Tại lúc này dưới gốc cây đa, Tiểu phong đang khâu "nội y" cho mình tuy hắn không giỏi về mặt này cho lắm nhưng cũng đã được bốn năm cái, Tiểu phong tuy không phải quân tử, không phải tiểu nhân. Nhưng con trai huyết khí phương cương không có là không ổn.
Sau khi làm thêm hai ba cái nội y cất vào vòng không gian, nhìn qua thấy Nguyệt Linh đang mở mắt nhìn mình cười Tiểu phong cũng cười rồi nắm tay nàng.
- Tiểu hầu tử bọn ta đi đây ngươi bảo trọng nhé!
Khỉ to gật đầu đồng ý rồi chui vào rừng sâu.
Tiểu phong gọi tiểu vũ về bảo nó biến nhỏ lại đậu trên vai, rồi cùng Nguyệt Linh nhảy lên các cành cây xung quanh hướng U Lan cốc đi tiếp.
Đi được ba bốn ngày sau.
Bọn họn đang lúc trên đường đi thì Nguyệt Linh hỏi.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Tiểu phong đáp.
- Đi tới một nơi mà sẽ có rất nhiều hoa quả, cùng với vũ kỹ, sau này nàng sẽ học thật nhiều vũ kỹ sẽ có thể bắt nạt những yêu thú hung hãn không nghe lời nàng.
- Vậy có hay không vũ kỹ bay ta rất muốn bay, như những con bướm vậy chúng nó tự do bay lượn đẹp biết bao.
Nàng hiển nhiên nghĩ rất thuần khiết nếu được bay nàng sẽ hái được nhiều "hoa quả" hơn.
Tiểu phong cũng biết nàng muốn gì nên phóng đại nói.
- Sau này nếu nàng luyện thành những vũ kỹ bay đó nàng có nghĩ rằng yêu thú nhỏ sẽ chết đói hay không, hái hết quả bảo chúng sống ra sao bây giờ?
Tiểu phong không muốn nàng bị những thứ đó làm mất bản tính ngây thơ nên phải nói chuyển xang yêu thú để nàng biết cái lợi cái hại trong đó.
Nguyệt Linh siêu ngây thơ nên mặt mày nhăn nhúm nói.
- Ta chỉ hái một ít thôi có cần như vậy không!
- Đúng vậy! nhưng nàng thường hay đi tới đâu là hoa quả bị nàng ngắt sạch, sau đó biết bao là những yêu thú bé nhỏ bị đói nàng có biết hay không!!!
Suốt đường Tiểu phong thấy Nguyệt Linh đi tới đâu sẽ hái sạch hoa quả tới đó, nên hắn không có cơ hội nướng thịt cho nàng tuy sẽ một hai ngày ăn một lần nhưng như vậy kế hoạch dụ dỗ sẽ lâu hơn và sau này nàng sẽ không còn dựa vào hắn nữa. Nên hắn phải nắm được tâm của nàng càng nhanh càng tốt, Tiểu phong ước chừng một tháng rưỡi nữa sẽ tới U Lan Cốc nên phải để nàng nghe theo mình mới dễ sắp xếp.
Nguyệt Linh vốn dĩ đã xinh đẹp khuynh đảo chúng sinh, nếu thêm cái thân phận Dị Linh bị phát hiện thì Tiểu phong sẽ rất khó khăn để bảo vệ nàng, nên phải dấu nàng đi trước khi có chuyện sảy ra ngoài ý muốn.
Tiểu phong tuyệt đối sẽ không để người mình yêu gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.
- Tốt rồi nàng sau này hái ít đi một chút thì sẽ không sao đúng không.
Thấy Nguyệt Linh buồn Tiểu phong cũng đành nhẹ nhàng an ủi nàng, nàng ngốc vậy chắc sẽ nghĩ cảnh bọn chúng bị đói nên sẽ chết, nàng sẽ thương tâm nhiều lắm.
