Không thể không nói, chiêu này của Mặc Tam rất hiệu nghiệm , mấy ngày kế tiếp, bầu không khí ở khu tị nạn lâm thời không còn căng thẳng như trước nữa , Phương Hạo Nhiên thừa dịp này vội chạy đi căn dặn Thiết bộ đầu tăng mạnh tuần tra, nghiêm mật cảnh giác, chỉ sợ có thám tử của gia tộc nào đó thừa cơ hội đục nước béo cò, hoặc là gây chuyện sinh sự.
Mà Thiết Mộc khi biết Phương Hạo Nhiên tăng mạnh cảnh giới ở khu tị nạn lâm thời, chỉ nói một câu “Giờ phút này, ngay cả ta đều không thể có bất luận tin tức nào từ bên ngoài, chỉ sợ hiện tại cho dù có thám tử xen lẫn ở trong này cũng không dám vọng động.”
Phương Hạo Nhiên quay đầu liếc Thiết Mộc một cái, cười hắc hắc “Cái gọi là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất thôi. Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (*) a.”
Thiết Mộc nghe vậy, liền trầm mặc không nói.
Mà khi Phương Hạo Nhiên cẩn thận cảnh giới từng ngày , khi Mặc Tam mỗi ngày cùng Hứa Vị ngao dược vấn chẩn , thời gian rốt cục xẹt qua 5 ngày.
Ngày thứ năm , Phương Viễn cùng Tuệ Khả, mang theo người áp lương thực đi tới khu tị nạn lâm thời.
Khi Phương Viễn cùng Tuệ Khả xuất hiện ở khu tị nạn lâm thời, Phương Hạo Nhiên đang cùng Hứa Vị đứng ở trên một tảng đá lớn, nhìn nước sông phía dưới mãnh liệt chảy qua, Mặc Tam ở phía sau hai người đang triển khai vòng tránh mưa cho bọn họ.
“Cha, mực nước này dường như thấp rất nhiều a.”
“Đó là đương nhiên ! Cha ngươi anh minh thần võ, bốn năm trước tới đây đã chuẩn bị hết thảy , đập chứa nước siêu lớn kia là do cha ngươi tốn không ít công sức a ! Còn có , bốn cửa đê kia đều do cha ngươi thiết kế ! Rắn chắc, miệng cửa lại lớn , nếu không do mưa này không chịu ngừng thì chỉ sợ mực nước này đã hạ sớm rồi , bất quá, xem cái dạng này, chỉ cần qua thêm ba ngày khẳng định mực nước này sẽ rút tới mức thấp nhất , đến lúc đó, chúng ta có thể trở lại huyện phủ ! Rửa sạch nước bùn, đường phố , kiểm kê tổn thất, giúp dân chúng xây lại nhà cửa, còn có ruộng vườn , tuy ruộng vườn đều bị ngập úng , nhưng hoàn hảo, đám lương thực thu hoạch đã sớm được cha phái người đưa ra ngoài , bất quá, cũng không có gì quan trọng hơn là Lưu Sa Huyền chúng ta là con đường giao thương vận chuyển ……”
“Cha ngươi tối lợi hại ! Cái gì cũng biết a.”
“Ha ha ! Đúng nha đúng nha , cha ngươi lợi hại ! So với cái tên ngự long kia thì lợi hại hơn nha !”
“Ngự long ? Ai nha !”
“Hừ ! Không biết !”
Mặc Tam đang thi triển pháp thuật vòng tránh mưa thì nghe tới vậy, chỉ hơi hơi xốc lên mí mắt, liền tiếp tục rũ mắt diện vô biểu tình duy trì vòng tránh mưa .
Mà đúng lúc này, Kim Đại Vĩ rất xa chạy tới , vừa chạy vừa hưng phấn hô to “Lão sư ! Lão sư ! Lương thảo đến đây ! Lương thảo đến đây !”
Phương Hạo Nhiên nghe vậy chấn động, đột nhiên xoay người, vội vàng nhảy ra vòng tránh mưa, không để ý những giọt mưa rơi vào trên người, không đợi Kim Đại Vĩ chạy tới đã chạy đến trước mặt Kim Đại Vĩ, kéo Kim Đại Vĩ một phen, vội vàng khẩn trương hỏi “Đại Qua, ngươi nói cái gì ! ? Lương thảo đến đây ! ? Viễn Viễn cùng Tuệ Khả đều đã trở lại !”
“Đã trở lại ! Đều đã trở lại !” Kim Đại Vĩ hưng phấn nên nói chuyện có điểm lắp bắp “Lão sư ! Người xem , đều đã trở lại ! ! Nhóm dân chúng cũng đã thấy rồi , bọn họ đều thật cao hứng, cũng thực an tâm ! Lão sư, cái này, Lưu Sa Huyền chúng ta xem như hoàn toàn được cứu rồi !”
Phương Hạo Nhiên nhịn không được chống nạnh cười ha ha lên “Ha ha ! Đó là đương nhiên ! Đại Qua ! Ta đã nói rồi ! Trời không tuyệt đường người ! Trời không tuyệt đường người ! Ha ha !……”
Hứa Vị đi theo sát sau Phương Hạo Nhiên đang muốn nhảy xuống khỏi tảng đá lại bị Mặc Tam giữ chặt thắt lức , tiếp tục ở trong vòng tránh mưa , chậm rãi bay xuống dưới.
Nhìn Phương Hạo Nhiên chống nạnh cười lớn, Hứa Vị nhịn không được nhếch miệng cười, đối Mặc Tam nói “Tiểu Mặc, ngươi xem, cha ta mừng rỡ thật giống như một hài tử .”
Mặc Tam nhìn Phương Hạo Nhiên không giữ hình tượng mà cười to , khóe miệng hơi hơi co rút , trong lòng tự nói, hắn có khi thực hoài nghi, Phương Hạo Nhiên này rốt cuộc là ba mươi tuổi hay là ba tuổi ? ?
Khi Phương Viễn cùng Tuệ Khả đem lương thực đưa đến kho lúa, nhóm dân chúng đều hưng phấn không thôi, Phương Hạo Nhiên đứng ở phía sau, xem xét xem xét Mặc Tam đứng ở trước mặt hắn, tay còn khoát lên trên lưng Hứa Vị, khóe mắt co rút , Mặc Tam này ngoài mặt nói là giúp Vị Vị tránh mưa, trời biết có phải hay không là đang nhân cơ hội ăn đậu hũ Vị Vị? ! Ngắm nhóm dân chúng đang hưng phấn không thôi, Phương Hạo Nhiên lặng yên tiến lên, một phen liền đem Mặc Tam đẩy ra, Mặc Tam sớm phát hiện Phương Hạo Nhiên đứng ở phía sau mình, khi Phương Hạo Nhiên dùng tay đẩy mình ra, Mặc Tam theo bản năng thiếu chút nữa sẽ đem Phương Hạo Nhiên đá ra ngoài, nhưng nháy mắt nghĩ tới Vị Vị, chỉ đành nhẫn nại xuống, đợi sau khi bị đẩy ra , Mặc Tam xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên . Đã nhiều ngày rồi , Phương Hạo Nhiên này cũng đủ kiêu ngạo rồi chứ ? Hiện tại còn dám đẩy mình ra ? !
Phương Hạo Nhiên cũng không nhìn ánh mắt Mặc Tam lạnh lùng, tùy ý đem tay khoát lên trên vai Hứa Vị, một bên trừng mắt, dùng giọng nói hung tợn mệnh lệnh “Tam hoàng tử ! Ngươi hôm nay nói mấy lời dễ nghe giùm ta ! Đừng dọa đến dân chúng !”
Mặc Tam nhíu mày, nhìn đám dân chúng hưng phấn không ngừng tiếu ngữ hoan thanh ở phía sau lưng hắn, muốn cho hắn đi ra nói chuyện ? Nói cái gì ? Còn muốn nói lời dễ nghe ? Đừng dọa đến dân chúng ?
