Nguyệt Linh thoáng nhíu mày rồi nói:
- Không có phát hiện gì khác a!
Tiểu phong tâm tình không được tốt, hắn bây giờ cần giải quyết vấn đề này trước, nếu không sau này sẽ sinh biến.
Thoáng nghĩ qua các sách lược hắn nhìn về phía Tuyết Lan,
nói:
- Tuyết Lan em có thể vào không gian não hải của anh không, cả nàng nữa Nguyệt Linh. Anh có việc rất quan trọng, nếu sơ sẩy sẽ liên lụy hai người.
Tuyết Lan trừng mắt Tiểu phong tức giận nói:
– Có chuyện gì khó khăn thì cùng nhau giải quyết, chả lẽ anh sợ bọn em vướng víu tay chân sao.
Hắn cũng buồn bực cô nàng này rất ương ngạnh, giọng hắn gằn lên, nói:
- Thôi vấn đề này không nhắc lại nữa, vào ngay lập tức!
Tiểu phong mở thức hải ra, hút Tuyết Lan với Nguyệt Linh vào.
Hắn ngồi xếp bằng, tay niệm pháp quyết, sau một hồi thì Tiểu phong lập tức triệu Ngọc Tâm ra ngoài.
Hắn niệm chú ngữ kỳ lạ.
- Sinh, tử, biệt, ly...
Ngọc Tâm trở nên rung động, ánh sáng kỳ dị hiện ra các màu, lam, tím, đen, hồng, vàng. Đột nhiên hắn quát.
- Lão đầu Trương vĩnh đi ra ngoài được rồi!
Không gian xung quanh Ngọc Tâm vặn vẹo, một hư ảnh lão giả hiện ra, khuôn mặt âm trầm tức giận nhìn Tiểu phong, cười quái dị nói:
- Kiệt kiệt! Tiểu tử sao ngươi biết chú ngữ này?
Tiểu phong cũng cười khẩy nhìn lão Trương vĩnh, nói:
- Nếu ta thực sự không biết cái chú ngữ này, liệu sau khi ta vào Nghịch Thiên Cảnh có còn là ta nữa không đây.
- Không bằng lão ngồi xuống chúng ta tâm sự một chút đi. Cái kho báu của lão làm ta rất hứng thú đấy.
Không mặt Trương vĩnh giật giật cười lạnh nhìn Tiểu phong, đáp:
- Ha ha! Nực cười, ngươi cho rằng bổn tôn chí thông minh thấp kém hay bị điên mà còn ngồi với ngươi tâm sự.
- Biết điều tự sát để bổn tôn dung nhập tự nhiên sẽ cho ngươi biết những điều cần biết.
Tiểu phong cũng không hoảng hốt mà ngồi xuống, dựa lưng vào gốc cây, nói:
- Ta có một đoạn chuyện đột nhiên nhớ ra, không bằng chúng ta làm một cái giao dịch đi, thế nào?
Hư ảnh Trương vĩnh trở nên im lặng thoáng cái biến dâm dục nhìn Tiểu phong mở miệng nói:
- Tự diệt linh hồn đi, nhìn phân lượng ngươi bảo vệ ta thời gian qua, bổn tôn khai ân sẽ chăm sóc hai tiểu cô nương thay ngươi.
- Buồn cười phép khích tướng cũng không có tác dụng đâu. Nếu ông muốn chết sớm mà nói ta sẽ thành toàn.
Sắc mặt Tiểu phong tức giận, chạm vào nữ nhân của hắn là điều tối kỵ.
- Chậc chậc! Một trưởng môn bị tính kế cũng thật đáng thương a! Không làm cho tốt chức chưởng môn, lại muốn thứ mà không bao giờ mình có được. Ta phải nói lão ngu dốt hay còn ngây thơ đây.
- Ha ha! thì ra là người nọ nói cho ngươi sao? Cũng tốt rất lâu chúng ta không gặp nhau rồi, ngươi nói hắn ra gặp ta một chút đi.
