Ngày tết đoàn tụ cả nhà.
Trên bàn ăn tối nhà họ Kha. Con cháu tụ họp đầy đủ. Chỉ thiếu vắng một mình Khởi Hiên.
Kha lão phu nhân đốc hối bọn gia nhân bày thức ăn lên đầy bàn, mặt khác động viên Lạc Mai ăn cho nhiều cho no. Lạc Mai thấy nội chồng hôm nay vui vẻ quá, nên cũng cố tỏ ra sốt sắng. Lạc Mai gắp lấy một miếng thịt quay ướp mật ong cho vào chén.
Lão phu nhân trong thấy, nói.
- Cái thằng Khởi Hiên nó cũng ưa món thịt quay lắm đấy!
Và rất tự nhiên bà quay qua bà vú phía sau lưng.
- Này để một dĩa đầy cho nó nhé!
Mọi người nhìn nhau. Kha lão phu nhân biết lỡ lời, Tử Yên lanh trí.
- Vâng, lát nữa mang cái đĩa thịt quay đấy vào phòng mợ hai, đặt lên bàn thờ cho cậu!
Mọi người nhẹ nhõm. Lạc Mai thì không để ý, vì đang thả hồn với bao ý nghĩ. Lời Tử Yên đưa Lạc Mai trở lại với thực tại. Lạc Mai nói.
- Không phải chỉ một món anh ấy yêu thích, mà tất cả các món khác cũng dọn lên. Hôm nay là ngày đoàn tụ gia đình. Ngày vui, không có anh Khởi Hiên ở đây, nhưng anh ấy cũng phải có phần, phải dọn ngay cho anh ấy.
Ông Sĩ Bằng và bà Diên Phương vội sai bọn a đầu làm theo ý Lạc Mai.
Lúc đó, Lạc Mai mới nâng ly lên, cười nói.
- Chúng ta kính anh Khởi Hiên một ly nầy!
Rồi Lạc Mai nâng ly rượu lên nốc cạn, Lạc Mai lại rót đầy một ly khác, tiếp.
- Còn ly nầy, tôi xin thay mặt chồng tôi, kính lại quý vị một ly.
Và Lạc Mai cạn tiếp một ly.
Lúc Lạc Mai ngồi xuống, đã thấy đầu choáng. Bà Ánh Tuyết thấy vậy, khuyên con không nên uống nhiều sợ sẽ say. Lạc Mai chỉ cười.
- Say à? Vậy càng tốt. Vì say con quên buôn, ngủ một giấc đến sáng, quên tất mọi việc.
Lạc Mai nói và nhớ lại. Lần đầu tiên gặp Khởi Hiên, cũng là lần nàng đã say. Chính vì say mới mở lồng thả con chồn lông trắng... Để rồi Khởi Hiên rượt đuổi theo, để rồi hai người gặp nhau. Nếu lần đó mà Lạc Mai không uống nhầm rượu. Có lẽ đã không có chuyện thả chồn, và như vậy cũng không có chuyện gặp Khởi Hiên... Và mọi chuyện đã đổi khác.
Nhưng nếu như vậy... Lạc Mai không có ngồi đây... Lạc Mai đã có một vị trí khác. Lạc Mai hạnh phúc hơn hay phải buồn hơn bây giờ? Không biết... hoàn toàn không biết... Nhưng Lạc Mai nghĩ, cuộc đời mà không có Khởi Hiên, chắc cũng chẳng có ý nghĩ gì đâu...
Vì vậy say thì cứ say, chẳng làm sao cả. Mọi thứ định mệnh cũng đã an bày...
Lúc về đến Ngâm Phong Quán, Lạc Mai say thật sự. Tiểu Bội đỡ Lạc Mai nằm trên giường, xong vội chạy ra ngoài nấu nước pha trà cho Lạc Mai giã rượu.
Nhưng Lạc Mai nào chịu nằm yên, Lạc Mai ngồi dậy và đi đến bên bàn thờ. Nhìn những dĩa thức ăn bày trên ấy, rồi nhìn lên bài vị. Lạc Mai gật gù nói.
- Anh Khởi Hiên... Anh từ từ dùng nhé... Em ngồi đây đợi anh ăn...
