Câu tiếp theo "sau này còn gặp lại" của Sở Kiếm Hùng chưa nói hết đã bị nghẹn lại trong bụng, tự biết trận này e rằng đã không cứu vãn được nữa. Hắn hung hưng trợn mắt nhìn Hứa Tiên rồi quay người rời đi. Những kẻ chưa chết nằm trên mặt đất cũng rên rỉ đứng lên rời đi, không tên nào dám nhìn Thân Đồ Trượng, trận đánh tối nay chúng thua mà không biết vì sao lại thua, sợ đến mức tim mật sắp vỡ cả ra.
Tiếng động lớn ồn ào vừa mới bắt đầu tràn ngập ngõ hẻm, lại lập tức như bị một bàn tay vô hình khổng lồ đè nén cho ngừng lại, một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Thân Đồ Trượng cười cười nhìn Hứa Tiên, trong tay còn cầm mấy cái hồn phách, quay người nhanh chân rời đi, tiến vào trong ngõ nhỏ đen kịt. Hắn không giết hết đám người kia mà chỉ chọn lấy những tên tội ác tày trời, coi như đây là một cách để bù đắp nhân quả, chẳng qua hắn cũng có suy nghĩ theo kiểu "nợ nhiều không vội", bởi vì trên người hắn dù sao cũng đã nhiễm quá nhiều nhân quả rồi.
Lúc này một chiếc đèn lồng duy nhất vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp chiếu sáng mấy cỗ thi thể trên mặt đất.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Đoạn nhân quả này, hắn đã tiếp nhận giúp ngươi rồi.
Hứa Tiên có chút áy náy nhìn Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta đưa sư tỷ trở về!
Nói xong liền đi qua.
Ngư Huyền Cơ lui ra phía sau một bước nói:
- Đừng, đừng tới đây. Ta tự đi trở về được.
Trên mặt nàng lại có chút bối rối.
Hứa Tiên nhớ tới tràng cảnh vừa rồi càng cảm thấy áy náy, nhưng đêm tối như thế, lại đã trải qua chuyện như vậy. Không tiễn nàng trở về thật sự không thể yên tâm, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích nói:
- Cái này, vừa rồi...
Ngư Huyền Cơ ngắt lời:
- Đừng nói nữa, ngươi đưa lôi phù cho ta.
Vừa nói chuyện nàng vừa nhìn mặt đất.
Hứa Tiên từ trong ngực lấy ra hai tấm lôi phù cho nàng, Ngư Huyền Cơ cầm lấy một góc, sau đó xoay người bỏ đi như chạy trốn. Hứa Tiên nhìn theo bóng lưng thon dài, không biết có phải ảo giác của mình hay không mà cảm thấy vài phần hốt hoảng.
Trong lòng Ngư Huyền Cơ không thể nào bình tĩnh, cũng không chỉ vì tư thế thân mật bên trong hẻm nhỏ, nếu như là người xa lạ thì tiếp xúc đó nàng có thể quên đi ngay, hoàn toàn không để ở trong lòng. Nhưng hiện tại nàng phát hiện mình lại không cách nào quên tình cảnh khi đó. Không đơn thuần là tình cảnh đó mà còn hình ảnh cầm tay dạy Hứa Tiên họa phù, hình ảnh Hứa Tiên nấu cơm cho mình, rất nhiều rất nhiều cùng một chỗ xông lên đầu, đè xuống những hình ảnh này thì nó lại nổi lên.
Nếu như nàng không phải người tu đạo thì chỉ cần nghĩ một hồi sẽ quên đi, nhưng nàng hết lần này tới lần khác lại không thể phục hồi bản tâm. Không thể đối mặt, lại không thể không đối mặt, đây là một chuyện rất bất dắc dĩ. Ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la màu da cam, nàng muốn hỏi một tiếng: hồng trần sâu thẳm này, rốt cục nơi nào mới là nhà.
Ở cửa ra vào đạo quán, Duẩn nhi ngồi ở trên thềm đá ngẩn người, đèn lồng để ở một bên. Ngư Huyền Cơ có chút buồn cười, đi qua gõ nàng đầu một chút, Duẩn nhi mới quệt mồm phục hồi tinh thần lại, kinh hỉ nói:
- Sư phụ!
Ngư Huyền Cơ sờ sờ đầu của nàng nói:
- Chúng ta vào đi thôi!
Nàng nghĩ nghĩ lại nói:
- Vi sư muốn bế quan, ngoại trừ Duẩn nhi cũng không muốn gặp bất kì ai, đặc biệt là Hứa Tiên.
