đang nắm hờ một hộp gỗ. Bên trong là thi thể đã được thu nhỏ của người thân duy nhất của cậu. Cậu cứ ngồi như thế kể từ khi tỉnh lại lúc nửa đêm, Pomfrey đau lòng muốn đến khuyên nhủ cậu nên nghỉ ngơi nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Có lẽ thứ cậu cần lúc này là một khoảng lặng của riêng mình, Harry là một đứa trẻ mạnh mẽ bà tin cậu sẽ thoát ra khỏi đau buồn sớm thôi.
Pomfrey không hề biết hiện tại thiếu niên mà bà cho rằng đang chìm đắm trong buồn đau lại đang tiến hành một loại hội thoại nằm ngoài nhận thức của bà.
"Ông làm tôi đau đấy." Harry trừng mắt nhìn quả cầu đỏ rực đang ngồi trên đùi cậu.
"Mới vỗ có một cái. Ông nội chết chỉ biết đực cái mặt ra ai mà tin." Merlin bĩu môi.
"Có lẽ tôi sẽ thể hiện tốt hơn nếu ông nói cho tôi biết trước ông định làm gì." Cậu liếc lão.
"Biết trước thì còn gì để nói chứ. Cậu phải biết ứng biến, ứng biến có hiểu không hả?" Merlin dùng bàn tay múp míp của lão vỗ bồm bộp lên giường.
"..." Cậu thở dài nhìntrời không muốn cãi nữa. Lòng buồn bã nhớ lại chuyến đi bất đắc dĩ vừa rồi.