Lăng Vân đạo trưởng khá là hăng hái hoàn thành nhiệm vụ, buổi chiều Kỷ Vô Địch mới ra sau núi chộp được một con khúc khúc chuẩn bị đem về huấn luyện, hắn đã mang theo Hiểu Phong đạo trưởng tới cửa giao danh sách.
Thượng Thước và Chung Vũ sao có thể không biết môn chủ nhà mình đang làm chuyện tốt gì, vì thế cố ý ở phòng sát vách bắt chuyện với hắn, thành công níu chân hắn được một hồi, giúp Kỷ Vô Địch có thời gian đem bình nuôi khúc khúc giấu vào trong ổ chăn, thong dong ra mở cửa.
“Viên tiên sinh.” Lăng Vân đạo trưởng và Kỷ Vô Địch chào hỏi nhau xong, quay đầu nhìn về phía Viên Ngạo Sách đang ngồi trên giường, “Vũ Đương tuy không có quỳnh lâu điện ngọc, nhưng vẫn có vài phần phong cảnh đáng xem, Viên tiên sinh sao không ra ngoài đi dạo một chút?”
Viên Ngạo Sách nói: “Lui tới cũng đều là núi đá cây cỏ, còn không bằng sự biến hoa đa đoan của con người, có gì hay mà xem.”
Kỷ Vô Địch cũng nói theo: “Hơn nữa A Sách lúc nào cũng muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta.”
Viên Ngạo Sách quay đầu đi.
Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười, lơ đễnh lấy một danh sách đưa qua nói: “Kỷ môn chủ phải chờ đợi rồi.”
Kỷ Vô Địch làm bộ nhìn một chút, liên tục gật đầu nói: “Không sai không sai.”
Hiểu Phong đạo trưởng cắn răng nói: “Ngươi không sai cái gì? Phía ngươi xem là mặt trái tờ giấy!”
Kỷ Vô Địch không gợn chút sợ hãi đem giấy lật qua lại nói, “Ta là bảo chữ viết không sai, nét chữ cứng cáp.”
Lăng Vân đạo trưởng khiêm tốn nói: “Kỷ môn chủ quá khen.”
Hiểu Phong đạo trưởng: “. . . . . .”
Lăng Vân đạo trưởng thấy Kỷ Vô Địch đếm từng tên từng tên một trong danh sách, nhân tiện nói: “Kể cả Kỷ môn chủ, Viên tiên sinh, Thượng, Chung hai vị đường chủ và bần đạo ra, tổng cộng mười bốn người.”
Thượng Thước liếc mắt nhìn danh sách, ngạc nhiên nói: “Hiểu Phong đạo trưởng không đi?”
Hiểu Phong đạo trưởng xoay chuyển ánh mắt, vẻ đáng thương nhìn Lăng Vân đạo trưởng.
Lăng Vân đạo trưởng bất vi sở động nói: “Chuyến này đi nhiều không thích hợp.”
Hắn mặc dù nói thế, Thượng Thước nhưng không nghĩ thế. Lẽ nào Lăng Vân đạo trưởng nghĩ chuyến đi này hung hiểm khó dò, sở dĩ lưu lại Hiểu Phong đạo trưởng, phòng khi có gì bất trắc còn có người chủ trì đại cục ở Vũ Đương?
Kỷ Vô Địch đột nhiên nói: “Để hắn đi đi.”
Hiểu Phong đạo trưởng nhãn tình sáng lên, ác cảm đối với y nhất thời ít đi vài phần.
Lăng Vân đạo trưởng không dứt khoát, “Kỷ môn chủ sao lại nói thế?”
Kỷ Vô Địch nói: “Thập tứ thập tứ, thị tử thị tử [1]. Điềm quá xấu.”
Hiểu Phong đạo trưởng: “. . . . . .” Được rồi, mặc dù những lời này đều có hiềm nghi là rất sợ chết, nhưng nể mặt y nói như thế là vì hắn, hắn sẽ không khinh bỉ y nữa.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Sao không nói là ‘thị tử’ trong thấy chết không sờn? Lam Diễm Minh làm hại giang hồ đã lâu, hiếm khi bạch đạo võ lâm lại đoàn kết một lòng như lần này, lại có Kỷ môn chủ tự mình nắm giữ ấn soái, chính là cơ hội tốt trời ban. Chúng ta lúc này lập lời thề lấy sống chết làm khí thế, đem bọn hắn một lưới bắt hết.”