Tiểu phong nhìn thần thái lão thì bật cười, nói:
- Lão rất thắc mắc tại sao lại có câu chuyện. "Có Ngọc Tâm Có Tinh vân" đi. Ta sẽ giải thích chó lão trước khi gặp tổ tiên.
- Chuyện này phải nói từ rất xưa, lúc Tinh Vân Đại Lục mới sinh ra. Lúc ấy nhân loại chỉ là một chủng tộc nhỏ trong vô vàn loài trên Tinh vân đại lục, có thể nói chiếm 1/1000 phần diện tích Tinh vân đại lục đi, vào lúc ấy có một đoạn thời gian bị một dị tộc rất cường đại đổ bộ lên, thoáng một năm giết phân nửa chủng tộc trên Tinh vân đại lục, cũng vào lúc này có một viên ngọc xuất hiện. Tên của nó có rất nhiều cái tên, Ngọc Tâm, Ma Ngọc, Thần Ngọc, Tịnh Ngọc.
- Rồi vào một hôm, lúc ấy có hơn ngàn chủng tộc tề tụ đối phó dị tộc kia. Đột nhiên một viên ngọc xuất hiện, cả hơn ngàn người cảnh giác, bởi vì thời khắc đối phó dị tộc lại có xuất hiện việc này nên cho là điềm xấu. Nên đã phong ấn lại rồi chôn xuống đại địa, kết quả trận đấu sau mấy tháng vẫn thất bại. Có một hôm một tiều phu đi đốn củi, người ấy bị ngã xuống váy núi đãng lẽ phải chết nhưng lại nhặt được một viên ngọc kỳ lạ. Viên ngọc đó là viên ngọc bị các tộc phong ấn nhưng thoát ra, tiều phu sau khi cầm vào viên ngọc thì thân thể trở nên khỏe mạnh, hơn nữa lực lượng tăng cao...... Hơn một năm sau đó một người đàn ông xuất hiện vung tay giết ngàn địch, đi qua nơi nào thì nơi đó dị tộc bị diệt sạch.
- Từ lúc đó Tinh vân đại lục không còn dị tộc nữa. Và sau đó không lâu có một câu dân gian lan truyền "Có Ngọc Tâm Có Tinh Vân". Ngàn tộc người hôm bàn chuyện phá dị tộc kia sau này mới nhớ tới viên ngọc kỳ lạ thì đã hối hận không thôi.
- Sau này có một môn phái theo đó ra đời, môn phái đó bí ẩn vô cùng, một môn chỉ có một người duy nhất là chưởng môn. Thời nào có môn phái đó xuất hiện tất có gió tanh mưa máu, hoặc thiên biến. Lão cũng biết môn phái đó đi, đúng vậy môn phái đó là “Tinh Vân môn” mà ta là chưởng môn đời 999 của Tinh Vân môn.
- Lão cũng đừng buồn, người hai thế như lão cũng đi gặp tổ tiên được rồi, ha ha ha quên nói một chuyện! Chưởng môn đời trước của Tinh vân môn phải tặng lễ vật cho chưởng môn đời sau. Mà không may cho lão là đệ đệ của chưởng môn đời trước, chấp mê bất ngộ là như vậy, nhờ đại ca mình mà gây dựng thượng vị lên một môn phái mà không biết nắm giữ mà ham báu vật của đại ca chưa chết đã rất tốt.
Ông Lão Trương vĩnh nghe xong mắt nhắm lại khuôn mặt vặn vẹo, hỏi:
- Vậy tại sao nó chọn ngươi chứ không phải ta? Ta là Thiên tôn cường giả ah! Lật tay che trời, ta đã chờ hai thế rồi sao vẫn không chấp nhận ta, ta hận a! Hôm nay ta phải giết ngươi.
Tiểu phong tuy rằng có nắm trắc thắng nhưng cũng run rẩy, uy áp Thiên tôn phủ xuống không phải hắn đỡ được, tuy rằng đời thứ hai lão đoạt xá thành công tu luyện được đến Thiên tôn nhưng cưỡng ép nhận chủ khiến mất đi thân thể, linh hồn vẫn là Thiên tôn cái uy áp đó khiến hắn thở dốc, cả người mồ hôi như tắm.
