- Cái đó thật sự là quá khen rồi!
Bất quá hắn đi ở đi ở chưa từng có thói quen nhìn nữ nhân, cũng sẽ không có phát hiện dị dạng của hai nữ ở bên cạnh, hỏi giá một phen sau đó cũng xoay người rời đi.
Hai nữ tử kia từ xa nhìn hắn rời đi, nữ tử cao quý nghiêm túc nói:
- Tiểu Nguyệt, ngươi dẫn ta tới nơi này, có phải là có mục đích khác, thế nào lại ở chỗ này gặp phải Hứa Tiên?
Hồ Tâm Nguyệt cười dài nói:
- Sao lại thế nhỉ? Ta đúng là chuyên môn mời ngươi đến kinh thành du ngoạn, hướng ngươi bồi tội, Hứa Tiên này ta hận không thể giết hắn, sao lại cố ý gặp phải hắn. Nghe nói Bảo Liên đăng có có công hiệu kỳ nguyện, lẽ nào tỷ tỷ còn đối với hắn nhớ mãi không quên, nhớ mãi không quên có hôm nay gặp nhau.
Tam Thánh mẫu buồn bực nói:
- Ngươi còn dám nói bậy, ta liền đi.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ta không nói là được, đi thôi, đợi được du ngoạn hết một vòng, ta cùng ngươi đi Nhị Lang miếu tìm nhị ca ngươi.
Tam Thánh mẫu sạch sẽ lưu loát nói:
- Không đi, hắn chỉ biết lên mặt ép ngươi, có cái gì tốt mà nhìn.
Hồ Tâm Nguyệt hơi chút thâm ý cười nói:
- Không đi cũng tốt!
Tam Thánh Mẫu không chịu bị nàng tự nhiên trêu đùa, phản kích nói:
- Ngươi mấy ngày trước kế hoạch hảo hôn sự chính là bị Hứa Tiên phá hư nha, còn giả bổ một nông dân tên là a Ngưu gì đó, cứng rắn đem ngươi cướp đoạt ra ngoài. Ta đúng là chuyên môn dùng Bảo Liên đăng quan chiếu tình cảnh ngày đó, nhìn hơn mười lần, đã cười đến mức đau cả bụng rồi. Ngươi hồ ly này cho tới bây giờ chỉ biết trêu đùa người khác, không nghĩ tới cũng có ngày nào đó bị trêu đùa phải không?
Tam Thánh Mẫu nhớ tới phen tình cảnh kia, cũng không nhịn được cười ra. Hứa Tiên ngược lại không phải là người đáng ghét, hơn nữa thi từ đều giỏi. Còn thi trúng thám hoa, học vấn cũng là rất hiếm có. Chỉ là hành sự khó tránh khỏi quá mức càn rở một ít, không giống như là người tu đạo nên làm.
Sắc mặt Hồ Tâm Nguyệt cũng không nhịn được trở nên khó coi một chút. Thiên đình kế hoạch bị phá hỏng là đại sự. Nàng nháo ra tràng truyện cười này, liền truyền ra ở Dao Trì, chịu một đám nữ tiên trêu đùa hung hăng mở ra ác khí.
Trong lòng nàng hung hăng nói: cười đi, cứ cười đi, sẽ đến lúc các ngươi khóc không kịp!
Hứa Tiên tự nhiên không nghe được một phen đối thoại này, ở trên đường lớn lựa chọn một phen lại không tìm được đồ vật hợp ý. Dù sao nói đi nói lại cũng bất quá là cửa hàng vỉa hè, có thể đi đến chỗ nào tốt đây. Mắt thấy sẽ phải thất vọng mà về, trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, từ trong Công Đức Ngọc Bài xuất ra một cuộn tranh.
Đây vẫn là "Thần Quân Thiên Tấu Nhạc Đồ" đoạt được từ Lương Vương Phủ, bám vào một pháp trận nho nhỏ, khiến nhạc sư trong đó có thể tấu ra được nhạc khúc, chỉ thuần túy tiêu khiển cũng không có trọng dụng gì khác, ngược lại cũng là một kiện kỳ vật, vừa lúc cầm đến mượn hoa hiến Phật.
Đi tới trong phủ quận chúa, gặp qua Doãn Hồng Tụ, Hứa Tiên đem Thần Quân Thiên Tấu Nhạc Đồ này giao vào trong tay nàng, Doãn Hồng Tụ mở ra vừa nhìn, khen:
- Quả nhiên hiếm có, đây là ngươi từ đâu tìm được?
Hứa Tiên uống một ngụm trà:
- Đây là bảo bối Lương Vương Gia cẩn thận thu thập được, đương nhiên hiếm thấy, nói đến vẫn là phiên bang cung vật.
Doãn Hồng Tụ thu hồi Thần Quân Thiên Tấu Nhạc Đồ, nói:
- Thật đúng là thẳng thắn, Lương Vương cũng quá lớn mật. Bất quá lẽ nào ngươi không hề lo lắng chút nào sao?
