Chúng tiên trợn mắt há hốc mồm, mặc dù biết có nhân vật số má sắp tới. Nhưng bằng loại phương pháp này thật sự quá mức trâu bò a, như vậy Long Vương sợ rằng sẽ giận tím mặt.
Hàn Tương Tử cũng ngừng thổi tiêu, hơi lộ ra kinh ngạc nhìn qua Hứa Tiên.
Ngư Nhi không hề tự cao tự đại, cười phất tay với Hứa Tiên.
Tiết Bích nhìn qua vẻ mặt Hứa Tiên đang mỉm cười, thằng này cười đùa đúng là không có gì sai cả, bất quá nhưng quả nhiên không sánh bằng bộ dáng uy nghiêm trước kia.
Tiểu Thanh thở ra một hơi, yên lặng đi đến bên cạnh Hứa Tiên, bất mãn lầm bầm nói:
- Đến thực muộn.
Có chút lộ ra một vị chua.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Ngao Ly đang tươi cười như đóa hoa, muốn chạy về phía Hứa Tiên, nhưng lại bị "Ngao Hạo" đè bả vai lại.
"Ngao Hạo" phẫn nộ quát:
- Hứa Tiên, ngươi lại dám đến nơi nay làm loạn, hôm nay ta không bầm thây ngươi thành vạn đoạn là không được mà!
Hứa Tiên cười lạnh nói:
- Kháng Kim Long, thương thế của ngươi tốt chưa? Thoạt nhìn vẫn còn suy yếu đấy, lần trước để ngươi trốn được, là mạng của ngươi tốt đấy.
Lời này vừa ra, tiếng xôn xao vang lên, mọi người phản ứng cũng giống như Tiết Bích.
Thực lực của Kháng Kim Long trên biển không người nào không biết, không người không hiểu, bằng vào huyết mạch bản thân cùng pháp bảo đặc thù, trong Địa Tiên không ai địch nổi, ngay cả người trong Thần Tiên, cứng đối cứng sinh tử solo cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
Giống như Cô Tùng đạo nhân sở trường về luyện đan. Muốn hắn đi chiến đấu với Kháng Kim Long, cũng không có gì nắm chắc. Mà bị Hứa Tiên đả thương, Hứa Tiên này là nhân vật nào, tại sao không người tu hành nào nghe qua.
Tiết Bích âm thầm lắc đầu, nếu như các ngươi biết rõ hắn đã giết Kháng Kim Long, chỉ sợ không có biểu lộ này. Hắn nói có thể giấu diếm việc này, chẳng lẽ hắn cho người giả trang Kháng Kim Long Ngao Hạo sao? Không, không có khả năng, chuyện như thế tuyệt đối không qua mắt Ngao Nghiễm được, huyết nhục chí thân làm sao có thể dấu diếm được đây?
Nàng trăm mối vẫn không có cách giải, thời điểm này lại không biết, Hứa Tiên đang tự biên tự diễn a.
Hứa Tiên đứng lên, cầm đại kỳ đứng ở trong đại điện, càng lộ ra dáng người cao ngất của hắn, đôi mắt vàng như điện, nhìn thẳng kẻ thống trị Đông Hải.
- Lão Long Vương, ta đến mang Ngao Ly về nhà, nàng cũng không cần gả cho nhi tử đoản mệnh của ngươi!
Ngao Nghiễm giận quá thành cười, nói:
- Tốt, rất tốt, Đông Hải Long cung chúng ta không phải ai cũng có thể đến, chúng tướng đâu, còn không hàng phục nghịch tặc này? Ta ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc là ai đoản mệnh?
Năm tên tướng quân vây quanh Hứa Tiên lại, trong đó có Sa tướng quân Kình tướng quân, ba tên còn lại đều có tu vi Địa Tiên, lúc này giương kiếm đánh về phía Hứa Tiên, thế công bao phủ khắp toàn thân của hắn. Ngay cả con ruôi cũng khó thoát.
Tiểu Thanh đang muốn ra tay, chợt thấy một cánh tay ôm ngang người của nàng, lại thấy Hứa Tiên đang nhìn nàng cười, tay phải nắm chặc Thanh Long Nháo Hải Kỳ, không ngừng xoay tròn trên tay.
