Dưới ánh mắt lưu luyến của Hùng Cách Cách, lần đầu tiên Tô Hàng lái xe đưa một cô gái xám xịt về nhà.
Lúc sắp xuống xe, Hùng Cách Cách nắm chặt vào cửa xe, hết sức nhăn nhó nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng nhịn xuống kích động muốn đánh Hùng Cách Cách một trận, lạnh giọng hỏi: "Cô còn có chuyện gì sao?"
Hùng Cách Cách hơi ngượng ngùng đáp: "Anh vẫn chưa hỏi tên tôi. Anh cũng chưa nói cho tôi biết, ngày mai mấy giờ đi làm? Anh chưa nói mỗi tháng sẽ trả tôi bao nhiêu tiền lương? À… tôi còn muốn hỏi thêm, có năm loại bảo hiểm không?" (Bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản)
Tô Hàng.... hối hận. Anh đúng là bị quỷ nhập nên mới nói muốn cho cô ta một công việc! Phiền phức, con gái đúng là rắc rối mà!
Tô Hàng mở nắp một chai nước suối, sau khi uống một ngụm, anh mới lấy hết tinh thần trả lời, “Tất cả các vấn đề đợi ngày mai gặp rồi bàn tiếp!”
Hùng Cách Cách rối rắm nói: "Ngày mai gặp rồi bàn tiếp? Vậy mai mấy giờ chúng ta gặp nhau? Anh có thể viết địa chỉ nhà cho tôi được không? Tôi sợ tôi không tìm được. Ngộ nhỡ xe buýt không chạy thẳng đến, tôi còn phải đổi xe. Nếu đổi xe cũng không tới thẳng, tôi đành phải chạy bộ hoặc là… bắt xe?”
Cơn giận của Tô Hàng bộc phát, không nhịn được hét ầm lên: "Cô có ý gì? Chẳng lẽ cô muốn sống ở nhà tôi sao?”
Sau khi giật mình, Hùng Cách Cách mặt mày mừng rỡ gật đầu nói: "Hay, hay quá, chủ ý này quá tuyệt! Nếu tôi ở lại nhà anh, vậy thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết!” Được ăn nhờ ở đậu, còn được phát tiền lương, những thứ này quả thực là cuộc sống Hùng Cách Cách thiết tha mơ ước. Mặc kệ thế nào, cô cũng phải bám lấy anh ta!
Tô Hàng sau khi lấy lại bình tĩnh, đánh mắt quan sát Hùng Cách Cách lần nữa: “Da cô là loại cao dán thuộc họ hàng nhà chó hả? Cô không sợ tôi là người xấu, nửa đêm trèo lên giường cô, cưỡng bức cô sao?”
Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn lướt qua mũi giày mình, lẩm bẩm nói: "Anh là người đầu tiên nói muốn cưỡng bức tôi đấy." Trong lòng Hùng Cách Cách rất kích động. Người đẹp thế mà lại nói muốn cưỡng bức cô ư? Há há… Cô quả nhiên bắt đầu gặp may rồi! Hùng Cách Cách tin sống chung với Tô Hàng tinh thần của cô nhất định sẽ cực kỳ thỏa mãn. Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy thật hưng phấn!
Khóe mắt Tô Hàng co quắp.
Hùng Cách Cách ngượng ngùng đánh mắt nhìn Tô Hàng, sau đó lui về phía sau một bước nói: "Anh đợi tôi một lát." Sau đó xoay người, lấy tốc độ gió cuốn phi lên lầu, đóng gói tất cả sách manga tốt của cô làm Phạm Bảo Nhi cứ ngẩn tò te.
Phạm Bảo Nhi hỏi: "Hùng Cách Cách, cậu bị điên à?"
Hùng Cách Cách đeo sách manga lên, kích động nói: "Bảo Nhi, tớ tìm được phiếu cơm dài hạn rồi !"
Phạm Bảo Nhi nhảy lên phấn khích hơn cả Hùng Cách Cách, "Thật hả? !"
