Bạch Trạch vừa nói, vừa lui về phía sau, thẳng đến bên cạnh vách núi, nhảy sâu một cái, đầu nhập thác nước kia bay vút lên trong sương trắng, chỉ để lại dư âm cuồn cuộn, quanh quẩn ở trong núi.
- Uy!
Hứa Tiên đuổi về phía trước vài bước, đi tới cạnh vách núi, cũng đã biến mất trên đỉnh Bạch Trạch.
Hứa Tiên ở lại tại chỗ nhấm nuốt hàm nghĩa trong lời nói. Ngẩng đầu lên, binh sơn mỹ cảnh này bỗng nhiên mất đi mị lực vốn có, hắn bỗng nhiên rất muốn thấy Bạch Tố Trinh.
Hắn lập tức đáp mây bay xuống núi, chợt thấy trong một chỗ u cốc hoang vắng, một người ngồi xếp bằng ở trước thác nước. Cả người đều bị hơi nước thấm ướt, cũng không thèm để ý, nhìn trang phục không giống đệ tử trong thư viện.
Chẳng lẽ là muốn phí hoài bản thân mình? Hứa Tiên tự nhiên không thể ngồi yên không lý đến, cao giọng nói:
- Ngươi đang làm cái gì?
Người nọ quay đầu lại, nhưng là một gã tuấn lãng niên thiếu, mở miệng hỏi:
- Ngươi biết làm thế nào để thác nước chảy ngược sao?
Hứa Tiên dừng bước, nguyên lai không phải phí hoài bản thân mình, mà là đầu óc có vấn đề. Hắn vội vã hướng Bùi Văn Uyên nói lời từ biệt, làm sao có thời giờ bồi người khác nói chuyện phiếm, phất tay nói:
- Ngươi cần Lư Sơn Thăng Long Phách!
Xoay người liền đi.
- Lư Sơn Thăng Long Phách!
Trong mắt thiếu niên sáng ngời, rơi vào trong trầm tư.
Hứa Tiên trở lại Bạch Lộc Thư Viện, hướng Bùi Văn Uyên cáo biệt, lại không một ai hỏi hắn vì sao một mình trở lại, hình như hoàn toàn quên đi bạch y thư sinh kia.
Khi Hứa Tiên xuống núi, quay đầu lại đã thấy bạch y thư sinh kia đứng ở trong đoàn người, đang hướng về phía hắn mỉm cười vẫy tay. Hắn cũng không cười lại thế nào, quay đầu thấy bên cạnh sơn đạo một tảng đá lớn bám đầy rêu xanh, lấy ngón tay thay bút, ở trên mặt sách viết một bài thơ:
- Nhật chiếu hương lô sinh tử yên, diêu khan bộc bố quải tiền xuyên. Phi lưu trực há tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên.
Sách bày chữ thiên, khoa tay múa chân liên tục lại viết ba chữ "Lý Thái Bạch".
Sau đó mới hoàn toàn tự ngộ, thế giới phương này, cũng không phải Lý Thái Bạch người này, mà chỉ có một Hứa Tiên. Bất quá vô luận xuất từ tay người phương nào, bài thơ thiên cổ có một không hai này, nếu không thể truyền lưu hậu thế, để trên lưng tiểu bằng hữu tương lai, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Vì vậy không hề dừng lại, chuyển qua một mảnh thanh tùng, đã Đằng Vân Giá Vụ đi.
Đám thư sinh Bạch Lộc thư viện bao vây lại, nhìn thấy trên rêu xanh lưu lại câu thơ, không khỏi nhìn nhau than, tên thi tiên, quả nhiên không giả. Thế nhưng đối với Lý Thái Bạch ba chữ này, đều có chút mạc danh kỳ diệu.
Bùi Văn Uyên cười nói:
- Thi nhân Lư Sơn mà được này, Lư Sơn cũng sẽ bởi vậy từ thơ hiện ra. Quả nhiên không có mời không hắn một lần!
Sau đó sai người theo chữ viết trên rêu xanh, điêu khắc trên tảng đá, đã truyền lưu hậu thế.
