Vật ấy giá trị đủ cho người bình thường sống cả đời, nhưng bằng tài lực của nàng chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi.
Lần này đi sứ hòa thân, có lẽ bởi vì yêu nhân người Hồ đầu độc, triều đình chuẩn bị số lượng vật hồi môn kinh người. Hôm nay hòa thân thất bại, những vật này tự nhiên sẽ không thu hồi, toàn bộ quy về nàng. Mặc dù nàng không tính chuyện kinh doanh, nhưng coi như gả không được thì cho tiền tài.
Lúc này ngoài xe có âm thanh báo cáo.
- Quận chúa, đến đào viên rồi.
Doãn Hồng Tụ quay về quê cũ, trong nội tâm âm thầm cảm khái, nhưng nhìn qua đào viên tiêu điều trước mặt, lại vô tình nhớ tới Hứa Tiên, lại cảm thấy thê lương.
Trở lại trong dinh thự, mệt mỏi không muốn ăn gì, một mình đi loạn trong đình viện, bất tri bất giác đi về gốc cây ký thác tâm tình nữ nhi, cây rừng tách ra ai bên, đã thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng chắp tay đưa lưng về phía nàng.
Doãn Hồng Tụ ngơ ngẩn, ấp úng không kịp nói gì.
Hứa Tiên ngoái đầu nhìn lại cười nói:
- Hoan nghênh trở về!
Trong mắt Doãn Hồng Tụ có hào quang vui vẻ, đi nhanh vài bước, lại hoãn một chút, bước tới gần hắn:
- Ngươi không thấy hoàng bảng sao?
Nói xong câu đó nàng hận không thể bóp chết chính mình, Doãn Hồng Tụ ah Doãn Hồng Tụ, ngươi đang nói cái gì mà giết chết phong cảnh vậy!
Hứa Tiên nói:
- Nhìn thấy, chờ một chút là đi, trên đường vất vả chứ?
Doãn Hồng Tụ có chút ủ rũ, cảm giác thật vất vả mới xuất hiện không khí tốt, thoáng cái biến thành nói chuyện vặt sinh hoạt, vừa rồi có lẽ nên nhào lên ôm một cái, cảm giác nhất định sẽ không giống.
Đương nhiên những chuyện này là do nàng nghĩ ngợi lung tung, nhìn Hứa Tiên quan tâm, nàng xem lại tư cách của mình, nàng rất vui mừng.
- Ân, ngươi sẽ đi Hồ sao?
Hứa Tiên khẳng định nói:
- Chỗ đó có chuyện cần ta giải quyết!
Doãn Hồng Tụ nói:
- Những người Hồ kia làm gì là đối thủ của ngươi.
Hứa Tiên cười cười, từ chối cho ý kiến.
Doãn Hồng Tụ há miệng muốn nói, lại hắt xì, lúc này đang là thời tiết rét lạnh nhất ở Giang Hà, gió bắc tiêu điều thổi xuống, làm cho nàng cảm thấy có vài phần rét lạnh, cảm giác có bàn tay cầm tay của nàng, một cổ dòng nước ấm truyền khắp toàn thân, sắc mặt của nàng đỏ lên, cũng không giãy giụa.
Hứa Tiên nói:
- Loại thời tiết này, một người không nên đứng ở bên ngoài, ngươi cũng không phải là thi nhân gì đó, cần gì phải chịu khổ.
Doãn Hồng Tụ bất mãn ục ục miệng, cánh môi trề ra như hoa đào.
Hứa Tiên nói:
- Muốn ngắm hoa đào sao?
- Hoa đào?
Doãn một quái lạ, lại thấy Hứa Tiên xuất ra một bích lục như ý, giơ lên, đôi mắt của hắn có hào quang màu xanh hiện ra, hào quang màu xanh lá bắn ra ngoài.
Lục quang lướt qua những cây đào trụi lá, lúc này bắt đầu sống lại, kết thành một bông hoa, lấy mắt thường có thể nhìn thấy cánh hoa nở ra.
