Chu Tráng Tráng làm sao mà chịu nổi, chỉ có thể mỗi ngày cầu nguyện trời xanh cầu cho vị thân thích kia của mình đến sớm chừng nào hay chừng đó, tốt nhất cả tháng đều làm khách ghé thăm.
Có điều là đối mặt với Thường Hoằng, ngay cả đại thần thân thích cũng không dám chống đối hắn, Chu Tráng Tráng chỉ có thể thầm cầu phúc, những đặc sản mang theo trên cơ bản đều là tự bồi bổ cho bản thân mình.
Tới gần tết âm lịch, nhiệt độ không khí càng lạnh, tuyết lớn phủ đầy trời, điều này làm cho người đầu tiên nhìn thấy tuyết như Chu Tráng Tráng cảm thấy thực mới mẻ, liền mở tất cả cửa sổ, chạy ra ngoài ngắm tuyết rơi. Mỗi khi Chu Tráng Tráng chơi đùa hứng khởi đến bàn tay đông cứng thành đá. Lúc đó may mắn là có cái lò sưởi thiên nhiên, Chu Tráng Tráng mỗi lần đều đưa tay với vào trong quần áo Thường Hoằng hấp thu ấm áp.
Song vào những ngày đại hàn, cơ thể đang ở trong phòng ấm áp, đột nhiên bị một đôi tay lạnh cóng dán áp vào, dù là ai cũng không chịu nổi, Thường Hoằng vừa cắn quai hàm chịu đựng vừa nói với giọng bi thương: “Mỗi khi em làm vậy với anh, anh thực sự nghĩ, lúc trước anh đồng ý làm bạn trai em có phải sai lầm rồi hay không.”
Chu Tráng Tráng riết thành quen với việc Thường Hoằng bóp méo sự thật lúc đầu ai đã theo đuổi ai, vừa sưởi ấm tay, vừa nhàn nhã cười nói: “Hối đi, hối hận cũng đã muộn rồi.”
Thường Hoằng không làm sao được, chỉ có thể nằm ở trên giường, tự động thăng cấp thành loại lò sưởi chạy không hề phát ra tiếng động.
Quả là ủ tay rất ấm, Chu Tráng Tráng thuận thế ngã lên người Thường Hoằng, kết quả là, lò sưởi tự động thăng cấp thành tấm đệm thịt.
Tấm đệm thịt này tuy không mềm mại, nhưng cơ bắp lại đàn hồi rất tốt, Chu Tráng Tráng nằm rất thoải mái, đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy Thường Hoằng nhẹ giọng nói: “Còn hai năm rưỡi nữa.”
“Hửm?” Chu Tráng Tráng lười mở mắt, mũi hừ ra một từ hỏi.
Thật ra vốn cũng chỉ là hỏi cho có lệ, ai ngờ Thường Hoằng kế tiếp bình tĩnh nói một câu lại làm cho nàng mở choàng mắt.
“Anh nói, còn hai năm rưỡi nữa là chúng ta có thể kết hôn.”
Chu Tráng Tráng tuy không soi gương, nhưng lại rất rõ ràng, giờ phút này khóe miệng của nàng nhất định đã kéo tới tận mang tai.
Còn chuyện gì có thể hạnh phúc bằng người yêu mình luôn tâm niệm muốn kết hôn với mình đâu?
Giờ phút này Chu Tráng Tráng bỗng nhiên cảm thấy ông trời đối với nàng thực không tệ, lần đầu tiên yêu đương đã có thể đạt mỹ mãn, đúng là vận mệnh tốt. Đương nhiên, càng không bạc đãi chính là có thể gặp gỡ Thường Hoằng, một cực phẩm thế này với nàng mà nói làm sao có thể tìm được người bạn trai nào tốt hơn.
Những lời này dù thế nào cũng không thể nói với Thường Hoằng, nếu không đuôi hắn lập tức vểnh lên trời ngay.