Chỉ có Bạch Trạch mới biết, đây là Hứa Tiên lưu cho hắn lễ tạ ơn. Nhìn phía trời cao ở ngoài, đoá thải vân kia dần dần đi xa. Trong lòng cũng suy nghĩ vài lời bình luận mà Nam Cực Tiên Ông lưu lại kia.
Tất cả nhân duyên tế hội, thực sẽ cùng xuất hiện ở trên người hăn sao?
- Sao ngươi có thể như vậy, sao ngươi có thể như vậy?
Trong mắt Tam Thánh Mẫu rưng rưng, tựa như có thâm cừu đại hận túm áo Lạc Thần lung lay.
Lạc Thần có chút lao lực uống một ngụm trà, đối với ba người Ngư Nhi bên cạnh bàn nói:
- Ta ở đây có khỏe không, có muốn ở lại thêm vài ngày hay không?
Yến Tử nhanh chóng lắc đầu, Tiết Bích chỉ chỉ Tam Thánh Mẫu nói:
- Ngươi sẽ không muốn nói chút gì đó sao?
Nhóm bốn người các nàng ra khỏi Hoa Sơn, lập tức phải đi truy tra ngọn nguồn sự tình, phí một phen công phu mới ở trong Lạc Thủy tìm được Lạc Thần, một phen đối chất với nhau, đã giải ra được hiểu lầm trong đó. Lại thêm những người có liên quan rưng rưng lên án, Lạc Thần mới xem như miễn cưỡng thừa nhận là chính mình đã sai.
Ở trong lay động kịch liệt, Lạc Thần buông chén trà xuống, mỉm cười nói:
- Ta sẽ tuyên bố xin lỗi thanh minh.
- Cứ như vậy?
Tam Thánh Mẫu rống giận, không ngừng muốn nắm chặt cổ áo của Lạc Thần, còn muốn bóp cổ của nàng.
- Không phải chứ?
Lạc Thần xoè tay ra, lại ở trước Tam Thánh Mẫu phát tác, đem nàng ôn nhu ôm vào trong lòng, khẽ vuốt phía sau lưng nàng:
- Được rồi, được rồi, là tỷ tỷ không tốt. Trong khoảng thời gian này cũng thực sự là khổ cực cho ngươi. Nghỉ ngơi một chút cho khoẻ đi!
Tam Thánh Mẫu thần tình mềm yếu, ở trong ngữ điệu dịu dàng thắm thiết đó, hầu như muốn gật đầu đáp ứng, lại mạnh mẽ phản ứng đẩy nàng ra:
- Đừng nghĩ cứ như vậy mà đánh lừa qua được!
Ngư Nhi ngồi xếp bằng ở trên ghế đá dài, hai tay nắm lấy mắt cá chân:
- Ngươi hẳn là nhận thức chân đạo, áy náy mới đúng!
- Ngư Nhi muội muội, lẽ nào ta còn chưa đủ chăm chú sao?
Lạc Thần không có lòng cười đùa, lại nhàn nhã nâng chung trà lên.
Ngư Nhi có chút tức giận trừng mắt với Lạc Thần.
- A, trong trà sao lại có sâu!
Lạc Thần kinh hô một tiếng, đem chén trà ném đi, lại nghĩ đến chính mình đã uống nửa chén, sắc mặt lập tức biến đổi.
- Cái này gọi là báo ứng!
Tam Thánh Mẫu rốt cục thở ra một ngụm ác khí. Cùng Tiết Bích nhìn nhau cười Yến Tử ngẩng đầu lên bắt lấy con sâu kia.
- A! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lạc Thần bỗng nhiên lại kinh hô một tiếng.
Yến Tử nói:
- Lại có sâu?
- Bọn họ hình như, bắt được.
Hứa Tiên đem ánh mắt nhìn quét một vòng, chậm rãi nói.
Trong bụng núi Hoa Sơn, Khiếu Thiên khuyển nhàn nhã đi chơi nằm ở trên bãi đá nguyên bản giam giữ Tam Thánh Mẫu, vểnh chân bắt chéo nhau, tập trung tinh thần nắm Hoa Sơn thần ấn. Ngay cả một bóng người xuất hiện ở trước cửa, cũng không hề phát hiện. Dương Tiễn mặt không biểu tình, vỗ vỗ vai Khiếu Thiên khuyển, giữa trán con mắt thứ ba đã mở, bao hàm tức giận như dung nham hỏa sơn.
