Hứa Tiên tới gần mới phát hiện, thân hình của nam tử này kỳ thật rất cao đấy, nhưng bởi vì chung quanh đều là yêu quái to lớn như ngọn núi, cho nên ảm đạm thất sắc, rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Nhưng địa phương hắn đi ngang qua, tất cả yêu quái ngừng nói nhỏ với nhau, dùng thần sắc sợ hãi nhin qua, nhưng so sánh với chúng, nam tử này chẳng khác gì con sâu cái kiến. Thẳng đến khi hắn đi xa mới nghị luận, truyền ra các danh từ như "Tạc Xỉ, Cửu Anh, Đại Phong".
Trong nội tâm của Hứa Tiên khẽ động, đây chẳng lẽ là...
Nam tử càng đi về phía trước, yêu thú hai bên càng to lớn, lúc đầu yêu thú còn giống như sườn núi nhỏ, đằng sau đã biến thành núi lớn chân chính, cũng không nghị luận, miễn cưỡng nằm sấp ở một bên, chậm rãi tản ra khí tức khủng bố, thời điểm nam tử đi qua, đám yêu quái cũng tránh đường. Nhưng lộ ra khí tức nguy hiểm.
Rốt cuộc nam tử cũng đi tới chỗ tận cùng, Hứa Tiên mới nhìn thấy cái gì là to lớn chân chính.
Nam tử ngồi trên thần tọa cao cao, chỉ thấy hắn ngồi xuống còn cao lớn cả những yêu quái đang đứng.
Dung nhan của hắn tuấn mỹ, thần sắc cũng rất đạm mạc. Dùng khuỷu tay chống lan can, tay chống gò má, đôi mắt nhắm lại. Mái tóc vàng rối tung, mày kiếm thon dài khẽ động, trên người mặc vỹ y hoa mỹ màu vàng. Vũ y, mơ hồ tản ra ánh sáng vô tận, giống như mặt trời đang thiêu đốt, chiếu sáng cả cung điện.
Mà nam nhân có thể ngồi trên cái ghế này, chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất.
Hứa Tiên hít một hơi thật sâu, hắn cũng bị tràng diện này làm hô hấp không thông. Không thể không thừa nhận, Đông Hoàng Thái Nhất này là người cường đại nhất mà hắn nhìn thấy, nam tử tuấn mỹ, quả nhiên giống như trong truyền thuyết, chói mắt như mặt trời.
Thiên Đế, Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất. Lúc này hắn cũng đã hiểu rõ, mặc dù trong thần điện này, những con cự thú trong đôi mắt của hắn là yêu quái, nhưng trong mắt của yêu quái, hắn chính là thiên thần. Có được lực lượng của thần.
Nam tử từng bước một đi tới trước thần tọa, quỳ xuống.
Đông Hoàng Thái Nhất chậm rãi mở mắt ra, nhìn qua nam tử trước mặt, chênh lệch độ cao quá lớn, giống như thần đang đứng trên đám mây nhìn người phàm vậy. Dưới bàn chân của hắn, nam tử kia giống như hạt bụi.
Nhưng trong mắt của Hứa Tiên, đây không phải là đôi mắt, là mà hai cái mặt trời đang thiêu đốt, thả ra vô số hào quang nồng đậm, sáng chói khiến người ta không dám nhìn thẳng, giống như nó có thể thiêu hủy tất cả linh hồn trên thế gian này, tất cả yêu quái đều né ánh mắt của hắn, ngừng nói chuyện.
Nhưng nam tử kia gật đầu, nhìn thẳng cặp mắt kia, trong đôi mắt đó, sắc bén như chim ưng, sáng như điện quang.
- Hoàng, ta trở về.
Âm thanh giống như dây cung rung động vang lên trong đại điện.
Đông Hoàng Thái Nhất thản nhiên nói:
- Nghệ, Chúc Long con ta đã chết sao?
Âm thanh bằng phẳng truyền ra khắp cung điện.
