Chương :
Trong văn phòng giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Sirius duỗi eo ngồi phịch xuống ghế sô pha bằng da mềm mại rồi thở dài một hơi.
Công việc chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng cơ bản đã xong, y có thể lén nghỉ ngơi trong vòng một giờ trước khi trở lại vị trí tuần tra.
Remus tiến tới đưa cho y một tách trà nóng đau lòng nhìn quầng thâm đen dưới mắt của Sirius.
"Công việc vất vả lắm sao?" Anh hỏi.
"Cũng không có gì, chỉ là mấy người nước ngoài đó quá phiền phức.
Cái gì cũng muốn, mình có phải phục vụ của họ đâu." Sirius phàn nàn.
"Ráng thêm hôm nay nữa thôi." Remus mỉm cười.
Sirius nắm lấy bàn tay chai sạn của anh ngả ngớn nắn, "Chừng nào xong việc chúng ta đi du lịch đi.
Mình nghe nói..."
"Anh!!!!" Regulus xông vào bức tranh trong văn phòng gào lên.
"Reg, có chuyện gì vậy?" Sirius giật nảy mình.
"Mau lên đến xem Harry.
Đôi mắt của cậu ấy đang chảy máu." Regulus vội vã nói.
"Harry nào?" Y sốt sắng hỏi.
"Harry lớn." Regulus mau chóng trả lời.
"Mắt chảy máu?" Remus lẩm bẩm rồi hoảng hốt la lên, "Chúng ta mau tìm Lily."
Cả hai người cùng chạy qua phòng Lily và James, may mắn bọn họ đều ở.
Qua loa thông báo tình hình cả đoàn người vội vã đi đến tháp Ravenclaw.
"Cậu nói rõ xem nào.
Mắt Harry làm sao?" Lily lo lắng gặng hỏi.
"Reg nói mắt Harry chảy máu.
Cụ thể mình không biết, ngày xưa có lẽ mắt của Harry từng bị tổn thương nghiêm trọng không biết giờ có ảnh hưởng gì không." Remus đáp.
"Tổn thương nghiêm trọng?" Cô vừa chạy vừa hỏi.
"Ừm..." Anh có chút ngập ngừng không biết có nên nói hay không.
"Remus Lupin" Lily hét lên.
"Mắt của Harry từng có màu xanh lục rất giống cậu nhưng sau đó bị...!bị...! lấy ra khỏi cơ thể ngoài ý muốn..." Anh căng não tìm từ.
"Sao...! sao cơ?" Có gì đó trong lòng Lily đứt phựt một tiếng, cô không thể tin nổi trừng Remus.
Cái gì gọi là lấy ra khỏi cơ thể ngoài ý muốn, đó còn không phải bị móc sống ra sao?
"Con ơi" Lily thốt lên một tiếng rồi phóng đi như một cơn gió, ngay cả những người được huấn luyện đặc biệt như James và Sirius cũng không đuổi kịp.
"Làm sao cậu biết?" So với Lily, James tuy rằng vẫn bàng hoàng nhưng có phần bình tĩnh hơn.
"Halloween năm ngoái Harry bị một ông kẹ tấn công.
Nó hiện ra cảnh mà thằng bé ám ảnh nhất." Remus vội giải thích.
"Từ tận Halloween năm ngoái, sao cậu không nói với mình?" James chất vấn.
"Harry luôn phủ nhận chuyện đó nói đó chỉ là ảo ảnh.
Đó là chuyện riêng của thằng bé mình không tiện kể ra ngoài." Remus áy náy nói.
"Ông kẹ không thể tạo ra ảo ảnh nó chỉ phản ánh nỗi sợ cậu biết mà." James nhíu mày.
Tất cả không nói gì nữa mà tăng tốc đuổi theo Lily hướng đến tháp Ravenclaw.
...
Harry làm biến mất những băng vải dính máu, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng của mình.
Khi cậu vừa mới mặc vào bộ quần áo vận động thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào còn có giọng của Lily đang gọi tên của cậu.
"Harry" Lily gần như nhào đến ôm lấy mặt Harry khi cậu vừa mở cửa phòng.
"Lily, có chuyện gì vậy?" Harry tỏ ra ngạc nhiên.
"Mắt của con có sao không? Mau để cô xem." Lily rút đũa phép muốn ếm thần chú kiểm tra lên người cậu.
"Lily, cháu không sao.
Là do chú Regulus hiểu lầm thôi." Cậu ngăn cản cô.
"Không sao cũng để cô kiểm tra." Lily sẵng giọng nói.
Harry đành bất đắc dĩ để Lily phóng hàng tá thần chú lên người mình.
"Thấy chưa.
Cháu bảo mà." Harry nhẹ nhàng nói.
"Nhưng mà mắt của con..." Kết quả biểu hiện ra đúng là không có gì nhưng Lily vẫn canh cánh trong lòng việc mà Remus đã nói.
Harry nhìn Remus đứng ở phía sau lo lắng trông lại đây liền hiểu.
"Remus, cháu đã nói điều chú thấy không phải là thực mà." Cậu nhẹ nhàng oán trách.
Harry quay lại nhìn Lily, con ngươi cậu co lại thành một đường thẳng.
"Cô nhìn xem, đây là năng lực bẩm sinh của cháu.
