Hùng Cách Cách đeo chiếc túi da đựng một cuộn giấy vệ sinh và một chiếc cốc rỗng, đi tới ngân hàng, đầu tiên là nhập hai tháng tiền lương vào tài khoản của ba Hùng, để trong nhà biết, hiện tại cô sống rất tốt. Sau đó, đi bâng quơ trên đường
Thời gian cơm trưa sắp đến, cô theo bản năng đi vào siêu thị lớn nằm gần công ty, đi tới khu thức ăn chín, đầu tiên là lấm la lấm lét quan sát một vòng, thấy không có ai coi chừng “đồ ăn nếm thử”, bèn giả bộ chọn đồ ăn giống như thường ngày, cực kỳ chăm chỉ nhấm nháp “đồ ăn nếm thử”.
Sau khi đi tới đi lui “nếm thử” hai vòng, Hùng Cách Cách phát hiện mình bị bại lộ rồi. Có hai nhân nhiên trừng mắt nhìn cô. Hùng Cách Cách lập tức cúi thấp đầu, giả bộ không nhìn thấy. Ăn đi, ăn no rồi tính. Nếu là “đồ ăn nếm thử”, cũng không viết “số lượng” nếm thử, vậy thì không thể trách cô thử hơi nhiều.
Thật ra thì, người chú ý tới Hùng Cách Cách, đâu chỉ có hai nhân viên này?
Phó Khương đã lượn hết một vòng lớn trong khu vực đồ chơi trẻ em của siêu thị, lúc đang chuẩn bị ra khỏi đó thì nhìn thấy một cô gái đang vùi đầu vào ăn “đồ ăn nếm thử” ở khu thức ăn chín.
Cô gái đó có mái tóc ngố rất dài, che lại hơn nửa gương mặt. Cô ta mặc một bộ đồ công sở màu xám, đi đôi giày cùng màu. Cô ta cầm cây tăm, mỗi lần đều chỉ xiên một miếng lòng nướng nhỏ, sau đó nhanh chóng nhét vào miệng, rồi nhanh chóng lặp lại. Động tác, tư thế, tốc độ kia thật sự giống như con thỏ rừng ra ngoài kiếm ăn, lúc nào cũng cảnh giác sợ đại bàng bắt được, và luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn.
Ái chà…. Lại là cô.
Âm thanh đói bụng ục ục truyền ra từ bụng Phó Khương. Anh nhếch môi cười, đi về phía Hùng Cách Cách. Thật sự là đã rất lâu rồi dụng vọng của anh chưa được thỏa mãn .
Không thể không nói, làn da trắng nõn, miệng nhỏ xinh xắn và hai má phồng lên lúc nhai nhanh làm anh thèm ăn.
Phó Khương ưu nhã đi đến bên cạnh Hùng Cách Cách. Ngón tay thon dài cầm lên một cây tăm cắm vào một miếng lòng nước, động tác hết sức thuần thục, đến khi cắm đầy cây tăm mới đưa vào trong miệng, từ từ nhai rồi nuốt xuống.
Hùng Cách Cách nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhủ thầm: một người đàn ông ăn mặc lịch sự, vẻ ngoài đẹp trai là thế lại đi làm những việc không biết xấu hổ như vậy, đã thế còn bình tĩnh ung dung mặt không đổi sắc, quả nhiên là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài!
Phó Khương sau khi ăn hết nửa bàn lòng nướng thì quay đầu lại hỏi Hùng Cách Cách: “Khu đồ uống đang có hoạt động uống thử sản phẩm mới, cô muốn đi cùng tôi không?”
Giọng nói này, dễ nghe quá đi mất!
Nai con trong lòng Hùng Cách Cách đang điên cuồng nhảy múa, cô vội vàng dùng lực gật đầu, sau đó nhấc chân vui vẻ theo sát phía sau Phó Khương đi đến khu đồ uống.
Đi tới đi lui, Hùng Cách Cách nhíu mày. Tại sao cô lại cảm thấy giọng nói của người này quen quen nhỉ?
Hùng Cách Cách bước nhanh hai bước đi tới bên cạnh anh ta, hai mắt cẩn thận quan sát anh.
