Trâu Lượng vuốt quả cầu pha lê, không biết cảm giác cũ còn dùng được không? Ngàn vạn lần đừng tự nhiên đứt gánh giữa đường thì khổ, để mất cơ hội này thì sợ rằng sau này cũng đừng mong còn cơ hội nào khác nữa.
Hai tay đặt ở trên quả cầu pha lê, chỉ trong nháy mắt luồng thú linh lực ấm áp trong đó đã rung động rồi.
Vốn còn đang cảm khái thời tuổi trẻ của mình, con ngươi Thomas lập tức sáng lên. Cũng được đấy chứ?
... Tựa hồ cảm thụ cái này còn dễ dàng hơn thú linh lực của Ernest.
"Con cảm nhận được cái gì rồi?"
" Phòng 1-2, công 1-3, không biết có phải cảm giác sai hay không mà con luôn cảm thấy thú linh này không có hoạt tính".
...
Gian phòng lập tức tĩnh lặng, đôi mắt to trong suốt mê chết người không đền mạng của Olivia trợn lên nhìn Thomas, mà miệng lão Thomas lúc này há to đến mức có thể bỏ vào một quả trứng Swan.
"Con... Thật sự cảm nhận được rồi?" Thomas ổn định lại tinh thần hỏi.
" Đúng vậy, số liệu không đúng sao?" Trong lòng Trâu Lượng cũng không nắm chắc, có điều có thể mình sai thật.
Thomas cố nén tâm tình ba đào mãnh liệt trong lòng lại, "Olivia, con đợi ở đây một lát, ta mang cậu ấy đi vào kiểm tra một vài thứ. Con tốt lắm, đúng là một tế ti tốt".
Gương mặt như thiên sứ của Olivia lộ ra nụ cười rực rỡ, loại ca ngợi này là phát ra từ nội tâm, tuyệt đối không phải có lệ như trước kia.
Arthur có chút bị nụ cười vui vẻ này mê hoặc rồi.
" Nhóc con, theo ta tiến vào".
Bên trong phòng sắp đặt tương đối nhiều quả cầu pha lê, đại khái những Thú linh lực này đều dùng để kiểm tra tế ti linh hồn.
"Con thử xem cái này".
Trâu Lượng tiện tay sờ, hắn phát hiện loại Thú linh lực không có ý chí tự thân này chính là hoàn toàn mở rộng, căn bản không cần cố sức, "Tấn công 1-5, ngoài ra không có gì khác".
Con ngươi Thomas sắp rơi ra ngoài rồi, "Cái này!"
Quả cầu pha lê này hơi lớn, Thú linh lực bên trong tựa hồ cũng phức tạp hơn, xem thấy vẻ chần chừ trên mặt Trâu Lượng, Thomas hơi đắc ý, cái này mà cũng có thể cảm thụ được thì nhóc con nhà ngươi chính là thần.
"Tấn công 1-3, phòng ngự 2-8, linh hoạt 1-2, tốc độ 1-3, còn có cái gì, tựa hồ là chỉnh hợp những thuộc tính này, khoảng 1-3".
Cằm Thomas rơi xuống, hồi lâu không nói nên lời, thuộc tính kia gọi là bản chất, có thể phụ thêm trên mũ sắt, quả thật là thuộc tính chỉnh hợp.
Thomas chưa nói lời gì, vừa đi quanh phòng vài vòng vừa xoa tay, chẳng lẽ thần thú mở mắt rồi?
Tỉnh táo, phải tỉnh táo, đây chỉ là bước đầu tiên.
"Dùng ý niệm của con di động cho ta xem một chút". Trong lòng Thomas bắt đầu suy tính thiệt hơn, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi lên làm Đại chủ tế tới nay.
Trâu Lượng nâng lên một quả cầu pha lê, thú linh bên trong bắt đầu di chuyển qua lại, không có sự khống chế của thân thể thì di động thú linh hoàn toàn không khó khăn, sợ rằng người khác còn làm tốt hơn, mình phải biểu hiện tử tế một chút, xem dáng vẻ Đại chủ tế tựa hồ mình có hi vọng.
Luồng thú linh trong quả cầu pha lê đó bắt đầu quay xuôi ba vòng quay ngược ba vòng, liền sau đó hóa thành hình hồ lô, vặn phía trên vặn phía dưới, Đại chủ tế Thomas bên cạnh đã hóa đá.
Sống lâu như vậy, việc lạ gặp không ít, thiên tài cũng gặp nhiều rồi, nhưng...
"Ha ha, Arthur, ờ, rất tốt, con là tộc Bear đúng không? Quả thật tộc Bear rất ít xuất hiện điêu khắc sư linh hồn, con là bạn của Olivia nên ta sẽ tự thân xuất mã, bắt đầu từ hôm nay con sẽ là đệ tử của ta, ta sẽ tự mình truyền thụ kỹ thuật điêu khắc linh hồn cho con".