Mấy tên hải tướng quân kia như cảm thấy có đại lực áp bách bản thân mình, thân bất do kỷ bị thổi bay ra ngoài, đánh vỡ vách tường đại điện.
Gách đá của đại điện bị đánh nát nhiều chỗ, cả Thủy Tinh Cung lúc này đang run rẩy sắp sụp đổ.
Năm tên Địa Tiên hình thành thế bao vây oanh sát, lập tức tan tác, bị một chiêu đánh bại ngay lập tức.
Tất cả chuyện này xảy ra như nhanh như tốc độ ánh sáng, Ngao Nghiễm hạ lệnh, chúng tướng vây công, bị Hứa Tiên đánh bay.
Chúng tiên phục hồi tinh thần lại, nhìn qua Hứa Tiên trong đại điện, chỉ thấy tay của hắn ôm eo của nữ tử, một tay múa long kỳ, đại kỳ không ngừng tung bay, thần thái trong nháy mắt đó, giống như có được khí thế tranh hùng với thiên địa. Làm cho bọn họ hoài nghi, hắn thật sự cần bọn họ trợ giúp sao.
Chỉ có Kình tướng quân gượng chống lấy thân thể đâm vào cột của cung điện, bất chấp đau đớn trên thân thể, thân hình bành trướng hơn gấp mười lần. Không lùi mà tiến tới, hai tay nắm thành cự chùy, giống như thái sơn áp đỉnh nện xuống dưới. Thề phải thừa dịp Hứa Tiên đang hồi khí, nện hắn thành thịt nát.
Nhưng hắn nào biết rằng, Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch trong thân thể của Hứa Tiên đang từ từ hòa tan, linh lực trong cơ thể của hắn cần một nơi để phát tiết ra ngoài.
Mặt đất ầm ầm sụp đổ.
Đối mặt với một kích mạnh mẽ của Kình tướng quân, Hứa Tiên không tránh không né, cũng không có ngăn cản, chỉ dùng đại kỳ ngăn cản công kích.
Thiếu nữ e lệ trong tay của hắn đưa bàn tay lên, giống như muốn ngăn cản một kích này thay cho Hứa Tiên.
Kình tướng quân lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, hắn trời sinh thần lực, cho dù là Long tộc chưa chắc đã đọ sức được với hắn, không ngờ không chờ Hứa Tiên có thể chống đỡ được.
Tiểu Thanh hướng Kình tướng quân thổi ra một hơi, Kình tướng quân ngửi được hương thơm lạ lùng, toàn thân cũng bắt đầu trở nên tê dại vô lực.
Hứa Tiên lại vung đại kỳ lên, tên Kình tướng quân này cũng giống như mấy tên đồng bạn của hắn, bị đánh bay ra ngoài vách tường.
Liên tục toàn lực sử dụng Thanh Long Nháo Hải Kỳ, Hứa Tiên cảm thấy thần hồn và thân thể, linh lực của Hoàng Lương Nhưỡng trầm tích đã tiêu hao không ít.
Thầm nghĩ: tích lũy của Đông Hải mấy ngàn năm qua không thể xem thường, những yêu quái vừa rồi cũng không có thương cân động cốt gì.
Điều này cũng do Thanh Long Nháo Hải Kỳ có uy lực không nhỏ, tiêu hao linh lực cũng cực lớn, lại vận dụng toàn lực đánh ra, nếu như không có Hoàng Lương Nhưỡng chèo chống thay cho hắn, căn bản không còn sức đứng vững, bằng không chỉ qua mấy lần công kích, hắn tiêu hao hết linh lực, mặc người ta chém giết.
Ngao Nghiễm mở to hai mắt, Hứa Tiên biểu hiện thực lực của bản thân, làm hắn kinh ngạc không thôi, mấy đại tướng ra tay đồng loạt, lại không thể địch nổi hắn. Vốn còn nghe thấy hắn vừa mới vượt qua thiên kiếp, nhưng không ngờ lực lượng tăng mạnh như vậy.
Kiếm quang quấy toái vách tường bằng tinh thể. Một đạo nhân ảnh xâm nhập, Viên Công ngạc nhiên nhìn qua Hứa Tiên, hỏi:
- Ngươi là?
