Phạm Bảo Nhi dùng sức rút tay về, cô cau mày nói: Thích anh đúng là xúi quấy cả đời, là cậu ấy mắt mù rồi! Tôi nói cho anh biết, sau này cách xa cậu ấy một chút! Nếu anh vẫn còn muốn ăn trong bát nhưng lại nhìn trong nồi thì cẩn thẩn bản cô nương cho anh ít thuốc độc, độc chết anh luôn!” Cô nói xong bèn quay người đi luôn. Phạm Bảo Nhi lầm tưởng ông chủ hiện tại của Hùng Cách Cách chính là Tô Hàng, vì thế mới chụp cái mũ nặng như vậy lên đầu Tô hàng.
Tô Hàng sững sờ đứng im tại chỗ, ngốc nghếch nhếch miệng cười.
Hùng Cách Cách thích mình!
Ha ha....Ha ha ha....
Hì hì....hì hì hì....
Ha ha....Ha ha ha....
Tô Hàng đang cười, cười đến hơi đắc ý, hơi phấn khích, hơi kích động, hơi… chua xót.
Nhất là khi vừa nghĩ đến khoảng thời gian gần đây thái độ của Hùng Cách Cách với cậu, quả thực có thể dùng cụm từ coi như không thấy để hình dung, làm tim gan cậu rơi vào trạng thái bế tắc! Nếu cứ mãi như thế, cậu thật sự không nhịn được bắt đầu hoài nghi mình có thể sẽ chết sớm vì bị nhồi máu cơ tim không?
Xem ra, Hùng Cách Cách quả nhiên đang dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt” để đối phó với cậu!
Được, được lắm, cô thành công rồi, cậu đã thích cô thật rồi. Hơn nữa còn không thể tự kiềm chế đươc.
Tâm trạng Tô Hàng tức thì tươi sáng hẳn lên.
Nhớ lại những lời Hùng Cách Cách nói vào buối tối mấy hôm trước, giờ xem ra đều đang nghiệm chứng một câu—— con gái đều thích nói ngược!
Phạm Bảo Nhi là bạn bè của Hùng Cách Cách, nên cô nhất định sẽ thẳng thắn nói lời từ tận đáy lòng cho Phạm Bảo Nhi. Nghĩ tới Hùng Cách Cách nói với Phạm Bảo Nhi rằng cô thích cậu biết nhường nào là cậu đã xúc động chỉ muốn nhảy lên hét thật to!
Tô Hàng hít sâu một hơi, cảm thấy giờ phút này trong không khí dường như cũng có mùi của hoa hồng. Hoa hồng, quả nhiên là biểu tượng của tình yêu.
Bây giờ nghĩ lại thái độ của Hùng Cách Cách, Tô Hàng lại càng cảm thấy cô thích mình. Hùng Cách Cách đối xử tốt với Phó Khương, với Phó Bạc Yến cũng tốt, nhưng duy chỉ có cậu là cô chẳng thèm để ý. Vậy chẳng phải nói rõ rằng, trong lòng Hùng Cách Cách cậu là đặc biệt nhất đó sao?!
Tâm tư của phụ nữ quả nhiên khó lường.
Chỉ có điều tất cả những thứ này chẳng hề quan trọng. Điều quan trọng là, người trong lòng Hùng Cách Cách chính là cậu!
A A A....A A....Cậu đúng là đần độn mà....!
Nếu không phải là Phạm Bảo Nhi, bạn tốt nhất của Hùng Cách Cách tới mắng cho cậu tỉnh ra, thì giờ cậu vẫn còn u mê chẳng hay biết gì. Quả nhiên con người ta khi yêu luôn mù quáng và không có lý trí.
Tâm trạng Tô Hàng cực kỳ happy, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng.
Cậu muốn gặp Hùng Cách Cách, muốn gặp cô ngay bây giờ! Loại cảm giác mạnh liệt này nó mạnh tới mức ngay cả bản thân cậu cũng không kìm giữ được. Cậu đã từng cho rằng mình chỉ có thiện cảm với Hùng Cách Cách, chỉ muốn thân thiết với cô mà thôi, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải vậy! Cậu yêu rồi. Đúng vậy, cậu yêu thật rồi.
