Mỗi sáng, Thường Hoằng đi giúp hương thân làm việc nhà nông, Chu Tráng Tráng liền chạy nhảy khắp nơi, hái hoa dại, chăn trâu, hoặc là nghịch ngợm bị ong mật đuổi chạy vòng vòng quanh núi.
Nhàn rỗi đến mức thấy ngày cứ dài ra như vô tận.
Vì ông nội Thường Hoằng là một người tốt cộng với vẻ mặt Chu Tráng Tráng luôn vui tươi, hớn hở, hai người chưa bao giờ thiếu cơm ăn, ngày ngày đều có các bác gái nhiệt tình kéo bọn họ về nhà ăn cơm.
Tuy rằng thức ăn đơn giản, nhưng nguyên vật liệu đều là từ thiên nhiên tinh khiết thịt cá tươi ngon rau dưa xanh biếc, không cần phải có trù nghệ cao siêu cũng có thể nấu ra hương vị đậm đà, dư vị vấn vương.
Chu Tráng Tráng ăn uống hăng say, mỗi bữa đều có thể ăn ba bát cơm lớn.
Các bác gái làm nông hiếu khách, thấy một cô nương thành thị không kiêng ăn như vậy, liền thích ngay, tấm tắc khen sức ăn của nàng thật tốt.
Nhớ tới mình lúc trước nửa đêm đói bụng, chạy vào nhà bếp đem cả một nồi cơm nguội trộn tương ớt ăn sạch, quay đầu lại nhìn thấy cha mẹ khóc không ra nước mắt, Chu Tráng Tráng lập tức cảm thấy mình chính là anh hùng không có đất dụng võ, nàng hẳn là phải được sinh ra tại chổ này mới đúng a!
Chu Tráng Tráng cảm thấy vùng quê này thật sự thân thuộc, mà Thường Hoằng cũng có cùng loại cảm giác. Chu Tráng Tráng nhận ra là từ biểu hiện của hắn trên giường mỗi đêm.
Từ khi tới đây, Thường Hoằng mỗi lần thân mật với nàng, so với trước đây càng thêm **, nhưng trong ** lại có vô hạn ôn nhu.
Hắn hôn lên toàn thân nàng một cách nghiêm túc, chân thành, như là hoạ sĩ muốn đem hết toàn lực làm nên tác phẩm đáng tự hào nhất.
Tay hắn cũng sẽ bao trùm lên mỗi một tấc da thịt nàng, như muốn khắc sâu tất cả vào lòng bàn tay của mình.
Đôi mắt đen, sâu của hắn mờ đi, cho dù ở tại thời điểm ** nhất cũng vẫn chuyên chú vào thân thể nàng, như là muốn dùng toàn bộ trí nhớ ghi lại mọi ngóc ngách thân thể nàng dù nhỏ nhất.
Nhưng mà hắn ôm nàng ôm càng chặt, Chu Tráng Tráng lại càng có một loại cảm giác như hắn đang sắp rời xa.
Kể từ khi rời khỏi doanh trại, Thường Hoằng có những biểu hiện bất thường không rõ ràng, nhưng mà luôn luôn tồn tại.
Trường học đã khai giảng lại, nhưng Thường Hoằng lại tự quyết xin phép trường cho nàng nghỉ bệnh; hắn thường xuyên nói chuyện điện thoại với ai đó, thanh âm mờ hồ là một giọng nữ, lại luôn tránh đi nàng mỗi khi tiếp điện; hắn làm nàng cười vui càng ngày càng nhiều, khiến nàng tức giận càng ngày càng ít — giống như là muốn cho nàng vĩnh viễn nhớ rõ mấy ngày nay thực sự là chuỗi ngày hạnh phúc nhất.
Nếu những biểu hiện dị thường chính là tơ nhện thì cũng đã dày đặc, có thể may thành một khối vải, bịt kín miệng mũi của Chu Tráng Tráng lại, tuy không khí vẫn có thể lọt qua, nhưng chỉ càng làm tăng thêm một cảm giác rất buồn chán trong lòng nàng.
Chu Tráng Tráng không hỏi, chỉ là giữ kín bí mật, ngay cả giấc ngủ cũng không an ổn. Thường xuyên đang ngon giấc tự nhiên thức tỉnh lúc nửa đêm, sau đó rốt cuộc ngủ lại không được. Mà càng làm cho nàng kinh hãi chính là, tỉnh dậy lại phát hiện, Thường Hoằng cư nhiên đang mở to mắt nhìn mình.