Rồi Lạc Mai ngẫm nghĩ gì đó nói thêm.
- Sai rồi... Lẽ ra phải mang những món này qua Lạc Nguyệt Hiên mới phải chứ? Anh ở bên ấy mà?
Nói là làm... Lạc Mai chất hết thức ăn vào giỏ và loạng choạng đi vền phía Lạc Nguyệt Hiên.
Những hàng cây cao che khuyất ánh trăng. Con đường tối mò... Lạc Mai lại không mang theo đèn lồng, nên trong bóng tối, mọi thứ trở thành kỳ bí. Lạc Mai thấy trong cái yên lặng của đêm, ngoài tiếng bước chân của nàng, hình như còn có tiếng động gì khác. Lúc đầu Lạc Mai cho là ảo giác, không để ý, nhưng sau đó. Lạc Mai rõ ràng nghe thấy có tiếng cành cây gãy. Lạc Mai giật mình quay lại.
- Ai đó?
Và trong bóng tối, hình như có một bóng đen hiện rồi biến mất trong lùm cây. Lạc Mai căng thẳng.
- Anh Khởi Hiên đấy phải không?
Lạc Mai mở to mắt tìm kiếm.
- Nếu là anh hãy ra đây đi?
Lạc Mai đợi nhưng chẳng thấy gì cả. Chỉ có tiếng gió đêm. Gió lạnh làm Lạc Mai tỉnh táo phần nào.
Lạc Mai nói và cầm chặc chiếc giỏ, nhìn quanh:
- Thôi được có lẽ là không phải Khởi Hiên. Không cần biết là ai. Tôi chỉ yêu cầu một điều, đừng có hù dọa tôi nữa...
Lạc Mai vừa nói vừa lui người. Lúc đó Lạc Mai có cái cảm giác lành lạnh cột sống.
Chung quanh một màu đen tối, phía sau Lạc Mai có một ao nước nhỏ. Nhưng vì Lạc Mai không biết rõ địa hình, lại là đêm tối, nên khi bước lùi, Lạc Mai không biết nguy cơ đã hiện diện sau lưng.
- Tôi chỉ muốn mang giỏ thức ăn này sang Lạc Nguyệt Hiên cho chồng tôi... Tôi chỉ xin bày ở trước cửa cũng được. Chẳng quấy rầy quý vị đâu... Được chứ?
Vừa lúc đó bỗng có một cánh chim ăn đêm bay qua, nó buông tiếng kêu não nuột rồi vỗ cánh đậu trên cành làm Lạc Mai giật mình và không giử được bình tĩnh nữa. Lạc Mai lùi tiếp để rồi mất thăng bằng, rơi xuống ao nước.
Nhưng, ngay lúc đó, một bóng đen lại xuất hiện, giữ kịp Lạc Mai trên bờ.
Cũng cùng phút giây đó. Gió lùa đến làm lay động cành cây. Bóng trăng lọt qua kẻ lá và soi tỏ khuôn mặt vừa cứu Lạc Mai. Lạc Mai giật mình! cũng chiếc mặt nạ cũ! Mặt nạ của Khởi Hiên lần đầu tiên gặp nàng!
Thời gian và không gian bỗng chốc lùi ngay về thời điểm cũ. Cái cảm giác quen thuộc ngày nào... Cũng bên bờ nước... Khởi Hiên đến kịp lúc cứu nàng. Tim Lạc Mai đập mạnh, Lạc Mai vừa mừng vừa sợ. Lắp bắp hỏi.
- Anh Khởi Hiên.
Lạc Mai đang ngỡ ngàng giữa thực và mộng thì Khởi Hiên đã hốt hoảng buông tay Lạc Mai ra, bỏ chạy. Cái gậy của Khởi Hiên không cùng nhịp với bước chân. Nhưng bất cần, Khởi Hiên thấy càng thoát khỏi Lạc Mai cành nhanh càng tốt.
Và Lạc Mai sau phút nghi ngờ, như hiểu ra, Lạc Mai đuổi theo. Bóng Khởi Hiên trước, Lạc Mai phía sau.
