“Chị với Thường Hoằng cuối tuần này sẽ đính hôn tại khách sạn Hoa Cảnh, tuy chỉ mời toàn người nhà thôi, nhưng vẫn hoan nghênh em tới tham dự.” Phó Dương Dương tươi cười hoà hỉ hơn gió xuân, mềm mại hơn liễu rũ, bóng bẫy còn hơn mỡ vịt nướng nữa.
Thua ở trong tay cô ta, Chu Tráng Tráng cảm thấy bản thân cũng chẳng mất mặt gì.
“Trường hợp này, không khí quá nhơ bẩn, tôi đây còn không đi, huống chi là Chu Tráng Tráng.” Mĩ Địch quả thực không hổ danh hiệu vua đả kích, lập tức phát lực trước tiên.
“Cũng đúng, chị Mĩ Địch hiện tại thân thể không tiện, nơi đông đúc quả thật nên ít lui tới.
Đương nhiên em biết chị luôn thích náo nhiệt, nhất thời chắc khó mà thay đổi, vì vậy Tần ca ca anh hiện tại thân mang trọng trách, nên khuyên nhủ chị nhiều một chút.”
Phó Dương Dương quả nhiên là cao thủ luyện Thái Cực, bề ngoài mềm mỏng trong lòng nham nhiểm xem ra đã dày công tu luyện, lập tức đánh tiếng cảnh báo Tần Trung, người ngoài vừa nghe liền hiểu, Mĩ Địch sau này nếu muốn đến nơi đông người, khó mà có thể thực hiện.
Mĩ Địch trên mặt cười tươi rạng rỡ, răng nanh lại nghiến chặt, miệng chua như giấm.
“Tráng Tráng, em không phải vừa nói toà soạn có việc sao? Anh đưa em đi trước.” Thấy người giỏi đả kích như vậy cũng bị triệt tiêu, Hải Nhĩ quyết định thực hiện chức trách của mình, ngăn Chu Tráng Tráng gặp nguy hiểm.
Chu Tráng Tráng cũng biết nàng không phải là đối thủ của Phó Dương Dương, nếu gây náo loạn lên, bản thân cũng chẳng lợi ích gì, vì thế liền thuận theo.
Hải Nhĩ ngăn một chiếc taxi, Chu Tráng Tráng cúi đầu lướt qua đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong mắt mọi người kia, còn trong mắt nàng là đôi gian phu dâm phụ.
Bởi vì chân Chu Tráng Tráng bước vội quá, cho nên không để ý thấy một cái chân cố tình chìa ra. Ngay lúc ngực cùng mặt đất sắp ôm hôn thắm thiết, Chu Tráng Tráng nghĩ ngay: mấy chuyện ác này chỉ có Phó Dương Dương gây ra mà thôi, đứa con gái này chắc ganh tỵ với ngực nàng nên hãm hại đây mà.
Chu Tráng Tráng giờ phút này chỉ nghĩ cuối cùng bộ ngực kiêu ngạo của cô cũng không bị đè cho bằng phẳng, bởi vì ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, có hai cánh tay một trái một phải đỡ lấy nàng.
Vững vàng đứng trên mặt đất, như tảng đá lớn không sao đẩy ngã sóng soài được.
Căn cứ vào kinh nghiệm cùng trí nhớ, Chu Tráng Tráng biết được, người đỡ bên trái nàng là Hải Nhĩ, còn người đỡ bên phải lại là. . . . . . Thường Hoằng.
Chu Tráng Tráng không phải Phó Dương Dương, nàng biết rõ chân lý đụng vào nam nhân của người khác sẽ bị trời đánh, vì thế phản ứng tức khắc liền đem tay Thường Hoằng quăng ra.
Bữa trưa vịt nướng ăn tương đối nhiều, khí lực có thừa, động tác hất tay quá lớn, biểu hiện rõ tình cảm ghét bỏ.
Khoảnh khắc kia, Chu Tráng Tráng cảm thấy không khí bên cạnh ngưng trệ, giống như một thùng keo đỗ xuống, gió lạnh thổi qua, khô cong bám lại.
Tài xế taxi hối thúc, Chu Tráng Tráng không có thời gian nghĩ nhiều, theo Hải Nhĩ lên xe, giây phút cửa xe đóng lại, Mĩ Địch nhẹ nhàng cười: “Thường Hoằng phản ứng thật là nhanh.”