Khụ khụ....Nếu Hùng Cách Cách thích cậu thì cậu sẽ gắng gượng chấp nhận cô vậy. Mặc dù khuyết điểm của Hùng Cách Cách nhiều không kể hết nhưng cậu sẽ bao dung cô.
Tô Hàng càng nghĩ càng vui vẻ, khóe miệng suýt nữa thì cười ngoác đến tận mang tai.
Cậu hít sâu một cái, cậu muốn gặp Hùng Cách Cách ngay lập tức! Sau đó, cậu muốn…. muốn… cậu muốn làm gì nhỉ?
Tặng cô một bó hoa tươi? Không, đây không phải là một ý kiến hay. Hoa tươi mặc dù rất đẹp, nhưng không thể diễn tả được tâm trạng lúc này của cậu. Hơn nữa nếu tặng không tốt còn có thể rơi vào khuôn sáo cũ, hơi tầm thường. Cậu là con người của nghệ thuật, những thứ cậu tặng nhất định phải khiến Hùng Cách Cách ngạc nhiên mừng rỡ tột cùng.
Tặng cô một tấm thẻ vàng? Không, Hùng Cách Cách không phải tình nhân. Tặng thẳng thẻ vàng một là sợ Hùng Cách Cách sẽ không nhận, hai là sợ bị cô ghét. Ngộ nhỡ cô lại giận cậu vậy thì phải làm thế nào? Vừa nghĩ tới Hùng Cách Cách cứ mãi không quan tâm đến mình, là cậu lại chẳng biết làm sao, chỉ hận một nỗi không thể đập đầu vào tường cho xong!
Tặng cô một căn nhà? Dường như hơi nóng vội. Bọn họ chưa bàn chuyện cưới xin, trực tiếp tặng nhà thì áp lực của Hùng Cách Cách sẽ rất lớn. Nếu để Hùng Cách Cách tưởng là cậu lấy nhà cửa để níu giữ cô vậy thì không tốt.
Rốt cuộc phải tặng cái gì mới được đây? !
Tô Hàng rất băn khoăn.
Được rồi, cậu cần phải tỉnh táo.
Đứng trước cửa hồi lâu Tô Hàng mới hít sâu, thử điều chỉnh lại thái độ sau đó giả bộ điềm nhiên như không có việc gì đi vào công ty.
Trái tim của cậu đang đập thình thịch, nhưng cậu vẫn muốn giả bộ cao ngạo mắt nhìn thẳng không muốn để bất kỳ ai nhìn ra đầu mối. Cậu bước nhanh chân đi thẳng vào phòng làm việc của Phó Bạc Yến. Bởi vì địa điểm làm việc của Hùng Cách Cách ở ngay cửa phòng Phó Bạc Yến.
Vậy mà, nghênh đón cậu là chỗ ngồi trống trơn.
Hùng Cách Cách tan làm rồi!
Cha mẹ nó....!
Tô Hàng vội vàng thay đổi phương hướng, đi đến chỗ quẹt thẻ của khu làm việc. Quả nhiên cậu nhìn thấy bóng dáng của Hùng Cách Cách đứng trong nhóm tốp năm tốp ba.
Cậu hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Hùng Cách Cách cách cô hai bước chân, nhưng lại hoàn toàn không hấp dẫn được tầm mắt của Hùng Cách Cách. Cậu hơi bực mình, cảm thấy hôm nay mình không nên mặc đồ đen, cool cái khỉ gì chứ?! Nếu cậu mặc đồ tươi sáng một chút, Hùng Cách Cách còn có thể không nhìn thấy cậu sao?!
Thôi được rồi, nếu núi không chiều theo ta, vậy ta đành phải dựa vào núi.
Tô Hàng hất cằm, ưỡn ngực, làm bộ đi tới trước mặt của Hùng Cách Cách, dùng giọng nói như lẽ đương nhiên: Hùng Cách Cách, cô qua đây sắp xếp chút bản thảo cho tôi.