Hắn cắn răng quát lớn.
- Lão cũng quá ngây thơ rồi xem chức năng trân chính của Ngọc Tâm đi.
- Tịnh Ngọc! ~ Ngọc Tịnh hồn ma!
Xung quanh Ngọc Tâm lan chàn phù văn lấp lánh, hiện ra vô số ánh sáng, tốc độ cực nhanh hướng về lão Trương vĩnh mà đi.
- Xem lão như thế nào đối phó! Lần đầu gặp đã biết là ác nhân, lần hai khi gặp Nguyệt Linh thì hiện thân tưởng rằng ta không biết sao, lần ta ăn đan dược, có cả xuân dược cũng là tác phẩm của lão đi, cái gì là kho báu cái gì là võ giả chi vương, chỉ là sợ hãi nói bừa mà thôi.
Trương vĩnh không rảnh để ý Tiểu phong kích bác, trong tay không biết lấy một tấm phù gì ra hướng Ngọc Tâm vỗ tới, vòng xoáy liền từ từ thôn phệ tấm phù nhưng tốc độ rất chậm.
Trương vĩnh thấy đón được một chiêu kia liền hưng phấn hướng Tiểu phong lao tới.
- Tiểu tử đoạt xá ngươi rồi ta sẽ là chủ nhân Ngọc Tâm ha ha! Có Ngọc Tâm Có Tinh Vân đại lục ha ha ha ha!
Tiểu phong Hừ lạnh, nói:
- Ta không biết lão dở trò gì đoạt xá thân thể của lão hiện nay, nhưng ta là chủ nhân Trân chính há có thể bị lão đoạt xá. Tiễn lão quy thiên thôi.
- Ma Ngọc! ~ Thôn phệ linh hồn!
Ầm ầm!
Lão Trương vĩnh cũng không hoảng hốt thoáng cái niệm ra hai ba cái phù hướng Tiểu phong đánh tới.
- Lão phu có rất nhiều phù chú đấy, với năng lực rẻ rách của ngươi liệu ra chiêu được mấy lần đây khặc-xxx khặx- xxx!
Tiểu phong thoáng vận chuyển Hư Vô Ảnh tránh khỏi Trương vĩnh, Ngọc Tâm thì hướng Trương vĩnh lao đi, ngoài mặt Ngọc Tâm bây giờ đã không còn là phù văn nữa mà thay vào đó là hắc khí lan tràn.
- Đệ đệ ngoan đi gặp tổ tiên được rồi!
Gần đấy không gian thoáng động, một trung niên nam tử hiện ra giọng bình thản nói. Trương vĩnh bị kiềm hãm không cách nào nhúc nhích thân thể.
Trương vĩnh không cam lòng hét to:
- Ta không phục a! Ta không cam lòng.
- Ngươi chấp mê bất ngộ nên sớm quy thiên thôi!
Ngọc Tâm hắc khí sau khi ăn mòn tấm phù thì lao đến trương vĩnh. Năng lượng cùng sinh cơ của lão không ngừng bị thôn phệ, da trở nên nhăn nhúm.
Lão không cam lòng tức giận nguyền rủa.
- Đại ca ta nguyền rủa ngươi vạn kiếp không được siêu sinh.
Dần dần thân thể lão hóa thành bụi rơi xuống đất.
Tiểu phong thu Ngọc Tâm về thức hải, bắt đầu tiêu hóa chí nhớ của Trương vĩnh, nhờ công pháp này mà tiều phu năm xưa biết hết mọi thủ đoạn của dị tộc mà ứng phó thắng lợi.
Ngọc tâm có bốn cái tên.
+ Ngọc Tâm là những người xung quanh nghĩ gì đều cảm nhận và hiểu được.
+ Ma Ngọc thuộc về hút linh hồn đối phương tẩm bổ cho linh hồn mình và coi như biết được trí nhớ đối phương.
+ Tịnh Ngọc là loại hút hết ác tính, cũng như oán khí của đối phương, sau khi ác tính và oán khí hết thì hút sinh mạng và năng lượng tẩm bổ cho Ngọc.