Cô là lương y thì chắc chắn cũng biết đôi mắt đã mất đi dù có phục hồi lại cũng không thể có được năng lực đặc thù này."
"Ưm..." Lily bị Harry lừa phỉnh gượng gạo gật đầu.
"Yên tâm, cháu không sao đâu." Harry mỉm cười trấn an cô.
James tiến đến gần đặt tay lên vai cậu.
"Harry, chúng ta rất lo lắng cho con.
Nếu có chuyện gì xảy ra cứ nói với chú.
Không cần ngại."
"Cảm ơn hai người." Cậu gật đầu cảm kích.
"Anh Harry? Ba, mẹ?"
Harry vội quay đầu về phía cửa, nhóc Harry đang mở to mắt nhìn cậu.
Nghĩ tới tư thế của bản thân và ba mẹ của nó Harry bước lên sốt sắng nói.
"Harry, để anh giải thích."
"Khỏi.
Em biết rồi." Nó phồng má dậm chân gạt phắt đi.
Nó chính là trông thấy mấy người lớn từ đàng xa mới chạy theo đến đây.
"Ba mẹ chính là lén con đến cổ vũ cho anh Harry chứ gì.
Quá đáng con cũng muốn tới mà."
"Anh ơi, cố lên nhé" Nói xong nó ôm chầm lấy Harry, cậu ngơ ngác một chốc lát rồi vươn tay ôm lại nó.
"Ừ" Vùi mặt vào mớ tóc bông xù của Harry trái tim cậu chợt trở nên mềm mại đi thật nhiều.
Lily đứng bên cạnh nhịn không được vòng tay ôm lấy hai đứa nhỏ, James thấy thế liền làm theo.
Sirius ham vui cũng nhảy vào.
"Mộng mơ, đến đây nào." Y vẫy vẫy tay rủ rê.
"Như vậy không tốt lắm đâu." Tuy nói vậy như Remus vẫn tiến đến thực hiện cái ôm tập thể của mọi người.
Cả đám dồn lại một cục trông đến là mắc cười.
"Cám ơn mọi người." Từ giữa những vòng tay Harry phát ra tiếng cười khúc khích.
"Buông ra thôi nào sắp đến giờ thi đấu rồi."
Đến lúc này đám người mới thôi không ôm nữa, Lily nắm lấy tay Harry vui vẻ nói.
"Đi thôi, chúng ta đưa con đến sân vận động."
Harry tươi cười gật đầu đồng ý.
Khi ra đến cổng ký túc xá Ravenclaw đoàn người bắt gặp một người đàn ông áo đen đang đứng đợi.
"Severus" Harry vui vẻ gọi sau đó chạy đến bên cạnh Snape.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hắn hỏi.
"Xong rồi." Cậu gật mạnh đầu.
"Mọi sự lấy an toàn bản thân làm trọng.
Không cần ham thứ hạng." Hắn dặn dò.
"Em biết." Harry nắm lấy tay Snape cùng hắn đi lên trước.
James đi sau nhìn cảnh này nghiêng đầu sang chỗ Sirius nói nhỏ.
"Sao mình thấy cay cú quá đi mất."
"Không phải chỉ mình cậu đâu." Sau khi thân thiết với Harry hơn, Sirius dần coi trọng cậu giống như con đỡ đầu của y.
Và việc Harry bị Snape bắt cóc mất làm y không dễ chịu chút nào.
Thế là hai ông bố cứ dài mặt ra nhìn hai bàn tay của Snape và Harry đan vào nhau suốt quãng đường.
Trận thi đấu cuối cùng của giải Tam pháp thuật được tổ chức tại sân Quidditch của Hogwarts.
Cả khu vực rộng lớn đã được cải tạo lại, hàng nghìn cây bụi được trồng xuống và cắt tỉa vuông vức trông xa như những bức tường xanh mướt làm bằng lá vậy.
Vì tính chất ngoại giao đặc biệt quan trọng của giải đấu mà trận cuối cùng này có thật nhiều quan chức cấp cao trong Bộ pháp thuật nước Anh và các nước châu Âu cùng tham dự.
Bọn họ ngồi trên một khán đài cao, các học trò và khách mời của ba trường thì ngồi ở vị trí thấp hơn.
Hôm nay Ludo Bagman không có ở đây, có người nói ông ta đã khăn gói trốn nợ vì đã lỡ mượn tiền của những yêu tinh và nướng sạch vào những trò cá cược.
Ngay cả Barty Crouch cũng vắng mặt nốt, mọi thứ cứ rối tung hết cả lên.
Bộ trưởng Fudge đã rất tức giận, cuối cùng ông đành phải lệnh cho trợ lý thực tập mới của mình, Percy Weasley, lên sân khấu phụ trách làm người dẫn chương trình.
"Xin chào quý ông quý bà, chào mừng đến với trận chung kết giải đấu Tam pháp thuật.
Bây giờ xin mời bốn nhà vô địch của chúng ta đến vạch xuất phát."
Percy căng thẳng đứng trên bục nhạt nhẽo máy móc giới thiệu phần mở đầu bằng chất giọng đều đều khiến ai cũng phải lắc đầu ngao ngán.
May mắn khi các nhà vô địch bước ra đã cứu vãn được bầu không khí sượng ngắt của chương trình.
