Sáng sớm, Tô Hàng ở nhà ngủ, Hùng Cách Cách đến công ty làm trợ lý cho Phó Bạc Yến.
Vừa tới công ty, Hùng Cách Cách cực kỳ nịnh nọt pha cho Phó Bạc Yến một cốc cà phê, sau đó đứng trước bàn của anh, thỉnh thoảng sờ cái này, loay hoay cái kia.
Phó Bạc Yến không nhịn được nhếch môi cười, ngẩng đầu khỏi văn kiện nhìn Hùng Cách Cách hỏi: "Có chuyện gì?"
Hùng Cách Cách lập tức móc một tờ bảng báo giá từ trong túi ra đưa cho Phó Bạc Yến, "Đây là bảng giá các sản phẩm xa xỉ thắng được trong siêu thị. Anh cũng biết, bình thường tôi không dùng nổi những thứ tốt thế này, cho nên....Ha ha...."
Phó Bạc Yến nén cười, làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Hùng Cách Cách trở nên rất khẩn trương, chỉ sợ Phó Bạc Yến nói không mua.
Phó Bạc Yến nhìn lướt qua bảng giá, chỉ vào một số đồ phía trên: "Có một số thứ tôi cũng không dùng nổi."
Hùng Cách Cách lập tức dướn cổ nhìn những thứ trên bảng báo giá, miệng không ngừng chào hàng, “Anh không dùng được thì có thể tặng cho bạn bè. Tôi đã nghĩ xong cả rồi, tất cả tính giảm cho anh 20%! Thế nào, đủ thành ý chưa?”
Phó Bạc Yến chỉ vào hai bộ kính xem phim 3d trên bảng giá nói: "Hai ngày này chúng ta đi xem phim 3d đi. Nhân tiện để tôi hiểu rõ hiệu quả của bộ kính này.”
Hùng Cách Cách đương nhiên đồng ý, "Được được được."
Phó Bạc Yến nói: "Được rồi. Sau khi thử kính 3d xong, tôi sẽ gửi tiền cho cô."
Hùng Cách Cách cười híp mắt "Được."
Hùng Cách Cách thấy Phó Bạc Yến đứng lên, vội hỏi: "Bây giờ đi xem phim luôn à?"
Phó Bạc Yến liếc Hùng Cách Cách rồi đáp: "Đi họp!"
Hùng Cách Cách thẹn thùng nhếch miệng cười.
Thân là trợ lý của Phó Bạc Yến, Hùng Cách Cách bị buộc ngồi vào phòng họp, nghe những âm thanh rì rầm nói tiếng của sao hỏa giống như hát ru.
Có lẽ là bởi vì tối qua ngủ ít nên hôm nay cô mệt rã rời.
Nhưng Hùng Cách Cách cũng biết đây không phải chỗ để cô ngủ. Chén cơm khổ cực mới kiếm được, không thể dễ dàng đập vỡ.
Cô kiên trì, tiếp tục kiên trì! Không thể ngủ, kiên quyết không thể ngủ!
Nhưng mà mái ngố có vẻ dài của cô có thể che mắt.
Vậy....thiếp đi một lát chắc không ai biết đâu?
Mang theo tâm lý may mắn, Hùng Cách Cách.... ngủ thiếp đi.
Khi Phó Bạc Yến tuyên bố tan họp thì Tô Hàng đẩy cửa vào. Cậu tìm được bóng dáng của Hùng Cách Cách, ra lệnh như đại gia: "Hùng Cách Cách, tới phòng làm việc của tôi."
Hùng Cách Cách ngồi ngay ngắn, nhưng không có chút phản ứng.
Tô Hàng đi tới bên người Hùng Cách Cách, đưa tay đẩy cô một cái.
Người Hùng Cách Cách nhũn ra ngã xuống người Phó Bạc Yến.
Tô Hàng sợ hết hồn, tưởng Hùng Cách Cách bị làm sao, vươn tay ra vớt cô.
Đúng lúc này, một tiếng ngáy nhỏ phát ra từ mũi Hùng Cách Cách.
Cả trong phòng họp, trừ Hùng Cách Cách mũi tiếng ngáy bên ngoài, yên tĩnh đáng sợ.
Tất cả mọi người đều đoán rằng, Hùng Cách Cách....Chết là cái chắc! Dám ngủ trên bàn hội nghị Phó tổng chủ trì, tuyệt đối sẽ bị xử đẩy vào mười tám tầng địa ngục!
Thế nhưng mọi người không ngờ, Phó Bạc Yến chỉ là nhăn mày, nói với Tô Hàng: "Đừng để cô ấy buổi tối còn phải theo chú nữa, đi làm cũng không có tinh thần."
Tô Hàng đáp: "Là thể lực của cô ấy không tốt, liên quan gì tới em? Hơn nữa em hành hạ cô ấy chỗ nào, rõ ràng là cô ấy hành hạ em thì có!" Nghĩ tới chiếc mũi bị Hùng Cách Cách đánh cho máu tươi chảy ròng là trong lòng cậu lại nhức nhối.
Mọi người trong phòng họp ồ lên. Dĩ nhiên bọn họ chỉ dám xào xáo trong lòng chứ không dám biểu lộ ra mặt. Có vẻ như, tối hôm qua rất kịch liệt; có vẻ như, họ đã đánh giá thấp Hùng Cách Cách; có vẻ như, Hùng Cách Cách rất uy vũ!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi những suy nghĩ cực kỳ không đơn giản.
Tô Hàng chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì, nếu không cậu đã chẳng hơi một tý là mắng xối xả người ta. Cậu hỏi Phó Bạc Yến: "Cô ấy ngủ bao lâu rồi?"