. . . . . .
Kỷ Vô Địch chậm rãi nói: “Ta còn trẻ.”
Thượng Thước trên mặt nhảy một cái, ngực lại có dự cảm bất hảo.
“Ngươi sống nhiều năm thế, đủ rồi.” Kỷ Vô Địch lắc đầu nói, “Thế nhưng ta còn quá thiếu.”
Lăng Vân đạo trưởng ánh mắt sáng quắc, mỉm cười vuốt râu nói: “Là bần đạo lo lắng không chu toàn. Kỷ môn chủ yên tâm, nếu có tên Lam Diễm Minh nào muốn giết ngươi, nhất định phải bước qua xác bần đạo trước.”
Kỷ Vô Địch nói: “Vậy nếu là người khác muốn giết ta thì sao?”
Tinh quang trong mắt Lăng Vân đạo trưởng chợt lóe, “Vậy còn phải xem là chuyện gì.”
Thượng Thước và Chung Vũ cùng nhau nhìn thẳng vào hắn.
Lăng Vân đạo trưởng lập tức cười nói: “Bất quá với nhân phẩm uy vọng của Kỷ môn chủ, kẻ muốn giết ngươi e là chỉ có đám Lam Diễm Minh xấu xa mà thôi.”
“Ngươi một chút cũng không đáng tin.” Kỷ Vô Địch hiển nhiên đối với đáp án của hắn không hề có chút cảm kích, quay đầu lại đối Viên Ngạo Sách nói, “Vẫn là A Sách tốt nhất, bất kể chuyện gì xảy ra cũng sẽ đứng về phía ta.”
“Thật không?” Viên Ngạo Sách ngồi xếp bằng chống má, tay kia nhẹ nhàng hướng về phía giường y bắn một cái.
Chăn bị chấn cho rơi xuống.
Kỷ Vô Địch sắc mặt đại biến, lập tức nhào qua kiểm tra.
Thượng Thước hung hăng hướng Viên Ngạo Sách liếc mắt, vội vã dùng thân thể ngăn trở đường nhìn của Lăng Vân đạo trưởng và Hiểu Phong đạo trưởng, “Ta tới Vũ Đương lâu như thế, vẫn còn chưa có hảo hảo tham quan phong cảnh ở Vũ Đương, vẫn là thỉnh hai vị đạo trưởng mang ta đi xem thử.”
Đáng tiếc thân thể hắn thiếu rộng, Chung Vũ lại đứng ở bàn bên kia, nếu lúc này đi qua, động tác quá lớn, ngược lại dễ khiến người chú ý. Bởi vậy Hiểu Phong đạo trưởng chính là từ khe hở mà Thượng Thước che không được nhìn thấy Kỷ Vô Địch bên kia lấy ra một cái bình trong đống chăn.
“Di?” Hiểu Phong đạo trưởng nhíu.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Chuyện gì?”
Hiểu Phong đạo trưởng chỉ vào cái bình trên tay Kỷ Vô Địch, “Cái thứ đó nhìn qua rất giống cái bình mà Thanh Phong dùng để nhốt khúc khúc.”
Thượng Thước há há miệng, đang định giải thích, chợt nghe Viên Ngạo Sách ở bên kia tự tiếu phi tiếu nói: “Không sai, đó chính là bình nhốt khúc khúc.”
. . . . . .
Hiểu Phong đạo trưởng nhìn Kỷ Vô Địch nói: “Lẽ nào Kỷ môn chủ cũng thích đấu khúc khúc?”
Ánh mắt mà Thượng Thước dùng để trừng về phía Viên Ngạo Sách lúc này không phải là hung hăng nữa, mà là tàn bạo. “Hiểu Phong đạo trưởng hiểu lầm rồi, kỳ thực môn chủ chỉ dùng nó để. . . . . . ách. . . . . .”
“Luyện công.” Chung Vũ trấn định tiếp lời.
Hiểu Phong đạo trưởng nửa ngờ nửa tin, “Luyện công?”
Chung Vũ gật đầu nói: “Không sai, khúc khúc lúc chiến đấu thì động tác vừa nhanh vừa hữu lực. Môn chủ nghĩ nếu có thể đem chúng vận dụng vào trong chiêu thức, nhất định có thể đạt được hiệu quả tiên phát chế nhân.”
Hiểu Phong đạo trưởng nhìn Kỷ Vô Địch cầm chiếc bình trong tay như trân bảo, nhìn sao cũng không thể tưởng tượng ra được hình dáng y dùng võ công tiên phát chế nhân.