Đám đông hò reo như điên dại gọi to tên của tuyển thủ mà mình ủng hộ.
Tiến lên đi Krum, lên đi Krum...
Đàn anh Diggory...
Fleur, Fleur, Fleur,...
Em yêu anh Harry Potter...
"Và bây giờ, xin các vị giữ im lặng.
Nhiệm vụ cuối cùng, các nhà vô địch phải vượt qua mê cung và các chướng ngại để lấy được chiếc cúp Tam pháp thuật được giấu ở trung tâm mê cung." Percy lại một lần nữa làm chùng xuống bầu không khí.
"Nhờ điểm số vượt trội ở cả hai vòng thi trước, Harry Potter sẽ là người đầu tiên tiến vào mê cung."
Harry hít sâu bình tĩnh chậm rãi bước qua cửa mê cung, phía sau cậu những tán lá tự động mọc ra đan xen chặn lại lối đi mà cậu vừa tiến vào.
Những âm thanh ồn ã xung quanh chợt im bặt, nhiệt độ không khí giảm xuống đột ngột.
Đây đó trong bụi cây truyền đến tiếng sột soạt, ngẫu nhiên còn có tiếng động vật đập cánh.
Dưới ánh sáng le lói từ đầu đũa phép, cảm giác có chút rợn người.
Harry nhanh chóng bước đi qua những bức tường lá cây, cậu cần phải đến trung tâm của mê cung trước những người khác.
Đi qua một ngã rẽ, sau khi dễ dàng xử lý đàn quái tôm đuôi nổ Harry gặp được Cedric đang vật lộn với một con Thunderbird.
"Expelliarmus" Harry đánh văng con chim trước khi nó kịp cào vào mặt Cedric.
"Cám ơn em." Anh thở phào nói.
"Thực xin lỗi." Cậu áy náy nhìn anh.
"Sao..." Cedric chưa kịp cảm thấy khó hiểu thì một tia sáng lóe lên.
"Stupefy" Harry nhìn Cedric đổ rạp xuống đất cho anh thêm một bùa chú giữ ấm bắn tín hiệu cầu cứu rồi rời đi.
Cậu không gặp phải khó khăn nào quá lớn trước khi tìm được chiếc cúp Tam pháp thuật đặt tại trung tâm của mê cung.
Nhưng khi cậu tính toán đến gần cầm lấy nó thì ở phía đối diện Cedric lại xuất hiện từ phía sau bức tường cây.
Harry sửng sốt tung về phía anh vài câu thần chú nhưng lại bị Cedric né được.
Cậu tăng nhanh tốc độ, Cedric cũng vậy hai người gần như chạm vào chiếc cúp cùng một lúc và biến mất trước ánh mắt thất vọng của Krum khi anh vừa chạy tới..
Chương :
Ở bên ngoài mê cung tất cả mọi người ai cũng đều duỗi cổ chờ đợi xem ai sẽ là người chiến thắng. Một tín hiệu cầu cứu bắn lên từ xa, Fleur được nhân viên cứu hộ đưa ra trong tình trạng hoảng loạn, cô bị thương rất nhiều nơi nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Thêm hai tín hiệu nữa được bắn lên, các nam sinh Durmstrang đều thở dài thất vọng khi nhìn thấy Krum được đưa ra. Tinh thần anh không tồi vừa ra khỏi mê cung Krum quay đầu tìm kiếm xung quanh sau đó hỏi.
"-Arry Potter và anh bạn kia đâu?"
"Cậu nói sao?" Nhân viên cứu hộ ngạc nhiên hỏi lại.
"Tôi nhìn thấy họ đã lấy được cúp rồi mà." Krum gãi đầu khó hiểu.
Các nhân viên vội báo chuyện này cho ban giám khảo. Việc hai nhà vô địch của Hogwarts cùng nhau mất tích khiến cả khán đài loạn hết cả lên.
"Bình tĩnh, bình tĩnh chúng tôi sẽ cho người tìm kiếm trong mê cung một lần nữa." Dumbledore đứng dậy trấn an.
Ông đến chỗ Krum hỏi han kỹ càng những thứ anh đã chứng kiến và kết luận khóa cảng trên chiếc cúp đã bị lệch hướng thay vì đưa người về điểm xuất phát nó lại mang Harry và Cedric đi đến nơi nào đó chưa rõ.
"Sao lại như vậy chứ? Ai là người kiểm tra chiếc cúp cuối cùng?" James la lên.
"Là ngài Barty Crouch... nhưng hôm nay ngài ấy không có mặt ở đây." Một nhân viên trong ban tổ chức lắp bắp trả lời.
"Chúng ta không thể làm gì để tìm ra điểm đến của khóa cảng sao?" Lily lo lắng hỏi.
"Nếu chúng ta không có chính cái khóa cảng đó thì không." Dumbledore nhíu mày đáp.
Trong lúc những người lớn đang nóng ruột nóng gan tổ chức tìm kiếm hai nhà vô địch mất tích thì trên khán đài đám học trò cũng láo nháo ồn ào hỏi nhau xem chuyện gì đã xảy ra.
"Cái gì? Anh Harry mất tích?" Harry hoảng sợ khi nghe Hermione thông báo tin này.