Hứa Tiên nói:
- Ta là lão sư của Ngao Ly, hôm nay tới đây mang nàng về, đa tạ Viên Công trượng nghĩa ra tay.
Viên Công nói:
- Tốt, chúng ta liên thủ cứu nàng ra ngoài.
Lờ mờ cảm thấy cái tên này đã nghe qua ở đâu rồi, ta nói Ngao Kiền tại sao bỏ cháu gái của mình lại, bay ra thiên ngoại, thì ra đã tìm được nơi phó thác cho Ngao Ly rồi.
Mấy tên đại tướng cũng quay về trong điện, vây quanh đám người Hứa Tiên, trên mặt vừa thẹn vừa giận, nhưng không người nào dám chủ quan nữa.
- Lão Long Vương, hiện tại giao Ngao Ly ra vẫn còn kịp đấy.
Trên mặt của Hứa Tiên bình thản không sợ, ngược lại còn có một tia say say, hắn nuốt nguyên một giọt Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch, mà một giọt có thể nấu ra một nồi Hoàng Lương Nhưỡng cực lớn, lúc này đang cuồn cuộn trong bụng, thân thể của hắn cũng không có biện pháp tiêu hóa hoàn toàn.
Trên mặt của Ngao Nghiễm trên không có tức giận nào, chuyển biến thành bình tĩnh, bình tĩnh tới đáng sợ, mỉm cười nói:
- Chỉ bằng các ngươi, các ngươi cảm thấy có thể đi được sao?
Bỗng nhiên Tiết Bích nói:
- Nếu không phải chúng ta thì sao?
Cùng Ngư Nhi tiến lên đứng bên cạnh Hứa Tiên, tiến vào thế giằng co với Ngao Nghiễm.
Mấy tên đại tướng kia không nhận được lệnh, cũng không ngăn cản.
Ngao Nghiễm cau mày nói:
- Các ngươi muốn giằng co với chính thần được thiên đình sắc phong như ta sao. Chẳng lẽ muốn là địch với bản thần sao?
Tiết Bích nói:
- Ta nói rồi, hắn là bằng hữu của nương nương nhà ta, hơn nữa Long Vương ngươi không nên kéo da hổ như vậy, thật sự cô phụ hai chữ " chính thần ", ngươi làm thế lương tâm đươc yên ổn hay sao.
Ngao Nghiễm nói: nguồn TruyenFull.vn
- Tốt, vậy thì cứ ở lại chỗ này, ta thì sẽ đi tìm Vương Mẫu nương nương giải thích.
Sau đó hắn vung tay lên, ống tay áo rộng thùng thình chấn động, vách tường bốn phía bắt đầu phát ra ánh sáng, sau đó cả Thủy Tinh Cung cũng lóng lánh theo.
Một sáng một tối xen kẽ với nhau, đám người Hứa Tiên cảm thấy thân thể nặng hơn mấy lần. Giống như đột nhiên chìm xuống dưới đáy biển sâu mấy vạn thước, còn không ngừng lặn xuống, không thể không vận dụng lực lượng chống đỡ. Ngay tiếp theo là linh lực toàn thân cũng bị áp bức, vận chuyển không tiện.
"Ngao Hạo" oán hận nói:
- Nơi đây liên thông với hải nhãn, cùng một thể với Thủy Tinh Cung, lần này các ngươi tới đây đã tự chui đầu vào lưới. Phụ vương, khi phụ vương bắt các ngươi lại, Hứa Tiên ngươi sẽ chết không yên lành.
Chuyện này đương nhiên là do Hứa Tiên diễn kịch rồi, vừa phân vai vừa diễn xuất.
Viên Công nói:
- Như thế, chúng ta càng ngày càng trọng yếu, liều với bọn chúng.
Bọn họ không chủ động ra tay, mấy tên hải tướng quân cũng vui vẻ đứng xem náo nhiệt.
Hứa Tiên lại cười nói:
- Viên Công không cần phải lo lắng, tiểu tử đều có chuẩn bị, chân nhân, lúc này không ra tay, còn chờ tới khi nào nữa?