Tiếng cười hàm nghĩa phong phú.
Bởi vì toà báo cách trường học khá xa, từ lúc bắt đầu kỳ thực tập Chu Tráng Tráng liền thuê một phòng nhỏ gần cạnh nơi làm để ở, căn phòng rộng chỉ khoảng 20 mét vuông thôi đã được nàng hồ biến thành sạch sẽ tươi mát.
Sau khi quay về phòng, thấy sắc mặt Chu Tráng Tráng không tốt, Hải Nhĩ cũng không dám rời đi.
“Em lúc nãy có phải rất quẫn bách không?” Trầm mặc một lúc lâu sau, Chu Tráng Tráng rốt cục hỏi một câu chẳng ăn nhập gì.
“Không đến mức túng quẫn nhưng khí thế không được mạnh cho lắm.” Hải Nhĩ luôn là người ăn nói khéo léo uyển chuyển.
Đối với phụ nữ mà nói, điều khiến người ta nản lòng nhất là khi đang mộc mạc, mũm mĩm, nghèo túng, tiền đồ thì chưa thấy đâu lại gặp phải gã đàn ông đểu cáng, bảnh bao cùng ả tình nhân. Điều quan trong hơn hết nữa là, bọn họ cư nhiên đến ăn vịt nướng, ăn vịt nướng mà nàng thích nhất!
Cướp đoạt người đàn ông của nàng còn chưa đủ, bây giờ ngay cả con vịt chết cũng giành, năm nay là cái năm gì không biết?
Chu Tráng Tráng càng nghĩ càng giận, cho dù Hải Nhĩ có hy sinh trí óc thâm thuý của mình bồi nàng chơi trò Anh em Mario trẻ con cũng không thể tắt lửa giận của nàng.
Buổi tối ở dưới lầu, Chu Tráng Tráng lôi ra một túi thịt nướng, bia và trái cây cùng Hải Nhĩ đối ẩm.
Tửu lượng Chu Tráng Tráng rất cố định.
Một lon, tâm tình sầu muộn..
Hai lon, ý thức có chút mông lung.
Ba lon, thế giới rất tốt đẹp.
Bốn lon, dân tộc hài hòa.
Năm lon, hoàn toàn chén sạch đồ ăn
Mà hôm nay, Chu Tráng Tráng phá lệ uống hết sáu lon, so với cấp độ “chén sạch mồi”còn nhiều hơn một lon, đó là người nhân gian đạt cảnh giới của thần tiên.
Duy nhất chỉ có thể nhớ một vài tình tiết vụn vặt.
Tình tiết một, Hải Nhĩ ngồi đối diện biến thành hai bóng lắc qua lắc lại.
Tình tiết hai, đèn huỳnh quang trên nóc nhà giống hệt mặt trời, chiếu loá khiến mắt nàng long lanh nước.
Tình tiết thứ ba, nàng cầm lon bia gõ bong bong vào cái bàn, kể lễ cho Hải Nhĩ nghe những uỷ khuất của mình: “Cô ta sao có thể cướp đoạt người yêu của người khác chứ, đây đâu phải chuyện sinh con trai mà chưa từng oo? Anh ta sao lại có thể dễ dàng bị cướp đi như thế chứ, này đâu phải sinh con gái mà không từng xx? (Đoạn này không biết là do CTT say nói nhảm, hay ta dịch nhảm nữa mà sao chẳng hiểu gì hết ah, mọi người thông cảm nha)
Tình tiết bốn, lúc nàng say mí tỷ gục trên bàn, Hải Nhĩ dường như nhận được điện thoại của ai đó: “Cô ấy . . . . . . say lắm rồi . . . . . địa chỉ ở đây . . . . . . anh cần thận một chút . . . . . đừng để kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ . . . . . . được.”
Tình tiết thứ năm, trong bóng đêm, trời đất chao nghiêng, nàng đảo qua đảo lại chạy vào toilet, dọc đường đi lại có người dìu đỡ đến bên cạnh bồn rửa mặt, đôi tay kia khẽ vuốt tóc nàng, thực săn sóc.