- Đừng làm phiền ta!
Khiếu Thiên khuyển mở tay Nhị Lang thần ra, chẳng thèm quay người lại.
Con mắt thứ ba của Dương Tiễn càng trợn lớn hơn nữa, đưa tay lại một lần nữa giơ lên, nắm chặt thành quyền, sau đó lấy thế lôi đình vạn quân đánh xuống.
- Ầm!
Đám Thảo Đầu Thần ở ngoài sơn động, mặt mũi bầm dập nằm ngã trên đất, cảm thấy dưới thân truyền đến rung động, hai mặt nhìn nhau:
- Nhị gia lần này là tức giận thật!
Nguyên bản bãi đá cao vót đã triệt để sụp xuống, biến thành một không động, Khiếu Thiên khuyển từ trong động bò đi ra, rít gào nói:
- Ngươi làm cái gì?
Trên người tản mát ra khí hung bạo vô tận, thần sắc dữ tợn như lang. Trong miệng lang thổ ra hắc quang dạng sợi.
- Dương Thiền đâu?
- Ở trên bãi đá, ôi chao, bãi đá đâu rồi?
Khiếu Thiên khuyển bừng tỉnh đại ngộ, "a" một tiếng, nhìn Dương Tiễn sắc mặt càng ngày càng khó coi, biểu tình lại trở nên trung hậu, sờ sờ cái u trên đầu, chột dạ nói:
- Hà tất như vậy? Quân tử động khẩu bất động thủ, ta đem ànng tìm trở lại không phải là được sao?
- Còn không mau đi tìm!
Dương Tiễn cắn răng nói.
- Được được, hiện tại liền đi! Chờ ta nói nốt câu này!
Khiếu Thiên khuyển vừa đáp ứng, vừa cúi đầu nhìn thần ấn đang phát sáng.
Bạch Trạch vừa nói, vừa lui về phía sau, thẳng đến bên cạnh vách núi, nhảy sâu một cái, đầu nhập thác nước kia bay vút lên trong sương trắng, chỉ để lại dư âm cuồn cuộn, quanh quẩn ở trong núi.
- Uy!
Hứa Tiên đuổi về phía trước vài bước, đi tới cạnh vách núi, cũng đã biến mất trên đỉnh Bạch Trạch.
Hứa Tiên ở lại tại chỗ nhấm nuốt hàm nghĩa trong lời nói. Ngẩng đầu lên, binh sơn mỹ cảnh này bỗng nhiên mất đi mị lực vốn có, hắn bỗng nhiên rất muốn thấy Bạch Tố Trinh.
Hắn lập tức đáp mây bay xuống núi, chợt thấy trong một chỗ u cốc hoang vắng, một người ngồi xếp bằng ở trước thác nước. Cả người đều bị hơi nước thấm ướt, cũng không thèm để ý, nhìn trang phục không giống đệ tử trong thư viện.
Chẳng lẽ là muốn phí hoài bản thân mình? Hứa Tiên tự nhiên không thể ngồi yên không lý đến, cao giọng nói:
- Ngươi đang làm cái gì?
Người nọ quay đầu lại, nhưng là một gã tuấn lãng niên thiếu, mở miệng hỏi:
- Ngươi biết làm thế nào để thác nước chảy ngược sao?
Hứa Tiên dừng bước, nguyên lai không phải phí hoài bản thân mình, mà là đầu óc có vấn đề. Hắn vội vã hướng Bùi Văn Uyên nói lời từ biệt, làm sao có thời giờ bồi người khác nói chuyện phiếm, phất tay nói:
- Ngươi cần Lư Sơn Thăng Long Phách!
Xoay người liền đi.
- Lư Sơn Thăng Long Phách!
Trong mắt thiếu niên sáng ngời, rơi vào trong trầm tư.
