Kỷ Vô Địch vốn muốn tránh ra sau lưng Viên Ngạo Sách, lại bị hắn ôm lấy, giữ ở phía trước không cho nhúc nhích.
Lúc đám người Tả Tư Văn chạy tới, thấy môn chủ nhà mình dũng cảm can đảm mà liều mình che trước người Viên Ngạo Sách, rất có khí thế nhất phu đương quan vạn phu mạc khai [1].
Hàng vạn mũi tên và phi đao sượt qua hai bên người, nhưng bóng lưng bọn hắn vẫn không chút lay chuyển.
Tả Tư Văn đột nhiên cảm động.
Môn chủ trước nay gặp phải nguy hiểm đều trốn trốn tránh tránh không nghĩ tới cũng có ngày chủ động lao tới bảo vệ người khác.
Cảm động như vậy khiến hắn cảm thấy Viên Ngạo Sách cũng không còn khó xem như lúc trước nữa.
Thượng Thước nói: “Không nghĩ tới mắt mũi những người này lại kém như thế, bắn lâu vậy mà một lần cũng không trúng.”
Hữu Khổng Vũ nói: “Không phải nhãn thần bọn họ kém, mà là Viên tiên sinh đã dùng nội lực đẩy tên văng ra trước khi chúng kịp chạm tới.”
Thượng Thước giật mình nói: “Muốn thế thì nội lực phải cao thâm đến mức nào?”
Hữu Khổng Vũ thở dài nói: “Ta không biết muốn thế nội lực phải cao thâm đến mức nào, ta chỉ biết là cả đời này, ta cũng không đạt được nội lực như thế.” Hắn suốt đời chỉ đối với võ công Kỷ Huy Hoàng nói qua một từ ‘phục’, không nghĩ tới hôm nay lại thêm lần nữa, mà lần này còn là vãn bối trẻ tuổi như vậy.
Ở trong Huy Hoàng Môn, vì hắn là kẻ say mê võ học nhất, nên thành kiến đối với Viên Ngạo Sách lập tức tiêu tan hết, hóa thành một bụng kính phục.
Lam Diễm Minh đệ tử thấy bọn họ có viện binh tới, chính mình lại cửu công bất hạ (đánh hoài không hạ được), bỏ lại vũ khí quay đầu chạy mất.
Viên Ngạo Sách chậm rãi buông ra cánh tay đang buộc chặt của Kỷ Vô Địch.
Kỷ Vô Địch bất động nửa ngày.
Viên Ngạo Sách nhíu mày nói: “Mấy mũi tên lúc này không có làm tổn thương đến ngươi.” Điểm ấy tự tin, hắn có.
Kỷ Vô Địch cứng ngắc mà gật đầu.
“Ngươi đang giận?” Viên Ngạo Sách tâm tình không hiểu sao lại tốt lên. Trước giờ chỉ có hắn đối những việc Kỷ Vô Địch mà giậm chân, hiếm khi có thể đảo ngược được một lần, cảm giác đúng là tuyệt a.
Kỷ Vô Địch lắc đầu.
“Vậy thì làm sao?” Viên Ngạo Sách đến trước mặt y.
Chỉ thấy Kỷ Vô Địch khuôn mặt tái nhợt, cả người cứng đơ như tấm bia đá, “Chân nhuyễn rồi.”
. . .
Viên Ngạo Sách thấy thế vừa bực mình vừa buồn cười ôm lấy Kỷ Vô Địch, Tả Tư Văn thật hi vọng mình vừa mù vừa điếc. Như vậy sẽ không biết được chân tướng, cũng sẽ không cảm thấy thất lạc như thế rồi.
Hữu Khổng Vũ lấy khuỷu tay huých vào người hắn, “Bại hoại, ngươi than thở cái gì?”
“Ai cần ngươi lo?” Tả Tư Văn nghiêm mặt, bước nhanh theo bóng lưng Viên Ngạo Sách.
“Ngươi không nói ta cũng biết.” Hữu Khổng Vũ giơ tay, chậm chạp theo sát phía sau hắn.
Coi như võ công của hắn và Viên Ngạo Sách còn cách một khoảng, thế nhưng so với Tả Tư Văn thì tốt hơn nhiều.
Tả Tư Văn không để ý tới hắn.
“Ngươi nhất định là vì chuyện của môn chủ cùng với Viên tiên sinh rồi.” Hữu Khổng Vũ ở phía sau hắn không quá nửa thước.