Từ nhỏ đến lớn, từ thế trước đến kiếp này, bởi vì mình mang thân phận mặc quỷ , ai không sợ hắn ? Mà hắn cần gì để ý bọn họ có sợ hay không ?
Cũng chỉ có Vị Vị là chưa từng sợ hãi ghét bỏ hắn , hắn cũng chỉ cần Vị Vị không sợ hắn là đủ rồi.
Một bên Hứa Vị lại nghĩ tới năm ngày nay cùng Tiểu Mặc đi vấn chẩn , nhưng nhóm dân chúng thấy Tiểu Mặc lại phát run , cố tình Tiểu Mặc cứng rắn muốn đi theo bên người mình, hắn nói như thế nào cũng không nghe, mỗi lần thấy dân chúng sợ hãi Tiểu Mặc mà lạnh run, mà Tiểu Mặc lại diện vô biểu tình lãnh đạm không nói, Hứa Vị trong lòng liền nhịn không được đau lòng, trong lòng còn có một loại nghẹn khuất khổ sở, rõ ràng Tiểu Mặc cái gì cũng chưa làm, Tiểu Mặc còn bảo hộ các ngươi, nếu không phải Tiểu Mặc tự mình ra ngoài tìm lương thực, hiện tại các ngươi căn bản là đừng nghĩ sẽ nhìn thấy lương thực ! ! Vì cái gì các ngươi lại sợ hãi như vậy? Các ngươi đối Tiểu Mặc lộ ra cái loại biểu tình sợ hãi , khinh bỉ , chán ghét là vì cái gì ? ! Tiểu Mặc rốt cuộc đã làm cái gì nha ! Chẳng lẽ chỉ bởi vì Tiểu Mặc là mặc quỷ sao ? !
Còn có, cha nói , nói lời dễ nghe ? Có ý gì ? Tiểu Mặc không thích nhiều lời, không giỏi nói chuyện, một người kiêu ngạo như vậy…… Nhưng đúng là xưa nay Tiểu Mặc không biết nói mấy lời dễ nghe , Tiểu Mặc căn bản là không cần phải lấy lòng bất luận kẻ nào ! !
Nhưng Hứa Vị cũng biết, cha hắn làm như vậy nhất định cũng là vì tốt cho Tiểu Mặc, nhưng hắn thật sự không muốn thấy Tiểu Mặc ủy khuất bản thân, hắn…… Không muốn .
Vì thế Hứa Vị cũng nhịn không được tiến lên nói nhỏ “Tiểu Mặc, không có việc gì . Ngươi…… Tùy ý nói gì cũng tốt…….”
Mặc Tam cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Hứa Vị đang nhìn mình , trong mắt ấy có đau lòng cùng ôn nhu, còn có khổ sở ? Vì mình sao ? Mặc Tam thật sâu nhìn Hứa Vị , khẽ gật đầu, liền xoay người đi tiến lên, mũi chân điểm nhẹ, liền lơ lửng giữa không trung.
Vì Mặc Tam lơ lửng giữa không chung , nhóm dân chúng vốn hưng phấn không thôi cũng không từ an tĩnh xuống , sợ hãi rút lui vài bước.
Mặc Tam lãnh đạm nói “Lương thảo trong năm ngày đã được đưa tới, tiếp qua hai ba ngày nữa là nước có thể hoàn toàn thối lui, đến lúc đó, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
Ngắn gọn nói xong, Mặc Tam liền chậm rãi rơi xuống đất, ở thời điểm mọi người không kịp phản ứng liền lôi kéo Hứa Vị li khai .
Phương Hạo Nhiên dại ra nhìn Mặc Tam đầu tiên là lôi kéo tay Hứa Vị, sau lại đặt tay lên thắt lưng Hứa Vị chậm rãi rời đi, Phương Hạo Nhiên sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, trong lòng nhất thời nín thở, Mặc Tam hỗn đản kia … này này…… Lời này được coi là lời dễ nghe sao ? ! Còn có, hắn lại ăn đậu hũ Vị Vị! ! thật sự là đáng giận ! !
Kim Đại Vĩ thấy hai người kia đã đi xa, tiến lên một bước, thấp giọng hỏi “Lão sư, này, ngài muốn tiến lên nói vài câu hay không?”
Phương Hạo Nhiên nhìn quét một vòng nhóm dân chúng bởi vì Mặc Tam nói mà lộ ra ngẩn ngơ cùng giật mình, còn có người chân tay luống cuống, có vài người còn lộ ra một bộ mặt áy náy …… Áy náy ? Là nghĩ tới mặc quỷ vốn được các ngươi coi là ti tiện thế nhưng nói được thì làm được , đem lương thực tới cho các ngươi sao ? Phương Hạo Nhiên trong lòng hơi hơi cười lạnh, trên mặt chỉ miễn cưỡng lắc đầu “Không cần ! Tam hoàng tử đã nói phi thường tốt !”
Phương Hạo Nhiên dứt lời, liền xoay người rời đi, thuận thế vời tới Phương Viễn cùng Tuệ Khả, ý bảo hai người đuổi kịp, vừa đi vừa cười mị mị hỏi “Sao thế ? Dọc đường có thuận lợi không ?”
Tuệ Khả triển khai vòng tránh mưa, liền an tĩnh đáp xuống phía sau Phương Viễn.
Phương Viễn thấp giọng nói “Cha, là Mộc gia tập hợp lương thảo, ngoài ra , còn có Phương gia.”
Phương Hạo Nhiên khựng chân lại , lập tức ánh mắt hơi hơi mị lên “Mộc gia thì ta biết, tam hoàng tử từng đề cập qua với ta , Mộc gia đã hướng hắn nguyện ý thành ý, ân, bởi vì Vị Vị trị liệu cho đệ đệ của gia chủ Mộc gia , Phương gia a , cái này cũng là tự nhiên thôi, có đại bá ngươi ở đó , còn có gia gia ngươi, tuy rằng lão có chút cố chấp, nhưng cho tới nay đều rất đau nhi tử tôn tử, tên người cũng do lão ấy đặt nha . Hai nhà tập hợp lương thảo thì không thành vấn đề, bất quá, đưa lương thảo tiến vào hẳn không phải người của hai gia tộc này đi .”
Phương Viễn gật đầu “Cha, ngài đã nói , không thể làm cho nhiều người biết, cho nên, chúng ta đi tới bên ngoài liền liên hệ với Mặc Thất do tam hoàng tử phái tới, cũng chỉ để Mặc Thất mang theo người đi vào thôi , người liên hệ của Mộc gia cùng Phương gia cũng tựa hồ hiểu được chuyện này nên cũng không yêu cầu đi theo, bất quá, người liên hệ của Phương gia muốn ta mang tới cho cha một câu.”
Phương Hạo Nhiên lại dừng bước, nhìn vẻ mặt Phương Viễn ngưng trọng, trầm giọng hỏi “Nói cái gì ?”
“Trưởng tử Phương gia bị vây ở Quảng Vực Huyền, sinh tử không rõ.”
**********
Mặc Tam đứng ở trong lều vải , nhíu mày hỏi “Ngươi lặp lại lần nữa !”
“Trưởng tử Phương gia bị vây ở Quảng Vực Huyền, sinh tử không rõ!” Quỳ rạp trên đất , Mặc Thất cung kính nói.
Một bên Hứa Vị kiểm tra dược thảo cũng nhịn không được đứng dậy, nhìn chằm chằm Mặc Thất quỳ trên mặt đất, do dự mà nhỏ giọng hỏi “Ngươi nói trưởng tử Phương gia, là, là ai ?”