Trong ánh mắt kia mang theo tia quyến luyến.
Không thể không nói, Chu Tráng Tráng tâm hoảng ý loạn.
Liên tục như vậy, nàng vượt qua nỗi lo sợ bất an được hơn mười ngày, những ngày này khiến nàng nhớ lại cảm xúc mỗi đêm trước kỳ thi mà chưa kịp ôn bài, nhìn thấy sách vở chất đống, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, liền lo lắng đến mức đầu rơi máu chảy. Cái loại thống khổ triền miên này cứ như là nước đường được đun nấu nóng chảy ra trực tiếp xối lên trái tim, bỏng rát bám chặt.
Chu Tráng Tráng hận ông trời sao không thể ban cho nàng một niềm vui vẻ trọn vẹn.
Hôm nay lại là một đêm không ngủ, nằm đến hừng đông không thể chống trụ được nữa, nàng nặng nề thiếp đi. Tỉnh dậy thấy bên cạnh giường có một bát súp trứng (*) bốc khói nghi ngút, mà Thường Hoằng ngồi ở một bên nhìn di động, tâm sự giống như mây đen u ám.
Chu Tráng Trán bưng bát soup trứng lên ăn, vừa hỏi: “Làm sao vậy?”
Lời nói tuy rất bình tĩnh, nhưng bàn tay không tự chủ lại hơi hơi run lên, khiến cho nước soup trong bát có chút sóng sánh.
Thường Hoằng nghe thấy, cảm xúc khi nãy bỗng chốc bay đi, quay đầu lại cười, cười đến sáng lạn, thậm chí khiến Chu Tráng Tráng tưởng rằng ánh mắt u ám tựa mây đen kia của hắn là ảo giác.
“Ăn xong rồi, anh dẫn em tới một nơi.” Thường Hoằng nói.
Chu Tráng Tráng gật đầu đáp ứng, giờ phút này nàng chỉ có thể nắm chặt tay hắn.
Hai người đi đường núi khoảng nửa giờ, dọc đường đi thấy tất cả đều là cảnh sắc cô quạnh, tuy rằng đã sang xuân, nhưng mùa đông vẫn cố chấp chiếm cứ không chịu rời đi. Trong cảnh đông hiu quạnh như thế, bỗng chốc thấp thoáng hiện ra vài cảnh xuân sắc, làm cho lòng người sinh ra chút mong chờ, một niềm hy vọng mỏng manh, làm cho trong lòng đầy nỗi xốn xang.
Trong suy nghĩ lung tung, Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng đã đi tới một nghĩa trang.
Nghĩa trang trong thôn đều ở gần đồng ruộng, nhìn qua cũng không có điểm gì khác lạ.
Thường Hoằng nắm tay Chu Tráng Tráng, đi tới trước một ngôi mộ, mộ phần chỉ dùng đá trắng bình thường xây, mộc mạc đơn giản, không có tí xa xỉ nào. Căn cứ vào chữ trên bia mộ, Chu Tráng Tráng biết đây là mộ của ông nội Thường Hoằng.
Thường Hoằng quỳ trước mộ phần, bắt đầu thắp nến, đốt giấy tiền vàng bạc, vừa nói chuyên với mộ bia:“Ông nội, lúc trước ông không phải một mực thúc giục con mau chóng có người yêu sao? Hiện tại con đưa cháu dâu đến đây, ông nhìn xem xem.”
Nếu Thường Hoằng đã nói như vậy, Chu Tráng Tráng không thể đứng mãi, vì thế cũng quỳ xuống trước mộ nói: “Ông nội, lần đầu tiên gặp mặt, con tới vội vàng, cũng chẳng mang thứ gì tốt tới cho ông hết, lần sau con đốt cho ông một bộ mạt trượt và nhiều thứ khác nữa, àh đúng rồi, hiện tại những nữ hầu bằng giấy trẻ tương đối phổ biến, nếu được, lần sau con sẽ đốt cho ông mấy cô nha?”
Vừa dứt lời, Thường Hoằng liền sâu kín nhìn nàng một cái.
Chu Tráng Tráng giải thích: “Những người lớn tuổi dưới ấy cũng có nhu cầu nha. Anh thật không xứng đáng làm con cháu, lại còn dám lườm em.”
“Anh không phải lườm, chỉ là muốn nhắc nhở em, bên tay phải em, đấy . . . . . . đó là mộ phần của bà nội anh.” Thường Hoằng chậm rãi nói ra làm cho Chu Tráng Tráng cả người đổ mồ hôi lạnh.