Vì thế, Chu Tráng Tráng thực thông minh vòng vo chuyển đề tài: “Đúng rồi, em thấy gần đây bộ đội đã nghỉ lễ hết rồi, sau hai ngày nữa chính là Tết âm lịch, hay anh cũng xin phép, chúng ta về nhà của em đi.”
“Sao lại muốn về nhà?” Thường Hoằng hỏi.
“Bởi vì em muốn mau chóng đem mối quan hệ của chúng ta thông báo với gia đình càng sớm càng tốt nha.” Chu Tráng Tráng nói lời này mà mặt không đổi sắc.
Hai mắt Thường Hoằng nhíu lại: “Thực ra là em thèm thịt bằm ngó sen chiên (*) do mẹ em làm đi?”
Chu Tráng Tráng nuốt nuốt nước miếng, sai, là em thèm món thịt kho tàu ah.
Nhưng mặc kệ là thịt bằm ngó sen chiên hay là thịt kho tàu, Thường Hoằng đều đã khắc sâu bản chất Chu Tráng Tráng vào trong tiềm thức.
Nhưng vẫn không thể đáp ứng được.
“Danh sách bộ đội xin nghỉ Tết cũng rất hạn chế, anh mới nghỉ phép trở về, không thể lại xin nghỉ tiếp, chỉ có thể ủy khuất em ở lại đây với anh, sang năm nhất định anh sẽ theo em về nhà. Ngoan, đừng buồn, ngày mai anh bảo người làm cho em thật nhiều thịt kho tàu, thích ăn bao nhiêu đều được.”
Chỉ cần một câu đã đánh trúng điểm G của Chu Tráng Tráng, đương nhiên là nàng vui vẻ đồng ý.
Thường Hoằng không nói dối, giữa trưa hôm sau liền phái Tiểu Lưu trực tiếp hầm chân giò trong nhà bếp phòng tiếp khách. Chu Tráng Tráng không có việc gì, cũng chạy tới ngó quanh. Một mặt là vì muốn tiếp xúc gần gũi với mỹ thực, mặt khác là muốn nghe ngóng từ miệng của Tiểu Lưu xem Phó Dương Dương có lại đến câu dẫn Thường Hoằng hay không.
Hỏi tới hỏi lui, tiểu Lưu trả lời làm cho nàng nửa buồn nửa vui.
Buồn chính là, Phó Dương Dương có một người anh trai cũng ở trong quân đội với Thường Hoằng mà cậu hắn còn là cấp trên của Thường Hoằng.
Vui chính là, tiểu Lưu cũng chẳng thấy Phó Dương Dương xuất hiện trong doanh trại nữa.
Điều này cho thấy rằng hai người không hề gặp mặt.
Tuy là có được đáp án sáng tỏ nhưng Chu Tráng Tráng vẫn không thật sự thấy thoải mái, mỗi khi nhớ tới ả Phó Dương Dương kia từng hai lần ra mặt cảnh cáo, nàng không kìm được sẽ rùng mình.
Tình hình càng yên tĩnh thì càng khả nghi.
Nhưng dù có là chuyện động trời tới đâu cũng không thể sánh bằng sức hấp dẫn của mỹ thực, khi ngửi được mùi thơm mê người của thịt kho tàu béo ngậy, ngay cả Phó Dương Dương là ai Chu Tráng Tráng cũng đều quên hết.
Mắt thấy nồi thịt sắp được bê lên bàn, Chu Tráng Tráng vội chạy lên lầu lấy thuốc hổ trợ tiêu hoá — trước khi đánh boss phải tăng cường thêm sức chiến đấu đã.
Ngay lối cầu thang lên lầu, có một người đàn ông cũng phóng từ trên lầu xuống, đụng trúng Chu Tráng Tráng. Ôm bả vai đau điếng, Chu Tráng Tráng đang định thốt lên vài câu bực tức, nhưng tên kia vừa đưa mắt liếc nàng một cái bỗng như bị tạt nước nóng vội vàng phóng đi mất.
