Sau buổi sáng biết được thân phận của Mặc Tam sau , Hứa Vị nói được thì làm được, không có nấu cơm cho Mặc Tam, vì thế…… Điểm tâm không được ăn, Mặc Tam cũng không ăn, lúc hoàng hôn lại trơ mắt nhìn Tiểu Bạch hoan hô đảo quanh Hứa Vị, sau khi Hứa Vị bưng tới chân gà thì chạy tới trước mặt Mặc Tam, bẹp bẹp ăn chân gà……
Một con lang thôi mà cũng học đòi ăn cơm giống người ?
Mặc Tam hí mắt nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, ánh mắt lạnh buốt làm cho Tiểu Bạch đánh cái rùng mình, sưu một cái liền nâng lên hai móng vuốt bắt lấy chân gà , trốn ra phía sau Hứa Vị.
Khi Hứa Vị trừng liếc cảnh cáo một cái sau, Mặc Tam yên lặng quay đầu.
Khi Tiểu Bạch cảm thấy ăn no mỹ mãn sau, phe phẩy cái đuôi, cọ cọ làm nũng ở phía sau Hứa Vị đang lựa dược thảo, một ánh mắt âm trầm của Mặc Tam được ném qua , Tiểu Bạch cọ cọ cọ lui về phía sau.
“Vị Vị, đi theo ta.” Mặc Tam đứng dậy, kéo qua Hứa Vị.
“A? Đi đâu?” Hứa Vị hoang mang, ngẩng đầu nhìn trời, sắp vào đêm rồi.
Mặc Tam không nói lời nào, chỉ lôi kéo Hứa Vị , xoay người bước đi.
Tiểu Bạch cọ cọ lui về phía sau, vừa định đi theo sau, Mặc Tam như không chút để ý quay đầu, ánh mắt lãnh liệt quyết đoán làm cho Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ lưng tròng phải dừng lại.
Mặc Tam một đường lôi kéo Hứa Vị, hướng đỉnh núi Đại Ngọc sơn đi đến, nhưng khi đang trên đường tới đỉnh núi thì đột ngột rẽ một cái, nhưng lại hướng con đường đầy cỏ mọc đi tới , Hứa Vị không khỏi nghi hoặc hỏi “Tiểu Mặc, ngươi muốn dẫn ta đi đâu ?”
Mặc Tam không trả lời, chỉ lôi kéo Hứa Vị , vạch bụi cỏ thực dầy đặc trước mặt, bất ngờ hơn là lại xuất hiện một cái cửa động .
Hứa Vị không khỏi mở to hai mắt.
“Đi theo ta.” Mặc Tam nói xong. Liền đi vào trong động .
Hứa Vị đi theo Mặc Tam vào trong động, tinh tế đánh giá, động này thực hẹp, nói là sơn động không bằng nói là một cái thông đạo.
Rất nhanh, xuyên qua sơn động, hiện ra ở trước mặt Hứa Vị chính là một biển hoa thực lớn.
Hứa Vị không khỏi ngừng thở.
Những bông hoa nhỏ có màu tím nhạt và đạm vàng xen kẽ vào nhau , rực rỡ nở rộ .
Hứa Vị không khỏi ngạc nhiên mở to hai mắt, thật đẹp a.
“Vị Vị, vui vẻ không ?” Mặc Tam đứng ở một bên, nhìn ánh mắt lượng lượng khóe miệng loan loan của Hứa Vị, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra, Vị Vị thực thích…… Cũng không uổng phí hắn tốn mấy ngày lật tung Đại Ngọc sơn này để tìm cảnh đẹp .
Khi nghĩ tới Hứa Vị sẽ tức giận , hắn đã bắt đầu chuẩn bị đủ loại lễ vật mà Vị Vị sẽ thích, hiện tại, dược thảo trân quý còn chưa tìm được, đợi khi tìm được , Vị Vị nhất định sẽ càng thêm vui vẻ.
Hắn chưa bao giờ làm loại chuyện chỉ để mong người khác vui vẻ như thế này .
Hắn không biết làm như thế nào thì Vị Vị mới không sinh khí, chỉ có thể cố gắng nhớ lại những chuyện mà ngày thường khiến Vị Vị vui vẻ…… Nghĩ tới nghĩ lui, cố gắng nhớ lại một lần, phát hiện, dường như cũng chỉ có dược thảo trân quý……
Vị Vị mỗi lần nhìn thấy dược thảo trân quý cũng rất vui vẻ!
