Yoria đứng mũi chịu sào, cho dùmạnh mẽ như hắn cũng phun ra một ngụm máu tại chỗ, kiếm cũng cầm không vững.
Đây mới là bắt đầu, âm thanh thê lươngcao vútxuyên tận mây xanh, đợt saucao hơn đợt trước, sức uy hiếp vô biêncuồn cuộn tỏa ra. Huyết sắc trên mặt Yoriatrong nháy mắt biến mất, thanh kiếm trong tay trực tiếp nổtan tành.
Thân thểlùi nhanh như bay về sau, trong lúc lùi lại loạng choạng suýt ngã.
Yoria vừa bỏ chạy,Thú tộc Man Hoang bị hành hạ sắp chếtlập tức chạy tán loạn như bầy thú.Đằng trước vừa chạy, phía sau không biết xảy ra chuyện gìcũng chạy theo. Ba ngày chiến đấu thực sự sắp chạm vàogiới hạn chịu đựng của Thú tộc Man Hoang, bọn chúng cũng sắp chịu hết nổi. Yoria chỉ rút quân mang tính chiến thuật nhưng lại dẫn đến toàn quântan vỡ.
Một mũi tên màu vàng rực rỡ bắn tới bụng hắn ta. Cung thủ cấp Kim Diệu! Sao có thể!
Yoria bị âm thanh cao vút chấn động đến bị thương, hoàn toàn mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài.Một mũi tên Kim Diệu chí mạng của Sofilúc này càng thêm chí mạng.
Yoria gắng gượng ngăn cản nhưngmũi tên vàng vẫn xuyên vào.Nhưng trước khi mũi tên chạm vào tim hắn lại bị hắn tóm được.Những vết thương đang bịđè nén hoàn toàn bùng phát, mặt mũi Yoria chảy đầy máu. Lúc này Chiến Ca xuyên tim nứt phổi kiatỏ ra càng tăng thêm sức sát thương, làm lục phủ ngũ tạng của Yoriađều run rẩy.
Ma Sư Yoria lần đầu tiên thua trận bỏ chạy, nếu cứ tiếp tục thế này cái mạng nhỏ của hắnthật sự phải bỏ lại đây.
Kẻ địch tháo chạy, thi thể chồng chất cao đến tận tường thành.
Đau thương giận dữ tràn ngập trong não Trâu Lượng. Đôi mắt dần dần biến thành màu đỏ, hắn nhất định phải giết Yoria, nhất định phải báo thù cho Emma!
Trâu Lượng chầm chậm đặt Emma xuống, giơ hai tay ra, hai thanh Huyết Chiến Cuồng Đao xuất hiện trên tay. Thân thể hắn đứng giữa không trung hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ như máu nhìn lại người phụ nữ củamình thêm lần nữa.
*Tiếng tù và*
Thú tộc trong thànhtrước tiênsững sờ, sau đó ào ào chạy theo bước chân của Arthur.
Thú tộc Man Hoang đang chạy trốn nhưng một vài tên đột nhiên phát hiện Arthur đuổi theonên chuẩn bị quay lạinhặt chút lợi ích.
Ầm
Chiến đao của Trâu Lượng chỉ ra, âm Basscuồn cuộn bắn ra, trong nháy mắt mấy mươi người đều nổ tung đầu mà chết.
"Ma… ma quỷ, hắn là ma quỷ, chạy nhanh lên!"
Không biết ai hét lên lên một tiếng, Thú tộc Man Hoang vốn còn muốn phản kháng đều ào ào chạy trốnnhưng Trâu Lượng lại không muốn tha cho chúng. Hiện giờ trong não hắn chỉ có một chữ ~ Giết!
Chỉ cần vừa tới gần, nếutrúng âm Bassmà vẫn chưa chết thì sẽ bị Huyết Chiến Cuồng Đao của hắn chém chết.
Giết, giết hết toàn bộ!
Lịch sử của Thú Thần đại lục xuất hiệnmột cảnh tượngkì lạ nhất từ trước đến nay, mấy vạn quân đang chạy trốn,có một người đuổi giếtnhưngchẳng ai dám chống lại hắn.