Thomas cố gắng tỏ ra bình tĩnh một chút.
Nhưng nếu là người khác thì có thể còn không chú ý loại vẻ mặt này, nhưng Trâu Lượng sẽ không để cho tin tức này làm choáng váng đầu óc. Hắn phát giác tựa hồ cũng không phải mỗi người đều có thể làm những động tác như thế này.
Nhưng mặc kệ thế nào, được Đại chủ tế để ý cũng không phải chuyện xấu gì.
"Đa tạ Đại chủ... sư phụ!"
"Ha ha, tốt, tốt, đi ra thôi, đại khái Olivia chờ cũng sốt ruột rồi".
"Thế nào, thế nào, thành công chưa?" Olivia rất để ý đối tượng đầu tiên mình cứu vớt.
"Olivia, ta đã thu Arthur làm đệ tử cuối cùng, nhưng tin tức này chỉ giới hạn trong ba người chúng ta, cần cho Arthur một môi trường tu hành yên tĩnh, hiểu chưa?
Thomas muốn làm cho chính mình nói bình tĩnh một chút, nhưng lúc này chủ tế đại nhân thật sự muốn lập tức lao ra uống một vò rượu mạnh. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng chẳng bao lâu sau hắn có thể nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó của hội trưởng Công hội điêu khắc sư Samuel rồi, cuộc đời xuống chó lại lên voi, quả là kích thích.
Nhớ năm đó, hắn và Samuel là bạn học, cũng là đối thủ cạnh tranh, bây giờ hắn thành Đại tế ti của thần miếu, nhưng hắn vẫn thường bị Samuel cười nhạo vì kỹ thuật điêu khắc.
Nhưng hắn không thể nghĩ tới trên trời rơi xuống một thiên tài siêu cấp, nhớ năm đó nhiều lắm hắn cũng chỉ cảm thụ được một số liệu, đã được cho là thiên tài, tên này chính là kỳ tài ngàn năm có một không hai.
"Vâng, Đại chủ tế".
"Con mang Arthur đi làm quen tình hình xung quanh một chút, đúng rồi, sau này con phụ trách Arthur, không được chạy loạn khắp nơi nữa", Thomas không quên dặn dò Olivia.
Đợi Thomas đi, lập tức Olivia vui vẻ nhảy dựng lên, "Rốt cục có thể ra ngoài chơi rồi, Arthur, chúc mừng bạn!"
Trâu Lượng không biết nàng chúc mừng mình trở thành điêu khắc sư linh hồn hay là chúc mừng chính nàng có thể chuồn ra đi chơi nữa.
" Cái này còn phải cám ơn bạn đã giúp đỡ".
Thấy bốn bề vắng lặng, Olivia lặng lẽ tiến đến bên tai Arthur, "Kỳ thực điêu khắc sư linh hồn đi tìm Công hội điêu khắc sư vẫn tốt hơn, Đại chủ tế già mà xảo quyệt, hì hì, cũng đừng nói là tớ nói với bạn thế nhé!"
Trâu Lượng cảm thấy tai hơi tê tê, một loại mùi vị ngọt ngào làm cho tâm trạng dập dờn, nhìn Olivia xinh đẹp đáng yêu dịu dàng cười, trái tim Trâu Lượng bỗng nhiên đập thình thịch.
Bà nội, quá mất mặt rồi.
Trâu Lượng vội vàng lui lại một bước, "Tôi biết, nhưng tôi sẽ không đi Công hội điêu khắc sư". Trâu Lượng nói với Olivia một chút những gì mình gặp phải sáng sớm nay.
"Họ thật xấu!" Olivia tức giận bất bình.
"Ha ha, không sao, mặc dù trình độ của thần miếu kém một chút nhưng không sao, lý tưởng của tôi là trở thành chiến sĩ".
Olivia vui vẻ vỗ tay, "Bạn thật tuyệt, tớ cũng muốn trở thành tế ti chiến tranh, nhưng tất cả mọi người đều phản đối, nói tế ti chiến tranh quá nguy hiểm gì đó, bắt tớ làm linh hồn tế t. Nhưng tớ tin rằng bằng sự cố gắng của mình, nhất định tớ sẽ trở thành tế ti chiến tranh, dũng cảm tiến về phía trước dưới sự chỉ dẫn của thần thú!"
Olivia chỉ về phía trước phi thường phóng khoáng, bộ dáng đó quả thật đáng yêu hết mức, Trâu Lượng nhủ thầm trong lòng, "nếu hắn có bảo bối như vậy, chắc chắn cũng không cho nàng làm cái gì tế ti chiến tranh, loại người đẹp này là phải nâng niu như công chúa mới đúng!"