Khởi Hiên đi thẳng đến Lạc Nguyệt Hiên. Chàng hoảng hốt đến độ dùng vai đẩy mạnh đôi cổng chớ không dùng tay. Lọt được vào trong là Khởi Hiên cày ngay cửa lại, thở dốc.
Ở ngoài Lạc Mai vừa đến, là cổng đã khép kín. Lạc Mai dộng cửa, gào.
- Anh Khởi Hiên! Mở cửa! Mở cửa cho em!
Khởi Hiên đứng bên trong nghe rất rõ, tim còn đập mạnh. Không được! không được! Ta mà xuất đầu lộ diện thì Lạc Mai sẽ nhận ra ta ngay!
- Tại sao anh lại bỏ mặc em? Tại sao anh lại trốn lánh?
Tiếng Lạc Mai đứng bên ngoài gào khóc.
- Anh ra đây đi! Anh Khởi Hiên! Em van anh mà... Anh đừng có trốn trong cấm môn mà bỏ mặc em bên ngoài...
Bàn tay của Khởi Hiên giữ chặt lên thanh cài cửa, chàng cố cắn răng để những giòng nước mắt khôang trào ra. Giọng của Lạc Mai vẫn vọng đều đều.
- Em biết, mọi người sống và chết có khoảng cách, âm gian và dương thế là hai vùng khác biệt... Không thể giao tiếp. Nhưng mà em biết anh còn thương em. Anh không đành bỏ em lại một mình, nên hồn anh cứ quanh quẩn để che chở, bảo vệ em. Hôm nay, trên đường mang thức ăn cho anh, nếu không có anh, em đã rơi xuống nước. Anh đã bất chấp sự phân cách. Tuy anh mang mặt nạ để em không nhìn mặt. Tuy anh không nói một lời, nhưng em biết đúng là anh. Vì cái mặt nạ quen thuộc đó đã biểu thị. Nghĩa là anh còn hiện hữu trên cõi đời này, đúng không? Đúng không?
Khởi Hiên nghe và... Bất giác đưa tay lên sờ chiếc mặt nạ. Chàng chợt hiểu. Mọi chuyện bất nguồn từ đây. Lạc Mai đã nhận ra chiếc mặt nạ này, chứ không phải nhận ra chàng. Khởi Hiên thở dài. Nhưng rồi một nỗi buồn vô cớ lại xâm chiếm hồn Khởi Hiên. Khởi Hiên cười cay đắng. Lạc Mai đã coi chiếc mặt nạ là chàng. Nó không còn là chiếc mặt vô tri nữa.
Bên ngoài cửa hình như chờ đợi, một lúc không thấy phản ứng. Tiếng Lạc Mai lại vang lên.
- Nếu anh không ra thì em sẽ vào đấy!
Giọng Lạc Mai đầy cương quyết.
- Em sẽ dùng búa bửa đôi cánh cửa này ra, em quyết phá vỡ cái ngăn cách âm gian và dương thế.
Nói xong, Lạc Mai quay người định đi, chợt nghe tiếng “Két!” Rồi cánh cửa mở ra. Lạc Mai giật mình, quay lại.
- Anh Khởi Hiên!
Nhưng phía trong cửa, người mang nạng lại bước ra với chiếc mặt nạ. Anh ta phân vân một chút, nói:
- Thưa mợ... Tôi không phải là Nhị Thiếu Gia...
Bây giờ nhìn kỹ. Lạc Mai thấy đúng anh ta không có cái vóc dáng của Kha Khởi Hiên. Hoàn toàn không có. Kể cả giọng nói. Chỉ trừ chiếc mặt nạ!
Lạc Mai chợt thấy thất vọng như vừa rơi xuống núi. Mọi hy vọng tiêu tan, thay vào đó là cảm giác sợ hãi.
- Mi là ai?
Lạc Mai hỏi. Đôi chân run rẩy, Lạc Mai lùi mấy bước về sau.
- Mi là người hay là... là...
- Mợ đừng có sợ, tôi không phải là quỷ đâu. Giọng nói của kẻ lạ mặt vừa lo lắng vừa sợ.