Người đàn ông này cao chừng 1m8, tứ chi thon dài, vòng eo mảnh khảnh, nước da màu lúa mạch lộ ra ngoài rất đẹp. Tóc anh rất mềm có mấy sợi rũ xuống trước trán, còn lại được cắt tỉa tùy ý sau tai. Tóc anh không phải màu đen nhánh mà là màu cây đay rất gợi cảm.
Ngũ quan của anh không phải là vẻ đẹp khiến người ta trầm trồ, nhưng lại có cảm giác khó nói thành lời, giống như… giống như mưa bụi lất phất không nhìn rõ nhưng lại không nhịn được phải ca ngợi và cảm thán.
Mắt của anh màu cà phê đậm rất mê người. Thỉnh thoảng có ánh sáng xẹt qua lại thành màu hổ phách. Đôi mắt anh giống như hai viên ngọc lưu ly sáng chói vô cùng, mê mẩn lòng người.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, xem ra tâm trạng rất tốt. Nụ cười thoải mái đó làm người ta không nhịn được muốn gần gũi.
Anh mặc áo khoác vàng nhạt, áo sơ mi trắng và quần đen, rất khiêm tốn bình thường nhưng lại cực kỳ lịch sự.
Bất luận là cảm giác từ chi tiết hay tổng thể mà nói thì người đàn ông trước mắt này, tuyệt đối là cực phẩm trong hàng cực phẩm.
Máu sói của Hùng Cách Cách sôi trào! Trong đầu thổi qua mấy chữ to đùng —— có thể làm công cũng có thể làm thụ!
Hai người lần lượt đi tới khu đồ uống, dưới sự nhiệt tình chào mời của cô gái bán hàng, Phó Khương và Hùng Cách Cách chia nhau ra nếm thử ba loại đồ uống mới. Sau đó dưới ánh mắt tha thiết của cô gái bán hàng, hai người vô cùng tự nhiên xoay người rời đi.
Phó Khương đề nghị: “Dạo này khu bánh ngọt cũng có bánh mới ra lò.”
Hùng Cách Cách hết sức phối hợp gật đầu lần nữa, bày tỏ mình cũng muốn đi ăn.
Vì vậy, hai người cùng nhau đi tới khu bánh ngọt.
Đi tới đi lui, Phó Khương quay đầu hỏi Hùng Cách Cách, “Cô bị sa thải rồi hả ?”
Hùng Cách Cách cả kinh, theo bản năng hỏi: “Làm sao anh biết?”
Phó Khương nhếch môi cười, hơi có mùi của Tiên Phong Đạo Cốt. Anh ta chỉ vào thẻ nhân viên ghim trên ngực Hùng Cách Cách giải thích: “Nghe nói công việc trong ‘ Phó thị ’ rất cực đoan. Người làm bên sáng tác có thể tùy ý kiểm soát thời gian của mình, chỉ cần đến kỳ nộp tác phẩm là được. Nhương làm nhân viên ở khu công tác bắt buộc phải trải qua cuộc sống sáng nắng chiều mưa. ‘Phó thị’ làm sao có thể cho phép nhân viên đi dạo siêu thị trong thời gian làm việc chứ?”
Hai mắt phía sau tóc mái ngố của Hùng Cách Cách phát ra hai tia sáng sùng bái tột độ. Trong lòng cô đang cúng bái reo hò: “Đúng là liệu việc như thần!”
Phó Khương quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Cô hay tới chỗ này à?”
Hùng Cách Cách đáp: “Ừ.”
Phó Khương lại hỏi: “Trưa nào cũng tới?”
Hùng Cách Cách lại đáp “Ừ” .
Phó Khương hỏi lần nữa: “Trưa nào cũng đi ăn ‘đồ ăn nếm thử’?”
Hùng Cách Cách hơi suy tư một chút, vốn định phủ nhận bởi đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nhưng lại không muốn lừa gạt “thần tiên” . Hơn nữa cô có nói hay không thì cũng chẳng quan trọng lắm, “thần tiên” nhất định đã hiểu rõ tất cả việc của cô. Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách gật đầu vô cùng biết điều, rồi lại “ừ” một tiếng.
