Hứa Tiên đứng ở đầu cầu, đắm chìm trong cảm giác cảnh giới kỳ diệu này, cho tới lúc tảng sáng, Hứa Tiên cảm giác thân thể nóng bỏng, mới phục hồi tinh thần, hiện tại mặt trời ban ngày vẫn chưa phải là hắn có thể thừa nhận.
Vội vàng chạy về nhà, Hứa Tiên còn không biết, hắn đã đặt được một bước quan trọng nhất trong con đường tu hành, xác định chủ tinh, sau đó là thành lập tinh cung, nhưng nếu đã lấy Thái Dương tinh làm chủ tinh, quần tinh biến mất, làm sao có thể thành lập được Tinh Cung đây? Đây chính là điều duy nhất mà đạo sĩ lo lắng, lại cũng không thể gây phiền não cho Hứa Tiên. Một đêm ngộ đạo, hắn cảm thấy tinh thần của hắn chưa bao giờ sảng khoái như thế, có rất nhiều ý tưởng, hiện tại cũng có thể nhẹ nhàng để xuống, cảm giác cả người cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Cuộc sống nghèo nàn khó khăn hiện tại không phải là hắn chưa từng lo lắng, còn đã từng nghĩ rằng sao chép mấy bài thơ để cải thiện cuộc sống của bản thân, dù sao đây cũng là triều đại cái gì mà Lao Thập Tử Đại Hạ, có lần lượt sao chép thơ Đường thơ Tống cũng không có vấn đề gì. Nhưng vậy đối với một đứa bé mà nói, nổi danh chưa hẳn đã là chuyện tốt, cho nên luôn luôn do dự. Nhưng hiện tại Hứa Tiên đã có thể quyết định, yên lặng tiếp tục cuộc sống của mình. Tương lai còn dài, không phải sao?
Hứa Tiên lẳng lặng nằm trên giường, ngực hơi đỏ, tản mát ánh sáng chiếu rọi toàn thân, mà giờ khắc này ý thức của hắn vô cùng rõ ràng.
Những thứ trong đầu không hề mơ hồ nữa, mà là trong thoáng chốc có mấy phần rõ ràng. Những thứ tu hành pháp môn kia không phải là văn tự, cũng không phải là đồ họa. Văn tự hay đồ họa chung quy cũng là truyền lại tin tức nào đó, nhưng trong lúc truyền đạt lại cũng sẽ có tạo thành chệch hướng hoặc hiểu nhầm.
Nhưng hiện tại Hứa Tiên cảm giác, những thứ đạo sĩ rót vào trong đầu mình, tất cả đều chính xác rõ ràng, giống như trực tiếp đưa những tri thức này cho mình, không phải thông qua bất kỳ công cụ trung gian nào, cho dù là người dốt đặc cán mai cũng có thể hiểu được.
Hứa Tiên ngoài việc cảm thán pháp thuật đạo gia thần kỳ, cũng vô cùng dụng tâm với những thứ đó. Thành Tiên thành Phật đại khái chính là ước vọng của mỗi người Trung Quốc! Chẳng qua là cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, càng ngày càng có nhiều hiện tượng tự nhiên được con người giải thích, những thứ này dần dần bị quy thành mê tín, cũng dần biến mất trong lòng mọi người.
Nhưng trong mộng cũng từng có cảnh như thế, trúc trượng mang hài, hành tẩu danh sơn, y phục trường sam phiêu dật, du lãng khỏi trần thế, mãi ở tuổi thanh xuân không già, như vậy tiêu dao tới chừng nào.
Khi phát hiện những điều này là thật, ai lại có thể không động tâm chứ? Hứa Tiên cũng không ngoại lệ.
Lẳng lặng nằm trên giường, tinh tế thưởng thức pháp môn huyền diệu trong đầu kia, hắn dần dần hiểu được, trình độ của mình đang ở giai đoạn điểm tinh. Sau khi xác lập chủ tinh thì nên không ngừng cường hóa chủ tinh, tới trình độ nhất định có thể xây dựng nên Tinh Cung. Nhưng ánh sáng này lại không giống với bất kỳ miêu tả nào.