Trâu Lượng vuốt quả cầu pha lê, không biết cảm giác cũ còn dùng được không? Ngàn vạn lần đừng tự nhiên đứt gánh giữa đường thì khổ, để mất cơ hội này thì sợ rằng sau này cũng đừng mong còn cơ hội nào khác nữa.
Hai tay đặt ở trên quả cầu pha lê, chỉ trong nháy mắt luồng thú linh lực ấm áp trong đó đã rung động rồi.
Vốn còn đang cảm khái thời tuổi trẻ của mình, con ngươi Thomas lập tức sáng lên. Cũng được đấy chứ?
... Tựa hồ cảm thụ cái này còn dễ dàng hơn thú linh lực của Ernest.
"Con cảm nhận được cái gì rồi?"
" Phòng 1-2, công 1-3, không biết có phải cảm giác sai hay không mà con luôn cảm thấy thú linh này không có hoạt tính".
...
Gian phòng lập tức tĩnh lặng, đôi mắt to trong suốt mê chết người không đền mạng của Olivia trợn lên nhìn Thomas, mà miệng lão Thomas lúc này há to đến mức có thể bỏ vào một quả trứng Swan.
"Con... Thật sự cảm nhận được rồi?" Thomas ổn định lại tinh thần hỏi.
" Đúng vậy, số liệu không đúng sao?" Trong lòng Trâu Lượng cũng không nắm chắc, có điều có thể mình sai thật.
Thomas cố nén tâm tình ba đào mãnh liệt trong lòng lại, "Olivia, con đợi ở đây một lát, ta mang cậu ấy đi vào kiểm tra một vài thứ. Con tốt lắm, đúng là một tế ti tốt".
Gương mặt như thiên sứ của Olivia lộ ra nụ cười rực rỡ, loại ca ngợi này là phát ra từ nội tâm, tuyệt đối không phải có lệ như trước kia.
Arthur có chút bị nụ cười vui vẻ này mê hoặc rồi." Nhóc con, theo ta tiến vào".
Bên trong phòng sắp đặt tương đối nhiều quả cầu pha lê, đại khái những Thú linh lực này đều dùng để kiểm tra tế ti linh hồn.
"Con thử xem cái này".
Trâu Lượng tiện tay sờ, hắn phát hiện loại Thú linh lực không có ý chí tự thân này chính là hoàn toàn mở rộng, căn bản không cần cố sức, "Tấn công 1-5, ngoài ra không có gì khác".
Con ngươi Thomas sắp rơi ra ngoài rồi, "Cái này!"
Quả cầu pha lê này hơi lớn, Thú linh lực bên trong tựa hồ cũng phức tạp hơn, xem thấy vẻ chần chừ trên mặt Trâu Lượng, Thomas hơi đắc ý, cái này mà cũng có thể cảm thụ được thì nhóc con nhà ngươi chính là thần.
"Tấn công 1-3, phòng ngự 2-8, linh hoạt 1-2, tốc độ 1-3, còn có cái gì, tựa hồ là chỉnh hợp những thuộc tính này, khoảng 1-3".
Cằm Thomas rơi xuống, hồi lâu không nói nên lời, thuộc tính kia gọi là bản chất, có thể phụ thêm trên mũ sắt, quả thật là thuộc tính chỉnh hợp.
Thomas chưa nói lời gì, vừa đi quanh phòng vài vòng vừa xoa tay, chẳng lẽ thần thú mở mắt rồi?
Tỉnh táo, phải tỉnh táo, đây chỉ là bước đầu tiên.
"Dùng ý niệm của con di động cho ta xem một chút". Trong lòng Thomas bắt đầu suy tính thiệt hơn, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi lên làm Đại chủ tế tới nay.
Trâu Lượng nâng lên một quả cầu pha lê, thú linh bên trong bắt đầu di chuyển qua lại, không có sự khống chế của thân thể thì di động thú linh hoàn toàn không khó khăn, sợ rằng người khác còn làm tốt hơn, mình phải biểu hiện tử tế một chút, xem dáng vẻ Đại chủ tế tựa hồ mình có hi vọng.
Luồng thú linh trong quả cầu pha lê đó bắt đầu quay xuôi ba vòng quay ngược ba vòng, liền sau đó hóa thành hình hồ lô, vặn phía trên vặn phía dưới, Đại chủ tế Thomas bên cạnh đã hóa đá.
Sống lâu như vậy, việc lạ gặp không ít, thiên tài cũng gặp nhiều rồi, nhưng...
"Ha ha, Arthur, ờ, rất tốt, con là tộc Bear đúng không? Quả thật tộc Bear rất ít xuất hiện điêu khắc sư linh hồn, con là bạn của Olivia nên ta sẽ tự thân xuất mã, bắt đầu từ hôm nay con sẽ là đệ tử của ta, ta sẽ tự mình truyền thụ kỹ thuật điêu khắc linh hồn cho con".