Bỗng nhiên Cô Tùng đạo nhân đứng dậy, trong tay chém ra một đạo linh quang vào chung quanh Hứa Tiên, Hứa Tiên lập tức cảm thấy áp lực suy giảm, sau đó Khổ Trúc thiền sư cùng những tiên nhân khác cùng nhau ra tay, suy giảm uy lực của trận pháp này không còn.
Chỉ có Hàn Mai tiên tử cùng Hàn Tương Tử an tọa nguyên vị trí cũ, nhìn qua một màn này, lạnh nhạt, còn có một có chút hăng hái.
Tai hoạ sát nách, Ngao Nghiễm kinh hãi, chỉ vào Cô Tùng cùng chúng tiên khác, nói:
- Ngươi... Các ngươi!
Cô Tùng đạo nhân nói:
- Long Vương chớ trách, phụ thân của vị Ngao Ly cô nương này, lúc trước chính là hà bá Hoàng Hà, vì cứu muôn dân trăm họ nên chét đi, người tu hành như chúng ta, thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn, kính xin ngài đem trả Ngao Ly lại cho Hứa Tiên, bỏ tiệc cưới lần này, kết cục như vậy mới tốt.
Ngao Nghiễm nhìn về phía Hứa Tiên, nói:
- Ta nói ngươi sao dám đến đây, thì ra còn có thủ đoạn khác.
Hứa Tiên cười to nói:
- Xông vào đầm rồng hang hổ của ngươi, không có chút chuẩn bị sao dám đi.
Tán tiên trên biển rộng dù không muốn đối địch với bá chủ của biển, tuy Long tộc dũng mãnh, nhưng tuyệt đối đánh không lại nhiều tiên nhân như vậy. Ai biết những tán tiên uống lộn thuốc gì, luôn luôn dĩ hòa vi quý, lại làm ra chuyện như vậy chứ.
Ngao Nghiễm nói:
- Cô Tùng, chẳng lẽ ngươi muốn cùng bổn vương, Long tộc là địch sao? Hứa Tiên cho ngươi chỗ tốt gì, ngươi có thể làm ra chuyện không khôn ngoan như vậy! Chư vị đạo hữu, các ngươi cũng muốn nổi điên với Cô Tùng à, trộn lẫn vào chuyện của Long tộc chúng ta?
Cô Tùng đạo nhân, nói:
- Chỗ tốt đúng là có một ít, Hàn Mai tiên tử có thể vượt qua thiên kiếp, toàn bộ là do Hứa đạo hữu xuất lực. Nhưng việc này không chỉ có thế, càng thêm công lý. Tuy không dám là địch, cũng chỉ có miễn cưỡng chống lại, kính xin Long Vương quyết đoán!
Những tiên nhân khác nói:
- Kính xin Long Vương quyết đoán!
Mặc dù là địch, nhưng có thể tu thành Địa Tiên có ai là kẻ nhát gan sợ phiền phức chứ.
Ngao Nghiễm giận tới mức toàn thân phát run, nếu không phải chủ lực trong Long cung của mình phái đi Trường Giang, nếu không phải mình có ba tên đệ đệ không chú ý đại cục, thì làm sao có chuyện bị những người nào ép chứ.
Nếu thật sự động thủ, nhưng tiên nhân này chưa chắc ra tay thật sự, hơn nữa ra tay cũng không làm gì được mình, nhưng Long cung vất vả kinh doanh suốt ngàn năm sẽ biến thành đống gạch vụn, thủ hạ sẽ chết và tổn thương thảm trọng. Nhưng muốn hắn thả Ngao Ly vất vả mới bắt tới tay cũng tuyệt đối không thể. Trong khoảng thời gian ngắn lâm vào trong giãy dụa.
Bỗng nhiên Hàn Tương Tử cười ha ha, nói:
- Diệu ah diệu ah! Không nghĩ tới đến Long cung một lần, lại nhìn thấy trò hay như vậy. Hứa Tiên, Hàn Tương Tử ta tình nguyện giúp ngươi một tay, giúp ngươi cướp người mang về.
Sau đó đứng lên đi tới bên cạnh Hứa Tiên.
Trong tiếng cười to, hơi lộ ra nét ảm đạm, đáng tiếc lúc trước ta không có lực lượng như ngươi vậy, cũng không có dũng khí như ngươi.