Trong nội tâm Hứa Tiên rùng mình, quả nhiên là vị này, đúng như phỏng đoán trong truyền thuyết, người này chính là Hậu Nghệ, là Thiên Đế phái xuống nhân gian bắn mặt trời. Nhưng có hơi khác với truyền thuyết một chút, ít nhất Thiên Đế sẽ không hạ lệnh giết con mình, Chúc Long là con của ai đây?
Hậu Nghệ nói:
- Vâng, Áp Du đã chết dưới tiễn của thần.
Đông Hoàng Thái Nhất nói:
- Hoàng Đế phục sinh cho hắn, chết chưa?
Hậu Nghệ nói:
- Hoàng Đế bị Long tộc mang đi, nhân loại đã không còn Hoàng.
Nói đến đây. Trên mặt dường như có chút xúc động.
Đột nhiên Hứa Tiên nghe được bí mật thời thượng cổ, kinh ngạc nói không ra lời, hắn cũng nghe qua một đoạn truyền thuyết này. Nghe đồn Áp Du chính là con của Chúc Long, phẩm tính lương thiện, sau bị thiên thần giết chết. Hoàng Đế phái người mang lên Côn Lôn Sơn, nhờ mấy vị Vu sư sử dụng Vu Hàm chi dược, chính là thuốc bất tử trong truyền thuyết cứu nó.
Sau khi Áp Du sống lại, thần trí mê loạn, rời khỏi Côn Lôn Sơn, đi tới sông Nhược Thủy, biến thành hình dạng như trâu, thân hồng, mặt người, đuôi ngựa, tiếng kêu như hài nhi đang khóc nỉ non. Trong mười ngày sau, nhảy lên bờ nguy hại dân chúng, đã bị chết dưới tiễn của Hậu Nghệ.
Nhưng bây giờ xem ra, trong đó đúng là còn có nguyên nhân khác. Mà Hoàng Đế của nhân tộc, trong truyền thuyết ngự Long đi vào tiên cảnh, nhưng nghe được lời ở đây, giống như là người bị hại.
Đông Hoàng Thái Nhất nói:
- Long tộc? Sớm muộn gì ta cũng tru diệt chúng! Còn Tạc Xỉ, Cửu Anh, Đại Phong, Phong Hi, Tu Xà thì sao?
Hậu Nghệ nói:
- Thần tru Tạc Xỉ tại Trù Hoa, giết Cửu Anh tại Hung Thủy, giao nộp Đại Phong tại Thanh Đôi Trạch, đoạn Tu Xà tại Động Đình, bắt Phong Hi tại rừng dâu, đã hoàn thành phó thác của Hoàng. Còn Chúc Cửu Âm sau đó, tất cả không chịu thần phục Hoàng, đều đã chết.
Đông Hoàng Thái Nhất nói:
- Nhưng ngươi còn giết cửu nhi của ta.
Nói đến đây, thần sắc của hắn vẫn lạnh nhạt, nhưng trên người hào quang trên người đã sáng hơn trước.
Hậu Nghệ ngẩng đầu nói:
- Bọn chúng phóng hỏa rừng rậm, dòng sông khô héo, lúa héo rũ, rất nhiều người đều chết.
Đông Hoàng Thái Nhất thản nhiên nói:
- Ngươi nói bởi vì bọn chúng dám làm thế nên bị giết?
Hào quang trên người càng sáng rực.
Bỗng nhiên bên cạnh có một con yêu thú to lớn đi ra, nằm rạp trên mặt đất nhìn Hậu Nghệ giận dữ hét:
- Nghệ, ngươi đang nói cái gì, chỉ vì những con sâu cái kiến kia mà ngươi giết chết thiên thần sao?
Con yêu thú này thân hổ đầu người. Bốn vó to lớn. Chính là một trong những yêu thú gần thần tọa, hình dáng vô cùng to lớn.
Hậu Nghệ nhắm mắt lại cúi đầu xuống, nói khẽ:
- Cường Lương, chúng ta cũng lf người.
- Người?
Cường Lương giống như bị người ta nhục nhã, giận tím mặt, quát:
- Chúng ta là thiên thần, ngươi cũng như thế! Đừng tưởng rằng thân hình của ngươi giống con người thì sẽ là con người!