Mặc Thất sửng sốt, nhìn Hứa Vị, người này cho tới nay đều đi theo bên người chủ tử, khi chủ tử bị giam ở Kỳ Liên sơn bốn năm, người này đối chủ tử không rời không giận , là người tối trọng yếu , chủ tử đối người này cũng không giống bình thường , cũng chỉ ở trước mặt người này chủ tử mới có điểm giống người , còn có người này là huyết mạch Phượng tộc…… Nhưng, người này cho tới nay cũng chưa từng hỏi đến chuyện tình của chủ tử, nay, nay lại hỏi mình ? Mặc Thất trong lòng do dự, hắn nên đáp lại không ? Mặc Thất quay đầu nhìn về phía Mặc Tam chắp hai tay sau lưng đứng ở trước mặt hắn, Mặc Tam thản nhiên gật đầu, vì thế Mặc Thất đối Hứa Vị cung kính được hành lễ, mới chắp tay hồi đáp “Trưởng tử Phương gia chính là Phương Tung !”
Phương Tung ? ! Hứa Vị biến sắc, đó không phải là đại bá hắn sao ? ! Đại bá bị vây ở Quảng Vực Huyền ! ?
Mặc Tam thấy Hứa Vị biến sắc, liền nhíu mày, đối Mặc Thất nói “Lập tức kêu người tiến vào Quảng Vực Huyền, sống thì thấy người chết phải thấy xác !”
Mặc Thất chắp tay đáp ứng “ Dạ !”
Đợi Mặc Thất biến mất tại chỗ, Mặc Tam liền xoay người hướng Hứa Vị đi đến, nhíu mày lo lắng ôm lấy Hứa Vị, thấp giọng trấn an “Phương Tung kia tốt xấu cũng là một cao thủ vũ kỹ pháp thuật, cũng là trưởng tử Phương gia, bên người chắc chắn có hộ vệ Phương gia bảo hộ , ngươi đừng lo lắng.”
Hứa Vị lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười, nghĩ tới điều Tiểu Mặc đối Mặc Thất phân phó, liền nghiêm mặt nói “Tiểu Mặc ! Ta muốn nói với ngươi một chuyện.”
Mặc Tam nhìn Hứa Vị vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi đem Hứa Vị ôm càng chặt , hắn không thích Vị Vị lộ ra vẻ mặt như vậy, trong lòng luôn luôn có loại cảm giác Vị Vị muốn nói lời rời đi ……
“Tiểu Mặc ?” Hứa Vị bất đắc dĩ đẩy Mặc Tam đang gắt gao ôm hắn vào trong ngực , đáng tiếc lấy khí lực của hắn căn bản không có khả năng đẩy Mặc Tam ra , chỉ có thể rầu rĩ nói “Ta chỉ muốn nói với ngươi, ta không giúp ngươi được cái gì, cho nên, ta không muốn lại tăng thêm cho ngươi bất luận phiền toái nào nữa.”
Hứa Vị càng nói càng hạ thấp giọng liền bị Mặc Tam đột nhiên đề cao âm lượng đánh gãy “Vị Vị !”
Mặc Tam hít sâu một hơi, không muốn tăng thêm phiền toái ? Phiền toái của Vị Vị là thứ hắn chưa bao giờ cảm thấy đó là phiền toái, đó là ràng buộc ! Có thể giúp Vị Vị giải quyết phiền toái là chuyện hắn cao hứng nhất, điều đó có nghĩa Vị Vị cần hắn !
Hiện tại Vị Vị nói không muốn tăng thêm phiền toái ? Vị Vị là muốn chặt đứt ràng buộc giữa hai người bọn họ sao ? !
“Vị Vị…… Đừng như vậy.” Ngực thực trầm thực đau, Mặc Tam nói chuyện đều có điểm khó khăn, tối khó khăn là hắn chưa bao giờ trải qua tình yêu, hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tái nhợt vô lực nói ra ba chữ “Đừng như vậy”……
Hứa Vị phát hiện Mặc Tam có chút không quá thích hợp, ôm càng ngày càng gấp, gấp tới làm cho hắn có chút không thể hô hấp, Hứa Vị nhịn không được ngưng mi, Tiểu Mặc đang hiểu lầm cái gì ?
“Tiểu Mặc…… Ý của ta là…… Ngươi nên ưu tiên lo chuyện của mình trước, rồi hãy lo tới chuyện của ta , tựa như chuyện của đại bá lần này, nếu phái người đi Quảng Vực Huyền thực phiền toái thì cũng đừng đi, chuyện của đại bá , cha ta khẳng định sẽ nghĩ biện pháp …… Bởi vì Tiểu Mặc ngươi ngày thường đã có rất nhiều chuyện phải hoàn thành , ta lại không có biện pháp gì giúp ngươi, Tiểu Mặc, ta, ta không muốn trở thành trói buộc của ngươi…… Ngươi, ngươi hiểu chưa ?” Hứa Vị có điểm cố sức lại có điểm chân tay luống cuống giải thích , lắp bắp giải thích, chính hắn nghe lên cũng đều cảm thấy rất kỳ quái cũng thực dài dòng, có chút lộn xộn , cũng không biết Tiểu Mặc có thể nghe hiểu hay không…… Hứa Vị cảm thấy thực đau đầu……
Nhưng lực ôm chặt mình dần dần yếu bớt, Hứa Vị không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra Tiểu Mặc cũng nghe hiểu được một chút đi.
“Giữa chúng ta không có phiền toái cùng trói buộc, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta.” Mặc Tam chậm rãi nói, chậm rãi quay đầu, cái trán dán lên cái trán của Hứa Vị, dừng ở cặp mắt trong trẻo luôn ôn nhu nhìn mình kia , từng chữ từng câu nói “Ràng buộc giữa chúng ta là — ngươi cần ta, ta cần ngươi.”
Không thể không nói, chiêu này của Mặc Tam rất hiệu nghiệm , mấy ngày kế tiếp, bầu không khí ở khu tị nạn lâm thời không còn căng thẳng như trước nữa , Phương Hạo Nhiên thừa dịp này vội chạy đi căn dặn Thiết bộ đầu tăng mạnh tuần tra, nghiêm mật cảnh giác, chỉ sợ có thám tử của gia tộc nào đó thừa cơ hội đục nước béo cò, hoặc là gây chuyện sinh sự.
Mà Thiết Mộc khi biết Phương Hạo Nhiên tăng mạnh cảnh giới ở khu tị nạn lâm thời, chỉ nói một câu “Giờ phút này, ngay cả ta đều không thể có bất luận tin tức nào từ bên ngoài, chỉ sợ hiện tại cho dù có thám tử xen lẫn ở trong này cũng không dám vọng động.”
Phương Hạo Nhiên quay đầu liếc Thiết Mộc một cái, cười hắc hắc “Cái gọi là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất thôi. Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền () a.”
Thiết Mộc nghe vậy, liền trầm mặc không nói.
Mà khi Phương Hạo Nhiên cẩn thận cảnh giới từng ngày , khi Mặc Tam mỗi ngày cùng Hứa Vị ngao dược vấn chẩn , thời gian rốt cục xẹt qua ngày.
Ngày thứ năm , Phương Viễn cùng Tuệ Khả, mang theo người áp lương thực đi tới khu tị nạn lâm thời.
Khi Phương Viễn cùng Tuệ Khả xuất hiện ở khu tị nạn lâm thời, Phương Hạo Nhiên đang cùng Hứa Vị đứng ở trên một tảng đá lớn, nhìn nước sông phía dưới mãnh liệt chảy qua, Mặc Tam ở phía sau hai người đang triển khai vòng tránh mưa cho bọn họ.
“Cha, mực nước này dường như thấp rất nhiều a.”
“Đó là đương nhiên ! Cha ngươi anh minh thần võ, bốn năm trước tới đây đã chuẩn bị hết thảy , đập chứa nước siêu lớn kia là do cha ngươi tốn không ít công sức a ! Còn có , bốn cửa đê kia đều do cha ngươi thiết kế ! Rắn chắc, miệng cửa lại lớn , nếu không do mưa này không chịu ngừng thì chỉ sợ mực nước này đã hạ sớm rồi , bất quá, xem cái dạng này, chỉ cần qua thêm ba ngày khẳng định mực nước này sẽ rút tới mức thấp nhất , đến lúc đó, chúng ta có thể trở lại huyện phủ ! Rửa sạch nước bùn, đường phố , kiểm kê tổn thất, giúp dân chúng xây lại nhà cửa, còn có ruộng vườn , tuy ruộng vườn đều bị ngập úng , nhưng hoàn hảo, đám lương thực thu hoạch đã sớm được cha phái người đưa ra ngoài , bất quá, cũng không có gì quan trọng hơn là Lưu Sa Huyền chúng ta là con đường giao thương vận chuyển ……”
“Cha ngươi tối lợi hại ! Cái gì cũng biết a.”