- Thôi dừng lại nghỉ chút đã, nàng hôm nay có muốn ăn thịt nướng hay không? Tý ta làm cho nàng nhé!!
Tiểu phong cầm tay Nguyệt Linh kéo xuống một sơn cốc gần đó, khẽ vuốt mái tóc nàng nói.
- Ta muốn ăn cá nướng!
Nguyệt Linh khẽ hôn Tiểu phong một cái rồi khẽ nhếch miệng nhỏ nói.
Từ sau khi Tiểu phong đặt quy luật hôn một phát làm một chuyện thì Nguyệt Linh có việc là sẽ hôn hắn trước, như vậy theo cách hiểu của nàng hôn rồi là không được chốn việc, bắt buộc phải làm vì nàng đã trả công rồi.
Những gì Nguyệt Linh nghĩ thì hắn đều thông qua ngọc tâm biết hết, Tiểu phong nghĩ trắc ông trời thương mình nên mới cho một cô gái thuần khiết như vậy tới bên cạnh mình.
- Được rồi nàng chờ một lát!
- Tiểu vũ chông chừng tiểu thư.
Để tiểu vũ ở lại hắn mới an tâm, nếu không bị người ta lừa đi Nguyệt Linh thì làm sao bây giờ.
- Vâng công tử!
Tiểu vũ đậu trên cành cây gần đó gật đầu.
Tiểu phong đi xuyên qua một khoảng rừng rậm tới gần một con suối dùng Tam kiếm thuật triệu hồi kiếm rồi đâm xuống nước, hiện tại Tiểu phong đã triệu hồi được ba kiếm ảnh. Nhưng cũng chỉ triệu hồi được hai lần mà thôi, bởi vì lực lượng linh hồn Tiểu phong chưa mạnh.
Sau một hồi bắt cũng được chục con cá, Tiểu phong đạp cước bộ dùng "Hư vô ảnh" với tốc độ nhanh nhất quay về.
Về tới nơi thì Nguyệt Linh đã nhóm lửa được một lúc đang nhàm chán ngồi nghịch lửa, còn con quạ Tiểu vũ đậu trên cành cây nhắm mắt tu luyện.
Thấy Tiểu phong về thì Nguyệt Linh hưng phấn chạy ra.
- Tiểu phong có bắt được cá hay không ta rất thèm.
Tiểu phong vuốt mũi nàng một cái, lấy cá từ vòng không gian ra đi tới cạnh đống lửa vẫy tay cười nhẹ nói.
- Nguyệt Linh tới đây ta dạy nàng nướng cá!
Thực sự Nguyệt Linh rất thông minh, sau vài ngày Tiểu phong dạy quay sóc đã biết tự làm còn biết cho thêm lá "mác mặt" hoặc (mác mật) để có vị thơm.
- Nàng hãy cầm que này chọc xuyên qua con cá đưa lên trên phần than hồng cạnh lửa....... xoay một vòng...... đúng rồi lật nó lên...... đúng như vậy đó.
Sau một hồi mệt mỏi thì Tiểu phong cũng dạy cho Nguyệt Linh biết cách nướng cá.
Sử lý sạch mấy con cá Tiểu phong bảo Nguyệt Linh ngồi xuống rồi nghiêm túc nói.
- Nguyệt Linh nàng hãy nhìn ta, khi ta mở thức hải ra nàng hãy đi vào đó thử xem được hay không, hoặc nếu có ý niệm của ta truyền tới thì đừng kháng cự, vào đó được thì đừng có dùng tiên khí đả thương ta, mà hãy ở yên trong đó nhé! Đó là chỗ bí mật của chúng ta.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều lần làm sao để giấu Nguyệt Linh đi mà không phải xa nàng thì tốt nên đã để nàng vào không gian não hải chỗ Ngọc tâm đang ở.