Hùng Cách Cách vốn định làm bộ như không nghe thấy, nhưng dưới ánh mắt bao người, cô thật sự không muốn làm ra chuyện khiến người ta chú ý. Hơn nữa cô kiêm chức trợ lý của cậu ta, công việc này cô trốn không thoát. Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách cúi đầu theo đuôi Tô Hàng đi vào phòng làm việc của cậu ta.
Sau khi đóng cửa phòng, Tô Hàng có vẻ hơi lúng túng.
Lúc Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn cậu thì cậu lại lập tức xoay người ghé vào trên giá sách lật đông lật tây, chẳng biết đang tìm cái gì.
Một lát sau, cậu cầm mấy quyển sách manga đưa cho Hùng Cách Cách và nói: Đây là mấy cuốn sách manga không xuất bản nữa tôi vừa mới sưu tầm được.”
Hùng Cách Cách nhìn lướt qua mấy cuốn sách manga nhưng không nhận. Lúc này nếu có người quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện ra mắt Hùng Cách Cách bừng sáng, ngón trỏ run run, đầu ngón chân thì quặp lại. Cô…. Cực kỳ kích động!
Tô Hàng mím môi, nhét sách manga vào trong tay Hùng Cách Cách: Thích xem thì xem, không thích xem thì ném đi!
Hùng Cách Cách cầm lấy sách manga đắn đo giây lát, mãi sau cố mới nói ấp a ấp úng: “Anh xin lỗi tôi trước đi.”
Tô Hàng nổi cáu vừa định mở miệng mắng người thì trong đầu chợt hiện lên những lời cậu mắng Hùng Cách Cách tối qua. Những lời đó giống như một mũi tiêm giảm đau, tiêm vào một cái là dập tắt cơn giận của cậu.
Cậu mất tự nhiên dịch chân nhìn về phía bút vẽ trên bàn, cau mày rối rắm nói: “Tôi chưa từng nói xin lỗi ai cả.” Hùng Cách Cách hơi di chuyển, Tô Hàng lập tức quay ngoắt đầu nhìn cô nói vội: “Nè, Hùng Cách Cách, tôi xin lỗi cô là được chứ gì!”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn vào mắt Tô Hàng. Trái tim cô run rẩy, có chút không dám tin.
Tô Hàng lập tức né tránh ánh mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Nhưng chỉ một giây sau cậu đã nhìn quay lại và nhìn thẳng vào Hùng Cách nói: “Xin lỗi cô.”
Hùng Cách Cách khẽ rũ mắt xuống, mấp máy môi, sau đó nhìn về phía Tô Hàng rồi nhếch miệng cười, “Tôi tha thứ cho anh đó.”
Trái tim lo lắng bất an của Tô Hàng trở về vị trí cũ ngay tức thì.
Tô Hàng nhìn gương mặt tươi cười của Hùng Cách Cách bất giác si mê.
Không khí có chút xấu hổ.
Hùng Cách Cách nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh né ánh mắt Tô Hàng .
Tô Hàng chợt hồi hồn, cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khàn khàn nói: Đêm đó sau khi tôi mắng cô xong, tôi cứ tưởng cô sẽ bỏ đi.”
Hùng Cách Cách ngồi vào ghế mở những cuốn sách manga đã không xuất bản nữa, thuận miệng đáp: “Ban đầu tôi cũng định đi đó chứ, nhưng sau vừa đặt lưng lên giường là ngủ mất. Sáng sớm hôm sau thức dậy không còn giận nữa nên cũng chẳng muốn đi.” Những lời nói ác độc của To Hàng mặc dù khiến cô bực tức nhưng không đến nỗi làm cô đau lòng muốn chết, rời đi bất chấp tất cả. Số lần cô bị nhục mạ tương đối nhiều, bị người ta dùng lời nói công kích cũng chẳng phải lần đầu tiên, vì thế sẽ không vì chịu một chút uất ức là xách túi ra đi giống như những cô gái trẻ tâm cao khí ngạo. Hay nói một cách khác cũng chính là cô không có vốn để tùy ý làm bậy.
