Trong lúc Phó Bạc Yến ai oán, Hùng Cách Cách đã thay xong quần áo rốt cuộc cũng đạt được hiệu quả rực rỡ.
Áo dài sợi bông đay màu trắng xanh nửa trong suốt quá đầu gối, chiếc quần ống rộng màu tím được cắt may tùy ý đến mắt cá chân. Một đôi giày xăng đan La Mã được tết thủ công màu đỏ gạch khiến đôi chân Hùng Cách Cách càng có vẻ nhanh nhẹn đáng yêu, trắng nõn tuyệt vời.
Tóc đen ngắn rất mềm nhưng hơi lộn xộn khiến Hùng Cách Cách thoạt nhìn giống một tiểu hồ ly ham chơi, ngây thơ động lòng người.
Cô không trang điểm, cả người cũng chẳng đeo bất kỳ món trang sức nào nhưng tất cả những thứ đó càng làm nổi bật lên đôi mắt hút hồn lấp lánh động lòng người của cô.
Tô Hàng rất có cảm giác thành tựu cũng rất kiêu ngạo. Vẻ đẹp của Hùng Cách Cách là tự nhiên. Cậu chỉ bố trí sân khấu triển lãm để vẻ đẹp chỉ thuộc về Hùng Cách Cách có thể đứng ở độ cao được mọi người ngưỡng vọng. Hùng Cách Cách đi về phía Phó Bạc Yến nhưng Phó Khương lại dùng cơ thể tách hai người ra, tự nhiên đảm nhiệm chức vị hộ hoa sứ giả…. A, không là giữ chức “con rồng hung ác” kia!
“Rồng” sống chung với công chúa lâu như vậy, vẫn luôn tận lực săn sóc cô nhưng lại bị người đời chụp cho cái tên “con rồng hung ác”! Nếu như không có sự tồn tại của “con rồng hung ác” thì công chúa đã sớm bị ép lấy chồng trở thành kết quả của cuộc liên hôn rồi! Nếu không có “con rồng hung ác” công chúa chắc chắn sẽ bị tên đàn ông thối nào đó lừa gạt bỏ nhà trốn theo trai! Vì thế công chúa ắt phải tự giác yêu anh. Hễ cứ nhìn thấy Tô Hàng muốn đến gần Hùng Cách Cách là anh lại như cười như không nhìn sang thong thả mở miệng nói: “Tôi còn nhớ khi còn bé Tô Hàng cực kỳ đáng yêu, từ nhỏ đã có tiềm chất làm một họa sĩ rồi.”
Hùng Cách Cách tò mò hỏi: “Vậy sao?”
Phó Khương gật đầu cười nói: “Đúng vậy. Hiện tại nó dùng bút vẽ tranh, hồi bé là dùng ‘cậu em nhỏ’ để vẽ. Khi nó 12 tuổi trong lúc đang ngủ mơ nó đã dùng ‘cậu em nhỏ’ vẽ ra một bức tranh ‘khí thế ngút trời’ đấy!”
Sau khi sững sờ trong giây lát Hùng Cách Cách lập tức hiểu rõ. Thì ra lúc Tô Hàng 12 tuổi vẫn còn đái dầm!
Tô Hàng bị nói trúng chỗ đau giận đến mặt mũi trắng bệch! Nhưng biết làm sao được, đây là sự thật cậu không thể nổi giận được.
Khi Phó Bạc Yến đang muốn khiêu chiến quyền uy với Phó Khương lần nữa thì anh lại không nhanh không chậm nói: “Đúng rồi, Bạc Yến nhà mình vẫn là có tiền đồ hơn. Lúc 11 tuổi đã dẫn một bạn gái nhỏ về nhà rồi.”
Phó Bạc Yến quát lên: “Chú út!”
Hùng Cách Cách kinh ngạc nói: “Thật hả? Nhỏ thế mà lợi hại vậy á? !”
Phó Khương trả lời đúng trọng tâm: “Hai đứa nó nấp tại trong phòng một đêm, nhiều lắm cũng chỉ là sờ tay sờ mặt gì đó thôi. Em đừng có mà đánh giá cao năng lực cầm thú của Bạc Yến. Nhà anh cũng phải vào buổi sáng ngày hôm sau mới phát hiện trước bàn cơm có thêm một cô bé! Ha ha ha…”
Phó Bạc Yến nắm chặt quả đấm mặt xanh lét lần nữa.