+ Loại cuối cùng là Thần Ngọc tác dụng của nó thì Tiểu phong trong lúc kia chưa được truyền bí quyết nên không biết.
Trong một khoảnh khắc đó Tiểu phong cũng thở phào nhẹ nhõm, đã triệt để diệt được Trương vĩnh thì khi lúc độ kiếp Nghịch Thiên cảnh sẽ đỡ nguy hiểm hơn nhiều.
Bắt đầu từ Nghịch Thiên cảnh có ba loại lôi đình độ kiếp, phân biệt là, Thanh lôi, Tử lôi, Kim lôi, mỗi lần độ kiếp sẽ giáng chín đạo lôi đình xuống, sức chiến đấu càng cao thì đội kiếp sẽ dáng lôi đình càng mạnh, thanh lôi yếu nhất đến tử lôi rồi kim lôi. Giả như chưa diệt trừ được Trương vĩnh, đến khi đó độ kiếp nếu bị lão xông ra đoạt xá thì hậu quả khôn lường.
Tiểu phong thu Ngọc Tâm lại rồi, để Nguyệt Linh với Tuyết Lan đi ra nói:
- Hộp pháp cho ta một lúc.
Không để ý hai nàng có đồng ý không đã ngồi xếp bằng nhập định tu luyện. Vừa rồi thi triển hai trong bốn tuyệt kỹ của ngọc tâm hồn lực Tiểu phong đã cạn kiệt cần bổ sung gấp. Lực chiến hắn biết rõ mình chỉ tu vũ kỹ thuộc linh hồn công kích nên rất chú trọng đến việc linh hồn mạnh yếu.
Đang trong lúc thôn nạp linh khí thì có một bóng ảnh trung niên nam tử hiện ra trong thức hải Tiểu phong.
- Chậc chậc! Không uổng là Ngọc Tâm trọn. Tiểu phong a ngươi vẫn chưa biết cách sử dụng Ngọc tâm cho lắm.
Hắn nhìn qua đó thì vui mừng kêu to:
- Vừa nãy đa tạ tiền bối đã xuất thủ tương trợ.
Tiểu phong biết là lúc nãy được trợ giúp, không thì áp chế không dễ dàng như vậy.
- Trương Thanh tiền bối dạy ta pháp quyết của Thần ngọc đi.
Bóng ảnh đó đúng là người trong lúc Tiểu phong nhận chủ ngọc tâm, thì truyền ký ức của Ngọc tâm cho hắn và biết Trương vĩnh có ác ý, Chủ nhân đời trước Ngọc tâm Trương thanh.
Trương Thanh nhìn Tiểu phong cười xùy, nói:
- Tuổi trẻ bốc đồng hảo hảo nắm bắt tinh túy ba chiêu kia của ngọc tâm đi đã. Mới học chút da lông như vậy sau này ra ngoài lăn lộn, bị người ta chụp một phát không kịp triệu ngọc tâm ra chỉ có nước chết. Bây giờ ta lấy tư cách Chưởng môn đời 998 Tinh vân môn Truyền ngôi cho Tiểu phong làm chưởng môn thứ 999 của Tinh vân môn. Sau này nếu ngươi làm mất mặt Tinh vân môn thì ta sẽ tính sổ với ngươi hừ.
- Đây là giới chỉ của Tinh vân môn, sau này có duyên gặp lại tại Thiên ngoại chiến trường.
Không đợi Tiểu phong lên tiếng bóng ảnh thoáng cái lóe lên rồi biến mất khỏi thức hải Tiểu phong.
Theo Tiểu phong suy tính Ngọc tâm chỉ là một phần đào tạo nhân tài của Tinh vân đại lục mà thôi, qua nhiều năm như vậy biến thiên mới xuất hiện chắc thế này có nguy hiểm gì đó cho Tinh vân đại lục.
Tiếp nhận giới chỉ và chức chưởng môn, hắn cảm thấy môn phái này như lưu manh vậy nói hai ba câu rồi phủi tay mặc kệ.
Nhưng đoạt được hồn lực của Thiên tôn, và cái kho báu của Trương vĩnh khiến hắn tâm tình rất tốt.
