Đối với những ai ở tại Hogwarts, Harry đã biến mất tận tháng nhưng đối với cậu mọi việc mới chỉ diễn ra vào ngày hôm qua.
Lúc đó sau khi tạm biệt mọi người, James Potter đưa cậu vượt qua thời không đến một không gian khác.
Không gian mà cây sinh mệnh chọc trời sinh trưởng, một vùng không gian vừa trùng lặp lên thực tại, vừa tách biệt với thực tại.
Ông nội mang cậu đáp xuống một nơi rộng rãi chẳng khác nào một con đường cao tốc tám làn của các Muggles.
Mặt đất màu nâu sẫm không bằng phẳng mà nứt nẻ gồ ghề trông xa như những hoa văn khắc trên đá tảng.
Nếu như xung quanh không được bao phủ bởi những tầng mây dày đặc trắng xóa có đánh chết người ta cũng không tin đây là một cành cây.
Mà còn không phải nhánh chính, nơi Harry đang đứng chỉ là một cành nhỏ vươn ra từ đại thụ khổng lồ, phóng tầm mắt ra khắp nơi đều chỉ thấy thân cây hoặc chạc cây to lớn.
Cành lá rậm rạp chồng chất đan xen không có lấy một khe hở nhưng không hề âm u mà tràn ngập ánh sáng, lâu lâu lại có một chiếc máy bay to lớn bay xuyên qua xuyên lại giữa những tán cây.
Khung cảnh thực hoành tráng, hùng vĩ nhưng nhìn suốt cũng không còn cái cảm giác sợ hãi đến nghẹt thở như lần đầu tiên nữa rồi.
Harry quen cửa quen nẻo theo ông đi đến cuối cành cây to nơi tiếp giáp với nhánh lớn, ở đó có một cánh cửa gỗ quen thuộc dẫn vào một căn phòng nhỏ có bàn ghế và cả máy tính để bàn.
Vị ông nội đáng kính của cậu bước đến chỗ bàn làm việc, vừa đi cơ thể gầy gò của ông càng phát tướng, áo chùng đen cũng chuyển sang màu đỏ tươi rực rỡ, đường chân tóc thì lùi lại đến tận sau gáy, chỉ có bộ râu dài thượt là được giữ nguyên.
"Trông nhóc tơi tả quá, có muốn ngâm mình một chút không?" Ông nội, à không bây giờ phải gọi là Merlin lên tiếng hỏi.
"Không, tôi cần ít đau đớn để tỉnh táo lại." Harry từ chối.
Nhựa của cây sinh mệnh còn được gọi là suối nguồn tươi trẻ không phải không có lý do, chỉ cần ngâm mình trong đó vài giờ ngay cả xương trắng cũng có thể mọc lại thịt tươi, đương nhiên chỉ áp dụng với những sinh vật được cây công nhận.
Harry là một trong số ít những sinh vật như vậy, nhựa sống của cây sinh mệnh chảy xuôi trong huyết quản của cậu, có thể nói cậu chính là con trai của cây đại thụ này.
Từ trên trần nhà bằng gỗ một nhánh cây xanh biếc mọc ra vươn dài đến chỗ Harry, đầu nhánh cây chọc chọc vết thương trên trán của cậu sau đó mọc ra một phiến lá nho nhỏ cuộn tròn thành hình phễu, từ mặt trong lá cây tiết ra chất dịch trong suốt tỏa hương thơm ngát.
Nhánh cây đưa phiến lá đến bên miệng Harry.
"Cám ơn, nhưng không cần đâu." Cậu chạm môi nhẹ lên nhánh cây rồi từ chối.
Nhánh cây không miễn cưỡng cậu, nó chỉ hiền hòa xoa nhẹ tóc Harry rồi thu mình lại lên cao.
"Nếu tôi có thể đến sớm hơn thì tốt rồi." Merlin thở dài áy náy nói.
Harry nhẹ lắc đầu, "Ông từng cảnh cáo tôi, nhiệm vụ của thần sứ chính là quan sát và ghi chép.
Tuyệt đối không được can thiệp vào dòng chảy thời không.
Là do tôi tham lam."
Cậu ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không bất định.
Nếu như có thể ví Quy tắc là một thứ cụ thể thì câu trả lời sẽ là một cái máy.
Một cái máy với những bánh răng vận hành trơn tru giữ cho thế giới tồn tại quanh một lằn ranh mỏng manh.
Ánh sáng và bóng tối phải cân bằng, thế giới sẽ đi đến diệt vong một khi cán cân của Quy tắc lệch hẳn sang một bên cho dù đó là phía chính nghĩa hướng thiện đi chăng nữa.
