Đơn thủ của Bạch Tố Trinh nắm lấy cổ Phan Ngọc, đem nàng nhấc lên, từng chữ một nói ra:
- Ngươi là muốn cho ta chết đi sao?
Phan Ngọc cố gắng cào lên tay của nàng, lại không chút nào tỏ ra yếu kém nói:
- Đúng.
Hai mắt nhìn chằm chằm hai tròng mắt của Bạch Tố Trinh, phảng phất như u ám hoàn toàn không sợ hãi có thể làm cho Thần Ma sợ hãi.
Bạch Tố Trinh cười lạnh nói:
- Ta đây chẳng phải là trước hết là giết ngươi!
Phan Ngọc có chút gian nan nói:
- So với...quy tội cho thần niệm Yêu Thần, chẳng bằng nói bộ dáng hiện tại mới là ngươi chân thực đi! Đố kị, phẫn nộ, độc chiếm, đều chỉ biết so với phàm nhân càng thêm cường liệt hơn. Đúng rồi, còn có dối trá, hiện tại ngươi còn dám nói nguyện ý vì hắn mà chết nữa không? Như vậy ngươi có cái tư cách gì để hắn vì ngươi mà chiến đấu? Trong lòng ngươi kỳ thực rất muốn để ta biến mất hẳn đi, người đầu tiên để hắn gặp phải là ngươi, đã như vậy, còn chờ đợi cái gì nữa?
Bạch Tố Trinh nói:
- Ngươi nói không sai a, ta đã là vì hắn mà chết, còn muốn kéo ngươi chôn cùng.
Hắc ám trong nháy mắt nuốt hết cả gian phòng.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi có thể lưu lại ta được, nhưng không biết Ngao Nghiễm hóa thân Ứng Long, ngươi có thể lưu lại được hay không?
- Ta lại chưa từng thử qua, làm thế nào biết được?
Hứa Tiên nói rằng:
- Nếu là hắn lại vượt qua đại thiên kiếp thì thế nào?
Lạc Anh trầm mặc một chút, hiển nhiên thân là thần tiên tuy là có nhiều ưu thế, cũng không có khả năng cùng Thiene Tiên chính diện đối địch. Từ lúc Ngao Nghiễm biến mất ở trong Đông Hải, hắn đã một mực lo lắng vấn đề này, trên mặt hắn liền lại lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào:
- Công tử dựa vào cái gì giáo huấn ta?
Nếu là Hứa Tiên không thể nói ra môn đạo, hắn liền muốn lập tức xuất thủ.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Ta vừa mới biết được Ngao Nghiễm khi nào, và ở đâu đô kiệp, còn lại sao, phải nhìn vào thành ý của ngươi thế nào?
Đây là mục đích trọng yếu nhất khi hắn đi tới Hoàng Hà, du thuyết Hà Bá này đối phó với Ngao Nghiễm. Loại chuyện đánh sống đánh chết này, đương nhiên vẫn là muốn kéo thêm chút ngoại nhân nữa đến. Huống chi thực lực của Hà Bá này thật sự là không tệ, nếu là có thêm một phần trợ lực này, tỷ lệ thành công lập tức tăng lên nhiều.
Thuyền lớn lại bắt đầu đi, Hứa Tiên cảm thấy quanh thân buông lỏng, Lạc Anh nói:
- Hừ, đừng cho là ta không biết, bởi vì việc của Bạch Tố Trinh, hiện tại ngươi đã tự thân khó bảo toàn. Nếu là lại thêm lão Long kia nữa, sợ rằng sẽ lập tức chuẩn bị hậu sự cho bản thân, muốn đi đồ long, tự ngươi đi thôi!