Tô Hàng muốn cười nhưng cười không nổi. Tình cảm của cậu vô cùng nhỏ bé, vô cùng nhạy cảm nên mới có thể vẽ ra những nhân vật có tình cảm phong phú. Cũng đồng nghĩa với việc chính vì cậu có trái tim tràn đầy tình cảm nên mới càng không muốn chịu tổn thương dù chỉ là một chút xíu. Trong quan điểm sống của Tô Hàng thường là “thà rằng mình tổn thương người trong thiên hạ cũng không để người thiên hạ tổn thương mình.”
Mà cô nàng Hùng Cách Cách này, nhìn thì có vẻ qua loa đại khái nhưng trên thực tế lại có một tấm lòng rộng lượng. Hùng Cách Cách có lẽ tầm thường hay thuận theo tự nhiên không có chí tiến thủ nhưng tuyệt đối là một chiến binh chân chính. Không bao giờ nước chảy bèo trôi vĩnh viễn chỉ làm vì mình.
Mặc dù cô bị uất ức nhưng sẽ không nóng lòng làm ra một vài chuyện để nói cho người đời rằng cô có bao nhiêu uất ức, bao nhiên phẫn nộ, bao nhiêu oan ức giống như những cô gái hiện nay!
Cô chính là một người như vậy, lặng lẽ men theo con đường của mình để tiến về phía trước. Mặc dù chậm chạp nhưng vẫn đạt được mục đích cuối cùng.
Trong lòng Tô Hàng hơi rung động. Cậu hy vọng cậu chính là mục đích của cô, chính là mục tiêu tiến về phía trước của cô biết bao.
Giờ phút này trái tim Tô Hàng mềm mại một cách lạ kỳ. Cậu thật sự muốn ôm Hùng Cách Cách vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô nói cho cô biết, cậu yêu thương cô.
Để ghi lại cảm giác này cho nó thành vĩnh hằng Tô Hàng cầm bàn vẽ lên, ngồi xuống ghế dùng bút phác họa vẻ đẹp của Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách như vậy, cậu muốn xem cô như báu vật cất giấu.
Phạm Bảo Nhi dùng sức rút tay về, cô cau mày nói: Thích anh đúng là xúi quấy cả đời, là cậu ấy mắt mù rồi! Tôi nói cho anh biết, sau này cách xa cậu ấy một chút! Nếu anh vẫn còn muốn ăn trong bát nhưng lại nhìn trong nồi thì cẩn thẩn bản cô nương cho anh ít thuốc độc, độc chết anh luôn!” Cô nói xong bèn quay người đi luôn. Phạm Bảo Nhi lầm tưởng ông chủ hiện tại của Hùng Cách Cách chính là Tô Hàng, vì thế mới chụp cái mũ nặng như vậy lên đầu Tô hàng.
Tô Hàng sững sờ đứng im tại chỗ, ngốc nghếch nhếch miệng cười.
Hùng Cách Cách thích mình!
Ha ha....Ha ha ha....
Hì hì....hì hì hì....
Ha ha....Ha ha ha....
Tô Hàng đang cười, cười đến hơi đắc ý, hơi phấn khích, hơi kích động, hơi… chua xót.
Nhất là khi vừa nghĩ đến khoảng thời gian gần đây thái độ của Hùng Cách Cách với cậu, quả thực có thể dùng cụm từ coi như không thấy để hình dung, làm tim gan cậu rơi vào trạng thái bế tắc! Nếu cứ mãi như thế, cậu thật sự không nhịn được bắt đầu hoài nghi mình có thể sẽ chết sớm vì bị nhồi máu cơ tim không?
Xem ra, Hùng Cách Cách quả nhiên đang dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt” để đối phó với cậu!
Được, được lắm, cô thành công rồi, cậu đã thích cô thật rồi. Hơn nữa còn không thể tự kiềm chế đươc.
Tâm trạng Tô Hàng tức thì tươi sáng hẳn lên.
Nhớ lại những lời Hùng Cách Cách nói vào buối tối mấy hôm trước, giờ xem ra đều đang nghiệm chứng một câu—— con gái đều thích nói ngược!