Tiểu phong cũng ngồi xếp bằng nhập tâm cảm ứng, mở ra thức hải dùng thần niệm nói.
- Nguyệt Linh hãy đi vào!
Sau một hồi lúng túng Nguyệt Linh cũng thử mấy lần nhưng không vào được. Tiểu phong đành dùng thử ý niệm chuyển nàng vào.
Vù! vù!
Nguyệt Linh đang ngồi trước mặt Tiểu phong nháy mắt biến mất.
- Ồ đây là đâu vậy!
- Đây là trong thân thể của ta sau này mỗi khi có chuyện ta sẽ dùng ý niệm đưa nàng vào như vậy sẽ tránh được nguy hiểm.
Mặc dù nàng là Thiên nhân cảnh nhưng ngoài lực lượng của Thiên nhân cảnh vũ kỹ không có. Với bản tính lương thiện của nàng đả thương người khác là sẽ không, nên Tiểu phong phải đưa nàng vào đó, nếu Nguyệt Linh mà bị thương hắn sẽ rất đau lòng.
Nhìn vào thức hải thì thấy Nguyệt Linh đang nhìn trước ngó sau, Tiểu phong thầm nghĩ liệu có nên bỏ mấy món đồ chơi vào cho nàng hay không, nếu mà Nguyệt Linh ở thời gian dài sẽ rất buồn chán.
- Tiểu phong tại sao ngươi có cái "động" này, mà ta không có?
Nguyệt Linh tất nhiên sẽ nghĩ có động này sẽ chứa đựng được rất nhiều hoa quả.
Tiểu phong sao lại không biết ý nghĩ của nàng lập tức nói.
- Ta thân thể đặc biệt nên mới có thể mở được, mà nàng thể chất yếu kém nếu cưỡng ép mở sau này sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện.
Tiểu phong sẽ không ngốc nàng mà mở được thức hải sau này hoa quả chất đầy ra, Nguyệt Linh sẽ suốt ngày đi chơi không để ý đến hắn nữa.
- Tốt rồi sau này khi nào ta vận chuyển ý niệm, đưa nàng vào thì không được cự tuyệt hiểu không.
- Nếu không ta sẽ giận!
Tiểu phong bồi thêm một câu, hiển nhiên chiêu này rất tác dụng Nguyệt Linh đồng ý luôn.
Nguyệt Linh sau khi ra khỏi thức hải của Tiểu phong, thì luôn miệng hỏi:
- Tiểu phong ta muốn có cái động đó!
- Tiểu phong ta hôn ngươi, ngươi tạo cho ta một cái đi!
- Tiểu phong Ô...ô..ô.
Tiểu phong:
- "... "
Nguyệt Linh tức giận khóc mếu, dậm chân, năn nỉ Tiểu phong suốt buổi chiều hôm đó đến tối mới chịu thôi.
Tối hôm đó khi ba người ăn tối xong Tiểu vũ hóa thành quạ đậu trên cành cây gần đó ngủ. Đêm đó trăng rất sáng, Tiểu phong và Nguyệt Linh căng màn nằm trên một cậy cổ thụ.
Một hồi lâu sau Tiểu phong ôm Nguyệt Linh vào lòng dùng giọng âm nhẹ nhàng lên tiếng:
- Nguyệt Linh nàng tu luyện Hư vô ảnh tiến bộ rất nhanh đã vượt qua ta rồi.
- Sau này nàng có dự định gì không?
- Còn không phải đi theo ngươi sao, ngươi chưa dạy vũ kỹ bay cho ta nha!
Nguyệt Linh lấy tay nhỏ cù nách Tiểu phong cười khanh khách nói.
Tiểu phong nhìn nàng hồi lâu rồi hôn lên môi nàng thật sâu, dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Hãy thành thật chả lời ta!
- Nhiều lúc ta đã từng nghĩ, nàng có phải là một phân thân của cường giả Thần cảnh? hay là bị mất trí nhớ lưu lạc tới đây hay không!!!