- Tôi chỉ là một... một tay làm vườn trong trang trại này, tôi phụ trách, chăm sóc vườn hoa ở Lạc Nguyệt Hiên... Tôi được lệnh không ra ngoài, nhưng vì thấy giờ đã khá khuya không bị ai bắt gặp. Nên tôi đi ra và... Thật là có lỗi với mợ, có phải cái hình dạng của tôi đã làm cho mợ hai sợ hãi không?
Lạc Mai ngỡ ngàng nhìn gã rất lâu, Lạc Mai mới nói.
- Mi bảo... Mi là tay làm vườn trong nhà này... thế tại sao... tại sao mi lại... mang chiếc mặt nạ của anh Khởi Hiên?
- Dạ... đây là chiếc mặt nạ mà... Nhị Thiếu Gia đã cho tôi. Thật tôi không ngờ, nó lại đưa đến sự ngộ nhận... Đáng tiếc! Mợ hãy nhìn kỹ đi. Tôi nào phải là Nhị Thiếu Gia. Tôi cũng không phải là ma quỷ, tôi là người thật, một tay làm vườn...
Khát khao rồi thất vọng, cả sự sợ hãi nữa, những tình cảm dồn dập đó làm Lạc Mai muốn vỡ tung Lạc Mai run rẩy quỵ xuống và không còn biết gì nữa...
o0o
Khi tỉnh lại, Lạc Mai thấy mình nằm trên giường. Chung quanh là bà Diên Phương, mẹ ruột Ánh Tuyết và Tiểu Bội. Họ thấy Lạc Mai mở mắt thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ vì tác dụng của rượu và nỗi xúc động quá mạnh ban nãy làm Lạc Mai vẫn thấy nhức đầu. Nhưng những gì xảy ra thì Lạc Mai vẫn nhớ rất rõ.
Lạc Mai chống người ngồi dậy, câu đầu tiên Lạc Mai hỏi.
- Cái ông ở... Cái ông già ở Lạc Nguyệt Hiên đó. Cái ông già có mang chiếc mặt nạ là ai vậy?
Bà Diên Phương đang cầm ly nước định đưa cho Lạc Mai, nghe hỏi giật mình, nước trong ly sóng sánh. Bà vội nói.
- Ai? Lão già nào?
Nhưng rồi bà cũng lanh trí:
- À đúng rồi. Cái ông làm vườn ở Lạc Nguyệt Hiên đấy phải không? À ông ta tên là Tiểu... không phải, tên là lão Kha.
Lạc Mai lẩm bẩm:
- Lão Kha à? Có người thật ở đấy ư? Thế mà tôi tưởng là mình nằm mơ...
Tiểu Bội không dằn được, chen vào:
- Đúng là như vậy. Tối hôm qua, cô say rượu, cô đi thẳng tới đó. Cô bị cái hình thù kỳ quái của ông ta làm khiếp sợ. Đừng nói chi cô, lúc chúng tôi đến đấy. Vừa nhìn thấy ông ta, là con đã điếng người. Nếu lúc đó không phải đi với đám đông, có lẽ con cũng đã ngã ra ngất xỉu. Sau đó con mới biết là ông ta không phải là quỷ, mà là người thật sự, nhưng thật là kỳ, cứ mang mặt nạ mãi trên mặt...
Bà Diên Phương quay sang trừng mắt
- Con biết gì mà nói. Người ta có nỗi khổ tâm riêng mới phải mang mặt nạ chứ?
Tiểu Bội sợ hãi nín khe. Lạc Mai định hỏi, nhưng bà Ánh Tuyết lại lên tiếng.
- Trước đó vì thấy chẳng cần thiết, nên mẹ chồng con không có cho ta biết sự hiện diện của lão Kha. Ông ấy là người hơi kỳ cục. Tính tình nóng nảy, thích sống cô độc nên không chịu giao tiếp với ai. Tối qua lúc mẹ vừa trông thấy ông ta, mẹ cũng giật mình, sau đó nghe nói lại. Mẹ mới biết là ông ta đã ở Lạc Nguyệt Hiên lâu lắm rồi. Sống như cách biệt với thế giới bên ngoài... Điều đó cũng không nói được, vì nghe nói mặt mày của ông ta nó có khuyết tật gì đó, nên không dám để mọi người trông thấy. Mà cũng chưa hề có ai trông thấy, vì suốt ngày ông ta cứ mang mặt nạ...