Bởi vì bọn họ chính mắt nhìn thấymột chiến sĩ cấp Ngân Quang,ngay cả một đao của Ác Ma cũng không cản nổi hắn, chỉ cần một âm Bass bắn đi, sau đó là ánh đaođãcó thể lấy mạng kẻ địch.
Trâu Lượng đã nhập ma trở thành Huyết Tu La thật sự!
Kỹ năng chiến đấu không ai sáng bằng, đao khí phá phòng ngự, còn có âm Bassvô địch. Bất cứkẻ nào dù đánh nhau đơn độc hay quần công hắn đều biến thành hư vô.
Man tộc chỉ có một lựa chọn duy nhất: chạy, liều mạng mà chạy, ai bị đuổi kịp là xong đời. Con mẹ nó khó hiểu nhất là tại sao tộc Bear còn có thể bay, ngoài ma quỷ ra thì thứ gì có thể làm được?
Yoriatrước giờ chưa từnghèn nhát như vậy, chỉ có thể dẫn quân chạy trốn. Theo tình huống hiện tại của hắn thì chỉ có hai khả năng: đi qua đó sảng khoái mà chết hoặc chạy trốn chờ ngày vùng dậy, hắn lựa chọn tiếp tục sống.
Lúc này Yoria chỉ có thể dẫn quân chạy như điên.
Mười hai thủ lĩnh đều tự dẫn người của mình chia nhau chạy trốn, tập hợpcùng nhau đồng nghĩa với bị ma quỷ giết chết.
Chạy được mấy ngày, Khambat cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.Người của hắn đều chạy tán loạn,bên cạnh chỉ còn sót lại đội cận vệ hơn năm trăm người. Con mẹ nó rốt cuộc là sao, ở đâu ra loại quái vật như thế.
Sớm biết vậy đã không tấn công Mông Gia. Lúc đầu đã nói Mông Gia dẫu sao cũng là nơi Giáo Đình tồn tại, năm đógiáo hoàngdựa vào Chiến Ca đánh khắp thiên hạ. Còn nói Mông Gia giờ không còn Chiến Ca, không phải là lừa quỷ sao, đệch, người của hắn đãchết hết một nửa.
Ầm…
"Thủ lĩnh, không xong rồi, không xong rồi, con quỷ đó đuổi đến rồi, các anh em chết hơn nửa!"
"Nó đuổi theo ta làm gì, ta không phải là Yoria!"
"Thủ lĩnh, làm sao đây, làm sao đây?"
"Chạy thôi, con mẹ mày, để những đứa bên ngoài chống đỡ!"
Ầm…
Âm Bass liên tiếp bùng nổ, chỉ âm Bass khôngcũng đủ đánh xong đờibọn Man tộccấp Bạc Trắng. Cấp Đồng thau hơi yếu cũng mất đi sức chống đỡ, có mạnh hơn chút nữa cũng không đỡ được mũi đao. Cấp Ngân Quangbị âm Bassđánh trúng cũng chỉ còn lại một nửa sức mạnh, hoàn toàn không thể ngăn cản nổiTrâu Lượng đã nhập ma.
Hắn ta là Thần Chết.
Khambat không chạy mà trốn dưới gầm xe, những tên khác cứ chạy đi, con quỷ này khẳng định sẽ đuổi theo, vẫn là bố mày thông minh.
Rất lâu sau, Khambatnghe bên ngoài không còn tiếng động mới cận thận từng li từng tí bò ra. Lều bạt đã không còn nữa, vừa nhìn xung quanh,hắn ói ngay tại chỗ. Cận vệcủa hắn hầu như đều bị nổ tung đầu, óc và máu đầy đất.
Dù là chiến sĩ của Man Hoang từng trải qua giết chóc nhưng Khambat đời này kiếp nàykhông muốn gặp lại con quỷ đó.
"Là ai giúp chúng ta ngăn cản Man tộc điên cuồng?"Giữa tế đàncủa Thần Miếu thành Doran, chủ tế
Monacogiang rộng hai tay ngẩng đầu nhìn trời hét lớn, chưa bao giờ hưng phấn như thế này.
