Nhưng dưới lực lượng của Tam Sinh Thạch nàng cảm nhận rất rõ ràng,ngay cả là hình dung cũng khác, người trước mắt chính là phụ thân củanàng, Đông Nhạc Đại Đế không thể nghi ngờ.
Rốt cuộc Bích HàNguyên Quân không cách nào ức chế được xúc động trong nội tâm, mạnh mẽnhào vào ngực của Hứa Tiên, giống như tiểu nữ hài, nói:
- Phụ thân, ngài trở về!
- Ân, ta trở về, dẫn ta đi gặp mẫu thân của ngươi đi.
Hắn vỗ vỗ sau lưng của Bích Hà Nguyên Quân, hồi tưởng lại hành động quenthuộc này, trong thế giới hắc ám dưới lòng đất trí nhớ ba đời khôngngừng dây dưa với nhau, hắn vẫn không buông tha tu hành, không ngừng hút thổ linh chi lực vào người, nhưng cho dù là địa lợi thì tốc độ tu hànhvẫn phi thường chậm chạp.
Thẳng đến khi một thân ảnh xuất hiệntrong lòng đất, đem thổ linh chi lực khổng lồ đưa vào trong người củahắn, hắn có thể trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi đạt tới biên giới độ kiếp, lại tiêu hao công đức chi lực trên ngọc bài, mới dẫn đại thiênkiếp xuống.
Bích Hà Nguyên Quân buông hắn ra, có chút ngượngngùng gật gật đầu, trong trí nhớ của nàng, phụ thân lạnh lùng uy nghiêm, chưa bao giờ ôm nàng như thế này, cảnh cầm tay của nàng dắt đi chỉ cótrong ký ức khi nối khố mà thôi.
Tuy nàng vững tin người trướcmặt đúng là Đông Nhạc Đại Đế không thể nghi ngờ, nhưng cảm giác cảm thấy hắn so với trước kia hình như có khác nhau.
Kinh Trập qua đi, ba tháng mùa xuân về trên đất nước.
Nước sông dậy sóng ngàn năm qua không ngừng chảy về đông, hôm nay bỗng nhiên chảy xiết nhanh hơn, đại quân không ngừng giằng co hai bên bờ sôngTrường Giang.
Bờ bắc là đại quân triều đình, thống soái tất nhiên chính là đại tướng quân thống soái binh mã thiên hạ, Phan Ngọc, HắcLong kỳ đón gió bay phất phơ khắp mấy trăm dặm.
Từ khi triều đình chiêu cáo thiên hạ tới nay, Phan Chương trong triều ổn định triềucương, Phan Ngọc dẫn binh đánh đông dẹp bắc, tay nàng mang đại nghĩa nắm trọng binh, nhanh chóng áp đảo chư tướng các nơi, những nơi liên hợpvới hồng cân quân hoặc là chiêu hàng hoặc là tiêu diệt, không để chochúng có cơ hội thở dốc, muốn một lần tiêu diệt toàn bộ.
Bờ nam là Hỏa Vân kỳ bay phất phơ, quân thế giống như bờ bắc.
Bái Hỏa Giáo tích súc thực lực nhiều năm, hiển nhiên có bí pháp huyền môn,phát triển giáo dân cũng không chỉ có giáo dân và nhân sĩ giang hồ, càng có rất nhiều môn phiệt đại tộc, dù lúc đó chưa có kế hoạch cướp lấythiên hạ, thực sự là dùng Tây Thục nhất thống Giang Nam, cũng xưng đếđịnh đô tại Kim Lăng, muốn tiêu diệt Đại Hạ.
Phan Ngọc không thểtừ bỏ Giang Nam giàu có và đông đúc cho phản quân tùy ý phát triển, lậptức xua quân xuôi nam, muốn nhất quyết tử chiến với Bái Hỏa Giáo.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Trong soái doanh Phan Ngọc hỏi Cửu Thiên Huyền Nữ:
- Hán Văn hắn có tin tức nào không?
Cửu Thiên Huyền Nữ lạnh lùng nói:
- Không có, ngươi có thời gian nghĩ tới hắn không bằng suy nghĩ biện pháp đi, chỉ cần thắng, thiên hạ này là của ngươi!
