- Mà lực lượng của mũi tên này lại dẫn dần chuyển yếu. Ta lo lắng nó vạn nhất tỉnh lại, ở trong Công Đức Ngọc Bài làm xằng làm bậy, chẳng phải là hỏng bét, vẫn là nghĩ biện pháp triệt để tiêu diệt nó là được.
Bạch Tố Trinh cân nhắc chốc lát rồi nói:
- Cũng tốt.
- Ngươi không thể giết ta!
Xà mẫu chợt mở hai tròng mắt ra.
Đem Hứa Tiên hù dọa giật mình, vội vã chắn ở trước người Trang Huệ Quân, Thanh Loan đã rút kiếm ra, lại đem Xà thần kia cũng không công kích hoặc chạy trốn, mà là nói:
- Yên tâm đi, ta đã không động đậy được.
Nguyên lai trải qua thời gian hơn nghìn năm, lực lượng trên mũi tên của Hậu Nghệ đã phi thường bạc nhược. Mới vừa rồi một kích kia của Bạch Tố Trinh chỉ là hạn chế hành động của nó, cũng không khiến nó mất đi ý thức, mà chỉ là giả chết. Nghe Hứa Tiên nói như vậy, liền cũng không lại giả bộ tiếp nữa.
Hứa Tiên thầm nghĩ nguy hiểm thật Long Hổ Kim Đan, Hoàng Lương Nhưỡng còn có rất nhiều pháp khí đều ở trong Công Đức Ngọc Bài, nếu là hơi sơ sẩy, chẳng phải là đều tiện nghi cho thằng nhãi này.
- Ngươi là ai? Ta vì sao không thể giết ngươi?
- Ngươi không cần quản ta là ai, chỉ cần biết rằng ta có thể mang ngươi đi tìm được bội kiếm của Hậu Nghệ. Thanh kiếm đó đã được Hậu Nghệ đeo nhiều năm, lại nhiễm máu của vô số Thiên Thần. Đúng là một thanh tuyệt thế thần binh, ngươi chẳng lẽ không muốn sao?
Xà thần nhắc tới Hậu Nghệ, nhưng vẫn là bộ dáng phẫn hận kiêng kỵ lẫn lộn kia.
Hứa Tiên nghe tim đập thình thịch:
- Bội kiếm của Hậu Nghệ ở nơi nào?
- Ta sẽ không nói cho ngươi, nhưng nếu ngươi đáp ứng sẽ thả ta ra, ta có thể mang ngươi đi lấy!
Trong mắt Xà thần chớp động quang mang giả dối này.
Hứa Tiên nói:
- Nhưng ta càng muốn tiêu diệt ngươi hơn.
Xà thần nói:
- Vậy ngươi muốn triệt để tiêu diệt ta sao? Ta có thể nói cho ngươi, thanh kiếm đó ở ngay trong thân thể của ta, ngươi có dám để ta khôi phục nguyên trạng, chúng ta lại chém giết một hồi. Nếu là ngươi thắng, kiếm liền cho ngươi. Bằng không ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ tìm được.
Trong ánh mắt của Xà thần chớp động quang mang giả dối, phảng phất như liệu định được Hứa Tiên sẽ đáp ứng nó.
Hứa Tiên suy nghĩ một chút, cảm thấy thần kiếm của Hậu Nghệ đối với bản thân vẫn rất là có sức hấp dẫn. Nhưng lại không muốn đơn giản buông tha Xà thần, mà Độc Tâm Thuật đối với đối thủ cấp bậc như vậy lại không có tác dụng gì. Trong lòng khẽ động một cái, lại lấy ra Âm Dương kính, chiếu về Xà thần một cái, Xà thần không tự chủ được nói:
- Thần kiếm ở...