Chu Tráng Tráng sờ sờ lên mặt, trái tim tan nát — xem ra dung mạo nàng không phải xấu bình thường nha!
Còn có thể khiến cho người ta giật mình sợ hãi!
Thuốc hổ trợ tiêu hoá để ở trên bàn, vốn cầm có thể đi nhưng khi Chu Tráng Tráng tiến vào phòng liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, giác quan thứ sáu mách bảo khiến cho nàng có một nỗi bất an chậm rãi dâng lên trong lòng. Khi cẩn thận xem xét lại mọi thứ, không phát hiện ra điều gì khác thường, mà Tiểu Lưu dưới lầu đang réo rắt hối thúc nàng xuống lầu đánh chén thịt kho tàu, Chu Tráng Tráng cũng không kịp nghĩ nhiều, cầm viên thuốc chạy xuống lầu.
Thịt kho tàu tiểu Lưu làm quả nhiên là mỹ vị, độ mềm vừa phải, béo mà không ngậy, Chu Tráng Tráng sung sướng ăn, thiếu chút nữa nhai nuốt luôn cái lưỡi. Bộ dạng ăn kia ngay cả Tiểu Lưu bên cạnh cũng không nhìn nổi, nhanh chóng tìm cớ rời đi.
Ăn uống no nê, Chu Tráng Tráng bê bụng lên lầu, nằm trên giường nghỉ ngơi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đang trong mộng tiếp tục ăn ngấu nghiến thịt kho tàu, bỗng nhiên có tiếng đập cửa ầm ầm làm nàng bừng tỉnh. Chu Tráng Tráng mở mắt ra, phát hiện trời đã tối om, mà chung quanh thực là yên ắng, quả là có chút không bình thường.
Còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã bị đá văng ra, một đám người lạ mặc quân phục xông vào, không thèm để ý sự có mặt của nàng, bắt đầu lục tung đồ đạc, như là đang tìm vật gì đó.
Chu Tráng Tráng bị tình hình trước mắt dọa hoảng sợ, mặt mũi trở nên trắng bệch. May mắn ngay lúc này, Thường Hoằng vọt tiến vào, lạnh lùng liếc nhìn những người rồi đi đến bên Chu Tráng Tráng, cầm bàn tay lạnh như băng của nàng, nhẹ giọng an ủi nói: “Không có việc gì cả, chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Bọn họ muốn làm cái gì?” Chu Tráng Tráng nép sát thân mình vào người Thường Hoằng hỏi.
“Có một dữ liệu bị trộm, họ cần phải lục soát mọi nơi trong ngoài để tìm ra bằng được.” Thường Hoằng ra sức kể lại sự việc với vẻ bình tĩnh.
Nhưng Chu Tráng Tráng biết, nếu sự tình không nghiêm trọng, cũng sẽ không xuất động nhiều binh lực như vậy để tìm kiếm.
Lúc này, dẫn đầu nhóm người là một quân nhân trẻ tuổi lôi từ dưới gầm giường ra một cái túi nhựa được bọc cẩn thận, trên gương mặt trắng như sứ kia là đôi môi mỏng đang khẻ nhếch lên, cười mỉa mai với Thường Hoằng: “Thường Hoằng ah, xem ra, đây cũng không phải là hiểu lầm.” (Cái nước da trắng như sứ này khỏi nói mọi người chắc cũng đoán ra có liên quan tới ai rùi nhỉ?)
Thường Hoằng vẫn nắm tay Chu Tráng Tráng nhưng lúc này đây, tay hắn cũng thật lạnh, vô luận thế nào cũng không thể sưởi ấm được cho nàng.
Nhìn thấy quanh mình vô số người mặc đồng phục xanh biếc, Chu Tráng Tráng bỗng nhiên cảm giác chính mình đang rơi vào một cái bẫy.
Một cái bẫy thâm sâu không thấy đáy.