Hết chương 12.
- Không có phát hiện gì khác a!
Tiểu phong tâm tình không được tốt, hắn bây giờ cần giải quyết vấn đề này trước, nếu không sau này sẽ sinh biến.
Thoáng nghĩ qua các sách lược hắn nhìn về phía Tuyết Lan,
nói:
- Tuyết Lan em có thể vào không gian não hải của anh không, cả nàng nữa Nguyệt Linh. Anh có việc rất quan trọng, nếu sơ sẩy sẽ liên lụy hai người.
Tuyết Lan trừng mắt Tiểu phong tức giận nói:
– Có chuyện gì khó khăn thì cùng nhau giải quyết, chả lẽ anh sợ bọn em vướng víu tay chân sao.
Hắn cũng buồn bực cô nàng này rất ương ngạnh, giọng hắn gằn lên, nói:
- Thôi vấn đề này không nhắc lại nữa, vào ngay lập tức!
Tiểu phong mở thức hải ra, hút Tuyết Lan với Nguyệt Linh vào.
Hắn ngồi xếp bằng, tay niệm pháp quyết, sau một hồi thì Tiểu phong lập tức triệu Ngọc Tâm ra ngoài.
Hắn niệm chú ngữ kỳ lạ.
- Sinh, tử, biệt, ly...
Ngọc Tâm trở nên rung động, ánh sáng kỳ dị hiện ra các màu, lam, tím, đen, hồng, vàng. Đột nhiên hắn quát.
- Lão đầu Trương vĩnh đi ra ngoài được rồi!
Không gian xung quanh Ngọc Tâm vặn vẹo, một hư ảnh lão giả hiện ra, khuôn mặt âm trầm tức giận nhìn Tiểu phong, cười quái dị nói:
- Kiệt kiệt! Tiểu tử sao ngươi biết chú ngữ này?
Tiểu phong cũng cười khẩy nhìn lão Trương vĩnh, nói:
- Nếu ta thực sự không biết cái chú ngữ này, liệu sau khi ta vào Nghịch Thiên Cảnh có còn là ta nữa không đây.
- Không bằng lão ngồi xuống chúng ta tâm sự một chút đi. Cái kho báu của lão làm ta rất hứng thú đấy.
Không mặt Trương vĩnh giật giật cười lạnh nhìn Tiểu phong, đáp:
- Ha ha! Nực cười, ngươi cho rằng bổn tôn chí thông minh thấp kém hay bị điên mà còn ngồi với ngươi tâm sự.
- Biết điều tự sát để bổn tôn dung nhập tự nhiên sẽ cho ngươi biết những điều cần biết.
Tiểu phong cũng không hoảng hốt mà ngồi xuống, dựa lưng vào gốc cây, nói:
- Ta có một đoạn chuyện đột nhiên nhớ ra, không bằng chúng ta làm một cái giao dịch đi, thế nào?
Hư ảnh Trương vĩnh trở nên im lặng thoáng cái biến dâm dục nhìn Tiểu phong mở miệng nói:
- Tự diệt linh hồn đi, nhìn phân lượng ngươi bảo vệ ta thời gian qua, bổn tôn khai ân sẽ chăm sóc hai tiểu cô nương thay ngươi.
- Buồn cười phép khích tướng cũng không có tác dụng đâu. Nếu ông muốn chết sớm mà nói ta sẽ thành toàn.
Sắc mặt Tiểu phong tức giận, chạm vào nữ nhân của hắn là điều tối kỵ.
- Chậc chậc! Một trưởng môn bị tính kế cũng thật đáng thương a! Không làm cho tốt chức chưởng môn, lại muốn thứ mà không bao giờ mình có được. Ta phải nói lão ngu dốt hay còn ngây thơ đây.
- Ha ha! thì ra là người nọ nói cho ngươi sao? Cũng tốt rất lâu chúng ta không gặp nhau rồi, ngươi nói hắn ra gặp ta một chút đi.
Tiểu phong nhìn thần thái lão thì bật cười, nói:
- Lão rất thắc mắc tại sao lại có câu chuyện. "Có Ngọc Tâm Có Tinh vân" đi. Ta sẽ giải thích chó lão trước khi gặp tổ tiên.
