Xe ngựa lúc này đi trong phiên chợ, tốc độ chậm hơn rất nhiều, tiếng động lớn và tiếng người nói chuyện vang vọng trong xe, làm cho nàng hơi có chút thất thố, thân thể càng mẫn cảm vài phần. Hứa Tiên cũng vui vẻ thưởng thức động tác yêu kiều của nàng, không chút buông lỏng động tác trên tay, đầu ngón tay vân vê hạt đậu đỏ trên ngực của nàng, Vân Yên mạnh mẽ trợn to mắt lên, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ.
Tuy trong xe ngựa có cách âm, không có khả năng có người nghe được, nhưng bộ dáng xấu hổ và ức chế của Vân Yên, nằm trên đùi của Hứa Tiên, cảm giác hắn biến hóa, bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái, thò tay cỡi đai lưng hắn xuống.
Hứa Tiên sững sờ, sau đó nói khẽ vào tai của nàng:
- Cảm ơn Yên nhi.
Vân Yên cải biến tư thế quỳ gối trước người của Hứa Tiên, trong xe có phủ chăn lông mềm mại, cũng không làm nàng cảm thấy khổ sở, nhưng âm thanh bên ngoài truyền vào trong xe, làm cho nàng có cảm giác ban ngày tuyên dâm. Trong nội tâm khẩn trương tới cực điểm. Mười ngón thon dài như dây cung đánh đàn, cặp môi đỏ mọng hồng nhuận phơn phớt thổi tiêu ngọc, đôi mắt phượng nửa khép nửa mở, đầy tràn xuân thủy, tràn ngập ý xấu hổ đưa mắt nhìn Hứa Tiên.
Tâm thần của Hứa Tiên lúc này cũng rung động theo xe ngựa lắc lư.
Khi trở lại phủ Phan vương, Hứa Tiên vịn Vân Yên xuống xe ngựa, sửa sang lại quần áo và tóc rối loạn của nàng, trên mặt lại hồng nhuận phơn phớt, trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn rút đi. Thời điểm này, Phan Ngọc còn đang tu luyện trong phòng, Hứa Tiên đưa Vân Yên trở lại nội viện, một mình cưỡi ngựa đi tới miếu Nhị Lang thần tìm manh mối.
Nói không chừng có có tranh đấu gì đó, tự nhiên không thể mang theo Vân Yên đi cùng.
Khách vãng lai tới miếu Nhị Lang thần không dứt, hương khói rất thịnh. Nhị Lang thần cũng được xem là đại thần, dùng cương trực công chính nổi tiếng hậu thế.
Nhưng cũng không phải thần tư pháp gì, Nhị Lang thần mặc dù lệ thuộc thiên đình, nhưng nhiều năm chỉ ở lại Quán Giang, tuy cũng làm chuyện trừ yêu diệt ác, nhưng trong chư thần của thiên đình, cơ hồ mỗi một thần đều có chức năng này. Hơn nữa trong mắt Hứa Tiên, mặc dù thiên đình có luật trời, nhưng cũng không phải chế độ tư pháp nguyên vẹn. Tự nhiên không sinh ra đại thần tư pháp gì.
Hứa Tiên bồi hồi trong miếu một phen, suy tư xem nên từ tin tức của Doãn Hồng Tụ tìm từ đâu, lúc nàng nói chuyện, bên cạnh cũng không có người ở cạnh, cũng không dễ dàng cho người khác nghe thấy.
Nhưng hắn càng nghĩ, cuối cùng nhất cũng hiểu rõ một chuyện, chính mình không phải là Sherlock Holmes, cũng không phải tiểu tử Kha Nam, càng không được huấn luyện phá án chuyên nghiệm, phá án cái gì đó, thật sự là người thường không thể người thường hơn.