Duẩn nhi vỗ tay cười vui:
- Sư phụ có một mình ta là được rồi, cho sư thúc tức chết.
Ngư Huyền Cơ thấy bộ dáng vui mừng của nàng, trong lòng cười thở dài: tâm ý của ngươi trống trơn như ống trúc, không thể hiểu rõ được những phiền não của đời người, tốt nhất là vĩnh viễn không nên hiểu.
Hiệu suất Yêu tu kém xa không bằng nhân tu, nhưng yêu quái đều là dã thú Tinh Linh, lại không có nhiều tạp niệm, đặc biệt là thực vật tu thành Tinh Linh, trong lòng thanh linh không nhiễm một tia cát bụi. Không giống nhân tu, ngoại trừ thiên địa đại kiếp ra, còn phải trải qua lần lượt khảo nghiệm tâm.
Hứa Tiên dọc theo hẻm nhỏ đi về, trong bóng tối đột nhiên tuôn ra vô số ánh lửa, một đám binh tốt đem Hứa Tiên vây quanh.
- Ta là tú tài học viện Cận Thiên, họ Hứa tên Tiên.
Giáo úy đẩy binh tốt ra, nhận rõ Hứa Tiên thì nói:
- Thì ra là Hứa công tử, ngươi không sao chớ! Đám tặc nhân kia thế nào rồi?
- Ta được dị nhân cứu giúp, đám người kia bị giết mấy cái nằm ở ngõ hẻm Tử Lý ở phía trước, Trương hiệu úy mau chóng đi truy nã a, rồi phái mấy người dẫn ta đi gặp Kim tiên sinh!
Giáo úy quan cứu hoả bận rộn nửa đêm, nổi giận trong bụng, giờ phút này nghe có công lao tới lấy thì mới vui mừng một chút. Hắn hướng Hứa Tiên nói tạ ơn rồi dẫn theo đám người tiến về phía trước, đồng thời sai mấy thân binh dẫn Hứa Tiên đi gặp Kim Vạn Thành.
Mới ra cửa ngõ chỉ thấy Kim Vạn Thành đứng ở bên cạnh mấy hộ vệ mới chết, nhìn người ta nhặt xác họ, sắc mặt hắn tái nhợt, không biết là cảm thương người hay cảm thương vật.
Hứa Tiên đi qua, đem hộp gấm đưa cho hắn nói:
- Kim tiên sinh, đồ vật của ngài.
Kim Vạn Thành miễn cưỡng cười cười với Hứa Tiên, nhưng cũng chẳng thấy vui mừng là mấy:
- Hôm nay là lão phu khinh thường, nguyên lai tưởng rằng là trong thành, ai.
Nói xong thì ngay cả hộp gấm cũng không nhìn mà bỏ ngay vào ngực.
Hứa Tiên nói:
- Ngài nên nhìn lại xem có đúng là đồ của mình không.
Đồ vật giá trị trăm vạn giao tiếp phải cẩn thận một chút, bằng không thì tương lai xảy ra chuyện gì cũng không rõ ràng.
Kim Vạn Thành cười khổ một chút rồi nói:
- Hứa công tử đã có thể Châu về Hợp Phố, còn có thể tham ít đồ này sao?
Hứa Tiên cảm thán nói:
- Nhưng món đồ này là vô số tâm huyết của các công tượng, còn có tính mạng của các huynh đệ này. Cho dù không thì bản thân nó cũng có giá trị trên trăm vạn a.
Ánh mắt Kim Vạn Thành đột nhiên sáng quắc nhìn Hứa Tiên nói:
- Ta nói ra Hứa công tử khả năng không tin, cho rằng lão đầu tử giả nhân giả nghĩa, nhưng ta tình nguyện dùng sáu viên bảo thạch này đổi một cái mạng. Ai, vật là thứ chết, người thì sống ah!
Hứa Tiên sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào, cũng không biết nên tin không nên, chỉ có cười khổ mà thôi. Đã chết chính là chết rồi, ai có thể hoàn sinh nữa đây.
Kim Vạn Thành cũng không giải thích nhiều mà hỏi ngược lại:
- Hứa công tử thực cảm thấy sáu viên Hắc Toản giá trị ba triệu lượng sao?
Hứa Tiên thản nhiên nói:
- Giá trị có lẽ là giá trị, nhưng bán ngay cả một phần mười giá cũng không nổi.