Khi một thế lực trỗi dậy làm cán cân có dấu hiệu nghiêng lệch, Quy tắc sẽ điều chỉnh bằng cách gieo xuống phía đối địch một hạt giống.
Số phận của hạt giống này đều đã được Quy tắc tính toán kỹ lưỡng và số phận của những người liên quan đến hạt giống cũng vậy.
Bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ hạt giống cho đến lúc nó trưởng thành hoàn thành nhiệm vụ mà Quy tắc đã giao, kết cục chết hay sống lại tùy thuộc vào thứ hư vô mờ mịt là vận may.
Quy tắc là một cái máy nên nó không quan tâm đến việc đặt trọng trách nặng nề như vậy lên một đứa trẻ con có hợp lý hay không.
Hay khi phải chứng kiến những người thân thiết nhất tử vong chỉ để bảo vệ đứa trẻ đó thì tâm lý của nó đã tan vỡ thế nào.
Cậu bất hạnh thay là một hạt giống mà kẻ thù của cậu Voldemort cũng là một hạt giống khác của Quy tắc.
Cậu phá vỡ thời không đến đây, một hạt giống làm nhiễu loạn hoạt động của Quy tắc.
Mang theo trăm ngàn sơ hở phá hỏng bánh răng vận mệnh, bây giờ lại có người nhờ có cậu mà có thể đã đoán ra bí mật thiên địa, Quy tắc sao có thể để yên?
"Merlin, ông vẫn chưa thu hồi thần cách của tôi đúng không?" Harry khẽ nhấp môi.
"..." Merlin nhíu mày có dự cảm không tốt.
"Tôi muốn nhờ ông một việc, lấy thần cách của tôi tu bổ cho lỗ hổng thời không của họ." Cậu nhắm mắt bình thản mở miệng.
"Như thế là tự sát." Merlin la lên.
"Còn cách khác mà, đâu cần phải tiêu cực như vậy.
Giống như những nhiệm vụ trước đây xóa tất cả trí nhớ của những người biết chuyện.
Sau vài chục năm lỗ hổng cũng sẽ tự động biến mất thôi mà."
"Ký ức không thể hoàn toàn xóa đi chỉ có thể phong ấn lại.
Chỉ cần chấp niệm đủ sâu sắc có thể phá vỡ bất cứ bình phong nào.
Thật đáng tiếc trong những người tôi quen có một người sở hữu tâm trí cứng cỏi hơn bất cứ ai." Harry cụp mắt nhớ tới người nào đó.
"Không cần thiết phải như vậy.
Quay trở về đi tôi sẽ cho nhóc mượn sức mạnh." Merlin trông mong nhìn Harry.
Cậu nghiêng đầu ngắm bầu trời xanh trong vắt ngoài cửa sổ, "Tôi sống tổng cộng năm.
Đã từng giàu sang, đã từng cơ hàn, từng đau khổ cũng từng vui vẻ, người ta chỉ có một cơ hội để sống, tôi có ba." Một là chúa cứu thế Harry Potter, một là thần sứ Harry Potter, cuối cùng là Harry Potter của hiện tại.
"Tôi cảm thấy...!như thế đã đủ rồi."
Merlin cau mày sầu muộn thở dài, "Tôi cho rằng cậu vẫn nên nghĩ lại đi."
Harry trầm mặc không nói, sự im lặng bao trùm cả căn phòng thật lâu.
Bốp!
Merlin vỗ tay thật mạnh làm cậu giật mình nhìn lão, "Chúng ta trở về đi.
Dù sao cậu cũng phải nói tạm biệt với bọn họ mà phải không? Biết đâu cậu lại đổi ý không chừng."
Không để cho cậu nói một lời, lão xách gáy Harry độn thổ biến mất.
Khi cậu định thần lại thì đã xuất hiện trước Nhà trung chuyển pháp thuật cục hải quan Berlin rồi.
"Đợi chút để tôi chỉnh lại y phục đã." Harry nói với Merlin đã trở lại hình dáng ông nội của cậu.
Sau khi Harry đã sẵn sàng, hai ông cháu bước vào cổng lớn của Cục hải quan Berlin hai người liền đối diện với hàng tá thần chú bay vèo vèo trong không trung.
"Ôi trời, đúng lúc quá." Ông hứng thú nhìn đám đông hỗn loạn đánh lộn chửi mắng bằng tiếng Đức trước mặt.
"Harry, tôi có ý này."
"Ông nói cái..." Harry còn đang lơ ngơ chưa kịp nói dứt câu đã bị đẩy mạnh về phía một tia sáng vừa phóng tới.
Cậu hứng trọn đòn đánh ngay giữa ngực, cả người bị hất văng lên tường ngã lăn lộn trên mặt đất.