Cho nên cực kỳ buồn cười, vậy phải làm sao mới tốt, cũng không thể về sau mỗi ngày phải trông chừng quận chúa a. Càng nghĩ, muốn phá án, chỉ có cầu trợ mê tín của phong kiến, cho nên đi tới bên cạnh pho tượng Nhị Lang thần cao hai trượng, yên lặng cầu xin:
- Nhị Lang hiển thánh chân quân tại thượng, đệ tử Hứa Tiên muốn tìm kiếm một ác đồ, tên ác đồ này giả dạng bộ dáng của chân quân, đang muốn XX...
Hôm nay cầu xin một phen, lại nhìn thấy bộ dáng uy nghiêm lạnh lùng của Nhị Lang thần vẫn như trước, hoàn toàn không có phản ứng, quả nhiên là bùn đất tạo thành.
Hứa Tiên lại đi tới một góc nhỏ bày trong đại điện, không khỏi nhớ tới Ngư Huyền Ky, nếu có nàng ở đây, nhắm mắt bấm đốt ngón tay một phen là có thể tìm ra tên tặc kia rồi, mình cần gì phải đau đầu thế này. Hôm nay phải đi tìm tên tặc kia, mình phải đi đâu tìm kiếm đây? Những thứ đồ chơi cần dùng đầu óc này, chỉ có sử dụng đến. Mới phát hiện mình dường như không quá thông minh a.
Ở đây có một lão nhân, râu tóc bạc trắng, ăn mặc theo cách của đạo sĩ, rất có vài phần tiên khí, thấy ánh mắt Hứa Tiên nhìn tới, vội vàng mời chào nói:
- Không biết vị công tử này cần xem mấy thứ gì?
Hứa Tiên nói:
- Ta có thể coi ngươi có thể trả lời được không đã.
- Không tính tính toán làm sao biết được? Đến xin xâm đi, xin xâm không cần tiền.
- Đoán xâm đòi tiền đúng không!
- Công tử hảo nhãn lực, đoán xâm cần hai đồng tiền.
Hứa Tiên cười một cái, cầm lấy ống thẻ, tiện tay lay động, dao động ra một cây, đưa cho lão nhân này, trên đó viết bốn câu tiểu thơ, không cần hắn giải, Hứa Tiên cũng có thể nhìn ra, đơn giản là lúc đến vận chuyển, tất cả lại thông (*đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng) các loại câu nói hời hợt.
- Công tử hảo thủ khí, là xâm tốt. Đến đây, để cho bần đạo đoán giúp ngươi một cái.
Hứa Tiên lắc lắc ống thẻ, nói:
- Ngươi sẽ nói với ta rằng, sẽ gặp chuyện không tốt trước đúng không!
- Ồ, công tử thực hảo nhãn lực.
Hứa Tiên bật cười nói:
- Ngài thật thẳng thắng, tốt, không cần ngươi giải, đây là hai đồng tiền, ngài cất kỹ.
Lão đạo sĩ thoải mái tiếp nhận tiền. Cũng cười nói:
- Ngươi đã hiểu được, cần gì phải đến ta hống. Xin xâm xem bói, chỉ là đồ may mắn, đồ an tâm. Cầu thần cũng giống như vậy, bằng không thì thiên hạ thiên thiên vạn vạn mọi người đến cầu, thì thần cũng không chú ý hết, có đạo cầu thần không bằng cầu người, cầu người không bằng cầu mình. Công tử đã có chỗ khó, không ngại nói cho lão nhân ta nghe một chút, có lẽ sẽ giúp được cho ngươi. Nếu như không thể giúp ngươi, ta cũng tiến cử ngươi nơi đi. Trước đó vài ngày thanh long phường đến tính toán quẻ, nghe nói là thực chuẩn, không ít cử nhân đi thi hỏi hắn tiền đồ, nhưng hỏi hắn lại không phải hai đồng tiền là xong.
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, lão nhân này bày hàng xem bói giải quẻ ở đây nhiều năm, có lẽ sẽ biết được vài chuyện.
