- Hứa Tiên phải ở trong Linh Ẩn tự lĩnh ngộ phật hiệu. Bỏ trần duyên, ngày sau nhất định sẽ biến thành cao tăng đại đức, không thể hủy trong phàm trần thế tục được.
Bạch Tố Trinh lại tiến lên một bước, nói:
- Nếu như người thông kể thuận theo tâm ý của mình mà sống, thì còn ý nghĩa gì nữa?
Lưu vân xoay nhanh, trong chớp mắt đã ngưng tụ thành đám mây lớn.
Pháp Hải đối với biến hóa này cũng cảm thấy thất kinh, pháp lực bất động, nhưng bằng tâm niệm có thể dẫn động hiện tượng thiên văn, năng lực như vậy đúng là khiến người ta kinh hãi. Vẫn là Bồ Tát tuệ nhãn, sớm nhắc nhở chính mình, nếu như bỏ mặc tiếp, chỉ sợ mình cũng khó áp chế được nàng ta. Nhưng vào lúc này, lại không đủ gây sợ, hơn nữa trong tay có đại vô lượng tử kim bát, chế ngự yêu ma thật sự không quá khó khăn.
- Ngọc bất trác bất thành khí, Hứa Tiên lúc trước đã từng gọi lão nạp một tiếng sư phó, lão nạp cũng không thể khiến hắn hoang phế như vậy được!
Bạch Tố Trinh cắn cắn bờ môi, lửa giận trong lòng bốc lên, nói:
- Nói kết quả là, ngươi đơn giản chỉ muốn báo thù cũ chứ gì?
Tiến lên một bước, thềm đá trong phạm vi bước chân mười trượng tán loạn. Mây trôi ngưng tụ thành đủ hình dạng. Ngưng tụ khắp bốn phía của nàng, giống như hai con bạch xà.
Trong nội tâm nàng lại không có chút ý tứ cầu xin Pháp Hải, có lẽ bởi vì nàng biết rõ vô dụng, có lẽ trong tâm tính đã có thứ gì đó bị cải biến.
Pháp Hải run mạnh thiền trượng trong tay, vòng vàng rung động đinh đương, lôi âm vô hình vật chất quét qua toàn bộ trúc lâm, mây bay trên bầu trời dường như tán đi một chút.
- Vậy thì để lão nạp hàng phục ngươi vậy!
Trên người xuất hiện Kim Thân hai mặt bốn tay cao ba trượng, trong bốn cánh tay của Kim Thân, tất cả đều cầm pháp khí, chính là tấm chắn, kinh thư, lệnh kỳ, tràng hạt.
Trong tay của Bạch Tố Trinh, Vân Tụ (Vân: mây, Tụ: tay áo) giống như sóng triều, mang theo âm thanh xé rách bén nhọn, đâm về trái tim của Pháp Hải! Vân Tụ của nàng bao hàm thủy linh chi khí cuồng bạo, cho dù là núi đá tường sắt cũng có thể biến thành bột mịn trong tức khắc.
Pháp Hải một lần hành động phát tấm chắn màu vàng, đột nhiên biến lớn ba bốn trượng ngăn cản ở trước người. Hai cái Vân Tụ kích động mãnh liệt, một đầu Vân Tụ bay lên bầu trời, đột nhiên xoay vòng, chém về đầu của Pháp Hải, Pháp Hải cũng ngăng cản. Chính vào lúc này, một Vân Tụ khác bay thấp xuống, chém về mắt cá chân của hắn, thuận thế đem trọn Kim Thân cuốn lấy, một cái Vân Tụ khác cũng thi triển ra, cuốn lấy thiền trượng, trong nháy mắt đem Kim Thân to lớn như vậy bao phủ trong Kim Thân.
Trong đám mây truyền đến âm thanh kim loại va chạm với nhau, nhưng không làm thương tổn Kim Thân, mà dùng thế lôi đình vạn quân áp xuống. Hăng hái chấn động xoay tròn, phi tốc tiêu hao linh lực của Kim Thân!
- Úm ma ni bế mễ hồng...