Kết quả của hồi tưởng này khiến trong lòng hắn có chút trất buồn ( bức rức + buồn bực )
Trong lòng lại toát ra một vấn đề kì quái , vì cái gì chuyện khiến Vị Vị vui vẻ lại không phải là hắn chứ ?
Nhìn Vị Vị đã đi xuống biển hoa , một bên cười tủm tỉm sờ sờ những bông hoa không biết tên, Mặc Tam gắt gao nhìn chằm chằm, sẽ có một ngày…… Nhất định có một ngày, Vị Vị, người khiến ngươi nhớ tới liền vui vẻ , chỉ có ta……
“Tiểu Mặc, ngươi thật lợi hại! Loại địa phương này cũng có thể tìm được.” Hứa Vị quay đầu cười tủm tỉm nói. Trong lòng cũng thập phần ngạc nhiên, nghĩ tới đời trước hắn ở Đại Ngọc sơn cũng hơn mười năm, khi đó, xuống núi liền chạy đi tìm thảo dược nhưng cũng chưa tìm được loại địa phương này.
Sao Tiểu Mặc lại tìm được nhỉ ?
Mặc Tam chậm rãi nói “Ta tìm đã lâu .” Vừa nói vừa đi đến bên người Hứa Vị, chuyên chú nhìn chằm chằm Hứa Vị “Vui không ?”
Hứa Vị sửng sốt, vấn đề này Tiểu Mặc đều hỏi đã hai lần ……
Liền gật đầu cười tủm tỉm nói “Ân, thực vui vẻ!” Vừa nghi hoặc vừa hỏi “Tiểu Mặc, ngươi rất sợ ta không vui sao?”
Mặc Tam gật đầu “Ta sợ ngươi còn sinh khí.”
Hứa Vị ngẩn ra, sợ mình sinh khí? Như vậy…… Hay là nên nói, Tiểu Mặc đã sớm biết mình khẳng định sẽ sinh khí, cho nên đã sớm nghĩ đến nên hống mình vui vẻ thế nào sao ?? Trong lòng không khỏi có chút não ý, sắc mặt liền nghiêm túc “Ngươi đã sớm chuẩn bị tốt rồi đi!”
“Thân phận của ta , Mặc quỷ hoàng tử…… Đối với ngươi mà nói, không phải chuyện tốt.” Mặc Tam trầm mặc một hồi, mới chậm rãi mở miệng , lẳng lặng nhìn Hứa Vị “Nếu có thể, ta không hy vọng ngươi sẽ biết.”
Hứa Vị sửng sốt. Không muốn để mình cuốn vào? Tiểu Mặc nghĩ như vậy sao? Biết thân phận hoàng tử, đặc biệt Mặc quỷ hoàng tử, sẽ có một ít phiền toái, cho nên, không muốn mình bị cuốn vào ?
Mặc Tam nguyên lai tính toán là, trước thì không cho Vị Vị biết, chờ bản thân có đủ năng lực, ít nhất phải khôi phục được tầm một phần ba năng lực đời trước , khi đó, tái cùng Vị Vị nói. Nhưng có một số việc cũng không do hắn, cha Vị Vị…… Là người không đơn giản Hắn đánh giá sai Hứa Chính Nhất. Hắn càng thật không ngờ, Trương Minh Thụy lại sẽ vì Hứa Chính Nhất mà tự mình đến Thanh Dương Huyền.
Hiện tại…… Có một số việc mà hắn không thể ngăn cản .
Hiện giờ thế cục đã hoàn toàn bất đồng với đời trước……
Đời trước, hắn ở Thiên Sơn, năm năm qua đi rất im lặng, cơ hồ mọi người bên ngoài đều quên trên đời này còn có một tam hoàng tử, vì thế, hắn có cơ hội tích tụ năng lượng trong năm năm quý giá…… Nhưng đời này…… Không giống .
Bất quá, không giống mới thú vị , không phải sao ?
Trong mắt Mặc Tam xẹt qua một tia lưu quang.