Hứa Tiên nói:
- Ngao Nghiễm chân chính muốn tranh đoạt, đơn giản là những thủy vực ở Giang Nam kia, thực sự không có biện pháp mà nói, ta cũng chỉ đành để Ngao Ly chắp tay dâng lên, chỉ là không biết Hà Bá người có thể có quyết tâm này không? Bỏ đi, ngươi nếu không muốn tranh vào vũng nước đục này, vậy thì mặc cho hắn đi độ kiếp đi, cũng mời thả cho thuyền của ta rời đi đi. Sau này mọi người mặc cho số phận, vẫn là thật muốn cùng ta đánh một trận.
Trong đầu Lạc Anh hăng hái suy tư, Bạch Tố Trinh xác thực đã thành thiên hạ công địch, nhưng đồng thời thực lực của nàng cũng trở nên cao đến khó có thể phỏng đoán, dĩ nhiên có thể đem Ngao Nghiễm trong trạng thái Ứng Long dọa chạy một hồi. Ngao Nghiễm kia sau khi độ kiếp, tám phần mười là muốn trước tìm đến chính mình gây phiền phức.
- Được rồi, nói cho ta biết thời gian địa điểm, ta sẽ bỏ qua ngươi mới vừa rồi mạo phạm, đồng thời liên thủ một lần.
- Ngươi còn nhớ a!
Hứa Tiên ôm cánh tay, ngoắc ngoắc ngón tay nói:
- Đưa lỗ tai qua đây!
Lạc Anh hóa thành hơi nước tán đi, Vệ Thanh cùng một đám thị vệ gõ cửa phòng:
- Đại nhân, ngươi không sao chứ!
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Hứa Tiên nói:
- Ta không có chuyện gì, đem mọi thứ ở đây thu thập một chút đi!
Tuy rằng rượu và thức ăn rơi xuống đầy đất, nhưng Vệ Thanh vẫn là nhạy cảm nhận thấy được, những rượu và thức ăn này căn bản là không ai động qua. Nhưng thấy trên mặt Hứa Tiên mang theo dáng tươi cười, bộ dáng tâm tình rất là không tệ, theo bản năng cảm giác được dị trạng mới vừa rồi cùng Hứa Tiên muốn mời khách có liên quan, thấp giọng hỏi nói:
- Đại nhân, khách nhân đã đi rồi sao?
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Ừm, đã đi rồi!
Đồng thời thành công thu hoạch một món hậu thuẫn, đến lúc đó chỉ cần để nhi tử tiện nghi của bản thân chính diện nghênh địch, còn mính đánh du kích, vậy thì an toàn hơn nhiều. Hoàn hảo không mấy người biết được chính mình giết chết Ngao Hạo. Lúc Ngao Nghiễm độ kiếp xong chuyện thứ nhất tuyệt đối là tới đem chính mình bầm thây vạn đoạn.
Vệ Thanh hơi có chút cảm giác sợ hãi, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Lúc rạng sáng, thuyền đi đến cửa biển, người chèo thuyền không kịp cảm thán tốc độ đi, liền bị thuyền trưởng đuổi rời thuyền, chuyên chở hàng hóa, bổ sung cấp dưỡng.
Hứa Tiên một mình đứng ở đầu thuyền, dùng cánh tay nhỏ chống lan can, nhìn thái dươi từ trên mặt biển từ từ mọc lên, bỗng nhiên như là nhận thấy được cái gì, quay đầu mỉm cười nói:
- Nương tử, ngươi đã tới.
Hơi oán giận nói:
- Ngươi cứ vô thanh vô tức như vậy, sẽ hù chết người a!
Nếu không có hàng nghìn tâm kết, ngay cả lục thức của hắn cũng đều không phát hiện được nàng tồn tại.
Không biết từ khi nào, Bạch Tố Trinh đã đứng ở phía sau hắn, cười yếu ớt nói:
- Nhìn ngươi nhập tâm như vậy, không muốn quấy rầy ngươi!
Hứa Tiên dừng ở trên mặt nàng:
- Xem ra còn muốn làm phiền ngươi cùng vi phu đi một chuyến. Ha hả, phu thê hai người cùng đi, hành trình Đông Doanh ngọt ngào, nghe rất không tệ đi!