- Lão trượng, ngươi cũng đã biết, trong thành Trường An này, có người nào biết pháp thuật không?
Lão đạo nói:
- Nếu nói là pháp thuật, trong hoàng thành này không ai cao bằng vị Vô Nhai chân nhân kia! Vì cái gì? Ngay cả hoàng thượng cũng đi học đạo của hắn, ngươi nói cao minh hay không cao minh, mùa đông năm đó, đạo sĩ trong thành Trường An, có tính toán, đều phát đạo bào, tình cảnh lúc ấy, ngươi không có nhìn thấy, những tên đạo sĩ đó đều há hốc mồm...
Hắn nói tới chuyện phát đạo bào vẻ mặt hớn hở, phong phạm vừa rồi đã không thấy.
- Vô Nhai chân nhân?
Hứa Tiên sau khi đi vào kinh thành, cũng nghe qua rất nhiều về cái Vô Nhai chân nhân này, nhưng trừ lôi kéo hoàng thượng tu đạo ra, dường như không có làm việc ác gì, hơn nữa bề ngoài hắn cũng không có làm gì quá phận!
Hứa Tiên mắt thấy lão đạo nói chuyện trôi chảy, vội vàng ngắt lời nói:
- Ta hỏi gần miếu Nhị Lang thần này...
Ngày đó Doãn Hồng Tụ nói chuyện bị nghe thấy, cho nên yêu nhân kia phải ở gần.
Lão đạo nhìn hai bên một chút, hạ giọng: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Ngươi tìm biết người biết pháp thuật làm gì?
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, móc trong tay áo mấy nén bạc vụn, nói:
- Phiền toái lão trượng giúp ta một chút.
Hắn có một loại dự cảm, hung thủ ở trong miếu này, chân tướng chỉ có một.
Lão đạo cầm bạc của người, suy nghĩ một chút, lại đòi Hứa Tiên nửa lượng.
Hứa Tiên dở khóc dở cười, nói:
- Ngài nên nói chuyện đi!
Xe ngựa lúc này đi trong phiên chợ, tốc độ chậm hơn rất nhiều, tiếng động lớn và tiếng người nói chuyện vang vọng trong xe, làm cho nàng hơi có chút thất thố, thân thể càng mẫn cảm vài phần. Hứa Tiên cũng vui vẻ thưởng thức động tác yêu kiều của nàng, không chút buông lỏng động tác trên tay, đầu ngón tay vân vê hạt đậu đỏ trên ngực của nàng, Vân Yên mạnh mẽ trợn to mắt lên, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ.
Tuy trong xe ngựa có cách âm, không có khả năng có người nghe được, nhưng bộ dáng xấu hổ và ức chế của Vân Yên, nằm trên đùi của Hứa Tiên, cảm giác hắn biến hóa, bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái, thò tay cỡi đai lưng hắn xuống.
Hứa Tiên sững sờ, sau đó nói khẽ vào tai của nàng:
- Cảm ơn Yên nhi.
Vân Yên cải biến tư thế quỳ gối trước người của Hứa Tiên, trong xe có phủ chăn lông mềm mại, cũng không làm nàng cảm thấy khổ sở, nhưng âm thanh bên ngoài truyền vào trong xe, làm cho nàng có cảm giác ban ngày tuyên dâm. Trong nội tâm khẩn trương tới cực điểm. Mười ngón thon dài như dây cung đánh đàn, cặp môi đỏ mọng hồng nhuận phơn phớt thổi tiêu ngọc, đôi mắt phượng nửa khép nửa mở, đầy tràn xuân thủy, tràn ngập ý xấu hổ đưa mắt nhìn Hứa Tiên.
Tâm thần của Hứa Tiên lúc này cũng rung động theo xe ngựa lắc lư.