Chu Tráng Tráng làm sao mà chịu nổi, chỉ có thể mỗi ngày cầu nguyện trời xanh cầu cho vị thân thích kia của mình đến sớm chừng nào hay chừng đó, tốt nhất cả tháng đều làm khách ghé thăm.
Có điều là đối mặt với Thường Hoằng, ngay cả đại thần thân thích cũng không dám chống đối hắn, Chu Tráng Tráng chỉ có thể thầm cầu phúc, những đặc sản mang theo trên cơ bản đều là tự bồi bổ cho bản thân mình.
Tới gần tết âm lịch, nhiệt độ không khí càng lạnh, tuyết lớn phủ đầy trời, điều này làm cho người đầu tiên nhìn thấy tuyết như Chu Tráng Tráng cảm thấy thực mới mẻ, liền mở tất cả cửa sổ, chạy ra ngoài ngắm tuyết rơi. Mỗi khi Chu Tráng Tráng chơi đùa hứng khởi đến bàn tay đông cứng thành đá. Lúc đó may mắn là có cái lò sưởi thiên nhiên, Chu Tráng Tráng mỗi lần đều đưa tay với vào trong quần áo Thường Hoằng hấp thu ấm áp.
Song vào những ngày đại hàn, cơ thể đang ở trong phòng ấm áp, đột nhiên bị một đôi tay lạnh cóng dán áp vào, dù là ai cũng không chịu nổi, Thường Hoằng vừa cắn quai hàm chịu đựng vừa nói với giọng bi thương: “Mỗi khi em làm vậy với anh, anh thực sự nghĩ, lúc trước anh đồng ý làm bạn trai em có phải sai lầm rồi hay không.”
Chu Tráng Tráng riết thành quen với việc Thường Hoằng bóp méo sự thật lúc đầu ai đã theo đuổi ai, vừa sưởi ấm tay, vừa nhàn nhã cười nói: “Hối đi, hối hận cũng đã muộn rồi.”
Thường Hoằng không làm sao được, chỉ có thể nằm ở trên giường, tự động thăng cấp thành loại lò sưởi chạy không hề phát ra tiếng động.
Quả là ủ tay rất ấm, Chu Tráng Tráng thuận thế ngã lên người Thường Hoằng, kết quả là, lò sưởi tự động thăng cấp thành tấm đệm thịt.
Tấm đệm thịt này tuy không mềm mại, nhưng cơ bắp lại đàn hồi rất tốt, Chu Tráng Tráng nằm rất thoải mái, đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy Thường Hoằng nhẹ giọng nói: “Còn hai năm rưỡi nữa.”
“Hửm?” Chu Tráng Tráng lười mở mắt, mũi hừ ra một từ hỏi.
Thật ra vốn cũng chỉ là hỏi cho có lệ, ai ngờ Thường Hoằng kế tiếp bình tĩnh nói một câu lại làm cho nàng mở choàng mắt.
“Anh nói, còn hai năm rưỡi nữa là chúng ta có thể kết hôn.”
Chu Tráng Tráng tuy không soi gương, nhưng lại rất rõ ràng, giờ phút này khóe miệng của nàng nhất định đã kéo tới tận mang tai.
Còn chuyện gì có thể hạnh phúc bằng người yêu mình luôn tâm niệm muốn kết hôn với mình đâu?
Giờ phút này Chu Tráng Tráng bỗng nhiên cảm thấy ông trời đối với nàng thực không tệ, lần đầu tiên yêu đương đã có thể đạt mỹ mãn, đúng là vận mệnh tốt. Đương nhiên, càng không bạc đãi chính là có thể gặp gỡ Thường Hoằng, một cực phẩm thế này với nàng mà nói làm sao có thể tìm được người bạn trai nào tốt hơn.
Những lời này dù thế nào cũng không thể nói với Thường Hoằng, nếu không đuôi hắn lập tức vểnh lên trời ngay.
