Hứa Tiên bỗng nhiên nhớ tới "Hiệu ứng Hồ Điệp", tin tưởng Hồ Điệp chỉ cần cánh là có thể cải biến tất cả, thế nhưng hắn con tiểu Hồ Điệp xuyên qua này đã đang liều mạng vỗ cánh, nhưng lại không lúc nào không cảm giác được một loại ràng buộc, phảng phất như có một cổ vô hình chi lực, đem quỹ tích số phận đẩy trở lại chỗ ban đầu.
Pháp Hải rốt cục vẫn là đem Hứa Tiên bắt đi, tuy rằng không phải Kim Sơn Tự mà là Linh Ẩn tự. Bạch Tố Trinh tuy rằng không thể thủy mạn kim sợn, lại hủy cả tòa Phi Lai Phong. Hắn con hồ điệp này không có vỗ cánh dễ dàng như thường chút nào, mà là hầu như đang liều mạng mới cải biến được kết cục chuyện này.
Hơn nữa cùng Ngư Huyền Cơ một phen đối thoại, cũng đã để hắn hiểu rõ, chính mình cũng không phải là Hồ Điệp!
Hứa Tiên nhớ tới một loại thuyết pháp khác cùng hiệu ứng Hồ Điệp tương phản là "hiệu ứng thùng sơn", chính mình tồn tại có thể cũng không phải là một con Hồ Điệp dễ dàng vỗ phong bạo, mà là một thùng sơn đổ xuống giữa dòng sông số phận, chỉ có thể làm nhiễm một khu vực nhỏ, sẽ gặp nước sông chậm rãi pha loãng hầu như không còn.
Nếu như hắn không hề nắm giữ năng lực cải biến mệnh số, đó vô luận có pháp lực cường đại thế nào, chỉ sợ cũng khó có thể cải biến kết cục xác định mà Ngư Huyền Cơ đã sớm nhìn thấy được, cho nên hắn mới không chịu nói rõ sao?
Hứa Tiên trong lòng khẽ động:
- Chờ một chút, nàng từng nói qua, đem một quẻ cuối cùng lưu lại cho chính mình, lại nói tính không được...
Phan Ngọc suy đoán nói:
- Nếu như ta đoán không sai mà nói, đáp án đã giấu ở trong một quẻ cuối cùng kia, nàng nói là lưu lại cho chính mình, lại tất nhiên cùng ngươi có liên quan!
- Cùng ta có quan hệ? Vì sao nói như vậy?
Phan Ngọc nói:
- Đương nhiên, nàng cố ý cho ngươi đoán chữ xem bói, chỉ là cách biệt đã lâu, trêu đùa khi gặp lại? Nàng không giống như là loại người thích trêu đùa này, chỉ sợ là thấy ngươi có thể tính ra kết quả chuẩn xác, kết quả đại khái là thất bại, cũng có khả năng là không muốn nói cho ngươi.
Hứa Tiên nói:
- Minh Ngọc, ngươi biết là tính cái gì không?
Phan Ngọc nhún nhún vai:
- Có thể là tính nhân duyên đi sao?
- Uy, nghiêm túc một chút đi.
Hứa Tiên đưa tay khẽ véo lên mũi quỳnh của nàng.
Khuôn mặt khả ái của Phan Ngọc khẽ nhăn nhó một cáo:
- Ta cũng không phải con giun trong bụng nàng, ngươi muốn biết phải đi hỏi nàng mới được.
- Ta cần phải hỏi nàng một chút cũng không sao, bất quá sợ rằng nàng sẽ không chịu nói.
- Nàng không phải tặng ngươi một quyển sách sao? Nơi đó đại khái có gợi ý của nàng.
Hứa Tiên ánh mắt lấp lánh nhìn Phan Ngọc, Phan Ngọc khẽ nhếch môi, thở dài một hơi thật sâu:
- A, ta không biết, Hứa huynh, lẽ nào chúng ta muốn cả đêm thảo luận về nàng sao?
Hứa Tiên lập tức nhấc tay đầu hàng:
- Ta...