Tình tiết thứ sáu, nàng không biết làm thế nào trở lại nằm trên giường, một đôi tay đang vuốt ve thân thể nàng, mạnh mẽ thiết tha, như đã phải kiềm chế rất lâu rồi. Có đôi môi nào hôn khắp khuôn mặt nàng, môi nàng.
Trên mặt hắn có nước.
Ách, mái nhà bị giột sao, ngày mai nhất định phải tìm chủ nhà đến sửa mới được — đó là suy nghĩ cuối cùng của Chu Tráng Tráng trước khi hoàn toàn chìm vào vô thức.
Say rượu tỉnh lại, đầu óc quay mồng mồng như cả đêm qua ngồi xe leo núi, mỗi bước đi như đang trên mây, Chu Tráng Tráng tới toà soạn. Trán như viết bốn chữ “uống rượu quá nhiều.
Sau khi đưa café không sữa không đường nóng hầm hập cho Andrew Lâm, Chu Tráng Tráng bắt đầu ngồi ngẩn người.
Đoạn ký ức ngắn ngủi tối hôm qua, mơ mơ hồ hồ, cứ như là đứng trên bờ nhìn vào đáy nước, rốt cuộc là thật hay giả chính cô cũng không biết.
Sáng nay việc đầu tiên khi nàng thức dậy là vọt vào phòng tắm kiểm tra lại toàn thân mình, không lưu lại một dấu vết nào, nhưng môi hôn ướt át, bàn tay to nóng rực thô ráp, ký ức này lại hiển hiện rõ ràng như mới vừa xảy ra vài phút trước.
Rốt cuộc là có người thật sự đã làm gì mình hay là bản tính tiềm ẩn bên trong nàng được khai quật?
Chu Tráng Tráng bưng đầu đau nhức, lại tiếp tục một phen suy nghĩ thống khổ.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng nói: “Cô đang ngẩn người?”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm lại mang theo chút nhẹ nhàng như nhạc nền thắng cảnh.
Chu Tráng Tráng gật đầu: “đúng.”
Sau khi nói xong mới phát hiện người hỏi chính là Andrew Lâm.
“Phiền não chuyện gì chứ?” Hắn hỏi.
“Tình cảm.” Nàng đáp.
“Vì sao phải thế? Nếu buồn rầu thì vứt bỏ nó đi kiếm một người mới chẳng phải tốt hơn sao?”
“Tình cảm chứ đâu phải quần áo.”
“Cảm tình là tấm lụa hoa lệ, khoác lên trên người để làm cho cuộc đời mình thêm tươi đẹp, nếu nó đã rách nát rồi, sao phải giữ lại chi? Đổi một cái mới là được rồi, nói chung là phải bỏ nó đi.”
“Nếu tôi đạt tới cảnh giới như anh thì sẽ không biến thành cái bộ dạng này, theo tôi, cảm tình không phải chỉ khoác bên ngoài, mà là trong trái tim, muốn quên người xưa, nhất định phải vui vẻ thật nhiều, máu huyết lưu thông tốt mới được.
Biểu tình trên mặt Andrew Lâm hiện rõ hắn không thể lý giải.
Chu Tráng Tráng hiểu, bản thân có lẽ quá mức chấp mê — vết thương hai năm rồi vẫn chưa khép lại.
Bởi vậy mới có thể mơ giấc mộng kỳ quái tối qua như thế — nàng mơ bờ môi kia, đôi tay kia, đều là hắn.
Sau hôm đó, Chu Tráng Tráng quyết định sẽ không bao giờ uống rượu nữa, nàng không muốn lại rơi vào giấc mơ thế này.
Ngày cuối tuần thật khổ sở, Chu Tráng Tráng biết điều đó, cho nên tối hôm trước chơi trò chơi trắng đêm, dành giấc ngủ để cuối tuần ngủ bù.
Nhưng mới nằm xuống không tới hai tiếng đồng hồ đã bị tiếng điện thoại đánh thức.
Andrew Lâm gọi tới bảo nàng đến nhà hắn, trên đường tiện thể mua bộ quần áo cùng với cà phê, không sữa không đường.
Nếu Andrew Lâm kia không có khuôn mặt thật sự tuấn tú, Chu Tráng Tráng khẳng định sẽ không khống chế được mà ân cần hỏi thăm cả nhà hắn.