Hứa Vị không có bỏ qua lưu quang xẹt qua trong mắt Mặc Tam, trong lòng có chút phức tạp, thiếu niên trước mắt còn không phải…… hoàng tử nhấc lên tinh phong huyết vũ kia…… Cho nên, hắn sẽ vì hống mình vui vẻ mà tìm cho mình một cảnh đẹp đến thế, hắn sợ mình bị cuốn vào phiền toái cho nên giấu diếm thân phận bản thân……
Hứa Vị không thể tưởng tượng, thiếu niên đứng ở trước mặt mình sẽ ở một ngày nào đó trong tương lai, tùy ý hạ chỉ, đạm mạc tru sát dân chúng vô tội, chinh chiến biên cương, trên tay dính đầy máu tươi vẫn không chút nào để ý như cũ , vô tình ngồi ở ngai vàng cao cao.
Hắn không muốn thấy một Tiểu Mặc như vậy.
Một chút cũng không muốn.
Hứa Vị cùng Mặc Tam đứng rất gần, chỉ cách một bước chân mà thôi, khẽ vươn tay ra, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Mặc Tam, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Mặc Tam. Tựa đầu vào hõm vai Mặc Tam, thấp giọng nói “Tiểu Mặc, chúng ta là hảo hữu.”
Đúng vậy, mình sẽ làm hảo bằng hữu tốt nhất của Tiểu Mặc. ( Nguyệt : Tri kỉ một kiếp a :”> )
Sau đó, cùng Tiểu Mặc lớn lên, khi Tiểu Mặc phạm sai lầm thì hung hăng mắng hắn, khi Tiểu Mặc hồ đồ thì phải đánh hắn !
Nếu lão Thiên cho mình cơ hội tái thế làm người, như vậy, cái trí nhớ huyết tinh thống khổ này cứ để cho mình mình tự chịu đựng là được !
*******
Khi bóng đêm dày đặc, Mặc Tam nắm tay Hứa Vị hướng Ngọc Hoa tự đi đến, trong bóng đêm dày đặc, Hứa Vị thấy không rõ con đường phía trước, nhưng một đường Mặc Tam gắt gao nắm tay Hứa Vị , thỉnh thoảng thấp giọng nói :“Đi bên trái, cẩn thận, phía trước có khối đá lớn……”
Bóng đêm ám trầm, tinh quang ảm đạm, gió đêm hiu hiu thổi qua , ngọn núi truyền đến rung động sàn sạt có chút trầm sâm, nhưng nghe thanh âm hơi hơi có chút khàn khàn của Mặc Tam lại cảm thấy rất an tâm.
Hứa Vị nhìn tiểu hài tử đi ở trước mặt mình, trong lòng rất ấm áp.
Cũng có chút xấu hổ, rõ ràng mình là kẻ được sống thêm một đời nữa mà lại không bằng tiểu hài tử Mặc Tam này……
Nhưng, cái này cũng làm cho Hứa Vị ẩn ẩn đau lòng, nghĩ tới đời trước khi mình mười tuổi cũng vẫn còn ở trước mặt cha nương , ca ca và sư phó làm nũng ……
Mà Mặc Tam lại ngay cả làm nũng là cái gì cũng đều không hiểu!
Bóng đêm càng dày đặc, thấy không rõ phía trước , nhưng thân ảnh Mặc Tam cũng rơi vào đôi mắt Hứa Vị , tràn đầy ……
Khi chuyển qua một ngã rẽ , đột nhiên, Mặc Tam dừng bước lại , Hứa Vị khó hiểu kéo kéo tay Mặc Tam “Làm sao vậy?”
“Có người.” Mặc Tam thấp giọng nói.
Hứa Vị tò mò theo phương hướng Mặc Tam chỉ nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa bên vách núi có người đang đứng .
Lúc này, ánh trăng rốt cục cũng chui ra khỏi đám mây dày , lộ mặt ra. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống toàn mặt đất .
Dưới ánh trăng, tóc dài của kẻ đó tùy ý vương trên đầu vai , là màu bạc quỷ dị , đôi mắt đỏ có chút yêu dị, khuôn mặt rất xinh đẹp, bào phục màu đen có chút tùy ý cùng một cái thắt lưng đỏ .
Kẻ đó tựa hồ cảm giác được có người tới gần, không chút để ý quay đầu nhìn lại .
Khi Hứa Vị chạm đến ánh mắt kẻ đó , trong lòng không khỏi run lên, theo bản năng lui về phía sau, ánh mắt kẻ đó rất quỷ dị!
Ở khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt kẻ đó, Hứa Vị cảm thấy tâm của mình như bị hút đi rồi !