Hắn vừa mới mở miệng. Phan Ngọc đã lấy ngón tay thon dài che lại môi của hắn, một đôi tay án định trên vai hắn, quấn lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên.
Hứa Tiên tạm thời đem rất nhiều tạp niệm ném ở phía sau đầu, chuyên tâm liên thủ với giai nhân trước mắt.
Ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung, đêm ngày một khuya, mờ mịt thành một mảnh minh lam, vờn quanh tiểu lâu, tỏa khắp cả thành Trường An, thiên gia vạn hộ, một mảnh vắng vẻ.
Chỉ có tiểu lâu dạ cổ, từng tiếng rung động, đếm tới ba tiếng.
Canh ba, nửa đêm.
Thành nam trong một viện lạc nhỏ bé, Duẩn nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn về phía đạo thân ảnh quen thuộc chỗ cửa số trước mặt.
Ngư Huyền Cơ ngồi ở trên giường, dựa vào bệ cửa sổ, một tay chống gương mặt, ngóng nhìn bầu trời đầy sao.
Nàng cởi ra đạo bào ban ngày, chỉ mặc một thân y sam bạch sắc đơn sơ, khoác lên tinh nguyệt chi quang. Ống tay áo rơi xuống khửu tay, lộ ra cánh tay như sương. Trâm gài tóc đăt ở bệ cửa sổ, từng sợi tóc đen nhánh rủ xuống, theo một trận gió đêm mát lạnh bay động.
- Sư phụ, ngươi còn không ngủ sao?
- Không buồn ngủ.
Ngư Huyền Cơ ngoái đầu nhìn lại mỉm cười.
Duẩn nhi bò đến bên cạnh Ngư Huyền Cơ:
- Sư phụ, ngày hôm nay ngươi đi gặp sư thúc sao? nguồn TruyenFull.vn
Duẩn nhi nhìn Ngư Huyền Cơ thần sắc kinh ngạc, đắc ý cười nói:
- Thuật số chi đạo của Duẩn nhi cũng không phải học vô ích.
Ngư Huyền Cơ nắm tay nhẹ nhàng gõ trên đầu Duẩn nhi một cái, nàng bộ dáng ôm đầu đau nhức của nàng:
- Đừng giả bộ nữa.
Duẩn nhi ngẩng đầu lên, le lưỡi nói:
- Sư thúc đến hỗ trợ, ưm, lại thêm ba quái nhân kia, sư phụ nhất định có thể thành công.
- Quái nhân cái gì, đó là thiên thượng Tinh Quân. Duẩn nhi, ngươi cảm thấy sư thúc của ngươi thế nào?
Ngư Huyền Cơ làm bộ lơ đãng dò hỏi.
Duẩn nhi nhạy cảm ngửi được một tia bầu không khí dị dạng, không quá linh quang rất nhanh vận chuyển, tổng kết các loại hiểu biết nàng du lịch ở nhân gian biết được.
Ở trong ánh mắt chờ đợi của Ngư Huyền Cơ, Duẩn nhi ngạc nhiên nói:
- Sư phụ ngươi tư xuân?
Một phần tư nén hương sau...
- Đau đau đau đau!
Duẩn nhi ôm đầu tràn đấy u lớn u nhỏ, lã chã muốn khóc nhìn Ngư Huyền Cơ, dùng nhãn thần vô hình ai oán lên án công khai sư phụ thô bạo của mình.
Thân là đầu sỏ gây nên, trên mặt Ngư Huyền Cơ vẫn mỉm cười như cũ:
- Vi sư hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời là được.
Duẩn nhi một mặt tiếp tục dùng nhãn thần lên án công khai, một mặt thành thành thật thật náo:
- Sư thúc là người rất tốt, nấu ăn lại rất ngon...
Cẩn trọng nhìn Ngư Huyền Cơ, thấy nàng liên tục gật đầu, đã không chút nào tiếc rẻ phun ra từ ngữ khen ngợi liên tiếp.
Nói xong lời cuối cùng, mới dò hỏi:
- Sư phụ cảm thấy thế nào đây?