Mặc dù Xi Vưu tinh cũng là màu đỏ, nhưng Xi Vưu tinh lại mang theo huyết quang hung sát, mà chút ánh sáng của mình lại là màu đỏ tươi, mặc dù chỉ là ánh sáng yếu ớt, lại hạo nhiên tỏa sáng, không ngừng sinh sôi.
Hứa Tiên nghĩ đi nghĩ lại, cũng vẫn không hiểu rõ, chỉ có thể dựa theo miêu tả cảm nhận hiện tượng thiên văn, không ngừng tìm tòi tích lũy. Chỉ cảm thấy chút ánh sáng đỏ tươi này không ngừng hấp thu những điểu ánh sáng cực nhỏ.
Đang không hiểu lằm sao chủ tinh của mình lại có thể thu nạp được lực lượng của ánh sao, điều này vốn là chuyện không thể nào. Nhưng mặt trời chính là chủ tinh của Thái Dương hệ, cũng chính là hằng tinh (ngôi sao vĩnh hằng) gần Địa Cầu nhất, lực lượng của nó cho dù là trong đêm tối cũng có tác dụng thật lớn, cái gọi là nhật quang phổ chiếu, chỗ nào cũng có.
Người khác phải dùng tinh quang của Hằng tinh cách xa hàng vạn năm ánh sáng để tích lũy lực lượng, mà ánh sáng mặt trời lại là chỉ mất mấy phút đồng hồ, trong chuyện này đúng là khoảng chênh lệch lớn như trời với vực.
Nhưng mà Hứa Tiên cũng cảm nhận được, càng đến lúc gần ánh bình minh, lực lượng của Thái Dương tinh tụ lại sẽ càng lúc càng nhanh, nhưng thật sự đến khi mặt trời mọc thì lại nóng rực không cách nào thừa nhận. Đây không phải là nóng về thân thể, mà là nóng rực về tinh thần. Hắn đã thử chống cự lại cảm giác nóng rực này, kiên trì, nhưng cũng chỉ kiên trì được trong chốc lát, lại cảm giác hồn phách giống như cũng bị bốc hơi mất, vội dừng lại, toàn thân cũng là toát mồ hôi.
Đẩy cửa sổ trông về phía chân trời, chỉ thấy rặng mây đỏ như thiêu, phía đông đỏ rực.
Hứa Tiên loáng thoáng có chút hiểu ra, hóa ra chủ tinh của mình lại là Thái Dương tinh, cảm giác trong hồn phách lại thêm chút ánh sáng đỏ tươi. Vốn dĩ cũng chỉ to bằng tầm hạt gạo bé, bây giờ đã tăng lên thành hạt gạo to. Rõ ràng lúc trời sắp sáng mới tăng lên một chút, bây giờ lại đột nhiên tăng lên như vậy, thật là khó khiến người ta thích nghi kịp. Hóa ra lúc trời sắp sáng kiên trì một chút sẽ có công hiệu lớn như vậy, nếu có thể luyện tập thêm một chút vào giữa trưa, vậy thì chẳng phải là có thể lập tức tăng lên sao!
Đây cũng chính là điều Hứa Tiên luôn ấp ủ theo đuổi. Nếu quả thật có thể tu luyện vào giữa trưa, đúng là lập tức một bước lên trời. Người bình thường chết đi còn có thể phải vào luân hồi, thảm nhất chính là hồn phi phách tán, đó chính là hồn phách cũng chẳng còn chút nào. Nhưng Hứa Tiên cũng nghĩ hắn vừa cố gượng chịu đựng đã vất vả khổ sở như thế, cũng không dám cậy mạnh tu luyện.
Hứa Tiên đứng lên rửa mặt, chạy tới lớp. Mặc dù trên thực tế là một đêm không ngủ, nhưng tinh thần sảng khoái, tươi tỉnh, toàn thân dường như dùng không cạn sức lực.
Thầy họ Tống, mỗi ngày đều chăm sóc mấy bồn cây cỏ, Hứa Tiên tới, lão vẫn cúi đầu tưới nước, cả đời Hứa Tiên cũng không mong chờ nhận được sự ưu ái của các thầy giáo, cũng lơ đễnh, chỉ muốn nhanh chóng bước qua, người khác không thèm nhìn hắn, hắn cũng không có hứng thú nhiều chuyện.
- Hứa Tiên, tới rồi à.