Tả Tư Văn trầm giọng nói: “Lẽ nào ta nên vì chuyện môn chủ có đoạn tụ chi phích mà vui mừng khôn xiết sao?”
Hữu Khổng Vũ nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu. Với cá tính đó của môn chủ có thể tìm được người như Viên tiên sinh, đích thực hiếm có.” Bởi kính nể võ công Viên Ngạo Sách, đánh giá về hắn cũng đề cao không ít.
“Con cháu tự có phúc của con cháu?” Tả Tư Văn đối với việc hắn loạn dùng thành ngữ tục ngữ, tam bất ngũ thì, lấp la lấp lửng đã tập mãi thành quen, chỉ là thản nhiên nói, “Ngươi lúc nào thì nhận môn chủ làm nhi tử?”
Hữu Khổng Vũ nói tiếp: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Ta dạy võ công cho hắn, coi như là sư phụ hắn. Cho nên nói hắn là con ta cũng không sai a.”
Tả Tư Văn thả chậm cước bộ, kinh ngạc mà nhìn hắn. Ánh mắt kia thật giống như thấy trong tảng đá đột nhiên mọc ra một đóa mẫu đơn.
Hữu Khổng Vũ trong lòng đại duyệt, cảm thấy một tháng gần đây ngày đêm đọc sách nhận chữ đổi lấy ánh mắt lúc này của hắn, đích thực đáng giá.
Viên Ngạo Sách mang theo Kỷ Vô Địch một đường vào trong, lúc mới đầu còn rất nhẹ nhàng, thế nhưng càng vào phúc địa (vùng trung tâm), võ công của địch nhân cũng càng ngày càng cao.
Nhất là một đám trước mắt này, ngay cả Viên Ngạo Sách cũng phải thu lại tâm tư đùa giỡn, toàn lực ứng phó.
Kỷ Vô Địch đã sớm ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi người hắn, trốn ở phía sau Tả Tư Văn.
Tả Tư Văn thấy Hữu Khổng Vũ mê muội nhìn chiêu thức của Viên Ngạo Sách, nhịn không được đá một cước, “Còn không đi hỗ trợ!”
Hữu Khổng Vũ dễ dàng tránh được phi cước của hắn, bày ra binh khí, chạy vào chiến trường.
Hai người Thượng Thước Chung Vũ cũng tự chọn một góc mà đánh vào.
Kỷ Vô Địch nói: “Những người này ánh mắt dại ra, rất giống với đám Tôn Ngọc Lương.”
“Lại trúng phải nhiếp hồn thuật.” Tả Tư Văn nói, con mắt hơi nheo lại, “Những người này thoạt nhìn rất quen mắt.”
“Tình nhân cũ sao?” Kỷ Vô Địch tinh thần phấn khởi, “Nhiều như vậy?”
Tả Tư Văn hung hăng trừng mắt liếc y một cái, “Môn chủ!”
Kỷ Vô Địch ủy khuất nói: “Ta chỉ muốn kích thích cho A Hữu đánh nhau anh dũng hơn một chút.”
“Câu vừa rồi của ngươi có kích thích sao?”
“Đương nhiên là có. Ngươi xem.” Kỷ Vô Địch hướng Hữu Khổng Vũ chỉ tay.
Hữu Khổng Vũ quả nhiên đánh rất hăng say.
“Vì hắn là dã man nhân, vốn thích giết người biết chưa?!” Thanh âm của Tả Tư Văn không thấp.
Hữu Khổng Vũ một đao giải quyết một người, con mắt đột nhiên hướng phía bọn họ nhìn qua.
Tả Tư Văn đột nhiên có điểm chột dạ.
Dù sao hắn cũng ở trên chiến trường chém giết, mình cư nhiên lại ở sau lưng hắn nói bậy, quả thật có chút không nghĩa khí.
“A Tả, ngươi xem bên kia.” Ngón tay Kỷ Vô Địch lại chuyển hướng về phía sau đoàn quân khôi lỗi (bù nhìn).
Ở đó có một cái ghế cực lớn, nếu không nhìn kỹ, tuyệt không phát hiện phía sau ghế có người đang ẩn trốn.
Kỷ Vô Địch vỗ tay một cái nói: “Thiếu chút nữa quên cha ta đã nói qua, nhiếp tâm thuật của Lam Diễm Minh là phải ở trong một phạm vi nhất định mới có thể thi triển, nếu không những kẻ trúng nhiếp tâm thuật sẽ bị mất kiểm soát.”