"Ừ, Viktor vừa nói với mình. Hình như là khóa cảng xảy ra vấn đề." Cô nhíu mày kể.
"Sao lại thế?" Nó hoang mang lẩm bẩm.
"Này Harry, không phải bồ với anh Harry có gương hai mặt sao? Lấy ra xem thử." Ron ở bên cạnh hiến kế.
"Ờ ha." Harry đào móc trong túi ra chiếc gương hai mặt, nó mở ra dùng pháp lực tạo nên kết nối nhưng không có kết quả chiếc gương tròn vẫn im lìm không phát sáng.
Cả ba đứa cùng thất vọng nhìn nhau nhưng khi Harry chuẩn bị đóng chiếc gương lại cất đi thì từ đó bỗng phát ra thanh âm.
"Harry?"
"!!!!"
Hermione ngã ngửa ra sau, Ron bị vấp cái ghế mà té nhào ra đất, nhóc con Harry càng bị dọa sợ tới mức gương hai mặt cũng ném đi luôn, may thay nó lại rơi xuống ghế ngồi.
"Á Á Á Á" Tụi nó đứa nào cũng hét rầm lên làm tất cả mọi người đều phải nhìn lại.
Harry vội lao tới chụp lấy cái gương giơ lên cao gào thét. "Ba ơi, con tìm thấy anh Harry rồi."
...
Cảm giác chóng mặt nghẹt thở giống như có một cái móc câu vào rốn kéo người ta xuyên qua một đường hầm nhỏ hẹp thổi quét qua người Harry.
"Protego... Protego", Vừa chạm đất Harry ngay lập tức phóng ra bùa che chắn cho bản thân và Cedric bên cạnh.
Khi cơn choáng váng đã qua, cậu mới có thể đánh giá tình hình và cực kỳ ngạc nhiên khi nhận ra đây không phải là khu mộ của gia tộc Riddle. Xung quanh Harry, trải dài đến hết tầm mắt là hàng loạt tán cây cổ thụ lớn, thân cây to đến hai ba người lớn cũng ôm không xuể. Bầu trời xám xịt, mưa rơi lác đác, dương xỉ trưởng thành mọc thành tảng, nước mưa rơi xuống khiến phiến lá run lên bần bật.
"Lumos Maxima" Harry tạo ra vài quả cầu ánh sáng để nhìn rõ hơn.
Đây rõ ràng là một khu rừng ôn đới rậm rạp, mặt trời đã sắp xuống núi, cơn mưa làm hơi ẩm trong rừng bốc lên thành từng dải sương mù vây kín mặt đất, cả khu rừng vắng vẻ, âm u mà mờ mịt mang đến cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.
Trong không gian yên tĩnh đến nhường ấy tiếng gương hai mặt rung lên nghe đặc biệt rõ ràng. Harry mở túi lấy gương hai mặt mở ra.
"Harry?"
"Harry, anh đang ở đâu?" Thằng nhóc Harry hét vào chiếc gương.
"Anh..." Cậu vừa mới thốt lên được một tiếng đã phải ngưng lại. Tiếng ồn ào hỗn loạn vọng ra từ phía bên kia, hình ảnh lắc lư một hồi thì hai lỗ mũi của Sirius hiện ra.
"Harry, nhóc đang ở đâu?"
"À... tôi" Harry chưa kịp nói dứt câu thì hình ảnh lại chuyển sang James.
"Harry, cháu đang ở đâu?"
"Cháu..."
Hình ảnh trong gương lại bắt đầu lắc điên cuồng, Harry biết rõ mình sẽ chẳng có cơ hội chen vào. Cậu đành yên lặng an tĩnh chờ đợi đến khi bên kia tìm được người nào đó có thể chủ trì được mọi thứ. Quả nhiên, vài phút sau gương mặt hiền từ của Dumbledore xuất hiện.
"Harry, cảm ơn Merlin trò không sao. Quá nhiều người muốn nói chuyện với trò nên thầy đã phải phóng to hình ảnh trong gương hai mặt chiếu lên không trung đấy."
"Dumbledore, trọng điểm." Từ bên cạnh Dumbledore phát ra một giọng nói nghiêm túc, Harry mỉm cười khi nghe ra đó là giọng của Snape.
"Phải rồi" Dumbledore vỗ trán. "Harry, trò có biết trò đang ở đâu không?"
"Em và Cedric đang ở trong một khu rừng." Harry để gương hai mặt theo chế độ rảnh tay, nó bay một vòng xung quanh cậu tường thuật trực tiếp hiện trường cho Dumbledore và mọi người bên kia có thể thấy được toàn cảnh. "Từ địa hình và thảm thực vật xem ra đây có lẽ là rừng Đen ở phía bắc nước Đức."
Ở phía bên kia, Bộ trưởng Fudge gào lên "Không thể nào, sao có thể xa đến thế được?"
Nhóc Harry cố gắng chen lên ghé vào chiếc gương hỏi lớn, "Sao anh không về bằng gương hai mặt luôn? Giống như lúc ở Quidditch World Cup ấy. Anh nói với em đây cũng là khóa cảng mà."