Phó Khương dừng bước nhìn về phía Hùng Cách Cách hỏi: “Ngoài ‘ừ’ ra cô không muốn nói những thứ khác à?”
Cảm tình của Hùng Cách Cách tựa như đang lên men. Qua khoảng năm sáu giây rốt cuộc cô mở miệng thử dò xét nói: “Anh có vẻ như biết rất nhiều nhỉ?”
Phó Khương cười nhẹ một tiếng. Khóe môi khẽ nhếch lên, đáy mắt lơ đễnh nhàn nhạt lập tức hạ gục trái tim Hùng Cách Cách.
Nụ cười của Phó Khương càng làm địa vị “thần tiên” của anh trong lòng Hùng Cách Cách thêm vững chắc.
Hùng Cách Cách cho rằng người khiêm tốn trước giờ đều là cao nhân có bản lĩnh nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Ví dụ như….bản thân cô chẳng hạn. Thật ra thì cô là người cũng có lai lịch lắm chứ. Nhà cô là quan võ nổi danh gần xa! Mẹ cô là “thầy phong thủy” biết coi bói càng nổi tiếng hơn.
Hùng Cách Cách ngước nhìn Phó Khương dào dạt lòng tôn sùng, hết sức mong đợi hỏi: “Vậy anh có thể coi xem tháng trước tôi đánh mất 20 đồng ở đâu không? Còn có thể tìm về được không?” Câu hỏi này Hùng Cách Cách thật sự muốn hỏi mẹ già của cô, nhưng mẹ già “thầy phong thủy” biết coi bói này của cô lại rất khó để chỉ ra được chỗ sai cho người ta. Mẹ Hùng là “biết năm mươi năm trước, tính năm mươi năm sau”. Thậm chí những chuyện đã xảy ra trong những năm đó bà đại khái cũng không biết. Được rồi, không thể nói là không biết, là không muốn biết, không thèm biết. Sư phụ mà, nếu có thể nhìn xa trông rộng thì không thể quá thực tế. Những thứ thực tế là vì nó quá thực tế, vì vậy tính ra không tốt.
Hùng Cách Cách đeo chiếc túi da đựng một cuộn giấy vệ sinh và một chiếc cốc rỗng, đi tới ngân hàng, đầu tiên là nhập hai tháng tiền lương vào tài khoản của ba Hùng, để trong nhà biết, hiện tại cô sống rất tốt. Sau đó, đi bâng quơ trên đường
Thời gian cơm trưa sắp đến, cô theo bản năng đi vào siêu thị lớn nằm gần công ty, đi tới khu thức ăn chín, đầu tiên là lấm la lấm lét quan sát một vòng, thấy không có ai coi chừng “đồ ăn nếm thử”, bèn giả bộ chọn đồ ăn giống như thường ngày, cực kỳ chăm chỉ nhấm nháp “đồ ăn nếm thử”.
Sau khi đi tới đi lui “nếm thử” hai vòng, Hùng Cách Cách phát hiện mình bị bại lộ rồi. Có hai nhân nhiên trừng mắt nhìn cô. Hùng Cách Cách lập tức cúi thấp đầu, giả bộ không nhìn thấy. Ăn đi, ăn no rồi tính. Nếu là “đồ ăn nếm thử”, cũng không viết “số lượng” nếm thử, vậy thì không thể trách cô thử hơi nhiều.
Thật ra thì, người chú ý tới Hùng Cách Cách, đâu chỉ có hai nhân viên này?
Phó Khương đã lượn hết một vòng lớn trong khu vực đồ chơi trẻ em của siêu thị, lúc đang chuẩn bị ra khỏi đó thì nhìn thấy một cô gái đang vùi đầu vào ăn “đồ ăn nếm thử” ở khu thức ăn chín.
Cô gái đó có mái tóc ngố rất dài, che lại hơn nửa gương mặt. Cô ta mặc một bộ đồ công sở màu xám, đi đôi giày cùng màu. Cô ta cầm cây tăm, mỗi lần đều chỉ xiên một miếng lòng nướng nhỏ, sau đó nhanh chóng nhét vào miệng, rồi nhanh chóng lặp lại. Động tác, tư thế, tốc độ kia thật sự giống như con thỏ rừng ra ngoài kiếm ăn, lúc nào cũng cảnh giác sợ đại bàng bắt được, và luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn.
