Có lẽ là bởi vì câu nói của Chu Tráng Tráng, có lẽ là vì hương trà thơm ngát lượn lờ, cũng có lẽ là vì chuyện đã lâu chưa kể ra, Tả Nhất mở miệng.
Chuyện xưa bắt đầu, Tả Nhất là một thiếu gia con nhà giàu bởi vì người cha phụ bạc mẹ mình mà tính tình trở nên nổi loạn. Mà những cậu con trai vào thời kỳ trưởng thành này thì càng dễ phát sinh ẩu đả với bạn cùng lứa, đánh nhau trốn học đó là chuyện thường tình, tuy cha Tả Nhất thường quyên tiền đóng góp cho trường học, nhưng vẫn không kham nổi số lần oanh tạc của Tả Nhất, liên tục bị nhà trường buộc thôi học.
Cuối cùng, cha Tả Nhất phải xuất ra một con số không nhỏ, quyên góp xây một thư viện cho một trường trọng điểm, cuối cùng mới bảo lưu được hắn.
Tả Nhất ấy vậy mà chút thấu hiểu cũng không mảy may, nghiện game online, trốn học trở thành chuyện thường, trung bình mỗi nửa tháng đến trường học một lần, nhưng tần suất này lại bởi vì sự xuất hiện của Đa Đa mà bị đánh vỡ.
Đa Đa vốn tên là Mễ Đa, là con gái người bạn thân cha Tả Nhất. Lần đầu tiên hai người gặp mặt là trong một buổi tiệc rượu, Tả Nhất ngồi bên cạnh Đa Đa, vốn đang chuyên chú vào trò chơi PSP, nhưng bộ dáng ăn uống của Đa Đa quả thật quá kinh người.
Đương nhiên, đứa nhỏ này cũng còn biết thục nữ, ăn cơm vẫn là cái miệng nhỏ nhắn nhóp nhép, tuy rằng cho vào miệng ít nhưng tần suất cùng tốc độ không tài nào đếm xuể — từ khi ngồi vào bàn cái miệng chưa từng dừng lại dù một giây.
Vốn chỉ là một cửa ải vô cùng đơn giản trong game thế mà làm sao cũng không qua được, Tả Nhất bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân bên ngoài, quay đầu nói với Mễ Đa đang dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình cắn bánh chẻo tôm: “Cô ăn ít chút sẽ chết sao?”
Vốn nghĩ Mễ Đa sẽ dừng lại, hoặc trả lời một cách mỉa mai, hoặc là yên lặng khóc, nhưng Tả Nhất tuyệt đối không dự đoán được hắn sẽ nghe thấy một câu như vậy: “Uhm, tuyệt đối sẽ chết.”
Trong giọng nói hoàn toàn không có tức giận, ngược lại có loại vui mừng khi rốt cục cũng có người hiểu mình. Mà giọng nói kia ngọt ngào mềm mại, giống bánh trôi, nghe vào tai kẻ khác đều mềm nhũn.
Vì thế, hắn cứ thế chú ý đến cô gái nhỏ có cái tên Mễ Đa, thường gọi là Đa Đa này.
May mắn chính là, Đa Đa cũng học trong trường này, hai người thường xuyên gặp mặt, thường xuyên qua lại, cũng không biết như thế nào cảm giác thân thương trổi dậy. Ở giai đoạn hormone thanh xuân kích thích, hai người kết giao.
Đa Đa yêu nhất chính là ăn uống, ăn không ngừng nghỉ, cho dù lúc lên lớp thầy giáo xoay lưng viết bảng cô sẽ móc đồ ăn vặt ra nhét vào miệng mình. Vì thế, Tả Nhất mỗi ngày không ngừng chạy ra các tiệm tạp hoá trước cổng trường, bổ sung lương thực cho cô.
Nhưng sau một đoạn thời gian Tả Nhất cùng Đa Đa kết giao, cảm giác quá bình thản. Hắn thích đến quán bar, mà nàng thì thích đến thư viện, hắn nhân nhượng nàng, nhưng dần dà có chút không quen. Hơn nữa vào thời điểm đó có một tiểu học muội xinh đẹp chủ động theo đuổi hắn, Tả Nhất nhất thời không cầm trụ được, liền chia tay với Đa Đa, xoay qua quen tiểu học muội.
Chia tay phát sinh trước sân trường, trong một buổi tối tự học ngày nào đó, Tả Nhất nói dứt khoát với Đa Đa: “Chúng ta chia tay đi.”
Ngoài ý muốn chính là, Đa Đa đáp ứng rất sảng khoái.