- Nhưng cho dù nàng có là ai đi trăng nữa... " Nguyệt Linh nàng là của ta chắc rồi! "
Lúc này Nguyệt Linh nghiêng cao đầu lên nhìn Tiểu phong
nói:
- Nếu ngươi có thể bảo vệ ta, ta sẽ mãi mãi là Nguyệt Linh ngốc nghếch mà ngươi biết, là một cô gái ngây thơ thuần khiết.
Nguyệt Linh thay đổi giọng lạnh lẽo nói.
- Nhưng nếu ngươi không có được sức mạnh thì ta sẽ từ ngây thơ biến thành ác ma.
- Tiểu phong nghi hoặc sao?
Nguyệt Linh dũi đầu vào ngực Tiểu phong thì thào:
- Vào lúc ta mở ra linh chí, khi đang du đãng trong không gian mờ mịt có một phụ nữ tức là sư phụ ta, khi đo bà đón ta về tông môn, dạy ta vũ kỹ, chăm sóc ta ân cần, sáng chải tóc cho ta, buổi trưa dỗ ta ngủ, đến tối dạy ta tu luyện.
- Có một lần vào khoảng 3 năm trước, lúc đó sư phụ ra ngoài làm nhiệm vụ năm đó ta vẫn ở trong căn nhà nhỏ trên núi, từng ngày đợi chờ, đến một hôm không đợi được nữa ta đi theo hướng sư phụ làm nhiệm vụ thì mới nhận được thần niệm lưu lại của người, cho biết bị người trong tông môn hãm hại mà vẫn lạc.
- Hôm đó cũng chính là những người trong môn đến truy sát ta, khi đó ba hồn của ta bị diệt hai cái, còn lại một cái này ngốc nghếch ngây thơ này. Ta chạy tới nơi này may mắn phát hiện được một cây Hồn hoa đậu, may mắn hấp thu được rồi tạo lại được thân thể. Đáng lẽ ta sẽ định sống ở đây cả đời, nhưng lại cho Tiểu phong ngươi tới khiến suy nghĩ của ta thay đổi.
- Ta nhìn ra được máu của ngươi có cái gì đó rất đặc biệt khiến ta muốn ăn thịt ngươi!!! Hihi
- Ta đã thử ngươi! Tiểu phong ngươi rất tốt bụng, khi ngươi đổi sóc quay cho ta!
- Cho nên nàng thay đổi ý định ăn thịt ta sao?
- Đúng vậy hìhì!!!
Tiểu phong buồn cười véo mũi nhỏ của nàng lên tiếng:
- Nàng không sợ bị ta ăn sạch?
- Nàng yên tâm đi thù của nàng gánh lên vai ta là được, sẽ sớm thôi những người đó sẽ phải trả giá thật đắt.
Nguyệt Linh nhếnh môi rồi nhẹ giọng:
- Ân! Ta tin ngươi!!!
- Đúng rồi mãi sẽ tới Ma Thú sơn mạch, ở đó rất nhiều người xấu ngươi nên cẩn thận.
Tiểu phong cũng buồn bực, nhìn cái khuôn mặt hồng nhuận đôi môi đỏ mọng, da trắng mịn màng, hai trái đào tỏa hương thơm khiến người ta khó chịu cái cảm giác ôm vưu vật, mà không làm gì được, thì phải nói nó rất khó chịu. Cố ép tà hỏa Tiểu phong miễn cưỡng mỉm cười nói:
- Người xấu nàng cho bọn họ một quyền là được rồi.
- Nhưng mà ta không có tức giận được.
- Hưm! vật nàng hãy liên tưởng tới lúc khỉ to bị bắt nạt rồi tức giận là được.
- oh Như vậy cũng được lúc đó nghĩ lại ta vẫn còn tức giận.