Chúng tiên trợn mắt há hốc mồm, mặc dù biết có nhân vật số má sắp tới. Nhưng bằng loại phương pháp này thật sự quá mức trâu bò a, như vậy Long Vương sợ rằng sẽ giận tím mặt.
Hàn Tương Tử cũng ngừng thổi tiêu, hơi lộ ra kinh ngạc nhìn qua Hứa Tiên.
Ngư Nhi không hề tự cao tự đại, cười phất tay với Hứa Tiên.
Tiết Bích nhìn qua vẻ mặt Hứa Tiên đang mỉm cười, thằng này cười đùa đúng là không có gì sai cả, bất quá nhưng quả nhiên không sánh bằng bộ dáng uy nghiêm trước kia.
Tiểu Thanh thở ra một hơi, yên lặng đi đến bên cạnh Hứa Tiên, bất mãn lầm bầm nói:
- Đến thực muộn.
Có chút lộ ra một vị chua.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Ngao Ly đang tươi cười như đóa hoa, muốn chạy về phía Hứa Tiên, nhưng lại bị "Ngao Hạo" đè bả vai lại.
"Ngao Hạo" phẫn nộ quát:
- Hứa Tiên, ngươi lại dám đến nơi nay làm loạn, hôm nay ta không bầm thây ngươi thành vạn đoạn là không được mà!
Hứa Tiên cười lạnh nói:
- Kháng Kim Long, thương thế của ngươi tốt chưa? Thoạt nhìn vẫn còn suy yếu đấy, lần trước để ngươi trốn được, là mạng của ngươi tốt đấy.
Lời này vừa ra, tiếng xôn xao vang lên, mọi người phản ứng cũng giống như Tiết Bích.
Thực lực của Kháng Kim Long trên biển không người nào không biết, không người không hiểu, bằng vào huyết mạch bản thân cùng pháp bảo đặc thù, trong Địa Tiên không ai địch nổi, ngay cả người trong Thần Tiên, cứng đối cứng sinh tử solo cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
Giống như Cô Tùng đạo nhân sở trường về luyện đan. Muốn hắn đi chiến đấu với Kháng Kim Long, cũng không có gì nắm chắc. Mà bị Hứa Tiên đả thương, Hứa Tiên này là nhân vật nào, tại sao không người tu hành nào nghe qua.
Tiết Bích âm thầm lắc đầu, nếu như các ngươi biết rõ hắn đã giết Kháng Kim Long, chỉ sợ không có biểu lộ này. Hắn nói có thể giấu diếm việc này, chẳng lẽ hắn cho người giả trang Kháng Kim Long Ngao Hạo sao? Không, không có khả năng, chuyện như thế tuyệt đối không qua mắt Ngao Nghiễm được, huyết nhục chí thân làm sao có thể dấu diếm được đây?
Nàng trăm mối vẫn không có cách giải, thời điểm này lại không biết, Hứa Tiên đang tự biên tự diễn a.
Hứa Tiên đứng lên, cầm đại kỳ đứng ở trong đại điện, càng lộ ra dáng người cao ngất của hắn, đôi mắt vàng như điện, nhìn thẳng kẻ thống trị Đông Hải.
- Lão Long Vương, ta đến mang Ngao Ly về nhà, nàng cũng không cần gả cho nhi tử đoản mệnh của ngươi!
Ngao Nghiễm giận quá thành cười, nói:
- Tốt, rất tốt, Đông Hải Long cung chúng ta không phải ai cũng có thể đến, chúng tướng đâu, còn không hàng phục nghịch tặc này? Ta ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc là ai đoản mệnh?
Năm tên tướng quân vây quanh Hứa Tiên lại, trong đó có Sa tướng quân Kình tướng quân, ba tên còn lại đều có tu vi Địa Tiên, lúc này giương kiếm đánh về phía Hứa Tiên, thế công bao phủ khắp toàn thân của hắn. Ngay cả con ruôi cũng khó thoát.
Tiểu Thanh đang muốn ra tay, chợt thấy một cánh tay ôm ngang người của nàng, lại thấy Hứa Tiên đang nhìn nàng cười, tay phải nắm chặc Thanh Long Nháo Hải Kỳ, không ngừng xoay tròn trên tay.