Phạm Bảo Nhi là bạn bè của Hùng Cách Cách, nên cô nhất định sẽ thẳng thắn nói lời từ tận đáy lòng cho Phạm Bảo Nhi. Nghĩ tới Hùng Cách Cách nói với Phạm Bảo Nhi rằng cô thích cậu biết nhường nào là cậu đã xúc động chỉ muốn nhảy lên hét thật to!
Tô Hàng hít sâu một hơi, cảm thấy giờ phút này trong không khí dường như cũng có mùi của hoa hồng. Hoa hồng, quả nhiên là biểu tượng của tình yêu.
Bây giờ nghĩ lại thái độ của Hùng Cách Cách, Tô Hàng lại càng cảm thấy cô thích mình. Hùng Cách Cách đối xử tốt với Phó Khương, với Phó Bạc Yến cũng tốt, nhưng duy chỉ có cậu là cô chẳng thèm để ý. Vậy chẳng phải nói rõ rằng, trong lòng Hùng Cách Cách cậu là đặc biệt nhất đó sao?!
Tâm tư của phụ nữ quả nhiên khó lường.
Chỉ có điều tất cả những thứ này chẳng hề quan trọng. Điều quan trọng là, người trong lòng Hùng Cách Cách chính là cậu!
A A A....A A....Cậu đúng là đần độn mà....!
Nếu không phải là Phạm Bảo Nhi, bạn tốt nhất của Hùng Cách Cách tới mắng cho cậu tỉnh ra, thì giờ cậu vẫn còn u mê chẳng hay biết gì. Quả nhiên con người ta khi yêu luôn mù quáng và không có lý trí.
Tâm trạng Tô Hàng cực kỳ happy, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng.
Cậu muốn gặp Hùng Cách Cách, muốn gặp cô ngay bây giờ! Loại cảm giác mạnh liệt này nó mạnh tới mức ngay cả bản thân cậu cũng không kìm giữ được. Cậu đã từng cho rằng mình chỉ có thiện cảm với Hùng Cách Cách, chỉ muốn thân thiết với cô mà thôi, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải vậy! Cậu yêu rồi. Đúng vậy, cậu yêu thật rồi.
Khụ khụ....Nếu Hùng Cách Cách thích cậu thì cậu sẽ gắng gượng chấp nhận cô vậy. Mặc dù khuyết điểm của Hùng Cách Cách nhiều không kể hết nhưng cậu sẽ bao dung cô.
Tô Hàng càng nghĩ càng vui vẻ, khóe miệng suýt nữa thì cười ngoác đến tận mang tai.
Cậu hít sâu một cái, cậu muốn gặp Hùng Cách Cách ngay lập tức! Sau đó, cậu muốn…. muốn… cậu muốn làm gì nhỉ?
Tặng cô một bó hoa tươi? Không, đây không phải là một ý kiến hay. Hoa tươi mặc dù rất đẹp, nhưng không thể diễn tả được tâm trạng lúc này của cậu. Hơn nữa nếu tặng không tốt còn có thể rơi vào khuôn sáo cũ, hơi tầm thường. Cậu là con người của nghệ thuật, những thứ cậu tặng nhất định phải khiến Hùng Cách Cách ngạc nhiên mừng rỡ tột cùng.
Tặng cô một tấm thẻ vàng? Không, Hùng Cách Cách không phải tình nhân. Tặng thẳng thẻ vàng một là sợ Hùng Cách Cách sẽ không nhận, hai là sợ bị cô ghét. Ngộ nhỡ cô lại giận cậu vậy thì phải làm thế nào? Vừa nghĩ tới Hùng Cách Cách cứ mãi không quan tâm đến mình, là cậu lại chẳng biết làm sao, chỉ hận một nỗi không thể đập đầu vào tường cho xong!
Tặng cô một căn nhà? Dường như hơi nóng vội. Bọn họ chưa bàn chuyện cưới xin, trực tiếp tặng nhà thì áp lực của Hùng Cách Cách sẽ rất lớn. Nếu để Hùng Cách Cách tưởng là cậu lấy nhà cửa để níu giữ cô vậy thì không tốt.
