Nhưng khi nhìn thấy Hồ Tâm Nguyệt thì không tự chủ được chuyển dời mục tiêu, nhìn nàng hỏi thăm tình huống của Ngô Sơn.
Hồ Tâm Nguyệt ban đầu còn có chút không thích ứng được, nhưng dần dần thuần thục các loại vấn đề, đã thân thiết ôn hòa, lại rụt rè và duy trì một khoảng cách, một bộ phong phạm tiểu thư khuê các.
Ngô Sơn cũng không có chút không vui nào, ngược lại cảnh đẹp ý vui thưởng thức một màn này, hắn cũng biết được nàng là bác sĩ thực tập.
Nhưng hắn nghĩ như vậy nhưng nữ tử này không phải bác sĩ bình thường, mà giống như trong tiểu thuyết vậy, là cái gì một cô gái đại gia tộc vụng trộm chạy ra ngoài sinh hoạt bình thường; hoặc là mỗ tổ chức đặc vụ thần bí đến chấp hành một nhiệm vụ bí mật.
Đúng lúc này mấy vị thị dân bình thường tới thăm bệnh bỗng nhiên đưa tay vào trong quần áo móc súng ngắn màu đen, đồng thời nhắm ngay Ngô Sơn trên giường.
Hồ Tâm Nguyệt dường như đã chuẩn bị từ sớm, nàng quét chân một cái đá bay súng trên tay của bọn họ, rồi sau đó hất cái áo khoác trắng trên người của mình ngăn cản ánh mắt của sát thủ, hiện ra áo nịt ngực màu đen bên trong, trở lại ôm lấy Hứa Tiên và đá vỡ cửa kính nhảy xuống lầu.
Ngô Sơn hoàn toàn phản ứng không kịp với ý niệm trong nội tâm, đây chính là lầu sáu! Sẽ bị ngã chết, nhịn không được nhắm mắt lại, lại cảm giác thân hình dừng lại, hai người bình yên rơi xuống đất.
Ngô Sơn kinh hồn chưa định lớn tiếng hỏi:
- Đây là chuyện gì?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Những này sát thủ là chuyên môn tới giết ngươi, tổ chức phái ta tới bảo hộ ngươi.
- Ồ!!! Không thể nào!!!
Một viên đạn bắn vào mặt xi măng bên cạnh hắn, Ngô Sơn ngẩng đầu nhìn qua mấy sát thủ trên lầu đang nhắm vào mình mà bắn.
Hồ Tâm Nguyệt ôm hắn lăn vào bụi cỏ của bệnh viện, tránh né đạn bắn và nói:
- Không có thời gian giải thích!
Sau đó kéo hắn rời đi.
Mấy chiếc xe con màu đen xông vào bệnh viện và một đám áo đen xông ra ngoài, trên tay đều cầm súng.
Ngô Sơn tán thành những lời của nàng, Hồ Tâm Nguyệt dắt theo hắn đá tung cánh cửa của phòng chữa cháy và chạy lên tầng cao nhất.
Dưới thang truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Ngô Sơn chạy thở không ra hơi, nói:
- Chúng ta chạy thoát được không?
Hồ Tâm Nguyệt đẩy cửa sắt trên sân thượng ra, một khung phi cơ trực thăng từ trên trời hạ xuống, vừa vặn đậu vào nơi đỗ máy bay của bệnh viện, cuồng phong đập vào mặt, âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc.
Ngô Sơn nghẹn họng nhìn trân trối: bệnh viện này tiên tiến như vậy sao? Hoặc là nói sát thủ tiên tiến như vậy hay sao? Hay là người do tổ chức của nàng phái tới!
Nhưng ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu rồi biến mất, đã bị Hồ Tâm Nguyệt kéo lên phi cơ trực thăng, phi cơ trực thăng chậm rãi cất cánh bay về phương xa, chỉ thấy những sát thủ bên dưới chỉa súng lên bắn theo nhưng đã vô dụng.
Ngô Sơn há hốc mồm, Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ta biết rõ ngươi bây giờ còn suy nghĩ rất nhiều, nhưng còn không phải lúc.
Phi cơ trực thăng bay ra khỏi thành phối hạ xuống một tòa biệt thự siêu cấp xa hoa, trước bãi cỏ lớn có hai hàng nam nữ bộc đứng chờ, cúi người chào:
- Hoan nghênh trở về!
Ngô Sơn nói:
- Ngươi quả nhiên là đại tiểu thư ah!
Ý của hắn đây là biệt thự của Hồ Tâm Nguyệt, đang đợi Hồ Tâm Nguyệt trở về, Hồ Tâm Nguyệt quay về mặc áo vào để che áo ngực màu đen, thay đổi một thân lễ phục dạ hội màu đỏ, càng phát ra vẻ xinh đẹp không gì sánh được.