Lăng Vân đạo trưởng khen ngợi nói: “Kỷ lão môn chủ cũng thường hay từ trong những việc nhỏ nhặt hằng ngày mà lĩnh ngộ được võ công cao thâm, nhưng những việc này cũng phải đến lúc hắn ba mươi tuổi võ công lên cao đến cực điểm mới làm. Không nghĩ tới Kỷ môn chủ hậu sinh khả úy nhi thắng vu lam, ngộ tính đối với võ công còn cao hơn cả lệnh tôn.”
Kỷ Vô Địch thấy khúc khúc không chút thương tổn, mới thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vui vẻ có lệ nói: “Đâu có đâu có.”
Lăng Vân đạo trưởng lại đem việc danh sách tới hỏi ý kiến của Kỷ Vô Địch, y đều trả lời như là sao cũng được. Lăng Vân đạo trưởng thấy y thần sắc không được tốt, liền thức thời cáo từ.
Từ trong phòng đi ra, sắc mặt Hiểu Phong đạo trưởng vẫn không được tốt, chờ đi xa rồi mới nhịn không được nói: “Sư huynh vì sao lúc nào cũng dễ dàng tha thứ cho hắn? Theo ta thấy, thiếu niên anh hùng cái quái gì, nhân tài mới xuất hiện, căn bản là một đám bùn nhão không đắp được thành tường!”
Lăng Vân đạo trưởng hơi dừng cước bộ, quay đầu nhìn hắn, tuy rằng chưa nói lời nào, nhưng trong mắt mơ hồ đã lộ ra vẻ giận dữ.
Hiểu Phong đạo trưởng nhập môn sau, tuy rằng cùng một sư phụ với Lăng Vân đạo trưởng, thế nhưng một thân võ công hơn phân nửa là do Lăng Vân đạo trưởng thay sư phụ truyền cho, bởi vậy trong lòng hắn, Lăng Vân đạo trưởng chính là bán sư phụ. Lúc này thấy khuôn mặt hắn nghiêm khắc như vậy, nhất thời câm như hến, không dám nói nữa.
Lăng Vân đạo trưởng lúc này mới lần nữa cất bước.
Trong phòng, Kỷ Vô Địch, Thượng Thước và Chung Vũ ba đầu dính lại một chỗ để nghiên cứu danh sách mà Lăng Vân đạo trưởng lưu lại.
Thượng Thước nói: “Ta sao vẫn thấy đạo trưởng này không đơn giản.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ân, viết nhiều tên như vậy, cư nhiên một chữ cũng không sai.”
“. . . . . .” Thượng Thước thanh thanh tiếng nói, “Ý ta nói là, hắn đối với môn chủ sao lại tín nhiệm đến vậy.”
Kỷ Vô Địch hiếu kỳ nói: “Vậy thì có gì mà kỳ quái?”
Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: “Ngươi đã gặp qua ai cột một thỏi vàng lên cổ con heo, sau đó tín nhiệm mà thả nó ra ngoài chạy đông chạy tây chưa?”
Kỷ Vô Địch nhíu mày nói: “A Sách, ngươi ban ngày không nên suy nghĩ bậy bạ, đỡ phải đến tối lại làm ra mấy cái quái mộng hoang đường như thế.”
Viên Ngạo Sách nghiến răng.
Thượng Thước lại thanh thanh tiếng nói: “Bất kể thế nào, Lăng Vân đạo trưởng tín nhiệm môn chủ không giới hạn như thế, chung quy lại có chút bất an.”
Kỷ Vô Địch quay hướng danh sách nhìn một hồi lâu, đột nhiên nói: “Có lẽ nào Lăng Vân đạo trưởng đem tình nhân của hắn xếp vào trong danh sách, sau đó lấy ta làm vật chắn?”
“. . . . . .”
Kỷ Vô Địch quấn quýt nhìn danh sách, “Sẽ là ai nhỉ?”
Thượng Thước và Chung Vũ không nói gì nhìn y lẩm bẩm.
“Ngày đó thọ đản Phương Thu Thủy đối Lăng Vân đạo trưởng ân cần nhất, luôn lởn vởn xung quanh hắn. Khả nghi.”
“Tôn Ngọc Lương của Tung Sơn cũng rất khả nghi. Y phục hắn mặc ngày hôm đó có cùng màu sắc với đạo bào của Lăng Vân đạo trưởng.”