Trong chớp mắt đào viên quạnh quẽ biến thành biển hoa, giống như mùa xuân, hương hoa phiêu đãng trong gió rét, thấm thấu vào tâm can của người ta.
Bọn thị nữ trong dinh thự chạy ra xem xét, phát ra tiếng thán phục không dứt.
Doãn Hồng Tụ giơ tay lên xoay một vòng, vô cùng vui vẻ nói:
- Thực lại nở hoa?
Bộ dáng này giống thiếu nữ ngây thơ chưa hiểu thế sự.
Hứa Tiên mỉm cười nhìn qua một màn này, trong phạm vi năng lực của hắn, hắn nguyện ý hết sức thực hiện ước vọng của nàng. Sau khi tu thành sao Mộc tới bây giờ, hắn càng có thể phát huy tác dụng của bảo vật trong tay, khiến cho ngàn vạn cây khô tái sinh.
Lúc này trong rừng đào chỉ còn lại Doãn Hồng Tụ, nhưng nàng đã không còn cô độ buồn bực tịch mịch nữa, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nàng giơ tay vuốt ve cây đào lớn nhất, trong nội tâm yên lặng chúc phúc cho hắn đi xa, trong nội tâm bỗng nhiên hoàn toàn hiểu được tâm ý của mình.
Cho dù đợi bao lâu, nàng vẫn sẽ chờ đợi hắn, đợi hắn quay về, sẽ không có thống khổ.
Mà ở biên quan lúc này, phong tuyết tập thành, cũng như cổ nhân có thơ:
- Chợt như một đêm gió xuân đến, ngàn cây vạn cây lê nở hoa.
Bên ngoài thành là doanh trại người Hồ liên tiếp, thanh thế to lớn khiến người ta kinh hãi.
Doanh trướng lớn nhất, Khả Hãn người Hồ ngồi tên đài cao, cả giận nói:
- Mười vạn đàn ông thảo nguyên lại không một người nào địch nổi thư sinh mặt trắng kia sao?
Trong doanh trướng chư tướng câm như hến, thầm nghĩ thư sinh mặt trắng kia am hiểu điều binh khiển tướng, hơn nữa vũ lực đủ để địch vạn người, ai là đối thủ, thung thổ địa quả nhiên nhân kiệt xuất hiện lớp lớp.
Lúc này có một tướng lãnh cao lớn đi ra.
- Đại Hãn chớ lo, thần cử một người bày mưu nghĩ kế trong doanh trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm.
Người này tên là Xuân Nham, vài ngày trước đầu nhập dưới trướng của người Hồ, nhưng dựa vào thần lực trời sinh, rất nhanh tìm được một chỗ cấm dùi. Vốn các tướng lãnh khác còn xem nhẹ hắn, nhưng đại chiến bắt đầu thì hắn bày ra thực lực phi phàm, hắn là người duy nhât có khả năng giao phong chính diện với Phan Ngọc.
Lúc này hắn tôn sùng một người như thế, làm cho mọi người đưa mắt nhìn.
Nhã Mộc Trà nheo mắt lại:
- Ah, tướng quân không ngại nói nghe một chút, bổn vương ngược lại muốn biết về nhân vật này.
Xuân Nham nói:
- Người này chính là sư phụ của ta, họ Lữ tên Khách, thiên văn địa lý, điển tịch thơ ca, lục nghệ tinh thâm, thần thuật yêu thuật đều hiểu hết, chính Chu có Lữ Vọng, Hán có Tử Phòng, Tam quốc là Khổng Minh.
Nhã Mộc Trà nói:
- Người này ở đâu?
Thiên văn địa lý điển tịch thơ hắn không quan tâm, nhưng nghe đến bốn chữ thần thuật yêu thuật thì có hứng thú.
Xuân Nham nói:
- Hiện tại đang ở bên ngoài đại doanh.