Ngay cả biết hắn không đem công danh lợi lộc đặt ở trong mắt, nhưng bộ dáng ung dung tự tại này vẫn là khiến nàng có chút ngoài ý muốn, cũng có chút bội phục, nếu không có khí độ như vậy, cũng không đáng khiến người ta lưu ý như thế.
- Quan trường chìm nổi mà, cũng không có gì không được, ngày hôm nay bị sung quân đi ra ngoài, ngày mai nói không chừng sẽ Phong Hầu bái tướng cũng chưa biết chừng.
- Phong vương bái tướng? Ngươi sao?
Doãn Hồng Tụ bật cười, quen biết lâu ngày, cho dù có bội phục hắn thế nào, cũng biết hắn không phải như dự đoán kia.
- Nữ nhân a, chính là tóc dài kiến thức ngắn, ngươi Yến tước nho nhỏ này đương nhiên không được hồng hạc đại chí của ta.
Doãn Hồng Tụ vốn là cực ghét ngôn luận phân phán nam nữ như vậy, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, không chỉ không cảm thấy đáng ghét, ngược lại sinh ra rất nhiều cảm giác thân thiết.
Doãn Hồng Tụ bất đắc dĩ nói:
- Về chuyện của ngươi, ta đã nói qua với cô cô, thế nhưng cô cô gần đây trong lòng rất không tốt, nghe không vào lời nói của người khác.
Kỳ thực Hoàng hậu nương nương nào chỉ là trong lòng rất kém, nghe không được lời người khác nói, căn bản là hỏa sơn bạo phát, người trong cung gần đây đều là cẩn thận làm việc, không dám có nửa bước sai lầm. Doãn Hồng Tụ đương nhiên sẽ không thể không hiểu được quan sát ngôn ngữ, nhưng Hứa Tiên có việc lại không thể không tương trợ. Tại loại thời gian này nêu ra ý kiến, kết quả bị Hoàng hậu nương nương hung hăng răn dạy một phen, muốn nàng chớ nên can thiệp quốc sự. Trong lòng nàng tuy có muôn vàn ủy khuất, cũng không chịu tỏ ra yếu kém ở trước mặt hắn. Nhưng trong lòng cũng rất muốn tổ khổ một phen, để hắn minh bạch nỗi khổ của bản thân.
Hứa Tiên thấy trên mặt nàng có một tia khổ sáp:
- Thế nào, bị giáo huấn sao?
Doãn Hồng Tụ ưu nhã vân vê sợi tóc, mỉm cười nói:
- Thế thì sao?
Hứa Tiên cũng sẽ không để ở trong lòng:
- Ta cũng không muốn cho nương nương thay đổi ý chỉ, chỉ là muốn kéo dài chút thời gian lại đến Lĩnh Nam, bên đo còn có chút chuyện không thể kết thúc, bất quá xem ra còn có chút phiền phức...
Doãn Hồng Tụ vội hỏi:
- Không phiền phức, yên tâm đi, ngươi chỉ để ý làm việc là được rồi. Chờ tới khi nào sự tình được giải quyết, lại đến Lĩnh Nam.
Hứa Tiên giơ lên chén trà, lấy trà thay rượu nói:
- Vậy thì đa tạ!
Doãn Hồng Tụ chỉ cảm thấy không thể cùng hắn đối mắt mà ngồi được, quay đầu đi thở dài nói:
- Chỉ là không biết ngươi đi Lĩnh Nam, lúc nào mới có thể trở lại?
Hứa Tiên nói:
- Hẳn là sẽ thường xuyên trở lại, bất quá đương nhiên là lén lút.
- A?
Hứa Tiên cười nói:
- Ngươi đừng quên, ta đúng là Thần Tiên, đi tới đi lui.
- Đi tới đi lui đó là phi tặc.
Doãn Hồng Tụ nhìn hắn cười còn có vài phần tính trẻ con, nào có nửa phần bộ dáng Thần Tiên, đương nhiên cũng càng không giống như là quan viên, cùng người buôn bán nhỏ tầm thường cũng không giống, đó chính là thư sinh nghèo ngây thơ chán nản đi sao, không, tựa hồ vẫn có chút khác biệt, hắn đã không có dáng vẻ thư sinh, cũng không có cuồng ngạo như danh sĩ phong lưu. Nàng coi như là duyệt người vô số, lại bỗng nhiên phát hiện tìm không được người có thể tương tự với hắn, như là đột nhiên từ dưới lòng đất nhảy ra một người không giống bình thường. Hoặc giả nói là từ trên bầu trời rơi xuống, bị tùy tiện phong làm thi tiên.
Hứa Tiên thản nhiên nói:
- Bất luận phi tặc cũng tốt, Thần Tiên cũng được, đều là không chịu người khác quản thúc, muốn đến đâu thì tới đó.