Nói đến đây, bà Ánh Tuyết như sực nhớ ra điều gì, bà đột ngột hỏi.
- À mà này... Ông ta cứ mang mặt nạ như vậy thì làm sao con biết là... là ông ta là ông già chứ?
Chuyện nói từ người này sang người khác. Lạc Mai không kịp suy nghĩ cặn kẽ, thì câu hỏi bất ngờ của bà Ánh Tuyết khiến Lạc Mai giật mình.
- Dạ... Dạ mà... con cũng không biết nữa... Con chỉ nghe giọng nói khàn khàn của ông ta nên đoán... Nhưng mà ông ta có thật già không hở me.?
Bà Diên Phương lúng túng...
- À... À... Ông ta... Ông ta...
Bà Ánh Tuyết liếc nhanh về phía Diên Phương rồi nói tránh.
- Thì ông ta già lắm rồi!
Bà Diên Phương bấy giờ lên tiếng:
- Thật vậy. Ông ấy là một đầy tớ già ở đây lâu năm lắm rồi.
Lạc Mai nghi ngờ, nhìn mẹ chồng rồi nhìn mẹ ruột... Cách nói chuyện của hai người có cái gì là lạ... Bà Ánh Tuyết nhìn ra thái độ của con. Bà vội vã bổ sung.
- Mẹ nghe nội con kể lại thì lão Kha nầy được lưu dụng từ đời nội, khi ông nội con qua đời, mọi người dọn nhà qua Kha gia trang thì lão Kha không chịu đi, lão ở lại Hàn Tùng Viên nầy. Đến lúc dọn nhà trở lại. Sự phân bổ trong nhà hoàn toàn do nội con quyết định. Vì vậy Lạc Nguyệt Hiên thay vì bỏ phế, đã giao cho lão Kha. Mẹ chỉ biết như thế!
Bà Diên Phương tiếp lời:
- Đúng đấy! Đúng đấy! Cái lão Kha này tính tình kỳ cục lắm! Chẳng chịu tiếp xúc với ai, suốt ngày cứ ẩn mình trong Lạc Nguyệt Hiên... Khiến mọi người cũng quên lãng... Vì vậy ngay lúc đầu. Nói chuyện về người trong nhà này... Mẹ cũng quên bẵng cả lão ta. Vả lại Lạc Nguyệt Hiên có quá nhiều giai thoại làm mẹ cũng ngại nhắc đến. Chớ mẹ không cố tình giấu diếm điều gì với con đâu... Tóm lại... Chuyện cũng có gì quan trọng. Lạc Mai này đừng nên nghĩ ngợi nhiều... Cái lão Kha đó quen nếp sống cô độc, ông ta không thích bị quấy rầy... Ông ta ưa cau có lại hung dữ... Tốt nhất từ đây về sau, con đừng nên đến gần đó.
Tiểu Bội chen vào.
- Vâng, vâng, thái thái nói đúng đấy. Cô cần phải nghe lời thái thái, bằng không để chuyện như tối qua xảy ra nữa thì thật là khiếp. Con vừa đi pha trà cho cô trở về không thấy, chạy ra thì... đã tưởng cô bị quỷ bắt đi rồi chứ!
Lạc Mai chẳng để ý lời Tiểu Bội nói. Vì mãi thả hồn đâu đó với chuyện đêm qua.
Nếu Lạc Nguyệt Hiên không phải là chốn lành, thì tại sao lại để cho người già cô độc như lão Kha ở? Ông ta đánh bạn với ma quỷ đâu có hay. Chẳng lẽ vì lý do tính tình ông ta kỳ quá, hay dung nhan xấu xí phải mang mặt nạ mà biệt lập người ta như vậy thì tội quá mà chưa chắc là ông ta kỳ quái. Bởi vì... Bởi vì... Ông ta đã được Khởi Hiên cho chiếc mặt nạ, có nghĩa là ông ta cũng có tình cảm. Giữa hai người phải có mối giao tình gì... Hay một sự liên hện gì. Biết đâu? Càng nghĩ Lạc Mai càng thấy lòng phân vân hơn.