Lão đầu đột nhiên thốt ra một câu, mặc dù không nhìn Hứa Tiên.
- A? vâng, tới rồi, thầy.
Hứa Tiên sửng sốt, vội vàng khom người đáp lễ. Không biết lão già này mắc chứng gì, muốn đi, lại có chút lo lắng, cẩn thận lại hỏi:
- Thầy, thầy hôm nay không sao chứ?
Lão đầu vừa muốn tức giận, suy nghĩ một chút lại khoát tay nói:
- Nhanh vào trong đi thôi.
Hứa Tiên khó hiểu đi vào ngồi trong lớp, đó là hắn không biết, biểu hiện ngày hôm qua đã bị thấy nhìn trúng, cảm giác đứa này mặc dù ghét học, nhưng thiên tư cũng là tốt nhất, chính mình hẳn là nên lái hắn về chính đồ mới đúng. Cả đời hắn thi không đỗ,vậy thì phải dạy được một đồ đệ lợi hại một chút.
Nhưng khoa cử thủ sĩ đúng là thiên quân vạn mã đi qua chiếc cầu độc mộc, còn khó hơn ngàn vạn lần thi tốt nghiệp trung học thời hiện đại, nói dễ hơn làm. Nhưng dựa vào mấy chữ "đã thấy thì sẽ không quên" này thì cũng chiếm được lợi thế lớn.
Khoa cử chia làm mấy bước: thi đình, thi hương, thi hội, những gì thi phần lớn đều là nằm trong sách, chẳng qua là cứ lặp đi lặp lại, trộn vào với nhau, không ai có đầu óc tốt mà trượt cả.
Thí sinh thi qua cuộc thi đình là tú tài, mà đa số mọi người có đọc sách cả đời cũng chỉ có thể dừng ở cuộc thi hương, không đỗ thì vĩnh viễn vẫn là thân áo vải. Tay không thể đề, vai không thể kháng, phần lớn lại xem thường hành thương buôn bán, chỉ có thể vất vả làm thầy đồ mà thôi, khá hơn một chút có thể được đi làm sư gia, cái gọi là "bách vô nhất dụng thị thư sinh" chính là như vậy, là ai cũng coi thường tú tài nghèo kiết xác.
Nhưng nếu như có thể thi đỗ cuộc thi Hương, thì chính là cử nhân, cho dù không có quan không có chức quyền, cũng có thể gặp quan mà không lạy, hàng năm còn có thể hưởng bổng lộc của quốc gia. Người người đều muốn qua, mà Hứa Tiên với bản lãnh đã đọc qua là không quên được thì đỗ cuộc thi hương chính là dễ dàng như lấy đồ vật trong túi vậy.
Tống lão đầu vui mừng nghĩ, khi đó ta chính là ân sư của Hứa Tiên, còn không khiến cho người người kính phục hay sao. Cho dù là luôn thi không đỗ coi như thời vận của ta không chuyển, mà không phải là học vấn có vấn đề. Cho nên lại thân thiết với Hứa Tiên, chẳng qua là vì sợ mất mặt, nên nhất thời lại không tiện quá thân thiện với Hứa Tiên, nhưng tâm tình đã sớm thay đổi.
Kết quả là, Hứa Tiên phải trải qua những điều hết sức kỳ quái, thầy giáo lúc nào cũng gọi hắn trả lời vấn đề, làm cho hắn có chú cảm giác thụ sủng nhược kinh, nhưng hiện tại hắn tinh thần thanh minh, đã thấy là không quên được, trả lời cũng là đọc làu làu, cũng làm cho lão đồ Tống càng thêm vui vẻ, làm như môn sinh đắc ý vậy.
Lớp học nho nhỏ, vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh.
Hứa Tiên vẫn là không thích đọc sách, chẳng qua là bản lĩnh đọc là không quên liền từ từ phát huy. Rồi lúc tỷ tỷ về, còn có thể vui vẻ mà kể hôm nay mua thức ăn nhiều người cho nhiều hơn một quả thông, người nào khen Hứa Tiên, ngay cả đốc công tiệm giặt quần áo thuê cũng không gây khó khăn nữa.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Một quả thông làm sao đủ, vậy hôm nay đệ đọc hết "tả truyện" để mai bọn họ cho hai quả đi.