Tựa hồ cảm giác được Hứa Vị sợ hãi, Mặc Tam nhíu mày, che ở trước người Hứa Vị, đạm mạc mở miệng “Ngươi đã đến rồi.”
Kẻ đó hơi hơi gợi lên khóe miệng nghiền ngẫm cười, quét mắt Hứa Vị phía sau Mặc Tam, trêu tức nói “Hài tử thực đáng yêu nha .”
Hứa Vị sửng sốt, kéo kéo tay Mặc Tam , thấp giọng hỏi “Người này ngươi có quen sao ?”
“Hắn chính là yêu vật sống lâu nhất hiện tại , Mộc Vân Hi.” Mặc Tam thấp giọng nói.
Mặc Tam dứt lời, liền diện vô biểu tình ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt yêu dị của kẻ đó, đạm mạc mở miệng “Ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Hứa Vị sửng sốt, khi đang muốn hỏi lại, Mặc Tam đã trực tiếp ôm lấy Hứa Vị, hạ chân một cái nhưng rồi lại bay vút lên.
Hứa Vị kinh hô một tiếng, vội nhắm mắt lại, tốc độ như gió thế này nếu không nhắm mắt lại thì đợi khi rơi xuống đất khẳng định sẽ choáng váng, hơn nữa nói không chừng còn có thể khiến mắt bị thương.
Đợi Hứa Vị phát hiện chân mình rốt cục đã chạm đất, liền mở to mắt, nhìn Mặc Tam trước mắt.
“Ngươi đi về trước. Ta rất nhanh sẽ trở về.” Mặc Tam nói xong, liền muốn xoay người.
Nhưng Hứa Vị lại giữ chặt hắn.
Mặc Tam quay đầu, thấy trong mắt Hứa Vị tràn đầy lo lắng, trong lòng ấm áp, nâng tay sờ đầu Hứa Vị, thấp giọng nói “Đừng lo lắng, Mộc Vân Hi kia sẽ không làm gì ta ……”
Hứa Vị ngẩn ngơ, lập tức nhíu mày, sẽ không làm gì Tiểu Mặc sao ??
Mặc Tam dứt lời, liền xoay người bay vút lên.
Vài cái lên xuống, liền rơi xuống trên vách núi.
Đứng ở vách núi xong , Mặc Tam liền phất tay, chưởng phong đánh ra, nam tử yêu dị kia đứng ở trên vách núi liền bị đánh cho lui vài bước.
“Nhiều ngày không thấy, công phu của tam hoàng tử đã tăng trưởng a.” nam tử bị bức lui không chút để ý vết máu nơi khóe miệng, ngược lại gợi lên khóe miệng, trầm thấp cười.
Mặc Tam chỉ lãnh liệt theo dõi hắn.
“Tam hoàng tử, đừng như vậy, Vân Hi không có ý gì đâu , chỉ là lần đầu tiên thấy phía sau tam hoàng tử có người, tại hạ nhớ rõ, Cảnh Trữ lão vương gia khi sống từng dặn dò tam hoàng tử , trong vòng một trượng phía sau tam hoàng tử tuyệt đối không thể có người đứng……” Nam tử lải nhải nói.
“Mộc Vân Hi, ngươi còn nhớ ước định của chúng ta chứ ?” Mặc Tam đạm mạc đánh gảy.
Ánh mắt nam tử chợt lóe, lập tức ha hả cười “Đương nhiên nhớ rõ, ta trợ giúp tam hoàng tử hoàn thành bá nghiệp , tam hoàng tử trợ giúp ta diệt Mộc gia.”
“Như vậy, việc không nên làm thì tốt nhất đừng làm.” trong mắt Mặc Tam hiện lên sát khí dày đặc.
Nam tử, cũng chính là Mộc Vân Hi, sắc mặt hơi đổi, lập tức cười hắc hắc “Yên tâm, yên tâm, ta hiểu được , lần sau không động vào tiểu hài tử kia là được rồi mà !”
Mặc Tam quét mắt liếc Mộc Vân Hi một cái, trong lòng nghĩ, Mộc Vân Hi này thiện biến vô thường, lần sau vẫn nên cảnh giác một ít mới tốt. Nếu không phải hiện tại công phu của mình còn không bằng tam thành đời trước , đã sớm đem Mộc Vân Hi này bầm thây vạn đoạn như đời trước !