Người đang dưới mái hiên, không, người đang ở trước phần mộ tổ tiên, không thể không cúi đầu.
Chu Tráng Tráng chỉ có thể vội vàng quỳ xuống trước mộ của bà nôi, liều mạng nhận sai: “Bà nội, con sai rồi, bà yên tâm, con nhất định không cho những tiểu yêu tinh này đến quấy rầy bà cùng ông nội yên tĩnh. Bà nội, bà nhất định phải tha thứ cho con, ngàn vạn lần đừng đến bên giường nhìn con, con không chịu nổi sợ hãi, tất sẽ đái dầm. Mà con ướt thì không có gì, mấu chốt là cháu trai của bà hiện tại cũng ngủ cùng con chung một cái giường, hắn ướt mới thật là đáng sợ !”
Thường Hoằng nhìn Chu Tráng Tráng, chỉ cảm thấy buồn cười, nét cười liên tục ở trên mặt, nhưng không kéo dài.
Chu Tráng Tráng cầu xin tha thứ xong, quay đầu lại nhìn Thường Hoằng, chỉ thấy hắn quỳ xuống trước mộ phần bà nội, đốt tiền giấy, hương, nến, cùng hai lão nhân gia nói chuyện.
“ Bà nội, con không lừa bà, con nói nhất định sẽ tìm được một cô gái tốt mà, tuy rằng Chu Tráng Tráng tham ăn, nhưng tâm địa không xấu, ngoài trừ nàng có thù oán với thịt ra thì đối với ai cũng hiền lành, tốt bụng, con bên cạnh cô ấy rất tốt, ông bà yên tâm.”
Chu Tráng Tráng tròn miệng, em có quan hệ rất tốt với thịt nha!
“Tất cả mọi người trong thôn đều khen cô ấy tốt, đúng rồi, ông bà chưa được chứng kiến cảnh cô ấy ăn cơm, nhìn rất vui vẻ, hôm nào đó con đưa cô ấy lại đây ăn cơm cho ông bà xem.”
Chu Tráng Tráng lại tròn miệng: ai không có việc gì lại ở trước phần mộ tổ tiên biểu diễn ăn cơm a!
“Bất quá, cô nhóc này có một khuyết điểm rất lớn, chính là không đủ kiên trinh, con hơi lơ là một chút thì cô ấy liền đi theo người khác.”
Chu Tráng Tráng lần này bắt đầu có kháng nghị: “Nói bậy, đó đều là những trường hợp đặc biệt, Thường Hoằng anh ngàn vạn lần đừng có ăn nói bừa bãi.”
“Sao?” Thường Hoằng quay đầu, đôi mắt phản chiếu ánh nến mơ hồ chuyển động: “Vậy em có thể thề trước mộ phần của ông bà không?”
“Thề thì thề, em sợ anh sao?” Chu Tráng Tráng lúc này liền giơ tay lên, đối với phần mộ của hai vị lão nhân trịnh trọng nói: “Có ông trời trên cao, ông bà ở trước mặt, về sau nếu con lại chạy theo người khác, vậy. . . . . . liền phạt con không có thứ gì để ăn.”
Nhưng theo biểu tình Thường Hoằng xem ra, lời thề này thực không quá đáng tin.
Để ổn định tinh thần chiến sĩ vững vàng, Chu Tráng Tráng lấy hết sức cắn răng, dậm chân, tăng thêm lời thề: “Con nếu sau này chạy theo người khác, phạt con cả đời không hạnh phúc!”
Đối với lời thề đậm chất nghệ thuật này, Chu Tráng Tráng cảm thấy thực hài lòng.
Quay đầu lại nhìn Thường Hoằng, chỉ thấy khuôn mặt hắn bị ánh nến chiếu vào, giống như cũng theo gió lay động: “Chu Tráng Tráng, em cần phải nhớ rõ lời thề hôm nay.”
“Em đương nhiên nhớ rõ.” Chu Tráng Tráng cũng không phải cô nàng ngu ngốc, lập tức yêu cầu: “Anh cũng vậy, anh cũng phải thề với em.”
Thường Hoằng giơ tay lên, đối với mộ bia nói: “Con thề, nếu đời này con phụ bạc Chu Tráng Tráng, vậy khiến cho mặt con bị phá huỷ một nửa.”
Chu Tráng Tráng khinh thường: “Lời thề của anh độ tin cậy quá thấp, còn hủy một nửa, anh sao không nói một phần tư a?”
