Cô dè dặt ngồi vào bên cạnh Tô Hàng phân loại các bản phác họa. Các bản phác họa đẹp sẽ được đặt ngay ngắn ở một góc trên bàn; những bản bỏ cô sẽ xếp nó trên bàn chơi trò tô màu.
Thời gian vô tình trôi đi trong lúc cô đang tô tô vẽ vẽ, mí mắt trê của Hùng Cách Cách bắt đầu hôn mí mắt dười. Cô lắc đầu để mình tỉnh táo một chút. Vất vả kiên trì tới lúc tô màu xong đống phác họa thì người đã buồn ngủ muốn chết rồi.
Ba giờ rưỡi sáng Tô Hàng duỗi lưng, xoa cái cổ cứng ngắc, lắc cổ tay. Khi anh đứng lên chuẩn bị đi rót cà phê thì lại phát hiện Hùng Cách Cách đã ngủ thiếp trên bàn của anh. Mà bên dưới tay của cô đang đè lên một đống bản phác họa bỏ đi.
Tô Hàng rút bản phác họa từ dưới tay Hùng Cách Cách ra lật xem.
Anh nhận thấy rằng mặc dù kỹ thuật tô màu của cô vẫn còn non nhưng màu sắc sử dụng lại cực tốt. Màu sắc rất đơn giản, cảm giác rất phóng khoáng, không giống với bút tích của một cô gái.
Nhìn bản phác họa từ đầu tới cuối một lượt, rất dễ nhận thấy, Hùng Cách Cách đã tiến bộ vượt bậc.
Hùng Cách Cách là người rất đặc biệt
Bức họa được Hùng Cách Cách tô màu đều là những thứ anh vứt đi. Còn những bức có ích đều được Hùng Cách Cách chọn ra xếp ở một góc trên bàn.
Mấy trợ lý trước của anh trước giờ không phân biệt rõ được các bản phác họa cái nào cần, cái nào là bỏ. Nhưng Hùng Cách Cách lại phân rất rõ ràng.
Không biết vì sao mà anh lại phát hiện ra một chuyện, mỗi lần có Hùng Cách Cách ở bên là quá trình sáng tác của anh lại đặc biệt suôn sẻ. Những bản phác họa nhìn thì tưởng như được vẽ một cách tùy tiện, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả bất ngờ.
Tô Hàng đặt bản vẽ xuống, lẳng lặng quan sát gương mặt nhỏ nhắn của Hùng Cách Cách.
Tô Hàng cảm thấy, lúc này anh giống như đang suy tư gì đó, nhưng trên thực tế anh chỉ nhìn chăm chú Hùng Cách Cách, không suy nghĩ gì cả.
Một lúc lâu sau, anh vén mái ngố dài của Hùng Cách lên để nó lởn vởn trên ngón tay anh. Cảm giác khi sờ vào rất mềm mại làm tim người ta đập thình thịch. Trước kia sao anh lại không phát hiện tóc Hùng Cách Cách rất mềm nhỉ?
Hùng Cách Cách không tỉnh, vẫn ngủ ngon lành.
Tô Hàng biết một khi Hùng Cách Cách đã ngủ thì có mà sét đánh bên tai cũng không tỉnh.
Ngủ trên ghế không thoải mái nên anh ôm cô về giường. Thế nhưng không biết trong lòng anh có gì quấy rối, anh không muốn ôm Hùng Cách Cách về phòng cô mà…. Muốn để cô ngủ trên giường anh.
Được rồi, trước giờ anh là một người rất tùy hứng nên cũng không ngại làm nhiều thêm một lần.
Tô Hàng cúi người xuống bế Hùng Cách Cách lên.
Hùng Cách Cách giống như chú mèo, đôi môi hồng hơi mở ra, ngáy khò khò.
Trông cô rất hấp dẫn.
Lòng Tô Hàng mềm nhũn. Mắt anh khẽ chớp, nhẹ nhàng ôm chặt Hùng Cách Cách, dường như…. Không muốn đặt cô xuống.