Bát quái chi hồn ở trong tâm linh còn nhỏ của nàng hừng hực thiêu đốt, để nàng tạm thời đem sợ hãi đối với Bạo Quân cực hình đè xuống.
- Chuyện của người lớn, tiểu hài tử đừng xen vào.
Ngư Huyền Cơ tương đương quả đoán cắt đứt suy nghĩ không đứng đắn của nàng.
Duẩn nhi phát sinh tiếng nỉ non bất mãn.
- Ngủ đi!
Ngư Huyền Cơ giơ lên nắm tay.
Duẩn nhi lập tức nằm thẳng, nhắm mắt lại, đồng phát ra tiếng hít thở tinh tế đều đều, nếu không có lông mi rung động, thì phảng phất như thực đã ngủ say.
Ngư Huyền Cơ cười cười, đưa tay chống gương mặt.
Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta cũng yên tâm.
Duẩn nhi dần dần ngủ say, hài tử ở tuổi này luôn luôn tránh không được gối đầu, tuyệt nhiên không thể thể hội thống khổ mất ngủ của người trưởng thành.
Ngư Huyền Cơ trong lòng không hề buồn ngủ có chút, dựa vào lan can nằm nghe tiếng trống canh, đếm tới tiếng thứ năm.
Năm canh, rạng sáng.
Đêm mùa hè ngắn ngủi, trời đã tảng sáng, tiếng gà gáy đã vang lên.
Trên bầu trời minh lam sắc, ba đạo thần quang xẹt qua, rơi vào trong viện lạc.
Thất Sát Phá Quân Tham Lang ba vị Tinh Quân bị Duẩn nhi xưng là "ba quái nhân" hiển hiện thân hình.
Ngư Huyền Cơ cẩn thận không đi kinh động Duẩn nhi, khoác y đứng lên, đi tới ngoài viện, hành lễ nói:
- Làm phiền ba vị Tinh Quân.
Thất Sát và Phá Quân lặng lẽ không nói gì, Tham Lang dung nhan tuấn tú như thiếu niên công tử từ trong ống tay áo rộng thùng thình lấy ra một vật:
- Ngươi đã xác định?
Hứa Tiên bỗng nhiên nhớ tới "Hiệu ứng Hồ Điệp", tin tưởng Hồ Điệp chỉ cần cánh là có thể cải biến tất cả, thế nhưng hắn con tiểu Hồ Điệp xuyên qua này đã đang liều mạng vỗ cánh, nhưng lại không lúc nào không cảm giác được một loại ràng buộc, phảng phất như có một cổ vô hình chi lực, đem quỹ tích số phận đẩy trở lại chỗ ban đầu.
Pháp Hải rốt cục vẫn là đem Hứa Tiên bắt đi, tuy rằng không phải Kim Sơn Tự mà là Linh Ẩn tự. Bạch Tố Trinh tuy rằng không thể thủy mạn kim sợn, lại hủy cả tòa Phi Lai Phong. Hắn con hồ điệp này không có vỗ cánh dễ dàng như thường chút nào, mà là hầu như đang liều mạng mới cải biến được kết cục chuyện này.
Hơn nữa cùng Ngư Huyền Cơ một phen đối thoại, cũng đã để hắn hiểu rõ, chính mình cũng không phải là Hồ Điệp!
Hứa Tiên nhớ tới một loại thuyết pháp khác cùng hiệu ứng Hồ Điệp tương phản là "hiệu ứng thùng sơn", chính mình tồn tại có thể cũng không phải là một con Hồ Điệp dễ dàng vỗ phong bạo, mà là một thùng sơn đổ xuống giữa dòng sông số phận, chỉ có thể làm nhiễm một khu vực nhỏ, sẽ gặp nước sông chậm rãi pha loãng hầu như không còn.
Nếu như hắn không hề nắm giữ năng lực cải biến mệnh số, đó vô luận có pháp lực cường đại thế nào, chỉ sợ cũng khó có thể cải biến kết cục xác định mà Ngư Huyền Cơ đã sớm nhìn thấy được, cho nên hắn mới không chịu nói rõ sao?
Hứa Tiên trong lòng khẽ động:
- Chờ một chút, nàng từng nói qua, đem một quẻ cuối cùng lưu lại cho chính mình, lại nói tính không được...