Hùng Cách Cách dùng sức gật đầu, sau đó phất phất tay phóng ra ngoài.
Phạm Bảo Nhi không yên lòng, đi theo phía sau xuống dưới.
Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách đứng trước xe mình trên lưng đeo một ba lô to đùng, mờ mịt chẳng hiểu gì.
Phạm Bảo Nhi lấy điện thoại di động ra, nói với Hùng Cách Cách: "Người này nhìn có vẻ không giống kẻ lừa gạt. Chỉ là kẻ lừa đảo không bao giờ nói mình là tên kịp bợm cả. Như vậy đi, cậu ngồi vào bên cạnh anh ta, tớ chụp hai tấm hình cho các cậu. Nếu như ngày nào đó thi thể của cậu bị tìm thấy ở nơi hoang vu, mình sẽ tố cáo anh ta lên tòa án!”
Hùng Cách Cách rất nghe lời Phạm Bảo Nhi, lập tức nhét ba lô vào phía sau xe Tô Hàng, sau đó bò đến bên cạnh anh, hướng về phía điện thoại của Phạm Bảo Nhi nhếch miệng cười.
Sau khi chụp xong, Phạm Bảo Nhi lật xem một lượt những bức ảnh kia, không nhịn được giật mình cảm khái nói: "Nhìn cậu 4~5 năm rồi, nhưng mỗi lần chụp hình cho cậu đều mang lại cho tớ cảm giác đặc biệt hãi hùng khi xem phim kinh dị.”
Hùng Cách Cách đóng cửa xe, ghé vào bên cửa sổ xe kêu: "Bảo Nhi, tớ sẽ nhớ cậu lắm!"
Phạm Bảo Nhi vẫy tay la to: "Tớ cũng sẽ nhớ cậu!"
Tô Hàng nói với Hùng Cách Cách: "Xe vẫn chưa chạy, cô có cơ hội đổi ý đấy."
Hùng Cách Cách lập tức ngồi thẳng người thắt dây an toàn.
Tô Hàng đạp chân ga, lái xe như vũ bão quay về biệt thự. Vừa quay người lại phát hiện Hùng Cách Cách đã ngủ rồi. Đẩy không tỉnh, kêu mấy tiếng “này” cũng chẳng có tác dụng gì.
Tô Hàng phát điên, thật sự muốn ném Hùng Cách Cách ở vùng hoang vu, để cô tự sinh tự diệt! Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn chưa đến mức làm ra chuyện phát rồ thế. Mặc dù bản thân rất muốn.
Tô Hàng xuống xe mở cửa ghế sau tóm túi lớn của Hùng Cách Cách. Kéo kéo nhưng không di chuyển được. Anh bực mình, dứt khoát mở cái túi đó ra xem xem bên trong rốt cuộc đựng thứ gì.
Trong ba lô ngoài manga vẫn là manga, ngay cả mấy bộ quần áo tắm rửa của con gái cũng không có.
Tô Hàng sờ những cuốn manga, quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách đang say giấc nồng, không nhịn được cười.
Cô nàng này thật đúng là fan cuồng của manga.
Tiện tay lật hai cuốn manga, mặt anh tức thì biến sắc.
Những…. những thứ đó đều là đồ linh tinh gì vậy? Trừ một số sách manga có khuynh hướng giới tính bình thường, thì còn có một vài cuốn manga đề tài đồng tính!
Anh là một chàng trai có khuynh hướng giới tính bình thường, căn bản không tiếp thu nổi cái gọi là đồng tính này! Nếu như để anh miễn cưỡng tiếp nhận, anh nhất định muốn làm công! Mẹ kiếp! Mình đang nghĩ cái gì vậy? Suýt nữa thì bị đồng hóa!
Tô Hàng tức giận đóng cửa sau xe, mở cửa xe trước lôi tay Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách hừ hừ giống như con gấu con, nhưng không có ý tỉnh lại.