Không ai chú ý con quạ Tiểu vũ nghe Nguyệt Linh nói xong suýt nữa từ trên cây rơi xuống. Bản lĩnh Nguyệt Linh được các yêu thú xưng nãi nãi thì khỏi phải bàn rồi.
Sau khi làm thêm hai ba cái nội y cất vào vòng không gian, nhìn qua thấy Nguyệt Linh đang mở mắt nhìn mình cười Tiểu phong cũng cười rồi nắm tay nàng.
- Tiểu hầu tử bọn ta đi đây ngươi bảo trọng nhé!
Khỉ to gật đầu đồng ý rồi chui vào rừng sâu.
Tiểu phong gọi tiểu vũ về bảo nó biến nhỏ lại đậu trên vai, rồi cùng Nguyệt Linh nhảy lên các cành cây xung quanh hướng U Lan cốc đi tiếp.
Đi được ba bốn ngày sau.
Bọn họn đang lúc trên đường đi thì Nguyệt Linh hỏi.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Tiểu phong đáp.
- Đi tới một nơi mà sẽ có rất nhiều hoa quả, cùng với vũ kỹ, sau này nàng sẽ học thật nhiều vũ kỹ sẽ có thể bắt nạt những yêu thú hung hãn không nghe lời nàng.
- Vậy có hay không vũ kỹ bay ta rất muốn bay, như những con bướm vậy chúng nó tự do bay lượn đẹp biết bao.
Nàng hiển nhiên nghĩ rất thuần khiết nếu được bay nàng sẽ hái được nhiều "hoa quả" hơn.
Tiểu phong cũng biết nàng muốn gì nên phóng đại nói.
- Sau này nếu nàng luyện thành những vũ kỹ bay đó nàng có nghĩ rằng yêu thú nhỏ sẽ chết đói hay không, hái hết quả bảo chúng sống ra sao bây giờ?
Tiểu phong không muốn nàng bị những thứ đó làm mất bản tính ngây thơ nên phải nói chuyển xang yêu thú để nàng biết cái lợi cái hại trong đó.
Nguyệt Linh siêu ngây thơ nên mặt mày nhăn nhúm nói.
- Ta chỉ hái một ít thôi có cần như vậy không!
- Đúng vậy! nhưng nàng thường hay đi tới đâu là hoa quả bị nàng ngắt sạch, sau đó biết bao là những yêu thú bé nhỏ bị đói nàng có biết hay không!!!
Suốt đường Tiểu phong thấy Nguyệt Linh đi tới đâu sẽ hái sạch hoa quả tới đó, nên hắn không có cơ hội nướng thịt cho nàng tuy sẽ một hai ngày ăn một lần nhưng như vậy kế hoạch dụ dỗ sẽ lâu hơn và sau này nàng sẽ không còn dựa vào hắn nữa. Nên hắn phải nắm được tâm của nàng càng nhanh càng tốt, Tiểu phong ước chừng một tháng rưỡi nữa sẽ tới U Lan Cốc nên phải để nàng nghe theo mình mới dễ sắp xếp.
Nguyệt Linh vốn dĩ đã xinh đẹp khuynh đảo chúng sinh, nếu thêm cái thân phận Dị Linh bị phát hiện thì Tiểu phong sẽ rất khó khăn để bảo vệ nàng, nên phải dấu nàng đi trước khi có chuyện sảy ra ngoài ý muốn.
Tiểu phong tuyệt đối sẽ không để người mình yêu gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.
- Tốt rồi nàng sau này hái ít đi một chút thì sẽ không sao đúng không.
Thấy Nguyệt Linh buồn Tiểu phong cũng đành nhẹ nhàng an ủi nàng, nàng ngốc vậy chắc sẽ nghĩ cảnh bọn chúng bị đói nên sẽ chết, nàng sẽ thương tâm nhiều lắm.
- Thôi dừng lại nghỉ chút đã, nàng hôm nay có muốn ăn thịt nướng hay không? Tý ta làm cho nàng nhé!!