Tuy rằng nói ra dễ dàng, việc Đồ Long cũng không dễ như thế. Hắn cũng phải triệu tập bất cứ một phần lực lượng nào có thể sử dụng được, mà nàng chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng cầm tay hắn nói:
- Là ta làm phiền ngươi mới đúng. Không nghĩ tới ngươi đi cấp bách như vậy, ta đến kinh thành vô ích.
- Ta không phải cho ngươi trực tiếp tới nơi này chờ ta sao?
Hứa Tiên vẻ mặt cổ quái nói:
- Ngươi đi kinh thành làm cái gì?
Bạch Tố Trinh khẽ vuốt sợi tóc nói:
- Đương nhiên phải đi vấn an Huyền Cơ, còn có, vị Minh Ngọc công tử kia.
Hứa Tiên nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải:
- Ngươi...ngươi đã gặp nàng rồi sao?
- Đó là đương nhiên, ta là bị nhân gia quở trách một trận, trong lòng thật khổ sở đấy!
Bạch Tố Trinh giơ lên ngọc thủ đặt ở trên mặt làm bộ dáng lau lau nước mắt.
Dáng dấp khả ái hiếm có ấy, Hứa Tiên lại vô tâm thưởng thức, miễn cưỡng giải thích nói:
- Minh...Minh Ngọc nàng là ngoài miệng hung hăng một ít, nương tử ngươi đại nhân có đại lượng, không nên để ở trong lòng.
Bạch Tố Trinh cười ôn nhu, nhãn thần trở nên u ám đen kịt, buồn bã nói:
- Quan nhân, không sao cả, vả lại ta đã đem nàng giết đi rồi.
- Cái gì!
Hứa Tiên vẻ mặt kinh hãi, người trước mắt rõ ràng đã chuyển hoán nhân cách.
- Nói giỡn mà thôi!
Bạch Tố Trinh thổi phù một tiếng, che miệng bật cười:
- Quan nhân biểu tình vừa rồi của ngươi, thực sự là quá buồn cười.
Đơn thủ của Bạch Tố Trinh nắm lấy cổ Phan Ngọc, đem nàng nhấc lên, từng chữ một nói ra:
- Ngươi là muốn cho ta chết đi sao?
Phan Ngọc cố gắng cào lên tay của nàng, lại không chút nào tỏ ra yếu kém nói:
- Đúng.
Hai mắt nhìn chằm chằm hai tròng mắt của Bạch Tố Trinh, phảng phất như u ám hoàn toàn không sợ hãi có thể làm cho Thần Ma sợ hãi.
Bạch Tố Trinh cười lạnh nói:
- Ta đây chẳng phải là trước hết là giết ngươi!
Phan Ngọc có chút gian nan nói:
- So với...quy tội cho thần niệm Yêu Thần, chẳng bằng nói bộ dáng hiện tại mới là ngươi chân thực đi! Đố kị, phẫn nộ, độc chiếm, đều chỉ biết so với phàm nhân càng thêm cường liệt hơn. Đúng rồi, còn có dối trá, hiện tại ngươi còn dám nói nguyện ý vì hắn mà chết nữa không? Như vậy ngươi có cái tư cách gì để hắn vì ngươi mà chiến đấu? Trong lòng ngươi kỳ thực rất muốn để ta biến mất hẳn đi, người đầu tiên để hắn gặp phải là ngươi, đã như vậy, còn chờ đợi cái gì nữa?
Bạch Tố Trinh nói:
- Ngươi nói không sai a, ta đã là vì hắn mà chết, còn muốn kéo ngươi chôn cùng.
Hắc ám trong nháy mắt nuốt hết cả gian phòng.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi có thể lưu lại ta được, nhưng không biết Ngao Nghiễm hóa thân Ứng Long, ngươi có thể lưu lại được hay không?
- Ta lại chưa từng thử qua, làm thế nào biết được?
Hứa Tiên nói rằng:
- Nếu là hắn lại vượt qua đại thiên kiếp thì thế nào?