- Ngươi như thế nào?
Trong ấn tượng của Phan Ngọc thì Cửu Thiên Huyền Nữ luôn luôn là vẻ mặt tươicười tiêu sái, nhưng mà tháng độ trong tháng này vô cùng khác thường,trở nên lãnh đạm.
- Ta chỉ khuyên ngươi ngươi nên cầm lấy thứ trong tay của mình ma thôi.
- Nghe như oán nữ!
- Ngươi...
Cửu Thiên Huyền Nữ trừng mắt nhìn Phan Ngọc, lại lộ ra nụ cười khổ, nói:
- Ngươi tự giải quyết cho tốt!
Liền biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại có Phan Ngọc như có điều suy nghĩ, chợt có người cầu kiến, mộtthanh niên nam tử tiến đến, chính là Vệ Thanh theo Hứa Tiên đi sứ ĐôngDoanh, hắn quỳ bái, nói:
- Đại soái, Hồng Tụ quận chúa nàng không chịu theo chúng ta quay về! Nói muốn ở đó đợi Hứa đại nhân.
Phan gia tại Giang Nam thế lực rắc rối khó gỡ, thúc thúc của Phan Ngọc chính là tổng đốc Giang Chiết, tuy không có đại quân Bái Hỏa Giáo tiếp cận,nhưng mà cũng tranh thủ thời gian đem vật tư và tài nguyên chuyển tớiGiang Bắc, chỉ để lại vô số mật thám.
Nhưng chỉ có Doãn Hồng Tụ không chịu nghe nàng điều khiển, cố ý muốn ở lại Hàng Châu đợi Hứa Tiên.
Phan Ngọc giơ lên nói:
- Theo nàng đi thôi!
- Nhưng mà Hồng Tụ quận chúa đang hãm trong quân địch, nghe nói Bái Hỏa Giáo chủ Sở Kiếm Hùng phi thường dâm tà...
- Bái Hỏa Giáo nóng lòng muốn quyết chiến với quân ta, trước đó không cótâm tư để ý tới nàng, tăng cường thêm bảo hộ là được, ngươi đi xuống đi!
Phan Ngọc cũng không nói rõ chân tướng, Doãn Hồng Tụ thoạt nhìn là một côgái yếu ớt, nhưng kỳ thật nàng có thần minh bảo hộ, không cần nàng đi quan tâm.
Cửu Thiên Huyền Nữ lập tức rời quân doanh, đi vào Hàng Châu Hồng Tụ thư viện, ánh mắt nhìn qua cô gái xinh đẹp ngồi trước máihiên, đang tựa vào cửa sổ ngắm hoa đào.
Nàng lặng lẽ ngóng nhìnhồi lâu, thở dài, chung quy là do đáp án tàn khốc nói không nên lời,lặng lẽ bố trí một trận pháp rồi rời đi. Mặc dù nói nàng có tin haykhông? Nữ tử ah nữ tử, vì sao mặc dù có tâm tư thất khiếu lung linh,trước loại chuyện này lại biến thành ngu xuẩn như vậy?
Nàng đi vào không trung Tây Hồ, chỉ thấy trước Lôi Phong Tháp Hồ Tâm Nguyệt nhìn vào trong tháp quát:
- Buông tha đi, ngươi là đồ đần, Hứa Tiên đã sớm phá kiếp mà ra rồi, hắn đã vốn quên ngươi, cũng quên chính mình là ai.
Nàng rốt cục nhịn không được nói chân tướng, tuy chính cô ta cũng không dám tin tưởng.
Trong tháp trầm mặc một lát, truyền đến âm thanh vui mừng của Bạch Tố Trinh:
- Ngươi nói quan nhân đã độ kiếp thành công! Tiểu Nguyệt, sao ngươi không nói cho ta biết, quá tốt.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ngươi không có nghe ta nói cái gì sao?
