Gia Ngự hoàng đế khoát tay một cái nói:
- Lương Liên, một mảnh trung thành của ngươi. Trẫm cũng biết. Nhưng Quân vô hí ngôn, tuy là cảnh trong mơ, cũng có thể thật!
Dĩ nhiên, hắn biết đây không phải là cảnh trong mơ, nhưng đường đường là quân vương trên điện phủ này, cũng không thể mở miệng nói quỷ thần chuyện.
Lương Liên nhất thời không thể nói cái gì nữa, im miệng trở lại chỗ cũ.
Hứa Tiên nói:
- Có câu là mộng do tâm sinh, nhất định là ở trong lòng bệ hạ muốn tha thứ Chung Quỳ, cho nên mới phải mộng như vậy, bệ hạ có tâm nhân từ, nhất định có thể lưu danh bách thế, vạn dân thương mến.
Chỉ cần có thể giúp được Chung Quỳ, vuốt đuôi mấy câu cũng không cần keo kiệt.
Gia Ngự hoàng đế cười giỡn nói:
- Hứa Tiên, ngươi có thể vì một người xa lạ mà động thân bôn tẩu, bênh vực lẽ phải, tương lai làm quan cũng có thể lưu danh bách thế, vạn dân thương mến.
Hắn đối với "tác phong làm người tốt" của Hứa Tiên cũng rất là hài lòng, dù sao không có ai hi vọng bên cạnh mình là một đám tiểu nhân hèn hạ lòng dạ thâm trầm, nhưng tình huống thực tế mà các Hoàng đế gặp thường giống như vậy.
- Tốt, trẫm liền ban thưởng Chung Quỳ một kiện lục bào, lấy Trạng nguyên quy cách mà hạ táng, Hứa Tiên làm người thực hiện việc này! Ở trong mộng, chuyện Chung Quỳ thề muốn cùng trẫm diệt trừ yêu nghiệt phá hoại thiên hạ. Liền phong hắn Tứ Phúc Trấn Trạch, có thể lập nơi Tế tự tại đó.
Hứa Tiên nói:
- Thần tuân chỉ!
Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, nhưng cũng cảm thấy Hoàng quyền cường đại, một lệnh vừa ra, trên địa phương không thể thiếu quan viên hưởng ứng, nhất định có thể dựng lên không ít Chung Quỳ Miếu, đến lúc đó tập hàng vạn hàng nghìn Nguyện lực cho một thân, cho dù Chung Quỳ chỉ là một cái Quỷ Hồn bình thường, cũng có thể lập tức biến hóa nhanh chóng, trở thành Thần chân chính.
Thiên tử có thể thay trời phong Thần, cũng không phải là nói ngoa. Mà ở trong lịch sử cũng thường thường có chuyện như vậy, Thiên tử tin Phật, Phật giáo liền thịnh vượng. Thiên tử trọng Đạo, Đạo giáo sẽ hưng vượng.
Nhưng nguyện lực bình thường đối với Tu Hành Giả mà nói, cũng là một thanh kiếm hai lưỡi, vừa là phụ trợ cũng là trói buộc, có uy nghiêm của Thần, liền mất đi tiêu dao của Tiên.
Cõi đời này chỉ có một loại nguyện lực là có thể hưởng thụ phụ trợ, cũng không bị trói buộc, đó chính là nói về Công đức! Tại điều này, được cung phụng cũng không phải là một vị thần, mà là thiên hạ vạn dân hướng tới cùng sùng kính đối với thiện niệm, loại nguyện lực này do đông người vô ý thức tạo thành, so với bất kỳ nguyện lực nào cũng tinh khiết cường đại hơn nhiều.
Gia Ngự hoàng đế nói:
Đã có Từ Đường, không thể không bức họa, ai có thể vì Chung Quỳ làm ra một bức tranh, nếu là làm tốt, trẫm cũng có ban thưởng.
Mấy vị Tiến sĩ hai mặt nhìn nhau, Chung Quỳ sinh thời. Bọn họ tránh không kịp, sợ nhìn nhiều một cái, người nào biết được hắn lớn lên trông như thế nào?
Hứa Tiên tuy có ý vẽ thay, nhưng hắn không hiểu về tranh, cũng là không thể làm gì.
Phan Ngọc nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Thần nguyện thử một lần!
Lúc đầu, nàng là người trong số ít có can đảm nhìn thẳng Chung Quỳ.
Thị nữ đem án đưa tới, dọn xong giấy và bút mực, Phan Ngọc suy nghĩ chốc lát, từ trên giấy vẽ lên, chỉ chốc lát sau, một bộ Chung Quỳ Tróc Quỷ Đồ nổi lên trên giấy, nhìn qua lại giảm bớt xấu xí cho Chung Quỳ, lại tạo nên khí thế của Chung Quỳ, uy phong lẫm lẫm thật có oai hùng của Vua Vạn Quỷ.