Bỗng nhiên trong đám mây truyền ra tiếng ngâm xuống phật hiệu, âm thanh không tiêu tán trong không khí mà ngưng tụ thành phạn văn màu vàng, vờn quanh thân của Pháp Hải, Vân Tụ nhanh chóng tan rã. Mà mỗi một phạn văn vẫn còn phát ra âm thanh vốn có, trong khoảng thời gian ngắn, trên ngọn núi, giống như có ngàn vạn tăng lữ đang cùng ngâm xướng.
Bạch Tố Trinh vuốt nhẹ cái trán, cảm thấy choáng váng một hồi, giống như có nhiều cái khoan xuyên vào đầu của nàng, đột nhiên tức giận phát ra âm thanh Xi..Xiiii... thật dài, nàng tu hành bí pháp Long tộc, một cái nhăn mày, một nụ cười, một hành động giơ tay nhấc chân là có thể dẫn động linh lực trong thiên địa, những phạn văn màu vàng bị nghiền nát, nàng cũng bình tĩnh một chút, Thần Tiên quả nhiên không phải chuyện đùa, nếu không phải trong thời gian này nàng khổ công tu hành, chỉ sợ ngay cả một chiêu này đã gặp nguy hiểm, nhưng hôm nay nàng không bao giờ còn thúc thủ vô sách như khi đối mặt với Pháp Nguyên nữa, vì quan nhân. Nàng phải thắng.
Kim Thân hai mặt của Pháp Hải, một mặt giận dữ, lại chém ra cái tràng hạt, vọt tới trước mặt Bạch Tố Trinh. Cái tràng hạt này có một trăm lẻ tám khỏa châu, khỏa khỏa đều lớn nhỏ như nhau, phô thiên cái địa bay tới. Bạch Tố Trinh phi thân nhập không, những tràng hạt này cũng bay theo, giống như không ép chết nàng thì không bỏ qua.
Bỗng nhiên phía chân trời có tiếng của Tiểu Thanh la lên.
- Tỷ tỷ, chúng ta tới giúp ngươi!
Bạch Tố Trinh liền thấy Tiểu Thanh, Tiểu Thiến, Ngao Ly còn có hóa thân bạch hổ Úc Lôi, sau lưng mang theo mây đen cuồn cuộn, trong đó có ngàn vạn yêu quái trong núi, binh tướng thủy tộc, đều nhanh chóng vọt tới Linh Ẩn tự.
- Tiểu Thanh, các ngươi đi cứu quan nhân!
Chỉ cần có thể cứu Hứa Tiên, đã khoan nhượng.
Tiểu Thanh cao giọng quát:
- Tên lừa trọc, chúng ta sẽ hủy miếu của ngươi.
Giờ này khắc này, bầu trời đã có mây đen rậm rạp, không còn ánh sáng.
Pháp Hải cười lạnh, cũng vung lệnh kỳ len, trên cái lệnh kỳ này có thêu vô số tiểu nhân, vào lúc này hóa thành ngàn vạn phật binh đi ra, chống đỡ lũ yêu. Lại phân một nửa tràng hạt đuổi theo bọn người Tiểu Thanh, những tràng hạt này đâm vào người của tiểu yêu, đụng phải liền chết, hồn phi phách tán. Tiểu Thanh ba người cũng không thể không tránh né khắp nơi, sao có thể đi cứu Hứa Tiên.
Bạch Tố Trinh áp lực giảm đi, nhưng nội tâm lo lắng.
Pháp Hải nói:
- Bạch Tố Trinh, ngươi nên chú ý a. Nếu không đám yêu quái này chạy trời không khỏi nắng.
Áo cà sa đỏ thẫm tung bay trong gió, gặp gió thì trướng lên. Trong nháy mắt giống như phô thiên cái địa, bầu trời giống như hóa thành đỏ thẫm, chỉ chụp xuống Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh thi pháp, biển mây phập phồng dưới chân bay lên, chống đỡ áo cà sa.
Trong nội tâm Bạch Tố Trinh khẽ động, loáng thoáng truyền tới tiếng hô của Hứa Tiên.