Không thể không nói, Tả Nhất đã lén thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau này cùng tiểu học muội bên nhau, Tả Nhất cảm giác bản thân mình cũng không vui vẻ, luôn cảm thấy hai người bên nhau cũng chẳng có gì để nói. Đang định chia tay tiểu học muội thì tiểu học muội giành lên tiếng trước, bỏ hắn theo một cậu bạn khác.
Tả Nhất cảm thấy đây đúng là báo ứng, nhưng lại không để ở trong lòng, người hắn để trong lòng chính là cô gái mỗi ngày không ngừng miệng ăn kia.
Có lẽ mất đi rồi mới biết quý trọng, Tả Nhất phát giác cái loại bình thản khi bên cạnh Đa Đa chính là một phương thuốc hay kiềm chế tính nông nổi của hắn.
Đương nhiên rất muốn cùng Đa Đa hợp lại, nhưng lại sợ hãi bị cự tuyệt, chỉ có thể mỗi ngày ở một góc bí mật gần đó quan sát động tĩnh của nàng, thậm chí còn vô tình biến thành kẻ cuồng theo dõi.
Cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra, lúc bị Đa Đa bắt được, Tả Nhất đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nghênh đón sự mỉa mai hay oán hận của nàng, nhưng Đa Đa chỉ là nhẹ nhàng nói một câu: “Chúng ta hợp lại đi.”
Thanh âm vẫn mềm ngọt như bánh trôi nếp trong trí nhớ hắn.
Tả Nhất đương nhiên cầu còn không được.
Hai người một lần nữa quay lại bên nhau, Tả Nhất rất vui vẻ, cũng bắt đầu biết hưởng thụ khoảnh khắc yên bình Đa Đa cho hắn. Theo nguyện vọng của Đa Đa, hắn thậm chí bắt đầu bỏ thói quen không hề hứng thú với sách vở, hai người đi học cùng làm bài, ôn tập, thay đổi như vậy ngay cả kính dày cộm của hiệu trưởng cũng rớt xuống.
Đoạn thời gian kia, Tả Nhất thật lâu không đi chơi cùng đám bạn mèo mã gà đồng của mình, đều bên cạnh Đa Đa.
Mà chính vì điều này, đến lúc cùng lũ bạn này tụ họp, Tả Nhất bị bạn bè châm chọc nói bị vợ quản lý. Tả Nhất tuổi trẻ bồng bột, coi trọng sĩ diện lúc này liền phản bác.
Mà đám bạn mèo mã gà đồng này không hổ danh hiệu, bảo Tả Nhất đi quyến rũ một hoa khôi trường khác, mới có thể chứng minh khí khái đàn ông, không sợ bạn gái.
Những lời này nghe vào tai quả thực là chó má, nhưng mỗi người đều có thời điểm mất bình tĩnh, Tả Nhất điên rồ một lần thế đấy.
Một lần thôi, tình cảm của hắn cũng xong rồi.
Ngay lúc hắn đang quyến rũ hoa khôi trường kia để chứng minh “khí khái đàn ông” của mình, Đa Đa cũng nhìn thấy cảnh tượng hắn cùng với hoa khôi kia.
Tả Nhất vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, hắn không để ý đến ánh mắt mọi người, bỏ lại hoa khôi kia, hoảng loạn chạy tới nắm chặt tay Đa Đa.
Nhưng mà lòng bàn tay ấm áp nhu hòa quen thuộc trong giây phút ấy lại trắng bệch lạnh băng.
Đa Đa lần đầu tiên không cười, đôi mắt đen nháy to tròn im lặng nhìn Tả Nhất, chỉ hỏi một câu: “Tả Nhất, anh chắc chắn rằng em sẽ không rời anh đi sao?”
Giọng nàng là bánh trôi đã lạnh, đường đã cứng, nguội rồi.
Tả Nhất nắm chặt tay nàng, như thế nào cũng không nguyện buông ra.
Tim hắn như có dây leo quấn, rối ren vô tận, như người đứng trên vách núi đen buông mình xuống.
Cho dù Tả Nhất lần nữa không muốn buông tay, Đa Đa vẫn đi rồi — xuất ngoại du học.
Tả Nhất nhớ rõ cô từng nói qua, mong muốn duy nhất trong đời này chính là sống trên mảnh đất quê hương thân thuộc, giống như ngọn cỏ nhỏ dưới bóng mát cây đại thụ. Một cô gái tinh khiết với nguyện vọng đơn giản trong tim ấy thế mà cuối cùng lại biến thành hoa bồ công anh, bay đi tha hương nơi phương trời xa lạ.