“Từ Ân phương trượng. . . . . . Hắn không khả nghi thì không còn ai đáng khả nghi nữa.”
“. . . . . .”
“Phiền Tế Cảnh.” Kỷ Vô Địch vừa bình tới hắn thì, ngón tay dừng lại.
Ánh mắt Viên Ngạo Sách lập tức phiêu qua, “Cái này là tình nhân của ai? Sao không nói nữa?”
Kỷ Vô Địch nói: “Hắn mấy ngày rồi không tới.”
Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Ngươi rất muốn hắn tới sao?”
“Ân.” Kỷ Vô Địch gật đầu, lập tức nói, “Rút cuộc lúc nào hắn mới đem cầm của hắn tới a. Sẽ không phải là có tên trong danh sách rồi thì trở mặt chứ?” Y mân mê đôi môi, đột nhiên đưa ngón tay ra xóa tên trên giấy.
Thượng Thước nói: “Phiền Tế Cảnh là người đầu tiên mà môn chủ khâm điểm (tự chọn), dù ngươi xóa mất tên trên giấy, cũng không xóa được trong kí ức của những người ở đó đâu.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ta không thể lật lọng sao?”
Thượng Thước nói: “Lý do gì?”
“Hắn xấu lắm, hắn không cho ta cầm!”
Thượng Thước một ngụm từ chối nói: “Không thể.”
“Vậy, vậy hắn võ công quá kém, sẽ kéo chân chúng ta lại.”
“. . . . . . Môn chủ, ngươi muốn so thử với hắn một chút không? Xem thử cuối cùng là hắn kéo chân ngươi, hay là ngươi kéo chân hắn?”
Kỷ Vô Địch ủy khuất nhìn Thượng Thước, “Tốt xấu gì ta cũng là cao thủ giang hồ bài danh thứ tám mà.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường lặng ngắt.
Viên Ngạo Sách chậm rãi nói: “Vậy nên nói, nếu ta đánh bại hắn, ta sẽ trực tiếp tiến nhập vào bài danh của giang hồ thập đại cao thủ?”
Kỷ Vô Địch lấy lòng nói: “A Sách, ngươi không cần đánh ta, ta cũng thua dưới thạch lưu quần [2] của ngươi.”
. . . . . .
Viên Ngạo Sách cấp tốc chuyển qua bên người y, một chưởng đánh ở trên bàn, khiến chén trà ấm trà đều đồng loạt nhảy lên. Hắn cúi người trừng mắt nhìn y, nói: “Ngươi nói thạch lưu quần của ai?”
Kỷ Vô Địch nhớ tới lúc trước Thượng Thước nói, tuyệt đối tuyệt đối không thể ở trước mặt Viên Ngạo Sách nhắc tới ba chữ ‘Hoa Hoài Tú’, vì thế y lúc này dị thường kiên định mà đáp lại: “Của ngươi.”
Phanh một tiếng, bàn nứt ra, bộ uống trà vỡ nát.
Thượng Thước và Chung Vũ đứng ở ngoài cửa.
Chung Vũ nghe thấy tiếng binh binh bàng bàng, trầm mặc một lát nói: “Như vậy được chứ?”
Trong phòng đột nhiên hét lên một tiếng, ngay sau đó là tiếng la lớn của Kỷ Vô Địch: “A Thượng A Chung. . . . . .”
Thượng Thước và Chung Vũ thân hình khẽ nhích, vừa định hướng bên trong nhảy vào, lại nghe thấy Kỷ Vô Địch ở đâu đó vừa cười vừa nói: “Ngàn vạn lần không được vào!”
. . . . . .
Thượng Thước chậm rãi nói: “Ta nghĩ ổn rồi.”
*******************
Chiến tranh lạnh kết thúc trong nghi hoặc của hai vị đường chủ. Nhưng, bằng cách nào??
Bạn Kỷ dùng mấy chiêu học được từ tỉ muội đến câu dẫn A Sách nhưng kết quả lại là…
*******************
[1] mười bốn mười bốn, là chết là chết. Tứ và tử đọc hơi giống nhau. Mà phía dưới có thêm một chỗ chơi chữ nữa dùng đồng âm từ ‘thị’, vừa có nghĩa ‘là’ vừa có nghĩa ‘thấy’ nên bác Lăng mới nói là ‘thấy chết không sờn’
[2] thạch lưu quần: váy trái lựu, nói chung là thứ dành cho mấy chị
Lăng Vân đạo trưởng khá là hăng hái hoàn thành nhiệm vụ, buổi chiều Kỷ Vô Địch mới ra sau núi chộp được một con khúc khúc chuẩn bị đem về huấn luyện, hắn đã mang theo Hiểu Phong đạo trưởng tới cửa giao danh sách.