"Không được đâu" Harry trong gương lắc đầu trả lời. "Phạm vi hoạt động của chiếc gương chỉ ở trong lãnh thổ nước Anh thôi. Dù sao chế tạo khóa cảng xuyên biên giới mà không đăng ký với Bộ là phạm pháp mà." Harry liếc nhìn cúp Tam pháp thuật sau khi đưa cậu và Cedric đến đây đã báo hỏng nằm chỏng chơ trong bụi cỏ.
"Đúng vậy" Người đại diện cấp cao của Bộ pháp thuật Đức Elias Schmidt lên tiếng. "Tại sao một khóa cảng bất hợp pháp tới lãnh thổ Đức lại xuất hiện trong cuộc thi này?"
"Đây chỉ là trục trặc nhỏ thôi. Đó chưa chắc là nước Đức mà có khi hai đứa nó đang ở khu rừng nào đó ở nước Anh cũng nên. Dù sao phán đoán của một đứa nhỏ cũng không thể tin cậy." Fudge lau mồ hôi trên trán vội vã phân trần.
Grinderson đút hai tay vào túi quần ngẩng đầu trông hình chiếu được phóng to của gương hai mặt trên tay Dumbledore một lúc rồi chép miệng bình luận. "Nhìn thông và linh sam dày đặc như vậy đúng là đặc trưng của rừng Đen ở Freudenstadt."
Khăn tay của Bộ trưởng Fudge giờ đã ướt sũng luôn rồi.
"Muốn trở về thì cũng dễ thôi điều chỉnh lại phạm vi khóa cảng rộng hơn là được. Nếu mọi người không chê tôi biết một chút về thuật luyện kim." Grinderson nhướn nhướn mày nhếch miệng cười với Dumbledore.
"Không thể được." Elias Schmidt tiến lên phản đối. "Như thế là vi phạm Quy chế quản lý và sử dụng phương tiện lưu thông pháp thuật của Bộ pháp thuật Đức. Vì đây là việc bất khả kháng nên Bộ pháp thuật Đức sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự về việc nhập cảnh trái phép này, tôi sẽ liên lạc với Cục hải quan Berlin bọn họ sẽ cho người đến đón hai đứa trẻ. Chậm nhất là sáng mai chúng sẽ được đưa về Anh."
"Lâu như vậy. Để bọn trẻ ở trong rừng cả đêm không an toàn chút nào." Lily nhíu mày phàn nàn.
"Xin bà yên tâm, rừng Đen ngoại trừ một số thú ăn thịt bình thường thì không có sinh vật huyền bí nào quá nguy hiểm." Elias Schmidt rất kiên quyết không cho bọn họ sửa lại gương hai mặt.
"Đừng lo, Lily. Chỉ một đêm thôi chúng cháu đợi được." Giọng Harry truyền ra từ chiếc gương.
"Được rồi. Chúng ta sẽ giữ liên lạc với các trò thông qua gương hai mặt. Bây giờ cũng đã trễ, để những vị khách và học trò khác về nghỉ ngơi thôi." Dumbledore đưa ra quyết định cuối cùng.
Tất cả khách khứa và lũ nhóc đều la ó phàn nàn, đúng là đầu voi đuôi chuột. Cuộc thi đấu này từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc chính là một trò cười không hơn không kém. Lần này nước Anh đăng cai tổ chức thật thất bại, những nhân viên bộ pháp thuật nhìn nhau đều thấy sự xấu hổ trong mắt đối phương.
"Á Á Á, kia là cái gì?" Một tiếng hét vang lên khiến mọi người đang chuẩn bị đi về đổ dồn sự chú ý vào hình ảnh phóng to trên trời.
Sắc trời dần ảm đạm, bóng tối bao trùm khắp nơi. Từng cơn gió ma mị quét qua rặng núi, dưới bóng trăng lạnh lẽo, những bóng đen nhung nhúc lặng lẽ hiện ra. Thoạt trông chúng có vẻ giống người nhưng có phần quái đản và dị hợm với thân thể mất cân đối nghiêm trọng và dáng đi khệnh khạng không bình thường. Khi những cái bóng lộ ra dưới quả cầu ánh sáng, hình hài đích thực của chúng khiến người ta vừa sợ hãi vừa buồn nôn. Chúng là những dị vật ghê tởm và bệnh bậc nhất mà con người từng chứng kiến. Thứ sinh vật này, không biết có nên xếp vào hàng sinh vật không, chính xác là những bộ phận cơ thể người và động vật bị chặt ra rồi ghép lại với nhau một cách ngẫu nhiên. Những cái đầu thối rữa đến tận xương lộ ra hàm răng nhọn hoắt gắn trên thân mình quá khổ và đôi chân tong teo bên thấp bên dài không đều nhau. Tất cả đều tỏa ra hơi thở mục nát của cái chết nhưng chúng vẫn có thể di chuyển, quơ quào những bàn tay đen đúa lởm chởm móng vuốt về phía nguồn sáng duy nhất giữa khu rừng. Trông cứ như một quân đoàn xác chết biết đi vậy.
Ngay cả những thằng nhóc gan lì nhất vừa nhìn thấy cảnh này cũng phải hét ầm lên. Có những nữ sinh yếu ớt đã ngất xỉu ngay lập tức.
"Đây là cái gì? Ông đã nói trong rừng không có sinh vật nào nguy hiểm mà?" Lily quay ngoắt đầu chất vấn Elias Schmidt.
