Sau một lúc.
Tuyết Lan nhíu mày liễu khẽ mở mắt, nàng cảm thấy không đúng bởi vì chân đang nàng gác xang thắt lưng Tiểu phong, còn tay đang ôm ngực hắn.
Tim nàng đập nhanh hơn, trời ạ sao mình lại như thế này, rõ ràng trưa nay đã lấy chăn ngăn cách rồi cơ mà.
Tiểu phong mở mắt nhìn Tuyết Lan.
- Trời ơi! Danh tiết của anh sau này bảo ai còn dám lấy anh nữa.
- Anh không biết! Em phải chịu trách nhiệm.
Tuyết Lan sực tỉnh rút chân tay về, thì ra là Tiểu phong gài bẫy nếu không thì sao chiếc chăn không thấy đâu.
- Anh còn dám nói, không phải anh nhân lúc em ngủ rồi... Hừ.
Tiểu phong vui vẻ cười nói.
- Em nghĩ xem anh làm gì?
Tuyết Lan đỏ mặt khẽ quay đi.
- Hừ! Mong là không có gì.
Tiểu phong xuống giường đi gọi một chút đồ ăn rồi mang lên.
Tuyết Lan nhéo má Nguyệt Linh.
- Nguyệt Linh dậy ăn tối thôi!
Tiểu phong cười, hô lớn.
- Nguyệt Linh hoa quả kìa.
Quả nhiên Nguyệt Linh tỉnh dậy đảo mắt liền chạy ra bàn Không để ý Tiểu phong và Tuyết Lan, tay ngọc khẽ vặt đùi gà ăn.
Tiểu phong cầm bầu rượu rót hai ly, đưa cho Tuyết Lan, nói:
- Thử xem tuy không giống ở trái đất nhưng cũng được.
Nhấp một ngụm Tuyết Lan nói:
- Đúng là rượu này nhẹ hơn ở trái đất rất nhiều.
- Tiểu phong Anh có bao giờ nghĩ quay về trái đất không?
Không biết do tâm tình Tuyết Lan không vui hay do rượu mà nghĩ đến việc quay về.
Tiểu phong đáp:
- Cái này còn tùy vào sau này chúng ta có khả năng quay về hay không nữa. Sợ là chưa đủ thực lực đã làm bạn với diêm vương rồi.
- Thôi không nghĩ nữa!
Sau hai ba chén Tuyết Lan do không uống quen khuôn mặt ửng hồng toát lên vẻ kiều diễm làm cho Tiểu phong nhìn chảy nước miếng.
Tuyết Lan lườm Tiểu phong mắng.
- Đồ sắc lang đang nghĩ lung tung gì vậy.
- Em rất xinh đẹp!!
- Có thật không?
- Dĩ nhiên!
Tiểu phong mỉm cười rót thêm cho Tuyết Lan, còn Nguyệt Linh sau khi ăn xong gà quay đã đi ngủ.
- Không phải anh định chuốc say em chứ?
Do Tiểu phong còn rót thêm nên Tuyết Lan cảm thấy nghi ngờ.
Tiểu phong đỏ mặt, Đúng là hắn có ý nghĩ như vậy, nhưng miệng thì nói:
- Bậy bạ anh sao phải như vậy!
Ăn xong hai người đi ngủ.
Nhưng Tiểu phong sao có thể ngủ được, hương thơm thiếu nữ xông vào mũi làm Tiểu phong khó chịu. Khẽ liếc mắt Tuyết Lan bên cạnh thấy nàng đã ngủ, Tiểu phong nghiêng đầu hôn Tuyết Lan, bất quá không như ý muốn, nàng mở mắt nhìn Tiểu phong.
Nhưng không biết do rượu hay vì sao Tiểu phong lớn mật cúi đầu xuống môi chạm môi. Tiểu phong tham lam liếm mút đôi môi anh đào Tuyết Lan, hai tay vòng xuống ôm eo nàng.
Sau một nụ hôn sâu Tuyết Lan dường như lấy lại lý chí kinh hô:
- Dừng lại anh làm gì vậy?
- Em rất xinh đẹp, hệt như yêu tinh vậy.
Tay Tiểu phong luồn vào áo Tuyết Lan đang không ngừng du ngoạn, thân thể Tuyết Lan run run sau một hồi phản kháng vô ích thì bắt đầu đáp lại bằng nụ hôn ngọt ngào.
Lớp phòng thủ cuối cùng cũng bị gỡ xuống, hiện ra thân hình tuyệt đẹp, làn da trắng mịn màng khiến nữ nhân nào cũng hâm mộ, đôi môi anh đào phát ra tiếng rên rỉ câu hồn đoạt phách, ánh mắt quyến rũ nhân tâm.