Tô Hàng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cúi người xuống, cởi dây an toàn rồi bế cô ra khỏi xe jeep.
Khi Tô Hàng ôm Hùng Cách Cách lên thang gác, cũng vừa đúng lúc anh trai đi xã giao bên ngoài về.
Đó là một người đàn ông anh khí bức người. Anh có một đôi mắt sách bén, lạnh lùng, cơ trí và nội liễm. Ngũ quan của anh thâm thúy, tóc dày mà đen. Anh có cánh môi mỏng. Nghe nói người môi mỏng đều rất bạc tình.
Người đàn ông đó có nước da màu đồng cổ, tứ chi mạnh mẽ, vóc người hoàn mỹ.
Bên dưới bộ tây trang màu đen thắng thớm, bạn có thể cảm nhận được một loại sức mạnh chỉ thuộc về vương giả. Tôn quý, độc đoán, tay cầm quyền trượng, chỉ có thể nhìn lên sùng bái, nhưng không thể điều khiển.
Người đàn ông này chính là —— Phó Bạc Yến!
Tổng giám đốc mới nhậm chức của “Phó thị”.
Tổng giám đốc của “Phó thị” là ông nội Phó Bạc Yến.
Phó Hằng cha của Phó Bạc Yến, là người phụ trách ngành kiến trúc trong sản nghiệp gia tộc. Mẹ của Phó Bạc Yến – Tô Hòa là huyết mạch duy nhất của dòng họ, nên đương nhiên phải tiếp tục kế thừa sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Tô. Ban đầu ông Tô dự định tuyển một người con rể để ở rể, nhưng con gái của mình đã tự định việc chung thân với Phó Hằng rồi.
May mắn thay, t*ng trùng của Phó Hằng và trứng của Tô Hòa đều rất hăng hái, đã xảy ra hai lần va chạm trong một đêm kích tình nào đó.
Tô Hòa sinh ra một cặp song sinh, khiến cho hai ông cụ nhà họ Tô và nhà họ Phó đều cười không khép nổi miệng.
Trải qua thương lượng, hai người con trai do Tô Hòa sinh ra, một đứa theo họ cha còn một đứa theo họ mẹ. Vì thế người anh trong thai song sinh này lấy tên là Phó Bạc Yến, em trai thì lấy tên là Tô Hàng.
Phó Bạc Yến đã bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn trong gia tộc, còn Tô Hàng lại tự do tự tại phát triển sở thích của bản thân, cũng đã giành được thành tích đáng ngưỡng mộ.
Mặc dù Phó Bạc Yến và Tô Hàng là anh em sinh đôi, nhưng diện mạo, tính cách, khí chất, sở thích của cả hai lại khác xa nhau. Nếu hai người không phải là anh em ruột, họ sẽ không thể xảy ra việc xuất hiện cùng lúc. Huyết thống kì lạ này chính là huyền diệu vậy đó. Hai người hai phạm vi công việc hoàn toàn khác nhau, nhưng tình cảm lại tốt vô cùng.
Khi Phó Bạc Yến nhìn thấy Tô Hàng ôm một cô gái trong ngực, trong đôi mắt trước giờ không có chút sắc thái tình cảm nào lại hiện lên ý cười nhẹ nhàng. Anh trêu ghẹo nói: "Cuộc sống về đêm của chú rốt cuộc phong phú lên rồi."
Tô Hàng cười khổ nói: "Anh hai, đây là trợ lý mới của em."
Phó Bạc Yến thờ ơ nói: "Trợ lý, cũng có thể ‘ trợ tính ’." (giúp đỡ trong phương diện tình dục)
"Khò...." Hùng Cách Cách phát ra tiếng ngáy sảng khoái trong lòng Tô Hàng.
Phó Bạc Yến khẽ cau mày.
Tô Hàng mắng: "Mẹ nó!" Anh vung tay quẳng Hùng Cách Cách lên chiếc giường ở phòng khách, để cô tự sinh tự diệt.