Hứa Tiên mỉm cười, quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của hắn. Sau khi Âm Dương kính dung hợp Chiếu Tâm Kính, còn bảo tồn công năng của Chiếu Tâm Kính này, cũng tăng mạnh năng lực của hắn. Tác dụng của Chiếu Tâm Kính không chỉ là làm cho người ta thẳng thắn tội nghiệt đơn giản như vậy, chí ít Xà thần này ăn thịt người không có bất cứ cảm giác giác tội ác gì, mà là khiến nó phơi bày tư mật trong lòng. Bạn đang đọc chuyện tại
Nhưng kế tiếp vô luận Hứa Tiên làm sao lấy cái gương chiếu nó, nó chỉ là chăm chú nhắm mắt và miệng lại, không chịu thổ lộ một chữ nào nữa.
Trong lòng Hứa Tiên có chút tiếc nuối, nếu như có Âm Dương kính hoàn chỉnh ở đây, thì nhất định có thể để gia hỏa này khai thật. Mà trải qua một phen sử dụng, lúc này quang hoa trên kính đã càng trở nên ảm đạm, không được bổ sung linh lực thì không thể sử dụng tiếp được. Xà thần mở mắt ra, có chút kiêng kỵ nhìn cái gương trong tay Hứa Tiên một cái:
- Bất cứ pháp thuật gì đối với ta đều là vô dụng, muốn biết thần kiếm ở đâu, chỉ có cùng ta làm giao dịch. Lẽ nào ngươi lại sợ hãi, sợ ta khôi phục nguyên thân sẽ đánh không lại ta?
Hứa Tiên bĩu môi một cái:
- Ta sợ chết!
Bỗng nhiên giơ tay ở trên đầu rắn liên tiếp hạ mấy trăm đạo phù chú, đem ý thức của Xà thần này triệt để phong bế lại.
Thanh Loan nói:
- Ca, ngươi không định lấy thần kiếm kia sao?
Làm một Kiếm Tiên, nàng đối với Thượng Cổ thần kiếm này rất là chờ mong.
Hứa Tiên nói:
- Đương nhiên muốn lấy, bất quá không phải lúc này.
Tuy rằng đánh dã quái là một chuyện rất sảng khoái, nhưng nếu là đánh quái không được, lại bị quái đánh, vậy thì khó chịu rồi.
Xà thần này dám đưa ra giao dịch như vậy, hiển nhiên là có chút chuẩn bị thậm chí là bẫy rập. Hắn cũng không muốn ngốc ngếch hồ đồ xông loạn vào. Ừm, muốn làm chuyện tốt này, chí ít cũng phải chờ tới sau khi vượt qua thiên kiếp lại nói tiếp.
Liền lại đem Xà thần ném vào trong Công Đức Ngọc Bài, cũng không sợ bất cẩn sơ ý, dùng Thủy Hồn Thuật thao túng Bạch Tuộc Quái kia mở rộng tám cái xúc tua thật dài, đem đầu rắn này gắt gao quấn quanh từng vòng. Lúc nào cũng hấp thụ linh lực, đề phòng nó khôi phục tri giác, cho dù là khôi phục hắn cũng có thể lập tức biết được.
Trong lòng Trang Huệ Quân kinh đào hãi lãng, tuy biết Hứa Tiên có rất nhiều huyền dị, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Chính mình ở lại chỗ này có thể cũng không an bình như ban đầu tưởng tượng vậy.
Hứa Tiên tự trở lại gia tăng tu luyện, để mau chóng vượt qua thiên kiếp, thuận tiện đi Đông Doanh lấy kiếm.
Sự vật trong huyện vẫn là toàn bộ giao cho Vân Yên xử trí, trong bất tri bất giác, mấy ngày đã trôi qua.
Mắt thấy đã là lúc hoàng hôn, mặt trời chiều dần hạ xuống, vốn nên là thời khắc lê dân bách tính bận rộn cả một ngày, trở về nhà an giấc.
Nhưng trên dưới tường thành, có tiếng hô giết chấn động vân tiêu. Từng đội binh sĩ di nhân đón tên bắn đá lăn, dũng mãnh không sợ chết, đạp thang mây nhằm phía đầu tường, trên mặt vẻ hung mãnh dữ tợn khiến thủ vệ đầu thành kinh hãi run sợ.