Đúng lúc này trên đồng hồ chỉ bốn giờ tròn.
Cơ thể giống như con cá chạch của Hùng Cách Cách bất ngờ bật ra khỏi ngực Tô Hàng. Cô vẫn nhắm mắt, hét lớn một tiếng"Hàaa...!" , vung quyền, bày ra tư thế chiến đấu.
Hình như trên nắm đấm đã sượt qua một thứ gì đó, nó mềm mềm, đặc sánh. Có lẽ là nằm mơ.
Hùng Cách Cách chép miệng, ngửa người ra sau muốn ngã xuống giường của mình. Vậy mà, đúng lúc này một tiếng hét to đâm thủng màng nhĩ của cô: “Hùng Cách Cách!”
Hùng Cách Cách lập tức mở mắt, hô to một tiếng “có!” , người ngả về sau lập tức đứng thẳng lại.
Đứng trước mặt Hùng Cách Cách là một anh chàng mặt mũi be bét máu.
Hùng Cách Cách chớp mắt, dịch người về phía sau, hỏi dò: "Anh là....Tô Hàng?"
Tô Hàng chỉ vào mũi mình, cắn hàm hung tợn hỏi: "Cô nghĩ tôi là ai? !"
Hùng Cách Cách nhận thức được mình đã gây họa rồi.
Tay cô lục lọi lấy được một miếng vải trên giường bịt lên mũi Tô Hàng.
Lúc này mặc dù Tô Hàng không thể nói chuyện nhưng điều đó của không trở ngại tới việc anh dùng mắt trừng người ta.
Hùng Cách Cách cúi đầu, làm bộ biết lỗi.
Khi máu mũi ngừng chảy, Tô Hàng mở miệng giễu cợt: "Hùng Cách Cách, cô có tiền đồ thật đấy. Chuyện hôm nay cô giải thích thế nào?"
Hùng Cách Cách mím môi, thầm nói: anh bảo tôi nói cái gì? Nói tất cả là lỗi của tôi. Chỉ là nhìn bộ dạng của Tô Hàng, dù không nói vẫn là sai.
Hùng Cách Cách hạ quyết tâm đáp: "Tôi muốn nói chính là, trải qua chuyện này tôi phát hiện xương tay quả là cứng hơn xương mũi."
Tô Hàng vui vẻ. Anh gật đầu liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách, "Cú đấm của cô cứng, đúng không? Trong ngăn kéo của tôi của có mấy quả óc chó, cô dùng nắm đấm đập vỡ chúng cho tôi. Để tôi chứng minh xem rốt cuộc là nắm đấm của cô cứng hay là quả óc chó của tôi cứng?”
Hùng Cách Cách cụp vai không lên tiếng.
Không biết vì sao nhìn Hùng Cách Cách như vậy, Tô Hàng lại càng tức giận. Anh chọc vào ót Hùng Cách Cách quở trách: "Nhìn cái bộ dạng khiếp đảm của cô kìa! Mẹ cô sinh cô ra là để cho người ta ức hiếp hả? Cá tính của cô đâu? Tự tôn của cô đâu? Được rồi được rồi, tôi không nói cô nữa, nhìn đã thấy phiền!”
Hùng Cách Cách xoay đầu đi, thầm mắng trong lòng: đúng là đồ con lợn! Nếu như anh không phải là ông chủ của tôi thì tôi đã thiêu rụi anh không để lại dấu vết rồi! Anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm chứ gì?
Tô Hàng nhìn dáng vẻ uất ức của Hùng Cách Cách, trong lòng hơi ảo não, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác, "Tôi vừa mới coi mấy bản phác họa cô tô màu, bút pháp non nớt chứ đừng nói gì đến kỹ xảo...." Nói đến đây dường như anh nhận ra mình lại đang phê bình Hùng Cách Cách, vì vậy lập tức vắt óc suy nghĩ, cố nặn ra một câu khích lệ, "Nhưng cũng tiến bộ rất lớn, trình độ từ mức học sinh tiểu học tiến bộ lên học sinh cấp ba.” Ách… câu này cũng được coi là khích lệ người chứ?