Dưới ánh mắt lưu luyến của Hùng Cách Cách, lần đầu tiên Tô Hàng lái xe đưa một cô gái xám xịt về nhà.
Lúc sắp xuống xe, Hùng Cách Cách nắm chặt vào cửa xe, hết sức nhăn nhó nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng nhịn xuống kích động muốn đánh Hùng Cách Cách một trận, lạnh giọng hỏi: "Cô còn có chuyện gì sao?"
Hùng Cách Cách hơi ngượng ngùng đáp: "Anh vẫn chưa hỏi tên tôi. Anh cũng chưa nói cho tôi biết, ngày mai mấy giờ đi làm? Anh chưa nói mỗi tháng sẽ trả tôi bao nhiêu tiền lương? À… tôi còn muốn hỏi thêm, có năm loại bảo hiểm không?" (Bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản)
Tô Hàng.... hối hận. Anh đúng là bị quỷ nhập nên mới nói muốn cho cô ta một công việc! Phiền phức, con gái đúng là rắc rối mà!
Tô Hàng mở nắp một chai nước suối, sau khi uống một ngụm, anh mới lấy hết tinh thần trả lời, “Tất cả các vấn đề đợi ngày mai gặp rồi bàn tiếp!”
Hùng Cách Cách rối rắm nói: "Ngày mai gặp rồi bàn tiếp? Vậy mai mấy giờ chúng ta gặp nhau? Anh có thể viết địa chỉ nhà cho tôi được không? Tôi sợ tôi không tìm được. Ngộ nhỡ xe buýt không chạy thẳng đến, tôi còn phải đổi xe. Nếu đổi xe cũng không tới thẳng, tôi đành phải chạy bộ hoặc là… bắt xe?”
Cơn giận của Tô Hàng bộc phát, không nhịn được hét ầm lên: "Cô có ý gì? Chẳng lẽ cô muốn sống ở nhà tôi sao?”
Sau khi giật mình, Hùng Cách Cách mặt mày mừng rỡ gật đầu nói: "Hay, hay quá, chủ ý này quá tuyệt! Nếu tôi ở lại nhà anh, vậy thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết!” Được ăn nhờ ở đậu, còn được phát tiền lương, những thứ này quả thực là cuộc sống Hùng Cách Cách thiết tha mơ ước. Mặc kệ thế nào, cô cũng phải bám lấy anh ta!
Tô Hàng sau khi lấy lại bình tĩnh, đánh mắt quan sát Hùng Cách Cách lần nữa: “Da cô là loại cao dán thuộc họ hàng nhà chó hả? Cô không sợ tôi là người xấu, nửa đêm trèo lên giường cô, cưỡng bức cô sao?”
Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn lướt qua mũi giày mình, lẩm bẩm nói: "Anh là người đầu tiên nói muốn cưỡng bức tôi đấy." Trong lòng Hùng Cách Cách rất kích động. Người đẹp thế mà lại nói muốn cưỡng bức cô ư? Há há… Cô quả nhiên bắt đầu gặp may rồi! Hùng Cách Cách tin sống chung với Tô Hàng tinh thần của cô nhất định sẽ cực kỳ thỏa mãn. Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy thật hưng phấn!
Khóe mắt Tô Hàng co quắp.
Hùng Cách Cách ngượng ngùng đánh mắt nhìn Tô Hàng, sau đó lui về phía sau một bước nói: "Anh đợi tôi một lát." Sau đó xoay người, lấy tốc độ gió cuốn phi lên lầu, đóng gói tất cả sách manga tốt của cô làm Phạm Bảo Nhi cứ ngẩn tò te.
Phạm Bảo Nhi hỏi: "Hùng Cách Cách, cậu bị điên à?"
Hùng Cách Cách đeo sách manga lên, kích động nói: "Bảo Nhi, tớ tìm được phiếu cơm dài hạn rồi !"
Phạm Bảo Nhi nhảy lên phấn khích hơn cả Hùng Cách Cách, "Thật hả? !"
