Chuyện của hắn và Emma cũng lặng lẽ lan truyền, cảm động và đẹp đẽ như những câu chuyện tình yêu trong miệng những người ngâm thơ rong.
Không để ý đến phản ứng của những người bên cạnh, Trâu Lượng chậm rãi quỳ xuống giữa Emma và Lộ Dao, đưa tay nắm lấy tay hai người, thú linh bao phủ toàn thân hai cô gái.
Cả thế giới và những người xung quanh đều như đã bị tối tăm tách ra. Giờ khắc này tinh thần và tâm linh của hắn đắm chìm vào trong một trạng thái nào đó.
Hắn cảm thấy hắn có thể nhận thấy được sự bất đồng giữa thân thể Emma và Lộ Dao.
Là điêu khắc sư linh hồn ưu tú nhất, tính nhạy cảm đối với thú linh của hắn vượt quá khả năng tưởng tượng của mọi người.
Nhắm chặt hai mắt, dùng trán áp lên bàn tay hai người, rốt cục Trâu Lượng đã tìm ra được một điểm dị thường.
Thú linh của Lộ Dao cực kì uể oải và suy yếu nên đã bị rơi vào trạng thái hôm mê sâu. Nhưng sự suy yếu đó là có thể khôi phục, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là được.
Nhưng Emma thì khác.
Trong cảm giác của Trâu Lượng, thú linh của Emma bất ngờ có một vết nứt rất lớn. Không đủ các bộ phận bình thường.
Thú linh cũng như linh hồn của loài người. Không trọn vẹn thì phải sửa chữa thế nào?
Không trọn vẹn còn có thể cứu trở về không?
Nhất định có biện pháp! Bây giờ mặc dù Trâu Lượng không biết biện pháp đó là gì nhưng cảm giác của hắn nói với hắn Emma sẽ không chết như vậy. Nhất định có biện pháp có thể cứu nàng về.
Những người xung quanh có chút kinh ngạc nhìn Arthur lẳng lặng quỳ một hồi lâu, sau đó đưa hai tay cầm lấy bàn tay trắng xanh trong suốt của Emma như cầm một loại đồ gốm mỏng manh dễ vỡ nhất rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
"Emma, hãy tin anh, đến khi em tỉnh lại anh sẽ mang em đến nơi em muốn đến..."
Arthur lạc vào thế giới của chính mình cầm bàn tay người yêu thì thào tự nói.
Trời chiều ảm đạm từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho thân thể Arthur và Emma có màu sắc như trong tranh sơn dầu. Dường như đây là một bức tranh vẽ đôi tình nhân đã quyết tâm ở bên nhau suốt đời.
Có một loại sức mạnh không tiếng động lan dần ra mỗi một người xung quanh.
Sofi có chút kinh ngạc nhìn hắn. Mỗi khi nàng cảm thấy đã hiểu người đàn ông này thì lại có một mặt mới làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc.
Nàng đã gặp không ít người mạnh thiên tài, cũng không thiếu người xuất thân cao quý, nhưng không có ai có thể so với người đàn ông này. Nàng cảm thấy thế giới quan trước kia toàn bộ bị thay đổi. Nàng không phủ nhận nàng đã động lòng, bởi vì đây là chuyện bất cứ một cô gái nào cũng không cách nào ngăn cản được. Nhưng nàng biết nàng không có cơ hội.
Olivia đã để vuột mất hắn, vì vậy nhất định chị ấy sẽ hối hận.
Mãi cho đến khi Ernest, Tân Đạt, Joyner, Randy và Cote nghe tin chạy tới Arthur vẫn quỳ bên người người yêu không hề nhúc nhích.
Những người bên ngoài đều đang cuồng hoan, đều đang ca tụng sự anh dũng và mạnh mẽ của Arthur, chỉ có những anh em bên người này mới nhìn thấy một mặt khác của hắn. Một mặt dịu dàng của một thằng đàn ông đối với người phụ nữ hắn yêu thương.
Tất cả mọi người không dám quấy rầy hắn lúc này mà chỉ lẳng lặng ở bên hắn, dùng sự im lặng để chia sẻ với hắn.
Làm thế nào?
Thú linh rạn vỡ phải chữa trị thế nào?
Trong đầu Trâu Lượng lặp đi lặp lại câu hỏi này.
Đến tận lúc mặt trời xuống núi, sắc trời dần dần tối, một thoáng chiều tà cuối cùng cũng dần biến mất từ trên khuôn mặt Emma, dường như tượng trưng cho tính mạng của nàng cũng sắp điêu linh.
Trâu Lượng đứng lên!
Rốt cục hắn đã nghĩ ra, mặc dù mình không cách nào chữa khỏi cho Emma được nhưng Giáo hoàng nhất định có thể!
Thân là người trên vạn người ở Mông Gia, thay mặt cho Thần thú tại thế gian, kinh nghiệm và bí thuật Giáo hoàng nắm giữ nhất định có thể chữa trị cho Emma. Không chỉ là Giáo hoàng mà còn có Thông thiên cảnh. Đúng, Hổ Tà của Thông thiên cảnh, người như vậy chắc chắn có biện pháp!
Bây giờ điều duy nhất phải làm là giữ vững tính mạng cho Emma!
Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu Trâu Lượng, đến tận lúc hắn nhớ tới thánh lệnh!
Sau khi hoàn thành truyền thừa Trâu Lượng cũng trở thành chủ nhân thật sự của thánh lệnh.