Đại tướng trên thành tự mình cầm kiếm đốc chiến, tự nhiên không ai dám lui về phía sau một bước, không tiếc đem gần nửa dân cư trong thành tháo dỡ, lấy đá, gỗ xếp đầy tường thành, không ngừng ném xuống ngăn cản.
Đông đảo huyết sắc ma đầu bay lượn ở trên không trung chiến trường, hân hoan vui mừng hút lấy cổ sát phạt chi khí này, đồng thời đem càng nhiều sát lục chi khí chú nhập lòng người, khiến trận chiến này càng trở nên kịch liệt.
Bất quá tường thành rất cao, lại chiếm hùng quan, địa thế hiểm yếu, quả thực là một người giữ ải, vạn người khó qua. Binh sĩ di nhân tuy rằng dũng mãnh, lại khó có thể công lên đầu thành, chỉ là chịu chết uổng công.
Đầu thành đại tướng đang tự cười lạnh, bỗng nhiên nghe được một trận thanh âm kỳ dị ông ông:
- Đây là thanh âm gì?
Trong thiên địa bỗng nhiên tối đi một chút, có một đoàn hắc vụ phô thiên cái địa hướng phía đầu thành bao phủ qua.
Thân binh bên cạnh tướng quân chính là di nhân, liền kêu lên:
- Đây là trùng mẫu trùng tử, đại nhân chạy mau.
- Cái gì?
Ở một đầu khác của chiến trường, một nữ tử khoác áo choàng, đang cầm một cây sáo cúi đầu thổi, trên bầu trời hàng tỉ phi trùng tụ hội thành hắc vụ, tiếng vỗ cánh rung động bao phủ cả tiếng kêu giết trên chiến trường, lại không lấn át được tiếng sáo yếu ớt. Theo âm điệu cao thấp phập phồng, lúc tụ lúc tán, hóa thành một gương mặt ma quỷ thật lớn, hướng về tường thành gặm xuống.
- Mà lực lượng của mũi tên này lại dẫn dần chuyển yếu. Ta lo lắng nó vạn nhất tỉnh lại, ở trong Công Đức Ngọc Bài làm xằng làm bậy, chẳng phải là hỏng bét, vẫn là nghĩ biện pháp triệt để tiêu diệt nó là được.
Bạch Tố Trinh cân nhắc chốc lát rồi nói:
- Cũng tốt.
- Ngươi không thể giết ta!
Xà mẫu chợt mở hai tròng mắt ra.
Đem Hứa Tiên hù dọa giật mình, vội vã chắn ở trước người Trang Huệ Quân, Thanh Loan đã rút kiếm ra, lại đem Xà thần kia cũng không công kích hoặc chạy trốn, mà là nói:
- Yên tâm đi, ta đã không động đậy được.
Nguyên lai trải qua thời gian hơn nghìn năm, lực lượng trên mũi tên của Hậu Nghệ đã phi thường bạc nhược. Mới vừa rồi một kích kia của Bạch Tố Trinh chỉ là hạn chế hành động của nó, cũng không khiến nó mất đi ý thức, mà chỉ là giả chết. Nghe Hứa Tiên nói như vậy, liền cũng không lại giả bộ tiếp nữa.
Hứa Tiên thầm nghĩ nguy hiểm thật Long Hổ Kim Đan, Hoàng Lương Nhưỡng còn có rất nhiều pháp khí đều ở trong Công Đức Ngọc Bài, nếu là hơi sơ sẩy, chẳng phải là đều tiện nghi cho thằng nhãi này.
- Ngươi là ai? Ta vì sao không thể giết ngươi?
- Ngươi không cần quản ta là ai, chỉ cần biết rằng ta có thể mang ngươi đi tìm được bội kiếm của Hậu Nghệ. Thanh kiếm đó đã được Hậu Nghệ đeo nhiều năm, lại nhiễm máu của vô số Thiên Thần. Đúng là một thanh tuyệt thế thần binh, ngươi chẳng lẽ không muốn sao?