Rốt cuộc phải tặng cái gì mới được đây? !
Tô Hàng rất băn khoăn.
Được rồi, cậu cần phải tỉnh táo.
Đứng trước cửa hồi lâu Tô Hàng mới hít sâu, thử điều chỉnh lại thái độ sau đó giả bộ điềm nhiên như không có việc gì đi vào công ty.
Trái tim của cậu đang đập thình thịch, nhưng cậu vẫn muốn giả bộ cao ngạo mắt nhìn thẳng không muốn để bất kỳ ai nhìn ra đầu mối. Cậu bước nhanh chân đi thẳng vào phòng làm việc của Phó Bạc Yến. Bởi vì địa điểm làm việc của Hùng Cách Cách ở ngay cửa phòng Phó Bạc Yến.
Vậy mà, nghênh đón cậu là chỗ ngồi trống trơn.
Hùng Cách Cách tan làm rồi!
Cha mẹ nó....!
Tô Hàng vội vàng thay đổi phương hướng, đi đến chỗ quẹt thẻ của khu làm việc. Quả nhiên cậu nhìn thấy bóng dáng của Hùng Cách Cách đứng trong nhóm tốp năm tốp ba.
Cậu hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Hùng Cách Cách cách cô hai bước chân, nhưng lại hoàn toàn không hấp dẫn được tầm mắt của Hùng Cách Cách. Cậu hơi bực mình, cảm thấy hôm nay mình không nên mặc đồ đen, cool cái khỉ gì chứ?! Nếu cậu mặc đồ tươi sáng một chút, Hùng Cách Cách còn có thể không nhìn thấy cậu sao?!
Thôi được rồi, nếu núi không chiều theo ta, vậy ta đành phải dựa vào núi.
Tô Hàng hất cằm, ưỡn ngực, làm bộ đi tới trước mặt của Hùng Cách Cách, dùng giọng nói như lẽ đương nhiên: Hùng Cách Cách, cô qua đây sắp xếp chút bản thảo cho tôi.
Hùng Cách Cách vốn định làm bộ như không nghe thấy, nhưng dưới ánh mắt bao người, cô thật sự không muốn làm ra chuyện khiến người ta chú ý. Hơn nữa cô kiêm chức trợ lý của cậu ta, công việc này cô trốn không thoát. Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách cúi đầu theo đuôi Tô Hàng đi vào phòng làm việc của cậu ta.
Sau khi đóng cửa phòng, Tô Hàng có vẻ hơi lúng túng.
Lúc Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn cậu thì cậu lại lập tức xoay người ghé vào trên giá sách lật đông lật tây, chẳng biết đang tìm cái gì.
Một lát sau, cậu cầm mấy quyển sách manga đưa cho Hùng Cách Cách và nói: Đây là mấy cuốn sách manga không xuất bản nữa tôi vừa mới sưu tầm được.”
Hùng Cách Cách nhìn lướt qua mấy cuốn sách manga nhưng không nhận. Lúc này nếu có người quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện ra mắt Hùng Cách Cách bừng sáng, ngón trỏ run run, đầu ngón chân thì quặp lại. Cô…. Cực kỳ kích động!
Tô Hàng mím môi, nhét sách manga vào trong tay Hùng Cách Cách: Thích xem thì xem, không thích xem thì ném đi!
Hùng Cách Cách cầm lấy sách manga đắn đo giây lát, mãi sau cố mới nói ấp a ấp úng: “Anh xin lỗi tôi trước đi.”
Tô Hàng nổi cáu vừa định mở miệng mắng người thì trong đầu chợt hiện lên những lời cậu mắng Hùng Cách Cách tối qua. Những lời đó giống như một mũi tiêm giảm đau, tiêm vào một cái là dập tắt cơn giận của cậu.
Cậu mất tự nhiên dịch chân nhìn về phía bút vẽ trên bàn, cau mày rối rắm nói: “Tôi chưa từng nói xin lỗi ai cả.” Hùng Cách Cách hơi di chuyển, Tô Hàng lập tức quay ngoắt đầu nhìn cô nói vội: “Nè, Hùng Cách Cách, tôi xin lỗi cô là được chứ gì!”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn vào mắt Tô Hàng. Trái tim cô run rẩy, có chút không dám tin.