Hắn lại nhớ tới trong các bộ phim kinh điển, đây là cách ăn mặc của các nhân vật chính, Ngô Sơn nhìn qua quần áo bệnh nhân trên người của mình, cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói:
- Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì được chưa?
Hồ Tâm Nguyệt móc ra hai khẩu súng ngắn bằng bạc chỉ vào Ngô Sơn "Bang bang " hai tiếng.
Ngô Sơn tinh tường cảm giác hai phát viên đạn này xượt qua tai của mình, quay đầu lại chỉ thấy hai nữ bộc mang theo hồng trà cho hắn đã té trên mặt đất, kinh ngạc nói không ra lời, lại thấy người của những nữ bộc khác đầy máu đưa hai tay nhào qua chỗ của hắn.
"Rầm rầm rầm" tiếng súng vang lên liên tiếp, bọn người hầu trúng đạn ngay đầu, nhao nhao ngã xuống đất.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Không có thời gian giải thích, bọn họ đã biến thành Zombie.
Sau đó kéo Ngô Sơn chạy ra ngoài.
...
Trốn sau một công sự đổ nát thê lương che chắn, Ngô Sơn mặc quần áo bệnh nhân, hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn xuyên thấu qua khẽ tường trông thấy một người máy bằng sắt thép cao tới mười trượng nện bước đi qua.
Hồ Tâm Nguyệt mặc trang phục ngụy trang tư thế hiên ngang, khiêng hỏa tiễn nhảy ra khỏi công sự che chắn, một phát đạn đạo như độc xà bắn vào đài điều khiển của người máy, người máy ngã nhào xuống đất.
Hồ Tâm Nguyệt tiêu sái quay người, không nhìn cảnh nổ tung phía sau, nói:
- Không có thời gian giải thích, người máy đã phát động tổng tiến công!
...
Hồ Tâm Nguyệt ăn mặc trang phục vũ trụ màu trắng điều khiển phi thuyền lao ra khỏi bầu khí quyển.
Ngô Sơn cũng mặc trang phục bệnh nhân.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Không có thời gian giải thích, ta phải cứu vớt cố hương của ta.
Ngô Sơn kêu lên:
- Thì ra ngươi là công chúa ngoài hành tinh a.
...
Trời chiều, Ngô Sơn hao hết sức lực ngã trên bờ cát, sợ hãi ngồi dậy ngắm nhìn bốn phía, không có Zombie, không có trùng biển, không có Pha-ra-ông Vương, không có người ngoài hành tinh, thật sự là quá tốt!
Chỉ có Hồ Tâm Nguyệt lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn, ăn mặc váy liền áo màu trắng, đang co chân ôm đầu gối, nhìn qua trời chiều.
Ngô Sơn nhìn qua chính mình, hắn vẫn ăn mặc trang phục bệnh nhân như trước, cơ hồ cùng nàng lần lượt chạy ra khắp các thế giới, càng về sau thậm chí là lao ra khỏi địa cầu, miễn cưỡng hỏi:
- Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những lời này hắn hỏi qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng một khi hỏi xong sẽ nhảy ra các đồ vật kỳ quái.
Mà nàng trả lời vẫn như trước.
- Không có thời gian giải thích.
Nhưng hôm nay lại không xảy ra cái gì cả, chính hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, liền cảm thấy môi của mình mềm mại, bờ môi hồng của nàng đặt lên môi của hắn.
Ngô Sơn giật mình và cảm thấy thoải mái, cho tới nay trong lòng của hắn đều ẩn ẩn có suy nghĩ: nếu như nàng là vợ của ta thì tôt rồi, không biết vì sao chậm chạp không thể trở thành sự thật, cho đến ngày hôm nay.
Thời điểm sắp phát sinh quan hệ thì hắn lại cảm thấy đây không phải là sự thật, so với những gì trải qua trước kia thì đây không phải sự thật.
Lại nói tiếp nữ tử như thế tại sao ở trong thế giới này.
Ý nghĩ này giống như linh quang xuyên qua không gian, giống như cả thế giới này vỡ ra từng khe hở.
Thân thể hai người run động lắc lư một hồi, nhưng đôi môi vẫn không phân ra, ngược lại chăm chú ôm ấp lẫn nhau, càng hôn càng sâu, càng hôn càng nồng nhiệt.
Đây là ma chướng do Ma Chủ thiết lập, lợi dụng mong ngóng trong lòng người để chế tạo ra ảo cảnh không cách nào thoát ra được.