Tiểu phong tham lam liếm mút nhụy hồng trước ngực Tuyết Lan, tay xoa nhẹ nhàng bên còn lại, thân thể Tuyết Lan không ngừng vặn vẹo đường cong tuyệt mỹ hiện ra, miệng phát ra tiếng rên rỉ đòi mạng.
Trong căn phòng có ánh đèn mờ ảo, kỹ thuật Tiểu phong tuy non nớt nhưng đủ làm Tuyết Lan khó chịu mà vặt vẹo thân hình, cả hai ôm nhau phát ra tiếng thở dốc.
Tay hắn xoa nắn song phong làm Tuyết Lan cả người nóng lên tỏa ra mùi hương mê người.
- Tuyết Lan anh yêu em!
- Ân...a....ưm...ân....
Luồn tay xuống vùng cấm của Tuyết Lan, Tiểu phong vuốt ve khiến nàng càng rên rỉ, hai tay nàng vòng qua ôm thân thể rắn chắc Tiểu phong.
Cúi xuống, hắn hôn lên vùng cấm của nàng, tay cũng xoa bóp hai ngọn núi khiến điểm hồng của nàng cứng lên, một hồi hôn tại đấy khiến mật ngọt ẩm ướt tiết ra, hương thơm ấy không ngừng quyến rũ Tiểu phong.
Trong cơn mê loạn, hắn chỉ biết Tuyết Lan nàng như yêu tinh mê hoặc hắn, làm cho hắn muốn chiếm hữu nàng.
- Anh vào nhé!
- ưm...â..n....Ưm...
Tay Tiểu phong tách hai chân Tuyết Lan ra, nhẹ nhàng đưa tiểu đệ vào.
- Á!
Lớp ngăn cách bị phá, Hai hàng nước mắt Tuyết Lan chảy xuống, Tiểu phong dừng lại hôn nhẹ lên vệt nước mắt ấy.
- Từ từ sẽ không đau nữa!
Cả hai ôm nhau môi chạm môi, hôn đến điên đảo trời đất, tiếp tục cho tiểu đệ tiến sâu vào động Tuyết Lan, dường như cái động ấy không ngừng cắt nuốt tiểu đệ hắn. Tiểu phong liên tục hành động, hai người quấn quýt bên nhau.
*************
Sáng hôm sau.
Tiểu phong tỉnh dậy nhìn giai nhân trong ngực mà cảm thấy hạnh phúc, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng kiều diễm làm người hắn nóng lên bất quá vẫn nhịn được.
Mí mắt Tuyết Lan khẽ giật, Tiểu phong biết nàng tỉnh nhưng xấu hổ, liền hôn lên má nàng nói:
- Anh hạnh phúc lắm!
Mở mắt Tuyết Lan cũng mỉm cười.
- Em cũng vậy!!
Nguyệt Linh tối qua không lên tiếng thì bây giờ xoa cằm nói.
- Tiểu phong ngươi nói xem Con đực với con cái tại sao thích làm chuyện như vậy?
Tiểu phong ngượng ngùng, Tuyết Lan véo tay Tiểu phong một cái.
- Đó là chuyện sau này nàng sẽ biết.
Sau khi ăn sáng Tiểu phong nhập định đưa linh hồi vào Ngọc Tâm, nhưng lại phát hiện chuyện kỳ lạ, Tiểu vũ đang cùng một số yêu thú nói chuyện rôm rả với nhau trước cung điện.
- Ta nói các ngươi nghe, bên ngoài linh khi đậm đặc hơn đây rất nhiều, nếu chịu tôn ta làm thủ lĩnh thì ta sẽ đưa bọn ngươi ra ngoài.
Một yêu thú hóa hình già dặn nhất nói:
- Ngươi nói thật không? Nếu đưa được bọn ta ra ngoài thì ngươi sẽ là thủ lĩnh của chúng ta.
- Đúng rồi nếu đưa được chúng ta ra ngoài thì sẽ tôn ngươi làm thủ lĩnh.
Bọn tiểu đệ cũng phụ họa.
Tiểu phong không để ý mà tiến vào xâu trong cung điện, đi qua vườn thảo dược trước đó, tiến vào một kho vũ kỹ, nơi này có nhiều ngọc giản khác nhau, bên cạnh ghi rõ vũ kỹ tên gì, thuộc hệ nào, cấp gì....
Nơi này có ba tầng cấm chế, Tiểu phong chỉ vào được tầng một mà thôi, khi vào tầng hai thì bị đánh bay ra.