Lạc Anh trầm mặc một chút, hiển nhiên thân là thần tiên tuy là có nhiều ưu thế, cũng không có khả năng cùng Thiene Tiên chính diện đối địch. Từ lúc Ngao Nghiễm biến mất ở trong Đông Hải, hắn đã một mực lo lắng vấn đề này, trên mặt hắn liền lại lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào:
- Công tử dựa vào cái gì giáo huấn ta?
Nếu là Hứa Tiên không thể nói ra môn đạo, hắn liền muốn lập tức xuất thủ.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Ta vừa mới biết được Ngao Nghiễm khi nào, và ở đâu đô kiệp, còn lại sao, phải nhìn vào thành ý của ngươi thế nào?
Đây là mục đích trọng yếu nhất khi hắn đi tới Hoàng Hà, du thuyết Hà Bá này đối phó với Ngao Nghiễm. Loại chuyện đánh sống đánh chết này, đương nhiên vẫn là muốn kéo thêm chút ngoại nhân nữa đến. Huống chi thực lực của Hà Bá này thật sự là không tệ, nếu là có thêm một phần trợ lực này, tỷ lệ thành công lập tức tăng lên nhiều.
Thuyền lớn lại bắt đầu đi, Hứa Tiên cảm thấy quanh thân buông lỏng, Lạc Anh nói:
- Hừ, đừng cho là ta không biết, bởi vì việc của Bạch Tố Trinh, hiện tại ngươi đã tự thân khó bảo toàn. Nếu là lại thêm lão Long kia nữa, sợ rằng sẽ lập tức chuẩn bị hậu sự cho bản thân, muốn đi đồ long, tự ngươi đi thôi!
Hứa Tiên nói:
- Ngao Nghiễm chân chính muốn tranh đoạt, đơn giản là những thủy vực ở Giang Nam kia, thực sự không có biện pháp mà nói, ta cũng chỉ đành để Ngao Ly chắp tay dâng lên, chỉ là không biết Hà Bá người có thể có quyết tâm này không? Bỏ đi, ngươi nếu không muốn tranh vào vũng nước đục này, vậy thì mặc cho hắn đi độ kiếp đi, cũng mời thả cho thuyền của ta rời đi đi. Sau này mọi người mặc cho số phận, vẫn là thật muốn cùng ta đánh một trận.
Trong đầu Lạc Anh hăng hái suy tư, Bạch Tố Trinh xác thực đã thành thiên hạ công địch, nhưng đồng thời thực lực của nàng cũng trở nên cao đến khó có thể phỏng đoán, dĩ nhiên có thể đem Ngao Nghiễm trong trạng thái Ứng Long dọa chạy một hồi. Ngao Nghiễm kia sau khi độ kiếp, tám phần mười là muốn trước tìm đến chính mình gây phiền phức.
- Được rồi, nói cho ta biết thời gian địa điểm, ta sẽ bỏ qua ngươi mới vừa rồi mạo phạm, đồng thời liên thủ một lần.
- Ngươi còn nhớ a!
Hứa Tiên ôm cánh tay, ngoắc ngoắc ngón tay nói:
- Đưa lỗ tai qua đây!
Lạc Anh hóa thành hơi nước tán đi, Vệ Thanh cùng một đám thị vệ gõ cửa phòng:
- Đại nhân, ngươi không sao chứ!
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Hứa Tiên nói:
- Ta không có chuyện gì, đem mọi thứ ở đây thu thập một chút đi!
Tuy rằng rượu và thức ăn rơi xuống đầy đất, nhưng Vệ Thanh vẫn là nhạy cảm nhận thấy được, những rượu và thức ăn này căn bản là không ai động qua. Nhưng thấy trên mặt Hứa Tiên mang theo dáng tươi cười, bộ dáng tâm tình rất là không tệ, theo bản năng cảm giác được dị trạng mới vừa rồi cùng Hứa Tiên muốn mời khách có liên quan, thấp giọng hỏi nói:
- Đại nhân, khách nhân đã đi rồi sao?