Tỷ tỷ Hứa Tiên cười nói:
- Được!
Chẳng qua là cũng chó chút phiền não, tỷ tỷ của Hứa Tiên vốn là cũng đã đến tuổi lấy chồng, chỉ là vì chưa chồng mà lại mang theo Hứa Tiên. Người nàng cũng chỉ là đoan chính, cao không thành, thấp không tới, cho nên vẫn chưa gả đi, hiện tại tiếng tăm thần đồng của Hứa Tiên đã truyền đi, các bà mai huyện Tiền Đường cũng chen nhau tới đây. xem tại TruyenFull.vn
Tỷ tỷ của Hứa Tiên một mực khước từ, những bà mai kia thấy vậy nói không được, khó tránh được những lời lẽ không hay, kết quả là bị tỷ tỷ của Hứa Tiên cầm then cửa đuổi đi ra ngoài. Ở phố, trong nhà không có đàn ông, nếu chỉ có chút xích mích cũng đã bị người ta xông tới cửa.
Hứa Tiên cười hỏi:
- Tỷ tỷ sao không chọn lấy một người?
- Có cái gì mà chọn, không phải là người mù thì chính là người què, cái gì mà Vương công tử, Trương tiên sinh, tiểu thiếp trong nhà cũng đã không biết có mấy phòng. Mà đi, đi, con khỉ nhỏ đệ đừng có quan tâm chuyện của tỷ, học hành cho tốt, tương lai làm Trạng Nguyên, tỷ cũng đi theo làm cáo mệnh gì đó, cũng không uổng công tỷ chịu nhiều khổ cực như vậy.
Nàng không biết nhiều chữ, văn hóa có hạn, nói ra cũng là không rõ ràng, nhưng tâm địa còn tốt hơn những người học phú ngũ xa bao nhiêu lần.
Hứa Tiên bất đắc dĩ cười khổ, làm sao mà có người kém như thế, bên trong cũng có người trong sạch. Hứa Tiên về sau mới biết được, tỷ tỷ vốn là có người theo đuổi, nhưng cũng chỉ là bộ khoái nho nhỏ tầm thường cũng là nhà nghèo khổ. Trong lòng vừa nảy lên một cái, vỗn dĩ trong truyện, chị của Hứa Tiên không phải cũng gả cho một viên bộ khoái hay sao? Mặc dù chẳng qua là gia đình thường thường bậc trung, không có đại phú đại quý, nhưng là hòa hòa mỹ mỹ cả đời, như vậy chính là kết quả tốt nhất còn gì!
Thầy đồ Tống gần đây có chút không vui, thậm chí còn có người muốn đoạt học sinh của hắn, đưa ra thật nhiều điểm tốt, chẳng những không thu học phí, lại bao ăn bao ở. Mặc dù bị Hứa Tiên nhã nhặn từ chối, nhưng cũng vẫn làm lão đầu tức giận. Chẳng qua vẻ mặt khi gặp Hứa Tiên cũng là ôn hòa.
Hứa Tiên cứ như vậy trải qua cuộc sống bình yên, mỗi ngày tu luyện là bước chuẩn bị, hắn còn chuyên tâm chuyện này hơn cả lên lớp đi học. Mỗi ngày đều có cảm giác tăng lên, mặc dù không lớn, nhưng vẫn cảm giác được mình có chút thay đổi.
Loại biên hóa này chậm chạp nhưng kỳ diệu, giống như con nhộng đợi chờ thành bướm giương cánh bay cao. Trước khi thành bướm biết bao đêm ngày không ai có thể biết được, ngay cả chính nó cũng không rõ nữa mà!
Chẳng qua là khi con bướm giang cánh bay về phía trời xanh, còn nhớ được khi mình là nhộng sao? Hay là vứt bỏ không chút lưu tình? Đó chính là nỗi buồn của chiếc kén.
Hứa Tiên tin lời sư phụ, thiên tư của mình không tốt, sẽ không có thành tựu gì lớn. Nhưng hắn cũng không thèm đẻ ý, bản thân hắn chẳng cầu thành tiên thành phật gì, chỉ là tùy hứng mà từng bước tu hành mà thôi. Cho dù không có kết quả gì cũng có thể cường thân kiện thể cũng không tệ.