Tả Tư Văn nhãn tình sáng lên, “Ý ngươi là nói, người kia ở đó?”
“Ta đoán thế.”
Tả Tư Văn nhiệt tình sảo lui, hồ nghi nói: “Lão môn chủ vì sao biết được bí mật của nhiếp tâm thuật?”
“Bởi vì. . .” Kỷ Vô Địch kéo dài giọng ra.
“Mà thôi. Lão môn chủ lúc nào cũng có cách của lão môn chủ.” Tả Tư Văn không tiếp tục truy cứu.
Kỷ Vô Địch hiếu kỳ hỏi: “Nếu ta nói, đây là phát hiện của ta thì sao?”
Tả Tư Văn không chút do dự nói: “Viên tiên sinh lúc nào cũng có cách của Viên tiên sinh.”
. . .
Kỷ Vô Địch cảm thấy rất oan uổng, “Kỳ thực ta không có vô dụng như ngươi vẫn nghĩ đâu.”
Tả Tư Văn liếc nhìn y.
“Chí ít,” Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút, lẽ thẳng khí hùng nói, “A Sách là do ta câu dẫn tới!”
“. . .” Tả Tư Văn khóe miệng giật giật, sau đó chậm rãi nói, “Cho nên ta mới nói, Viên tiên sinh lúc nào cũng có cách của Viên tiên sinh.”
Bọn họ bên này tán dóc rất hăng say, thế cục trên chiến trường lại ngày càng không được lạc quan cho lắm.
Những kẻ trúng nhiếp tâm thuật càng ngày càng điên cuồng.
Thượng Thước cùng Chung Vũ đều sắp không chịu nổi nữa rồi.
Kỷ Vô Địch nói: “A Sách, đánh cái ghế!”
Thượng Thước vai trúng một đao, nghe vậy sắc mặt càng khó coi, “Môn chủ. Lúc này ngươi đừng nói đáp một chữ, ngay cả nửa chữ ta cũng đáp không ra.”
(đánh cái ghế = đả y tử, đáp một chữ = đáp nhất tự, hai cái này có cách đọc giống nhau)
“. . .” Chỉ là trên vai rách da một chút, cư nhiên ngay cả lỗ tai cũng không ổn rồi. Tả Tư Văn nhìn không được, trực tiếp xông lên giúp hắn giải vây.
Tả Tư Văn gia nhập vòng chiến, áp lực của mọi người nhẹ đi nhiều.
Chung Vũ lui lại bảo hộ Kỷ Vô Địch.
Kỷ Vô Địch lại vì Viên Ngạo Sách chậm chạp không chịu hành động, không đầu không đuôi mà xông vào.
Viên Ngạo Sách quay đầu nhìn lại, tim thiếu chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trước sau Kỷ Vô Địch đều có ít nhất năm bả đao hướng y chém tới, hơn nữa đao đao trí mạng.
Động tác Viên Ngạo Sách chớp mắt nhanh hơn trước gấp hai. Sau lại hắn đã thử rất nhiều lần, vẫn không thể phát huy được.
Chỉ nghe đinh được một tiếng.
Tất cả đao đang bổ về phía Kỷ Vô Địch đều gãy rơi xuống đất.
Năm bả đao dĩ nhiên chỉ phát ra một tiếng!
Viên Ngạo Sách đem Kỷ Vô Địch ôm vào lòng, vừa đối phó với Lam Diễm Minh vừa cả giận nói: “Ngay cả xem náo nhiệt cũng không biết sao?”
Kỷ Vô Địch bĩu môi nói: “Ai bảo ngươi không để ý đến ta.”
“Ngươi bảo ta chém cái ghế kia?” Thần tình Viên Ngạo Sách có chút cổ quái.
Kỷ Vô Địch gật đầu.
“Đó là vật lúc còn sống sư phụ ta yêu nhất.”
Kỷ Vô Địch thỏa hiệp nói: “Vậy ngươi có thể không chém cái ghế, chỉ chém kẻ trốn sau cái ghế không?”
“Không.” Viên Ngạo Sách trả lời rất nhanh.
Kỷ Vô Địch: “. . .”
“Ta chỉ có thể dùng chưởng đem hắn đánh chết!” Viên Ngạo Sách nói, thân như thiểm điện, cấp tốc vượt qua vòng vây của Lam Diễm Minh, một chưởng đánh về phía cái ghế.