Vừa đi vừa ngáp, dọc đường mua cho Andrew Lâm vài món hắn yêu cầu, đến trước khu nhà hắn.
Cửa vốn không đóng, đẩy mở ra, thấy một đống hỗn độn đầy trên mặt đất, Chu Tráng Tráng lập tức tha thứ cho Andrew Lâm đã phá đám giấc ngủ của nàng.
Trên sàn nhà phủ kín những mảnh nhỏ quần áo, phải thù hận thế nào mới có thể đem toàn bộ quần áo cắt xé thành thế này đây.
Andrew Lâm thân mặc áo khoác tắm màu trắng ngồi trên sofa, cười khổ tiếp nhận cà phê.
Tình hình này kỳ thật không khó đoán, khẳng định là tên họ Lâm này muốn chia tay bạn gái, cô nàng không cam tâm, đem tất cả quần áo hắn xé nát.
Chu Tráng Tráng vốn không muốn nói gì nhưng mắt thấy trong hết thảy mảnh nhỏ quần áo còn có bóng dáng không ít quần lót, có chút cảm thán: “Cô gái này xuống tay rất gọn gàng.”
“Tôi thật không hiểu, một cô gái đáng yêu như vậy, nhưng lại làm ra loại chuyện này.” Andrew Lâm xoa cái trán, trên mặt thoáng nét sợ hãi.
“Chỉ cắt quần áo anh, không cắt cái khác là may mắn lắm rồi.” Chu Tráng Tráng khẳng định như đinh đóng côt, may mà cô nàng này mới chỉ đạt tới cảnh giới cắt quần áo, nếu chẳng may chạm tới giới hạn băm xác, Andrew nhất định sẽ bị băm đến ngay cả cám cũng không còn.
Andrew làm việc thầm lặng, không muốn chuyện riêng của mình bị lan truyền khắp nơi, vì bịt miệng Chu Tráng Tráng, lợi dụng việc tăng lương làm mồi nhử, đưa Chu Tráng Tráng cùng nhau đi mua sắm — ngoại trừ quần áo của hắn bị cắt xé, tất cả vật dụng trong nhà bằng gốm sứ thuỷ tinh cũng bễ tan tành.
Luôn xem trọng tiền tài, Chu Tráng Tráng thực gắng sức ở trung tâm thương mại mua đồ ăn, Andrew Lâm nhàn nhã ở bên uống cà phê.
Mua sắm xong, Andrew Lâm nói cho nàng một tin tức.
“Cô bị theo dõi.”
Lúc Chu Tráng Tráng đang mua sắm, Andrew Lâm phát hiện một nhiếp ảnh gia mà hắn quen nay đã chuyển sang làm thám tử tư lặng lẽ theo dõi nàng, cũng thỉnh thoảng vươn camera đã được nguỵ trang cẩn thận chụp lại nhất cử nhất động của Chu Tráng Tráng.
“Có thể giúp tôi hỏi thử xem là ai bảo hắn làm vậy không?” Chu Tráng Tráng hỏi.
“Bộ cô không biết, nghề gì cũng có quy định của nó, nếu tiết lộ danh tín khách hàng thì sau này cũng đừng mơ có tiếp tục hành nghề nữa, cho nên dù tôi có quen biết hắn, cũng chẳng dò hỏi được gì đâu.” Andrew Lâm tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Chu Tráng Tráng cắn môi cân nhắc, hỏi câu cuối cùng: “Vậy anh hỏi giúp tôi, người kia là …nam hay nữ?”
Andrew Lâm cho đáp án là: nam.
Một giờ sau, Chu Tráng Tráng vọt tới phòng ở của Tả Nhất, đá văng cửa, túm lấy hắn đang thu thập hành lý: “Đừng có chối, tôi biết anh phái người theo dõi tôi!”
Tả Nhất nhìn Chu Tráng Tráng biểu tình tràn ngập đồng tình: “Em thất tình đến điên rồi?”
Không phải hắn.
Như vậy còn lại duy nhất chỉ có thể là anh ta?
Trái tim Chu Tráng Tráng như treo trên miệng lọ acid, một hồi hít thở không thông, một hồi trống trải, ngâm lâu thấm vào tận xương tuỷ.
Không phải đã muốn buông tay nàng ra sao, vì cái gì còn đến trêu chọc?