Nhã Mộc Trà liền đem Lữ Khách mời vào trong doanh trướng, Lữ Khách lạy dài không bái, đứng chắp tay, hắn đang mặc nho phục, ba sợi râu dài phủ xuống trước ngực, đúng chính là Lữ Động Tân. Mặc dù hắn mất đi linh quang, nhưng trên người có phong phạm Đông Vương, ngay cả Nhã Mộc Trà là Khả Hãn cũng cảm giác mình thấp hơn một đầu, các tướng lãnh khác không ai dám nhìn thẳng.
Nhã Mộc Trà biết hắn không phải là người phàm, thong dong hỏi:
- Tiên sinh đến tận đây, có chuyện gì cần dạy ta?
Lữ Động Tân nói:
- Khách cũng không có sở cầu, chỉ là nghe nói Khả Hãn xuất binh thiếu hạ, đặc biệt tới trợ giúp một tay, lấy được Trung Nguyên.
Nhã Mộc Trà hoài nghi nói:
- Nếu ta thấy không sai, tiên sinh cũng là người trung thổ.
Nụ cười trên mặt Lữ Động Tân biến mất.
- Vương triều thay đổi chỉ là chuyện thường, vận số Hạ quốc đã hết, tự nhiên có người lên thay thế.
Nhã Mộc Trà nói:
- Thì ra là thế, binh mã Hạ quốc rất nhiều, chiến tướng có dũng, nên dùng kế gì phá?
Lữ Động Tân nói:
- Mặc dù binh sĩ Hạ quốc thắng ở tinh, dũng và trận thế. Cho nên Khách đem sở học nghĩ ra phải xếp thành nam thiên bảy mươi hai trận. Hạ quân sẽ rối loạn, đem tinh lực nghiên cứu trận này.
Nhã Mộc Trà nghe ngữ điệu nhẹ nhõm của hắn, giống như rõ trung thổ trong lòng bàn tay, không khỏi đứng dậy đi vài vòng trong trướng, bỗng nhiên lệnh mọi người lui ra ngoài, tiến vào trong mật trướng.
Vật ấy giá trị đủ cho người bình thường sống cả đời, nhưng bằng tài lực của nàng chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi.
Lần này đi sứ hòa thân, có lẽ bởi vì yêu nhân người Hồ đầu độc, triều đình chuẩn bị số lượng vật hồi môn kinh người. Hôm nay hòa thân thất bại, những vật này tự nhiên sẽ không thu hồi, toàn bộ quy về nàng. Mặc dù nàng không tính chuyện kinh doanh, nhưng coi như gả không được thì cho tiền tài.
Lúc này ngoài xe có âm thanh báo cáo.
- Quận chúa, đến đào viên rồi.
Doãn Hồng Tụ quay về quê cũ, trong nội tâm âm thầm cảm khái, nhưng nhìn qua đào viên tiêu điều trước mặt, lại vô tình nhớ tới Hứa Tiên, lại cảm thấy thê lương.
Trở lại trong dinh thự, mệt mỏi không muốn ăn gì, một mình đi loạn trong đình viện, bất tri bất giác đi về gốc cây ký thác tâm tình nữ nhi, cây rừng tách ra ai bên, đã thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng chắp tay đưa lưng về phía nàng.
Doãn Hồng Tụ ngơ ngẩn, ấp úng không kịp nói gì.
Hứa Tiên ngoái đầu nhìn lại cười nói:
- Hoan nghênh trở về!
Trong mắt Doãn Hồng Tụ có hào quang vui vẻ, đi nhanh vài bước, lại hoãn một chút, bước tới gần hắn:
- Ngươi không thấy hoàng bảng sao?
Nói xong câu đó nàng hận không thể bóp chết chính mình, Doãn Hồng Tụ ah Doãn Hồng Tụ, ngươi đang nói cái gì mà giết chết phong cảnh vậy!
Hứa Tiên nói:
- Nhìn thấy, chờ một chút là đi, trên đường vất vả chứ?