Khi trở lại phủ Phan vương, Hứa Tiên vịn Vân Yên xuống xe ngựa, sửa sang lại quần áo và tóc rối loạn của nàng, trên mặt lại hồng nhuận phơn phớt, trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn rút đi. Thời điểm này, Phan Ngọc còn đang tu luyện trong phòng, Hứa Tiên đưa Vân Yên trở lại nội viện, một mình cưỡi ngựa đi tới miếu Nhị Lang thần tìm manh mối.
Nói không chừng có có tranh đấu gì đó, tự nhiên không thể mang theo Vân Yên đi cùng.
Khách vãng lai tới miếu Nhị Lang thần không dứt, hương khói rất thịnh. Nhị Lang thần cũng được xem là đại thần, dùng cương trực công chính nổi tiếng hậu thế.
Nhưng cũng không phải thần tư pháp gì, Nhị Lang thần mặc dù lệ thuộc thiên đình, nhưng nhiều năm chỉ ở lại Quán Giang, tuy cũng làm chuyện trừ yêu diệt ác, nhưng trong chư thần của thiên đình, cơ hồ mỗi một thần đều có chức năng này. Hơn nữa trong mắt Hứa Tiên, mặc dù thiên đình có luật trời, nhưng cũng không phải chế độ tư pháp nguyên vẹn. Tự nhiên không sinh ra đại thần tư pháp gì.
Hứa Tiên bồi hồi trong miếu một phen, suy tư xem nên từ tin tức của Doãn Hồng Tụ tìm từ đâu, lúc nàng nói chuyện, bên cạnh cũng không có người ở cạnh, cũng không dễ dàng cho người khác nghe thấy.
Nhưng hắn càng nghĩ, cuối cùng nhất cũng hiểu rõ một chuyện, chính mình không phải là Sherlock Holmes, cũng không phải tiểu tử Kha Nam, càng không được huấn luyện phá án chuyên nghiệm, phá án cái gì đó, thật sự là người thường không thể người thường hơn.
Cho nên cực kỳ buồn cười, vậy phải làm sao mới tốt, cũng không thể về sau mỗi ngày phải trông chừng quận chúa a. Càng nghĩ, muốn phá án, chỉ có cầu trợ mê tín của phong kiến, cho nên đi tới bên cạnh pho tượng Nhị Lang thần cao hai trượng, yên lặng cầu xin:
- Nhị Lang hiển thánh chân quân tại thượng, đệ tử Hứa Tiên muốn tìm kiếm một ác đồ, tên ác đồ này giả dạng bộ dáng của chân quân, đang muốn XX...
Hôm nay cầu xin một phen, lại nhìn thấy bộ dáng uy nghiêm lạnh lùng của Nhị Lang thần vẫn như trước, hoàn toàn không có phản ứng, quả nhiên là bùn đất tạo thành.
Hứa Tiên lại đi tới một góc nhỏ bày trong đại điện, không khỏi nhớ tới Ngư Huyền Ky, nếu có nàng ở đây, nhắm mắt bấm đốt ngón tay một phen là có thể tìm ra tên tặc kia rồi, mình cần gì phải đau đầu thế này. Hôm nay phải đi tìm tên tặc kia, mình phải đi đâu tìm kiếm đây? Những thứ đồ chơi cần dùng đầu óc này, chỉ có sử dụng đến. Mới phát hiện mình dường như không quá thông minh a.
Ở đây có một lão nhân, râu tóc bạc trắng, ăn mặc theo cách của đạo sĩ, rất có vài phần tiên khí, thấy ánh mắt Hứa Tiên nhìn tới, vội vàng mời chào nói:
- Không biết vị công tử này cần xem mấy thứ gì?
Hứa Tiên nói:
- Ta có thể coi ngươi có thể trả lời được không đã.
- Không tính tính toán làm sao biết được? Đến xin xâm đi, xin xâm không cần tiền.
- Đoán xâm đòi tiền đúng không!
- Công tử hảo nhãn lực, đoán xâm cần hai đồng tiền.