Vì thế, Chu Tráng Tráng thực thông minh vòng vo chuyển đề tài: “Đúng rồi, em thấy gần đây bộ đội đã nghỉ lễ hết rồi, sau hai ngày nữa chính là Tết âm lịch, hay anh cũng xin phép, chúng ta về nhà của em đi.”
“Sao lại muốn về nhà?” Thường Hoằng hỏi.
“Bởi vì em muốn mau chóng đem mối quan hệ của chúng ta thông báo với gia đình càng sớm càng tốt nha.” Chu Tráng Tráng nói lời này mà mặt không đổi sắc.
Hai mắt Thường Hoằng nhíu lại: “Thực ra là em thèm thịt bằm ngó sen chiên () do mẹ em làm đi?”
Chu Tráng Tráng nuốt nuốt nước miếng, sai, là em thèm món thịt kho tàu ah.
Nhưng mặc kệ là thịt bằm ngó sen chiên hay là thịt kho tàu, Thường Hoằng đều đã khắc sâu bản chất Chu Tráng Tráng vào trong tiềm thức.
Nhưng vẫn không thể đáp ứng được.
“Danh sách bộ đội xin nghỉ Tết cũng rất hạn chế, anh mới nghỉ phép trở về, không thể lại xin nghỉ tiếp, chỉ có thể ủy khuất em ở lại đây với anh, sang năm nhất định anh sẽ theo em về nhà. Ngoan, đừng buồn, ngày mai anh bảo người làm cho em thật nhiều thịt kho tàu, thích ăn bao nhiêu đều được.”
Chỉ cần một câu đã đánh trúng điểm G của Chu Tráng Tráng, đương nhiên là nàng vui vẻ đồng ý.
Thường Hoằng không nói dối, giữa trưa hôm sau liền phái Tiểu Lưu trực tiếp hầm chân giò trong nhà bếp phòng tiếp khách. Chu Tráng Tráng không có việc gì, cũng chạy tới ngó quanh. Một mặt là vì muốn tiếp xúc gần gũi với mỹ thực, mặt khác là muốn nghe ngóng từ miệng của Tiểu Lưu xem Phó Dương Dương có lại đến câu dẫn Thường Hoằng hay không.
Hỏi tới hỏi lui, tiểu Lưu trả lời làm cho nàng nửa buồn nửa vui.
Buồn chính là, Phó Dương Dương có một người anh trai cũng ở trong quân đội với Thường Hoằng mà cậu hắn còn là cấp trên của Thường Hoằng.
Vui chính là, tiểu Lưu cũng chẳng thấy Phó Dương Dương xuất hiện trong doanh trại nữa.
Điều này cho thấy rằng hai người không hề gặp mặt.
Tuy là có được đáp án sáng tỏ nhưng Chu Tráng Tráng vẫn không thật sự thấy thoải mái, mỗi khi nhớ tới ả Phó Dương Dương kia từng hai lần ra mặt cảnh cáo, nàng không kìm được sẽ rùng mình.
Tình hình càng yên tĩnh thì càng khả nghi.
Nhưng dù có là chuyện động trời tới đâu cũng không thể sánh bằng sức hấp dẫn của mỹ thực, khi ngửi được mùi thơm mê người của thịt kho tàu béo ngậy, ngay cả Phó Dương Dương là ai Chu Tráng Tráng cũng đều quên hết.
Mắt thấy nồi thịt sắp được bê lên bàn, Chu Tráng Tráng vội chạy lên lầu lấy thuốc hổ trợ tiêu hoá — trước khi đánh boss phải tăng cường thêm sức chiến đấu đã.
Ngay lối cầu thang lên lầu, có một người đàn ông cũng phóng từ trên lầu xuống, đụng trúng Chu Tráng Tráng. Ôm bả vai đau điếng, Chu Tráng Tráng đang định thốt lên vài câu bực tức, nhưng tên kia vừa đưa mắt liếc nàng một cái bỗng như bị tạt nước nóng vội vàng phóng đi mất.