Phải tổn thương thế nào mới có thể khiến cô làm ra quyết định như vậy, Tả Nhất hiểu được, đều là lỗi của hắn.
Hắn muốn đi theo, muốn tìm cô quay về, nhưng chỉ một câu nói của Đa Đa đã khiến cho hắn không thể không dừng chân.
“Em tạm thời vẫn không có cách nào để đối mặt anh. Cho nên nếu anh tới cũng chỉ làm tăng thêm phức tạp cho em. Tả Nhất, em không phải đang chơi trò anh truy em đuổi, nếu anh thật sự muốn xin lỗi em, xin hãy cho em một khoảng lặng.”
Tả Nhất cho, cho nàng một năm, đổi lấy là tin tức cô có vị hôn phu ở Anh quốc.
Ngay khi vừa biết được tin tức này, Tả Nhất liền mua vé máy bay muốn đến Anh quốc, nhưng Đa Đa lại đúng lúc gửi cho hắn một bưu kiện.
Trong bưu kiện chỉ ghi có một câu.
“Em chỉ muốn một cuộc sống yên bình.”
Trong bưu kiện là bức ảnh chụp nàng cùng vị hôn phu nho nhã, trong ánh hoàng hôn chiếu rọi, hai người dựa sát vào nhau, nụ cười Đa Đa làm đau đớn mắt Tả Nhất.
Hắn không nhớ rõ mình có khóc không, chỉ nhớ rõ rằng đã xé nát vé máy bay kia.
Nàng bên cạnh hắn chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì, hiện tại mở miệng duy nhất yêu cầu, chính là yên bình.
Như vậy, hắn chỉ có thể cho nàng yên bình.
Sau đó, Tả Nhất không bao giờ đi quấy rầy Đa Đa nữa, nhưng trong lòng vẫn tồn tại hình bóng nàng, không kết giao với bất kỳ cô nàng nào hết.
Cho đến khi gặp Chu Tráng Tráng, một cô gái khá giống Đa Đa, trái tim mới có một ít lay động.
Sau khi nghe xong chuyện xưa này, Chu Tráng Tráng đưa ra một đánh giá: “Anh thật sự là đồ cặn bã a.”
Có lẽ là bởi vì câu nói của Chu Tráng Tráng, có lẽ là vì hương trà thơm ngát lượn lờ, cũng có lẽ là vì chuyện đã lâu chưa kể ra, Tả Nhất mở miệng.
Chuyện xưa bắt đầu, Tả Nhất là một thiếu gia con nhà giàu bởi vì người cha phụ bạc mẹ mình mà tính tình trở nên nổi loạn. Mà những cậu con trai vào thời kỳ trưởng thành này thì càng dễ phát sinh ẩu đả với bạn cùng lứa, đánh nhau trốn học đó là chuyện thường tình, tuy cha Tả Nhất thường quyên tiền đóng góp cho trường học, nhưng vẫn không kham nổi số lần oanh tạc của Tả Nhất, liên tục bị nhà trường buộc thôi học.
Cuối cùng, cha Tả Nhất phải xuất ra một con số không nhỏ, quyên góp xây một thư viện cho một trường trọng điểm, cuối cùng mới bảo lưu được hắn.
Tả Nhất ấy vậy mà chút thấu hiểu cũng không mảy may, nghiện game online, trốn học trở thành chuyện thường, trung bình mỗi nửa tháng đến trường học một lần, nhưng tần suất này lại bởi vì sự xuất hiện của Đa Đa mà bị đánh vỡ.
Đa Đa vốn tên là Mễ Đa, là con gái người bạn thân cha Tả Nhất. Lần đầu tiên hai người gặp mặt là trong một buổi tiệc rượu, Tả Nhất ngồi bên cạnh Đa Đa, vốn đang chuyên chú vào trò chơi PSP, nhưng bộ dáng ăn uống của Đa Đa quả thật quá kinh người.
Đương nhiên, đứa nhỏ này cũng còn biết thục nữ, ăn cơm vẫn là cái miệng nhỏ nhắn nhóp nhép, tuy rằng cho vào miệng ít nhưng tần suất cùng tốc độ không tài nào đếm xuể — từ khi ngồi vào bàn cái miệng chưa từng dừng lại dù một giây.
Vốn chỉ là một cửa ải vô cùng đơn giản trong game thế mà làm sao cũng không qua được, Tả Nhất bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân bên ngoài, quay đầu nói với Mễ Đa đang dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình cắn bánh chẻo tôm: “Cô ăn ít chút sẽ chết sao?”