- Nương tử, nương tử.
Nàng vội vàng thì thầm:
- Quan nhân ngươi đừng lo lắng, ta sẽ tới cứu ngươi.
Lại bất chấp hắn có nghe được hay không, bởi vì một cây thiền trượng màu vàng đã tới trước mặt của nàng.
Bạch Tố Trinh rút kiếm ngăn cản, âm thanh kim loại vang lên bốn phương tám hướng, người trên mặt đất nghe thấy chính là tiếng sấm sét.
Tiểu Thiến ngồi lên người của bạch hổ, chỉ huy lũ yêu tinh đánh chết phật binh. Đột nhiên có một khỏa tràng hạt từ sau lưng bay tới, nàng không chú ý nên không thấy nó, khoảng cách đã không thể tránh né. Tiểu Thanh không thể làm gì khác, thò tay ngăn trở tràng hạt, mấy phật binh thừa cơ nhào tới, Tiểu Thanh hít sâu một hơi, quay người nhổ ra, phật binh đều cứng đờ, sau đó hóa thành linh tử màu vàng tiêu tán trong thiên địa.
Tiểu Thiến nhìn Tiểu Thanh cười cười, Tiểu Thanh gật gật đầu nhìn qua bầu trời, không có thao túng của Pháp Hải. Những tràng hạt này không còn đáng sợ như trước nữa, nhưng phật minh phun ra cuồn cuộn không dứt. Các nàng lúc này, chỉ là có thể ngăn chặn một bộ phận thực lực của Pháp Hải, nhưng muốn chiến thắng, phải nhìn cuộc chiến trên biển mây, đó là cuộc chiến phân thắng bại.
Mưa, bắt đầu rơi xuống! Lúc đầu là mưa nhỏ, sau đó biến thành mưa to, thiên địa tối đen như mực.
Nhưng vào lúc này, một đạo thân ảnh màu trắng, giống như thiên nga, từ trên bầu trời rơi xuống, ngã xuống trước thềm đá của Linh Ẩn tự, phun ra một ngụm máu tươi.
Pháp Hải đã đứng trước cửa sơn môn, áo cà sa trên người cũng có nghiền nát, xuất hiện vài phần chật vật, đáng tiếc, chỉ là chật vật mà thôi, hắn thản nhiên nói:
- Bạch Tố Trinh, còn không chịu nhận mệnh...
Hắn bỗng nhiên ngừng noi, bất chấp cường địch trước mặt, quay đầu lại nhìn lên bầu trời, có chút biến sắc.
Bầu trời càng ngày càng âm u, so với ban đêm còn tối đen hơn, đưa tay không thấy được năm ngón. Mây đen trên bầu trời cuộn sóng, càng ngày càng áp xuống. Một cổ khí tức điềm xấu ngưng tụ.
Yêu quái cùng phật binh đều đình chỉ tranh đấu, mở to hai mắt nhìn qua bầu trời.
Vốn vô cùng ngoan lệ, ngay cả yêu quái không quan tâm tới sinh tử, bỗng nhiên sợ hãi, co rúm lại không thôi.
Những thứ không tình không tính, không sợ như phật binh màu vàng kia, khi mây đen áp xuống cũng sợ hãi không thôi.
Hô hấp của Tiểu Thanh có chút dồn dập, nói:
- Đó là?
- Là thiên kiếp, tướng công hắn muốn dẫn động thiên kiếp.
Tiểu Thiến ôm chặt hai tay, giống như làm thế mới có thể cảm thấy ấm áp một chút.
Ngao Ly ngơ ngác nói:
- Như vậy không tốt lắm đâu!
Pháp Hải rung mạnh thiền trượng, phẫn nộ quát:
- Ngu xuẩn!
Bạch Tố Trinh lẩm bẩm nói:
- Quan nhân!
Sau đó dốc sức liều mạng la lớn trong nội tâm.
- Không nên, mau dừng lại, sẽ chết! Ngươi nên chờ thêm là được rồi, ta sẽ đi cứu ngươi.