Hứa Tiên đứng ở đầu cầu, đắm chìm trong cảm giác cảnh giới kỳ diệu này, cho tới lúc tảng sáng, Hứa Tiên cảm giác thân thể nóng bỏng, mới phục hồi tinh thần, hiện tại mặt trời ban ngày vẫn chưa phải là hắn có thể thừa nhận.
Vội vàng chạy về nhà, Hứa Tiên còn không biết, hắn đã đặt được một bước quan trọng nhất trong con đường tu hành, xác định chủ tinh, sau đó là thành lập tinh cung, nhưng nếu đã lấy Thái Dương tinh làm chủ tinh, quần tinh biến mất, làm sao có thể thành lập được Tinh Cung đây? Đây chính là điều duy nhất mà đạo sĩ lo lắng, lại cũng không thể gây phiền não cho Hứa Tiên. Một đêm ngộ đạo, hắn cảm thấy tinh thần của hắn chưa bao giờ sảng khoái như thế, có rất nhiều ý tưởng, hiện tại cũng có thể nhẹ nhàng để xuống, cảm giác cả người cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Cuộc sống nghèo nàn khó khăn hiện tại không phải là hắn chưa từng lo lắng, còn đã từng nghĩ rằng sao chép mấy bài thơ để cải thiện cuộc sống của bản thân, dù sao đây cũng là triều đại cái gì mà Lao Thập Tử Đại Hạ, có lần lượt sao chép thơ Đường thơ Tống cũng không có vấn đề gì. Nhưng vậy đối với một đứa bé mà nói, nổi danh chưa hẳn đã là chuyện tốt, cho nên luôn luôn do dự. Nhưng hiện tại Hứa Tiên đã có thể quyết định, yên lặng tiếp tục cuộc sống của mình. Tương lai còn dài, không phải sao?
Hứa Tiên lẳng lặng nằm trên giường, ngực hơi đỏ, tản mát ánh sáng chiếu rọi toàn thân, mà giờ khắc này ý thức của hắn vô cùng rõ ràng.
Những thứ trong đầu không hề mơ hồ nữa, mà là trong thoáng chốc có mấy phần rõ ràng. Những thứ tu hành pháp môn kia không phải là văn tự, cũng không phải là đồ họa. Văn tự hay đồ họa chung quy cũng là truyền lại tin tức nào đó, nhưng trong lúc truyền đạt lại cũng sẽ có tạo thành chệch hướng hoặc hiểu nhầm.
Nhưng hiện tại Hứa Tiên cảm giác, những thứ đạo sĩ rót vào trong đầu mình, tất cả đều chính xác rõ ràng, giống như trực tiếp đưa những tri thức này cho mình, không phải thông qua bất kỳ công cụ trung gian nào, cho dù là người dốt đặc cán mai cũng có thể hiểu được.
Hứa Tiên ngoài việc cảm thán pháp thuật đạo gia thần kỳ, cũng vô cùng dụng tâm với những thứ đó. Thành Tiên thành Phật đại khái chính là ước vọng của mỗi người Trung Quốc! Chẳng qua là cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, càng ngày càng có nhiều hiện tượng tự nhiên được con người giải thích, những thứ này dần dần bị quy thành mê tín, cũng dần biến mất trong lòng mọi người.
Nhưng trong mộng cũng từng có cảnh như thế, trúc trượng mang hài, hành tẩu danh sơn, y phục trường sam phiêu dật, du lãng khỏi trần thế, mãi ở tuổi thanh xuân không già, như vậy tiêu dao tới chừng nào.
Khi phát hiện những điều này là thật, ai lại có thể không động tâm chứ? Hứa Tiên cũng không ngoại lệ.
Lẳng lặng nằm trên giường, tinh tế thưởng thức pháp môn huyền diệu trong đầu kia, hắn dần dần hiểu được, trình độ của mình đang ở giai đoạn điểm tinh. Sau khi xác lập chủ tinh thì nên không ngừng cường hóa chủ tinh, tới trình độ nhất định có thể xây dựng nên Tinh Cung. Nhưng ánh sáng này lại không giống với bất kỳ miêu tả nào.