Nhưng khi nhìn thấy Hồ Tâm Nguyệt thì không tự chủ được chuyển dời mục tiêu, nhìn nàng hỏi thăm tình huống của Ngô Sơn.
Hồ Tâm Nguyệt ban đầu còn có chút không thích ứng được, nhưng dần dần thuần thục các loại vấn đề, đã thân thiết ôn hòa, lại rụt rè và duy trì một khoảng cách, một bộ phong phạm tiểu thư khuê các.
Ngô Sơn cũng không có chút không vui nào, ngược lại cảnh đẹp ý vui thưởng thức một màn này, hắn cũng biết được nàng là bác sĩ thực tập.
Nhưng hắn nghĩ như vậy nhưng nữ tử này không phải bác sĩ bình thường, mà giống như trong tiểu thuyết vậy, là cái gì một cô gái đại gia tộc vụng trộm chạy ra ngoài sinh hoạt bình thường; hoặc là mỗ tổ chức đặc vụ thần bí đến chấp hành một nhiệm vụ bí mật.
Đúng lúc này mấy vị thị dân bình thường tới thăm bệnh bỗng nhiên đưa tay vào trong quần áo móc súng ngắn màu đen, đồng thời nhắm ngay Ngô Sơn trên giường.
Hồ Tâm Nguyệt dường như đã chuẩn bị từ sớm, nàng quét chân một cái đá bay súng trên tay của bọn họ, rồi sau đó hất cái áo khoác trắng trên người của mình ngăn cản ánh mắt của sát thủ, hiện ra áo nịt ngực màu đen bên trong, trở lại ôm lấy Hứa Tiên và đá vỡ cửa kính nhảy xuống lầu.
Ngô Sơn hoàn toàn phản ứng không kịp với ý niệm trong nội tâm, đây chính là lầu sáu! Sẽ bị ngã chết, nhịn không được nhắm mắt lại, lại cảm giác thân hình dừng lại, hai người bình yên rơi xuống đất.
Ngô Sơn kinh hồn chưa định lớn tiếng hỏi:
- Đây là chuyện gì?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Những này sát thủ là chuyên môn tới giết ngươi, tổ chức phái ta tới bảo hộ ngươi.
- Ồ!!! Không thể nào!!!
Một viên đạn bắn vào mặt xi măng bên cạnh hắn, Ngô Sơn ngẩng đầu nhìn qua mấy sát thủ trên lầu đang nhắm vào mình mà bắn.
Hồ Tâm Nguyệt ôm hắn lăn vào bụi cỏ của bệnh viện, tránh né đạn bắn và nói:
- Không có thời gian giải thích!
Sau đó kéo hắn rời đi.
Mấy chiếc xe con màu đen xông vào bệnh viện và một đám áo đen xông ra ngoài, trên tay đều cầm súng.
Ngô Sơn tán thành những lời của nàng, Hồ Tâm Nguyệt dắt theo hắn đá tung cánh cửa của phòng chữa cháy và chạy lên tầng cao nhất.
Dưới thang truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Ngô Sơn chạy thở không ra hơi, nói:
- Chúng ta chạy thoát được không?
Hồ Tâm Nguyệt đẩy cửa sắt trên sân thượng ra, một khung phi cơ trực thăng từ trên trời hạ xuống, vừa vặn đậu vào nơi đỗ máy bay của bệnh viện, cuồng phong đập vào mặt, âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc.
Ngô Sơn nghẹn họng nhìn trân trối: bệnh viện này tiên tiến như vậy sao? Hoặc là nói sát thủ tiên tiến như vậy hay sao? Hay là người do tổ chức của nàng phái tới!
Nhưng ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu rồi biến mất, đã bị Hồ Tâm Nguyệt kéo lên phi cơ trực thăng, phi cơ trực thăng chậm rãi cất cánh bay về phương xa, chỉ thấy những sát thủ bên dưới chỉa súng lên bắn theo nhưng đã vô dụng.
Ngô Sơn há hốc mồm, Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ta biết rõ ngươi bây giờ còn suy nghĩ rất nhiều, nhưng còn không phải lúc.
Phi cơ trực thăng bay ra khỏi thành phối hạ xuống một tòa biệt thự siêu cấp xa hoa, trước bãi cỏ lớn có hai hàng nam nữ bộc đứng chờ, cúi người chào:
- Hoan nghênh trở về!
Ngô Sơn nói:
- Ngươi quả nhiên là đại tiểu thư ah!
Ý của hắn đây là biệt thự của Hồ Tâm Nguyệt, đang đợi Hồ Tâm Nguyệt trở về, Hồ Tâm Nguyệt quay về mặc áo vào để che áo ngực màu đen, thay đổi một thân lễ phục dạ hội màu đỏ, càng phát ra vẻ xinh đẹp không gì sánh được.