- Nương tử, cho dù là thế nào ta cũng không muốn ngươi gánh chịu một mình, ta muốn đánh bạc một lần.
Âm thanh của Hứa Tiên vang lên trong nội tâm, bỗng nhiên trở nên tinh tường, lờ mờ cảm thấy vui vẻ nhàn nhạt.
Sắc mặt của Bạch Tố Trinh có chút kinh hoàng, mưa bụi thấm ướt tóc xanh dán lên trán, vết máu nhàn nhạt lưu lại tren khóe môi, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo thần sắc tức giận, hai con ngươi vốn ôn hòa của nàng, có hỏa diễm thiêu đốt, hóa thành đỏ thẫm, rít gào nói:
- Pháp Hải, ngươi khinh người quá đáng!
Đột nhiên Pháp Hải rồi cảm thấy một cổ cảm giác nguy hiểm, giống như hồng hoang cự thú đang ngủ say mở to đôi mắt khát máu của mình ra, thề phải đem mình hủy diệt trong nhân gian này.
Hắn nắm chặt thiền trượng!
...
Hứa Tiên nhắm mắt ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, giống như nhập định, thử dùng tâm tâm tương ánh liên hệ với Bạch Tố Trinh, nhưng bởi vì ở đây có bức tường phật quang ngăn cách, cho nên cảm ứng cũng bị ảnh hưởng, chỉ có thể loáng thoáng truyền được một ít âm thanh yếu ớt.
- Quan nhân... Cứu ngươi!
Đạo Tể thấy Hứa Tiên bình tĩnh trở lại, cũng yên lòng, ngồi xếp trước cửa hiên ra vào. Âm thầm suy nghĩ, nếu có Pháp Hải ra tay, hơn nữa có đại vô lượng tử kim bát của phật tổ, đối phó xà yêu kia không thành vấn đề, cũng không cần mình ra tay.
Đang suy nghĩ như vậy, một tiếng sấm sét vần vũ truyền vào trong tay của hắn, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy phật quang đang chuyển động dữ đội, rồi sau đó từ từ hướng sàn nhà hạ thấp xuống, phát ra một tiếng giòn minh, xoay tròn, xoay tròn, dần dần đình chỉ.
Đạo Tể cũng biến sắc, kinh hãi hô lên:
- Ngươi... Không phải là muốn!
Đột nhiên không khí trong thiên địa biến đổi, một cổ mây đen cuồn cuộn mang theo uy thế thiên địa sụp đổ, áp xuống tới!
Đạo Tể nhìn thấy phật quang đang từ từ không chịu nổi, quát:
- Mau dừng tay, ngươi muốn chết phải không!
Mưu toan bằng vào ngoại vật ngăn cản thiên kiếp, chỉ làm thiên kiếp biến thành lớn hơn, nếu như vào lúc này dẫn phát thiên kiếp, hậu quả có thể nghĩ.
Nhưng một khi triển khai vách tường phật quang, cho dù là người nào cũng không ra được, hắn chỉ có thể xuyên thấu qua tầng tầng bích chướng phật quang này, thấy Hứa Tiên đang cười nhạt với mình, nói:
- Nương tử nhà ta đang dốc sức liều mạng ở bên ngoài, chờ ta vượt qua thiên kiếp, sẽ ra ngoài giúp nàng.
- Nhưng thiên kiếp như vậy ngươi không thể độ.
Nụ cười trên mặt của Hứa Tiên lúc này biến mất đi, nói:
- Vậy cùng chết với nàng.
Cũng không tùy ý cho người khác dẫn dắt nhân sinh của mình, không ai có thể ngăn cản đoạn tình cảm này, cũng không ai chia lìa hai người bọn họ được! Nếu như đã không đến được với nhau, còn không bằng như vậy, viết lên hai chữ chung kết, hoặc là mở đầu. Ta không còn là Hứa Tiên trước kia, cái gì cũng bất lực, cho dù có liều cả tính mạng này, cũng phải đứng ở bên cạnh của nàng!
Mây đen như mực, vô biên vô hạn, che phủ của bầu trời, gần giống như đưa tay là đụng tới, bầu trời còn tối hơn cả đêm ba mươi.