Tiểu phong cầm tay Nguyệt Linh kéo xuống một sơn cốc gần đó, khẽ vuốt mái tóc nàng nói.
- Ta muốn ăn cá nướng!
Nguyệt Linh khẽ hôn Tiểu phong một cái rồi khẽ nhếch miệng nhỏ nói.
Từ sau khi Tiểu phong đặt quy luật hôn một phát làm một chuyện thì Nguyệt Linh có việc là sẽ hôn hắn trước, như vậy theo cách hiểu của nàng hôn rồi là không được chốn việc, bắt buộc phải làm vì nàng đã trả công rồi.
Những gì Nguyệt Linh nghĩ thì hắn đều thông qua ngọc tâm biết hết, Tiểu phong nghĩ trắc ông trời thương mình nên mới cho một cô gái thuần khiết như vậy tới bên cạnh mình.
- Được rồi nàng chờ một lát!
- Tiểu vũ chông chừng tiểu thư.
Để tiểu vũ ở lại hắn mới an tâm, nếu không bị người ta lừa đi Nguyệt Linh thì làm sao bây giờ.
- Vâng công tử!
Tiểu vũ đậu trên cành cây gần đó gật đầu.
Tiểu phong đi xuyên qua một khoảng rừng rậm tới gần một con suối dùng Tam kiếm thuật triệu hồi kiếm rồi đâm xuống nước, hiện tại Tiểu phong đã triệu hồi được ba kiếm ảnh. Nhưng cũng chỉ triệu hồi được hai lần mà thôi, bởi vì lực lượng linh hồn Tiểu phong chưa mạnh.
Sau một hồi bắt cũng được chục con cá, Tiểu phong đạp cước bộ dùng "Hư vô ảnh" với tốc độ nhanh nhất quay về.
Về tới nơi thì Nguyệt Linh đã nhóm lửa được một lúc đang nhàm chán ngồi nghịch lửa, còn con quạ Tiểu vũ đậu trên cành cây nhắm mắt tu luyện.
Thấy Tiểu phong về thì Nguyệt Linh hưng phấn chạy ra.
- Tiểu phong có bắt được cá hay không ta rất thèm.
Tiểu phong vuốt mũi nàng một cái, lấy cá từ vòng không gian ra đi tới cạnh đống lửa vẫy tay cười nhẹ nói.
- Nguyệt Linh tới đây ta dạy nàng nướng cá!
Thực sự Nguyệt Linh rất thông minh, sau vài ngày Tiểu phong dạy quay sóc đã biết tự làm còn biết cho thêm lá "mác mặt" hoặc (mác mật) để có vị thơm.
- Nàng hãy cầm que này chọc xuyên qua con cá đưa lên trên phần than hồng cạnh lửa....... xoay một vòng...... đúng rồi lật nó lên...... đúng như vậy đó.
Sau một hồi mệt mỏi thì Tiểu phong cũng dạy cho Nguyệt Linh biết cách nướng cá.
Sử lý sạch mấy con cá Tiểu phong bảo Nguyệt Linh ngồi xuống rồi nghiêm túc nói.
- Nguyệt Linh nàng hãy nhìn ta, khi ta mở thức hải ra nàng hãy đi vào đó thử xem được hay không, hoặc nếu có ý niệm của ta truyền tới thì đừng kháng cự, vào đó được thì đừng có dùng tiên khí đả thương ta, mà hãy ở yên trong đó nhé! Đó là chỗ bí mật của chúng ta.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều lần làm sao để giấu Nguyệt Linh đi mà không phải xa nàng thì tốt nên đã để nàng vào không gian não hải chỗ Ngọc tâm đang ở.
Tiểu phong cũng ngồi xếp bằng nhập tâm cảm ứng, mở ra thức hải dùng thần niệm nói.
- Nguyệt Linh hãy đi vào!