Ánh mắt hai anh em liếc nhau âm thầm quyết định.... nhất trí đối phó với kẻ địch bên ngoài!
Phó Bạc Yến nói: “Lúc nhỏ chú út còn khỏa thân chạy nhong cơ.”
Đối chuyện Phó Khương khỏa thân chạy nhong này Hùng Cách Cách đã sớm biết, vì vậy không chút tỏ ra kinh ngạc cũng chẳng buồn nói tiếp.
Tô Hàng thấy không khí có chút tẻ ngắt, vội phụ họa nói: “Đúng vậy đấy. Chú ấy chẳng mặc gì cả, cứ co chân chạy đi.”
Phó Khương cười nói: “Nếu như hai đứa vẫn luôn hoài niệm dáng vẻ chú đã từng khỏa thân chạy nhong, vậy thì chú cũng không ngại làm thêm một lần để các cháu lần nữa cảm nhận được cái gì là sức hấp dẫn của đàn ông! Chuyện này đợi tới thứ hai tuần sau đi làm chú sẽ thực hiện….”
Tô Hàng và Phó Bạc Yến đồng thanh quát lên: “Chú út!”
Tô Hàng lạnh lùng nói: “Chú có thể biết ngượng một chút được không? !”
Phó Khương trả lời: “Là bọn cháu muốn nhìn mà, chú thỏa mãn yêu cầu của các cháu sao lại là không biết xấu hổ được chứ?”
Phó Bạc Yến cau mày nói: “Đó là công ty!”
Phó Khương nói cực kỳ vô tội: “Thì cứ coi như đãi ngộ từ thiện cho nhân viên đi. Tin chú đi, mọi người sẽ thích lắm đấy!”
Phó Bạc Yến cắn răng nói: “Không cần!”
Phó Khương lắc đầu ngao ngán: “Haiz.... Chú đã chuẩn bị sẵn tư tưởng khỏa thân chạy nhong rồi mà các cháu lại không cần. Đúng là nói một đằng làm một nẻo, không có chủ kiến!”
Tô Hàng mắng: “Chú đúng là đồ thần kinh!”
Hùng Cách Cách thấy câu đó không khỏi nhăn mày. Họ sao có thể mắng Phó Khương là đồ thần kinh ngay trước mặt anh được chứ? Mặc dù đó là sự thật, nhưng nói như vậy với chú út của mình là không lễ phép, không phải sao?
Phó Khương không phản bác lại lời của Tô Hàng, mà đến gần Hùng Cách Cách nói bên tai cô bằng giọng ấm ức: “Em xem đi, bọn họ bình thường cũng sỉ nhục tôi vậy đấy.”
Lòng cảm thông và tình thương của người mẹ trong Hùng Cách Cách như cỏ dại lan tràn, cô khẽ đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vai Phó Khương vỗ nhè nhẹ.
Tô Hàng và Phó Bạc Yến bốn mắt trợn trừng, suýt nữa thì tức điên lên!
Phó Bạc Yến trầm mặc ngồi vào vị trí tài xế.
Tô Hàng nhấc chân bước vào trong xe ngồi ở ghế phụ.
Phó Khương mở cửa xe ngồi cùng với Hùng Cách Cách ở ghế sau.
Hùng Cách Cách tìm hai bộ kính 3D ra đưa cho Phó Bạc Yến nhìn mà cứ như dâng của quý, “Anh nhìn coi, hai bộ kính này nhìn tốt thật đấy.” Phó Bạc Yến là người mua, cô phải cố gắng nịnh nọt.
Phó Bạc Yến liếc Hùng Cách Cách qua kính chiếu hậu cười mà không nói.
Hùng Cách Cách cảm thấy hơi đỏ mặt. Cô là thật sự thiếu tiền, bằng không cũng chẳng bán những món đồ xa xỉ cho Phó Bạc Yến. Chỉ có điều những mánh chào hàng của cô không được khôn khéo lắm nên thường bị Phó Bạc Yến chế giễu. Haiz… cô thực sự ngốc quá mà!
Cả đường đi chẳng ai nói câu nào, sau khi đến rạp chiếu phim lại xảy ra một câu chuyện rất bi kịch đó là—— hôm nay không có phim 3D.