Đột nhiên một tia chớp xé tan tất cả bóng đêm, đánh xuống đại điện Linh Ẩn tự.
Trên đại điện xuất hiện một bích chướng màu vàng hơi bị. Bị tia chớp đánh trúng thì xuất hiện một tầng rung động nhộn nhạo, linh sóng và khí lưu không ngừng phát tán ra chung quanh, cuồng phong dâng lên.
- Oanh!
Âm thanh này nổ vang khắp Phi Lai Phong, truyện ra ngoài trăm dặm, chỗ có yêu quái phật binh đều ngã làm một đoàn.
Sắc mặt của Tiểu Thiến đại biến, ra lệnh:
- Mau lui lại!
Nhưng không cần mệnh lệnh của nàng, rất nhiều yêu quái đã sớm hoảng hốt chạy xuống núi, bản năng đối với nguy hiểm đã thúc dục bọn chúng.
Tiểu Thiến vỗ vỗ Úc Lôi dưới thân, nói:
- Úc Lôi, chúng ta cũng đi mau! Tiểu Thanh, Ngao Ly!
Tiểu Thanh vội la lên:
- Nhưng còn tỷ tỷ.
Tiểu Thiến nói:
- Ở càng gần càng nguy hiểm, đi xuống trước rồi nói sau.
Nàng nhìn qua bầu trời càng âm trầm, biết rõ, đây chỉ là mới bắt đầu thôi.
Sau khi đánh xuống một đạo kiếp lôi, thiên kiếp cũng dừng lại một chút, lôi điện trên đám mây đen kia cuồn cuộn, giống như đang tụ tập lực lượng, muốn triệt để đánh tan bình chướng ngăn cản nó, đánh trúng Hứa Tiên ẩn thân trong đó.
Phòng ngự bên ngoài, phòng ngự càng mạnh, lôi kiếp càng lớn.
Thiên kiếp càng ngày càng áp xuống.
Hứa Tiên ngửa đầu nhìn qua mái vòm đại điện. Đôi mắt đen lúc này hóa thành vàng ròng, trong chốc lát xuyên việt trở ngại của bích chướng, nhìn thấy tầng mây thâm trầm kia, lôi kiếp càng cường đại hơn, muốn đến!
Trên mặt Đạo Tể hòa thượng không còn nhẹ nhàng như trước nữa, nếu như thế này, Hứa Tiên chỉ còn lại con đường chết, nhưng Linh Ẩn tự này chắc chắn khó giữ được, bị bao phủ trong lôi kiếp, oanh thất linh bát lạc. Nhưng muốn ngăn cẩn thiên kiếp, chuyện này nói cũng không cần nói. Chẳng những hắn làm không được, Pháp Hải làm không được, chỉ sợ Quan Thế Âm Bồ Tát lúc này cũng làm không được!
Duy nhất may mắn là, bọn họ đã sớm di chuyển tăng lữ trong chùa đi ra ngoài rồi. Đạo Tể nhìn qua Hứa Tiên trong đại điện, gương mặt đại phật phía sau lưng của Hứa Tiên lúc này đang cười. Bỗng nhiên Đạo Tể có chút hoài nghi, Quan Thế Âm Bồ Tát an bài lần này thật sự là chính xác sao? Hủy diệt tòa cổ tháp trăm năm này, hủy diệt tuyệt đối không phải ác đồ Hứa Tiên, chỉ vì đem Bạch Tố Trinh chế ngự. Trong đôi mắt của hắn mờ mịt con đường tương lai thế nào?
Hắn không kịp nghĩ nhiều, khí tức trong thiên địa càng ngày càng khủng bố, chỉ có tranh thủ thời gian đi xuống núi. Hắn đã từng vượt qua một lần thiên kiếp, nhưng so với tình cảnh hiện giờ, chính là dân chơi gặp thứ thiệt.
Tầng mây giống như đã tích súc đủ lực lượng, một đạo lôi quang còn mạnh hơn gấp mười lần đạo thiên lôi ban đầu đánh xuống.
- Oanh!