Doãn Hồng Tụ có chút ủ rũ, cảm giác thật vất vả mới xuất hiện không khí tốt, thoáng cái biến thành nói chuyện vặt sinh hoạt, vừa rồi có lẽ nên nhào lên ôm một cái, cảm giác nhất định sẽ không giống.
Đương nhiên những chuyện này là do nàng nghĩ ngợi lung tung, nhìn Hứa Tiên quan tâm, nàng xem lại tư cách của mình, nàng rất vui mừng.
- Ân, ngươi sẽ đi Hồ sao?
Hứa Tiên khẳng định nói:
- Chỗ đó có chuyện cần ta giải quyết!
Doãn Hồng Tụ nói:
- Những người Hồ kia làm gì là đối thủ của ngươi.
Hứa Tiên cười cười, từ chối cho ý kiến.
Doãn Hồng Tụ há miệng muốn nói, lại hắt xì, lúc này đang là thời tiết rét lạnh nhất ở Giang Hà, gió bắc tiêu điều thổi xuống, làm cho nàng cảm thấy có vài phần rét lạnh, cảm giác có bàn tay cầm tay của nàng, một cổ dòng nước ấm truyền khắp toàn thân, sắc mặt của nàng đỏ lên, cũng không giãy giụa.
Hứa Tiên nói:
- Loại thời tiết này, một người không nên đứng ở bên ngoài, ngươi cũng không phải là thi nhân gì đó, cần gì phải chịu khổ.
Doãn Hồng Tụ bất mãn ục ục miệng, cánh môi trề ra như hoa đào.
Hứa Tiên nói:
- Muốn ngắm hoa đào sao?
- Hoa đào?
Doãn một quái lạ, lại thấy Hứa Tiên xuất ra một bích lục như ý, giơ lên, đôi mắt của hắn có hào quang màu xanh hiện ra, hào quang màu xanh lá bắn ra ngoài.
Lục quang lướt qua những cây đào trụi lá, lúc này bắt đầu sống lại, kết thành một bông hoa, lấy mắt thường có thể nhìn thấy cánh hoa nở ra.
Trong chớp mắt đào viên quạnh quẽ biến thành biển hoa, giống như mùa xuân, hương hoa phiêu đãng trong gió rét, thấm thấu vào tâm can của người ta.
Bọn thị nữ trong dinh thự chạy ra xem xét, phát ra tiếng thán phục không dứt.
Doãn Hồng Tụ giơ tay lên xoay một vòng, vô cùng vui vẻ nói:
- Thực lại nở hoa?
Bộ dáng này giống thiếu nữ ngây thơ chưa hiểu thế sự.
Hứa Tiên mỉm cười nhìn qua một màn này, trong phạm vi năng lực của hắn, hắn nguyện ý hết sức thực hiện ước vọng của nàng. Sau khi tu thành sao Mộc tới bây giờ, hắn càng có thể phát huy tác dụng của bảo vật trong tay, khiến cho ngàn vạn cây khô tái sinh.
Lúc này trong rừng đào chỉ còn lại Doãn Hồng Tụ, nhưng nàng đã không còn cô độ buồn bực tịch mịch nữa, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nàng giơ tay vuốt ve cây đào lớn nhất, trong nội tâm yên lặng chúc phúc cho hắn đi xa, trong nội tâm bỗng nhiên hoàn toàn hiểu được tâm ý của mình.
Cho dù đợi bao lâu, nàng vẫn sẽ chờ đợi hắn, đợi hắn quay về, sẽ không có thống khổ.
Mà ở biên quan lúc này, phong tuyết tập thành, cũng như cổ nhân có thơ:
- Chợt như một đêm gió xuân đến, ngàn cây vạn cây lê nở hoa.
Bên ngoài thành là doanh trại người Hồ liên tiếp, thanh thế to lớn khiến người ta kinh hãi.
Doanh trướng lớn nhất, Khả Hãn người Hồ ngồi tên đài cao, cả giận nói:
- Mười vạn đàn ông thảo nguyên lại không một người nào địch nổi thư sinh mặt trắng kia sao?