Sau một hồi lúng túng Nguyệt Linh cũng thử mấy lần nhưng không vào được. Tiểu phong đành dùng thử ý niệm chuyển nàng vào.
Vù! vù!
Nguyệt Linh đang ngồi trước mặt Tiểu phong nháy mắt biến mất.
- Ồ đây là đâu vậy!
- Đây là trong thân thể của ta sau này mỗi khi có chuyện ta sẽ dùng ý niệm đưa nàng vào như vậy sẽ tránh được nguy hiểm.
Mặc dù nàng là Thiên nhân cảnh nhưng ngoài lực lượng của Thiên nhân cảnh vũ kỹ không có. Với bản tính lương thiện của nàng đả thương người khác là sẽ không, nên Tiểu phong phải đưa nàng vào đó, nếu Nguyệt Linh mà bị thương hắn sẽ rất đau lòng.
Nhìn vào thức hải thì thấy Nguyệt Linh đang nhìn trước ngó sau, Tiểu phong thầm nghĩ liệu có nên bỏ mấy món đồ chơi vào cho nàng hay không, nếu mà Nguyệt Linh ở thời gian dài sẽ rất buồn chán.
- Tiểu phong tại sao ngươi có cái "động" này, mà ta không có?
Nguyệt Linh tất nhiên sẽ nghĩ có động này sẽ chứa đựng được rất nhiều hoa quả.
Tiểu phong sao lại không biết ý nghĩ của nàng lập tức nói.
- Ta thân thể đặc biệt nên mới có thể mở được, mà nàng thể chất yếu kém nếu cưỡng ép mở sau này sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện.
Tiểu phong sẽ không ngốc nàng mà mở được thức hải sau này hoa quả chất đầy ra, Nguyệt Linh sẽ suốt ngày đi chơi không để ý đến hắn nữa.
- Tốt rồi sau này khi nào ta vận chuyển ý niệm, đưa nàng vào thì không được cự tuyệt hiểu không.
- Nếu không ta sẽ giận!
Tiểu phong bồi thêm một câu, hiển nhiên chiêu này rất tác dụng Nguyệt Linh đồng ý luôn.
Nguyệt Linh sau khi ra khỏi thức hải của Tiểu phong, thì luôn miệng hỏi:
- Tiểu phong ta muốn có cái động đó!
- Tiểu phong ta hôn ngươi, ngươi tạo cho ta một cái đi!
- Tiểu phong Ô...ô..ô.
Tiểu phong:
- "... "
Nguyệt Linh tức giận khóc mếu, dậm chân, năn nỉ Tiểu phong suốt buổi chiều hôm đó đến tối mới chịu thôi.
Tối hôm đó khi ba người ăn tối xong Tiểu vũ hóa thành quạ đậu trên cành cây gần đó ngủ. Đêm đó trăng rất sáng, Tiểu phong và Nguyệt Linh căng màn nằm trên một cậy cổ thụ.
Một hồi lâu sau Tiểu phong ôm Nguyệt Linh vào lòng dùng giọng âm nhẹ nhàng lên tiếng:
- Nguyệt Linh nàng tu luyện Hư vô ảnh tiến bộ rất nhanh đã vượt qua ta rồi.
- Sau này nàng có dự định gì không?
- Còn không phải đi theo ngươi sao, ngươi chưa dạy vũ kỹ bay cho ta nha!
Nguyệt Linh lấy tay nhỏ cù nách Tiểu phong cười khanh khách nói.
Tiểu phong nhìn nàng hồi lâu rồi hôn lên môi nàng thật sâu, dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Hãy thành thật chả lời ta!
- Nhiều lúc ta đã từng nghĩ, nàng có phải là một phân thân của cường giả Thần cảnh? hay là bị mất trí nhớ lưu lạc tới đây hay không!!!