Giữa đống gạch ngói vụn tan hoang, dân chúng may mắn sống sót tập trung lại ngày càng nhiều, người nào cũng điên cuồng giơ tay gào thét: "Arthur!"
"Là ai đánh bạidũng sĩđệ nhất thảo nguyên Yoria?" Monaco hưng phấnđến hai mắt sáng lên! Ra sức vẫy tay vớidân chúng đông đúc dưới tế đàn.
"Arthur!"
"Arthur!"
Tiếng hoan hô của dân chúng càng vang lên càng mãnh liệt, cả thành phố chìm trong tiếng gào thét điên cuồng. Đúng vậy, trong thời khắc nguy hiểm nhất, Arthur đã dẫn dắt mọi người chống đỡ, sáng tạo nên kì tích không thể dùng từ ngữ để diễn tả.
Hắn chính là đại diện của thần linh, hắn chính là vị vua trong lòng tất cả mọi người!
Nếu không phải Thú Thần phù hộ, sao có thể sáng tạo nên kì tích thế này!
Âm thanh của Monaco lần nữa vang lên, càng thêm mạnh mẽ, càng thêm nhiệt tình.
"Vậy ai đánh lui người Man tộc?Giết đến máu chảy thành sông, giết đến người Man tộc phải hoảng sợ bỏ chạy!!"
"Arthur!"
"Arthur! Arthur!"
"Arthur! Arthur! Arthur!"
Tiếng gào thét điên cuồng như khơi dậy sự cuồng nhiệt, sự ngưỡng mộ và sùng bái trong lòng mọi người, tiếng gào thét như biển động núi lở.
Cả thành phố đang cùng hét lên, trong tim, trong miệng tất cả mọi ngườichỉ có một âm thanh đang gào thét:tên của người anh hùng!
Cảnh tượng này đã trở thành huyền thoại bất diệt trong lòng mỗi người.
Vào thời khắc thành Doran nguy hiểm nhất, lúc thành bị phá, tế tư Arthur đã đánh trọng thương dũng sĩ đệ nhất thảo nguyên, thống soái của mười vạn quân Man tộc: Yoria!
Hơn nữa còn một mình đi sâu vào quân Man, giết đến nỗi người Man tộcsợ vỡcả mật, máu chảy thành sông!
Đó là huyền thoại!
Đó là kì tích của Thú Thần đưa xuống!
Giây phút này, trong lòng tất cả mọi người,Arthur xứng đáng là một vị vua không đội vương miện.
Chủ tế Monaco bình thản nhắm mắt, giang rộng đôi tay hưởng thụ thời khắc không gì vinh quang hơn này.Điều này do thanh niên đó mang tới.
Tín ngưỡng! Ông ta cảm nhận được tín ngưỡng không ngừng trào dâng!
Thú Thần ở trên cao!
Trâu Lượng mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường.
Những tia nắng xuyên qua cánh cửa sổ mang theo sương mù lờ mờtô thêm màu vàng lên mọi thứ trong phòng.
Những cảnh tượng trước lúc hôn mê như tia chớpvụt qua trong não hắn.
Cuối cùng ngừng lại ởcảnh tượngtan nát cõi lòng đó!
Nỗi đau này hắn chưa từng trải qua, nói không thành lời, quên cũngkhông được. Emma chết rồi, thế giới này dường như đã bỏ rơi hắn.
Trâu Lượng chầm chậm ngồi dậy, vừa động đậy chợt phát hiện trên người mình được băng bó dày cộm. Các vết thương ngay cả hắn cũng không rõ có từ lúc nào, cơ bắp đau đớn như bị xé rách.
Nhưng Trâu Lượng cũng không để ý,hắn đã tê liệt, chỉ muốn nhìn Emma một lần.