Hùng Cách Cách biện giải cho mình: "Phải là trình độ lớp sáu tiểu học chứ?"
Tô Hàng quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, lần đầu tiên thỏa hiệp: "Ừm, cứ coi là vậy đi."
Hùng Cách Cách rất vui vẻ, lập tức ngẩng đầu lên thề son sắt: "Đợi tôi vẽ nhiều nhất định sẽ tiến bộ hơn." Suy nghĩ một lát lại không tự tin dò hỏi, "Đúng không?"
Tô Hàng nhăn mày đáp: "Học cùng tôi dĩ nhiên sẽ rất tiến bộ. Sau này buổi tối hàng ngày cô đến phòng tôi, tôi chỉ cho vài điều.”
Hùng Cách Cách vui vẻ gật đầu. Cô thích xem manga, nếu như có thể tự mình vẽ manga, vậy thật sự quá cool! Cô muốn vẽ ra bức tranh xxoo của Tô Hàng và Phó Bạc Yến, muốn để Phó Bạc Yến bạo “cúc hoa” của Tô Hàng! Máu tươi tất nhiên là phải chảy thành hàng chậu rồi! Grừ…. grừ… Hùng Cách Cách, mày có thể làm được! Mày rất mạnh mẽ!
Nếu như Tô Hàng biết lối suy nghĩ trong đầu Hùng Cách Cách, nhất định sẽ không dạy Hùng Cách Cách vẽ manga. Đáng tiếc, anh không biết.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách cao hứng, tâm trạng cũng tốt lên đôi chút.
Anh đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa máu mũi trên mặt. Nhưng khi đứng trước gương anh cực kỳ kinh hãi phát hiện, vài mềm anh dùng để bịt mũi ấy thế mà là…. Tất thối tối qua anh thay!
"Hùng! Cách! Cách!" Tô Hàng gầm thét.
Cô dè dặt ngồi vào bên cạnh Tô Hàng phân loại các bản phác họa. Các bản phác họa đẹp sẽ được đặt ngay ngắn ở một góc trên bàn; những bản bỏ cô sẽ xếp nó trên bàn chơi trò tô màu.
Thời gian vô tình trôi đi trong lúc cô đang tô tô vẽ vẽ, mí mắt trê của Hùng Cách Cách bắt đầu hôn mí mắt dười. Cô lắc đầu để mình tỉnh táo một chút. Vất vả kiên trì tới lúc tô màu xong đống phác họa thì người đã buồn ngủ muốn chết rồi.
Ba giờ rưỡi sáng Tô Hàng duỗi lưng, xoa cái cổ cứng ngắc, lắc cổ tay. Khi anh đứng lên chuẩn bị đi rót cà phê thì lại phát hiện Hùng Cách Cách đã ngủ thiếp trên bàn của anh. Mà bên dưới tay của cô đang đè lên một đống bản phác họa bỏ đi.
Tô Hàng rút bản phác họa từ dưới tay Hùng Cách Cách ra lật xem.
Anh nhận thấy rằng mặc dù kỹ thuật tô màu của cô vẫn còn non nhưng màu sắc sử dụng lại cực tốt. Màu sắc rất đơn giản, cảm giác rất phóng khoáng, không giống với bút tích của một cô gái.
Nhìn bản phác họa từ đầu tới cuối một lượt, rất dễ nhận thấy, Hùng Cách Cách đã tiến bộ vượt bậc.
Hùng Cách Cách là người rất đặc biệt
Bức họa được Hùng Cách Cách tô màu đều là những thứ anh vứt đi. Còn những bức có ích đều được Hùng Cách Cách chọn ra xếp ở một góc trên bàn.
Mấy trợ lý trước của anh trước giờ không phân biệt rõ được các bản phác họa cái nào cần, cái nào là bỏ. Nhưng Hùng Cách Cách lại phân rất rõ ràng.