Chu Tráng Tráng sờ sờ lên mặt, trái tim tan nát — xem ra dung mạo nàng không phải xấu bình thường nha!
Còn có thể khiến cho người ta giật mình sợ hãi!
Thuốc hổ trợ tiêu hoá để ở trên bàn, vốn cầm có thể đi nhưng khi Chu Tráng Tráng tiến vào phòng liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, giác quan thứ sáu mách bảo khiến cho nàng có một nỗi bất an chậm rãi dâng lên trong lòng. Khi cẩn thận xem xét lại mọi thứ, không phát hiện ra điều gì khác thường, mà Tiểu Lưu dưới lầu đang réo rắt hối thúc nàng xuống lầu đánh chén thịt kho tàu, Chu Tráng Tráng cũng không kịp nghĩ nhiều, cầm viên thuốc chạy xuống lầu.
Thịt kho tàu tiểu Lưu làm quả nhiên là mỹ vị, độ mềm vừa phải, béo mà không ngậy, Chu Tráng Tráng sung sướng ăn, thiếu chút nữa nhai nuốt luôn cái lưỡi. Bộ dạng ăn kia ngay cả Tiểu Lưu bên cạnh cũng không nhìn nổi, nhanh chóng tìm cớ rời đi.
Ăn uống no nê, Chu Tráng Tráng bê bụng lên lầu, nằm trên giường nghỉ ngơi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đang trong mộng tiếp tục ăn ngấu nghiến thịt kho tàu, bỗng nhiên có tiếng đập cửa ầm ầm làm nàng bừng tỉnh. Chu Tráng Tráng mở mắt ra, phát hiện trời đã tối om, mà chung quanh thực là yên ắng, quả là có chút không bình thường.
Còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã bị đá văng ra, một đám người lạ mặc quân phục xông vào, không thèm để ý sự có mặt của nàng, bắt đầu lục tung đồ đạc, như là đang tìm vật gì đó.
Chu Tráng Tráng bị tình hình trước mắt dọa hoảng sợ, mặt mũi trở nên trắng bệch. May mắn ngay lúc này, Thường Hoằng vọt tiến vào, lạnh lùng liếc nhìn những người rồi đi đến bên Chu Tráng Tráng, cầm bàn tay lạnh như băng của nàng, nhẹ giọng an ủi nói: “Không có việc gì cả, chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Bọn họ muốn làm cái gì?” Chu Tráng Tráng nép sát thân mình vào người Thường Hoằng hỏi.
“Có một dữ liệu bị trộm, họ cần phải lục soát mọi nơi trong ngoài để tìm ra bằng được.” Thường Hoằng ra sức kể lại sự việc với vẻ bình tĩnh.
Nhưng Chu Tráng Tráng biết, nếu sự tình không nghiêm trọng, cũng sẽ không xuất động nhiều binh lực như vậy để tìm kiếm.
Lúc này, dẫn đầu nhóm người là một quân nhân trẻ tuổi lôi từ dưới gầm giường ra một cái túi nhựa được bọc cẩn thận, trên gương mặt trắng như sứ kia là đôi môi mỏng đang khẻ nhếch lên, cười mỉa mai với Thường Hoằng: “Thường Hoằng ah, xem ra, đây cũng không phải là hiểu lầm.” (Cái nước da trắng như sứ này khỏi nói mọi người chắc cũng đoán ra có liên quan tới ai rùi nhỉ?)
Thường Hoằng vẫn nắm tay Chu Tráng Tráng nhưng lúc này đây, tay hắn cũng thật lạnh, vô luận thế nào cũng không thể sưởi ấm được cho nàng.
Nhìn thấy quanh mình vô số người mặc đồng phục xanh biếc, Chu Tráng Tráng bỗng nhiên cảm giác chính mình đang rơi vào một cái bẫy.
Một cái bẫy thâm sâu không thấy đáy.