Vừa mới dám có ý đồ mê hoặc tâm Vị Vị, nếu không phải Vị Vị tỉnh táo……
Sau buổi sáng biết được thân phận của Mặc Tam sau , Hứa Vị nói được thì làm được, không có nấu cơm cho Mặc Tam, vì thế…… Điểm tâm không được ăn, Mặc Tam cũng không ăn, lúc hoàng hôn lại trơ mắt nhìn Tiểu Bạch hoan hô đảo quanh Hứa Vị, sau khi Hứa Vị bưng tới chân gà thì chạy tới trước mặt Mặc Tam, bẹp bẹp ăn chân gà……
Một con lang thôi mà cũng học đòi ăn cơm giống người ?
Mặc Tam hí mắt nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, ánh mắt lạnh buốt làm cho Tiểu Bạch đánh cái rùng mình, sưu một cái liền nâng lên hai móng vuốt bắt lấy chân gà , trốn ra phía sau Hứa Vị.
Khi Hứa Vị trừng liếc cảnh cáo một cái sau, Mặc Tam yên lặng quay đầu.
Khi Tiểu Bạch cảm thấy ăn no mỹ mãn sau, phe phẩy cái đuôi, cọ cọ làm nũng ở phía sau Hứa Vị đang lựa dược thảo, một ánh mắt âm trầm của Mặc Tam được ném qua , Tiểu Bạch cọ cọ cọ lui về phía sau.
“Vị Vị, đi theo ta.” Mặc Tam đứng dậy, kéo qua Hứa Vị.
“A? Đi đâu?” Hứa Vị hoang mang, ngẩng đầu nhìn trời, sắp vào đêm rồi.
Mặc Tam không nói lời nào, chỉ lôi kéo Hứa Vị , xoay người bước đi.
Tiểu Bạch cọ cọ lui về phía sau, vừa định đi theo sau, Mặc Tam như không chút để ý quay đầu, ánh mắt lãnh liệt quyết đoán làm cho Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ lưng tròng phải dừng lại.
Mặc Tam một đường lôi kéo Hứa Vị, hướng đỉnh núi Đại Ngọc sơn đi đến, nhưng khi đang trên đường tới đỉnh núi thì đột ngột rẽ một cái, nhưng lại hướng con đường đầy cỏ mọc đi tới , Hứa Vị không khỏi nghi hoặc hỏi “Tiểu Mặc, ngươi muốn dẫn ta đi đâu ?”
Mặc Tam không trả lời, chỉ lôi kéo Hứa Vị , vạch bụi cỏ thực dầy đặc trước mặt, bất ngờ hơn là lại xuất hiện một cái cửa động .
Hứa Vị không khỏi mở to hai mắt.
“Đi theo ta.” Mặc Tam nói xong. Liền đi vào trong động .
Hứa Vị đi theo Mặc Tam vào trong động, tinh tế đánh giá, động này thực hẹp, nói là sơn động không bằng nói là một cái thông đạo.
Rất nhanh, xuyên qua sơn động, hiện ra ở trước mặt Hứa Vị chính là một biển hoa thực lớn.
Hứa Vị không khỏi ngừng thở.
Những bông hoa nhỏ có màu tím nhạt và đạm vàng xen kẽ vào nhau , rực rỡ nở rộ .
Hứa Vị không khỏi ngạc nhiên mở to hai mắt, thật đẹp a.
“Vị Vị, vui vẻ không ?” Mặc Tam đứng ở một bên, nhìn ánh mắt lượng lượng khóe miệng loan loan của Hứa Vị, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra, Vị Vị thực thích…… Cũng không uổng phí hắn tốn mấy ngày lật tung Đại Ngọc sơn này để tìm cảnh đẹp .
Khi nghĩ tới Hứa Vị sẽ tức giận , hắn đã bắt đầu chuẩn bị đủ loại lễ vật mà Vị Vị sẽ thích, hiện tại, dược thảo trân quý còn chưa tìm được, đợi khi tìm được , Vị Vị nhất định sẽ càng thêm vui vẻ.
Hắn chưa bao giờ làm loại chuyện chỉ để mong người khác vui vẻ như thế này .
Hắn không biết làm như thế nào thì Vị Vị mới không sinh khí, chỉ có thể cố gắng nhớ lại những chuyện mà ngày thường khiến Vị Vị vui vẻ…… Nghĩ tới nghĩ lui, cố gắng nhớ lại một lần, phát hiện, dường như cũng chỉ có dược thảo trân quý……
Vị Vị mỗi lần nhìn thấy dược thảo trân quý cũng rất vui vẻ!