Không biết vì sao mà anh lại phát hiện ra một chuyện, mỗi lần có Hùng Cách Cách ở bên là quá trình sáng tác của anh lại đặc biệt suôn sẻ. Những bản phác họa nhìn thì tưởng như được vẽ một cách tùy tiện, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả bất ngờ.
Tô Hàng đặt bản vẽ xuống, lẳng lặng quan sát gương mặt nhỏ nhắn của Hùng Cách Cách.
Tô Hàng cảm thấy, lúc này anh giống như đang suy tư gì đó, nhưng trên thực tế anh chỉ nhìn chăm chú Hùng Cách Cách, không suy nghĩ gì cả.
Một lúc lâu sau, anh vén mái ngố dài của Hùng Cách lên để nó lởn vởn trên ngón tay anh. Cảm giác khi sờ vào rất mềm mại làm tim người ta đập thình thịch. Trước kia sao anh lại không phát hiện tóc Hùng Cách Cách rất mềm nhỉ?
Hùng Cách Cách không tỉnh, vẫn ngủ ngon lành.
Tô Hàng biết một khi Hùng Cách Cách đã ngủ thì có mà sét đánh bên tai cũng không tỉnh.
Ngủ trên ghế không thoải mái nên anh ôm cô về giường. Thế nhưng không biết trong lòng anh có gì quấy rối, anh không muốn ôm Hùng Cách Cách về phòng cô mà…. Muốn để cô ngủ trên giường anh.
Được rồi, trước giờ anh là một người rất tùy hứng nên cũng không ngại làm nhiều thêm một lần.
Tô Hàng cúi người xuống bế Hùng Cách Cách lên.
Hùng Cách Cách giống như chú mèo, đôi môi hồng hơi mở ra, ngáy khò khò.
Trông cô rất hấp dẫn.
Lòng Tô Hàng mềm nhũn. Mắt anh khẽ chớp, nhẹ nhàng ôm chặt Hùng Cách Cách, dường như…. Không muốn đặt cô xuống.
Đúng lúc này trên đồng hồ chỉ bốn giờ tròn.
Cơ thể giống như con cá chạch của Hùng Cách Cách bất ngờ bật ra khỏi ngực Tô Hàng. Cô vẫn nhắm mắt, hét lớn một tiếng"Hàaa...!" , vung quyền, bày ra tư thế chiến đấu.
Hình như trên nắm đấm đã sượt qua một thứ gì đó, nó mềm mềm, đặc sánh. Có lẽ là nằm mơ.
Hùng Cách Cách chép miệng, ngửa người ra sau muốn ngã xuống giường của mình. Vậy mà, đúng lúc này một tiếng hét to đâm thủng màng nhĩ của cô: “Hùng Cách Cách!”
Hùng Cách Cách lập tức mở mắt, hô to một tiếng “có!” , người ngả về sau lập tức đứng thẳng lại.
Đứng trước mặt Hùng Cách Cách là một anh chàng mặt mũi be bét máu.
Hùng Cách Cách chớp mắt, dịch người về phía sau, hỏi dò: "Anh là....Tô Hàng?"
Tô Hàng chỉ vào mũi mình, cắn hàm hung tợn hỏi: "Cô nghĩ tôi là ai? !"
Hùng Cách Cách nhận thức được mình đã gây họa rồi.
Tay cô lục lọi lấy được một miếng vải trên giường bịt lên mũi Tô Hàng.
Lúc này mặc dù Tô Hàng không thể nói chuyện nhưng điều đó của không trở ngại tới việc anh dùng mắt trừng người ta.
Hùng Cách Cách cúi đầu, làm bộ biết lỗi.
Khi máu mũi ngừng chảy, Tô Hàng mở miệng giễu cợt: "Hùng Cách Cách, cô có tiền đồ thật đấy. Chuyện hôm nay cô giải thích thế nào?"
Hùng Cách Cách mím môi, thầm nói: anh bảo tôi nói cái gì? Nói tất cả là lỗi của tôi. Chỉ là nhìn bộ dạng của Tô Hàng, dù không nói vẫn là sai.