Mấy tên hải tướng quân kia như cảm thấy có đại lực áp bách bản thân mình, thân bất do kỷ bị thổi bay ra ngoài, đánh vỡ vách tường đại điện.
Gách đá của đại điện bị đánh nát nhiều chỗ, cả Thủy Tinh Cung lúc này đang run rẩy sắp sụp đổ.
Năm tên Địa Tiên hình thành thế bao vây oanh sát, lập tức tan tác, bị một chiêu đánh bại ngay lập tức.
Tất cả chuyện này xảy ra như nhanh như tốc độ ánh sáng, Ngao Nghiễm hạ lệnh, chúng tướng vây công, bị Hứa Tiên đánh bay.
Chúng tiên phục hồi tinh thần lại, nhìn qua Hứa Tiên trong đại điện, chỉ thấy tay của hắn ôm eo của nữ tử, một tay múa long kỳ, đại kỳ không ngừng tung bay, thần thái trong nháy mắt đó, giống như có được khí thế tranh hùng với thiên địa. Làm cho bọn họ hoài nghi, hắn thật sự cần bọn họ trợ giúp sao.
Chỉ có Kình tướng quân gượng chống lấy thân thể đâm vào cột của cung điện, bất chấp đau đớn trên thân thể, thân hình bành trướng hơn gấp mười lần. Không lùi mà tiến tới, hai tay nắm thành cự chùy, giống như thái sơn áp đỉnh nện xuống dưới. Thề phải thừa dịp Hứa Tiên đang hồi khí, nện hắn thành thịt nát.
Nhưng hắn nào biết rằng, Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch trong thân thể của Hứa Tiên đang từ từ hòa tan, linh lực trong cơ thể của hắn cần một nơi để phát tiết ra ngoài.
Mặt đất ầm ầm sụp đổ.
Đối mặt với một kích mạnh mẽ của Kình tướng quân, Hứa Tiên không tránh không né, cũng không có ngăn cản, chỉ dùng đại kỳ ngăn cản công kích.
Thiếu nữ e lệ trong tay của hắn đưa bàn tay lên, giống như muốn ngăn cản một kích này thay cho Hứa Tiên.
Kình tướng quân lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, hắn trời sinh thần lực, cho dù là Long tộc chưa chắc đã đọ sức được với hắn, không ngờ không chờ Hứa Tiên có thể chống đỡ được.
Tiểu Thanh hướng Kình tướng quân thổi ra một hơi, Kình tướng quân ngửi được hương thơm lạ lùng, toàn thân cũng bắt đầu trở nên tê dại vô lực.
Hứa Tiên lại vung đại kỳ lên, tên Kình tướng quân này cũng giống như mấy tên đồng bạn của hắn, bị đánh bay ra ngoài vách tường.
Liên tục toàn lực sử dụng Thanh Long Nháo Hải Kỳ, Hứa Tiên cảm thấy thần hồn và thân thể, linh lực của Hoàng Lương Nhưỡng trầm tích đã tiêu hao không ít.
Thầm nghĩ: tích lũy của Đông Hải mấy ngàn năm qua không thể xem thường, những yêu quái vừa rồi cũng không có thương cân động cốt gì.
Điều này cũng do Thanh Long Nháo Hải Kỳ có uy lực không nhỏ, tiêu hao linh lực cũng cực lớn, lại vận dụng toàn lực đánh ra, nếu như không có Hoàng Lương Nhưỡng chèo chống thay cho hắn, căn bản không còn sức đứng vững, bằng không chỉ qua mấy lần công kích, hắn tiêu hao hết linh lực, mặc người ta chém giết.
Ngao Nghiễm mở to hai mắt, Hứa Tiên biểu hiện thực lực của bản thân, làm hắn kinh ngạc không thôi, mấy đại tướng ra tay đồng loạt, lại không thể địch nổi hắn. Vốn còn nghe thấy hắn vừa mới vượt qua thiên kiếp, nhưng không ngờ lực lượng tăng mạnh như vậy.
Kiếm quang quấy toái vách tường bằng tinh thể. Một đạo nhân ảnh xâm nhập, Viên Công ngạc nhiên nhìn qua Hứa Tiên, hỏi:
- Ngươi là?