Âm thanh gầm gừ như tiếng sấm vang vọng trong đại điện, lại ép không được tiếng cười khẽ xem thường ở bốn phía, trong đó có rất nhiều yêu thú có gương mặt giống như nhân loại, bọn họ cũng từng là con người.
Hứa Tiên giật mình, nhân loại hiện giờ, phần đông đều là sinh linh biến dị, nhưng quy về tọa hạ của Đông Hoàng Thái Nhất, cũng không khác gì những chim thú khác bị dị biến.
Nhưng dị biến bình thường, lực lượng càng mạnh, thân hình càng to lớn, những con yêu thú có thân hình to lớn này, là sinh linh cường đại như thiên thần, làm sao tự nhận mình là con người nhỏ bé như kiến chứ? Khách quan mà nói, chỉ có những cự thú dị biến bên người mới là đồng loại! Cho nên không thèm quan tâm tới con người.
Hậu Nghệ không biết sao, khí lực lớn nhưng duy trì thân hình nhỏ bé, nhìn qua sắc mặt của những yêu thú chung quanh. Hắn không phải vì mệnh lệnh của Thiên Đế, mà vì nhân loại nên tru sát Tạc Xỉ, Cửu Anh, Đại Phong, Phong Hi, Tu Xà, là những yêu thú gây hại nhân gian, cũng tru sát cửu nhi tử của Đông Hoàng vì gây hại nhân loại.
Đông Hoàng Thái Nhất nói:
- Cho nên thế nào? Ý của ngươi ra sao? Ta muốn nghe xem, Long tộc dạy ngươi làm cái gì?
- Hoàng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là Hoàng!
Hậu Nghệ chậm rãi đứng lên, dùng âm thanh không nhanh không chậm nói:
- Trên bầu trời chỉ cần một mặt trời là đủ rồi, người cũng không phải là Thiên Đế. Ta tới giết ngươi, Thái Nhất!
Hứa Tiên tới gần mới phát hiện, thân hình của nam tử này kỳ thật rất cao đấy, nhưng bởi vì chung quanh đều là yêu quái to lớn như ngọn núi, cho nên ảm đạm thất sắc, rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Nhưng địa phương hắn đi ngang qua, tất cả yêu quái ngừng nói nhỏ với nhau, dùng thần sắc sợ hãi nhin qua, nhưng so sánh với chúng, nam tử này chẳng khác gì con sâu cái kiến. Thẳng đến khi hắn đi xa mới nghị luận, truyền ra các danh từ như "Tạc Xỉ, Cửu Anh, Đại Phong".
Trong nội tâm của Hứa Tiên khẽ động, đây chẳng lẽ là...
Nam tử càng đi về phía trước, yêu thú hai bên càng to lớn, lúc đầu yêu thú còn giống như sườn núi nhỏ, đằng sau đã biến thành núi lớn chân chính, cũng không nghị luận, miễn cưỡng nằm sấp ở một bên, chậm rãi tản ra khí tức khủng bố, thời điểm nam tử đi qua, đám yêu quái cũng tránh đường. Nhưng lộ ra khí tức nguy hiểm.
Rốt cuộc nam tử cũng đi tới chỗ tận cùng, Hứa Tiên mới nhìn thấy cái gì là to lớn chân chính.
Nam tử ngồi trên thần tọa cao cao, chỉ thấy hắn ngồi xuống còn cao lớn cả những yêu quái đang đứng.
Dung nhan của hắn tuấn mỹ, thần sắc cũng rất đạm mạc. Dùng khuỷu tay chống lan can, tay chống gò má, đôi mắt nhắm lại. Mái tóc vàng rối tung, mày kiếm thon dài khẽ động, trên người mặc vỹ y hoa mỹ màu vàng. Vũ y, mơ hồ tản ra ánh sáng vô tận, giống như mặt trời đang thiêu đốt, chiếu sáng cả cung điện.
Mà nam nhân có thể ngồi trên cái ghế này, chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất.