Ái chà…. Lại là cô.
Âm thanh đói bụng ục ục truyền ra từ bụng Phó Khương. Anh nhếch môi cười, đi về phía Hùng Cách Cách. Thật sự là đã rất lâu rồi dụng vọng của anh chưa được thỏa mãn .
Không thể không nói, làn da trắng nõn, miệng nhỏ xinh xắn và hai má phồng lên lúc nhai nhanh làm anh thèm ăn.
Phó Khương ưu nhã đi đến bên cạnh Hùng Cách Cách. Ngón tay thon dài cầm lên một cây tăm cắm vào một miếng lòng nước, động tác hết sức thuần thục, đến khi cắm đầy cây tăm mới đưa vào trong miệng, từ từ nhai rồi nuốt xuống.
Hùng Cách Cách nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhủ thầm: một người đàn ông ăn mặc lịch sự, vẻ ngoài đẹp trai là thế lại đi làm những việc không biết xấu hổ như vậy, đã thế còn bình tĩnh ung dung mặt không đổi sắc, quả nhiên là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài!
Phó Khương sau khi ăn hết nửa bàn lòng nướng thì quay đầu lại hỏi Hùng Cách Cách: “Khu đồ uống đang có hoạt động uống thử sản phẩm mới, cô muốn đi cùng tôi không?”
Giọng nói này, dễ nghe quá đi mất!
Nai con trong lòng Hùng Cách Cách đang điên cuồng nhảy múa, cô vội vàng dùng lực gật đầu, sau đó nhấc chân vui vẻ theo sát phía sau Phó Khương đi đến khu đồ uống.
Đi tới đi lui, Hùng Cách Cách nhíu mày. Tại sao cô lại cảm thấy giọng nói của người này quen quen nhỉ?
Hùng Cách Cách bước nhanh hai bước đi tới bên cạnh anh ta, hai mắt cẩn thận quan sát anh.
Người đàn ông này cao chừng m, tứ chi thon dài, vòng eo mảnh khảnh, nước da màu lúa mạch lộ ra ngoài rất đẹp. Tóc anh rất mềm có mấy sợi rũ xuống trước trán, còn lại được cắt tỉa tùy ý sau tai. Tóc anh không phải màu đen nhánh mà là màu cây đay rất gợi cảm.
Ngũ quan của anh không phải là vẻ đẹp khiến người ta trầm trồ, nhưng lại có cảm giác khó nói thành lời, giống như… giống như mưa bụi lất phất không nhìn rõ nhưng lại không nhịn được phải ca ngợi và cảm thán.
Mắt của anh màu cà phê đậm rất mê người. Thỉnh thoảng có ánh sáng xẹt qua lại thành màu hổ phách. Đôi mắt anh giống như hai viên ngọc lưu ly sáng chói vô cùng, mê mẩn lòng người.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, xem ra tâm trạng rất tốt. Nụ cười thoải mái đó làm người ta không nhịn được muốn gần gũi.
Anh mặc áo khoác vàng nhạt, áo sơ mi trắng và quần đen, rất khiêm tốn bình thường nhưng lại cực kỳ lịch sự.
Bất luận là cảm giác từ chi tiết hay tổng thể mà nói thì người đàn ông trước mắt này, tuyệt đối là cực phẩm trong hàng cực phẩm.
Máu sói của Hùng Cách Cách sôi trào! Trong đầu thổi qua mấy chữ to đùng —— có thể làm công cũng có thể làm thụ!
Hai người lần lượt đi tới khu đồ uống, dưới sự nhiệt tình chào mời của cô gái bán hàng, Phó Khương và Hùng Cách Cách chia nhau ra nếm thử ba loại đồ uống mới. Sau đó dưới ánh mắt tha thiết của cô gái bán hàng, hai người vô cùng tự nhiên xoay người rời đi.
Phó Khương đề nghị: “Dạo này khu bánh ngọt cũng có bánh mới ra lò.”