“Ha ha ! Đúng nha đúng nha , cha ngươi lợi hại ! So với cái tên ngự long kia thì lợi hại hơn nha !”
“Ngự long ? Ai nha !”
“Hừ ! Không biết !”
Mặc Tam đang thi triển pháp thuật vòng tránh mưa thì nghe tới vậy, chỉ hơi hơi xốc lên mí mắt, liền tiếp tục rũ mắt diện vô biểu tình duy trì vòng tránh mưa .
Mà đúng lúc này, Kim Đại Vĩ rất xa chạy tới , vừa chạy vừa hưng phấn hô to “Lão sư ! Lão sư ! Lương thảo đến đây ! Lương thảo đến đây !”
Phương Hạo Nhiên nghe vậy chấn động, đột nhiên xoay người, vội vàng nhảy ra vòng tránh mưa, không để ý những giọt mưa rơi vào trên người, không đợi Kim Đại Vĩ chạy tới đã chạy đến trước mặt Kim Đại Vĩ, kéo Kim Đại Vĩ một phen, vội vàng khẩn trương hỏi “Đại Qua, ngươi nói cái gì ! ? Lương thảo đến đây ! ? Viễn Viễn cùng Tuệ Khả đều đã trở lại !”
“Đã trở lại ! Đều đã trở lại !” Kim Đại Vĩ hưng phấn nên nói chuyện có điểm lắp bắp “Lão sư ! Người xem , đều đã trở lại ! ! Nhóm dân chúng cũng đã thấy rồi , bọn họ đều thật cao hứng, cũng thực an tâm ! Lão sư, cái này, Lưu Sa Huyền chúng ta xem như hoàn toàn được cứu rồi !”
Phương Hạo Nhiên nhịn không được chống nạnh cười ha ha lên “Ha ha ! Đó là đương nhiên ! Đại Qua ! Ta đã nói rồi ! Trời không tuyệt đường người ! Trời không tuyệt đường người ! Ha ha !……”
Hứa Vị đi theo sát sau Phương Hạo Nhiên đang muốn nhảy xuống khỏi tảng đá lại bị Mặc Tam giữ chặt thắt lức , tiếp tục ở trong vòng tránh mưa , chậm rãi bay xuống dưới.
Nhìn Phương Hạo Nhiên chống nạnh cười lớn, Hứa Vị nhịn không được nhếch miệng cười, đối Mặc Tam nói “Tiểu Mặc, ngươi xem, cha ta mừng rỡ thật giống như một hài tử .”
Mặc Tam nhìn Phương Hạo Nhiên không giữ hình tượng mà cười to , khóe miệng hơi hơi co rút , trong lòng tự nói, hắn có khi thực hoài nghi, Phương Hạo Nhiên này rốt cuộc là ba mươi tuổi hay là ba tuổi ? ?
Khi Phương Viễn cùng Tuệ Khả đem lương thực đưa đến kho lúa, nhóm dân chúng đều hưng phấn không thôi, Phương Hạo Nhiên đứng ở phía sau, xem xét xem xét Mặc Tam đứng ở trước mặt hắn, tay còn khoát lên trên lưng Hứa Vị, khóe mắt co rút , Mặc Tam này ngoài mặt nói là giúp Vị Vị tránh mưa, trời biết có phải hay không là đang nhân cơ hội ăn đậu hũ Vị Vị? ! Ngắm nhóm dân chúng đang hưng phấn không thôi, Phương Hạo Nhiên lặng yên tiến lên, một phen liền đem Mặc Tam đẩy ra, Mặc Tam sớm phát hiện Phương Hạo Nhiên đứng ở phía sau mình, khi Phương Hạo Nhiên dùng tay đẩy mình ra, Mặc Tam theo bản năng thiếu chút nữa sẽ đem Phương Hạo Nhiên đá ra ngoài, nhưng nháy mắt nghĩ tới Vị Vị, chỉ đành nhẫn nại xuống, đợi sau khi bị đẩy ra , Mặc Tam xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên . Đã nhiều ngày rồi , Phương Hạo Nhiên này cũng đủ kiêu ngạo rồi chứ ? Hiện tại còn dám đẩy mình ra ? !
Phương Hạo Nhiên cũng không nhìn ánh mắt Mặc Tam lạnh lùng, tùy ý đem tay khoát lên trên vai Hứa Vị, một bên trừng mắt, dùng giọng nói hung tợn mệnh lệnh “Tam hoàng tử ! Ngươi hôm nay nói mấy lời dễ nghe giùm ta ! Đừng dọa đến dân chúng !”
Mặc Tam nhíu mày, nhìn đám dân chúng hưng phấn không ngừng tiếu ngữ hoan thanh ở phía sau lưng hắn, muốn cho hắn đi ra nói chuyện ? Nói cái gì ? Còn muốn nói lời dễ nghe ? Đừng dọa đến dân chúng ?
Từ nhỏ đến lớn, từ thế trước đến kiếp này, bởi vì mình mang thân phận mặc quỷ , ai không sợ hắn ? Mà hắn cần gì để ý bọn họ có sợ hay không ?
Cũng chỉ có Vị Vị là chưa từng sợ hãi ghét bỏ hắn , hắn cũng chỉ cần Vị Vị không sợ hắn là đủ rồi.
Một bên Hứa Vị lại nghĩ tới năm ngày nay cùng Tiểu Mặc đi vấn chẩn , nhưng nhóm dân chúng thấy Tiểu Mặc lại phát run , cố tình Tiểu Mặc cứng rắn muốn đi theo bên người mình, hắn nói như thế nào cũng không nghe, mỗi lần thấy dân chúng sợ hãi Tiểu Mặc mà lạnh run, mà Tiểu Mặc lại diện vô biểu tình lãnh đạm không nói, Hứa Vị trong lòng liền nhịn không được đau lòng, trong lòng còn có một loại nghẹn khuất khổ sở, rõ ràng Tiểu Mặc cái gì cũng chưa làm, Tiểu Mặc còn bảo hộ các ngươi, nếu không phải Tiểu Mặc tự mình ra ngoài tìm lương thực, hiện tại các ngươi căn bản là đừng nghĩ sẽ nhìn thấy lương thực ! ! Vì cái gì các ngươi lại sợ hãi như vậy? Các ngươi đối Tiểu Mặc lộ ra cái loại biểu tình sợ hãi , khinh bỉ , chán ghét là vì cái gì ? ! Tiểu Mặc rốt cuộc đã làm cái gì nha ! Chẳng lẽ chỉ bởi vì Tiểu Mặc là mặc quỷ sao ? !
Còn có, cha nói , nói lời dễ nghe ? Có ý gì ? Tiểu Mặc không thích nhiều lời, không giỏi nói chuyện, một người kiêu ngạo như vậy…… Nhưng đúng là xưa nay Tiểu Mặc không biết nói mấy lời dễ nghe , Tiểu Mặc căn bản là không cần phải lấy lòng bất luận kẻ nào ! !
Nhưng Hứa Vị cũng biết, cha hắn làm như vậy nhất định cũng là vì tốt cho Tiểu Mặc, nhưng hắn thật sự không muốn thấy Tiểu Mặc ủy khuất bản thân, hắn…… Không muốn .
Vì thế Hứa Vị cũng nhịn không được tiến lên nói nhỏ “Tiểu Mặc, không có việc gì . Ngươi…… Tùy ý nói gì cũng tốt…….”