Hùng Cách Cách dùng sức gật đầu, sau đó phất phất tay phóng ra ngoài.
Phạm Bảo Nhi không yên lòng, đi theo phía sau xuống dưới.
Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách đứng trước xe mình trên lưng đeo một ba lô to đùng, mờ mịt chẳng hiểu gì.
Phạm Bảo Nhi lấy điện thoại di động ra, nói với Hùng Cách Cách: "Người này nhìn có vẻ không giống kẻ lừa gạt. Chỉ là kẻ lừa đảo không bao giờ nói mình là tên kịp bợm cả. Như vậy đi, cậu ngồi vào bên cạnh anh ta, tớ chụp hai tấm hình cho các cậu. Nếu như ngày nào đó thi thể của cậu bị tìm thấy ở nơi hoang vu, mình sẽ tố cáo anh ta lên tòa án!”
Hùng Cách Cách rất nghe lời Phạm Bảo Nhi, lập tức nhét ba lô vào phía sau xe Tô Hàng, sau đó bò đến bên cạnh anh, hướng về phía điện thoại của Phạm Bảo Nhi nhếch miệng cười.
Sau khi chụp xong, Phạm Bảo Nhi lật xem một lượt những bức ảnh kia, không nhịn được giật mình cảm khái nói: "Nhìn cậu ~ năm rồi, nhưng mỗi lần chụp hình cho cậu đều mang lại cho tớ cảm giác đặc biệt hãi hùng khi xem phim kinh dị.”
Hùng Cách Cách đóng cửa xe, ghé vào bên cửa sổ xe kêu: "Bảo Nhi, tớ sẽ nhớ cậu lắm!"
Phạm Bảo Nhi vẫy tay la to: "Tớ cũng sẽ nhớ cậu!"
Tô Hàng nói với Hùng Cách Cách: "Xe vẫn chưa chạy, cô có cơ hội đổi ý đấy."
Hùng Cách Cách lập tức ngồi thẳng người thắt dây an toàn.
Tô Hàng đạp chân ga, lái xe như vũ bão quay về biệt thự. Vừa quay người lại phát hiện Hùng Cách Cách đã ngủ rồi. Đẩy không tỉnh, kêu mấy tiếng “này” cũng chẳng có tác dụng gì.
Tô Hàng phát điên, thật sự muốn ném Hùng Cách Cách ở vùng hoang vu, để cô tự sinh tự diệt! Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn chưa đến mức làm ra chuyện phát rồ thế. Mặc dù bản thân rất muốn.
Tô Hàng xuống xe mở cửa ghế sau tóm túi lớn của Hùng Cách Cách. Kéo kéo nhưng không di chuyển được. Anh bực mình, dứt khoát mở cái túi đó ra xem xem bên trong rốt cuộc đựng thứ gì.
Trong ba lô ngoài manga vẫn là manga, ngay cả mấy bộ quần áo tắm rửa của con gái cũng không có.
Tô Hàng sờ những cuốn manga, quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách đang say giấc nồng, không nhịn được cười.
Cô nàng này thật đúng là fan cuồng của manga.
Tiện tay lật hai cuốn manga, mặt anh tức thì biến sắc.
Những…. những thứ đó đều là đồ linh tinh gì vậy? Trừ một số sách manga có khuynh hướng giới tính bình thường, thì còn có một vài cuốn manga đề tài đồng tính!
Anh là một chàng trai có khuynh hướng giới tính bình thường, căn bản không tiếp thu nổi cái gọi là đồng tính này! Nếu như để anh miễn cưỡng tiếp nhận, anh nhất định muốn làm công! Mẹ kiếp! Mình đang nghĩ cái gì vậy? Suýt nữa thì bị đồng hóa!
Tô Hàng tức giận đóng cửa sau xe, mở cửa xe trước lôi tay Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách hừ hừ giống như con gấu con, nhưng không có ý tỉnh lại.