Kết quả của hồi tưởng này khiến trong lòng hắn có chút trất buồn ( bức rức + buồn bực )
Trong lòng lại toát ra một vấn đề kì quái , vì cái gì chuyện khiến Vị Vị vui vẻ lại không phải là hắn chứ ?
Nhìn Vị Vị đã đi xuống biển hoa , một bên cười tủm tỉm sờ sờ những bông hoa không biết tên, Mặc Tam gắt gao nhìn chằm chằm, sẽ có một ngày…… Nhất định có một ngày, Vị Vị, người khiến ngươi nhớ tới liền vui vẻ , chỉ có ta……
“Tiểu Mặc, ngươi thật lợi hại! Loại địa phương này cũng có thể tìm được.” Hứa Vị quay đầu cười tủm tỉm nói. Trong lòng cũng thập phần ngạc nhiên, nghĩ tới đời trước hắn ở Đại Ngọc sơn cũng hơn mười năm, khi đó, xuống núi liền chạy đi tìm thảo dược nhưng cũng chưa tìm được loại địa phương này.
Sao Tiểu Mặc lại tìm được nhỉ ?
Mặc Tam chậm rãi nói “Ta tìm đã lâu .” Vừa nói vừa đi đến bên người Hứa Vị, chuyên chú nhìn chằm chằm Hứa Vị “Vui không ?”
Hứa Vị sửng sốt, vấn đề này Tiểu Mặc đều hỏi đã hai lần ……
Liền gật đầu cười tủm tỉm nói “Ân, thực vui vẻ!” Vừa nghi hoặc vừa hỏi “Tiểu Mặc, ngươi rất sợ ta không vui sao?”
Mặc Tam gật đầu “Ta sợ ngươi còn sinh khí.”
Hứa Vị ngẩn ra, sợ mình sinh khí? Như vậy…… Hay là nên nói, Tiểu Mặc đã sớm biết mình khẳng định sẽ sinh khí, cho nên đã sớm nghĩ đến nên hống mình vui vẻ thế nào sao ?? Trong lòng không khỏi có chút não ý, sắc mặt liền nghiêm túc “Ngươi đã sớm chuẩn bị tốt rồi đi!”
“Thân phận của ta , Mặc quỷ hoàng tử…… Đối với ngươi mà nói, không phải chuyện tốt.” Mặc Tam trầm mặc một hồi, mới chậm rãi mở miệng , lẳng lặng nhìn Hứa Vị “Nếu có thể, ta không hy vọng ngươi sẽ biết.”
Hứa Vị sửng sốt. Không muốn để mình cuốn vào? Tiểu Mặc nghĩ như vậy sao? Biết thân phận hoàng tử, đặc biệt Mặc quỷ hoàng tử, sẽ có một ít phiền toái, cho nên, không muốn mình bị cuốn vào ?
Mặc Tam nguyên lai tính toán là, trước thì không cho Vị Vị biết, chờ bản thân có đủ năng lực, ít nhất phải khôi phục được tầm một phần ba năng lực đời trước , khi đó, tái cùng Vị Vị nói. Nhưng có một số việc cũng không do hắn, cha Vị Vị…… Là người không đơn giản Hắn đánh giá sai Hứa Chính Nhất. Hắn càng thật không ngờ, Trương Minh Thụy lại sẽ vì Hứa Chính Nhất mà tự mình đến Thanh Dương Huyền.
Hiện tại…… Có một số việc mà hắn không thể ngăn cản .
Hiện giờ thế cục đã hoàn toàn bất đồng với đời trước……
Đời trước, hắn ở Thiên Sơn, năm năm qua đi rất im lặng, cơ hồ mọi người bên ngoài đều quên trên đời này còn có một tam hoàng tử, vì thế, hắn có cơ hội tích tụ năng lượng trong năm năm quý giá…… Nhưng đời này…… Không giống .
Bất quá, không giống mới thú vị , không phải sao ?
Trong mắt Mặc Tam xẹt qua một tia lưu quang.