Vốn nghĩ Mễ Đa sẽ dừng lại, hoặc trả lời một cách mỉa mai, hoặc là yên lặng khóc, nhưng Tả Nhất tuyệt đối không dự đoán được hắn sẽ nghe thấy một câu như vậy: “Uhm, tuyệt đối sẽ chết.”
Trong giọng nói hoàn toàn không có tức giận, ngược lại có loại vui mừng khi rốt cục cũng có người hiểu mình. Mà giọng nói kia ngọt ngào mềm mại, giống bánh trôi, nghe vào tai kẻ khác đều mềm nhũn.
Vì thế, hắn cứ thế chú ý đến cô gái nhỏ có cái tên Mễ Đa, thường gọi là Đa Đa này.
May mắn chính là, Đa Đa cũng học trong trường này, hai người thường xuyên gặp mặt, thường xuyên qua lại, cũng không biết như thế nào cảm giác thân thương trổi dậy. Ở giai đoạn hormone thanh xuân kích thích, hai người kết giao.
Đa Đa yêu nhất chính là ăn uống, ăn không ngừng nghỉ, cho dù lúc lên lớp thầy giáo xoay lưng viết bảng cô sẽ móc đồ ăn vặt ra nhét vào miệng mình. Vì thế, Tả Nhất mỗi ngày không ngừng chạy ra các tiệm tạp hoá trước cổng trường, bổ sung lương thực cho cô.
Nhưng sau một đoạn thời gian Tả Nhất cùng Đa Đa kết giao, cảm giác quá bình thản. Hắn thích đến quán bar, mà nàng thì thích đến thư viện, hắn nhân nhượng nàng, nhưng dần dà có chút không quen. Hơn nữa vào thời điểm đó có một tiểu học muội xinh đẹp chủ động theo đuổi hắn, Tả Nhất nhất thời không cầm trụ được, liền chia tay với Đa Đa, xoay qua quen tiểu học muội.
Chia tay phát sinh trước sân trường, trong một buổi tối tự học ngày nào đó, Tả Nhất nói dứt khoát với Đa Đa: “Chúng ta chia tay đi.”
Ngoài ý muốn chính là, Đa Đa đáp ứng rất sảng khoái.
Không thể không nói, Tả Nhất đã lén thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau này cùng tiểu học muội bên nhau, Tả Nhất cảm giác bản thân mình cũng không vui vẻ, luôn cảm thấy hai người bên nhau cũng chẳng có gì để nói. Đang định chia tay tiểu học muội thì tiểu học muội giành lên tiếng trước, bỏ hắn theo một cậu bạn khác.
Tả Nhất cảm thấy đây đúng là báo ứng, nhưng lại không để ở trong lòng, người hắn để trong lòng chính là cô gái mỗi ngày không ngừng miệng ăn kia.
Có lẽ mất đi rồi mới biết quý trọng, Tả Nhất phát giác cái loại bình thản khi bên cạnh Đa Đa chính là một phương thuốc hay kiềm chế tính nông nổi của hắn.
Đương nhiên rất muốn cùng Đa Đa hợp lại, nhưng lại sợ hãi bị cự tuyệt, chỉ có thể mỗi ngày ở một góc bí mật gần đó quan sát động tĩnh của nàng, thậm chí còn vô tình biến thành kẻ cuồng theo dõi.
Cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra, lúc bị Đa Đa bắt được, Tả Nhất đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nghênh đón sự mỉa mai hay oán hận của nàng, nhưng Đa Đa chỉ là nhẹ nhàng nói một câu: “Chúng ta hợp lại đi.”
Thanh âm vẫn mềm ngọt như bánh trôi nếp trong trí nhớ hắn.
Tả Nhất đương nhiên cầu còn không được.
Hai người một lần nữa quay lại bên nhau, Tả Nhất rất vui vẻ, cũng bắt đầu biết hưởng thụ khoảnh khắc yên bình Đa Đa cho hắn. Theo nguyện vọng của Đa Đa, hắn thậm chí bắt đầu bỏ thói quen không hề hứng thú với sách vở, hai người đi học cùng làm bài, ôn tập, thay đổi như vậy ngay cả kính dày cộm của hiệu trưởng cũng rớt xuống.
Đoạn thời gian kia, Tả Nhất thật lâu không đi chơi cùng đám bạn mèo mã gà đồng của mình, đều bên cạnh Đa Đa.