Tiếp tục đi xung quanh, vào một đan tháp nơi này có các quyển sách ghi rõ các đan phương lúc nhập môn cho đến các đan phương thất truyền.
Lại đi thêm 500 mét nữa nơi này có các phòng giống như để ở, có lẽ là phòng cho các đệ tử ở.
Thần thức Tiểu phong quét qua không phát hiện gì nữa thì quay lại chỗ Tiểu vũ.
- Tiểu vũ ngươi nói sẽ đưa chúng ta ra mà sao lề mề vậy.
- Đúng rồi đã từ hôm qua ngươi nói đưa chúng ta ra cơ mà.
Tiểu vũ ngượng ngùng.
- Đợi một lúc nữa công tử vào sẽ được đi ra.
- Ngươi miệng lưỡi ba hoa đợi lúc nào ra được hãy nói đi. Về thôi không nên đặt niềm tin quá nhiều vào hắn.
Tiểu phong ở trên cao thấy vậy khẽ lắc đầu, bọn yêu thú lừa Tiểu vũ còn được, còn hắn có ngọc tâm sao thoát khỏi hắn. Ý niệm vừa động, thoáng cái Tiểu phong xuất hiện bên cạnh Tiểu vũ nói:
- Ngươi biết xung quanh đây rộng bao nhiêu không.
Tiểu vũ giật mình một cái rồi kể.
- Công tử ta đi suốt 8 giờ nhưng không thấy điểm cuối, hỏi bọn yêu thú thì bọn chúng nói cả đời đi cũng không thấy được điểm cuối, yêu thú tu vi cao nhất nơi này nghe nói đã đạt tới Thiên Tôn nhưng chỉ nghe nói chứ chưa gặp. Công tử làm sao người vượt qua trận pháp mà vào cung điện đó được, còn tu vi nữa chưa tới Thiên nhân cảnh sao có thể bay được vậy.
- Nơi này là không gian trong Ngọc Tâm tự thành thế giới, ta có thể điều khiển được giới lực nơi này.
- Phải rồi Tiểu vũ ngươi vào chọn mấy môn vũ kỹ đi.
Tiểu phong khẽ động ý niệm Tiểu vũ liền nháy mắt bị truyền tống đi.
Hết chương 15.
Tuyết Lan nhíu mày liễu khẽ mở mắt, nàng cảm thấy không đúng bởi vì chân đang nàng gác xang thắt lưng Tiểu phong, còn tay đang ôm ngực hắn.
Tim nàng đập nhanh hơn, trời ạ sao mình lại như thế này, rõ ràng trưa nay đã lấy chăn ngăn cách rồi cơ mà.
Tiểu phong mở mắt nhìn Tuyết Lan.
- Trời ơi! Danh tiết của anh sau này bảo ai còn dám lấy anh nữa.
- Anh không biết! Em phải chịu trách nhiệm.
Tuyết Lan sực tỉnh rút chân tay về, thì ra là Tiểu phong gài bẫy nếu không thì sao chiếc chăn không thấy đâu.
- Anh còn dám nói, không phải anh nhân lúc em ngủ rồi... Hừ.
Tiểu phong vui vẻ cười nói.
- Em nghĩ xem anh làm gì?
Tuyết Lan đỏ mặt khẽ quay đi.
- Hừ! Mong là không có gì.
Tiểu phong xuống giường đi gọi một chút đồ ăn rồi mang lên.
Tuyết Lan nhéo má Nguyệt Linh.
- Nguyệt Linh dậy ăn tối thôi!
Tiểu phong cười, hô lớn.
- Nguyệt Linh hoa quả kìa.
Quả nhiên Nguyệt Linh tỉnh dậy đảo mắt liền chạy ra bàn Không để ý Tiểu phong và Tuyết Lan, tay ngọc khẽ vặt đùi gà ăn.
Tiểu phong cầm bầu rượu rót hai ly, đưa cho Tuyết Lan, nói:
- Thử xem tuy không giống ở trái đất nhưng cũng được.
Nhấp một ngụm Tuyết Lan nói:
- Đúng là rượu này nhẹ hơn ở trái đất rất nhiều.
- Tiểu phong Anh có bao giờ nghĩ quay về trái đất không?
Không biết do tâm tình Tuyết Lan không vui hay do rượu mà nghĩ đến việc quay về.
Tiểu phong đáp:
- Cái này còn tùy vào sau này chúng ta có khả năng quay về hay không nữa. Sợ là chưa đủ thực lực đã làm bạn với diêm vương rồi.