Hứa Tiên trở lại Bạch Lộc Thư Viện, hướng Bùi Văn Uyên cáo biệt, lại không một ai hỏi hắn vì sao một mình trở lại, hình như hoàn toàn quên đi bạch y thư sinh kia.
Khi Hứa Tiên xuống núi, quay đầu lại đã thấy bạch y thư sinh kia đứng ở trong đoàn người, đang hướng về phía hắn mỉm cười vẫy tay. Hắn cũng không cười lại thế nào, quay đầu thấy bên cạnh sơn đạo một tảng đá lớn bám đầy rêu xanh, lấy ngón tay thay bút, ở trên mặt sách viết một bài thơ:
- Nhật chiếu hương lô sinh tử yên, diêu khan bộc bố quải tiền xuyên. Phi lưu trực há tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên.
Sách bày chữ thiên, khoa tay múa chân liên tục lại viết ba chữ "Lý Thái Bạch".
Sau đó mới hoàn toàn tự ngộ, thế giới phương này, cũng không phải Lý Thái Bạch người này, mà chỉ có một Hứa Tiên. Bất quá vô luận xuất từ tay người phương nào, bài thơ thiên cổ có một không hai này, nếu không thể truyền lưu hậu thế, để trên lưng tiểu bằng hữu tương lai, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Vì vậy không hề dừng lại, chuyển qua một mảnh thanh tùng, đã Đằng Vân Giá Vụ đi.
Đám thư sinh Bạch Lộc thư viện bao vây lại, nhìn thấy trên rêu xanh lưu lại câu thơ, không khỏi nhìn nhau than, tên thi tiên, quả nhiên không giả. Thế nhưng đối với Lý Thái Bạch ba chữ này, đều có chút mạc danh kỳ diệu.
Bùi Văn Uyên cười nói:
- Thi nhân Lư Sơn mà được này, Lư Sơn cũng sẽ bởi vậy từ thơ hiện ra. Quả nhiên không có mời không hắn một lần!
Sau đó sai người theo chữ viết trên rêu xanh, điêu khắc trên tảng đá, đã truyền lưu hậu thế.
Chỉ có Bạch Trạch mới biết, đây là Hứa Tiên lưu cho hắn lễ tạ ơn. Nhìn phía trời cao ở ngoài, đoá thải vân kia dần dần đi xa. Trong lòng cũng suy nghĩ vài lời bình luận mà Nam Cực Tiên Ông lưu lại kia.
Tất cả nhân duyên tế hội, thực sẽ cùng xuất hiện ở trên người hăn sao?
- Sao ngươi có thể như vậy, sao ngươi có thể như vậy?
Trong mắt Tam Thánh Mẫu rưng rưng, tựa như có thâm cừu đại hận túm áo Lạc Thần lung lay.
Lạc Thần có chút lao lực uống một ngụm trà, đối với ba người Ngư Nhi bên cạnh bàn nói:
- Ta ở đây có khỏe không, có muốn ở lại thêm vài ngày hay không?
Yến Tử nhanh chóng lắc đầu, Tiết Bích chỉ chỉ Tam Thánh Mẫu nói:
- Ngươi sẽ không muốn nói chút gì đó sao?
Nhóm bốn người các nàng ra khỏi Hoa Sơn, lập tức phải đi truy tra ngọn nguồn sự tình, phí một phen công phu mới ở trong Lạc Thủy tìm được Lạc Thần, một phen đối chất với nhau, đã giải ra được hiểu lầm trong đó. Lại thêm những người có liên quan rưng rưng lên án, Lạc Thần mới xem như miễn cưỡng thừa nhận là chính mình đã sai.
Ở trong lay động kịch liệt, Lạc Thần buông chén trà xuống, mỉm cười nói:
- Ta sẽ tuyên bố xin lỗi thanh minh.
- Cứ như vậy?
Tam Thánh Mẫu rống giận, không ngừng muốn nắm chặt cổ áo của Lạc Thần, còn muốn bóp cổ của nàng.
- Không phải chứ?
Lạc Thần xoè tay ra, lại ở trước Tam Thánh Mẫu phát tác, đem nàng ôn nhu ôm vào trong lòng, khẽ vuốt phía sau lưng nàng:
- Được rồi, được rồi, là tỷ tỷ không tốt. Trong khoảng thời gian này cũng thực sự là khổ cực cho ngươi. Nghỉ ngơi một chút cho khoẻ đi!