"Tôi... Tôi không biết đó là thứ gì. Chúng tôi chưa từng ghi nhận được loại sinh vật nào như vậy." Ông ta cũng kinh ngạc đến hoảng hốt.
"Expelliarmus" Harry đánh văng một cái xác đang tiến gần, nó văng ra xa đập mạnh vào thân cây rồi ngã lăn xuống bụi cỏ. Từ xa đều có thể nghe thấy rõ tiếng răng rắc phát ra từ những khúc xương vỡ vụn. Nhưng chỉ một lát sau thứ đó lại nhúc nhích vặn vẹo cơ thể không còn lành lặn đứng dậy loạng choạng quay trở lại vị trí ban đầu.
"Không ổn. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay." Harry nói với Cedric.
Cedric chỉ trầm mặc gật đầu.
Cả hai lựa chọn một phương hướng ít xác chết nhất chạy thục mạng. Đám quái vật đó cũng đuổi theo, tốc độ so với trước kia còn nhanh hơn.
"Chết tiệt" Harry chửi nhỏ một tiếng phanh gấp lại khi thấy phía trước cũng bị đàn đàn lũ lũ quái vật chặn đứng.
Harry vung đũa phép tạo ra một lồng phòng ngự màu vàng kim đường kính khoảng thước Anh bao lấy hai người. "Yên tâm đi Cedric bọn chúng không thể bước qua lằn ranh này, nếu đây là sinh vật hắc ám cùng loại với thây ma có tập tính hoạt động về đêm thì chúng ta chỉ cần chờ tới sáng là được."
Đúng như lời Harry đã nói đám quái vật chỉ có thể cào cấu bên ngoài lồng bảo vệ mà không thể mảy may bước được một chân vào trong. Thấy cảnh này những người đang theo dõi tình hình phía bên kia eo biển Manche cũng thở ra được phần nào. Đúng lúc này cửa vào mê cung xao động, vài nhân viên cứu hộ khiêng một người trở ra.
"Chúng tôi tìm được tuyển thủ Cedric Diggory rồi này." Một trong số đó hô lớn.
Đám đông nghe thế bàng hoàng ngẩng phắt đầu lên màn ảnh phía trên. Nếu đây là Cedric Diggory vậy người đang ở bên cạnh Harry là ai?
"Harry, coi chừng." James hét lớn.
Chương :
Phập!
Harry kinh ngạc cúi nhìn đầu mũi tên trồi lên từ bụng của mình, máu bắn lên nhiễm đỏ gương hai mặt đang bay lơ lửng bên cạnh. Cậu loạng choạng bám vào một thân cây để đứng vững, lồng phòng hộ chớp nhoáng lên vài lần rồi biến mất hẳn. Harry quay đầu về phía sau, 'Cedric' vẫn còn giữ tư thế giơ đũa phép lên chỉ thẳng vào cậu. Tất cả lũ quái vật đồng loạt dừng lại bao vây hai người. Chung quanh chợt trở nên yên lặng đến quỷ dị. Ánh trăng vẫn như cũ rải xuống cánh rừng chật chội nhưng lại tĩnh mịch như chốn không người. Bất chợt từng cơn gió nổi lên mang theo tiếng cười chói tai giọng điệu chứa đầy ác độc cùng đắc ý. Đám dị vật di chuyển dạt ra hai bên tạo thành một con đường để cho chủ nhân của tiếng cười.
Người đàn ông cao lớn, làn da tái trắng nhưng gương mặt khá anh tuấn. Gã mặt tây trang và áo chùng dài màu đen, đội mũ to, một tay chống gậy chậm rãi thong thả bước đến gần, nổi bật trên gương mặt nhợt nhạt trắng như tượng sáp là đôi mắt đỏ sẫm như máu bầm. Đi bên cạnh khoác tay thân mật với ông ta là một phụ nữ tóc xoăn đen, trang điểm đậm ăn diện một bộ váy dài màu đen, phần ngực xẻ sâu làm lộ ra hình xăm số hiệu của ngục Azkaban trên xương quai xanh.
"Đó là Rodolphus và Bellatrix Lestrange" Tiếng của Dumbledore từ trong gương phát ra.
"Rodolphus Lestrange?" Harry khẽ liếc về phía Dumbledore rồi lại ngẩng đầu nhìn cặp đôi trước mặt. "Không, phải nói là Voldemort mới đúng."
Voldemort phát ra tiếng cười khùng khục từ trong cổ họng không phủ nhận điều cậu vừa nói. "Xin chào...Harry Potter, ta đã được nghe rất nhiều về mi cuối cùng cũng đã có thể gặp mặt trực tiếp rồi."
Harry ôm lấy phần bụng bị xuyên thủng nhếch môi cười mỉa mai. "Vậy tôi có được vinh hạnh được biết lý do cho sự 'chào đón nồng nhiệt' này không?"
"Ranh con vô lễ." Bellatrix mắng to.
Cậu chẳng thèm để ý đến bà ta mà quay đầu nhìn 'Cedric' đứng ở một góc xa. Gương mặt và cơ thể anh bắt đầu run rẩy co giật dữ dội. Phần bên ngoài gần như tan ra thành chất lỏng rồi hợp lại thành một người đàn ông dáng vẻ tiều tụy.