Lúcnàng trọng thương vì giúpmình ngăn cảnYoria, Trâu Lượng cảm thấy trái tim mình giống như bị một bàn tay vô hình bóp nát!Sựphẫn nộ đó, sự tuyệt vọng đó, sự điên cuồng đó…
Bây giờ, hắn đã hiểu hết mọi thứ, vẫn nhớ đêm trước khi xuất phát từ Jerusamer đếnthành Doran, Trâu Lượng còn vỗ ngực cam đoan với cha mẹ Emma: "Yên tâm, chỉ cần cháu còn sống, sẽ không có ai động được một sợi tóc của Emma".
Lúc đó, hắn thà rằng người chết là mình.
Những giọt mồ hôi từ trên trán Trâu Lượng chảy xuống. Thân thể hắn giống như một cỗ máy hoạt động quá công suất lúc nào cũng có thể đứt gãy, chỉ hơi động đậy liền đau đến mức thở dốc.
Tiếng thở nặng nhọc giữa căn phòng tĩnh mịch như tiếng gió lùa trong ống thông gió.
"Arthur, anh tỉnh rồi à?"
Sofi tự nguyện chăm sóc Arthur đang gác tay ngủ trên thành giường khẽ dụi mắt, nhìn thấy Trâu Lượng tỉnh lại, gương mặt gần đây luôn lạnh nhạt cũng hiện ra một nụ cười như trút được gánh nặng.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi, mọi người đều rất lo lắng cho anh".
"Mang anh đi gặp Emma".
"Anh vừa…"Nhìn ánh mắt cố chấp của Arthur, Sofi gật đầu "Em đưa anh đi".
Cả thành phố vang vọng tiếng gào thét Arthur!
Thành phố đang cùng hò hét, dân chúng đang điên cuồng ca ngơi sự tích của Arthur.
Nhưng tất cả chẳng liên quan đến Trâu Lượng.
Trong căn phòng tĩnh mịch, haicô gái đang nằm trên giường bệnh.
Emma nằm ở bên trái giống như đang ngủ say. Nhưng sắc mặt trắng bệch của nàng chẳng có chút huyết sắc, nhất là da thịt nơi cổ taytrong suốt,dường như có thể nhìn thấy rõ ràng những mạch máu màu xanh nổi lên. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Xuôi theo cánh tay Emma có thể nhìn thấybàn tay của Lộ Dao đang nắm chặt bàn tay Emma.
Cùng hôn mê nhưngsắc mặt của Lộ Dao cũng không đến nỗi nào.
Ở bên cạnh, y táphụ trách chăm sóc và nhà bào chế thuốc tốt nhất thành Doranlà Sunland của tộc Cat giải thích: "Lộ Dao tiểu thưmột mực dùng Chiến Ca trị liệu để kéo dàimạng sống của Emma tiểu thư, đến khi hôn mê cũng không buông tay".
"Ông nói Emma chưa chết?" Trâu Lượng cảm thấy tim mình đập dữ dội, tâm tình thay đổi đột ngột khiến sắc mặt trắng bệch của hắn trong chốt lát biến thành đỏ rực. Hắn sợ đây chỉ là ảo giác.
"Chưa đâu, nhát kiếm của Yoria lệch đi một chút. Nhưng sát khí vẫn gây ra vết thương không thể chữa trịtrênThú Linh của Emma tiểu thư. Lộ Dao tiểu thư chỉ có thể duy trì mạng sống củanàng ta nhưng cứ như vậy thì…"
Sunland rất lo lắng,Chiến Ca trị liệu không thể sử dụng như thế này.
Trâu Lượng muốn ngẩng đầu cười lớn, lúc này hắn cảm ơn toàn bộ các loại thần phậtmà hắn biếtmột lượt!
Trâu Lượng không thể dùng từ ngữ để diễn tả sự biết ơn đối vớiLộ Dao, lúc hắn đưa Chiến Ca cho Lộ Dao chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày này. Thượng đế, nhầm, Thú Thần, thật sự là bà nội nó cảm ơn ngài, sau này sẽ cùng ngài lăn lộn!
Mọi ngườidường nhưnhìn thấy một cái xác ướp phát điên nhún nhảy, không biết đau đớn gì cả. Nhưng không ai cười hắn, người đàn ông dũng cảm như một vị thần lúc này cũng có bộ dạng như vậy.