Tam Thánh Mẫu thần tình mềm yếu, ở trong ngữ điệu dịu dàng thắm thiết đó, hầu như muốn gật đầu đáp ứng, lại mạnh mẽ phản ứng đẩy nàng ra:
- Đừng nghĩ cứ như vậy mà đánh lừa qua được!
Ngư Nhi ngồi xếp bằng ở trên ghế đá dài, hai tay nắm lấy mắt cá chân:
- Ngươi hẳn là nhận thức chân đạo, áy náy mới đúng!
- Ngư Nhi muội muội, lẽ nào ta còn chưa đủ chăm chú sao?
Lạc Thần không có lòng cười đùa, lại nhàn nhã nâng chung trà lên.
Ngư Nhi có chút tức giận trừng mắt với Lạc Thần.
- A, trong trà sao lại có sâu!
Lạc Thần kinh hô một tiếng, đem chén trà ném đi, lại nghĩ đến chính mình đã uống nửa chén, sắc mặt lập tức biến đổi.
- Cái này gọi là báo ứng!
Tam Thánh Mẫu rốt cục thở ra một ngụm ác khí. Cùng Tiết Bích nhìn nhau cười Yến Tử ngẩng đầu lên bắt lấy con sâu kia.
- A! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lạc Thần bỗng nhiên lại kinh hô một tiếng.
Yến Tử nói:
- Lại có sâu?
- Bọn họ hình như, bắt được.
Hứa Tiên đem ánh mắt nhìn quét một vòng, chậm rãi nói.
Trong bụng núi Hoa Sơn, Khiếu Thiên khuyển nhàn nhã đi chơi nằm ở trên bãi đá nguyên bản giam giữ Tam Thánh Mẫu, vểnh chân bắt chéo nhau, tập trung tinh thần nắm Hoa Sơn thần ấn. Ngay cả một bóng người xuất hiện ở trước cửa, cũng không hề phát hiện. Dương Tiễn mặt không biểu tình, vỗ vỗ vai Khiếu Thiên khuyển, giữa trán con mắt thứ ba đã mở, bao hàm tức giận như dung nham hỏa sơn.
- Đừng làm phiền ta!
Khiếu Thiên khuyển mở tay Nhị Lang thần ra, chẳng thèm quay người lại.
Con mắt thứ ba của Dương Tiễn càng trợn lớn hơn nữa, đưa tay lại một lần nữa giơ lên, nắm chặt thành quyền, sau đó lấy thế lôi đình vạn quân đánh xuống.
- Ầm!
Đám Thảo Đầu Thần ở ngoài sơn động, mặt mũi bầm dập nằm ngã trên đất, cảm thấy dưới thân truyền đến rung động, hai mặt nhìn nhau:
- Nhị gia lần này là tức giận thật!
Nguyên bản bãi đá cao vót đã triệt để sụp xuống, biến thành một không động, Khiếu Thiên khuyển từ trong động bò đi ra, rít gào nói:
- Ngươi làm cái gì?
Trên người tản mát ra khí hung bạo vô tận, thần sắc dữ tợn như lang. Trong miệng lang thổ ra hắc quang dạng sợi.
- Dương Thiền đâu?
- Ở trên bãi đá, ôi chao, bãi đá đâu rồi?
Khiếu Thiên khuyển bừng tỉnh đại ngộ, "a" một tiếng, nhìn Dương Tiễn sắc mặt càng ngày càng khó coi, biểu tình lại trở nên trung hậu, sờ sờ cái u trên đầu, chột dạ nói:
- Hà tất như vậy? Quân tử động khẩu bất động thủ, ta đem ànng tìm trở lại không phải là được sao?
- Còn không mau đi tìm!
Dương Tiễn cắn răng nói.
- Được được, hiện tại liền đi! Chờ ta nói nốt câu này!
Khiếu Thiên khuyển vừa đáp ứng, vừa cúi đầu nhìn thần ấn đang phát sáng.