Hùng Cách Cách không cam lòng nhìn vé vào rạp với ánh mắt tha thiết mong chờ.
Phó Khương đề nghị: “Nếu tất cả mọi người đã tới rồi vậy thì cùng nhau xem phim đi. Bạc Yến mua vé. Tô Hàng đi mua đồ ăn vặt.”
Tô Hàng quát: “Vậy chú làm gì? !”
Phó Khương thong dong nói: “Chú đương nhiên là ở cùng với Hùng Cách Cách.”
Tô Hàng dùng mắt trừng hướng Hùng Cách Cách, uy hiếp cô lắc đầu nói: “Không” .
Hùng Cách Cách không nhìn Tô Hàng lại hào hứng nhìn lướt một lượt thời gian chiếu phim để chọn ra bộ phim mà mình thích xem.
Tô Hàng hung hăng trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách một cái rồi xoay người đi mua đồ ăn vặt.
Sau khi tất cả đã giải quyết xong ba nam một nữ lần lượt đi vào rạp chiếu phim tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Bên tay trái Hùng Cách Cách là Tô Hàng, bên tay phải là Phó Khương, cô muốn kề bên Phó Bạc Yến nhất nhưng lại bị chen đến bên tay phải Phó Khương.
Khi phim chiếu được một phần ba thì nước mắt Hùng Cách Cách rốt cuộc không nén được tràn mi.
Tô Hàng rút khăn giấy đưa cho Hùng Cách Cách, cố gắng an ủi: “Đừng khóc, đây chẳng qua cũng chỉ là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống thôi mà, đúng không? Nó không đáng để cô phải khóc nhè vậy đâu? !”
Hùng Cách Cách khịt mũi nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng bị đôi mắt lóng lánh nước nhìn chỉ cảm thấy trái tim cũng mềm hẳn đi, không khỏi cảm khái nói: “Cô lương thiện quá.”
Phó Khương rướn cổ nhìn về phía Tô Hàng, giơ bánh quy trong tay lên: “Cô ấy ăn bánh quy mù tạt nên mới cay.”
Hùng Cách Cách gật đầu thẳng thắn thừa nhận, bánh quy mù tạt cay thật!
Tô Hàng hết ý kiến.
Trong lúc Phó Bạc Yến ai oán, Hùng Cách Cách đã thay xong quần áo rốt cuộc cũng đạt được hiệu quả rực rỡ.
Áo dài sợi bông đay màu trắng xanh nửa trong suốt quá đầu gối, chiếc quần ống rộng màu tím được cắt may tùy ý đến mắt cá chân. Một đôi giày xăng đan La Mã được tết thủ công màu đỏ gạch khiến đôi chân Hùng Cách Cách càng có vẻ nhanh nhẹn đáng yêu, trắng nõn tuyệt vời.
Tóc đen ngắn rất mềm nhưng hơi lộn xộn khiến Hùng Cách Cách thoạt nhìn giống một tiểu hồ ly ham chơi, ngây thơ động lòng người.
Cô không trang điểm, cả người cũng chẳng đeo bất kỳ món trang sức nào nhưng tất cả những thứ đó càng làm nổi bật lên đôi mắt hút hồn lấp lánh động lòng người của cô.
Tô Hàng rất có cảm giác thành tựu cũng rất kiêu ngạo. Vẻ đẹp của Hùng Cách Cách là tự nhiên. Cậu chỉ bố trí sân khấu triển lãm để vẻ đẹp chỉ thuộc về Hùng Cách Cách có thể đứng ở độ cao được mọi người ngưỡng vọng. Hùng Cách Cách đi về phía Phó Bạc Yến nhưng Phó Khương lại dùng cơ thể tách hai người ra, tự nhiên đảm nhiệm chức vị hộ hoa sứ giả…. A, không là giữ chức “con rồng hung ác” kia!
“Rồng” sống chung với công chúa lâu như vậy, vẫn luôn tận lực săn sóc cô nhưng lại bị người đời chụp cho cái tên “con rồng hung ác”! Nếu như không có sự tồn tại của “con rồng hung ác” thì công chúa đã sớm bị ép lấy chồng trở thành kết quả của cuộc liên hôn rồi! Nếu không có “con rồng hung ác” công chúa chắc chắn sẽ bị tên đàn ông thối nào đó lừa gạt bỏ nhà trốn theo trai! Vì thế công chúa ắt phải tự giác yêu anh. Hễ cứ nhìn thấy Tô Hàng muốn đến gần Hùng Cách Cách là anh lại như cười như không nhìn sang thong thả mở miệng nói: “Tôi còn nhớ khi còn bé Tô Hàng cực kỳ đáng yêu, từ nhỏ đã có tiềm chất làm một họa sĩ rồi.”
