Gió đêm lạnh theo cửa kính hạ xuống một nửa ùa vào tới.
Xe lao nhanh trên đường, tôi len nhìn Thẩm Vọng Tân đang lái xe vẫn không nói gì.
“Còn đau sao?” Anh hỏi mà vẫn nhìn chằm chằm đèn đỏ.
“Uhm, có hơi đau……”
Thẩm Vọng Tân gõ gõ vô lăng, “Để tôi đưa em tới bệnh viện.”
“Không cần câu!” Tôi ấp úng nửa ngày rồi nói, “Về nhà đi.”
Đêm nay la lối khóc lóc om sòm trước mặt mọi người, anh ấy sẽ không cười tôi đấy chứ.
Thẩm Vọng Tân gật đầu, đưa tôi về nhà.
Mở cửa, anh ấy vậy mà đứng ở cửa không vào.
Tình huống này, cứ thế mà giải thích có chút không ổn.
Tôi đứng ở huyền quan, ướm lời: “Anh có muốn vào uống ly nước không?”
“Được”
Anh trả lời rất nhanh, đóng cửa lại.
Không kịp mở đèn, ánh sáng bị ngăn cách ngoài của, bốn phía chìm trong bóng tối.
Tôi định đi bật đèn, chân lại dẫm vào đồ vật, loạng choạng suýt ngã.
Được anh ôm lấy
Mùi tùng mộc hương lạnh lẽo khuếch tán trong không khí
Dưới lòng bàn tay tôi nhịp tim anh đập dồn dập mạnh mẽ, tôi cảm nhận từng nhịp từng nhịp một.
Thẩm Vọng Tân “……”
Tôi nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Tim của anh đập nhanh quá.”.
“Uh. Anh biết.” âm thanh của anh rất thấp, ngữ khí lạnh nhạt, mang theo ý bất chấp mọi thứ, “Xin lỗi, anh không khống chế được.”
Trong nhà lại rơi vào im lặng.
Tôi do dự mãi hỏi thẳng: “Anh đang giận tôi sao?”
“Sao có thể chứ.”
“Đêm nay, tôi…… Có chút xúc động……”
“Không đâu, rất tốt.”
“Chính là anh……”
Tôi nói luôn, “Tôi cho rằng anh không muốn gặp tôi.”
“Hứa Thức Sơ, là em muốn giải thích với Giang Chi Hoài.
“Cái gì cơ?”
Tôi mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh mắt Thẩm Vọng Tân sâu thẳm, cất chứa cảm xúc gì đó mà tôi không hiểu.
“Ít nhất, tôi nên cho em một cơ hội quay đầu.”
Trái tim tôi run rẩy, “Anh cho rằng…… Tôi muốn quay lại với anh ta?”
Thẩm Vọng Tân mím môi, không nói chuyện.
Chỉ là biểu hiện của anh khẳng định tôi đoán đúng rồi.
Tôi vội vàng giải thích, “Chỉ là tôi không thích bị hiểu lầm, giải thích xong thì không có quan hệ gì với anh ta nữa…”
"Bây giờ thì anh biết rồi."
Giọng điệu của Thẩm Vọng Tân rất nhẹ, “Sau này, hai người không có cơ hội quay lại nữa đâu.”
Tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
Trong nháy mắt, tôi cho rằng mình hiểu lầm, hoặc lại là mắc bệnh tự luyến, không dám nghĩ nhiều.
Tôi siết chặt áo sơ mi của anh hỏi lại, “Anh có ý gì?”
Thẩm Vọng Tân nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi, “Anh thích em.”
Đầu tôi vang lên một tiếng, mọi suy nghĩ đều ngưng lại.
Bên tai chỉ còn vang tiếng anh bày tỏ.
Tôi thích em.
Không đoán được sẽ có ngày chúng ta kết hôn sao
Hứa Thức Sơ, tôi không làm chuyện ngoài dự đoán.
Lòng tôi như có một chiếc lông chim xẹt qua, mềm mại ngứa ngáy.
“Em……”
Bông di động của anh vang lên.
Mà hình hiện ra tên của Giang Chi Hoài
Lần nào cũng thế.
Đúng là âm hồn không tan
Không biết dũng khí của tôi ở đâu chui ra, giật lấy điện thoại của anh, nhấn nút nhận.
Giọng của Giang Chi Hoài vang vọng trong phòng.
“Cô ta không hợp với cậu.”
“Cô ta vì muốn câu dẫn cậu mà chuyện gì cũng có thể làm.”
Thẩm Vọng Tân nhíu nhíu mày, định cúp điện thoại, tôi liền né ra.
Anh hạ tầm mắt, âm thanh có chút khàn, “Thức Sơ, em muốn làm gì?
Tôi mặc kệ Giang Chi Hoài vẫn đang mắng mỏ, nhón chân hôn lên môi anh.
Bàn tay đặt trên eo càng siết chặt, không khí nóng bừng lên.
Đồng hồ trên tường rung lên ồn ào, ở đêm khuya biên soạn ra một khúc âm thanh dễ nghe.
“Thẩm Vọng Tân! Cậu có đang nghe không?”
Thẩm Vọng Tân đương nhiên không nghe.
Hô hấp của anh đã loạn lên hết cả.
Trong bóng tối sâu thẳm, tôi hỏi anh, “Thẩm Vọng Tân, là em dụ dỗ anh sao?”
“Không phải.” Thẩm Vọng Tân im lặng nhìn tôi chằm chằm, thanh âm có chút khàn khàn, “Là anh đang dụ dỗ em……”
Nói xong, anh lại hôn tôi thêm lần nữa.
Điện thoại bị xô đẩy rơi xuống, loa nghe quay xuống dưới, chậc, phí công châm ngòi li gián rồi.
“Điện thoại còn chưa cúp nữa” Tôi tốt bụng nhắc anh.
“Không sao, cho cậu ta nghe.”