Hứa Vị không có bỏ qua lưu quang xẹt qua trong mắt Mặc Tam, trong lòng có chút phức tạp, thiếu niên trước mắt còn không phải…… hoàng tử nhấc lên tinh phong huyết vũ kia…… Cho nên, hắn sẽ vì hống mình vui vẻ mà tìm cho mình một cảnh đẹp đến thế, hắn sợ mình bị cuốn vào phiền toái cho nên giấu diếm thân phận bản thân……
Hứa Vị không thể tưởng tượng, thiếu niên đứng ở trước mặt mình sẽ ở một ngày nào đó trong tương lai, tùy ý hạ chỉ, đạm mạc tru sát dân chúng vô tội, chinh chiến biên cương, trên tay dính đầy máu tươi vẫn không chút nào để ý như cũ , vô tình ngồi ở ngai vàng cao cao.
Hắn không muốn thấy một Tiểu Mặc như vậy.
Một chút cũng không muốn.
Hứa Vị cùng Mặc Tam đứng rất gần, chỉ cách một bước chân mà thôi, khẽ vươn tay ra, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Mặc Tam, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Mặc Tam. Tựa đầu vào hõm vai Mặc Tam, thấp giọng nói “Tiểu Mặc, chúng ta là hảo hữu.”
Đúng vậy, mình sẽ làm hảo bằng hữu tốt nhất của Tiểu Mặc. ( Nguyệt : Tri kỉ một kiếp a :”> )
Sau đó, cùng Tiểu Mặc lớn lên, khi Tiểu Mặc phạm sai lầm thì hung hăng mắng hắn, khi Tiểu Mặc hồ đồ thì phải đánh hắn !
Nếu lão Thiên cho mình cơ hội tái thế làm người, như vậy, cái trí nhớ huyết tinh thống khổ này cứ để cho mình mình tự chịu đựng là được !
Khi bóng đêm dày đặc, Mặc Tam nắm tay Hứa Vị hướng Ngọc Hoa tự đi đến, trong bóng đêm dày đặc, Hứa Vị thấy không rõ con đường phía trước, nhưng một đường Mặc Tam gắt gao nắm tay Hứa Vị , thỉnh thoảng thấp giọng nói :“Đi bên trái, cẩn thận, phía trước có khối đá lớn……”
Bóng đêm ám trầm, tinh quang ảm đạm, gió đêm hiu hiu thổi qua , ngọn núi truyền đến rung động sàn sạt có chút trầm sâm, nhưng nghe thanh âm hơi hơi có chút khàn khàn của Mặc Tam lại cảm thấy rất an tâm.
Hứa Vị nhìn tiểu hài tử đi ở trước mặt mình, trong lòng rất ấm áp.
Cũng có chút xấu hổ, rõ ràng mình là kẻ được sống thêm một đời nữa mà lại không bằng tiểu hài tử Mặc Tam này……
Nhưng, cái này cũng làm cho Hứa Vị ẩn ẩn đau lòng, nghĩ tới đời trước khi mình mười tuổi cũng vẫn còn ở trước mặt cha nương , ca ca và sư phó làm nũng ……
Mà Mặc Tam lại ngay cả làm nũng là cái gì cũng đều không hiểu!
Bóng đêm càng dày đặc, thấy không rõ phía trước , nhưng thân ảnh Mặc Tam cũng rơi vào đôi mắt Hứa Vị , tràn đầy ……
Khi chuyển qua một ngã rẽ , đột nhiên, Mặc Tam dừng bước lại , Hứa Vị khó hiểu kéo kéo tay Mặc Tam “Làm sao vậy?”
“Có người.” Mặc Tam thấp giọng nói.
Hứa Vị tò mò theo phương hướng Mặc Tam chỉ nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa bên vách núi có người đang đứng .
Lúc này, ánh trăng rốt cục cũng chui ra khỏi đám mây dày , lộ mặt ra. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống toàn mặt đất .
Dưới ánh trăng, tóc dài của kẻ đó tùy ý vương trên đầu vai , là màu bạc quỷ dị , đôi mắt đỏ có chút yêu dị, khuôn mặt rất xinh đẹp, bào phục màu đen có chút tùy ý cùng một cái thắt lưng đỏ .
Kẻ đó tựa hồ cảm giác được có người tới gần, không chút để ý quay đầu nhìn lại .
Khi Hứa Vị chạm đến ánh mắt kẻ đó , trong lòng không khỏi run lên, theo bản năng lui về phía sau, ánh mắt kẻ đó rất quỷ dị!
Ở khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt kẻ đó, Hứa Vị cảm thấy tâm của mình như bị hút đi rồi !