Xà thần nhắc tới Hậu Nghệ, nhưng vẫn là bộ dáng phẫn hận kiêng kỵ lẫn lộn kia.
Hứa Tiên nghe tim đập thình thịch:
- Bội kiếm của Hậu Nghệ ở nơi nào?
- Ta sẽ không nói cho ngươi, nhưng nếu ngươi đáp ứng sẽ thả ta ra, ta có thể mang ngươi đi lấy!
Trong mắt Xà thần chớp động quang mang giả dối này.
Hứa Tiên nói:
- Nhưng ta càng muốn tiêu diệt ngươi hơn.
Xà thần nói:
- Vậy ngươi muốn triệt để tiêu diệt ta sao? Ta có thể nói cho ngươi, thanh kiếm đó ở ngay trong thân thể của ta, ngươi có dám để ta khôi phục nguyên trạng, chúng ta lại chém giết một hồi. Nếu là ngươi thắng, kiếm liền cho ngươi. Bằng không ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ tìm được.
Trong ánh mắt của Xà thần chớp động quang mang giả dối, phảng phất như liệu định được Hứa Tiên sẽ đáp ứng nó.
Hứa Tiên suy nghĩ một chút, cảm thấy thần kiếm của Hậu Nghệ đối với bản thân vẫn rất là có sức hấp dẫn. Nhưng lại không muốn đơn giản buông tha Xà thần, mà Độc Tâm Thuật đối với đối thủ cấp bậc như vậy lại không có tác dụng gì. Trong lòng khẽ động một cái, lại lấy ra Âm Dương kính, chiếu về Xà thần một cái, Xà thần không tự chủ được nói:
- Thần kiếm ở...
Hứa Tiên mỉm cười, quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của hắn. Sau khi Âm Dương kính dung hợp Chiếu Tâm Kính, còn bảo tồn công năng của Chiếu Tâm Kính này, cũng tăng mạnh năng lực của hắn. Tác dụng của Chiếu Tâm Kính không chỉ là làm cho người ta thẳng thắn tội nghiệt đơn giản như vậy, chí ít Xà thần này ăn thịt người không có bất cứ cảm giác giác tội ác gì, mà là khiến nó phơi bày tư mật trong lòng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Nhưng kế tiếp vô luận Hứa Tiên làm sao lấy cái gương chiếu nó, nó chỉ là chăm chú nhắm mắt và miệng lại, không chịu thổ lộ một chữ nào nữa.
Trong lòng Hứa Tiên có chút tiếc nuối, nếu như có Âm Dương kính hoàn chỉnh ở đây, thì nhất định có thể để gia hỏa này khai thật. Mà trải qua một phen sử dụng, lúc này quang hoa trên kính đã càng trở nên ảm đạm, không được bổ sung linh lực thì không thể sử dụng tiếp được. Xà thần mở mắt ra, có chút kiêng kỵ nhìn cái gương trong tay Hứa Tiên một cái:
- Bất cứ pháp thuật gì đối với ta đều là vô dụng, muốn biết thần kiếm ở đâu, chỉ có cùng ta làm giao dịch. Lẽ nào ngươi lại sợ hãi, sợ ta khôi phục nguyên thân sẽ đánh không lại ta?
Hứa Tiên bĩu môi một cái:
- Ta sợ chết!
Bỗng nhiên giơ tay ở trên đầu rắn liên tiếp hạ mấy trăm đạo phù chú, đem ý thức của Xà thần này triệt để phong bế lại.
Thanh Loan nói:
- Ca, ngươi không định lấy thần kiếm kia sao?
Làm một Kiếm Tiên, nàng đối với Thượng Cổ thần kiếm này rất là chờ mong.
Hứa Tiên nói:
- Đương nhiên muốn lấy, bất quá không phải lúc này.
Tuy rằng đánh dã quái là một chuyện rất sảng khoái, nhưng nếu là đánh quái không được, lại bị quái đánh, vậy thì khó chịu rồi.