Hứa Tiên nói:
- Ta là lão sư của Ngao Ly, hôm nay tới đây mang nàng về, đa tạ Viên Công trượng nghĩa ra tay.
Viên Công nói:
- Tốt, chúng ta liên thủ cứu nàng ra ngoài.
Lờ mờ cảm thấy cái tên này đã nghe qua ở đâu rồi, ta nói Ngao Kiền tại sao bỏ cháu gái của mình lại, bay ra thiên ngoại, thì ra đã tìm được nơi phó thác cho Ngao Ly rồi.
Mấy tên đại tướng cũng quay về trong điện, vây quanh đám người Hứa Tiên, trên mặt vừa thẹn vừa giận, nhưng không người nào dám chủ quan nữa.
- Lão Long Vương, hiện tại giao Ngao Ly ra vẫn còn kịp đấy.
Trên mặt của Hứa Tiên bình thản không sợ, ngược lại còn có một tia say say, hắn nuốt nguyên một giọt Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch, mà một giọt có thể nấu ra một nồi Hoàng Lương Nhưỡng cực lớn, lúc này đang cuồn cuộn trong bụng, thân thể của hắn cũng không có biện pháp tiêu hóa hoàn toàn.
Trên mặt của Ngao Nghiễm trên không có tức giận nào, chuyển biến thành bình tĩnh, bình tĩnh tới đáng sợ, mỉm cười nói:
- Chỉ bằng các ngươi, các ngươi cảm thấy có thể đi được sao?
Bỗng nhiên Tiết Bích nói:
- Nếu không phải chúng ta thì sao?
Cùng Ngư Nhi tiến lên đứng bên cạnh Hứa Tiên, tiến vào thế giằng co với Ngao Nghiễm.
Mấy tên đại tướng kia không nhận được lệnh, cũng không ngăn cản.
Ngao Nghiễm cau mày nói:
- Các ngươi muốn giằng co với chính thần được thiên đình sắc phong như ta sao. Chẳng lẽ muốn là địch với bản thần sao?
Tiết Bích nói:
- Ta nói rồi, hắn là bằng hữu của nương nương nhà ta, hơn nữa Long Vương ngươi không nên kéo da hổ như vậy, thật sự cô phụ hai chữ " chính thần ", ngươi làm thế lương tâm đươc yên ổn hay sao.
Ngao Nghiễm nói: nguồn TruyenFull.vn
- Tốt, vậy thì cứ ở lại chỗ này, ta thì sẽ đi tìm Vương Mẫu nương nương giải thích.
Sau đó hắn vung tay lên, ống tay áo rộng thùng thình chấn động, vách tường bốn phía bắt đầu phát ra ánh sáng, sau đó cả Thủy Tinh Cung cũng lóng lánh theo.
Một sáng một tối xen kẽ với nhau, đám người Hứa Tiên cảm thấy thân thể nặng hơn mấy lần. Giống như đột nhiên chìm xuống dưới đáy biển sâu mấy vạn thước, còn không ngừng lặn xuống, không thể không vận dụng lực lượng chống đỡ. Ngay tiếp theo là linh lực toàn thân cũng bị áp bức, vận chuyển không tiện.
"Ngao Hạo" oán hận nói:
- Nơi đây liên thông với hải nhãn, cùng một thể với Thủy Tinh Cung, lần này các ngươi tới đây đã tự chui đầu vào lưới. Phụ vương, khi phụ vương bắt các ngươi lại, Hứa Tiên ngươi sẽ chết không yên lành.
Chuyện này đương nhiên là do Hứa Tiên diễn kịch rồi, vừa phân vai vừa diễn xuất.
Viên Công nói:
- Như thế, chúng ta càng ngày càng trọng yếu, liều với bọn chúng.
Bọn họ không chủ động ra tay, mấy tên hải tướng quân cũng vui vẻ đứng xem náo nhiệt.
Hứa Tiên lại cười nói:
- Viên Công không cần phải lo lắng, tiểu tử đều có chuẩn bị, chân nhân, lúc này không ra tay, còn chờ tới khi nào nữa?