Mặc Tam cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Hứa Vị đang nhìn mình , trong mắt ấy có đau lòng cùng ôn nhu, còn có khổ sở ? Vì mình sao ? Mặc Tam thật sâu nhìn Hứa Vị , khẽ gật đầu, liền xoay người đi tiến lên, mũi chân điểm nhẹ, liền lơ lửng giữa không trung.
Vì Mặc Tam lơ lửng giữa không chung , nhóm dân chúng vốn hưng phấn không thôi cũng không từ an tĩnh xuống , sợ hãi rút lui vài bước.
Mặc Tam lãnh đạm nói “Lương thảo trong năm ngày đã được đưa tới, tiếp qua hai ba ngày nữa là nước có thể hoàn toàn thối lui, đến lúc đó, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
Ngắn gọn nói xong, Mặc Tam liền chậm rãi rơi xuống đất, ở thời điểm mọi người không kịp phản ứng liền lôi kéo Hứa Vị li khai .
Phương Hạo Nhiên dại ra nhìn Mặc Tam đầu tiên là lôi kéo tay Hứa Vị, sau lại đặt tay lên thắt lưng Hứa Vị chậm rãi rời đi, Phương Hạo Nhiên sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, trong lòng nhất thời nín thở, Mặc Tam hỗn đản kia … này này…… Lời này được coi là lời dễ nghe sao ? ! Còn có, hắn lại ăn đậu hũ Vị Vị! ! thật sự là đáng giận ! !
Kim Đại Vĩ thấy hai người kia đã đi xa, tiến lên một bước, thấp giọng hỏi “Lão sư, này, ngài muốn tiến lên nói vài câu hay không?”
Phương Hạo Nhiên nhìn quét một vòng nhóm dân chúng bởi vì Mặc Tam nói mà lộ ra ngẩn ngơ cùng giật mình, còn có người chân tay luống cuống, có vài người còn lộ ra một bộ mặt áy náy …… Áy náy ? Là nghĩ tới mặc quỷ vốn được các ngươi coi là ti tiện thế nhưng nói được thì làm được , đem lương thực tới cho các ngươi sao ? Phương Hạo Nhiên trong lòng hơi hơi cười lạnh, trên mặt chỉ miễn cưỡng lắc đầu “Không cần ! Tam hoàng tử đã nói phi thường tốt !”
Phương Hạo Nhiên dứt lời, liền xoay người rời đi, thuận thế vời tới Phương Viễn cùng Tuệ Khả, ý bảo hai người đuổi kịp, vừa đi vừa cười mị mị hỏi “Sao thế ? Dọc đường có thuận lợi không ?”
Tuệ Khả triển khai vòng tránh mưa, liền an tĩnh đáp xuống phía sau Phương Viễn.
Phương Viễn thấp giọng nói “Cha, là Mộc gia tập hợp lương thảo, ngoài ra , còn có Phương gia.”
Phương Hạo Nhiên khựng chân lại , lập tức ánh mắt hơi hơi mị lên “Mộc gia thì ta biết, tam hoàng tử từng đề cập qua với ta , Mộc gia đã hướng hắn nguyện ý thành ý, ân, bởi vì Vị Vị trị liệu cho đệ đệ của gia chủ Mộc gia , Phương gia a , cái này cũng là tự nhiên thôi, có đại bá ngươi ở đó , còn có gia gia ngươi, tuy rằng lão có chút cố chấp, nhưng cho tới nay đều rất đau nhi tử tôn tử, tên người cũng do lão ấy đặt nha . Hai nhà tập hợp lương thảo thì không thành vấn đề, bất quá, đưa lương thảo tiến vào hẳn không phải người của hai gia tộc này đi .”
Phương Viễn gật đầu “Cha, ngài đã nói , không thể làm cho nhiều người biết, cho nên, chúng ta đi tới bên ngoài liền liên hệ với Mặc Thất do tam hoàng tử phái tới, cũng chỉ để Mặc Thất mang theo người đi vào thôi , người liên hệ của Mộc gia cùng Phương gia cũng tựa hồ hiểu được chuyện này nên cũng không yêu cầu đi theo, bất quá, người liên hệ của Phương gia muốn ta mang tới cho cha một câu.”
Phương Hạo Nhiên lại dừng bước, nhìn vẻ mặt Phương Viễn ngưng trọng, trầm giọng hỏi “Nói cái gì ?”
“Trưởng tử Phương gia bị vây ở Quảng Vực Huyền, sinh tử không rõ.”
Mặc Tam đứng ở trong lều vải , nhíu mày hỏi “Ngươi lặp lại lần nữa !”
“Trưởng tử Phương gia bị vây ở Quảng Vực Huyền, sinh tử không rõ!” Quỳ rạp trên đất , Mặc Thất cung kính nói.
Một bên Hứa Vị kiểm tra dược thảo cũng nhịn không được đứng dậy, nhìn chằm chằm Mặc Thất quỳ trên mặt đất, do dự mà nhỏ giọng hỏi “Ngươi nói trưởng tử Phương gia, là, là ai ?”
Mặc Thất sửng sốt, nhìn Hứa Vị, người này cho tới nay đều đi theo bên người chủ tử, khi chủ tử bị giam ở Kỳ Liên sơn bốn năm, người này đối chủ tử không rời không giận , là người tối trọng yếu , chủ tử đối người này cũng không giống bình thường , cũng chỉ ở trước mặt người này chủ tử mới có điểm giống người , còn có người này là huyết mạch Phượng tộc…… Nhưng, người này cho tới nay cũng chưa từng hỏi đến chuyện tình của chủ tử, nay, nay lại hỏi mình ? Mặc Thất trong lòng do dự, hắn nên đáp lại không ? Mặc Thất quay đầu nhìn về phía Mặc Tam chắp hai tay sau lưng đứng ở trước mặt hắn, Mặc Tam thản nhiên gật đầu, vì thế Mặc Thất đối Hứa Vị cung kính được hành lễ, mới chắp tay hồi đáp “Trưởng tử Phương gia chính là Phương Tung !”
Phương Tung ? ! Hứa Vị biến sắc, đó không phải là đại bá hắn sao ? ! Đại bá bị vây ở Quảng Vực Huyền ! ?
Mặc Tam thấy Hứa Vị biến sắc, liền nhíu mày, đối Mặc Thất nói “Lập tức kêu người tiến vào Quảng Vực Huyền, sống thì thấy người chết phải thấy xác !”
Mặc Thất chắp tay đáp ứng “ Dạ !”
Đợi Mặc Thất biến mất tại chỗ, Mặc Tam liền xoay người hướng Hứa Vị đi đến, nhíu mày lo lắng ôm lấy Hứa Vị, thấp giọng trấn an “Phương Tung kia tốt xấu cũng là một cao thủ vũ kỹ pháp thuật, cũng là trưởng tử Phương gia, bên người chắc chắn có hộ vệ Phương gia bảo hộ , ngươi đừng lo lắng.”
Hứa Vị lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười, nghĩ tới điều Tiểu Mặc đối Mặc Thất phân phó, liền nghiêm mặt nói “Tiểu Mặc ! Ta muốn nói với ngươi một chuyện.”
Mặc Tam nhìn Hứa Vị vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi đem Hứa Vị ôm càng chặt , hắn không thích Vị Vị lộ ra vẻ mặt như vậy, trong lòng luôn luôn có loại cảm giác Vị Vị muốn nói lời rời đi ……
“Tiểu Mặc ?” Hứa Vị bất đắc dĩ đẩy Mặc Tam đang gắt gao ôm hắn vào trong ngực , đáng tiếc lấy khí lực của hắn căn bản không có khả năng đẩy Mặc Tam ra , chỉ có thể rầu rĩ nói “Ta chỉ muốn nói với ngươi, ta không giúp ngươi được cái gì, cho nên, ta không muốn lại tăng thêm cho ngươi bất luận phiền toái nào nữa.”
Hứa Vị càng nói càng hạ thấp giọng liền bị Mặc Tam đột nhiên đề cao âm lượng đánh gãy “Vị Vị !”