- Chuyện này phải nói từ rất xưa, lúc Tinh Vân Đại Lục mới sinh ra. Lúc ấy nhân loại chỉ là một chủng tộc nhỏ trong vô vàn loài trên Tinh vân đại lục, có thể nói chiếm 1/1000 phần diện tích Tinh vân đại lục đi, vào lúc ấy có một đoạn thời gian bị một dị tộc rất cường đại đổ bộ lên, thoáng một năm giết phân nửa chủng tộc trên Tinh vân đại lục, cũng vào lúc này có một viên ngọc xuất hiện. Tên của nó có rất nhiều cái tên, Ngọc Tâm, Ma Ngọc, Thần Ngọc, Tịnh Ngọc.
- Rồi vào một hôm, lúc ấy có hơn ngàn chủng tộc tề tụ đối phó dị tộc kia. Đột nhiên một viên ngọc xuất hiện, cả hơn ngàn người cảnh giác, bởi vì thời khắc đối phó dị tộc lại có xuất hiện việc này nên cho là điềm xấu. Nên đã phong ấn lại rồi chôn xuống đại địa, kết quả trận đấu sau mấy tháng vẫn thất bại. Có một hôm một tiều phu đi đốn củi, người ấy bị ngã xuống váy núi đãng lẽ phải chết nhưng lại nhặt được một viên ngọc kỳ lạ. Viên ngọc đó là viên ngọc bị các tộc phong ấn nhưng thoát ra, tiều phu sau khi cầm vào viên ngọc thì thân thể trở nên khỏe mạnh, hơn nữa lực lượng tăng cao...... Hơn một năm sau đó một người đàn ông xuất hiện vung tay giết ngàn địch, đi qua nơi nào thì nơi đó dị tộc bị diệt sạch.
- Từ lúc đó Tinh vân đại lục không còn dị tộc nữa. Và sau đó không lâu có một câu dân gian lan truyền "Có Ngọc Tâm Có Tinh Vân". Ngàn tộc người hôm bàn chuyện phá dị tộc kia sau này mới nhớ tới viên ngọc kỳ lạ thì đã hối hận không thôi.
- Sau này có một môn phái theo đó ra đời, môn phái đó bí ẩn vô cùng, một môn chỉ có một người duy nhất là chưởng môn. Thời nào có môn phái đó xuất hiện tất có gió tanh mưa máu, hoặc thiên biến. Lão cũng biết môn phái đó đi, đúng vậy môn phái đó là “Tinh Vân môn” mà ta là chưởng môn đời 999 của Tinh Vân môn.
- Lão cũng đừng buồn, người hai thế như lão cũng đi gặp tổ tiên được rồi, ha ha ha quên nói một chuyện! Chưởng môn đời trước của Tinh vân môn phải tặng lễ vật cho chưởng môn đời sau. Mà không may cho lão là đệ đệ của chưởng môn đời trước, chấp mê bất ngộ là như vậy, nhờ đại ca mình mà gây dựng thượng vị lên một môn phái mà không biết nắm giữ mà ham báu vật của đại ca chưa chết đã rất tốt.
Ông Lão Trương vĩnh nghe xong mắt nhắm lại khuôn mặt vặn vẹo, hỏi:
- Vậy tại sao nó chọn ngươi chứ không phải ta? Ta là Thiên tôn cường giả ah! Lật tay che trời, ta đã chờ hai thế rồi sao vẫn không chấp nhận ta, ta hận a! Hôm nay ta phải giết ngươi.
Tiểu phong tuy rằng có nắm trắc thắng nhưng cũng run rẩy, uy áp Thiên tôn phủ xuống không phải hắn đỡ được, tuy rằng đời thứ hai lão đoạt xá thành công tu luyện được đến Thiên tôn nhưng cưỡng ép nhận chủ khiến mất đi thân thể, linh hồn vẫn là Thiên tôn cái uy áp đó khiến hắn thở dốc, cả người mồ hôi như tắm.
Hắn cắn răng quát lớn.