“Chị với Thường Hoằng cuối tuần này sẽ đính hôn tại khách sạn Hoa Cảnh, tuy chỉ mời toàn người nhà thôi, nhưng vẫn hoan nghênh em tới tham dự.” Phó Dương Dương tươi cười hoà hỉ hơn gió xuân, mềm mại hơn liễu rũ, bóng bẫy còn hơn mỡ vịt nướng nữa.
Thua ở trong tay cô ta, Chu Tráng Tráng cảm thấy bản thân cũng chẳng mất mặt gì.
“Trường hợp này, không khí quá nhơ bẩn, tôi đây còn không đi, huống chi là Chu Tráng Tráng.” Mĩ Địch quả thực không hổ danh hiệu vua đả kích, lập tức phát lực trước tiên.
“Cũng đúng, chị Mĩ Địch hiện tại thân thể không tiện, nơi đông đúc quả thật nên ít lui tới.
Đương nhiên em biết chị luôn thích náo nhiệt, nhất thời chắc khó mà thay đổi, vì vậy Tần ca ca anh hiện tại thân mang trọng trách, nên khuyên nhủ chị nhiều một chút.”
Phó Dương Dương quả nhiên là cao thủ luyện Thái Cực, bề ngoài mềm mỏng trong lòng nham nhiểm xem ra đã dày công tu luyện, lập tức đánh tiếng cảnh báo Tần Trung, người ngoài vừa nghe liền hiểu, Mĩ Địch sau này nếu muốn đến nơi đông người, khó mà có thể thực hiện.
Mĩ Địch trên mặt cười tươi rạng rỡ, răng nanh lại nghiến chặt, miệng chua như giấm.
“Tráng Tráng, em không phải vừa nói toà soạn có việc sao? Anh đưa em đi trước.” Thấy người giỏi đả kích như vậy cũng bị triệt tiêu, Hải Nhĩ quyết định thực hiện chức trách của mình, ngăn Chu Tráng Tráng gặp nguy hiểm.
Chu Tráng Tráng cũng biết nàng không phải là đối thủ của Phó Dương Dương, nếu gây náo loạn lên, bản thân cũng chẳng lợi ích gì, vì thế liền thuận theo.
Hải Nhĩ ngăn một chiếc taxi, Chu Tráng Tráng cúi đầu lướt qua đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong mắt mọi người kia, còn trong mắt nàng là đôi gian phu dâm phụ.
Bởi vì chân Chu Tráng Tráng bước vội quá, cho nên không để ý thấy một cái chân cố tình chìa ra. Ngay lúc ngực cùng mặt đất sắp ôm hôn thắm thiết, Chu Tráng Tráng nghĩ ngay: mấy chuyện ác này chỉ có Phó Dương Dương gây ra mà thôi, đứa con gái này chắc ganh tỵ với ngực nàng nên hãm hại đây mà.
Chu Tráng Tráng giờ phút này chỉ nghĩ cuối cùng bộ ngực kiêu ngạo của cô cũng không bị đè cho bằng phẳng, bởi vì ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, có hai cánh tay một trái một phải đỡ lấy nàng.
Vững vàng đứng trên mặt đất, như tảng đá lớn không sao đẩy ngã sóng soài được.
Căn cứ vào kinh nghiệm cùng trí nhớ, Chu Tráng Tráng biết được, người đỡ bên trái nàng là Hải Nhĩ, còn người đỡ bên phải lại là. . . . . . Thường Hoằng.
Chu Tráng Tráng không phải Phó Dương Dương, nàng biết rõ chân lý đụng vào nam nhân của người khác sẽ bị trời đánh, vì thế phản ứng tức khắc liền đem tay Thường Hoằng quăng ra.
Bữa trưa vịt nướng ăn tương đối nhiều, khí lực có thừa, động tác hất tay quá lớn, biểu hiện rõ tình cảm ghét bỏ.
Khoảnh khắc kia, Chu Tráng Tráng cảm thấy không khí bên cạnh ngưng trệ, giống như một thùng keo đỗ xuống, gió lạnh thổi qua, khô cong bám lại.
Tài xế taxi hối thúc, Chu Tráng Tráng không có thời gian nghĩ nhiều, theo Hải Nhĩ lên xe, giây phút cửa xe đóng lại, Mĩ Địch nhẹ nhàng cười: “Thường Hoằng phản ứng thật là nhanh.”