Mặc Tam hít sâu một hơi, không muốn tăng thêm phiền toái ? Phiền toái của Vị Vị là thứ hắn chưa bao giờ cảm thấy đó là phiền toái, đó là ràng buộc ! Có thể giúp Vị Vị giải quyết phiền toái là chuyện hắn cao hứng nhất, điều đó có nghĩa Vị Vị cần hắn !
Hiện tại Vị Vị nói không muốn tăng thêm phiền toái ? Vị Vị là muốn chặt đứt ràng buộc giữa hai người bọn họ sao ? !
“Vị Vị…… Đừng như vậy.” Ngực thực trầm thực đau, Mặc Tam nói chuyện đều có điểm khó khăn, tối khó khăn là hắn chưa bao giờ trải qua tình yêu, hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tái nhợt vô lực nói ra ba chữ “Đừng như vậy”……
Hứa Vị phát hiện Mặc Tam có chút không quá thích hợp, ôm càng ngày càng gấp, gấp tới làm cho hắn có chút không thể hô hấp, Hứa Vị nhịn không được ngưng mi, Tiểu Mặc đang hiểu lầm cái gì ?
“Tiểu Mặc…… Ý của ta là…… Ngươi nên ưu tiên lo chuyện của mình trước, rồi hãy lo tới chuyện của ta , tựa như chuyện của đại bá lần này, nếu phái người đi Quảng Vực Huyền thực phiền toái thì cũng đừng đi, chuyện của đại bá , cha ta khẳng định sẽ nghĩ biện pháp …… Bởi vì Tiểu Mặc ngươi ngày thường đã có rất nhiều chuyện phải hoàn thành , ta lại không có biện pháp gì giúp ngươi, Tiểu Mặc, ta, ta không muốn trở thành trói buộc của ngươi…… Ngươi, ngươi hiểu chưa ?” Hứa Vị có điểm cố sức lại có điểm chân tay luống cuống giải thích , lắp bắp giải thích, chính hắn nghe lên cũng đều cảm thấy rất kỳ quái cũng thực dài dòng, có chút lộn xộn , cũng không biết Tiểu Mặc có thể nghe hiểu hay không…… Hứa Vị cảm thấy thực đau đầu……
Nhưng lực ôm chặt mình dần dần yếu bớt, Hứa Vị không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra Tiểu Mặc cũng nghe hiểu được một chút đi.
“Giữa chúng ta không có phiền toái cùng trói buộc, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta.” Mặc Tam chậm rãi nói, chậm rãi quay đầu, cái trán dán lên cái trán của Hứa Vị, dừng ở cặp mắt trong trẻo luôn ôn nhu nhìn mình kia , từng chữ từng câu nói “Ràng buộc giữa chúng ta là — ngươi cần ta, ta cần ngươi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không thể không nói, chiêu này của Mặc Tam rất hiệu nghiệm , mấy ngày kế tiếp, bầu không khí ở khu tị nạn lâm thời không còn căng thẳng như trước nữa , Phương Hạo Nhiên thừa dịp này vội chạy đi căn dặn Thiết bộ đầu tăng mạnh tuần tra, nghiêm mật cảnh giác, chỉ sợ có thám tử của gia tộc nào đó thừa cơ hội đục nước béo cò, hoặc là gây chuyện sinh sự.
Mà Thiết Mộc khi biết Phương Hạo Nhiên tăng mạnh cảnh giới ở khu tị nạn lâm thời, chỉ nói một câu “Giờ phút này, ngay cả ta đều không thể có bất luận tin tức nào từ bên ngoài, chỉ sợ hiện tại cho dù có thám tử xen lẫn ở trong này cũng không dám vọng động.”
Phương Hạo Nhiên quay đầu liếc Thiết Mộc một cái, cười hắc hắc “Cái gọi là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất thôi. Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (*) a.”
Thiết Mộc nghe vậy, liền trầm mặc không nói.
Mà khi Phương Hạo Nhiên cẩn thận cảnh giới từng ngày , khi Mặc Tam mỗi ngày cùng Hứa Vị ngao dược vấn chẩn , thời gian rốt cục xẹt qua 5 ngày.
Ngày thứ năm , Phương Viễn cùng Tuệ Khả, mang theo người áp lương thực đi tới khu tị nạn lâm thời.
Khi Phương Viễn cùng Tuệ Khả xuất hiện ở khu tị nạn lâm thời, Phương Hạo Nhiên đang cùng Hứa Vị đứng ở trên một tảng đá lớn, nhìn nước sông phía dưới mãnh liệt chảy qua, Mặc Tam ở phía sau hai người đang triển khai vòng tránh mưa cho bọn họ.
“Cha, mực nước này dường như thấp rất nhiều a.”
“Đó là đương nhiên ! Cha ngươi anh minh thần võ, bốn năm trước tới đây đã chuẩn bị hết thảy , đập chứa nước siêu lớn kia là do cha ngươi tốn không ít công sức a ! Còn có , bốn cửa đê kia đều do cha ngươi thiết kế ! Rắn chắc, miệng cửa lại lớn , nếu không do mưa này không chịu ngừng thì chỉ sợ mực nước này đã hạ sớm rồi , bất quá, xem cái dạng này, chỉ cần qua thêm ba ngày khẳng định mực nước này sẽ rút tới mức thấp nhất , đến lúc đó, chúng ta có thể trở lại huyện phủ ! Rửa sạch nước bùn, đường phố , kiểm kê tổn thất, giúp dân chúng xây lại nhà cửa, còn có ruộng vườn , tuy ruộng vườn đều bị ngập úng , nhưng hoàn hảo, đám lương thực thu hoạch đã sớm được cha phái người đưa ra ngoài , bất quá, cũng không có gì quan trọng hơn là Lưu Sa Huyền chúng ta là con đường giao thương vận chuyển ……”
“Cha ngươi tối lợi hại ! Cái gì cũng biết a.”
“Ha ha ! Đúng nha đúng nha , cha ngươi lợi hại ! So với cái tên ngự long kia thì lợi hại hơn nha !”
“Ngự long ? Ai nha !”
“Hừ ! Không biết !”
Mặc Tam đang thi triển pháp thuật vòng tránh mưa thì nghe tới vậy, chỉ hơi hơi xốc lên mí mắt, liền tiếp tục rũ mắt diện vô biểu tình duy trì vòng tránh mưa .
Mà đúng lúc này, Kim Đại Vĩ rất xa chạy tới , vừa chạy vừa hưng phấn hô to “Lão sư ! Lão sư ! Lương thảo đến đây ! Lương thảo đến đây !”
Phương Hạo Nhiên nghe vậy chấn động, đột nhiên xoay người, vội vàng nhảy ra vòng tránh mưa, không để ý những giọt mưa rơi vào trên người, không đợi Kim Đại Vĩ chạy tới đã chạy đến trước mặt Kim Đại Vĩ, kéo Kim Đại Vĩ một phen, vội vàng khẩn trương hỏi “Đại Qua, ngươi nói cái gì ! ? Lương thảo đến đây ! ? Viễn Viễn cùng Tuệ Khả đều đã trở lại !”
“Đã trở lại ! Đều đã trở lại !” Kim Đại Vĩ hưng phấn nên nói chuyện có điểm lắp bắp “Lão sư ! Người xem , đều đã trở lại ! ! Nhóm dân chúng cũng đã thấy rồi , bọn họ đều thật cao hứng, cũng thực an tâm ! Lão sư, cái này, Lưu Sa Huyền chúng ta xem như hoàn toàn được cứu rồi !”
Phương Hạo Nhiên nhịn không được chống nạnh cười ha ha lên “Ha ha ! Đó là đương nhiên ! Đại Qua ! Ta đã nói rồi ! Trời không tuyệt đường người ! Trời không tuyệt đường người ! Ha ha !……”
Hứa Vị đi theo sát sau Phương Hạo Nhiên đang muốn nhảy xuống khỏi tảng đá lại bị Mặc Tam giữ chặt thắt lức , tiếp tục ở trong vòng tránh mưa , chậm rãi bay xuống dưới.