Tô Hàng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cúi người xuống, cởi dây an toàn rồi bế cô ra khỏi xe jeep.
Khi Tô Hàng ôm Hùng Cách Cách lên thang gác, cũng vừa đúng lúc anh trai đi xã giao bên ngoài về.
Đó là một người đàn ông anh khí bức người. Anh có một đôi mắt sách bén, lạnh lùng, cơ trí và nội liễm. Ngũ quan của anh thâm thúy, tóc dày mà đen. Anh có cánh môi mỏng. Nghe nói người môi mỏng đều rất bạc tình.
Người đàn ông đó có nước da màu đồng cổ, tứ chi mạnh mẽ, vóc người hoàn mỹ.
Bên dưới bộ tây trang màu đen thắng thớm, bạn có thể cảm nhận được một loại sức mạnh chỉ thuộc về vương giả. Tôn quý, độc đoán, tay cầm quyền trượng, chỉ có thể nhìn lên sùng bái, nhưng không thể điều khiển.
Người đàn ông này chính là —— Phó Bạc Yến!
Tổng giám đốc mới nhậm chức của “Phó thị”.
Tổng giám đốc của “Phó thị” là ông nội Phó Bạc Yến.
Phó Hằng cha của Phó Bạc Yến, là người phụ trách ngành kiến trúc trong sản nghiệp gia tộc. Mẹ của Phó Bạc Yến – Tô Hòa là huyết mạch duy nhất của dòng họ, nên đương nhiên phải tiếp tục kế thừa sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Tô. Ban đầu ông Tô dự định tuyển một người con rể để ở rể, nhưng con gái của mình đã tự định việc chung thân với Phó Hằng rồi.
May mắn thay, tng trùng của Phó Hằng và trứng của Tô Hòa đều rất hăng hái, đã xảy ra hai lần va chạm trong một đêm kích tình nào đó.
Tô Hòa sinh ra một cặp song sinh, khiến cho hai ông cụ nhà họ Tô và nhà họ Phó đều cười không khép nổi miệng.
Trải qua thương lượng, hai người con trai do Tô Hòa sinh ra, một đứa theo họ cha còn một đứa theo họ mẹ. Vì thế người anh trong thai song sinh này lấy tên là Phó Bạc Yến, em trai thì lấy tên là Tô Hàng.
Phó Bạc Yến đã bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn trong gia tộc, còn Tô Hàng lại tự do tự tại phát triển sở thích của bản thân, cũng đã giành được thành tích đáng ngưỡng mộ.
Mặc dù Phó Bạc Yến và Tô Hàng là anh em sinh đôi, nhưng diện mạo, tính cách, khí chất, sở thích của cả hai lại khác xa nhau. Nếu hai người không phải là anh em ruột, họ sẽ không thể xảy ra việc xuất hiện cùng lúc. Huyết thống kì lạ này chính là huyền diệu vậy đó. Hai người hai phạm vi công việc hoàn toàn khác nhau, nhưng tình cảm lại tốt vô cùng.
Khi Phó Bạc Yến nhìn thấy Tô Hàng ôm một cô gái trong ngực, trong đôi mắt trước giờ không có chút sắc thái tình cảm nào lại hiện lên ý cười nhẹ nhàng. Anh trêu ghẹo nói: "Cuộc sống về đêm của chú rốt cuộc phong phú lên rồi."
Tô Hàng cười khổ nói: "Anh hai, đây là trợ lý mới của em."
Phó Bạc Yến thờ ơ nói: "Trợ lý, cũng có thể ‘ trợ tính ’." (giúp đỡ trong phương diện tình dục)
"Khò...." Hùng Cách Cách phát ra tiếng ngáy sảng khoái trong lòng Tô Hàng.
Phó Bạc Yến khẽ cau mày.
Tô Hàng mắng: "Mẹ nó!" Anh vung tay quẳng Hùng Cách Cách lên chiếc giường ở phòng khách, để cô tự sinh tự diệt.