Tiếng cười hàm nghĩa phong phú.
Bởi vì toà báo cách trường học khá xa, từ lúc bắt đầu kỳ thực tập Chu Tráng Tráng liền thuê một phòng nhỏ gần cạnh nơi làm để ở, căn phòng rộng chỉ khoảng mét vuông thôi đã được nàng hồ biến thành sạch sẽ tươi mát.
Sau khi quay về phòng, thấy sắc mặt Chu Tráng Tráng không tốt, Hải Nhĩ cũng không dám rời đi.
“Em lúc nãy có phải rất quẫn bách không?” Trầm mặc một lúc lâu sau, Chu Tráng Tráng rốt cục hỏi một câu chẳng ăn nhập gì.
“Không đến mức túng quẫn nhưng khí thế không được mạnh cho lắm.” Hải Nhĩ luôn là người ăn nói khéo léo uyển chuyển.
Đối với phụ nữ mà nói, điều khiến người ta nản lòng nhất là khi đang mộc mạc, mũm mĩm, nghèo túng, tiền đồ thì chưa thấy đâu lại gặp phải gã đàn ông đểu cáng, bảnh bao cùng ả tình nhân. Điều quan trong hơn hết nữa là, bọn họ cư nhiên đến ăn vịt nướng, ăn vịt nướng mà nàng thích nhất!
Cướp đoạt người đàn ông của nàng còn chưa đủ, bây giờ ngay cả con vịt chết cũng giành, năm nay là cái năm gì không biết?
Chu Tráng Tráng càng nghĩ càng giận, cho dù Hải Nhĩ có hy sinh trí óc thâm thuý của mình bồi nàng chơi trò Anh em Mario trẻ con cũng không thể tắt lửa giận của nàng.
Buổi tối ở dưới lầu, Chu Tráng Tráng lôi ra một túi thịt nướng, bia và trái cây cùng Hải Nhĩ đối ẩm.
Tửu lượng Chu Tráng Tráng rất cố định.
Một lon, tâm tình sầu muộn..
Hai lon, ý thức có chút mông lung.
Ba lon, thế giới rất tốt đẹp.
Bốn lon, dân tộc hài hòa.
Năm lon, hoàn toàn chén sạch đồ ăn
Mà hôm nay, Chu Tráng Tráng phá lệ uống hết sáu lon, so với cấp độ “chén sạch mồi”còn nhiều hơn một lon, đó là người nhân gian đạt cảnh giới của thần tiên.
Duy nhất chỉ có thể nhớ một vài tình tiết vụn vặt.
Tình tiết một, Hải Nhĩ ngồi đối diện biến thành hai bóng lắc qua lắc lại.
Tình tiết hai, đèn huỳnh quang trên nóc nhà giống hệt mặt trời, chiếu loá khiến mắt nàng long lanh nước.
Tình tiết thứ ba, nàng cầm lon bia gõ bong bong vào cái bàn, kể lễ cho Hải Nhĩ nghe những uỷ khuất của mình: “Cô ta sao có thể cướp đoạt người yêu của người khác chứ, đây đâu phải chuyện sinh con trai mà chưa từng oo? Anh ta sao lại có thể dễ dàng bị cướp đi như thế chứ, này đâu phải sinh con gái mà không từng xx? (Đoạn này không biết là do CTT say nói nhảm, hay ta dịch nhảm nữa mà sao chẳng hiểu gì hết ah, mọi người thông cảm nha)
Tình tiết bốn, lúc nàng say mí tỷ gục trên bàn, Hải Nhĩ dường như nhận được điện thoại của ai đó: “Cô ấy . . . . . . say lắm rồi . . . . . địa chỉ ở đây . . . . . . anh cần thận một chút . . . . . đừng để kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ . . . . . . được.”
Tình tiết thứ năm, trong bóng đêm, trời đất chao nghiêng, nàng đảo qua đảo lại chạy vào toilet, dọc đường đi lại có người dìu đỡ đến bên cạnh bồn rửa mặt, đôi tay kia khẽ vuốt tóc nàng, thực săn sóc.