Bỗng nhiên Cô Tùng đạo nhân đứng dậy, trong tay chém ra một đạo linh quang vào chung quanh Hứa Tiên, Hứa Tiên lập tức cảm thấy áp lực suy giảm, sau đó Khổ Trúc thiền sư cùng những tiên nhân khác cùng nhau ra tay, suy giảm uy lực của trận pháp này không còn.
Chỉ có Hàn Mai tiên tử cùng Hàn Tương Tử an tọa nguyên vị trí cũ, nhìn qua một màn này, lạnh nhạt, còn có một có chút hăng hái.
Tai hoạ sát nách, Ngao Nghiễm kinh hãi, chỉ vào Cô Tùng cùng chúng tiên khác, nói:
- Ngươi... Các ngươi!
Cô Tùng đạo nhân nói:
- Long Vương chớ trách, phụ thân của vị Ngao Ly cô nương này, lúc trước chính là hà bá Hoàng Hà, vì cứu muôn dân trăm họ nên chét đi, người tu hành như chúng ta, thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn, kính xin ngài đem trả Ngao Ly lại cho Hứa Tiên, bỏ tiệc cưới lần này, kết cục như vậy mới tốt.
Ngao Nghiễm nhìn về phía Hứa Tiên, nói:
- Ta nói ngươi sao dám đến đây, thì ra còn có thủ đoạn khác.
Hứa Tiên cười to nói:
- Xông vào đầm rồng hang hổ của ngươi, không có chút chuẩn bị sao dám đi.
Tán tiên trên biển rộng dù không muốn đối địch với bá chủ của biển, tuy Long tộc dũng mãnh, nhưng tuyệt đối đánh không lại nhiều tiên nhân như vậy. Ai biết những tán tiên uống lộn thuốc gì, luôn luôn dĩ hòa vi quý, lại làm ra chuyện như vậy chứ.
Ngao Nghiễm nói:
- Cô Tùng, chẳng lẽ ngươi muốn cùng bổn vương, Long tộc là địch sao? Hứa Tiên cho ngươi chỗ tốt gì, ngươi có thể làm ra chuyện không khôn ngoan như vậy! Chư vị đạo hữu, các ngươi cũng muốn nổi điên với Cô Tùng à, trộn lẫn vào chuyện của Long tộc chúng ta?
Cô Tùng đạo nhân, nói:
- Chỗ tốt đúng là có một ít, Hàn Mai tiên tử có thể vượt qua thiên kiếp, toàn bộ là do Hứa đạo hữu xuất lực. Nhưng việc này không chỉ có thế, càng thêm công lý. Tuy không dám là địch, cũng chỉ có miễn cưỡng chống lại, kính xin Long Vương quyết đoán!
Những tiên nhân khác nói:
- Kính xin Long Vương quyết đoán!
Mặc dù là địch, nhưng có thể tu thành Địa Tiên có ai là kẻ nhát gan sợ phiền phức chứ.
Ngao Nghiễm giận tới mức toàn thân phát run, nếu không phải chủ lực trong Long cung của mình phái đi Trường Giang, nếu không phải mình có ba tên đệ đệ không chú ý đại cục, thì làm sao có chuyện bị những người nào ép chứ.
Nếu thật sự động thủ, nhưng tiên nhân này chưa chắc ra tay thật sự, hơn nữa ra tay cũng không làm gì được mình, nhưng Long cung vất vả kinh doanh suốt ngàn năm sẽ biến thành đống gạch vụn, thủ hạ sẽ chết và tổn thương thảm trọng. Nhưng muốn hắn thả Ngao Ly vất vả mới bắt tới tay cũng tuyệt đối không thể. Trong khoảng thời gian ngắn lâm vào trong giãy dụa.
Bỗng nhiên Hàn Tương Tử cười ha ha, nói:
- Diệu ah diệu ah! Không nghĩ tới đến Long cung một lần, lại nhìn thấy trò hay như vậy. Hứa Tiên, Hàn Tương Tử ta tình nguyện giúp ngươi một tay, giúp ngươi cướp người mang về.
Sau đó đứng lên đi tới bên cạnh Hứa Tiên.
Trong tiếng cười to, hơi lộ ra nét ảm đạm, đáng tiếc lúc trước ta không có lực lượng như ngươi vậy, cũng không có dũng khí như ngươi.