Hùng Cách Cách hạ quyết tâm đáp: "Tôi muốn nói chính là, trải qua chuyện này tôi phát hiện xương tay quả là cứng hơn xương mũi."
Tô Hàng vui vẻ. Anh gật đầu liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách, "Cú đấm của cô cứng, đúng không? Trong ngăn kéo của tôi của có mấy quả óc chó, cô dùng nắm đấm đập vỡ chúng cho tôi. Để tôi chứng minh xem rốt cuộc là nắm đấm của cô cứng hay là quả óc chó của tôi cứng?”
Hùng Cách Cách cụp vai không lên tiếng.
Không biết vì sao nhìn Hùng Cách Cách như vậy, Tô Hàng lại càng tức giận. Anh chọc vào ót Hùng Cách Cách quở trách: "Nhìn cái bộ dạng khiếp đảm của cô kìa! Mẹ cô sinh cô ra là để cho người ta ức hiếp hả? Cá tính của cô đâu? Tự tôn của cô đâu? Được rồi được rồi, tôi không nói cô nữa, nhìn đã thấy phiền!”
Hùng Cách Cách xoay đầu đi, thầm mắng trong lòng: đúng là đồ con lợn! Nếu như anh không phải là ông chủ của tôi thì tôi đã thiêu rụi anh không để lại dấu vết rồi! Anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm chứ gì?
Tô Hàng nhìn dáng vẻ uất ức của Hùng Cách Cách, trong lòng hơi ảo não, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác, "Tôi vừa mới coi mấy bản phác họa cô tô màu, bút pháp non nớt chứ đừng nói gì đến kỹ xảo...." Nói đến đây dường như anh nhận ra mình lại đang phê bình Hùng Cách Cách, vì vậy lập tức vắt óc suy nghĩ, cố nặn ra một câu khích lệ, "Nhưng cũng tiến bộ rất lớn, trình độ từ mức học sinh tiểu học tiến bộ lên học sinh cấp ba.” Ách… câu này cũng được coi là khích lệ người chứ?
Hùng Cách Cách biện giải cho mình: "Phải là trình độ lớp sáu tiểu học chứ?"
Tô Hàng quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, lần đầu tiên thỏa hiệp: "Ừm, cứ coi là vậy đi."
Hùng Cách Cách rất vui vẻ, lập tức ngẩng đầu lên thề son sắt: "Đợi tôi vẽ nhiều nhất định sẽ tiến bộ hơn." Suy nghĩ một lát lại không tự tin dò hỏi, "Đúng không?"
Tô Hàng nhăn mày đáp: "Học cùng tôi dĩ nhiên sẽ rất tiến bộ. Sau này buổi tối hàng ngày cô đến phòng tôi, tôi chỉ cho vài điều.”
Hùng Cách Cách vui vẻ gật đầu. Cô thích xem manga, nếu như có thể tự mình vẽ manga, vậy thật sự quá cool! Cô muốn vẽ ra bức tranh xxoo của Tô Hàng và Phó Bạc Yến, muốn để Phó Bạc Yến bạo “cúc hoa” của Tô Hàng! Máu tươi tất nhiên là phải chảy thành hàng chậu rồi! Grừ…. grừ… Hùng Cách Cách, mày có thể làm được! Mày rất mạnh mẽ!
Nếu như Tô Hàng biết lối suy nghĩ trong đầu Hùng Cách Cách, nhất định sẽ không dạy Hùng Cách Cách vẽ manga. Đáng tiếc, anh không biết.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách cao hứng, tâm trạng cũng tốt lên đôi chút.
Anh đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa máu mũi trên mặt. Nhưng khi đứng trước gương anh cực kỳ kinh hãi phát hiện, vài mềm anh dùng để bịt mũi ấy thế mà là…. Tất thối tối qua anh thay!
"Hùng! Cách! Cách!" Tô Hàng gầm thét.