"Barty Crouch" Harry gật đầu hiểu ra. "Ông chính là người ném tên tôi vào chiếc cốc lửa. Là vì Barty Crouch Junior?"
"Quân sát nhân. Nhà mày giết con trai của tao." Barty Crouch điên cuồng hét lên.
"Sát nhân... ha" Harry nhìn đám quái vật xung quanh rồi bật cười một tiếng.
"Chúng đều là tác phẩm của ta. Được chứ hả?" Voldemort gõ gõ gậy chống lên mặt đất khoe khoang.
"Tôi đã nghĩ con mắt thẩm mỹ của ông sẽ khá hơn thế này." Harry châm chọc.
"Chỉ là những phế phẩm dùng để luyện tay thôi. Ta luôn phải luyện tập kỹ thuật thuần thục nhất có thể để xử lý nguyên liệu quý giá nhất." Gã nhún vai, đôi mắt đỏ máu tham lam nhìn chòng chọc vào Harry.
Harry vịn vào thân cây đứng thẳng người lạnh lẽo đảo mắt qua lại Voldemort và Barty Crouch. "Ngay từ đầu tôi vẫn luôn cố kỵ sự an toàn của Cedric. Ông nghĩ tôi sợ đám ô uế, báng bổ tự nhiên này sao?"
Voldemort nheo mắt nhìn cậu trở nên cảnh giác.
Cậu vung đũa phép lên cao, thì thầm nhẹ nhàng như lời thủ thỉ giữa tình nhân "Inferno"
Harry hạ tay quét đũa phép cắt qua không gian. Từ đầu đũa từng trận cuồng phong gào thét xuất hiện mang theo ánh lửa rợp trời phảng phất như liệt hỏa trong kinh thánh thoát ra khỏi cánh cửa địa ngục.
"Khốn kiếp, mau bảo vệ chủ nhân." Bellatrix hét lên chói tai đưa Voldemort lùi về sau điều khiển đám quái vật dồn dập lao về phía Harry.
Mặt đất nứt toác những sợi xích sắt nóng đỏ rực vươn lên trói chặt từng con quái vật lôi tuột xuống dung nham sôi sùng sục lộ ra dưới lòng đất. Chúng không biết đau đớn cũng không biết sợ hãi, con trước ngã xuống con sau tiến lên đâm đầu vào biển lửa phát ra tiếng gào thét sắc nhọn vang lên không dứt bên tai, một màu đỏ tươi tung bay theo từng luồng lốc xoáy bắn lên không trung. Ngọn lửa địa ngục, vĩnh viễn không tắt mang theo liệt diễm cuồn cuộn đâm xuyên qua thịt thối rữa thiêu đốt mọi thứ, tàn sát nhân gian.
Gương hai mặt từ khi Harry bắt đầu niệm thần chú thì đã trốn lên trên cao tận chức tận trách truyền hình ảnh sang phía bên kia. Ở Hogwarts, tất cả đều bàng hoàng tắt tiếng nhìn bóng lửa lan tràn trong nháy mắt đốt trụi cả một mảng rừng rậm lớn, bao phủ tất cả đám quái vật vào trong. Đây là sức mạnh ghê gớm đến cỡ nào. Trong màn lửa sáng lòa ấy, bóng dáng thiếu niên cô độc đứng đó dung mạo tuấn tú, ánh mắt xưa kia vẫn luôn mang theo sự ấm áp hiền hòa giờ chỉ còn lại lệ khí và sát khí kinh khủng đến đáng sợ.
Harry đạp lên những mảnh thi thể cháy đen trên mặt đất, khi nhấc lên thì những mảnh vụn ấy đều hóa thành tro tàn tiêu tán. Theo từng bước chân của Harry, cơn bão lửa đang bùng lên dữ dội từng chút một bị thu hồi. Cảnh vật xung quanh dần trở nên tối đen, chỉ có mùi máu thịt bị cháy khét lẹt phảng phất. Ngoài rìa vòng tròn than đen có một thân ảnh đang hoảng loạn bò lê lết muốn tránh càng xa Harry càng tốt. Cả người Barty Crouch chật vật thê thảm lăn lộn trong bùn lầy nhưng không thể dập tắt ngọn lửa đang ăn mòn cánh tay và cẳng chân trái ông ta.
"Xin... xin cậu tha cho tôi." Barty Crouch nức nở cầu xin.
Harry mắt lạnh từ trên cao nhìn xuống ông ta khẽ nói. "Tôi có lẽ đúng là một kẻ sát nhân nhưng ít nhất thì những người tôi trừng phạt không có một kẻ nào vô tội."
Rắc một tiếng, một bên tay và chân của Barty Crouch đã bị than hóa hoàn toàn gãy rời đập xuống đất vỡ tan, ngọn lửa cũng theo đó không tiếp tục lan đến những bộ phận nữa. Barty Crouch run lên vì đau đớn rồi ngất lịm đi.
"Khụ... khụ..." Harry loạng choạng bụm lấy miệng ho khan, di chứng bởi việc sử dụng thần chú sát thương phạm vi lớn cùng cơn đau từ cái lỗ đang trào máu trên bụng đồng loạt ập tới. Cậu vừa đi huyết dịch vương trên khóe môi vừa tìm kiếm bóng dáng Voldemort và Bellatrix xung quanh. Chậc, Harry tặc lưỡi một tiếng, giận quá mất khôn.