Phan Ngọc suy đoán nói:
- Nếu như ta đoán không sai mà nói, đáp án đã giấu ở trong một quẻ cuối cùng kia, nàng nói là lưu lại cho chính mình, lại tất nhiên cùng ngươi có liên quan!
- Cùng ta có quan hệ? Vì sao nói như vậy?
Phan Ngọc nói:
- Đương nhiên, nàng cố ý cho ngươi đoán chữ xem bói, chỉ là cách biệt đã lâu, trêu đùa khi gặp lại? Nàng không giống như là loại người thích trêu đùa này, chỉ sợ là thấy ngươi có thể tính ra kết quả chuẩn xác, kết quả đại khái là thất bại, cũng có khả năng là không muốn nói cho ngươi.
Hứa Tiên nói:
- Minh Ngọc, ngươi biết là tính cái gì không?
Phan Ngọc nhún nhún vai:
- Có thể là tính nhân duyên đi sao?
- Uy, nghiêm túc một chút đi.
Hứa Tiên đưa tay khẽ véo lên mũi quỳnh của nàng.
Khuôn mặt khả ái của Phan Ngọc khẽ nhăn nhó một cáo:
- Ta cũng không phải con giun trong bụng nàng, ngươi muốn biết phải đi hỏi nàng mới được.
- Ta cần phải hỏi nàng một chút cũng không sao, bất quá sợ rằng nàng sẽ không chịu nói.
- Nàng không phải tặng ngươi một quyển sách sao? Nơi đó đại khái có gợi ý của nàng.
Hứa Tiên ánh mắt lấp lánh nhìn Phan Ngọc, Phan Ngọc khẽ nhếch môi, thở dài một hơi thật sâu:
- A, ta không biết, Hứa huynh, lẽ nào chúng ta muốn cả đêm thảo luận về nàng sao?
Hứa Tiên lập tức nhấc tay đầu hàng:
- Ta...
Hắn vừa mới mở miệng. Phan Ngọc đã lấy ngón tay thon dài che lại môi của hắn, một đôi tay án định trên vai hắn, quấn lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên.
Hứa Tiên tạm thời đem rất nhiều tạp niệm ném ở phía sau đầu, chuyên tâm liên thủ với giai nhân trước mắt.
Ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung, đêm ngày một khuya, mờ mịt thành một mảnh minh lam, vờn quanh tiểu lâu, tỏa khắp cả thành Trường An, thiên gia vạn hộ, một mảnh vắng vẻ.
Chỉ có tiểu lâu dạ cổ, từng tiếng rung động, đếm tới ba tiếng.
Canh ba, nửa đêm.
Thành nam trong một viện lạc nhỏ bé, Duẩn nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn về phía đạo thân ảnh quen thuộc chỗ cửa số trước mặt.
Ngư Huyền Cơ ngồi ở trên giường, dựa vào bệ cửa sổ, một tay chống gương mặt, ngóng nhìn bầu trời đầy sao.
Nàng cởi ra đạo bào ban ngày, chỉ mặc một thân y sam bạch sắc đơn sơ, khoác lên tinh nguyệt chi quang. Ống tay áo rơi xuống khửu tay, lộ ra cánh tay như sương. Trâm gài tóc đăt ở bệ cửa sổ, từng sợi tóc đen nhánh rủ xuống, theo một trận gió đêm mát lạnh bay động.
- Sư phụ, ngươi còn không ngủ sao?
- Không buồn ngủ.
Ngư Huyền Cơ ngoái đầu nhìn lại mỉm cười.
Duẩn nhi bò đến bên cạnh Ngư Huyền Cơ:
- Sư phụ, ngày hôm nay ngươi đi gặp sư thúc sao? nguồn TruyenFull.vn
Duẩn nhi nhìn Ngư Huyền Cơ thần sắc kinh ngạc, đắc ý cười nói:
- Thuật số chi đạo của Duẩn nhi cũng không phải học vô ích.