Nhìn Phương Hạo Nhiên chống nạnh cười lớn, Hứa Vị nhịn không được nhếch miệng cười, đối Mặc Tam nói “Tiểu Mặc, ngươi xem, cha ta mừng rỡ thật giống như một hài tử .”
Mặc Tam nhìn Phương Hạo Nhiên không giữ hình tượng mà cười to , khóe miệng hơi hơi co rút , trong lòng tự nói, hắn có khi thực hoài nghi, Phương Hạo Nhiên này rốt cuộc là ba mươi tuổi hay là ba tuổi ? ?
Khi Phương Viễn cùng Tuệ Khả đem lương thực đưa đến kho lúa, nhóm dân chúng đều hưng phấn không thôi, Phương Hạo Nhiên đứng ở phía sau, xem xét xem xét Mặc Tam đứng ở trước mặt hắn, tay còn khoát lên trên lưng Hứa Vị, khóe mắt co rút , Mặc Tam này ngoài mặt nói là giúp Vị Vị tránh mưa, trời biết có phải hay không là đang nhân cơ hội ăn đậu hũ Vị Vị? ! Ngắm nhóm dân chúng đang hưng phấn không thôi, Phương Hạo Nhiên lặng yên tiến lên, một phen liền đem Mặc Tam đẩy ra, Mặc Tam sớm phát hiện Phương Hạo Nhiên đứng ở phía sau mình, khi Phương Hạo Nhiên dùng tay đẩy mình ra, Mặc Tam theo bản năng thiếu chút nữa sẽ đem Phương Hạo Nhiên đá ra ngoài, nhưng nháy mắt nghĩ tới Vị Vị, chỉ đành nhẫn nại xuống, đợi sau khi bị đẩy ra , Mặc Tam xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên . Đã nhiều ngày rồi , Phương Hạo Nhiên này cũng đủ kiêu ngạo rồi chứ ? Hiện tại còn dám đẩy mình ra ? !
Phương Hạo Nhiên cũng không nhìn ánh mắt Mặc Tam lạnh lùng, tùy ý đem tay khoát lên trên vai Hứa Vị, một bên trừng mắt, dùng giọng nói hung tợn mệnh lệnh “Tam hoàng tử ! Ngươi hôm nay nói mấy lời dễ nghe giùm ta ! Đừng dọa đến dân chúng !”
Mặc Tam nhíu mày, nhìn đám dân chúng hưng phấn không ngừng tiếu ngữ hoan thanh ở phía sau lưng hắn, muốn cho hắn đi ra nói chuyện ? Nói cái gì ? Còn muốn nói lời dễ nghe ? Đừng dọa đến dân chúng ?
Từ nhỏ đến lớn, từ thế trước đến kiếp này, bởi vì mình mang thân phận mặc quỷ , ai không sợ hắn ? Mà hắn cần gì để ý bọn họ có sợ hay không ?
Cũng chỉ có Vị Vị là chưa từng sợ hãi ghét bỏ hắn , hắn cũng chỉ cần Vị Vị không sợ hắn là đủ rồi.
Một bên Hứa Vị lại nghĩ tới năm ngày nay cùng Tiểu Mặc đi vấn chẩn , nhưng nhóm dân chúng thấy Tiểu Mặc lại phát run , cố tình Tiểu Mặc cứng rắn muốn đi theo bên người mình, hắn nói như thế nào cũng không nghe, mỗi lần thấy dân chúng sợ hãi Tiểu Mặc mà lạnh run, mà Tiểu Mặc lại diện vô biểu tình lãnh đạm không nói, Hứa Vị trong lòng liền nhịn không được đau lòng, trong lòng còn có một loại nghẹn khuất khổ sở, rõ ràng Tiểu Mặc cái gì cũng chưa làm, Tiểu Mặc còn bảo hộ các ngươi, nếu không phải Tiểu Mặc tự mình ra ngoài tìm lương thực, hiện tại các ngươi căn bản là đừng nghĩ sẽ nhìn thấy lương thực ! ! Vì cái gì các ngươi lại sợ hãi như vậy? Các ngươi đối Tiểu Mặc lộ ra cái loại biểu tình sợ hãi , khinh bỉ , chán ghét là vì cái gì ? ! Tiểu Mặc rốt cuộc đã làm cái gì nha ! Chẳng lẽ chỉ bởi vì Tiểu Mặc là mặc quỷ sao ? !
Còn có, cha nói , nói lời dễ nghe ? Có ý gì ? Tiểu Mặc không thích nhiều lời, không giỏi nói chuyện, một người kiêu ngạo như vậy…… Nhưng đúng là xưa nay Tiểu Mặc không biết nói mấy lời dễ nghe , Tiểu Mặc căn bản là không cần phải lấy lòng bất luận kẻ nào ! !
Nhưng Hứa Vị cũng biết, cha hắn làm như vậy nhất định cũng là vì tốt cho Tiểu Mặc, nhưng hắn thật sự không muốn thấy Tiểu Mặc ủy khuất bản thân, hắn…… Không muốn .
Vì thế Hứa Vị cũng nhịn không được tiến lên nói nhỏ “Tiểu Mặc, không có việc gì . Ngươi…… Tùy ý nói gì cũng tốt…….”
Mặc Tam cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Hứa Vị đang nhìn mình , trong mắt ấy có đau lòng cùng ôn nhu, còn có khổ sở ? Vì mình sao ? Mặc Tam thật sâu nhìn Hứa Vị , khẽ gật đầu, liền xoay người đi tiến lên, mũi chân điểm nhẹ, liền lơ lửng giữa không trung.
Vì Mặc Tam lơ lửng giữa không chung , nhóm dân chúng vốn hưng phấn không thôi cũng không từ an tĩnh xuống , sợ hãi rút lui vài bước.
Mặc Tam lãnh đạm nói “Lương thảo trong năm ngày đã được đưa tới, tiếp qua hai ba ngày nữa là nước có thể hoàn toàn thối lui, đến lúc đó, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
Ngắn gọn nói xong, Mặc Tam liền chậm rãi rơi xuống đất, ở thời điểm mọi người không kịp phản ứng liền lôi kéo Hứa Vị li khai .
Phương Hạo Nhiên dại ra nhìn Mặc Tam đầu tiên là lôi kéo tay Hứa Vị, sau lại đặt tay lên thắt lưng Hứa Vị chậm rãi rời đi, Phương Hạo Nhiên sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, trong lòng nhất thời nín thở, Mặc Tam hỗn đản kia … này này…… Lời này được coi là lời dễ nghe sao ? ! Còn có, hắn lại ăn đậu hũ Vị Vị! ! thật sự là đáng giận ! !
Kim Đại Vĩ thấy hai người kia đã đi xa, tiến lên một bước, thấp giọng hỏi “Lão sư, này, ngài muốn tiến lên nói vài câu hay không?”
Phương Hạo Nhiên nhìn quét một vòng nhóm dân chúng bởi vì Mặc Tam nói mà lộ ra ngẩn ngơ cùng giật mình, còn có người chân tay luống cuống, có vài người còn lộ ra một bộ mặt áy náy …… Áy náy ? Là nghĩ tới mặc quỷ vốn được các ngươi coi là ti tiện thế nhưng nói được thì làm được , đem lương thực tới cho các ngươi sao ? Phương Hạo Nhiên trong lòng hơi hơi cười lạnh, trên mặt chỉ miễn cưỡng lắc đầu “Không cần ! Tam hoàng tử đã nói phi thường tốt !”
Phương Hạo Nhiên dứt lời, liền xoay người rời đi, thuận thế vời tới Phương Viễn cùng Tuệ Khả, ý bảo hai người đuổi kịp, vừa đi vừa cười mị mị hỏi “Sao thế ? Dọc đường có thuận lợi không ?”
Tuệ Khả triển khai vòng tránh mưa, liền an tĩnh đáp xuống phía sau Phương Viễn.
Phương Viễn thấp giọng nói “Cha, là Mộc gia tập hợp lương thảo, ngoài ra , còn có Phương gia.”