“Một nửa hoàn hảo còn lại phải để dành cho em a.” Thường Hoằng mỉm cười, nụ cười đầy ý nghĩa, như là bút đã nhúng mực, làm cho người ta không khỏi đoán rằng — nhiều mực như vậy, điều sắp viết xuống đến tột cùng là chuyện gì?
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Chu Tráng Tráng trong lòng nghi ngờ, hắn có hay không muốn nói với mình điều gì.
Tơ nhện lại dệt vải ở trong miệng mũi nàng tạo thành cái lồng càng ngày càng chặt, Chu Tráng Tráng vẫn có thể hô hấp nhưng dưỡng khí ngày càng ít, nàng thậm chí kỳ vọng ngày đó có thể mau tới.
Mà khi ngày đó thực sự đã đến, Chu Tráng Tráng lại bắt đầu hối hận, nếu có lựa chọn, nàng tình nguyện vĩnh viễn bị che giấu, cho dù kéo dài hơi tàn, cũng vẫn là sống, còn hơn so với ngực bị hung hăng đâm một đao, mất mạng ngay tại chỗ.
Chu Tráng Tráng nhớ rõ sự tình phát sinh ngày hôm đó là một ngày nắng sáng, đã lâu mới thấy ánh mặt trời mùa xuân, tỏa sáng trên cơ thể, chậm rãi hòa tan cả băng giá mùa đông.
Rất kỳ quái, dựa theo lệ thường, lúc phát sinh chuyện như vậy hẳn phải vào một ngày trời âm u mây mù, nhưng chẳng phải vậy, ngày ấy là ngày đẹp trời không thể đẹp hơn nữa.
Chu Tráng Tráng tỉnh lại, không thấy Thường Hoằng ở bên cạnh.
Chạm vào gối đầu của hắn, thật lạnh lẽo, xem ra hắn đã rời giường thật lâu.
Chu Tráng Tráng xuống giường, đánh răng rửa mặt, nấu một nồi cháo nhỏ, chuẩn bị dưa muối, chờ Thường Hoằng trở về ăn.
Nhưng hai chén cháo kia, mãi cho đến giữa trưa cũng không có động vào.
Thường Hoằng, cũng chưa có quay về.
Chu Tráng Tráng trong lòng bàn tay đổ mồ hôi ngày càng nhiều, nàng bắt đầu gọi điện thoại cho Thường Hoằng, rất kỳ quái là, bên kia rất nhanh liền tiếp điện, giống như biết nàng sẽ gọi tới.
“Thường Hoằng, anh đang ở đâu?” Chu Tráng Tráng ngữ khí có chút lo lắng.
Sau đó bên kia truyền tới, không phải là giọng của Thường Hoằng, mà là một giọng nữ.
Giọng của một khuôn mặt trắng như sứ: “Thường Hoằng sẽ không trở lại, hai người đã chấm dứt, sau này tôi sẽ là người bên cạnh anh ấy.”
Nghe thấy tiếng nói này, tay Chu Tráng Tráng đổ mồ hôi lạnh, mệt mỏi, giống như đã không thể giữ nổi điện thoại: “Phó Dương Dương, cô rốt cuộc làm cái gì? Cô đem Thường Hoằng giấu đi đâu rồi?”
“Hiện tại tôi nói cái gì, cô cũng sẽ không tin tưởng, vậy để Thường Hoằng nói với cô đi.” Phó Dương Dương cười lên một tiếng, tiếng cười kia lại khiến cho màng nhĩ Chu Tráng Tráng thật đau đớn.
Di động lặng im một lúc ngắn ngủi, ngay sau đó, giọng của Thường Hoằng truyền đến: “Chu Tráng Tráng, chúng ta chia tay.”
Tơ nhện đã giăng thành một tấm vải thấm ướt dày, bắt đầu mạnh mẽ bịt kín miệng mũi nàng, không khí chẳng thể tiến vào.
Cái loại hít thở không thông này làm cho Chu Tráng Tráng khó chịu đến mức muốn chết đi: “Anh. . . . . . nói cái gì?”
Lại trầm mặc thêm một lần nữa, ngay tại lúc Chu Tráng Tráng nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng, Thường Hoằng lại mở miệng: “Chúng ta không thích hợp, trên thực tế tình cảm cũng không sâu đậm, thực xin lỗi, chúng ta chia tay đi.”
Điện thoại cứ thế bị cắt đứt.
Tiếng “đô đô đô đô đô đô” vang lên quanh quẩn ở trong đầu óc Chu Tráng Tráng, càng không ngừng va chạm.