- Lão cũng quá ngây thơ rồi xem chức năng trân chính của Ngọc Tâm đi.
- Tịnh Ngọc! ~ Ngọc Tịnh hồn ma!
Xung quanh Ngọc Tâm lan chàn phù văn lấp lánh, hiện ra vô số ánh sáng, tốc độ cực nhanh hướng về lão Trương vĩnh mà đi.
- Xem lão như thế nào đối phó! Lần đầu gặp đã biết là ác nhân, lần hai khi gặp Nguyệt Linh thì hiện thân tưởng rằng ta không biết sao, lần ta ăn đan dược, có cả xuân dược cũng là tác phẩm của lão đi, cái gì là kho báu cái gì là võ giả chi vương, chỉ là sợ hãi nói bừa mà thôi.
Trương vĩnh không rảnh để ý Tiểu phong kích bác, trong tay không biết lấy một tấm phù gì ra hướng Ngọc Tâm vỗ tới, vòng xoáy liền từ từ thôn phệ tấm phù nhưng tốc độ rất chậm.
Trương vĩnh thấy đón được một chiêu kia liền hưng phấn hướng Tiểu phong lao tới.
- Tiểu tử đoạt xá ngươi rồi ta sẽ là chủ nhân Ngọc Tâm ha ha! Có Ngọc Tâm Có Tinh Vân đại lục ha ha ha ha!
Tiểu phong Hừ lạnh, nói:
- Ta không biết lão dở trò gì đoạt xá thân thể của lão hiện nay, nhưng ta là chủ nhân Trân chính há có thể bị lão đoạt xá. Tiễn lão quy thiên thôi.
- Ma Ngọc! ~ Thôn phệ linh hồn!
Ầm ầm!
Lão Trương vĩnh cũng không hoảng hốt thoáng cái niệm ra hai ba cái phù hướng Tiểu phong đánh tới.
- Lão phu có rất nhiều phù chú đấy, với năng lực rẻ rách của ngươi liệu ra chiêu được mấy lần đây khặc-xxx khặx- xxx!
Tiểu phong thoáng vận chuyển Hư Vô Ảnh tránh khỏi Trương vĩnh, Ngọc Tâm thì hướng Trương vĩnh lao đi, ngoài mặt Ngọc Tâm bây giờ đã không còn là phù văn nữa mà thay vào đó là hắc khí lan tràn.
- Đệ đệ ngoan đi gặp tổ tiên được rồi!
Gần đấy không gian thoáng động, một trung niên nam tử hiện ra giọng bình thản nói. Trương vĩnh bị kiềm hãm không cách nào nhúc nhích thân thể.
Trương vĩnh không cam lòng hét to:
- Ta không phục a! Ta không cam lòng.
- Ngươi chấp mê bất ngộ nên sớm quy thiên thôi!
Ngọc Tâm hắc khí sau khi ăn mòn tấm phù thì lao đến trương vĩnh. Năng lượng cùng sinh cơ của lão không ngừng bị thôn phệ, da trở nên nhăn nhúm.
Lão không cam lòng tức giận nguyền rủa.
- Đại ca ta nguyền rủa ngươi vạn kiếp không được siêu sinh.
Dần dần thân thể lão hóa thành bụi rơi xuống đất.
Tiểu phong thu Ngọc Tâm về thức hải, bắt đầu tiêu hóa chí nhớ của Trương vĩnh, nhờ công pháp này mà tiều phu năm xưa biết hết mọi thủ đoạn của dị tộc mà ứng phó thắng lợi.
Ngọc tâm có bốn cái tên.
+ Ngọc Tâm là những người xung quanh nghĩ gì đều cảm nhận và hiểu được.
+ Ma Ngọc thuộc về hút linh hồn đối phương tẩm bổ cho linh hồn mình và coi như biết được trí nhớ đối phương.
+ Tịnh Ngọc là loại hút hết ác tính, cũng như oán khí của đối phương, sau khi ác tính và oán khí hết thì hút sinh mạng và năng lượng tẩm bổ cho Ngọc.