Trong doanh trướng chư tướng câm như hến, thầm nghĩ thư sinh mặt trắng kia am hiểu điều binh khiển tướng, hơn nữa vũ lực đủ để địch vạn người, ai là đối thủ, thung thổ địa quả nhiên nhân kiệt xuất hiện lớp lớp.
Lúc này có một tướng lãnh cao lớn đi ra.
- Đại Hãn chớ lo, thần cử một người bày mưu nghĩ kế trong doanh trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm.
Người này tên là Xuân Nham, vài ngày trước đầu nhập dưới trướng của người Hồ, nhưng dựa vào thần lực trời sinh, rất nhanh tìm được một chỗ cấm dùi. Vốn các tướng lãnh khác còn xem nhẹ hắn, nhưng đại chiến bắt đầu thì hắn bày ra thực lực phi phàm, hắn là người duy nhât có khả năng giao phong chính diện với Phan Ngọc.
Lúc này hắn tôn sùng một người như thế, làm cho mọi người đưa mắt nhìn.
Nhã Mộc Trà nheo mắt lại:
- Ah, tướng quân không ngại nói nghe một chút, bổn vương ngược lại muốn biết về nhân vật này.
Xuân Nham nói:
- Người này chính là sư phụ của ta, họ Lữ tên Khách, thiên văn địa lý, điển tịch thơ ca, lục nghệ tinh thâm, thần thuật yêu thuật đều hiểu hết, chính Chu có Lữ Vọng, Hán có Tử Phòng, Tam quốc là Khổng Minh.
Nhã Mộc Trà nói:
- Người này ở đâu?
Thiên văn địa lý điển tịch thơ hắn không quan tâm, nhưng nghe đến bốn chữ thần thuật yêu thuật thì có hứng thú.
Xuân Nham nói:
- Hiện tại đang ở bên ngoài đại doanh.
Nhã Mộc Trà liền đem Lữ Khách mời vào trong doanh trướng, Lữ Khách lạy dài không bái, đứng chắp tay, hắn đang mặc nho phục, ba sợi râu dài phủ xuống trước ngực, đúng chính là Lữ Động Tân. Mặc dù hắn mất đi linh quang, nhưng trên người có phong phạm Đông Vương, ngay cả Nhã Mộc Trà là Khả Hãn cũng cảm giác mình thấp hơn một đầu, các tướng lãnh khác không ai dám nhìn thẳng.
Nhã Mộc Trà biết hắn không phải là người phàm, thong dong hỏi:
- Tiên sinh đến tận đây, có chuyện gì cần dạy ta?
Lữ Động Tân nói:
- Khách cũng không có sở cầu, chỉ là nghe nói Khả Hãn xuất binh thiếu hạ, đặc biệt tới trợ giúp một tay, lấy được Trung Nguyên.
Nhã Mộc Trà hoài nghi nói:
- Nếu ta thấy không sai, tiên sinh cũng là người trung thổ.
Nụ cười trên mặt Lữ Động Tân biến mất.
- Vương triều thay đổi chỉ là chuyện thường, vận số Hạ quốc đã hết, tự nhiên có người lên thay thế.
Nhã Mộc Trà nói:
- Thì ra là thế, binh mã Hạ quốc rất nhiều, chiến tướng có dũng, nên dùng kế gì phá?
Lữ Động Tân nói:
- Mặc dù binh sĩ Hạ quốc thắng ở tinh, dũng và trận thế. Cho nên Khách đem sở học nghĩ ra phải xếp thành nam thiên bảy mươi hai trận. Hạ quân sẽ rối loạn, đem tinh lực nghiên cứu trận này.
Nhã Mộc Trà nghe ngữ điệu nhẹ nhõm của hắn, giống như rõ trung thổ trong lòng bàn tay, không khỏi đứng dậy đi vài vòng trong trướng, bỗng nhiên lệnh mọi người lui ra ngoài, tiến vào trong mật trướng.