Hứa Tiên cười một cái, cầm lấy ống thẻ, tiện tay lay động, dao động ra một cây, đưa cho lão nhân này, trên đó viết bốn câu tiểu thơ, không cần hắn giải, Hứa Tiên cũng có thể nhìn ra, đơn giản là lúc đến vận chuyển, tất cả lại thông (đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng) các loại câu nói hời hợt.
- Công tử hảo thủ khí, là xâm tốt. Đến đây, để cho bần đạo đoán giúp ngươi một cái.
Hứa Tiên lắc lắc ống thẻ, nói:
- Ngươi sẽ nói với ta rằng, sẽ gặp chuyện không tốt trước đúng không!
- Ồ, công tử thực hảo nhãn lực.
Hứa Tiên bật cười nói:
- Ngài thật thẳng thắng, tốt, không cần ngươi giải, đây là hai đồng tiền, ngài cất kỹ.
Lão đạo sĩ thoải mái tiếp nhận tiền. Cũng cười nói:
- Ngươi đã hiểu được, cần gì phải đến ta hống. Xin xâm xem bói, chỉ là đồ may mắn, đồ an tâm. Cầu thần cũng giống như vậy, bằng không thì thiên hạ thiên thiên vạn vạn mọi người đến cầu, thì thần cũng không chú ý hết, có đạo cầu thần không bằng cầu người, cầu người không bằng cầu mình. Công tử đã có chỗ khó, không ngại nói cho lão nhân ta nghe một chút, có lẽ sẽ giúp được cho ngươi. Nếu như không thể giúp ngươi, ta cũng tiến cử ngươi nơi đi. Trước đó vài ngày thanh long phường đến tính toán quẻ, nghe nói là thực chuẩn, không ít cử nhân đi thi hỏi hắn tiền đồ, nhưng hỏi hắn lại không phải hai đồng tiền là xong.
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, lão nhân này bày hàng xem bói giải quẻ ở đây nhiều năm, có lẽ sẽ biết được vài chuyện.
- Lão trượng, ngươi cũng đã biết, trong thành Trường An này, có người nào biết pháp thuật không?
Lão đạo nói:
- Nếu nói là pháp thuật, trong hoàng thành này không ai cao bằng vị Vô Nhai chân nhân kia! Vì cái gì? Ngay cả hoàng thượng cũng đi học đạo của hắn, ngươi nói cao minh hay không cao minh, mùa đông năm đó, đạo sĩ trong thành Trường An, có tính toán, đều phát đạo bào, tình cảnh lúc ấy, ngươi không có nhìn thấy, những tên đạo sĩ đó đều há hốc mồm...
Hắn nói tới chuyện phát đạo bào vẻ mặt hớn hở, phong phạm vừa rồi đã không thấy.
- Vô Nhai chân nhân?
Hứa Tiên sau khi đi vào kinh thành, cũng nghe qua rất nhiều về cái Vô Nhai chân nhân này, nhưng trừ lôi kéo hoàng thượng tu đạo ra, dường như không có làm việc ác gì, hơn nữa bề ngoài hắn cũng không có làm gì quá phận!
Hứa Tiên mắt thấy lão đạo nói chuyện trôi chảy, vội vàng ngắt lời nói:
- Ta hỏi gần miếu Nhị Lang thần này...
Ngày đó Doãn Hồng Tụ nói chuyện bị nghe thấy, cho nên yêu nhân kia phải ở gần.
Lão đạo nhìn hai bên một chút, hạ giọng: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Ngươi tìm biết người biết pháp thuật làm gì?
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, móc trong tay áo mấy nén bạc vụn, nói:
- Phiền toái lão trượng giúp ta một chút.
Hắn có một loại dự cảm, hung thủ ở trong miếu này, chân tướng chỉ có một.
Lão đạo cầm bạc của người, suy nghĩ một chút, lại đòi Hứa Tiên nửa lượng.
Hứa Tiên dở khóc dở cười, nói:
- Ngài nên nói chuyện đi!