Yoria đứng mũi chịu sào, cho dùmạnh mẽ như hắn cũng phun ra một ngụm máu tại chỗ, kiếm cũng cầm không vững.
Đây mới là bắt đầu, âm thanh thê lươngcao vútxuyên tận mây xanh, đợt saucao hơn đợt trước, sức uy hiếp vô biêncuồn cuộn tỏa ra. Huyết sắc trên mặt Yoriatrong nháy mắt biến mất, thanh kiếm trong tay trực tiếp nổtan tành.
Thân thểlùi nhanh như bay về sau, trong lúc lùi lại loạng choạng suýt ngã.
Yoria vừa bỏ chạy,Thú tộc Man Hoang bị hành hạ sắp chếtlập tức chạy tán loạn như bầy thú.Đằng trước vừa chạy, phía sau không biết xảy ra chuyện gìcũng chạy theo. Ba ngày chiến đấu thực sự sắp chạm vàogiới hạn chịu đựng của Thú tộc Man Hoang, bọn chúng cũng sắp chịu hết nổi. Yoria chỉ rút quân mang tính chiến thuật nhưng lại dẫn đến toàn quântan vỡ.
Một mũi tên màu vàng rực rỡ bắn tới bụng hắn ta. Cung thủ cấp Kim Diệu! Sao có thể!
Yoria bị âm thanh cao vút chấn động đến bị thương, hoàn toàn mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài.Một mũi tên Kim Diệu chí mạng của Sofilúc này càng thêm chí mạng.
Yoria gắng gượng ngăn cản nhưngmũi tên vàng vẫn xuyên vào.Nhưng trước khi mũi tên chạm vào tim hắn lại bị hắn tóm được.Những vết thương đang bịđè nén hoàn toàn bùng phát, mặt mũi Yoria chảy đầy máu. Lúc này Chiến Ca xuyên tim nứt phổi kiatỏ ra càng tăng thêm sức sát thương, làm lục phủ ngũ tạng của Yoriađều run rẩy.
Ma Sư Yoria lần đầu tiên thua trận bỏ chạy, nếu cứ tiếp tục thế này cái mạng nhỏ của hắnthật sự phải bỏ lại đây.
Kẻ địch tháo chạy, thi thể chồng chất cao đến tận tường thành.
Đau thương giận dữ tràn ngập trong não Trâu Lượng. Đôi mắt dần dần biến thành màu đỏ, hắn nhất định phải giết Yoria, nhất định phải báo thù cho Emma!
Trâu Lượng chầm chậm đặt Emma xuống, giơ hai tay ra, hai thanh Huyết Chiến Cuồng Đao xuất hiện trên tay. Thân thể hắn đứng giữa không trung hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ như máu nhìn lại người phụ nữ củamình thêm lần nữa.
*Tiếng tù và*
Thú tộc trong thànhtrước tiênsững sờ, sau đó ào ào chạy theo bước chân của Arthur.
Thú tộc Man Hoang đang chạy trốn nhưng một vài tên đột nhiên phát hiện Arthur đuổi theonên chuẩn bị quay lạinhặt chút lợi ích.
Ầm
Chiến đao của Trâu Lượng chỉ ra, âm Basscuồn cuộn bắn ra, trong nháy mắt mấy mươi người đều nổ tung đầu mà chết.
"Ma… ma quỷ, hắn là ma quỷ, chạy nhanh lên!"
Không biết ai hét lên lên một tiếng, Thú tộc Man Hoang vốn còn muốn phản kháng đều ào ào chạy trốnnhưng Trâu Lượng lại không muốn tha cho chúng. Hiện giờ trong não hắn chỉ có một chữ ~ Giết!
Chỉ cần vừa tới gần, nếutrúng âm Bassmà vẫn chưa chết thì sẽ bị Huyết Chiến Cuồng Đao của hắn chém chết.
Giết, giết hết toàn bộ!
Lịch sử của Thú Thần đại lục xuất hiệnmột cảnh tượngkì lạ nhất từ trước đến nay, mấy vạn quân đang chạy trốn,có một người đuổi giếtnhưngchẳng ai dám chống lại hắn.