Tựa hồ cảm giác được Hứa Vị sợ hãi, Mặc Tam nhíu mày, che ở trước người Hứa Vị, đạm mạc mở miệng “Ngươi đã đến rồi.”
Kẻ đó hơi hơi gợi lên khóe miệng nghiền ngẫm cười, quét mắt Hứa Vị phía sau Mặc Tam, trêu tức nói “Hài tử thực đáng yêu nha .”
Hứa Vị sửng sốt, kéo kéo tay Mặc Tam , thấp giọng hỏi “Người này ngươi có quen sao ?”
“Hắn chính là yêu vật sống lâu nhất hiện tại , Mộc Vân Hi.” Mặc Tam thấp giọng nói.
Mặc Tam dứt lời, liền diện vô biểu tình ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt yêu dị của kẻ đó, đạm mạc mở miệng “Ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Hứa Vị sửng sốt, khi đang muốn hỏi lại, Mặc Tam đã trực tiếp ôm lấy Hứa Vị, hạ chân một cái nhưng rồi lại bay vút lên.
Hứa Vị kinh hô một tiếng, vội nhắm mắt lại, tốc độ như gió thế này nếu không nhắm mắt lại thì đợi khi rơi xuống đất khẳng định sẽ choáng váng, hơn nữa nói không chừng còn có thể khiến mắt bị thương.
Đợi Hứa Vị phát hiện chân mình rốt cục đã chạm đất, liền mở to mắt, nhìn Mặc Tam trước mắt.
“Ngươi đi về trước. Ta rất nhanh sẽ trở về.” Mặc Tam nói xong, liền muốn xoay người.
Nhưng Hứa Vị lại giữ chặt hắn.
Mặc Tam quay đầu, thấy trong mắt Hứa Vị tràn đầy lo lắng, trong lòng ấm áp, nâng tay sờ đầu Hứa Vị, thấp giọng nói “Đừng lo lắng, Mộc Vân Hi kia sẽ không làm gì ta ……”
Hứa Vị ngẩn ngơ, lập tức nhíu mày, sẽ không làm gì Tiểu Mặc sao ??
Mặc Tam dứt lời, liền xoay người bay vút lên.
Vài cái lên xuống, liền rơi xuống trên vách núi.
Đứng ở vách núi xong , Mặc Tam liền phất tay, chưởng phong đánh ra, nam tử yêu dị kia đứng ở trên vách núi liền bị đánh cho lui vài bước.
“Nhiều ngày không thấy, công phu của tam hoàng tử đã tăng trưởng a.” nam tử bị bức lui không chút để ý vết máu nơi khóe miệng, ngược lại gợi lên khóe miệng, trầm thấp cười.
Mặc Tam chỉ lãnh liệt theo dõi hắn.
“Tam hoàng tử, đừng như vậy, Vân Hi không có ý gì đâu , chỉ là lần đầu tiên thấy phía sau tam hoàng tử có người, tại hạ nhớ rõ, Cảnh Trữ lão vương gia khi sống từng dặn dò tam hoàng tử , trong vòng một trượng phía sau tam hoàng tử tuyệt đối không thể có người đứng……” Nam tử lải nhải nói.
“Mộc Vân Hi, ngươi còn nhớ ước định của chúng ta chứ ?” Mặc Tam đạm mạc đánh gảy.
Ánh mắt nam tử chợt lóe, lập tức ha hả cười “Đương nhiên nhớ rõ, ta trợ giúp tam hoàng tử hoàn thành bá nghiệp , tam hoàng tử trợ giúp ta diệt Mộc gia.”
“Như vậy, việc không nên làm thì tốt nhất đừng làm.” trong mắt Mặc Tam hiện lên sát khí dày đặc.
Nam tử, cũng chính là Mộc Vân Hi, sắc mặt hơi đổi, lập tức cười hắc hắc “Yên tâm, yên tâm, ta hiểu được , lần sau không động vào tiểu hài tử kia là được rồi mà !”
Mặc Tam quét mắt liếc Mộc Vân Hi một cái, trong lòng nghĩ, Mộc Vân Hi này thiện biến vô thường, lần sau vẫn nên cảnh giác một ít mới tốt. Nếu không phải hiện tại công phu của mình còn không bằng tam thành đời trước , đã sớm đem Mộc Vân Hi này bầm thây vạn đoạn như đời trước !
Vừa mới dám có ý đồ mê hoặc tâm Vị Vị, nếu không phải Vị Vị tỉnh táo……