Sáng sớm, Tô Hàng ở nhà ngủ, Hùng Cách Cách đến công ty làm trợ lý cho Phó Bạc Yến.
Vừa tới công ty, Hùng Cách Cách cực kỳ nịnh nọt pha cho Phó Bạc Yến một cốc cà phê, sau đó đứng trước bàn của anh, thỉnh thoảng sờ cái này, loay hoay cái kia.
Phó Bạc Yến không nhịn được nhếch môi cười, ngẩng đầu khỏi văn kiện nhìn Hùng Cách Cách hỏi: "Có chuyện gì?"
Hùng Cách Cách lập tức móc một tờ bảng báo giá từ trong túi ra đưa cho Phó Bạc Yến, "Đây là bảng giá các sản phẩm xa xỉ thắng được trong siêu thị. Anh cũng biết, bình thường tôi không dùng nổi những thứ tốt thế này, cho nên....Ha ha...."
Phó Bạc Yến nén cười, làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Hùng Cách Cách trở nên rất khẩn trương, chỉ sợ Phó Bạc Yến nói không mua.
Phó Bạc Yến nhìn lướt qua bảng giá, chỉ vào một số đồ phía trên: "Có một số thứ tôi cũng không dùng nổi."
Hùng Cách Cách lập tức dướn cổ nhìn những thứ trên bảng báo giá, miệng không ngừng chào hàng, “Anh không dùng được thì có thể tặng cho bạn bè. Tôi đã nghĩ xong cả rồi, tất cả tính giảm cho anh %! Thế nào, đủ thành ý chưa?”
Phó Bạc Yến chỉ vào hai bộ kính xem phim d trên bảng giá nói: "Hai ngày này chúng ta đi xem phim d đi. Nhân tiện để tôi hiểu rõ hiệu quả của bộ kính này.”
Hùng Cách Cách đương nhiên đồng ý, "Được được được."
Phó Bạc Yến nói: "Được rồi. Sau khi thử kính d xong, tôi sẽ gửi tiền cho cô."
Hùng Cách Cách cười híp mắt "Được."
Hùng Cách Cách thấy Phó Bạc Yến đứng lên, vội hỏi: "Bây giờ đi xem phim luôn à?"
Phó Bạc Yến liếc Hùng Cách Cách rồi đáp: "Đi họp!"
Hùng Cách Cách thẹn thùng nhếch miệng cười.
Thân là trợ lý của Phó Bạc Yến, Hùng Cách Cách bị buộc ngồi vào phòng họp, nghe những âm thanh rì rầm nói tiếng của sao hỏa giống như hát ru.
Có lẽ là bởi vì tối qua ngủ ít nên hôm nay cô mệt rã rời.
Nhưng Hùng Cách Cách cũng biết đây không phải chỗ để cô ngủ. Chén cơm khổ cực mới kiếm được, không thể dễ dàng đập vỡ.
Cô kiên trì, tiếp tục kiên trì! Không thể ngủ, kiên quyết không thể ngủ!
Nhưng mà mái ngố có vẻ dài của cô có thể che mắt.
Vậy....thiếp đi một lát chắc không ai biết đâu?
Mang theo tâm lý may mắn, Hùng Cách Cách.... ngủ thiếp đi.
Khi Phó Bạc Yến tuyên bố tan họp thì Tô Hàng đẩy cửa vào. Cậu tìm được bóng dáng của Hùng Cách Cách, ra lệnh như đại gia: "Hùng Cách Cách, tới phòng làm việc của tôi."
Hùng Cách Cách ngồi ngay ngắn, nhưng không có chút phản ứng.
Tô Hàng đi tới bên người Hùng Cách Cách, đưa tay đẩy cô một cái.
Người Hùng Cách Cách nhũn ra ngã xuống người Phó Bạc Yến.
Tô Hàng sợ hết hồn, tưởng Hùng Cách Cách bị làm sao, vươn tay ra vớt cô.
Đúng lúc này, một tiếng ngáy nhỏ phát ra từ mũi Hùng Cách Cách.
Cả trong phòng họp, trừ Hùng Cách Cách mũi tiếng ngáy bên ngoài, yên tĩnh đáng sợ.
Tất cả mọi người đều đoán rằng, Hùng Cách Cách....Chết là cái chắc! Dám ngủ trên bàn hội nghị Phó tổng chủ trì, tuyệt đối sẽ bị xử đẩy vào mười tám tầng địa ngục!
Thế nhưng mọi người không ngờ, Phó Bạc Yến chỉ là nhăn mày, nói với Tô Hàng: "Đừng để cô ấy buổi tối còn phải theo chú nữa, đi làm cũng không có tinh thần."
Tô Hàng đáp: "Là thể lực của cô ấy không tốt, liên quan gì tới em? Hơn nữa em hành hạ cô ấy chỗ nào, rõ ràng là cô ấy hành hạ em thì có!" Nghĩ tới chiếc mũi bị Hùng Cách Cách đánh cho máu tươi chảy ròng là trong lòng cậu lại nhức nhối.
Mọi người trong phòng họp ồ lên. Dĩ nhiên bọn họ chỉ dám xào xáo trong lòng chứ không dám biểu lộ ra mặt. Có vẻ như, tối hôm qua rất kịch liệt; có vẻ như, họ đã đánh giá thấp Hùng Cách Cách; có vẻ như, Hùng Cách Cách rất uy vũ!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi những suy nghĩ cực kỳ không đơn giản.
Tô Hàng chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì, nếu không cậu đã chẳng hơi một tý là mắng xối xả người ta. Cậu hỏi Phó Bạc Yến: "Cô ấy ngủ bao lâu rồi?"