Hắn lại nhớ tới trong các bộ phim kinh điển, đây là cách ăn mặc của các nhân vật chính, Ngô Sơn nhìn qua quần áo bệnh nhân trên người của mình, cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói:
- Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì được chưa?
Hồ Tâm Nguyệt móc ra hai khẩu súng ngắn bằng bạc chỉ vào Ngô Sơn "Bang bang " hai tiếng.
Ngô Sơn tinh tường cảm giác hai phát viên đạn này xượt qua tai của mình, quay đầu lại chỉ thấy hai nữ bộc mang theo hồng trà cho hắn đã té trên mặt đất, kinh ngạc nói không ra lời, lại thấy người của những nữ bộc khác đầy máu đưa hai tay nhào qua chỗ của hắn.
"Rầm rầm rầm" tiếng súng vang lên liên tiếp, bọn người hầu trúng đạn ngay đầu, nhao nhao ngã xuống đất.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Không có thời gian giải thích, bọn họ đã biến thành Zombie.
Sau đó kéo Ngô Sơn chạy ra ngoài.
...
Trốn sau một công sự đổ nát thê lương che chắn, Ngô Sơn mặc quần áo bệnh nhân, hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn xuyên thấu qua khẽ tường trông thấy một người máy bằng sắt thép cao tới mười trượng nện bước đi qua.
Hồ Tâm Nguyệt mặc trang phục ngụy trang tư thế hiên ngang, khiêng hỏa tiễn nhảy ra khỏi công sự che chắn, một phát đạn đạo như độc xà bắn vào đài điều khiển của người máy, người máy ngã nhào xuống đất.
Hồ Tâm Nguyệt tiêu sái quay người, không nhìn cảnh nổ tung phía sau, nói:
- Không có thời gian giải thích, người máy đã phát động tổng tiến công!
...
Hồ Tâm Nguyệt ăn mặc trang phục vũ trụ màu trắng điều khiển phi thuyền lao ra khỏi bầu khí quyển.
Ngô Sơn cũng mặc trang phục bệnh nhân.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Không có thời gian giải thích, ta phải cứu vớt cố hương của ta.
Ngô Sơn kêu lên:
- Thì ra ngươi là công chúa ngoài hành tinh a.
...
Trời chiều, Ngô Sơn hao hết sức lực ngã trên bờ cát, sợ hãi ngồi dậy ngắm nhìn bốn phía, không có Zombie, không có trùng biển, không có Pha-ra-ông Vương, không có người ngoài hành tinh, thật sự là quá tốt!
Chỉ có Hồ Tâm Nguyệt lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn, ăn mặc váy liền áo màu trắng, đang co chân ôm đầu gối, nhìn qua trời chiều.
Ngô Sơn nhìn qua chính mình, hắn vẫn ăn mặc trang phục bệnh nhân như trước, cơ hồ cùng nàng lần lượt chạy ra khắp các thế giới, càng về sau thậm chí là lao ra khỏi địa cầu, miễn cưỡng hỏi:
- Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những lời này hắn hỏi qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng một khi hỏi xong sẽ nhảy ra các đồ vật kỳ quái.
Mà nàng trả lời vẫn như trước.
- Không có thời gian giải thích.
Nhưng hôm nay lại không xảy ra cái gì cả, chính hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, liền cảm thấy môi của mình mềm mại, bờ môi hồng của nàng đặt lên môi của hắn.
Ngô Sơn giật mình và cảm thấy thoải mái, cho tới nay trong lòng của hắn đều ẩn ẩn có suy nghĩ: nếu như nàng là vợ của ta thì tôt rồi, không biết vì sao chậm chạp không thể trở thành sự thật, cho đến ngày hôm nay.
Thời điểm sắp phát sinh quan hệ thì hắn lại cảm thấy đây không phải là sự thật, so với những gì trải qua trước kia thì đây không phải sự thật.
Lại nói tiếp nữ tử như thế tại sao ở trong thế giới này.
Ý nghĩ này giống như linh quang xuyên qua không gian, giống như cả thế giới này vỡ ra từng khe hở.
Thân thể hai người run động lắc lư một hồi, nhưng đôi môi vẫn không phân ra, ngược lại chăm chú ôm ấp lẫn nhau, càng hôn càng sâu, càng hôn càng nồng nhiệt.
Đây là ma chướng do Ma Chủ thiết lập, lợi dụng mong ngóng trong lòng người để chế tạo ra ảo cảnh không cách nào thoát ra được.