Hùng Cách Cách hết sức phối hợp gật đầu lần nữa, bày tỏ mình cũng muốn đi ăn.
Vì vậy, hai người cùng nhau đi tới khu bánh ngọt.
Đi tới đi lui, Phó Khương quay đầu hỏi Hùng Cách Cách, “Cô bị sa thải rồi hả ?”
Hùng Cách Cách cả kinh, theo bản năng hỏi: “Làm sao anh biết?”
Phó Khương nhếch môi cười, hơi có mùi của Tiên Phong Đạo Cốt. Anh ta chỉ vào thẻ nhân viên ghim trên ngực Hùng Cách Cách giải thích: “Nghe nói công việc trong ‘ Phó thị ’ rất cực đoan. Người làm bên sáng tác có thể tùy ý kiểm soát thời gian của mình, chỉ cần đến kỳ nộp tác phẩm là được. Nhương làm nhân viên ở khu công tác bắt buộc phải trải qua cuộc sống sáng nắng chiều mưa. ‘Phó thị’ làm sao có thể cho phép nhân viên đi dạo siêu thị trong thời gian làm việc chứ?”
Hai mắt phía sau tóc mái ngố của Hùng Cách Cách phát ra hai tia sáng sùng bái tột độ. Trong lòng cô đang cúng bái reo hò: “Đúng là liệu việc như thần!”
Phó Khương quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Cô hay tới chỗ này à?”
Hùng Cách Cách đáp: “Ừ.”
Phó Khương lại hỏi: “Trưa nào cũng tới?”
Hùng Cách Cách lại đáp “Ừ” .
Phó Khương hỏi lần nữa: “Trưa nào cũng đi ăn ‘đồ ăn nếm thử’?”
Hùng Cách Cách hơi suy tư một chút, vốn định phủ nhận bởi đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nhưng lại không muốn lừa gạt “thần tiên” . Hơn nữa cô có nói hay không thì cũng chẳng quan trọng lắm, “thần tiên” nhất định đã hiểu rõ tất cả việc của cô. Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách gật đầu vô cùng biết điều, rồi lại “ừ” một tiếng.
Phó Khương dừng bước nhìn về phía Hùng Cách Cách hỏi: “Ngoài ‘ừ’ ra cô không muốn nói những thứ khác à?”
Cảm tình của Hùng Cách Cách tựa như đang lên men. Qua khoảng năm sáu giây rốt cuộc cô mở miệng thử dò xét nói: “Anh có vẻ như biết rất nhiều nhỉ?”
Phó Khương cười nhẹ một tiếng. Khóe môi khẽ nhếch lên, đáy mắt lơ đễnh nhàn nhạt lập tức hạ gục trái tim Hùng Cách Cách.
Nụ cười của Phó Khương càng làm địa vị “thần tiên” của anh trong lòng Hùng Cách Cách thêm vững chắc.
Hùng Cách Cách cho rằng người khiêm tốn trước giờ đều là cao nhân có bản lĩnh nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Ví dụ như….bản thân cô chẳng hạn. Thật ra thì cô là người cũng có lai lịch lắm chứ. Nhà cô là quan võ nổi danh gần xa! Mẹ cô là “thầy phong thủy” biết coi bói càng nổi tiếng hơn.
Hùng Cách Cách ngước nhìn Phó Khương dào dạt lòng tôn sùng, hết sức mong đợi hỏi: “Vậy anh có thể coi xem tháng trước tôi đánh mất đồng ở đâu không? Còn có thể tìm về được không?” Câu hỏi này Hùng Cách Cách thật sự muốn hỏi mẹ già của cô, nhưng mẹ già “thầy phong thủy” biết coi bói này của cô lại rất khó để chỉ ra được chỗ sai cho người ta. Mẹ Hùng là “biết năm mươi năm trước, tính năm mươi năm sau”. Thậm chí những chuyện đã xảy ra trong những năm đó bà đại khái cũng không biết. Được rồi, không thể nói là không biết, là không muốn biết, không thèm biết. Sư phụ mà, nếu có thể nhìn xa trông rộng thì không thể quá thực tế. Những thứ thực tế là vì nó quá thực tế, vì vậy tính ra không tốt.