Người trốn phía sau ghế cũng không phải kẻ điếc, từ lúc Kỷ Vô Địch điên cuồng đòi đánh cái ghế đã âm thầm nâng cao tinh thần cảnh giác, đợi khi Viên Ngạo Sách hung hăng đánh tới, hắn lập tức lăn một cái, từ sau ghế xoay người đi ra.
Tả Tư Văn từ nãy đã rất chú ý đến động tĩnh nơi này, nhìn thấy người nọ lộ diện, kinh ngạc nói: “Đoan Mộc trang chủ!”
Đoan Mộc Mộ Dung vội vã đứng lên, không chút kinh hoảng mà sửa lại y phục.
Kỷ Vô Địch tựa ở trong lòng Viên Ngạo Sách, mỉm cười nói: “Đoan Mộc trang chủ, ta đến thăm nhi tử ngươi.”
Đoan Mộc Mộ Dung vẻ mặt như băng sương, phảng phất như không thấy, hết sức chăm chú vào chiến trường, miệng khẽ nhúc nhích.
Cao thủ của Lam Diễm Minh chậm rãi lùi về cạnh hắn.
Kỷ Vô Địch kéo vạt áo Viên Ngạo Sách nói: “A Sách, hắn không để ý đến ta.”
“Không để ý càng tốt. Khỏi lo chuyện ngoại tình.” Viên Ngạo Sách tiếp tục đại nghiệp sát phạt.
Kỷ Vô Địch mếu máo nói: “Hắn vừa già vừa xấu. . .”
Đoan Mộc Mộ Dung rốt cục mở miệng, lại là nổi giận đùng đùng, “Ngươi nói ai vừa già vừa xấu?!”
Kỷ Vô Địch thâm thúy nói: “Ai có thì tự mình biết.”
Cả đời Đoan Mộc Mộ Dung, khó tha thứ nhất là kẻ nào dám nói hắn xấu.
Hắn xuất thân hạnh lâm thế gia, tổ tiên ở vùng Giang Nam cũng coi như có chút danh tiếng. Trong mắt nhiều người sinh hoạt của hắn tuy không tính là đại phú đại quý, nhưng cũng là cơm áo không lo. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn có một vướng mắc khó có thể nói ra —— Hoa gia.
Từ khi hiểu chuyện, hắn đã đối với dung mạo của mình thập phần tự tin, người xung quanh cũng thường khen hắn thanh tú vô song. Nhưng loại tự tin này gặp phải phụ thân của Hoa Hoài Tú là Hoa Vân Hải thì đã hoàn toàn biến thành tự ti rồi.
Thiên hạ cư nhiên còn có nhân vật như trăng sao lấp lánh tỏa sáng như vậy sao! Mình ở trước mặt của hắn, quả thực nhỏ bé hèn mọn như con kiến hôi.
Từ đó, hắn ngoại trừ đố kị Hoa Vân Hải ra, còn len lén ghét luôn cả Hoa gia. Hắn vẫn cảm thấy, nếu không vì Hoa gia tài hùng thế đại, tuyệt không có một Hoa Vân Hải không nhiễm sương khói nhân gian như thế.
Vậy nên lúc Lam Diễm Minh minh chủ tìm tới hắn, nói ra kế hoạch muốn hắn phối hợp thì, hắn không nói hai lời lập tức đáp ứng.
Dù không thể thắng được dung mạo của Hoa Vân Hải, hắn cũng phải thắng ở phương diện khác! Chỉ cần có thể hạ Hoa gia, nỗ lực hơn nữa cũng nguyện ý.
Kỷ Vô Địch thấy sắc mặt hắn không ngừng biến ảo, nhỏ giọng đối Viên Ngạo Sách nói: “A Sách, ngươi đoán, hắn có phải là một kẻ quái dị, tùy tiện lột da mặt kẻ đã chết đắp lên không?”
Viên Ngạo Sách cũng nhìn ra Đoan Mộc Mộ Dung thập phần lưu ý đối với dung mạo của mình, hùa theo nói: “Vậy vận khí của hắn quá kém rồi, tùy tiện lột lại lột trúng khuôn mặt như thế.”
*********************
[1] nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai: câu này có 2 nghĩa “một người làm quan cả họ được nhờ” và “một người giữ cửa vạn người khó qua”. Trong này lấy ý của câu thứ 2 ^^