Hứa Tiên hít một hơi thật sâu, hắn cũng bị tràng diện này làm hô hấp không thông. Không thể không thừa nhận, Đông Hoàng Thái Nhất này là người cường đại nhất mà hắn nhìn thấy, nam tử tuấn mỹ, quả nhiên giống như trong truyền thuyết, chói mắt như mặt trời.
Thiên Đế, Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất. Lúc này hắn cũng đã hiểu rõ, mặc dù trong thần điện này, những con cự thú trong đôi mắt của hắn là yêu quái, nhưng trong mắt của yêu quái, hắn chính là thiên thần. Có được lực lượng của thần.
Nam tử từng bước một đi tới trước thần tọa, quỳ xuống.
Đông Hoàng Thái Nhất chậm rãi mở mắt ra, nhìn qua nam tử trước mặt, chênh lệch độ cao quá lớn, giống như thần đang đứng trên đám mây nhìn người phàm vậy. Dưới bàn chân của hắn, nam tử kia giống như hạt bụi.
Nhưng trong mắt của Hứa Tiên, đây không phải là đôi mắt, là mà hai cái mặt trời đang thiêu đốt, thả ra vô số hào quang nồng đậm, sáng chói khiến người ta không dám nhìn thẳng, giống như nó có thể thiêu hủy tất cả linh hồn trên thế gian này, tất cả yêu quái đều né ánh mắt của hắn, ngừng nói chuyện.
Nhưng nam tử kia gật đầu, nhìn thẳng cặp mắt kia, trong đôi mắt đó, sắc bén như chim ưng, sáng như điện quang.
- Hoàng, ta trở về.
Âm thanh giống như dây cung rung động vang lên trong đại điện.
Đông Hoàng Thái Nhất thản nhiên nói:
- Nghệ, Chúc Long con ta đã chết sao?
Âm thanh bằng phẳng truyền ra khắp cung điện.
Trong nội tâm Hứa Tiên rùng mình, quả nhiên là vị này, đúng như phỏng đoán trong truyền thuyết, người này chính là Hậu Nghệ, là Thiên Đế phái xuống nhân gian bắn mặt trời. Nhưng có hơi khác với truyền thuyết một chút, ít nhất Thiên Đế sẽ không hạ lệnh giết con mình, Chúc Long là con của ai đây? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Hậu Nghệ nói:
- Vâng, Áp Du đã chết dưới tiễn của thần.
Đông Hoàng Thái Nhất nói:
- Hoàng Đế phục sinh cho hắn, chết chưa?
Hậu Nghệ nói:
- Hoàng Đế bị Long tộc mang đi, nhân loại đã không còn Hoàng.
Nói đến đây. Trên mặt dường như có chút xúc động.
Đột nhiên Hứa Tiên nghe được bí mật thời thượng cổ, kinh ngạc nói không ra lời, hắn cũng nghe qua một đoạn truyền thuyết này. Nghe đồn Áp Du chính là con của Chúc Long, phẩm tính lương thiện, sau bị thiên thần giết chết. Hoàng Đế phái người mang lên Côn Lôn Sơn, nhờ mấy vị Vu sư sử dụng Vu Hàm chi dược, chính là thuốc bất tử trong truyền thuyết cứu nó.
Sau khi Áp Du sống lại, thần trí mê loạn, rời khỏi Côn Lôn Sơn, đi tới sông Nhược Thủy, biến thành hình dạng như trâu, thân hồng, mặt người, đuôi ngựa, tiếng kêu như hài nhi đang khóc nỉ non. Trong mười ngày sau, nhảy lên bờ nguy hại dân chúng, đã bị chết dưới tiễn của Hậu Nghệ.
Nhưng bây giờ xem ra, trong đó đúng là còn có nguyên nhân khác. Mà Hoàng Đế của nhân tộc, trong truyền thuyết ngự Long đi vào tiên cảnh, nhưng nghe được lời ở đây, giống như là người bị hại.