Bởi vì bọn họ chính mắt nhìn thấymột chiến sĩ cấp Ngân Quang,ngay cả một đao của Ác Ma cũng không cản nổi hắn, chỉ cần một âm Bass bắn đi, sau đó là ánh đaođãcó thể lấy mạng kẻ địch.
Trâu Lượng đã nhập ma trở thành Huyết Tu La thật sự!
Kỹ năng chiến đấu không ai sáng bằng, đao khí phá phòng ngự, còn có âm Bassvô địch. Bất cứkẻ nào dù đánh nhau đơn độc hay quần công hắn đều biến thành hư vô.
Man tộc chỉ có một lựa chọn duy nhất: chạy, liều mạng mà chạy, ai bị đuổi kịp là xong đời. Con mẹ nó khó hiểu nhất là tại sao tộc Bear còn có thể bay, ngoài ma quỷ ra thì thứ gì có thể làm được?
Yoriatrước giờ chưa từnghèn nhát như vậy, chỉ có thể dẫn quân chạy trốn. Theo tình huống hiện tại của hắn thì chỉ có hai khả năng: đi qua đó sảng khoái mà chết hoặc chạy trốn chờ ngày vùng dậy, hắn lựa chọn tiếp tục sống.
Lúc này Yoria chỉ có thể dẫn quân chạy như điên.
Mười hai thủ lĩnh đều tự dẫn người của mình chia nhau chạy trốn, tập hợpcùng nhau đồng nghĩa với bị ma quỷ giết chết.
Chạy được mấy ngày, Khambat cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.Người của hắn đều chạy tán loạn,bên cạnh chỉ còn sót lại đội cận vệ hơn năm trăm người. Con mẹ nó rốt cuộc là sao, ở đâu ra loại quái vật như thế.
Sớm biết vậy đã không tấn công Mông Gia. Lúc đầu đã nói Mông Gia dẫu sao cũng là nơi Giáo Đình tồn tại, năm đógiáo hoàngdựa vào Chiến Ca đánh khắp thiên hạ. Còn nói Mông Gia giờ không còn Chiến Ca, không phải là lừa quỷ sao, đệch, người của hắn đãchết hết một nửa.
Ầm…
"Thủ lĩnh, không xong rồi, không xong rồi, con quỷ đó đuổi đến rồi, các anh em chết hơn nửa!"
"Nó đuổi theo ta làm gì, ta không phải là Yoria!"
"Thủ lĩnh, làm sao đây, làm sao đây?"
"Chạy thôi, con mẹ mày, để những đứa bên ngoài chống đỡ!"
Ầm…
Âm Bass liên tiếp bùng nổ, chỉ âm Bass khôngcũng đủ đánh xong đờibọn Man tộccấp Bạc Trắng. Cấp Đồng thau hơi yếu cũng mất đi sức chống đỡ, có mạnh hơn chút nữa cũng không đỡ được mũi đao. Cấp Ngân Quangbị âm Bassđánh trúng cũng chỉ còn lại một nửa sức mạnh, hoàn toàn không thể ngăn cản nổiTrâu Lượng đã nhập ma.
Hắn ta là Thần Chết.
Khambat không chạy mà trốn dưới gầm xe, những tên khác cứ chạy đi, con quỷ này khẳng định sẽ đuổi theo, vẫn là bố mày thông minh.
Rất lâu sau, Khambatnghe bên ngoài không còn tiếng động mới cận thận từng li từng tí bò ra. Lều bạt đã không còn nữa, vừa nhìn xung quanh,hắn ói ngay tại chỗ. Cận vệcủa hắn hầu như đều bị nổ tung đầu, óc và máu đầy đất.
Dù là chiến sĩ của Man Hoang từng trải qua giết chóc nhưng Khambat đời này kiếp nàykhông muốn gặp lại con quỷ đó.
"Là ai giúp chúng ta ngăn cản Man tộc điên cuồng?"Giữa tế đàncủa Thần Miếu thành Doran, chủ tế
Monacogiang rộng hai tay ngẩng đầu nhìn trời hét lớn, chưa bao giờ hưng phấn như thế này.