Ánh trăng dần dần chiếm vị trí chủ đạo, chiếu rọi bầu trời đêm, vạn vật trở lại tĩnh lặng.
Từ trên cao không thể thu được âm thanh nào ánh sáng cũng không tốt, gương hai mặt lắc lư bay xuống lại gần Harry hơn.
Phía bên kia đám người vẫn còn giữ nguyên tư thế bàng hoàng như thể chưa kịp thoát ra từ khung cảnh hoành tráng vừa rồi. Khi nghe thấy tiếng ho, Lily là người đầu tiên lấy lại tinh thần.
"Thằng bé bị thương nặng quá chúng ta phải đưa nó về ngay." Cô lên tiếng đánh vỡ không khí tĩnh lặng.
"..." Elias Schmidt vẫn còn đang há hốc mồm gật đầu.
"Không được." Bây giờ đến lượt Bộ trưởng Fudge phản đối, đùa à có bị điên rồi mới để cái thứ tồn tại bố ấy về đây, "Harry Potter còn không phải là người Anh cậu ta nên bị trục xuất vĩnh viễn."
"Ông nói cái gì?" Sirius quát lớn.
"Harry đúng là không phải người Anh nhưng trò ấy vẫn là học trò được Hogwarts công nhận. Bộ pháp thuật không thể can thiệp vào quyết định của Hogwarts." Dumbledore chậm rãi nói.
"Các người không thể làm như vậy." Fudge gào to nhào lên muốn giành lấy gương hai mặt liền bị James và Sirius khống chế.
Dumbledore lạnh lùng nhìn ông ta giãy dụa đưa chiếc gương cho người đứng bên cạnh, "Gael, nhờ anh."
Grinderson được Dumbledore nhờ vả đắc ý tiến lên nhận lấy gương hai mặt. "Này nhóc, có nghe rõ không? Bây giờ chúng ta phải điều chỉnh phạm vi hoạt động của khóa cảng ở hai bên. Nghe nói nhóc cũng có nghiên cứu về thuật luyện kim chắc cũng biết trận pháp này chứ hả?"
"Có, tôi biết." Harry dốc khô cằn trả lời, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi rõ ràng.
Grinderson lướt ngón tay như bay trên mặt gương dùng pháp lực vẽ nên một hình vẽ phức tạp. Harry vẫy vẫy bàn tay cho đỡ run cũng bắt đầu vẽ với tốc độ chậm hơn. Grinderson xong trước, gã trả lại gương hai mặt cho Dumbledore sau đó đút hai tay vào túi quần chê bai. "Quá chậm"
"..." Dumbledore lườm gã một cái rồi phân phó bà Pomfrey chuẩn bị sẵn sàng.
Grinderson dường như không thấy tiếp tục ba hoa chích chòe, "Al, anh còn điều chỉnh để mặt gương này trở thành trạm trung chuyển pháp thuật, Chỉ cần chạm vào em có thể mang bao nhiêu người qua bên kia vào bất kỳ thời điểm nào em muốn."
"Anh bớt nói dùm tôi đi." Trông mặt người đại diện Bộ pháp thuật Đức đã nhăn nhó thành một đống rồi kìa.
Khi Harry chỉ còn một nét cuối cùng là hoàn thành trận pháp thì biến cố xảy ra. Một cái móc câu sắt từ xa phóng thẳng tới cắm phập vào giữa bàn tay phải của Harry. Đầu bên kia của nó gắn liền với một sợi xích dài kéo giật Harry về phía sau. Cả người cậu té lăn xuống lớp tro than ấm nóng, đũa phép cũng bị văng đi mất.
"Expelliarmus" Không cần đũa phép Harry phóng thần chú về bóng đen đang nắm lấy đầu bên kia sợi xích nhưng bị gã né được.
Thêm một cái móc sắt nữa lao ra từ phía đối diện, cậu vung tay lên vừa ngăn được một cái thì ba cái móc nữa từ ba hướng khác nhau đồng loạt phóng đến. Cái móc đang găm sâu vào lòng bàn tay bên này của Harry cũng không để yên, nó liên tục kéo giật quấy nhiễu làm cậu không thể phán đoán chuẩn xác mà né tránh những móc câu đang bắn tới được.
"Ư!" Harry nhăn mày rên lên, một cái móc đã ghim vào bả vai trái của cậu. Những sợi xích như có mắt tự động quấn lấy Harry trói cứng cậu trên mặt đất.
Hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Harry bị ép quỳ một gối xuống đất, cậu trông về phía xa đầu bên kia của những sợi xích kéo dài biến mất vào trong bóng tối.
"Các người là ai?" Cậu quát lớn, tiếng vọng vang xa quanh quẩn trong khu rừng tĩnh lặng.
Không lâu lắm cậu có được câu trả lời. Một lão già tóc bạc phơ bước đến bên cạnh Harry. Lão đi rất chậm, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở rin rít nghe thô ráp như tiếng gió thốc qua ống khói bể. Lão ta liếc nhìn gương mặt lo lắng của Dumbledore thông qua chiếc gương hai mặt đang bay lơ lửng sau đó nở một nụ cười nham hiểm.
"Nghe cho kỹ nhóc con, tên của ta là Gellert Grindelwald"