Tình tiết thứ sáu, nàng không biết làm thế nào trở lại nằm trên giường, một đôi tay đang vuốt ve thân thể nàng, mạnh mẽ thiết tha, như đã phải kiềm chế rất lâu rồi. Có đôi môi nào hôn khắp khuôn mặt nàng, môi nàng.
Trên mặt hắn có nước.
Ách, mái nhà bị giột sao, ngày mai nhất định phải tìm chủ nhà đến sửa mới được — đó là suy nghĩ cuối cùng của Chu Tráng Tráng trước khi hoàn toàn chìm vào vô thức.
Say rượu tỉnh lại, đầu óc quay mồng mồng như cả đêm qua ngồi xe leo núi, mỗi bước đi như đang trên mây, Chu Tráng Tráng tới toà soạn. Trán như viết bốn chữ “uống rượu quá nhiều.
Sau khi đưa café không sữa không đường nóng hầm hập cho Andrew Lâm, Chu Tráng Tráng bắt đầu ngồi ngẩn người.
Đoạn ký ức ngắn ngủi tối hôm qua, mơ mơ hồ hồ, cứ như là đứng trên bờ nhìn vào đáy nước, rốt cuộc là thật hay giả chính cô cũng không biết.
Sáng nay việc đầu tiên khi nàng thức dậy là vọt vào phòng tắm kiểm tra lại toàn thân mình, không lưu lại một dấu vết nào, nhưng môi hôn ướt át, bàn tay to nóng rực thô ráp, ký ức này lại hiển hiện rõ ràng như mới vừa xảy ra vài phút trước.
Rốt cuộc là có người thật sự đã làm gì mình hay là bản tính tiềm ẩn bên trong nàng được khai quật?
Chu Tráng Tráng bưng đầu đau nhức, lại tiếp tục một phen suy nghĩ thống khổ.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng nói: “Cô đang ngẩn người?”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm lại mang theo chút nhẹ nhàng như nhạc nền thắng cảnh.
Chu Tráng Tráng gật đầu: “đúng.”
Sau khi nói xong mới phát hiện người hỏi chính là Andrew Lâm.
“Phiền não chuyện gì chứ?” Hắn hỏi.
“Tình cảm.” Nàng đáp.
“Vì sao phải thế? Nếu buồn rầu thì vứt bỏ nó đi kiếm một người mới chẳng phải tốt hơn sao?”
“Tình cảm chứ đâu phải quần áo.”
“Cảm tình là tấm lụa hoa lệ, khoác lên trên người để làm cho cuộc đời mình thêm tươi đẹp, nếu nó đã rách nát rồi, sao phải giữ lại chi? Đổi một cái mới là được rồi, nói chung là phải bỏ nó đi.”
“Nếu tôi đạt tới cảnh giới như anh thì sẽ không biến thành cái bộ dạng này, theo tôi, cảm tình không phải chỉ khoác bên ngoài, mà là trong trái tim, muốn quên người xưa, nhất định phải vui vẻ thật nhiều, máu huyết lưu thông tốt mới được.
Biểu tình trên mặt Andrew Lâm hiện rõ hắn không thể lý giải.
Chu Tráng Tráng hiểu, bản thân có lẽ quá mức chấp mê — vết thương hai năm rồi vẫn chưa khép lại.
Bởi vậy mới có thể mơ giấc mộng kỳ quái tối qua như thế — nàng mơ bờ môi kia, đôi tay kia, đều là hắn.
Sau hôm đó, Chu Tráng Tráng quyết định sẽ không bao giờ uống rượu nữa, nàng không muốn lại rơi vào giấc mơ thế này.
Ngày cuối tuần thật khổ sở, Chu Tráng Tráng biết điều đó, cho nên tối hôm trước chơi trò chơi trắng đêm, dành giấc ngủ để cuối tuần ngủ bù.
Nhưng mới nằm xuống không tới hai tiếng đồng hồ đã bị tiếng điện thoại đánh thức.
Andrew Lâm gọi tới bảo nàng đến nhà hắn, trên đường tiện thể mua bộ quần áo cùng với cà phê, không sữa không đường.
Nếu Andrew Lâm kia không có khuôn mặt thật sự tuấn tú, Chu Tráng Tráng khẳng định sẽ không khống chế được mà ân cần hỏi thăm cả nhà hắn.