Giữa đống gạch ngói vụn tan hoang, dân chúng may mắn sống sót tập trung lại ngày càng nhiều, người nào cũng điên cuồng giơ tay gào thét: "Arthur!"
"Là ai đánh bạidũng sĩđệ nhất thảo nguyên Yoria?" Monaco hưng phấnđến hai mắt sáng lên! Ra sức vẫy tay vớidân chúng đông đúc dưới tế đàn.
"Arthur!"
"Arthur!"
Tiếng hoan hô của dân chúng càng vang lên càng mãnh liệt, cả thành phố chìm trong tiếng gào thét điên cuồng. Đúng vậy, trong thời khắc nguy hiểm nhất, Arthur đã dẫn dắt mọi người chống đỡ, sáng tạo nên kì tích không thể dùng từ ngữ để diễn tả.
Hắn chính là đại diện của thần linh, hắn chính là vị vua trong lòng tất cả mọi người!
Nếu không phải Thú Thần phù hộ, sao có thể sáng tạo nên kì tích thế này!
Âm thanh của Monaco lần nữa vang lên, càng thêm mạnh mẽ, càng thêm nhiệt tình.
"Vậy ai đánh lui người Man tộc?Giết đến máu chảy thành sông, giết đến người Man tộc phải hoảng sợ bỏ chạy!!"
"Arthur!"
"Arthur! Arthur!"
"Arthur! Arthur! Arthur!"
Tiếng gào thét điên cuồng như khơi dậy sự cuồng nhiệt, sự ngưỡng mộ và sùng bái trong lòng mọi người, tiếng gào thét như biển động núi lở.
Cả thành phố đang cùng hét lên, trong tim, trong miệng tất cả mọi ngườichỉ có một âm thanh đang gào thét:tên của người anh hùng!
Cảnh tượng này đã trở thành huyền thoại bất diệt trong lòng mỗi người.
Vào thời khắc thành Doran nguy hiểm nhất, lúc thành bị phá, tế tư Arthur đã đánh trọng thương dũng sĩ đệ nhất thảo nguyên, thống soái của mười vạn quân Man tộc: Yoria!
Hơn nữa còn một mình đi sâu vào quân Man, giết đến nỗi người Man tộcsợ vỡcả mật, máu chảy thành sông!
Đó là huyền thoại!
Đó là kì tích của Thú Thần đưa xuống!
Giây phút này, trong lòng tất cả mọi người,Arthur xứng đáng là một vị vua không đội vương miện.
Chủ tế Monaco bình thản nhắm mắt, giang rộng đôi tay hưởng thụ thời khắc không gì vinh quang hơn này.Điều này do thanh niên đó mang tới.
Tín ngưỡng! Ông ta cảm nhận được tín ngưỡng không ngừng trào dâng!
Thú Thần ở trên cao!
Trâu Lượng mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường.
Những tia nắng xuyên qua cánh cửa sổ mang theo sương mù lờ mờtô thêm màu vàng lên mọi thứ trong phòng.
Những cảnh tượng trước lúc hôn mê như tia chớpvụt qua trong não hắn.
Cuối cùng ngừng lại ởcảnh tượngtan nát cõi lòng đó!
Nỗi đau này hắn chưa từng trải qua, nói không thành lời, quên cũngkhông được. Emma chết rồi, thế giới này dường như đã bỏ rơi hắn.
Trâu Lượng chầm chậm ngồi dậy, vừa động đậy chợt phát hiện trên người mình được băng bó dày cộm. Các vết thương ngay cả hắn cũng không rõ có từ lúc nào, cơ bắp đau đớn như bị xé rách.
Nhưng Trâu Lượng cũng không để ý,hắn đã tê liệt, chỉ muốn nhìn Emma một lần.