Tô Hàng lập tức né tránh ánh mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Nhưng chỉ một giây sau cậu đã nhìn quay lại và nhìn thẳng vào Hùng Cách nói: “Xin lỗi cô.”
Hùng Cách Cách khẽ rũ mắt xuống, mấp máy môi, sau đó nhìn về phía Tô Hàng rồi nhếch miệng cười, “Tôi tha thứ cho anh đó.”
Trái tim lo lắng bất an của Tô Hàng trở về vị trí cũ ngay tức thì.
Tô Hàng nhìn gương mặt tươi cười của Hùng Cách Cách bất giác si mê.
Không khí có chút xấu hổ.
Hùng Cách Cách nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh né ánh mắt Tô Hàng .
Tô Hàng chợt hồi hồn, cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khàn khàn nói: Đêm đó sau khi tôi mắng cô xong, tôi cứ tưởng cô sẽ bỏ đi.”
Hùng Cách Cách ngồi vào ghế mở những cuốn sách manga đã không xuất bản nữa, thuận miệng đáp: “Ban đầu tôi cũng định đi đó chứ, nhưng sau vừa đặt lưng lên giường là ngủ mất. Sáng sớm hôm sau thức dậy không còn giận nữa nên cũng chẳng muốn đi.” Những lời nói ác độc của To Hàng mặc dù khiến cô bực tức nhưng không đến nỗi làm cô đau lòng muốn chết, rời đi bất chấp tất cả. Số lần cô bị nhục mạ tương đối nhiều, bị người ta dùng lời nói công kích cũng chẳng phải lần đầu tiên, vì thế sẽ không vì chịu một chút uất ức là xách túi ra đi giống như những cô gái trẻ tâm cao khí ngạo. Hay nói một cách khác cũng chính là cô không có vốn để tùy ý làm bậy.
Tô Hàng muốn cười nhưng cười không nổi. Tình cảm của cậu vô cùng nhỏ bé, vô cùng nhạy cảm nên mới có thể vẽ ra những nhân vật có tình cảm phong phú. Cũng đồng nghĩa với việc chính vì cậu có trái tim tràn đầy tình cảm nên mới càng không muốn chịu tổn thương dù chỉ là một chút xíu. Trong quan điểm sống của Tô Hàng thường là “thà rằng mình tổn thương người trong thiên hạ cũng không để người thiên hạ tổn thương mình.”
Mà cô nàng Hùng Cách Cách này, nhìn thì có vẻ qua loa đại khái nhưng trên thực tế lại có một tấm lòng rộng lượng. Hùng Cách Cách có lẽ tầm thường hay thuận theo tự nhiên không có chí tiến thủ nhưng tuyệt đối là một chiến binh chân chính. Không bao giờ nước chảy bèo trôi vĩnh viễn chỉ làm vì mình.
Mặc dù cô bị uất ức nhưng sẽ không nóng lòng làm ra một vài chuyện để nói cho người đời rằng cô có bao nhiêu uất ức, bao nhiên phẫn nộ, bao nhiêu oan ức giống như những cô gái hiện nay!
Cô chính là một người như vậy, lặng lẽ men theo con đường của mình để tiến về phía trước. Mặc dù chậm chạp nhưng vẫn đạt được mục đích cuối cùng.
Trong lòng Tô Hàng hơi rung động. Cậu hy vọng cậu chính là mục đích của cô, chính là mục tiêu tiến về phía trước của cô biết bao.
Giờ phút này trái tim Tô Hàng mềm mại một cách lạ kỳ. Cậu thật sự muốn ôm Hùng Cách Cách vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô nói cho cô biết, cậu yêu thương cô.
Để ghi lại cảm giác này cho nó thành vĩnh hằng Tô Hàng cầm bàn vẽ lên, ngồi xuống ghế dùng bút phác họa vẻ đẹp của Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách như vậy, cậu muốn xem cô như báu vật cất giấu.