Thượng Thước và Chung Vũ sao có thể không biết môn chủ nhà mình đang làm chuyện tốt gì, vì thế cố ý ở phòng sát vách bắt chuyện với hắn, thành công níu chân hắn được một hồi, giúp Kỷ Vô Địch có thời gian đem bình nuôi khúc khúc giấu vào trong ổ chăn, thong dong ra mở cửa.
“Viên tiên sinh.” Lăng Vân đạo trưởng và Kỷ Vô Địch chào hỏi nhau xong, quay đầu nhìn về phía Viên Ngạo Sách đang ngồi trên giường, “Vũ Đương tuy không có quỳnh lâu điện ngọc, nhưng vẫn có vài phần phong cảnh đáng xem, Viên tiên sinh sao không ra ngoài đi dạo một chút?”
Viên Ngạo Sách nói: “Lui tới cũng đều là núi đá cây cỏ, còn không bằng sự biến hoa đa đoan của con người, có gì hay mà xem.”
Kỷ Vô Địch cũng nói theo: “Hơn nữa A Sách lúc nào cũng muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta.”
Viên Ngạo Sách quay đầu đi.
Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười, lơ đễnh lấy một danh sách đưa qua nói: “Kỷ môn chủ phải chờ đợi rồi.”
Kỷ Vô Địch làm bộ nhìn một chút, liên tục gật đầu nói: “Không sai không sai.”
Hiểu Phong đạo trưởng cắn răng nói: “Ngươi không sai cái gì? Phía ngươi xem là mặt trái tờ giấy!”
Kỷ Vô Địch không gợn chút sợ hãi đem giấy lật qua lại nói, “Ta là bảo chữ viết không sai, nét chữ cứng cáp.”
Lăng Vân đạo trưởng khiêm tốn nói: “Kỷ môn chủ quá khen.”
Hiểu Phong đạo trưởng: “. . . . . .”
Lăng Vân đạo trưởng thấy Kỷ Vô Địch đếm từng tên từng tên một trong danh sách, nhân tiện nói: “Kể cả Kỷ môn chủ, Viên tiên sinh, Thượng, Chung hai vị đường chủ và bần đạo ra, tổng cộng mười bốn người.”
Thượng Thước liếc mắt nhìn danh sách, ngạc nhiên nói: “Hiểu Phong đạo trưởng không đi?”
Hiểu Phong đạo trưởng xoay chuyển ánh mắt, vẻ đáng thương nhìn Lăng Vân đạo trưởng.
Lăng Vân đạo trưởng bất vi sở động nói: “Chuyến này đi nhiều không thích hợp.”
Hắn mặc dù nói thế, Thượng Thước nhưng không nghĩ thế. Lẽ nào Lăng Vân đạo trưởng nghĩ chuyến đi này hung hiểm khó dò, sở dĩ lưu lại Hiểu Phong đạo trưởng, phòng khi có gì bất trắc còn có người chủ trì đại cục ở Vũ Đương?
Kỷ Vô Địch đột nhiên nói: “Để hắn đi đi.”
Hiểu Phong đạo trưởng nhãn tình sáng lên, ác cảm đối với y nhất thời ít đi vài phần.
Lăng Vân đạo trưởng không dứt khoát, “Kỷ môn chủ sao lại nói thế?”
Kỷ Vô Địch nói: “Thập tứ thập tứ, thị tử thị tử []. Điềm quá xấu.”
Hiểu Phong đạo trưởng: “. . . . . .” Được rồi, mặc dù những lời này đều có hiềm nghi là rất sợ chết, nhưng nể mặt y nói như thế là vì hắn, hắn sẽ không khinh bỉ y nữa.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Sao không nói là ‘thị tử’ trong thấy chết không sờn? Lam Diễm Minh làm hại giang hồ đã lâu, hiếm khi bạch đạo võ lâm lại đoàn kết một lòng như lần này, lại có Kỷ môn chủ tự mình nắm giữ ấn soái, chính là cơ hội tốt trời ban. Chúng ta lúc này lập lời thề lấy sống chết làm khí thế, đem bọn hắn một lưới bắt hết.”