- Không, ta nghe được, yên tâm đi, hắn sẽ trở về. Đúng rồi, hà bá hìnhnhư chuẩn bị đánh chiếm Trường Giang, quan nhân hắn sợ là không cản nổi, phiền toái ngươi đi trợ giúp Ngao Ly, còn có Vân Yên Thanh Loan cũngnên đi giúp!
Cửu Thiên Huyền Nữ tức cười im lặng, đối mặt với xưng hô như vậy cũng không biết nói gì.
Hồ Tâm Nguyệt quay đầu đi, trừng liếc Cửu Thiên Huyền Nữ, mắng:
- Đồ đần đồ đần, đều là đồ đần!
Rồi sau đó hóa thành hòa quang bỏ chạy, trong nội tâm nói:
- Cho dù không có hắn, ta cũng phải cứu ngươi ra ngoài.
Chợt thấy phương bắc có một đạo linh quang phóng lên trới, Hồ Tâm Nguyệt thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đã bắt đầu?
Không chút do dự bay thẳng về Trường Giang.
Trên mặt sông một hồi chiến đấu siêu phàm thoát tục đã mở màn, vô số tinh quái đang chém giết trên mặt sông.
Lạc Anh cầm Xạ Nhật thần cung trong tay, nhìn qua Bạch Long trên bầu trời cười nói:
- Ngao Ly, ngươi nên ngoan ngoãn đầu hàng, làm phi tử của ta!
Bạch Long Ngao Ly nói:
- Nói bậy, muốn đầu hàng là ngươi mới đúng!
Toàn bộ linh lực thủy hệ của Giang Nam tụ tập vào trong người của nàng, khinàng hô hấp thì trên bầu trời xuất hiện một đám mây mù, thân hình củanàng ẩn dật trong sương mù, có vài phần uy nghiêm và thần bí của thầnlong thấy đầu không thấy đuôi.
Tuy trên mặt Lạc Anh nhẹ nhàng như thường, bên trong lại thập phần chú ý cẩn thận, hắn sau khi thống nhấtthủy vực phương bắc, lập tức tiến công Trường Giang, vốn cho rằng đốiphó Ngao Ly là tiểu long dễ như trở bàn tay.
Nhưng dưới lực lượng của Tam Sinh Thạch nàng cảm nhận rất rõ ràng,ngay cả là hình dung cũng khác, người trước mắt chính là phụ thân củanàng, Đông Nhạc Đại Đế không thể nghi ngờ.
Rốt cuộc Bích HàNguyên Quân không cách nào ức chế được xúc động trong nội tâm, mạnh mẽnhào vào ngực của Hứa Tiên, giống như tiểu nữ hài, nói:
- Phụ thân, ngài trở về!
- Ân, ta trở về, dẫn ta đi gặp mẫu thân của ngươi đi.
Hắn vỗ vỗ sau lưng của Bích Hà Nguyên Quân, hồi tưởng lại hành động quenthuộc này, trong thế giới hắc ám dưới lòng đất trí nhớ ba đời khôngngừng dây dưa với nhau, hắn vẫn không buông tha tu hành, không ngừng hút thổ linh chi lực vào người, nhưng cho dù là địa lợi thì tốc độ tu hànhvẫn phi thường chậm chạp.
Thẳng đến khi một thân ảnh xuất hiệntrong lòng đất, đem thổ linh chi lực khổng lồ đưa vào trong người củahắn, hắn có thể trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi đạt tới biên giới độ kiếp, lại tiêu hao công đức chi lực trên ngọc bài, mới dẫn đại thiênkiếp xuống.
Bích Hà Nguyên Quân buông hắn ra, có chút ngượngngùng gật gật đầu, trong trí nhớ của nàng, phụ thân lạnh lùng uy nghiêm, chưa bao giờ ôm nàng như thế này, cảnh cầm tay của nàng dắt đi chỉ cótrong ký ức khi nối khố mà thôi.
Tuy nàng vững tin người trướcmặt đúng là Đông Nhạc Đại Đế không thể nghi ngờ, nhưng cảm giác cảm thấy hắn so với trước kia hình như có khác nhau.
Kinh Trập qua đi, ba tháng mùa xuân về trên đất nước.