Hùng Cách Cách tò mò hỏi: “Vậy sao?”
Phó Khương gật đầu cười nói: “Đúng vậy. Hiện tại nó dùng bút vẽ tranh, hồi bé là dùng ‘cậu em nhỏ’ để vẽ. Khi nó tuổi trong lúc đang ngủ mơ nó đã dùng ‘cậu em nhỏ’ vẽ ra một bức tranh ‘khí thế ngút trời’ đấy!”
Sau khi sững sờ trong giây lát Hùng Cách Cách lập tức hiểu rõ. Thì ra lúc Tô Hàng tuổi vẫn còn đái dầm!
Tô Hàng bị nói trúng chỗ đau giận đến mặt mũi trắng bệch! Nhưng biết làm sao được, đây là sự thật cậu không thể nổi giận được.
Khi Phó Bạc Yến đang muốn khiêu chiến quyền uy với Phó Khương lần nữa thì anh lại không nhanh không chậm nói: “Đúng rồi, Bạc Yến nhà mình vẫn là có tiền đồ hơn. Lúc tuổi đã dẫn một bạn gái nhỏ về nhà rồi.”
Phó Bạc Yến quát lên: “Chú út!”
Hùng Cách Cách kinh ngạc nói: “Thật hả? Nhỏ thế mà lợi hại vậy á? !”
Phó Khương trả lời đúng trọng tâm: “Hai đứa nó nấp tại trong phòng một đêm, nhiều lắm cũng chỉ là sờ tay sờ mặt gì đó thôi. Em đừng có mà đánh giá cao năng lực cầm thú của Bạc Yến. Nhà anh cũng phải vào buổi sáng ngày hôm sau mới phát hiện trước bàn cơm có thêm một cô bé! Ha ha ha…”
Phó Bạc Yến nắm chặt quả đấm mặt xanh lét lần nữa.
Ánh mắt hai anh em liếc nhau âm thầm quyết định.... nhất trí đối phó với kẻ địch bên ngoài!
Phó Bạc Yến nói: “Lúc nhỏ chú út còn khỏa thân chạy nhong cơ.”
Đối chuyện Phó Khương khỏa thân chạy nhong này Hùng Cách Cách đã sớm biết, vì vậy không chút tỏ ra kinh ngạc cũng chẳng buồn nói tiếp.
Tô Hàng thấy không khí có chút tẻ ngắt, vội phụ họa nói: “Đúng vậy đấy. Chú ấy chẳng mặc gì cả, cứ co chân chạy đi.”
Phó Khương cười nói: “Nếu như hai đứa vẫn luôn hoài niệm dáng vẻ chú đã từng khỏa thân chạy nhong, vậy thì chú cũng không ngại làm thêm một lần để các cháu lần nữa cảm nhận được cái gì là sức hấp dẫn của đàn ông! Chuyện này đợi tới thứ hai tuần sau đi làm chú sẽ thực hiện….”
Tô Hàng và Phó Bạc Yến đồng thanh quát lên: “Chú út!”
Tô Hàng lạnh lùng nói: “Chú có thể biết ngượng một chút được không? !”
Phó Khương trả lời: “Là bọn cháu muốn nhìn mà, chú thỏa mãn yêu cầu của các cháu sao lại là không biết xấu hổ được chứ?”
Phó Bạc Yến cau mày nói: “Đó là công ty!”
Phó Khương nói cực kỳ vô tội: “Thì cứ coi như đãi ngộ từ thiện cho nhân viên đi. Tin chú đi, mọi người sẽ thích lắm đấy!”
Phó Bạc Yến cắn răng nói: “Không cần!”
Phó Khương lắc đầu ngao ngán: “Haiz.... Chú đã chuẩn bị sẵn tư tưởng khỏa thân chạy nhong rồi mà các cháu lại không cần. Đúng là nói một đằng làm một nẻo, không có chủ kiến!”
Tô Hàng mắng: “Chú đúng là đồ thần kinh!”