+ Loại cuối cùng là Thần Ngọc tác dụng của nó thì Tiểu phong trong lúc kia chưa được truyền bí quyết nên không biết.
Trong một khoảnh khắc đó Tiểu phong cũng thở phào nhẹ nhõm, đã triệt để diệt được Trương vĩnh thì khi lúc độ kiếp Nghịch Thiên cảnh sẽ đỡ nguy hiểm hơn nhiều.
Bắt đầu từ Nghịch Thiên cảnh có ba loại lôi đình độ kiếp, phân biệt là, Thanh lôi, Tử lôi, Kim lôi, mỗi lần độ kiếp sẽ giáng chín đạo lôi đình xuống, sức chiến đấu càng cao thì đội kiếp sẽ dáng lôi đình càng mạnh, thanh lôi yếu nhất đến tử lôi rồi kim lôi. Giả như chưa diệt trừ được Trương vĩnh, đến khi đó độ kiếp nếu bị lão xông ra đoạt xá thì hậu quả khôn lường.
Tiểu phong thu Ngọc Tâm lại rồi, để Nguyệt Linh với Tuyết Lan đi ra nói:
- Hộp pháp cho ta một lúc.
Không để ý hai nàng có đồng ý không đã ngồi xếp bằng nhập định tu luyện. Vừa rồi thi triển hai trong bốn tuyệt kỹ của ngọc tâm hồn lực Tiểu phong đã cạn kiệt cần bổ sung gấp. Lực chiến hắn biết rõ mình chỉ tu vũ kỹ thuộc linh hồn công kích nên rất chú trọng đến việc linh hồn mạnh yếu.
Đang trong lúc thôn nạp linh khí thì có một bóng ảnh trung niên nam tử hiện ra trong thức hải Tiểu phong.
- Chậc chậc! Không uổng là Ngọc Tâm trọn. Tiểu phong a ngươi vẫn chưa biết cách sử dụng Ngọc tâm cho lắm.
Hắn nhìn qua đó thì vui mừng kêu to:
- Vừa nãy đa tạ tiền bối đã xuất thủ tương trợ.
Tiểu phong biết là lúc nãy được trợ giúp, không thì áp chế không dễ dàng như vậy.
- Trương Thanh tiền bối dạy ta pháp quyết của Thần ngọc đi.
Bóng ảnh đó đúng là người trong lúc Tiểu phong nhận chủ ngọc tâm, thì truyền ký ức của Ngọc tâm cho hắn và biết Trương vĩnh có ác ý, Chủ nhân đời trước Ngọc tâm Trương thanh.
Trương Thanh nhìn Tiểu phong cười xùy, nói:
- Tuổi trẻ bốc đồng hảo hảo nắm bắt tinh túy ba chiêu kia của ngọc tâm đi đã. Mới học chút da lông như vậy sau này ra ngoài lăn lộn, bị người ta chụp một phát không kịp triệu ngọc tâm ra chỉ có nước chết. Bây giờ ta lấy tư cách Chưởng môn đời 998 Tinh vân môn Truyền ngôi cho Tiểu phong làm chưởng môn thứ 999 của Tinh vân môn. Sau này nếu ngươi làm mất mặt Tinh vân môn thì ta sẽ tính sổ với ngươi hừ.
- Đây là giới chỉ của Tinh vân môn, sau này có duyên gặp lại tại Thiên ngoại chiến trường.
Không đợi Tiểu phong lên tiếng bóng ảnh thoáng cái lóe lên rồi biến mất khỏi thức hải Tiểu phong.
Theo Tiểu phong suy tính Ngọc tâm chỉ là một phần đào tạo nhân tài của Tinh vân đại lục mà thôi, qua nhiều năm như vậy biến thiên mới xuất hiện chắc thế này có nguy hiểm gì đó cho Tinh vân đại lục.
Tiếp nhận giới chỉ và chức chưởng môn, hắn cảm thấy môn phái này như lưu manh vậy nói hai ba câu rồi phủi tay mặc kệ.
Nhưng đoạt được hồn lực của Thiên tôn, và cái kho báu của Trương vĩnh khiến hắn tâm tình rất tốt.
Hết chương 12.