. . . . . .
Kỷ Vô Địch chậm rãi nói: “Ta còn trẻ.”
Thượng Thước trên mặt nhảy một cái, ngực lại có dự cảm bất hảo.
“Ngươi sống nhiều năm thế, đủ rồi.” Kỷ Vô Địch lắc đầu nói, “Thế nhưng ta còn quá thiếu.”
Lăng Vân đạo trưởng ánh mắt sáng quắc, mỉm cười vuốt râu nói: “Là bần đạo lo lắng không chu toàn. Kỷ môn chủ yên tâm, nếu có tên Lam Diễm Minh nào muốn giết ngươi, nhất định phải bước qua xác bần đạo trước.”
Kỷ Vô Địch nói: “Vậy nếu là người khác muốn giết ta thì sao?”
Tinh quang trong mắt Lăng Vân đạo trưởng chợt lóe, “Vậy còn phải xem là chuyện gì.”
Thượng Thước và Chung Vũ cùng nhau nhìn thẳng vào hắn.
Lăng Vân đạo trưởng lập tức cười nói: “Bất quá với nhân phẩm uy vọng của Kỷ môn chủ, kẻ muốn giết ngươi e là chỉ có đám Lam Diễm Minh xấu xa mà thôi.”
“Ngươi một chút cũng không đáng tin.” Kỷ Vô Địch hiển nhiên đối với đáp án của hắn không hề có chút cảm kích, quay đầu lại đối Viên Ngạo Sách nói, “Vẫn là A Sách tốt nhất, bất kể chuyện gì xảy ra cũng sẽ đứng về phía ta.”
“Thật không?” Viên Ngạo Sách ngồi xếp bằng chống má, tay kia nhẹ nhàng hướng về phía giường y bắn một cái.
Chăn bị chấn cho rơi xuống.
Kỷ Vô Địch sắc mặt đại biến, lập tức nhào qua kiểm tra.
Thượng Thước hung hăng hướng Viên Ngạo Sách liếc mắt, vội vã dùng thân thể ngăn trở đường nhìn của Lăng Vân đạo trưởng và Hiểu Phong đạo trưởng, “Ta tới Vũ Đương lâu như thế, vẫn còn chưa có hảo hảo tham quan phong cảnh ở Vũ Đương, vẫn là thỉnh hai vị đạo trưởng mang ta đi xem thử.”
Đáng tiếc thân thể hắn thiếu rộng, Chung Vũ lại đứng ở bàn bên kia, nếu lúc này đi qua, động tác quá lớn, ngược lại dễ khiến người chú ý. Bởi vậy Hiểu Phong đạo trưởng chính là từ khe hở mà Thượng Thước che không được nhìn thấy Kỷ Vô Địch bên kia lấy ra một cái bình trong đống chăn.
“Di?” Hiểu Phong đạo trưởng nhíu.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Chuyện gì?”
Hiểu Phong đạo trưởng chỉ vào cái bình trên tay Kỷ Vô Địch, “Cái thứ đó nhìn qua rất giống cái bình mà Thanh Phong dùng để nhốt khúc khúc.”
Thượng Thước há há miệng, đang định giải thích, chợt nghe Viên Ngạo Sách ở bên kia tự tiếu phi tiếu nói: “Không sai, đó chính là bình nhốt khúc khúc.”
. . . . . .
Hiểu Phong đạo trưởng nhìn Kỷ Vô Địch nói: “Lẽ nào Kỷ môn chủ cũng thích đấu khúc khúc?”
Ánh mắt mà Thượng Thước dùng để trừng về phía Viên Ngạo Sách lúc này không phải là hung hăng nữa, mà là tàn bạo. “Hiểu Phong đạo trưởng hiểu lầm rồi, kỳ thực môn chủ chỉ dùng nó để. . . . . . ách. . . . . .”
“Luyện công.” Chung Vũ trấn định tiếp lời.
Hiểu Phong đạo trưởng nửa ngờ nửa tin, “Luyện công?”
Chung Vũ gật đầu nói: “Không sai, khúc khúc lúc chiến đấu thì động tác vừa nhanh vừa hữu lực. Môn chủ nghĩ nếu có thể đem chúng vận dụng vào trong chiêu thức, nhất định có thể đạt được hiệu quả tiên phát chế nhân.”
Hiểu Phong đạo trưởng nhìn Kỷ Vô Địch cầm chiếc bình trong tay như trân bảo, nhìn sao cũng không thể tưởng tượng ra được hình dáng y dùng võ công tiên phát chế nhân.