Thomas cố gắng tỏ ra bình tĩnh một chút.
Nhưng nếu là người khác thì có thể còn không chú ý loại vẻ mặt này, nhưng Trâu Lượng sẽ không để cho tin tức này làm choáng váng đầu óc. Hắn phát giác tựa hồ cũng không phải mỗi người đều có thể làm những động tác như thế này.
Nhưng mặc kệ thế nào, được Đại chủ tế để ý cũng không phải chuyện xấu gì.
"Đa tạ Đại chủ... sư phụ!"
"Ha ha, tốt, tốt, đi ra thôi, đại khái Olivia chờ cũng sốt ruột rồi".
"Thế nào, thế nào, thành công chưa?" Olivia rất để ý đối tượng đầu tiên mình cứu vớt.
"Olivia, ta đã thu Arthur làm đệ tử cuối cùng, nhưng tin tức này chỉ giới hạn trong ba người chúng ta, cần cho Arthur một môi trường tu hành yên tĩnh, hiểu chưa?
Thomas muốn làm cho chính mình nói bình tĩnh một chút, nhưng lúc này chủ tế đại nhân thật sự muốn lập tức lao ra uống một vò rượu mạnh. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng chẳng bao lâu sau hắn có thể nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó của hội trưởng Công hội điêu khắc sư Samuel rồi, cuộc đời xuống chó lại lên voi, quả là kích thích.
Nhớ năm đó, hắn và Samuel là bạn học, cũng là đối thủ cạnh tranh, bây giờ hắn thành Đại tế ti của thần miếu, nhưng hắn vẫn thường bị Samuel cười nhạo vì kỹ thuật điêu khắc.
Nhưng hắn không thể nghĩ tới trên trời rơi xuống một thiên tài siêu cấp, nhớ năm đó nhiều lắm hắn cũng chỉ cảm thụ được một số liệu, đã được cho là thiên tài, tên này chính là kỳ tài ngàn năm có một không hai.
"Vâng, Đại chủ tế".
"Con mang Arthur đi làm quen tình hình xung quanh một chút, đúng rồi, sau này con phụ trách Arthur, không được chạy loạn khắp nơi nữa", Thomas không quên dặn dò Olivia.
Đợi Thomas đi, lập tức Olivia vui vẻ nhảy dựng lên, "Rốt cục có thể ra ngoài chơi rồi, Arthur, chúc mừng bạn!"
Trâu Lượng không biết nàng chúc mừng mình trở thành điêu khắc sư linh hồn hay là chúc mừng chính nàng có thể chuồn ra đi chơi nữa.
" Cái này còn phải cám ơn bạn đã giúp đỡ".
Thấy bốn bề vắng lặng, Olivia lặng lẽ tiến đến bên tai Arthur, "Kỳ thực điêu khắc sư linh hồn đi tìm Công hội điêu khắc sư vẫn tốt hơn, Đại chủ tế già mà xảo quyệt, hì hì, cũng đừng nói là tớ nói với bạn thế nhé!"
Trâu Lượng cảm thấy tai hơi tê tê, một loại mùi vị ngọt ngào làm cho tâm trạng dập dờn, nhìn Olivia xinh đẹp đáng yêu dịu dàng cười, trái tim Trâu Lượng bỗng nhiên đập thình thịch.
Bà nội, quá mất mặt rồi.
Trâu Lượng vội vàng lui lại một bước, "Tôi biết, nhưng tôi sẽ không đi Công hội điêu khắc sư". Trâu Lượng nói với Olivia một chút những gì mình gặp phải sáng sớm nay.
"Họ thật xấu!" Olivia tức giận bất bình.
"Ha ha, không sao, mặc dù trình độ của thần miếu kém một chút nhưng không sao, lý tưởng của tôi là trở thành chiến sĩ". Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Olivia vui vẻ vỗ tay, "Bạn thật tuyệt, tớ cũng muốn trở thành tế ti chiến tranh, nhưng tất cả mọi người đều phản đối, nói tế ti chiến tranh quá nguy hiểm gì đó, bắt tớ làm linh hồn tế t. Nhưng tớ tin rằng bằng sự cố gắng của mình, nhất định tớ sẽ trở thành tế ti chiến tranh, dũng cảm tiến về phía trước dưới sự chỉ dẫn của thần thú!"
Olivia chỉ về phía trước phi thường phóng khoáng, bộ dáng đó quả thật đáng yêu hết mức, Trâu Lượng nhủ thầm trong lòng, "nếu hắn có bảo bối như vậy, chắc chắn cũng không cho nàng làm cái gì tế ti chiến tranh, loại người đẹp này là phải nâng niu như công chúa mới đúng!"