Gia Ngự hoàng đế vừa nhìn cũng là luôn miệng khen ngợi, nói là so với Chung Quỳ trong mộng giống nhau như đúc, hắn cũng không biết Hứa Tiên đã đem tình hình đêm đó nói qua một lần cho Phan Ngọc, bằng ngộ tính của nàng, tự nhiên làm ra bức tranh có hình dáng như vậy cũng không khó. Hoàng Hậu nương nương cũng đi theo nhàn nhạt khen ngợi mấy câu.
Phan Ngọc được ban thưởng, trên mặt vui mừng không dứt, nhưng trong lòng thì âm thầm cau mày. Từ đầu đến cuối, Hoàng Hậu nương nương vẫn chưa từng nói tới chuyện cưới gả, chẳng lẽ trong đó lại có biến cố gì? Nhưng chuyện như vậy, cho dù là thông minh như nàng cũng không thể phỏng đoán, có lẽ Hoàng Hậu nương nương còn đang do dự! Dù sao Lương Vương vẫn là tướng quốc. Dưới một người trên vạn người. Lương đảng cũng là quái vật lớn mà bất luận kẻ nào cũng không thể coi thường.
Mà không lâu sau, Gia Ngự hoàng đế cùng Hoàng Hậu nương nương cũng rời tiệc, đây cũng là quy củ từ trước đến giờ của Quỳnh Lâm Yến.
Thứ nhất là Hoàng đế không có nhiều thời gian như vậy phung phí tại trên này, vả lại là Hoàng đế ngồi đó, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên, không thể tận hứng, không bằng hai bên tiện lợi, làm theo điều mình cho là đúng.
Trong điện, các vị Tiến sĩ lẫn nhau kêu bạn gọi bè, cũng không quan tâm đến chỗ ngồi ở đâu, không khí càng phát ra nhiệt liệt.
Rất nhiều người vây quanh Hứa Tiên, dâng lên vô số rượu ngon cùng rất nhiều lời khen ngợi.
Hứa Tiên cũng không nói nhiều. Rượu tới liền uống, cuồng phóng uống thả cửa như vậy nên đã nhận được nhiều người than thở là Ngàn chén không say.
Nhưng không người nào phát hiện, hắn chẳng qua là miễn cưỡng ứng đối mà thôi, ánh mắt chỉ tìm kiếm bóng dáng Phan Ngọc ở trong đám người, lúc nãy một đám người chạy lui chạy tới làm cho hắn choáng vàng, vừa phục hồi tinh thần lại, không biết nàng đã chạy đi nơi nào rồi.
Rốt cục tìm được thân ảnh của nàng ở trong một góc hẻo lánh, lại thấy nàng đang dựa bên cạnh cột cung điện, môi mềm nếm rượu ngon trong tay, mỉm cười nhìn hắn.
Phan Ngọc thấy hắn nhìn sang, tiêu sái nâng chén, lung lay hướng hắn mời rượu, làm giống như những người khác hướng hắn chúc tụng. Chẳng qua trong mắt nàng nhưng hàm chứa nụ cười ranh mãnh. Nàng biết là hắn không am hiểu ứng phó loại tràng diện này, lẳng lặng ở một bên nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của hắn, cũng là một chuyện lý thú.
Hứa Tiên không nhịn được trợn mắt nhìn nàng một cái, rồi lại có chút xuất thần. Luôn là thói quen tìm thân ảnh nàng ở trong đám người, nhưng bình thường nàng giống như là ánh trăng sáng nhất trong bầu trời đềm đầy sao. Giờ phút này nàng lại ẩn thân ở trong chỗ tối, mặc dù nàng vẫn bình tĩnh thong dong như xưa, nhưng trong lúc mĩm cười, tựa hồ tăng thêm mị lực khác.
Ngàn chén rượu xuống bụng, dù có tiếng là ngàn chén không say, nhưng trong lúc cười nói, đem ngàn chén rượu lạnh trong bụng cũng đốt sôi lên bốc lên ra ngoài, để cho hắn cũng có cảm giác say mê trong đó.
Say ngọn đèn dầu, say cái say của rượu, say nàng.
Phan Ngọc chợt thấy một Tiểu Thái Giám xuyên qua đám người, đứng ở bên cạnh, kê vào lổ tai Hứa Tiên nói mấy câu, Hứa Tiên bộn bề chắp tay làm lễ, theo kia Tiểu Thái Giám bước đi về sau điện.
Trình Tàng Kiếm rốt cục cũng tránh thoát được đám người dây dưa, tìm được Phan Ngọc, đầu tiên là hơi sửng sờ, tiến lên cười hỏi:
- Tiên thơ đâu?
Phan Ngọc nói:
- Được bệ hạ gọi đi rồi.
Trình Tàng Kiếm nói:
- Quả nhiên là Thánh ân độc quyến a!
Liền cùng Phan Ngọc nói chuyện, lòng vòng mãi mấy lời sáo rỗng, rốt cục hắn không nhịn được nói:
- Minh Ngọc, ngươi sẽ không trách ta chứ!