Lăng Vân đạo trưởng khen ngợi nói: “Kỷ lão môn chủ cũng thường hay từ trong những việc nhỏ nhặt hằng ngày mà lĩnh ngộ được võ công cao thâm, nhưng những việc này cũng phải đến lúc hắn ba mươi tuổi võ công lên cao đến cực điểm mới làm. Không nghĩ tới Kỷ môn chủ hậu sinh khả úy nhi thắng vu lam, ngộ tính đối với võ công còn cao hơn cả lệnh tôn.”
Kỷ Vô Địch thấy khúc khúc không chút thương tổn, mới thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vui vẻ có lệ nói: “Đâu có đâu có.”
Lăng Vân đạo trưởng lại đem việc danh sách tới hỏi ý kiến của Kỷ Vô Địch, y đều trả lời như là sao cũng được. Lăng Vân đạo trưởng thấy y thần sắc không được tốt, liền thức thời cáo từ.
Từ trong phòng đi ra, sắc mặt Hiểu Phong đạo trưởng vẫn không được tốt, chờ đi xa rồi mới nhịn không được nói: “Sư huynh vì sao lúc nào cũng dễ dàng tha thứ cho hắn? Theo ta thấy, thiếu niên anh hùng cái quái gì, nhân tài mới xuất hiện, căn bản là một đám bùn nhão không đắp được thành tường!”
Lăng Vân đạo trưởng hơi dừng cước bộ, quay đầu nhìn hắn, tuy rằng chưa nói lời nào, nhưng trong mắt mơ hồ đã lộ ra vẻ giận dữ.
Hiểu Phong đạo trưởng nhập môn sau, tuy rằng cùng một sư phụ với Lăng Vân đạo trưởng, thế nhưng một thân võ công hơn phân nửa là do Lăng Vân đạo trưởng thay sư phụ truyền cho, bởi vậy trong lòng hắn, Lăng Vân đạo trưởng chính là bán sư phụ. Lúc này thấy khuôn mặt hắn nghiêm khắc như vậy, nhất thời câm như hến, không dám nói nữa.
Lăng Vân đạo trưởng lúc này mới lần nữa cất bước.
Trong phòng, Kỷ Vô Địch, Thượng Thước và Chung Vũ ba đầu dính lại một chỗ để nghiên cứu danh sách mà Lăng Vân đạo trưởng lưu lại.
Thượng Thước nói: “Ta sao vẫn thấy đạo trưởng này không đơn giản.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ân, viết nhiều tên như vậy, cư nhiên một chữ cũng không sai.”
“. . . . . .” Thượng Thước thanh thanh tiếng nói, “Ý ta nói là, hắn đối với môn chủ sao lại tín nhiệm đến vậy.”
Kỷ Vô Địch hiếu kỳ nói: “Vậy thì có gì mà kỳ quái?”
Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: “Ngươi đã gặp qua ai cột một thỏi vàng lên cổ con heo, sau đó tín nhiệm mà thả nó ra ngoài chạy đông chạy tây chưa?”
Kỷ Vô Địch nhíu mày nói: “A Sách, ngươi ban ngày không nên suy nghĩ bậy bạ, đỡ phải đến tối lại làm ra mấy cái quái mộng hoang đường như thế.”
Viên Ngạo Sách nghiến răng.
Thượng Thước lại thanh thanh tiếng nói: “Bất kể thế nào, Lăng Vân đạo trưởng tín nhiệm môn chủ không giới hạn như thế, chung quy lại có chút bất an.”
Kỷ Vô Địch quay hướng danh sách nhìn một hồi lâu, đột nhiên nói: “Có lẽ nào Lăng Vân đạo trưởng đem tình nhân của hắn xếp vào trong danh sách, sau đó lấy ta làm vật chắn?”
“. . . . . .”
Kỷ Vô Địch quấn quýt nhìn danh sách, “Sẽ là ai nhỉ?”
Thượng Thước và Chung Vũ không nói gì nhìn y lẩm bẩm.
“Ngày đó thọ đản Phương Thu Thủy đối Lăng Vân đạo trưởng ân cần nhất, luôn lởn vởn xung quanh hắn. Khả nghi.”
“Tôn Ngọc Lương của Tung Sơn cũng rất khả nghi. Y phục hắn mặc ngày hôm đó có cùng màu sắc với đạo bào của Lăng Vân đạo trưởng.”