Mặc dù Xi Vưu tinh cũng là màu đỏ, nhưng Xi Vưu tinh lại mang theo huyết quang hung sát, mà chút ánh sáng của mình lại là màu đỏ tươi, mặc dù chỉ là ánh sáng yếu ớt, lại hạo nhiên tỏa sáng, không ngừng sinh sôi.
Hứa Tiên nghĩ đi nghĩ lại, cũng vẫn không hiểu rõ, chỉ có thể dựa theo miêu tả cảm nhận hiện tượng thiên văn, không ngừng tìm tòi tích lũy. Chỉ cảm thấy chút ánh sáng đỏ tươi này không ngừng hấp thu những điểu ánh sáng cực nhỏ.
Đang không hiểu lằm sao chủ tinh của mình lại có thể thu nạp được lực lượng của ánh sao, điều này vốn là chuyện không thể nào. Nhưng mặt trời chính là chủ tinh của Thái Dương hệ, cũng chính là hằng tinh (ngôi sao vĩnh hằng) gần Địa Cầu nhất, lực lượng của nó cho dù là trong đêm tối cũng có tác dụng thật lớn, cái gọi là nhật quang phổ chiếu, chỗ nào cũng có.
Người khác phải dùng tinh quang của Hằng tinh cách xa hàng vạn năm ánh sáng để tích lũy lực lượng, mà ánh sáng mặt trời lại là chỉ mất mấy phút đồng hồ, trong chuyện này đúng là khoảng chênh lệch lớn như trời với vực.
Nhưng mà Hứa Tiên cũng cảm nhận được, càng đến lúc gần ánh bình minh, lực lượng của Thái Dương tinh tụ lại sẽ càng lúc càng nhanh, nhưng thật sự đến khi mặt trời mọc thì lại nóng rực không cách nào thừa nhận. Đây không phải là nóng về thân thể, mà là nóng rực về tinh thần. Hắn đã thử chống cự lại cảm giác nóng rực này, kiên trì, nhưng cũng chỉ kiên trì được trong chốc lát, lại cảm giác hồn phách giống như cũng bị bốc hơi mất, vội dừng lại, toàn thân cũng là toát mồ hôi.
Đẩy cửa sổ trông về phía chân trời, chỉ thấy rặng mây đỏ như thiêu, phía đông đỏ rực.
Hứa Tiên loáng thoáng có chút hiểu ra, hóa ra chủ tinh của mình lại là Thái Dương tinh, cảm giác trong hồn phách lại thêm chút ánh sáng đỏ tươi. Vốn dĩ cũng chỉ to bằng tầm hạt gạo bé, bây giờ đã tăng lên thành hạt gạo to. Rõ ràng lúc trời sắp sáng mới tăng lên một chút, bây giờ lại đột nhiên tăng lên như vậy, thật là khó khiến người ta thích nghi kịp. Hóa ra lúc trời sắp sáng kiên trì một chút sẽ có công hiệu lớn như vậy, nếu có thể luyện tập thêm một chút vào giữa trưa, vậy thì chẳng phải là có thể lập tức tăng lên sao!
Đây cũng chính là điều Hứa Tiên luôn ấp ủ theo đuổi. Nếu quả thật có thể tu luyện vào giữa trưa, đúng là lập tức một bước lên trời. Người bình thường chết đi còn có thể phải vào luân hồi, thảm nhất chính là hồn phi phách tán, đó chính là hồn phách cũng chẳng còn chút nào. Nhưng Hứa Tiên cũng nghĩ hắn vừa cố gượng chịu đựng đã vất vả khổ sở như thế, cũng không dám cậy mạnh tu luyện.
Hứa Tiên đứng lên rửa mặt, chạy tới lớp. Mặc dù trên thực tế là một đêm không ngủ, nhưng tinh thần sảng khoái, tươi tỉnh, toàn thân dường như dùng không cạn sức lực.
Thầy họ Tống, mỗi ngày đều chăm sóc mấy bồn cây cỏ, Hứa Tiên tới, lão vẫn cúi đầu tưới nước, cả đời Hứa Tiên cũng không mong chờ nhận được sự ưu ái của các thầy giáo, cũng lơ đễnh, chỉ muốn nhanh chóng bước qua, người khác không thèm nhìn hắn, hắn cũng không có hứng thú nhiều chuyện.
- Hứa Tiên, tới rồi à.