Vừa đi vừa ngáp, dọc đường mua cho Andrew Lâm vài món hắn yêu cầu, đến trước khu nhà hắn.
Cửa vốn không đóng, đẩy mở ra, thấy một đống hỗn độn đầy trên mặt đất, Chu Tráng Tráng lập tức tha thứ cho Andrew Lâm đã phá đám giấc ngủ của nàng.
Trên sàn nhà phủ kín những mảnh nhỏ quần áo, phải thù hận thế nào mới có thể đem toàn bộ quần áo cắt xé thành thế này đây.
Andrew Lâm thân mặc áo khoác tắm màu trắng ngồi trên sofa, cười khổ tiếp nhận cà phê.
Tình hình này kỳ thật không khó đoán, khẳng định là tên họ Lâm này muốn chia tay bạn gái, cô nàng không cam tâm, đem tất cả quần áo hắn xé nát.
Chu Tráng Tráng vốn không muốn nói gì nhưng mắt thấy trong hết thảy mảnh nhỏ quần áo còn có bóng dáng không ít quần lót, có chút cảm thán: “Cô gái này xuống tay rất gọn gàng.”
“Tôi thật không hiểu, một cô gái đáng yêu như vậy, nhưng lại làm ra loại chuyện này.” Andrew Lâm xoa cái trán, trên mặt thoáng nét sợ hãi.
“Chỉ cắt quần áo anh, không cắt cái khác là may mắn lắm rồi.” Chu Tráng Tráng khẳng định như đinh đóng côt, may mà cô nàng này mới chỉ đạt tới cảnh giới cắt quần áo, nếu chẳng may chạm tới giới hạn băm xác, Andrew nhất định sẽ bị băm đến ngay cả cám cũng không còn.
Andrew làm việc thầm lặng, không muốn chuyện riêng của mình bị lan truyền khắp nơi, vì bịt miệng Chu Tráng Tráng, lợi dụng việc tăng lương làm mồi nhử, đưa Chu Tráng Tráng cùng nhau đi mua sắm — ngoại trừ quần áo của hắn bị cắt xé, tất cả vật dụng trong nhà bằng gốm sứ thuỷ tinh cũng bễ tan tành.
Luôn xem trọng tiền tài, Chu Tráng Tráng thực gắng sức ở trung tâm thương mại mua đồ ăn, Andrew Lâm nhàn nhã ở bên uống cà phê.
Mua sắm xong, Andrew Lâm nói cho nàng một tin tức.
“Cô bị theo dõi.”
Lúc Chu Tráng Tráng đang mua sắm, Andrew Lâm phát hiện một nhiếp ảnh gia mà hắn quen nay đã chuyển sang làm thám tử tư lặng lẽ theo dõi nàng, cũng thỉnh thoảng vươn camera đã được nguỵ trang cẩn thận chụp lại nhất cử nhất động của Chu Tráng Tráng.
“Có thể giúp tôi hỏi thử xem là ai bảo hắn làm vậy không?” Chu Tráng Tráng hỏi.
“Bộ cô không biết, nghề gì cũng có quy định của nó, nếu tiết lộ danh tín khách hàng thì sau này cũng đừng mơ có tiếp tục hành nghề nữa, cho nên dù tôi có quen biết hắn, cũng chẳng dò hỏi được gì đâu.” Andrew Lâm tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Chu Tráng Tráng cắn môi cân nhắc, hỏi câu cuối cùng: “Vậy anh hỏi giúp tôi, người kia là …nam hay nữ?”
Andrew Lâm cho đáp án là: nam.
Một giờ sau, Chu Tráng Tráng vọt tới phòng ở của Tả Nhất, đá văng cửa, túm lấy hắn đang thu thập hành lý: “Đừng có chối, tôi biết anh phái người theo dõi tôi!”
Tả Nhất nhìn Chu Tráng Tráng biểu tình tràn ngập đồng tình: “Em thất tình đến điên rồi?”
Không phải hắn.
Như vậy còn lại duy nhất chỉ có thể là anh ta?
Trái tim Chu Tráng Tráng như treo trên miệng lọ acid, một hồi hít thở không thông, một hồi trống trải, ngâm lâu thấm vào tận xương tuỷ.
Không phải đã muốn buông tay nàng ra sao, vì cái gì còn đến trêu chọc?