Ngư Huyền Cơ nắm tay nhẹ nhàng gõ trên đầu Duẩn nhi một cái, nàng bộ dáng ôm đầu đau nhức của nàng:
- Đừng giả bộ nữa.
Duẩn nhi ngẩng đầu lên, le lưỡi nói:
- Sư thúc đến hỗ trợ, ưm, lại thêm ba quái nhân kia, sư phụ nhất định có thể thành công.
- Quái nhân cái gì, đó là thiên thượng Tinh Quân. Duẩn nhi, ngươi cảm thấy sư thúc của ngươi thế nào?
Ngư Huyền Cơ làm bộ lơ đãng dò hỏi.
Duẩn nhi nhạy cảm ngửi được một tia bầu không khí dị dạng, không quá linh quang rất nhanh vận chuyển, tổng kết các loại hiểu biết nàng du lịch ở nhân gian biết được.
Ở trong ánh mắt chờ đợi của Ngư Huyền Cơ, Duẩn nhi ngạc nhiên nói:
- Sư phụ ngươi tư xuân?
Một phần tư nén hương sau...
- Đau đau đau đau!
Duẩn nhi ôm đầu tràn đấy u lớn u nhỏ, lã chã muốn khóc nhìn Ngư Huyền Cơ, dùng nhãn thần vô hình ai oán lên án công khai sư phụ thô bạo của mình.
Thân là đầu sỏ gây nên, trên mặt Ngư Huyền Cơ vẫn mỉm cười như cũ:
- Vi sư hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời là được.
Duẩn nhi một mặt tiếp tục dùng nhãn thần lên án công khai, một mặt thành thành thật thật náo:
- Sư thúc là người rất tốt, nấu ăn lại rất ngon...
Cẩn trọng nhìn Ngư Huyền Cơ, thấy nàng liên tục gật đầu, đã không chút nào tiếc rẻ phun ra từ ngữ khen ngợi liên tiếp.
Nói xong lời cuối cùng, mới dò hỏi:
- Sư phụ cảm thấy thế nào đây?
Bát quái chi hồn ở trong tâm linh còn nhỏ của nàng hừng hực thiêu đốt, để nàng tạm thời đem sợ hãi đối với Bạo Quân cực hình đè xuống.
- Chuyện của người lớn, tiểu hài tử đừng xen vào.
Ngư Huyền Cơ tương đương quả đoán cắt đứt suy nghĩ không đứng đắn của nàng.
Duẩn nhi phát sinh tiếng nỉ non bất mãn.
- Ngủ đi!
Ngư Huyền Cơ giơ lên nắm tay.
Duẩn nhi lập tức nằm thẳng, nhắm mắt lại, đồng phát ra tiếng hít thở tinh tế đều đều, nếu không có lông mi rung động, thì phảng phất như thực đã ngủ say.
Ngư Huyền Cơ cười cười, đưa tay chống gương mặt.
Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta cũng yên tâm.
Duẩn nhi dần dần ngủ say, hài tử ở tuổi này luôn luôn tránh không được gối đầu, tuyệt nhiên không thể thể hội thống khổ mất ngủ của người trưởng thành.
Ngư Huyền Cơ trong lòng không hề buồn ngủ có chút, dựa vào lan can nằm nghe tiếng trống canh, đếm tới tiếng thứ năm.
Năm canh, rạng sáng.
Đêm mùa hè ngắn ngủi, trời đã tảng sáng, tiếng gà gáy đã vang lên.
Trên bầu trời minh lam sắc, ba đạo thần quang xẹt qua, rơi vào trong viện lạc.
Thất Sát Phá Quân Tham Lang ba vị Tinh Quân bị Duẩn nhi xưng là "ba quái nhân" hiển hiện thân hình.
Ngư Huyền Cơ cẩn thận không đi kinh động Duẩn nhi, khoác y đứng lên, đi tới ngoài viện, hành lễ nói:
- Làm phiền ba vị Tinh Quân.
Thất Sát và Phá Quân lặng lẽ không nói gì, Tham Lang dung nhan tuấn tú như thiếu niên công tử từ trong ống tay áo rộng thùng thình lấy ra một vật:
- Ngươi đã xác định?