- Thôi không nghĩ nữa!
Sau hai ba chén Tuyết Lan do không uống quen khuôn mặt ửng hồng toát lên vẻ kiều diễm làm cho Tiểu phong nhìn chảy nước miếng.
Tuyết Lan lườm Tiểu phong mắng.
- Đồ sắc lang đang nghĩ lung tung gì vậy.
- Em rất xinh đẹp!!
- Có thật không?
- Dĩ nhiên!
Tiểu phong mỉm cười rót thêm cho Tuyết Lan, còn Nguyệt Linh sau khi ăn xong gà quay đã đi ngủ.
- Không phải anh định chuốc say em chứ?
Do Tiểu phong còn rót thêm nên Tuyết Lan cảm thấy nghi ngờ.
Tiểu phong đỏ mặt, Đúng là hắn có ý nghĩ như vậy, nhưng miệng thì nói:
- Bậy bạ anh sao phải như vậy!
Ăn xong hai người đi ngủ.
Nhưng Tiểu phong sao có thể ngủ được, hương thơm thiếu nữ xông vào mũi làm Tiểu phong khó chịu. Khẽ liếc mắt Tuyết Lan bên cạnh thấy nàng đã ngủ, Tiểu phong nghiêng đầu hôn Tuyết Lan, bất quá không như ý muốn, nàng mở mắt nhìn Tiểu phong.
Nhưng không biết do rượu hay vì sao Tiểu phong lớn mật cúi đầu xuống môi chạm môi. Tiểu phong tham lam liếm mút đôi môi anh đào Tuyết Lan, hai tay vòng xuống ôm eo nàng.
Sau một nụ hôn sâu Tuyết Lan dường như lấy lại lý chí kinh hô:
- Dừng lại anh làm gì vậy?
- Em rất xinh đẹp, hệt như yêu tinh vậy.
Tay Tiểu phong luồn vào áo Tuyết Lan đang không ngừng du ngoạn, thân thể Tuyết Lan run run sau một hồi phản kháng vô ích thì bắt đầu đáp lại bằng nụ hôn ngọt ngào.
Lớp phòng thủ cuối cùng cũng bị gỡ xuống, hiện ra thân hình tuyệt đẹp, làn da trắng mịn màng khiến nữ nhân nào cũng hâm mộ, đôi môi anh đào phát ra tiếng rên rỉ câu hồn đoạt phách, ánh mắt quyến rũ nhân tâm.
Tiểu phong tham lam liếm mút nhụy hồng trước ngực Tuyết Lan, tay xoa nhẹ nhàng bên còn lại, thân thể Tuyết Lan không ngừng vặn vẹo đường cong tuyệt mỹ hiện ra, miệng phát ra tiếng rên rỉ đòi mạng.
Trong căn phòng có ánh đèn mờ ảo, kỹ thuật Tiểu phong tuy non nớt nhưng đủ làm Tuyết Lan khó chịu mà vặt vẹo thân hình, cả hai ôm nhau phát ra tiếng thở dốc.
Tay hắn xoa nắn song phong làm Tuyết Lan cả người nóng lên tỏa ra mùi hương mê người.
- Tuyết Lan anh yêu em!
- Ân...a....ưm...ân....
Luồn tay xuống vùng cấm của Tuyết Lan, Tiểu phong vuốt ve khiến nàng càng rên rỉ, hai tay nàng vòng qua ôm thân thể rắn chắc Tiểu phong.
Cúi xuống, hắn hôn lên vùng cấm của nàng, tay cũng xoa bóp hai ngọn núi khiến điểm hồng của nàng cứng lên, một hồi hôn tại đấy khiến mật ngọt ẩm ướt tiết ra, hương thơm ấy không ngừng quyến rũ Tiểu phong.
Trong cơn mê loạn, hắn chỉ biết Tuyết Lan nàng như yêu tinh mê hoặc hắn, làm cho hắn muốn chiếm hữu nàng.
- Anh vào nhé!
- ưm...â..n....Ưm...
Tay Tiểu phong tách hai chân Tuyết Lan ra, nhẹ nhàng đưa tiểu đệ vào.
- Á!
Lớp ngăn cách bị phá, Hai hàng nước mắt Tuyết Lan chảy xuống, Tiểu phong dừng lại hôn nhẹ lên vệt nước mắt ấy.
- Từ từ sẽ không đau nữa!
Cả hai ôm nhau môi chạm môi, hôn đến điên đảo trời đất, tiếp tục cho tiểu đệ tiến sâu vào động Tuyết Lan, dường như cái động ấy không ngừng cắt nuốt tiểu đệ hắn. Tiểu phong liên tục hành động, hai người quấn quýt bên nhau.