Ông nội của Harry bước lên xắn tay áo chống nạnh gầm rú, "Tụi bay dám đánh cháu của ông."
Ông lão giơ đũa phép hai ba phát đánh gục cả đám người.
Rồi bình tĩnh đi đến chỗ Harry còn đang choáng váng, trên đường đi một sợi dây xích bạc không bắt mắt mắc vào áo chùng ông lúc nào không biết.
"Cháu của tôi, có sao không?" Ông đỡ tới Harry lên đau đớn hỏi.
"Merlin, ông đang làm cái gì vậy hả?" Cậu nghiến răng nghiến lợi.
"Không được, không được trông nhóc còn hoạt bát quá." Lão nhíu mày bất mãn nói.
"Merlin, ông đừng có giỡn..." Harry né trái né phải rốt cuộc cũng không thoát khỏi tay ông nội, lão điểm nhẹ lên trán Harry, cậu ngay lập tức mất ý thức chìm sâu vào bóng tối.
Khi tỉnh lại cậu đã ở trong bệnh thất, giường bên cạnh bị bao vây bởi cả đống người có giáo sư Snape, Dumbledore, James, Lily, Sirius, Remus, giáo sư McGonagall, giáo sư Flitwick, giáo sư Sprout, bà Pomfrey cả Hagrid đến đây góp vui làm gì không biết.
Trên mặt ai cũng mang bộ dáng buồn bã, âu sầu làm cậu thật tò mò nằm trên giường bệnh đó là ai.
Harry nâng cơ thể nặng nề ngồi dậy, ngực cậu đau như bị búa tạ đập vào.
Hít thở vài hơi để cơn đau dịu đi, cậu bước xuống giường đi về bên đó.
Giáo sư McGonagall nhận ra cậu đầu tiên, sau đó mọi người cùng quay đầu đổ dồn ánh mắt ái ngại về phía cậu.
Cậu chẳng hiểu gì nhìn lại bọn họ rồi giáo sư Snape tiến lên muốn ngăn cản nhưng Harry đã thấy người nằm trên giường.
Cậu còn nhìn thấy một quả cầu đỏ rực bán trong suốt to bằng hai bàn tay chui ra từ thi thể bay vòng vòng trên đầu tất cả mọi người mà chẳng ai để ý.
"Chời ui, ông nội chết sao chẳng có tý biểu cảm nào vậy hả?"
Quả cầu bay đến phía sau Harry vỗ nhẹ lên lưng cậu.
Cú vỗ nhẹ đến mức động chạm vào vết thương trước ngực khiến cậu ho muốn rách cả phổi phun hết nội tạng ra ngoài.
Giờ đây khi đã an ổn ngồi trên giường bệnh cứ nhìn vào đầu sỏ hại cậu thành ra thế này là cậu lại tức đến ngứa răng.
"Như vậy là đã hợp thức hóa được sự tồn tại của người đã giết Voldemort cũng là nguyên nhân chính tạo thành lỗ hổng thời không.
Nhóc cứ ở lại đi nếu sau này có vấn đề gì ta sẽ đến giúp." Merlin khoanh chân ngồi trên đùi Harry nói.
"Tôi mới chính là nhân tố bất ổn lớn nhất ở thời không này.
Không có gì chắc chắn Quy tắc sẽ không tiến hành một hay nhiều cuộc thanh trừng khác, ông không thể mỗi lần đều tới kịp.
Merlin, tôi không chịu nổi rủi ro.
Tôi không thể mất cứ ai trong bọn họ một lần nữa." Cậu nhắm mắt đau xót thốt lên.
"Cậu thật sự rất yêu thương họ.
Cậu bỏ được sao?"
"Tình yêu cố nhiên quan trọng, nhưng không nên đặt tình yêu lên trên bất cứ sinh mệnh nào.
Như thế rất ích kỷ.
Cho nên bỏ được sao?" Harry dừng lại nhấp môi một chút khẽ lắc đầu, "Không muốn bỏ cũng không được."
Harry khởi động thân thể, nhẹ nhàng kéo chăn bước xuống giường.
"Đi thôi.
Nếu đây là một vở kịch thì phải diễn cho đến nơi đến chốn."
Cậu mặc đồng phục chỉnh tề, thắt lại cà vạt cầm lấy hộp đựng thi thể của ông nội bước ra khỏi bệnh thất đi qua các hành lang quen thuộc lên đến tầng bảy của lâu đài.
Đối diện với con thú đá canh cửa cậu lên tiếng.
"Harry Potter của Ravenclaw xin được gặp mặt hiệu trưởng Hogwarts.".