Mà chính vì điều này, đến lúc cùng lũ bạn này tụ họp, Tả Nhất bị bạn bè châm chọc nói bị vợ quản lý. Tả Nhất tuổi trẻ bồng bột, coi trọng sĩ diện lúc này liền phản bác.
Mà đám bạn mèo mã gà đồng này không hổ danh hiệu, bảo Tả Nhất đi quyến rũ một hoa khôi trường khác, mới có thể chứng minh khí khái đàn ông, không sợ bạn gái.
Những lời này nghe vào tai quả thực là chó má, nhưng mỗi người đều có thời điểm mất bình tĩnh, Tả Nhất điên rồ một lần thế đấy.
Một lần thôi, tình cảm của hắn cũng xong rồi.
Ngay lúc hắn đang quyến rũ hoa khôi trường kia để chứng minh “khí khái đàn ông” của mình, Đa Đa cũng nhìn thấy cảnh tượng hắn cùng với hoa khôi kia.
Tả Nhất vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, hắn không để ý đến ánh mắt mọi người, bỏ lại hoa khôi kia, hoảng loạn chạy tới nắm chặt tay Đa Đa.
Nhưng mà lòng bàn tay ấm áp nhu hòa quen thuộc trong giây phút ấy lại trắng bệch lạnh băng.
Đa Đa lần đầu tiên không cười, đôi mắt đen nháy to tròn im lặng nhìn Tả Nhất, chỉ hỏi một câu: “Tả Nhất, anh chắc chắn rằng em sẽ không rời anh đi sao?”
Giọng nàng là bánh trôi đã lạnh, đường đã cứng, nguội rồi.
Tả Nhất nắm chặt tay nàng, như thế nào cũng không nguyện buông ra.
Tim hắn như có dây leo quấn, rối ren vô tận, như người đứng trên vách núi đen buông mình xuống.
Cho dù Tả Nhất lần nữa không muốn buông tay, Đa Đa vẫn đi rồi — xuất ngoại du học.
Tả Nhất nhớ rõ cô từng nói qua, mong muốn duy nhất trong đời này chính là sống trên mảnh đất quê hương thân thuộc, giống như ngọn cỏ nhỏ dưới bóng mát cây đại thụ. Một cô gái tinh khiết với nguyện vọng đơn giản trong tim ấy thế mà cuối cùng lại biến thành hoa bồ công anh, bay đi tha hương nơi phương trời xa lạ.
Phải tổn thương thế nào mới có thể khiến cô làm ra quyết định như vậy, Tả Nhất hiểu được, đều là lỗi của hắn.
Hắn muốn đi theo, muốn tìm cô quay về, nhưng chỉ một câu nói của Đa Đa đã khiến cho hắn không thể không dừng chân.
“Em tạm thời vẫn không có cách nào để đối mặt anh. Cho nên nếu anh tới cũng chỉ làm tăng thêm phức tạp cho em. Tả Nhất, em không phải đang chơi trò anh truy em đuổi, nếu anh thật sự muốn xin lỗi em, xin hãy cho em một khoảng lặng.”
Tả Nhất cho, cho nàng một năm, đổi lấy là tin tức cô có vị hôn phu ở Anh quốc.
Ngay khi vừa biết được tin tức này, Tả Nhất liền mua vé máy bay muốn đến Anh quốc, nhưng Đa Đa lại đúng lúc gửi cho hắn một bưu kiện.
Trong bưu kiện chỉ ghi có một câu.
“Em chỉ muốn một cuộc sống yên bình.”
Trong bưu kiện là bức ảnh chụp nàng cùng vị hôn phu nho nhã, trong ánh hoàng hôn chiếu rọi, hai người dựa sát vào nhau, nụ cười Đa Đa làm đau đớn mắt Tả Nhất.
Hắn không nhớ rõ mình có khóc không, chỉ nhớ rõ rằng đã xé nát vé máy bay kia.
Nàng bên cạnh hắn chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì, hiện tại mở miệng duy nhất yêu cầu, chính là yên bình.
Như vậy, hắn chỉ có thể cho nàng yên bình.
Sau đó, Tả Nhất không bao giờ đi quấy rầy Đa Đa nữa, nhưng trong lòng vẫn tồn tại hình bóng nàng, không kết giao với bất kỳ cô nàng nào hết.
Cho đến khi gặp Chu Tráng Tráng, một cô gái khá giống Đa Đa, trái tim mới có một ít lay động.
Sau khi nghe xong chuyện xưa này, Chu Tráng Tráng đưa ra một đánh giá: “Anh thật sự là đồ cặn bã a.”