- Nhưng cho dù nàng có là ai đi trăng nữa... " Nguyệt Linh nàng là của ta chắc rồi! "
Lúc này Nguyệt Linh nghiêng cao đầu lên nhìn Tiểu phong
nói:
- Nếu ngươi có thể bảo vệ ta, ta sẽ mãi mãi là Nguyệt Linh ngốc nghếch mà ngươi biết, là một cô gái ngây thơ thuần khiết.
Nguyệt Linh thay đổi giọng lạnh lẽo nói.
- Nhưng nếu ngươi không có được sức mạnh thì ta sẽ từ ngây thơ biến thành ác ma.
- Tiểu phong nghi hoặc sao?
Nguyệt Linh dũi đầu vào ngực Tiểu phong thì thào:
- Vào lúc ta mở ra linh chí, khi đang du đãng trong không gian mờ mịt có một phụ nữ tức là sư phụ ta, khi đo bà đón ta về tông môn, dạy ta vũ kỹ, chăm sóc ta ân cần, sáng chải tóc cho ta, buổi trưa dỗ ta ngủ, đến tối dạy ta tu luyện.
- Có một lần vào khoảng 3 năm trước, lúc đó sư phụ ra ngoài làm nhiệm vụ năm đó ta vẫn ở trong căn nhà nhỏ trên núi, từng ngày đợi chờ, đến một hôm không đợi được nữa ta đi theo hướng sư phụ làm nhiệm vụ thì mới nhận được thần niệm lưu lại của người, cho biết bị người trong tông môn hãm hại mà vẫn lạc.
- Hôm đó cũng chính là những người trong môn đến truy sát ta, khi đó ba hồn của ta bị diệt hai cái, còn lại một cái này ngốc nghếch ngây thơ này. Ta chạy tới nơi này may mắn phát hiện được một cây Hồn hoa đậu, may mắn hấp thu được rồi tạo lại được thân thể. Đáng lẽ ta sẽ định sống ở đây cả đời, nhưng lại cho Tiểu phong ngươi tới khiến suy nghĩ của ta thay đổi.
- Ta nhìn ra được máu của ngươi có cái gì đó rất đặc biệt khiến ta muốn ăn thịt ngươi!!! Hihi
- Ta đã thử ngươi! Tiểu phong ngươi rất tốt bụng, khi ngươi đổi sóc quay cho ta!
- Cho nên nàng thay đổi ý định ăn thịt ta sao?
- Đúng vậy hìhì!!!
Tiểu phong buồn cười véo mũi nhỏ của nàng lên tiếng:
- Nàng không sợ bị ta ăn sạch?
- Nàng yên tâm đi thù của nàng gánh lên vai ta là được, sẽ sớm thôi những người đó sẽ phải trả giá thật đắt.
Nguyệt Linh nhếnh môi rồi nhẹ giọng:
- Ân! Ta tin ngươi!!!
- Đúng rồi mãi sẽ tới Ma Thú sơn mạch, ở đó rất nhiều người xấu ngươi nên cẩn thận.
Tiểu phong cũng buồn bực, nhìn cái khuôn mặt hồng nhuận đôi môi đỏ mọng, da trắng mịn màng, hai trái đào tỏa hương thơm khiến người ta khó chịu cái cảm giác ôm vưu vật, mà không làm gì được, thì phải nói nó rất khó chịu. Cố ép tà hỏa Tiểu phong miễn cưỡng mỉm cười nói:
- Người xấu nàng cho bọn họ một quyền là được rồi.
- Nhưng mà ta không có tức giận được.
- Hưm! vật nàng hãy liên tưởng tới lúc khỉ to bị bắt nạt rồi tức giận là được.
- oh Như vậy cũng được lúc đó nghĩ lại ta vẫn còn tức giận.
Không ai chú ý con quạ Tiểu vũ nghe Nguyệt Linh nói xong suýt nữa từ trên cây rơi xuống. Bản lĩnh Nguyệt Linh được các yêu thú xưng nãi nãi thì khỏi phải bàn rồi.