Lão đầu đột nhiên thốt ra một câu, mặc dù không nhìn Hứa Tiên.
- A? vâng, tới rồi, thầy.
Hứa Tiên sửng sốt, vội vàng khom người đáp lễ. Không biết lão già này mắc chứng gì, muốn đi, lại có chút lo lắng, cẩn thận lại hỏi:
- Thầy, thầy hôm nay không sao chứ?
Lão đầu vừa muốn tức giận, suy nghĩ một chút lại khoát tay nói:
- Nhanh vào trong đi thôi.
Hứa Tiên khó hiểu đi vào ngồi trong lớp, đó là hắn không biết, biểu hiện ngày hôm qua đã bị thấy nhìn trúng, cảm giác đứa này mặc dù ghét học, nhưng thiên tư cũng là tốt nhất, chính mình hẳn là nên lái hắn về chính đồ mới đúng. Cả đời hắn thi không đỗ,vậy thì phải dạy được một đồ đệ lợi hại một chút.
Nhưng khoa cử thủ sĩ đúng là thiên quân vạn mã đi qua chiếc cầu độc mộc, còn khó hơn ngàn vạn lần thi tốt nghiệp trung học thời hiện đại, nói dễ hơn làm. Nhưng dựa vào mấy chữ "đã thấy thì sẽ không quên" này thì cũng chiếm được lợi thế lớn.
Khoa cử chia làm mấy bước: thi đình, thi hương, thi hội, những gì thi phần lớn đều là nằm trong sách, chẳng qua là cứ lặp đi lặp lại, trộn vào với nhau, không ai có đầu óc tốt mà trượt cả.
Thí sinh thi qua cuộc thi đình là tú tài, mà đa số mọi người có đọc sách cả đời cũng chỉ có thể dừng ở cuộc thi hương, không đỗ thì vĩnh viễn vẫn là thân áo vải. Tay không thể đề, vai không thể kháng, phần lớn lại xem thường hành thương buôn bán, chỉ có thể vất vả làm thầy đồ mà thôi, khá hơn một chút có thể được đi làm sư gia, cái gọi là "bách vô nhất dụng thị thư sinh" chính là như vậy, là ai cũng coi thường tú tài nghèo kiết xác.
Nhưng nếu như có thể thi đỗ cuộc thi Hương, thì chính là cử nhân, cho dù không có quan không có chức quyền, cũng có thể gặp quan mà không lạy, hàng năm còn có thể hưởng bổng lộc của quốc gia. Người người đều muốn qua, mà Hứa Tiên với bản lãnh đã đọc qua là không quên được thì đỗ cuộc thi hương chính là dễ dàng như lấy đồ vật trong túi vậy.
Tống lão đầu vui mừng nghĩ, khi đó ta chính là ân sư của Hứa Tiên, còn không khiến cho người người kính phục hay sao. Cho dù là luôn thi không đỗ coi như thời vận của ta không chuyển, mà không phải là học vấn có vấn đề. Cho nên lại thân thiết với Hứa Tiên, chẳng qua là vì sợ mất mặt, nên nhất thời lại không tiện quá thân thiện với Hứa Tiên, nhưng tâm tình đã sớm thay đổi.
Kết quả là, Hứa Tiên phải trải qua những điều hết sức kỳ quái, thầy giáo lúc nào cũng gọi hắn trả lời vấn đề, làm cho hắn có chú cảm giác thụ sủng nhược kinh, nhưng hiện tại hắn tinh thần thanh minh, đã thấy là không quên được, trả lời cũng là đọc làu làu, cũng làm cho lão đồ Tống càng thêm vui vẻ, làm như môn sinh đắc ý vậy.
Lớp học nho nhỏ, vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh.
Hứa Tiên vẫn là không thích đọc sách, chẳng qua là bản lĩnh đọc là không quên liền từ từ phát huy. Rồi lúc tỷ tỷ về, còn có thể vui vẻ mà kể hôm nay mua thức ăn nhiều người cho nhiều hơn một quả thông, người nào khen Hứa Tiên, ngay cả đốc công tiệm giặt quần áo thuê cũng không gây khó khăn nữa.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Một quả thông làm sao đủ, vậy hôm nay đệ đọc hết "tả truyện" để mai bọn họ cho hai quả đi.