Nước sông dậy sóng ngàn năm qua không ngừng chảy về đông, hôm nay bỗng nhiên chảy xiết nhanh hơn, đại quân không ngừng giằng co hai bên bờ sôngTrường Giang.
Bờ bắc là đại quân triều đình, thống soái tất nhiên chính là đại tướng quân thống soái binh mã thiên hạ, Phan Ngọc, HắcLong kỳ đón gió bay phất phơ khắp mấy trăm dặm.
Từ khi triều đình chiêu cáo thiên hạ tới nay, Phan Chương trong triều ổn định triềucương, Phan Ngọc dẫn binh đánh đông dẹp bắc, tay nàng mang đại nghĩa nắm trọng binh, nhanh chóng áp đảo chư tướng các nơi, những nơi liên hợpvới hồng cân quân hoặc là chiêu hàng hoặc là tiêu diệt, không để chochúng có cơ hội thở dốc, muốn một lần tiêu diệt toàn bộ.
Bờ nam là Hỏa Vân kỳ bay phất phơ, quân thế giống như bờ bắc.
Bái Hỏa Giáo tích súc thực lực nhiều năm, hiển nhiên có bí pháp huyền môn,phát triển giáo dân cũng không chỉ có giáo dân và nhân sĩ giang hồ, càng có rất nhiều môn phiệt đại tộc, dù lúc đó chưa có kế hoạch cướp lấythiên hạ, thực sự là dùng Tây Thục nhất thống Giang Nam, cũng xưng đếđịnh đô tại Kim Lăng, muốn tiêu diệt Đại Hạ.
Phan Ngọc không thểtừ bỏ Giang Nam giàu có và đông đúc cho phản quân tùy ý phát triển, lậptức xua quân xuôi nam, muốn nhất quyết tử chiến với Bái Hỏa Giáo.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Trong soái doanh Phan Ngọc hỏi Cửu Thiên Huyền Nữ:
- Hán Văn hắn có tin tức nào không?
Cửu Thiên Huyền Nữ lạnh lùng nói:
- Không có, ngươi có thời gian nghĩ tới hắn không bằng suy nghĩ biện pháp đi, chỉ cần thắng, thiên hạ này là của ngươi!
- Ngươi như thế nào?
Trong ấn tượng của Phan Ngọc thì Cửu Thiên Huyền Nữ luôn luôn là vẻ mặt tươicười tiêu sái, nhưng mà tháng độ trong tháng này vô cùng khác thường,trở nên lãnh đạm.
- Ta chỉ khuyên ngươi ngươi nên cầm lấy thứ trong tay của mình ma thôi.
- Nghe như oán nữ!
- Ngươi...
Cửu Thiên Huyền Nữ trừng mắt nhìn Phan Ngọc, lại lộ ra nụ cười khổ, nói:
- Ngươi tự giải quyết cho tốt!
Liền biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại có Phan Ngọc như có điều suy nghĩ, chợt có người cầu kiến, mộtthanh niên nam tử tiến đến, chính là Vệ Thanh theo Hứa Tiên đi sứ ĐôngDoanh, hắn quỳ bái, nói:
- Đại soái, Hồng Tụ quận chúa nàng không chịu theo chúng ta quay về! Nói muốn ở đó đợi Hứa đại nhân.
Phan gia tại Giang Nam thế lực rắc rối khó gỡ, thúc thúc của Phan Ngọc chính là tổng đốc Giang Chiết, tuy không có đại quân Bái Hỏa Giáo tiếp cận,nhưng mà cũng tranh thủ thời gian đem vật tư và tài nguyên chuyển tớiGiang Bắc, chỉ để lại vô số mật thám.
Nhưng chỉ có Doãn Hồng Tụ không chịu nghe nàng điều khiển, cố ý muốn ở lại Hàng Châu đợi Hứa Tiên.
Phan Ngọc giơ lên nói:
- Theo nàng đi thôi!
- Nhưng mà Hồng Tụ quận chúa đang hãm trong quân địch, nghe nói Bái Hỏa Giáo chủ Sở Kiếm Hùng phi thường dâm tà...