Xà thần này dám đưa ra giao dịch như vậy, hiển nhiên là có chút chuẩn bị thậm chí là bẫy rập. Hắn cũng không muốn ngốc ngếch hồ đồ xông loạn vào. Ừm, muốn làm chuyện tốt này, chí ít cũng phải chờ tới sau khi vượt qua thiên kiếp lại nói tiếp.
Liền lại đem Xà thần ném vào trong Công Đức Ngọc Bài, cũng không sợ bất cẩn sơ ý, dùng Thủy Hồn Thuật thao túng Bạch Tuộc Quái kia mở rộng tám cái xúc tua thật dài, đem đầu rắn này gắt gao quấn quanh từng vòng. Lúc nào cũng hấp thụ linh lực, đề phòng nó khôi phục tri giác, cho dù là khôi phục hắn cũng có thể lập tức biết được.
Trong lòng Trang Huệ Quân kinh đào hãi lãng, tuy biết Hứa Tiên có rất nhiều huyền dị, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Chính mình ở lại chỗ này có thể cũng không an bình như ban đầu tưởng tượng vậy.
Hứa Tiên tự trở lại gia tăng tu luyện, để mau chóng vượt qua thiên kiếp, thuận tiện đi Đông Doanh lấy kiếm.
Sự vật trong huyện vẫn là toàn bộ giao cho Vân Yên xử trí, trong bất tri bất giác, mấy ngày đã trôi qua.
Mắt thấy đã là lúc hoàng hôn, mặt trời chiều dần hạ xuống, vốn nên là thời khắc lê dân bách tính bận rộn cả một ngày, trở về nhà an giấc.
Nhưng trên dưới tường thành, có tiếng hô giết chấn động vân tiêu. Từng đội binh sĩ di nhân đón tên bắn đá lăn, dũng mãnh không sợ chết, đạp thang mây nhằm phía đầu tường, trên mặt vẻ hung mãnh dữ tợn khiến thủ vệ đầu thành kinh hãi run sợ.
Đại tướng trên thành tự mình cầm kiếm đốc chiến, tự nhiên không ai dám lui về phía sau một bước, không tiếc đem gần nửa dân cư trong thành tháo dỡ, lấy đá, gỗ xếp đầy tường thành, không ngừng ném xuống ngăn cản.
Đông đảo huyết sắc ma đầu bay lượn ở trên không trung chiến trường, hân hoan vui mừng hút lấy cổ sát phạt chi khí này, đồng thời đem càng nhiều sát lục chi khí chú nhập lòng người, khiến trận chiến này càng trở nên kịch liệt.
Bất quá tường thành rất cao, lại chiếm hùng quan, địa thế hiểm yếu, quả thực là một người giữ ải, vạn người khó qua. Binh sĩ di nhân tuy rằng dũng mãnh, lại khó có thể công lên đầu thành, chỉ là chịu chết uổng công.
Đầu thành đại tướng đang tự cười lạnh, bỗng nhiên nghe được một trận thanh âm kỳ dị ông ông:
- Đây là thanh âm gì?
Trong thiên địa bỗng nhiên tối đi một chút, có một đoàn hắc vụ phô thiên cái địa hướng phía đầu thành bao phủ qua.
Thân binh bên cạnh tướng quân chính là di nhân, liền kêu lên:
- Đây là trùng mẫu trùng tử, đại nhân chạy mau.
- Cái gì?
Ở một đầu khác của chiến trường, một nữ tử khoác áo choàng, đang cầm một cây sáo cúi đầu thổi, trên bầu trời hàng tỉ phi trùng tụ hội thành hắc vụ, tiếng vỗ cánh rung động bao phủ cả tiếng kêu giết trên chiến trường, lại không lấn át được tiếng sáo yếu ớt. Theo âm điệu cao thấp phập phồng, lúc tụ lúc tán, hóa thành một gương mặt ma quỷ thật lớn, hướng về tường thành gặm xuống.