Tỷ tỷ Hứa Tiên cười nói:
- Được!
Chẳng qua là cũng chó chút phiền não, tỷ tỷ của Hứa Tiên vốn là cũng đã đến tuổi lấy chồng, chỉ là vì chưa chồng mà lại mang theo Hứa Tiên. Người nàng cũng chỉ là đoan chính, cao không thành, thấp không tới, cho nên vẫn chưa gả đi, hiện tại tiếng tăm thần đồng của Hứa Tiên đã truyền đi, các bà mai huyện Tiền Đường cũng chen nhau tới đây. xem tại TruyenFull.vn
Tỷ tỷ của Hứa Tiên một mực khước từ, những bà mai kia thấy vậy nói không được, khó tránh được những lời lẽ không hay, kết quả là bị tỷ tỷ của Hứa Tiên cầm then cửa đuổi đi ra ngoài. Ở phố, trong nhà không có đàn ông, nếu chỉ có chút xích mích cũng đã bị người ta xông tới cửa.
Hứa Tiên cười hỏi:
- Tỷ tỷ sao không chọn lấy một người?
- Có cái gì mà chọn, không phải là người mù thì chính là người què, cái gì mà Vương công tử, Trương tiên sinh, tiểu thiếp trong nhà cũng đã không biết có mấy phòng. Mà đi, đi, con khỉ nhỏ đệ đừng có quan tâm chuyện của tỷ, học hành cho tốt, tương lai làm Trạng Nguyên, tỷ cũng đi theo làm cáo mệnh gì đó, cũng không uổng công tỷ chịu nhiều khổ cực như vậy.
Nàng không biết nhiều chữ, văn hóa có hạn, nói ra cũng là không rõ ràng, nhưng tâm địa còn tốt hơn những người học phú ngũ xa bao nhiêu lần.
Hứa Tiên bất đắc dĩ cười khổ, làm sao mà có người kém như thế, bên trong cũng có người trong sạch. Hứa Tiên về sau mới biết được, tỷ tỷ vốn là có người theo đuổi, nhưng cũng chỉ là bộ khoái nho nhỏ tầm thường cũng là nhà nghèo khổ. Trong lòng vừa nảy lên một cái, vỗn dĩ trong truyện, chị của Hứa Tiên không phải cũng gả cho một viên bộ khoái hay sao? Mặc dù chẳng qua là gia đình thường thường bậc trung, không có đại phú đại quý, nhưng là hòa hòa mỹ mỹ cả đời, như vậy chính là kết quả tốt nhất còn gì!
Thầy đồ Tống gần đây có chút không vui, thậm chí còn có người muốn đoạt học sinh của hắn, đưa ra thật nhiều điểm tốt, chẳng những không thu học phí, lại bao ăn bao ở. Mặc dù bị Hứa Tiên nhã nhặn từ chối, nhưng cũng vẫn làm lão đầu tức giận. Chẳng qua vẻ mặt khi gặp Hứa Tiên cũng là ôn hòa.
Hứa Tiên cứ như vậy trải qua cuộc sống bình yên, mỗi ngày tu luyện là bước chuẩn bị, hắn còn chuyên tâm chuyện này hơn cả lên lớp đi học. Mỗi ngày đều có cảm giác tăng lên, mặc dù không lớn, nhưng vẫn cảm giác được mình có chút thay đổi.
Loại biên hóa này chậm chạp nhưng kỳ diệu, giống như con nhộng đợi chờ thành bướm giương cánh bay cao. Trước khi thành bướm biết bao đêm ngày không ai có thể biết được, ngay cả chính nó cũng không rõ nữa mà!
Chẳng qua là khi con bướm giang cánh bay về phía trời xanh, còn nhớ được khi mình là nhộng sao? Hay là vứt bỏ không chút lưu tình? Đó chính là nỗi buồn của chiếc kén.
Hứa Tiên tin lời sư phụ, thiên tư của mình không tốt, sẽ không có thành tựu gì lớn. Nhưng hắn cũng không thèm đẻ ý, bản thân hắn chẳng cầu thành tiên thành phật gì, chỉ là tùy hứng mà từng bước tu hành mà thôi. Cho dù không có kết quả gì cũng có thể cường thân kiện thể cũng không tệ.