Phương Hạo Nhiên khựng chân lại , lập tức ánh mắt hơi hơi mị lên “Mộc gia thì ta biết, tam hoàng tử từng đề cập qua với ta , Mộc gia đã hướng hắn nguyện ý thành ý, ân, bởi vì Vị Vị trị liệu cho đệ đệ của gia chủ Mộc gia , Phương gia a , cái này cũng là tự nhiên thôi, có đại bá ngươi ở đó , còn có gia gia ngươi, tuy rằng lão có chút cố chấp, nhưng cho tới nay đều rất đau nhi tử tôn tử, tên người cũng do lão ấy đặt nha . Hai nhà tập hợp lương thảo thì không thành vấn đề, bất quá, đưa lương thảo tiến vào hẳn không phải người của hai gia tộc này đi .”
Phương Viễn gật đầu “Cha, ngài đã nói , không thể làm cho nhiều người biết, cho nên, chúng ta đi tới bên ngoài liền liên hệ với Mặc Thất do tam hoàng tử phái tới, cũng chỉ để Mặc Thất mang theo người đi vào thôi , người liên hệ của Mộc gia cùng Phương gia cũng tựa hồ hiểu được chuyện này nên cũng không yêu cầu đi theo, bất quá, người liên hệ của Phương gia muốn ta mang tới cho cha một câu.”
Phương Hạo Nhiên lại dừng bước, nhìn vẻ mặt Phương Viễn ngưng trọng, trầm giọng hỏi “Nói cái gì ?”
“Trưởng tử Phương gia bị vây ở Quảng Vực Huyền, sinh tử không rõ.”
**********
Mặc Tam đứng ở trong lều vải , nhíu mày hỏi “Ngươi lặp lại lần nữa !”
“Trưởng tử Phương gia bị vây ở Quảng Vực Huyền, sinh tử không rõ!” Quỳ rạp trên đất , Mặc Thất cung kính nói.
Một bên Hứa Vị kiểm tra dược thảo cũng nhịn không được đứng dậy, nhìn chằm chằm Mặc Thất quỳ trên mặt đất, do dự mà nhỏ giọng hỏi “Ngươi nói trưởng tử Phương gia, là, là ai ?”
Mặc Thất sửng sốt, nhìn Hứa Vị, người này cho tới nay đều đi theo bên người chủ tử, khi chủ tử bị giam ở Kỳ Liên sơn bốn năm, người này đối chủ tử không rời không giận , là người tối trọng yếu , chủ tử đối người này cũng không giống bình thường , cũng chỉ ở trước mặt người này chủ tử mới có điểm giống người , còn có người này là huyết mạch Phượng tộc…… Nhưng, người này cho tới nay cũng chưa từng hỏi đến chuyện tình của chủ tử, nay, nay lại hỏi mình ? Mặc Thất trong lòng do dự, hắn nên đáp lại không ? Mặc Thất quay đầu nhìn về phía Mặc Tam chắp hai tay sau lưng đứng ở trước mặt hắn, Mặc Tam thản nhiên gật đầu, vì thế Mặc Thất đối Hứa Vị cung kính được hành lễ, mới chắp tay hồi đáp “Trưởng tử Phương gia chính là Phương Tung !”
Phương Tung ? ! Hứa Vị biến sắc, đó không phải là đại bá hắn sao ? ! Đại bá bị vây ở Quảng Vực Huyền ! ?
Mặc Tam thấy Hứa Vị biến sắc, liền nhíu mày, đối Mặc Thất nói “Lập tức kêu người tiến vào Quảng Vực Huyền, sống thì thấy người chết phải thấy xác !”
Mặc Thất chắp tay đáp ứng “ Dạ !”
Đợi Mặc Thất biến mất tại chỗ, Mặc Tam liền xoay người hướng Hứa Vị đi đến, nhíu mày lo lắng ôm lấy Hứa Vị, thấp giọng trấn an “Phương Tung kia tốt xấu cũng là một cao thủ vũ kỹ pháp thuật, cũng là trưởng tử Phương gia, bên người chắc chắn có hộ vệ Phương gia bảo hộ , ngươi đừng lo lắng.”
Hứa Vị lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười, nghĩ tới điều Tiểu Mặc đối Mặc Thất phân phó, liền nghiêm mặt nói “Tiểu Mặc ! Ta muốn nói với ngươi một chuyện.”
Mặc Tam nhìn Hứa Vị vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi đem Hứa Vị ôm càng chặt , hắn không thích Vị Vị lộ ra vẻ mặt như vậy, trong lòng luôn luôn có loại cảm giác Vị Vị muốn nói lời rời đi ……
“Tiểu Mặc ?” Hứa Vị bất đắc dĩ đẩy Mặc Tam đang gắt gao ôm hắn vào trong ngực , đáng tiếc lấy khí lực của hắn căn bản không có khả năng đẩy Mặc Tam ra , chỉ có thể rầu rĩ nói “Ta chỉ muốn nói với ngươi, ta không giúp ngươi được cái gì, cho nên, ta không muốn lại tăng thêm cho ngươi bất luận phiền toái nào nữa.”
Hứa Vị càng nói càng hạ thấp giọng liền bị Mặc Tam đột nhiên đề cao âm lượng đánh gãy “Vị Vị !”
Mặc Tam hít sâu một hơi, không muốn tăng thêm phiền toái ? Phiền toái của Vị Vị là thứ hắn chưa bao giờ cảm thấy đó là phiền toái, đó là ràng buộc ! Có thể giúp Vị Vị giải quyết phiền toái là chuyện hắn cao hứng nhất, điều đó có nghĩa Vị Vị cần hắn !
Hiện tại Vị Vị nói không muốn tăng thêm phiền toái ? Vị Vị là muốn chặt đứt ràng buộc giữa hai người bọn họ sao ? !
“Vị Vị…… Đừng như vậy.” Ngực thực trầm thực đau, Mặc Tam nói chuyện đều có điểm khó khăn, tối khó khăn là hắn chưa bao giờ trải qua tình yêu, hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tái nhợt vô lực nói ra ba chữ “Đừng như vậy”……
Hứa Vị phát hiện Mặc Tam có chút không quá thích hợp, ôm càng ngày càng gấp, gấp tới làm cho hắn có chút không thể hô hấp, Hứa Vị nhịn không được ngưng mi, Tiểu Mặc đang hiểu lầm cái gì ?
“Tiểu Mặc…… Ý của ta là…… Ngươi nên ưu tiên lo chuyện của mình trước, rồi hãy lo tới chuyện của ta , tựa như chuyện của đại bá lần này, nếu phái người đi Quảng Vực Huyền thực phiền toái thì cũng đừng đi, chuyện của đại bá , cha ta khẳng định sẽ nghĩ biện pháp …… Bởi vì Tiểu Mặc ngươi ngày thường đã có rất nhiều chuyện phải hoàn thành , ta lại không có biện pháp gì giúp ngươi, Tiểu Mặc, ta, ta không muốn trở thành trói buộc của ngươi…… Ngươi, ngươi hiểu chưa ?” Hứa Vị có điểm cố sức lại có điểm chân tay luống cuống giải thích , lắp bắp giải thích, chính hắn nghe lên cũng đều cảm thấy rất kỳ quái cũng thực dài dòng, có chút lộn xộn , cũng không biết Tiểu Mặc có thể nghe hiểu hay không…… Hứa Vị cảm thấy thực đau đầu……
Nhưng lực ôm chặt mình dần dần yếu bớt, Hứa Vị không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra Tiểu Mặc cũng nghe hiểu được một chút đi.
“Giữa chúng ta không có phiền toái cùng trói buộc, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta.” Mặc Tam chậm rãi nói, chậm rãi quay đầu, cái trán dán lên cái trán của Hứa Vị, dừng ở cặp mắt trong trẻo luôn ôn nhu nhìn mình kia , từng chữ từng câu nói “Ràng buộc giữa chúng ta là — ngươi cần ta, ta cần ngươi.”