- Bái Hỏa Giáo nóng lòng muốn quyết chiến với quân ta, trước đó không cótâm tư để ý tới nàng, tăng cường thêm bảo hộ là được, ngươi đi xuống đi!
Phan Ngọc cũng không nói rõ chân tướng, Doãn Hồng Tụ thoạt nhìn là một côgái yếu ớt, nhưng kỳ thật nàng có thần minh bảo hộ, không cần nàng đi quan tâm.
Cửu Thiên Huyền Nữ lập tức rời quân doanh, đi vào Hàng Châu Hồng Tụ thư viện, ánh mắt nhìn qua cô gái xinh đẹp ngồi trước máihiên, đang tựa vào cửa sổ ngắm hoa đào.
Nàng lặng lẽ ngóng nhìnhồi lâu, thở dài, chung quy là do đáp án tàn khốc nói không nên lời,lặng lẽ bố trí một trận pháp rồi rời đi. Mặc dù nói nàng có tin haykhông? Nữ tử ah nữ tử, vì sao mặc dù có tâm tư thất khiếu lung linh,trước loại chuyện này lại biến thành ngu xuẩn như vậy?
Nàng đi vào không trung Tây Hồ, chỉ thấy trước Lôi Phong Tháp Hồ Tâm Nguyệt nhìn vào trong tháp quát:
- Buông tha đi, ngươi là đồ đần, Hứa Tiên đã sớm phá kiếp mà ra rồi, hắn đã vốn quên ngươi, cũng quên chính mình là ai.
Nàng rốt cục nhịn không được nói chân tướng, tuy chính cô ta cũng không dám tin tưởng.
Trong tháp trầm mặc một lát, truyền đến âm thanh vui mừng của Bạch Tố Trinh:
- Ngươi nói quan nhân đã độ kiếp thành công! Tiểu Nguyệt, sao ngươi không nói cho ta biết, quá tốt.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ngươi không có nghe ta nói cái gì sao?
- Không, ta nghe được, yên tâm đi, hắn sẽ trở về. Đúng rồi, hà bá hìnhnhư chuẩn bị đánh chiếm Trường Giang, quan nhân hắn sợ là không cản nổi, phiền toái ngươi đi trợ giúp Ngao Ly, còn có Vân Yên Thanh Loan cũngnên đi giúp!
Cửu Thiên Huyền Nữ tức cười im lặng, đối mặt với xưng hô như vậy cũng không biết nói gì.
Hồ Tâm Nguyệt quay đầu đi, trừng liếc Cửu Thiên Huyền Nữ, mắng:
- Đồ đần đồ đần, đều là đồ đần!
Rồi sau đó hóa thành hòa quang bỏ chạy, trong nội tâm nói:
- Cho dù không có hắn, ta cũng phải cứu ngươi ra ngoài.
Chợt thấy phương bắc có một đạo linh quang phóng lên trới, Hồ Tâm Nguyệt thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đã bắt đầu?
Không chút do dự bay thẳng về Trường Giang.
Trên mặt sông một hồi chiến đấu siêu phàm thoát tục đã mở màn, vô số tinh quái đang chém giết trên mặt sông.
Lạc Anh cầm Xạ Nhật thần cung trong tay, nhìn qua Bạch Long trên bầu trời cười nói:
- Ngao Ly, ngươi nên ngoan ngoãn đầu hàng, làm phi tử của ta!
Bạch Long Ngao Ly nói:
- Nói bậy, muốn đầu hàng là ngươi mới đúng!
Toàn bộ linh lực thủy hệ của Giang Nam tụ tập vào trong người của nàng, khinàng hô hấp thì trên bầu trời xuất hiện một đám mây mù, thân hình củanàng ẩn dật trong sương mù, có vài phần uy nghiêm và thần bí của thầnlong thấy đầu không thấy đuôi.
Tuy trên mặt Lạc Anh nhẹ nhàng như thường, bên trong lại thập phần chú ý cẩn thận, hắn sau khi thống nhấtthủy vực phương bắc, lập tức tiến công Trường Giang, vốn cho rằng đốiphó Ngao Ly là tiểu long dễ như trở bàn tay.