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Ừm, đã đi rồi!
Đồng thời thành công thu hoạch một món hậu thuẫn, đến lúc đó chỉ cần để nhi tử tiện nghi của bản thân chính diện nghênh địch, còn mính đánh du kích, vậy thì an toàn hơn nhiều. Hoàn hảo không mấy người biết được chính mình giết chết Ngao Hạo. Lúc Ngao Nghiễm độ kiếp xong chuyện thứ nhất tuyệt đối là tới đem chính mình bầm thây vạn đoạn.
Vệ Thanh hơi có chút cảm giác sợ hãi, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Lúc rạng sáng, thuyền đi đến cửa biển, người chèo thuyền không kịp cảm thán tốc độ đi, liền bị thuyền trưởng đuổi rời thuyền, chuyên chở hàng hóa, bổ sung cấp dưỡng.
Hứa Tiên một mình đứng ở đầu thuyền, dùng cánh tay nhỏ chống lan can, nhìn thái dươi từ trên mặt biển từ từ mọc lên, bỗng nhiên như là nhận thấy được cái gì, quay đầu mỉm cười nói:
- Nương tử, ngươi đã tới.
Hơi oán giận nói:
- Ngươi cứ vô thanh vô tức như vậy, sẽ hù chết người a!
Nếu không có hàng nghìn tâm kết, ngay cả lục thức của hắn cũng đều không phát hiện được nàng tồn tại.
Không biết từ khi nào, Bạch Tố Trinh đã đứng ở phía sau hắn, cười yếu ớt nói:
- Nhìn ngươi nhập tâm như vậy, không muốn quấy rầy ngươi!
Hứa Tiên dừng ở trên mặt nàng:
- Xem ra còn muốn làm phiền ngươi cùng vi phu đi một chuyến. Ha hả, phu thê hai người cùng đi, hành trình Đông Doanh ngọt ngào, nghe rất không tệ đi!
Tuy rằng nói ra dễ dàng, việc Đồ Long cũng không dễ như thế. Hắn cũng phải triệu tập bất cứ một phần lực lượng nào có thể sử dụng được, mà nàng chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng cầm tay hắn nói:
- Là ta làm phiền ngươi mới đúng. Không nghĩ tới ngươi đi cấp bách như vậy, ta đến kinh thành vô ích.
- Ta không phải cho ngươi trực tiếp tới nơi này chờ ta sao?
Hứa Tiên vẻ mặt cổ quái nói:
- Ngươi đi kinh thành làm cái gì?
Bạch Tố Trinh khẽ vuốt sợi tóc nói:
- Đương nhiên phải đi vấn an Huyền Cơ, còn có, vị Minh Ngọc công tử kia.
Hứa Tiên nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải:
- Ngươi...ngươi đã gặp nàng rồi sao?
- Đó là đương nhiên, ta là bị nhân gia quở trách một trận, trong lòng thật khổ sở đấy!
Bạch Tố Trinh giơ lên ngọc thủ đặt ở trên mặt làm bộ dáng lau lau nước mắt.
Dáng dấp khả ái hiếm có ấy, Hứa Tiên lại vô tâm thưởng thức, miễn cưỡng giải thích nói:
- Minh...Minh Ngọc nàng là ngoài miệng hung hăng một ít, nương tử ngươi đại nhân có đại lượng, không nên để ở trong lòng.
Bạch Tố Trinh cười ôn nhu, nhãn thần trở nên u ám đen kịt, buồn bã nói:
- Quan nhân, không sao cả, vả lại ta đã đem nàng giết đi rồi.
- Cái gì!
Hứa Tiên vẻ mặt kinh hãi, người trước mắt rõ ràng đã chuyển hoán nhân cách.
- Nói giỡn mà thôi!
Bạch Tố Trinh thổi phù một tiếng, che miệng bật cười:
- Quan nhân biểu tình vừa rồi của ngươi, thực sự là quá buồn cười.