Hùng Cách Cách thấy câu đó không khỏi nhăn mày. Họ sao có thể mắng Phó Khương là đồ thần kinh ngay trước mặt anh được chứ? Mặc dù đó là sự thật, nhưng nói như vậy với chú út của mình là không lễ phép, không phải sao?
Phó Khương không phản bác lại lời của Tô Hàng, mà đến gần Hùng Cách Cách nói bên tai cô bằng giọng ấm ức: “Em xem đi, bọn họ bình thường cũng sỉ nhục tôi vậy đấy.”
Lòng cảm thông và tình thương của người mẹ trong Hùng Cách Cách như cỏ dại lan tràn, cô khẽ đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vai Phó Khương vỗ nhè nhẹ.
Tô Hàng và Phó Bạc Yến bốn mắt trợn trừng, suýt nữa thì tức điên lên!
Phó Bạc Yến trầm mặc ngồi vào vị trí tài xế.
Tô Hàng nhấc chân bước vào trong xe ngồi ở ghế phụ.
Phó Khương mở cửa xe ngồi cùng với Hùng Cách Cách ở ghế sau.
Hùng Cách Cách tìm hai bộ kính D ra đưa cho Phó Bạc Yến nhìn mà cứ như dâng của quý, “Anh nhìn coi, hai bộ kính này nhìn tốt thật đấy.” Phó Bạc Yến là người mua, cô phải cố gắng nịnh nọt.
Phó Bạc Yến liếc Hùng Cách Cách qua kính chiếu hậu cười mà không nói.
Hùng Cách Cách cảm thấy hơi đỏ mặt. Cô là thật sự thiếu tiền, bằng không cũng chẳng bán những món đồ xa xỉ cho Phó Bạc Yến. Chỉ có điều những mánh chào hàng của cô không được khôn khéo lắm nên thường bị Phó Bạc Yến chế giễu. Haiz… cô thực sự ngốc quá mà!
Cả đường đi chẳng ai nói câu nào, sau khi đến rạp chiếu phim lại xảy ra một câu chuyện rất bi kịch đó là—— hôm nay không có phim D.
Hùng Cách Cách không cam lòng nhìn vé vào rạp với ánh mắt tha thiết mong chờ.
Phó Khương đề nghị: “Nếu tất cả mọi người đã tới rồi vậy thì cùng nhau xem phim đi. Bạc Yến mua vé. Tô Hàng đi mua đồ ăn vặt.”
Tô Hàng quát: “Vậy chú làm gì? !”
Phó Khương thong dong nói: “Chú đương nhiên là ở cùng với Hùng Cách Cách.”
Tô Hàng dùng mắt trừng hướng Hùng Cách Cách, uy hiếp cô lắc đầu nói: “Không” .
Hùng Cách Cách không nhìn Tô Hàng lại hào hứng nhìn lướt một lượt thời gian chiếu phim để chọn ra bộ phim mà mình thích xem.
Tô Hàng hung hăng trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách một cái rồi xoay người đi mua đồ ăn vặt.
Sau khi tất cả đã giải quyết xong ba nam một nữ lần lượt đi vào rạp chiếu phim tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Bên tay trái Hùng Cách Cách là Tô Hàng, bên tay phải là Phó Khương, cô muốn kề bên Phó Bạc Yến nhất nhưng lại bị chen đến bên tay phải Phó Khương.
Khi phim chiếu được một phần ba thì nước mắt Hùng Cách Cách rốt cuộc không nén được tràn mi.
Tô Hàng rút khăn giấy đưa cho Hùng Cách Cách, cố gắng an ủi: “Đừng khóc, đây chẳng qua cũng chỉ là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống thôi mà, đúng không? Nó không đáng để cô phải khóc nhè vậy đâu? !”
Hùng Cách Cách khịt mũi nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng bị đôi mắt lóng lánh nước nhìn chỉ cảm thấy trái tim cũng mềm hẳn đi, không khỏi cảm khái nói: “Cô lương thiện quá.”
Phó Khương rướn cổ nhìn về phía Tô Hàng, giơ bánh quy trong tay lên: “Cô ấy ăn bánh quy mù tạt nên mới cay.”
Hùng Cách Cách gật đầu thẳng thắn thừa nhận, bánh quy mù tạt cay thật!
Tô Hàng hết ý kiến.