Đông Hoàng Thái Nhất nói:
- Long tộc? Sớm muộn gì ta cũng tru diệt chúng! Còn Tạc Xỉ, Cửu Anh, Đại Phong, Phong Hi, Tu Xà thì sao?
Hậu Nghệ nói:
- Thần tru Tạc Xỉ tại Trù Hoa, giết Cửu Anh tại Hung Thủy, giao nộp Đại Phong tại Thanh Đôi Trạch, đoạn Tu Xà tại Động Đình, bắt Phong Hi tại rừng dâu, đã hoàn thành phó thác của Hoàng. Còn Chúc Cửu Âm sau đó, tất cả không chịu thần phục Hoàng, đều đã chết.
Đông Hoàng Thái Nhất nói:
- Nhưng ngươi còn giết cửu nhi của ta.
Nói đến đây, thần sắc của hắn vẫn lạnh nhạt, nhưng trên người hào quang trên người đã sáng hơn trước.
Hậu Nghệ ngẩng đầu nói:
- Bọn chúng phóng hỏa rừng rậm, dòng sông khô héo, lúa héo rũ, rất nhiều người đều chết.
Đông Hoàng Thái Nhất thản nhiên nói:
- Ngươi nói bởi vì bọn chúng dám làm thế nên bị giết?
Hào quang trên người càng sáng rực.
Bỗng nhiên bên cạnh có một con yêu thú to lớn đi ra, nằm rạp trên mặt đất nhìn Hậu Nghệ giận dữ hét:
- Nghệ, ngươi đang nói cái gì, chỉ vì những con sâu cái kiến kia mà ngươi giết chết thiên thần sao?
Con yêu thú này thân hổ đầu người. Bốn vó to lớn. Chính là một trong những yêu thú gần thần tọa, hình dáng vô cùng to lớn.
Hậu Nghệ nhắm mắt lại cúi đầu xuống, nói khẽ:
- Cường Lương, chúng ta cũng lf người.
- Người?
Cường Lương giống như bị người ta nhục nhã, giận tím mặt, quát:
- Chúng ta là thiên thần, ngươi cũng như thế! Đừng tưởng rằng thân hình của ngươi giống con người thì sẽ là con người!
Âm thanh gầm gừ như tiếng sấm vang vọng trong đại điện, lại ép không được tiếng cười khẽ xem thường ở bốn phía, trong đó có rất nhiều yêu thú có gương mặt giống như nhân loại, bọn họ cũng từng là con người.
Hứa Tiên giật mình, nhân loại hiện giờ, phần đông đều là sinh linh biến dị, nhưng quy về tọa hạ của Đông Hoàng Thái Nhất, cũng không khác gì những chim thú khác bị dị biến.
Nhưng dị biến bình thường, lực lượng càng mạnh, thân hình càng to lớn, những con yêu thú có thân hình to lớn này, là sinh linh cường đại như thiên thần, làm sao tự nhận mình là con người nhỏ bé như kiến chứ? Khách quan mà nói, chỉ có những cự thú dị biến bên người mới là đồng loại! Cho nên không thèm quan tâm tới con người.
Hậu Nghệ không biết sao, khí lực lớn nhưng duy trì thân hình nhỏ bé, nhìn qua sắc mặt của những yêu thú chung quanh. Hắn không phải vì mệnh lệnh của Thiên Đế, mà vì nhân loại nên tru sát Tạc Xỉ, Cửu Anh, Đại Phong, Phong Hi, Tu Xà, là những yêu thú gây hại nhân gian, cũng tru sát cửu nhi tử của Đông Hoàng vì gây hại nhân loại.
Đông Hoàng Thái Nhất nói:
- Cho nên thế nào? Ý của ngươi ra sao? Ta muốn nghe xem, Long tộc dạy ngươi làm cái gì?
- Hoàng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là Hoàng!
Hậu Nghệ chậm rãi đứng lên, dùng âm thanh không nhanh không chậm nói:
- Trên bầu trời chỉ cần một mặt trời là đủ rồi, người cũng không phải là Thiên Đế. Ta tới giết ngươi, Thái Nhất!