Lúcnàng trọng thương vì giúpmình ngăn cảnYoria, Trâu Lượng cảm thấy trái tim mình giống như bị một bàn tay vô hình bóp nát!Sựphẫn nộ đó, sự tuyệt vọng đó, sự điên cuồng đó…
Bây giờ, hắn đã hiểu hết mọi thứ, vẫn nhớ đêm trước khi xuất phát từ Jerusamer đếnthành Doran, Trâu Lượng còn vỗ ngực cam đoan với cha mẹ Emma: "Yên tâm, chỉ cần cháu còn sống, sẽ không có ai động được một sợi tóc của Emma".
Lúc đó, hắn thà rằng người chết là mình.
Những giọt mồ hôi từ trên trán Trâu Lượng chảy xuống. Thân thể hắn giống như một cỗ máy hoạt động quá công suất lúc nào cũng có thể đứt gãy, chỉ hơi động đậy liền đau đến mức thở dốc.
Tiếng thở nặng nhọc giữa căn phòng tĩnh mịch như tiếng gió lùa trong ống thông gió.
"Arthur, anh tỉnh rồi à?"
Sofi tự nguyện chăm sóc Arthur đang gác tay ngủ trên thành giường khẽ dụi mắt, nhìn thấy Trâu Lượng tỉnh lại, gương mặt gần đây luôn lạnh nhạt cũng hiện ra một nụ cười như trút được gánh nặng.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi, mọi người đều rất lo lắng cho anh".
"Mang anh đi gặp Emma".
"Anh vừa…"Nhìn ánh mắt cố chấp của Arthur, Sofi gật đầu "Em đưa anh đi".
Cả thành phố vang vọng tiếng gào thét Arthur!
Thành phố đang cùng hò hét, dân chúng đang điên cuồng ca ngơi sự tích của Arthur.
Nhưng tất cả chẳng liên quan đến Trâu Lượng.
Trong căn phòng tĩnh mịch, haicô gái đang nằm trên giường bệnh.
Emma nằm ở bên trái giống như đang ngủ say. Nhưng sắc mặt trắng bệch của nàng chẳng có chút huyết sắc, nhất là da thịt nơi cổ taytrong suốt,dường như có thể nhìn thấy rõ ràng những mạch máu màu xanh nổi lên. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Xuôi theo cánh tay Emma có thể nhìn thấybàn tay của Lộ Dao đang nắm chặt bàn tay Emma.
Cùng hôn mê nhưngsắc mặt của Lộ Dao cũng không đến nỗi nào.
Ở bên cạnh, y táphụ trách chăm sóc và nhà bào chế thuốc tốt nhất thành Doranlà Sunland của tộc Cat giải thích: "Lộ Dao tiểu thưmột mực dùng Chiến Ca trị liệu để kéo dàimạng sống của Emma tiểu thư, đến khi hôn mê cũng không buông tay".
"Ông nói Emma chưa chết?" Trâu Lượng cảm thấy tim mình đập dữ dội, tâm tình thay đổi đột ngột khiến sắc mặt trắng bệch của hắn trong chốt lát biến thành đỏ rực. Hắn sợ đây chỉ là ảo giác.
"Chưa đâu, nhát kiếm của Yoria lệch đi một chút. Nhưng sát khí vẫn gây ra vết thương không thể chữa trịtrênThú Linh của Emma tiểu thư. Lộ Dao tiểu thư chỉ có thể duy trì mạng sống củanàng ta nhưng cứ như vậy thì…"
Sunland rất lo lắng,Chiến Ca trị liệu không thể sử dụng như thế này.
Trâu Lượng muốn ngẩng đầu cười lớn, lúc này hắn cảm ơn toàn bộ các loại thần phậtmà hắn biếtmột lượt!
Trâu Lượng không thể dùng từ ngữ để diễn tả sự biết ơn đối vớiLộ Dao, lúc hắn đưa Chiến Ca cho Lộ Dao chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày này. Thượng đế, nhầm, Thú Thần, thật sự là bà nội nó cảm ơn ngài, sau này sẽ cùng ngài lăn lộn!
Mọi ngườidường nhưnhìn thấy một cái xác ướp phát điên nhún nhảy, không biết đau đớn gì cả. Nhưng không ai cười hắn, người đàn ông dũng cảm như một vị thần lúc này cũng có bộ dạng như vậy.