*************
Sáng hôm sau.
Tiểu phong tỉnh dậy nhìn giai nhân trong ngực mà cảm thấy hạnh phúc, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng kiều diễm làm người hắn nóng lên bất quá vẫn nhịn được.
Mí mắt Tuyết Lan khẽ giật, Tiểu phong biết nàng tỉnh nhưng xấu hổ, liền hôn lên má nàng nói:
- Anh hạnh phúc lắm!
Mở mắt Tuyết Lan cũng mỉm cười.
- Em cũng vậy!!
Nguyệt Linh tối qua không lên tiếng thì bây giờ xoa cằm nói.
- Tiểu phong ngươi nói xem Con đực với con cái tại sao thích làm chuyện như vậy?
Tiểu phong ngượng ngùng, Tuyết Lan véo tay Tiểu phong một cái.
- Đó là chuyện sau này nàng sẽ biết.
Sau khi ăn sáng Tiểu phong nhập định đưa linh hồi vào Ngọc Tâm, nhưng lại phát hiện chuyện kỳ lạ, Tiểu vũ đang cùng một số yêu thú nói chuyện rôm rả với nhau trước cung điện.
- Ta nói các ngươi nghe, bên ngoài linh khi đậm đặc hơn đây rất nhiều, nếu chịu tôn ta làm thủ lĩnh thì ta sẽ đưa bọn ngươi ra ngoài.
Một yêu thú hóa hình già dặn nhất nói:
- Ngươi nói thật không? Nếu đưa được bọn ta ra ngoài thì ngươi sẽ là thủ lĩnh của chúng ta.
- Đúng rồi nếu đưa được chúng ta ra ngoài thì sẽ tôn ngươi làm thủ lĩnh.
Bọn tiểu đệ cũng phụ họa.
Tiểu phong không để ý mà tiến vào xâu trong cung điện, đi qua vườn thảo dược trước đó, tiến vào một kho vũ kỹ, nơi này có nhiều ngọc giản khác nhau, bên cạnh ghi rõ vũ kỹ tên gì, thuộc hệ nào, cấp gì....
Nơi này có ba tầng cấm chế, Tiểu phong chỉ vào được tầng một mà thôi, khi vào tầng hai thì bị đánh bay ra.
Tiếp tục đi xung quanh, vào một đan tháp nơi này có các quyển sách ghi rõ các đan phương lúc nhập môn cho đến các đan phương thất truyền.
Lại đi thêm 500 mét nữa nơi này có các phòng giống như để ở, có lẽ là phòng cho các đệ tử ở.
Thần thức Tiểu phong quét qua không phát hiện gì nữa thì quay lại chỗ Tiểu vũ.
- Tiểu vũ ngươi nói sẽ đưa chúng ta ra mà sao lề mề vậy.
- Đúng rồi đã từ hôm qua ngươi nói đưa chúng ta ra cơ mà.
Tiểu vũ ngượng ngùng.
- Đợi một lúc nữa công tử vào sẽ được đi ra.
- Ngươi miệng lưỡi ba hoa đợi lúc nào ra được hãy nói đi. Về thôi không nên đặt niềm tin quá nhiều vào hắn.
Tiểu phong ở trên cao thấy vậy khẽ lắc đầu, bọn yêu thú lừa Tiểu vũ còn được, còn hắn có ngọc tâm sao thoát khỏi hắn. Ý niệm vừa động, thoáng cái Tiểu phong xuất hiện bên cạnh Tiểu vũ nói:
- Ngươi biết xung quanh đây rộng bao nhiêu không.
Tiểu vũ giật mình một cái rồi kể.
- Công tử ta đi suốt 8 giờ nhưng không thấy điểm cuối, hỏi bọn yêu thú thì bọn chúng nói cả đời đi cũng không thấy được điểm cuối, yêu thú tu vi cao nhất nơi này nghe nói đã đạt tới Thiên Tôn nhưng chỉ nghe nói chứ chưa gặp. Công tử làm sao người vượt qua trận pháp mà vào cung điện đó được, còn tu vi nữa chưa tới Thiên nhân cảnh sao có thể bay được vậy.
- Nơi này là không gian trong Ngọc Tâm tự thành thế giới, ta có thể điều khiển được giới lực nơi này.
- Phải rồi Tiểu vũ ngươi vào chọn mấy môn vũ kỹ đi.
Tiểu phong khẽ động ý niệm Tiểu vũ liền nháy mắt bị truyền tống đi.
Hết chương 15.