“Từ Ân phương trượng. . . . . . Hắn không khả nghi thì không còn ai đáng khả nghi nữa.”
“. . . . . .”
“Phiền Tế Cảnh.” Kỷ Vô Địch vừa bình tới hắn thì, ngón tay dừng lại.
Ánh mắt Viên Ngạo Sách lập tức phiêu qua, “Cái này là tình nhân của ai? Sao không nói nữa?”
Kỷ Vô Địch nói: “Hắn mấy ngày rồi không tới.”
Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Ngươi rất muốn hắn tới sao?”
“Ân.” Kỷ Vô Địch gật đầu, lập tức nói, “Rút cuộc lúc nào hắn mới đem cầm của hắn tới a. Sẽ không phải là có tên trong danh sách rồi thì trở mặt chứ?” Y mân mê đôi môi, đột nhiên đưa ngón tay ra xóa tên trên giấy.
Thượng Thước nói: “Phiền Tế Cảnh là người đầu tiên mà môn chủ khâm điểm (tự chọn), dù ngươi xóa mất tên trên giấy, cũng không xóa được trong kí ức của những người ở đó đâu.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ta không thể lật lọng sao?”
Thượng Thước nói: “Lý do gì?”
“Hắn xấu lắm, hắn không cho ta cầm!”
Thượng Thước một ngụm từ chối nói: “Không thể.”
“Vậy, vậy hắn võ công quá kém, sẽ kéo chân chúng ta lại.”
“. . . . . . Môn chủ, ngươi muốn so thử với hắn một chút không? Xem thử cuối cùng là hắn kéo chân ngươi, hay là ngươi kéo chân hắn?”
Kỷ Vô Địch ủy khuất nhìn Thượng Thước, “Tốt xấu gì ta cũng là cao thủ giang hồ bài danh thứ tám mà.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường lặng ngắt.
Viên Ngạo Sách chậm rãi nói: “Vậy nên nói, nếu ta đánh bại hắn, ta sẽ trực tiếp tiến nhập vào bài danh của giang hồ thập đại cao thủ?”
Kỷ Vô Địch lấy lòng nói: “A Sách, ngươi không cần đánh ta, ta cũng thua dưới thạch lưu quần [] của ngươi.”
. . . . . .
Viên Ngạo Sách cấp tốc chuyển qua bên người y, một chưởng đánh ở trên bàn, khiến chén trà ấm trà đều đồng loạt nhảy lên. Hắn cúi người trừng mắt nhìn y, nói: “Ngươi nói thạch lưu quần của ai?”
Kỷ Vô Địch nhớ tới lúc trước Thượng Thước nói, tuyệt đối tuyệt đối không thể ở trước mặt Viên Ngạo Sách nhắc tới ba chữ ‘Hoa Hoài Tú’, vì thế y lúc này dị thường kiên định mà đáp lại: “Của ngươi.”
Phanh một tiếng, bàn nứt ra, bộ uống trà vỡ nát.
Thượng Thước và Chung Vũ đứng ở ngoài cửa.
Chung Vũ nghe thấy tiếng binh binh bàng bàng, trầm mặc một lát nói: “Như vậy được chứ?”
Trong phòng đột nhiên hét lên một tiếng, ngay sau đó là tiếng la lớn của Kỷ Vô Địch: “A Thượng A Chung. . . . . .”
Thượng Thước và Chung Vũ thân hình khẽ nhích, vừa định hướng bên trong nhảy vào, lại nghe thấy Kỷ Vô Địch ở đâu đó vừa cười vừa nói: “Ngàn vạn lần không được vào!”
. . . . . .
Thượng Thước chậm rãi nói: “Ta nghĩ ổn rồi.”
Chiến tranh lạnh kết thúc trong nghi hoặc của hai vị đường chủ. Nhưng, bằng cách nào??
Bạn Kỷ dùng mấy chiêu học được từ tỉ muội đến câu dẫn A Sách nhưng kết quả lại là…
[] mười bốn mười bốn, là chết là chết. Tứ và tử đọc hơi giống nhau. Mà phía dưới có thêm một chỗ chơi chữ nữa dùng đồng âm từ ‘thị’, vừa có nghĩa ‘là’ vừa có nghĩa ‘thấy’ nên bác Lăng mới nói là ‘thấy chết không sờn’
[] thạch lưu quần: váy trái lựu, nói chung là thứ dành cho mấy chị