Đặt thánh lệnh lên trên ngực Emma, dùng hai tay nàng nhẹ nhàng chặn lên thánh lệnh, hai tay Arthur đè lên bên trên, trong đầu mặc niệm, năng lực của thánh lệnh mở ra.
Một tầng sương mờ mỏng manh dần dần tản ra bao phủ thân thể Emma, dần dần hình thành một lớp băng trong suốt triệt để đóng băng Emma ở bên trong. Đây là kết giới đóng băng của thánh lệnh, mà thánh lệnh cũng được đặt ở trên lớp băng, chỉ có như vậy mới có thể duy trì sự ổn định của kết giới.
Cảm nhận được tính mạng của nàng đã được giữ vững, Trâu Lượng rốt cục mới thở phào một hơi.
Còn sống, chính là còn hi vọng!
***
Đế đô.
Trải qua đặc huấn, các tuyển thủ nam bộ, bắc bộ và đế đô đã tập kết tại Thần miếu một thời gian.
Trước đó người của bắc bộ và đế đô đều cảm thấy kỳ quái với vị tế ti kiến tập có can đảm không đến triệu tập đúng hạn kia. Các tuyển thủ khác có việc không về kịp đã đành, một tế ti thì có việc gì mà dám đến muộn như vậy?
Đương nhiên khi cần xuống tay thì một chút cũng không mềm lòng, thừa dịp lần này nam bộ thiếu vài người, Arthur, Lộ Dao, Sofi, Joyner đều đến thành Doran, các tuyển thủ nam bộ còn lại bị chèn ép rất thảm.
Thiếu bốn người các tuyển thủ nam bộ hầu như là mất một nửa sức mạnh. Cho dù muốn xoay người cũng rất khó tìm được cơ hội. Huống hồ người của bắc bộ và đế đô đều không phải đồ bỏ.
Tin tức mới nhất lại như một hòn đá ném xuống mặt ao phẳng lặng này.
Arthur, một tế ti làm mưa làm gió thế hệ trẻ lại dám đầu têu nghỉ học, nói thật ra điều này đã làm cho các tuyển thủ đế đô và phía bắc bất mãn, nhưng sau khi tin tức truyền đến thì trên đầu vị tế ti kiêu ngạo này lại xuất hiện thêm một vòng sáng thần bí.
Đơn độc mang một đám tế ti kiến tập đến tận biên giới, bên ngoài không có viện binh, ngay cả Quan cầm quyền và thành vệ binh cũng chạy sạch. Trong tình trạng đó còn ngăn cản được cuộc tiến công của mười vạn man tộc.
Đây là chuyện lên trời sao? Chuyện cười sao?
Nhưng lại là sự thật, chiến báo chính thức đã truyền khắp các tỉnh phía nam, đế đô bên này cũng bắt đầu lưu truyền.
So với công tích này của hắn, chút thực luyện thế giới ngầm của các tuyển thủ bắc bộ và đế đô tham gia đặc huấn này tựa hồ trở nên không đáng một đồng.
Có vài người tỏ ra hoài nghi, kỳ quái, nhiều người khác thì tỏ ra không phục.
Man tộc chiến đấu luôn luôn xua nô lệ đi tác chiến. Nói không chừng thật sự chỉ có mấy ngàn người có thể chiến đấu, nếu mình ở vị trí của hắn thì có thể còn làm xuất sắc hơn!
Nhưng bất kể là biết chân tướng hay là hoài nghi chân tướng thì mọi người đều biết đến một tế ti kiến tập gọi là Arthur. Có lẽ không lâu sau chính là tế ti đầu tiên đánh vỡ truyền thống trăm năm không thay đổi của Giáo đình!
Trong sa mạc Man Hoang, trên một ốc đảo nơi những người lữ hành có thể nghỉ ngơi, Dịch thuật sư Thanh Nhã đến từ Chiêm đài vọng nguyệt vừa mới uống nước đột nhiên nghe thấy thương lữ bên cạnh nói chuyện.
"Tin tức mới nhất, đệ nhất cường giả thảo nguyên, thế lực lớn nhất Man Hoang ma sư tử Yoria mang mười vạn đại quân đến tấn công thành Doran biên giới Mông Gia!"
"Thật sự? Trời ạ, với sức mạnh và trí tuệ của Yoria, còn có mười vạn đại quân thì thành Doran còn không bị đập nát sao?"
"Không, không! Ngươi tính sai rồi, Yoria không đánh hạ được Doran mà ngược lại còn vứt mũ quăng giáp, thiếu chút nữa thì bị người ta giết chết!"
"Sặc, ngươi có điên không hả? Chẳng lẽ là người mạnh cấp vàng sáng thượng đỉnh ra tay sao?"
"Không, là một tế ti, nghe nói còn chưa đến hai mươi tuổi... Đúng rồi, là một tế ti chiến ca".
"Phụt!" Một ngụm nước phun ra, đây đúng là trò cười.
Tế ti chiến ca cũng có thể chặn đứng đệ nhất cường giả thảo nguyên Yoria, người ngay cả cấp vàng sáng cũng có thể thoải mái giết chết, Thần thú tại thượng, đúng là quá điên cuồng!
Giáo hoàng chuyển thế? Không đúng, Benedict mười lăm còn đang sống tử tế mà.
Nếu như không phải đối phương thề tin tức là thật sự thì có thể hắn đã trực tiếp bị phun nước lên mặt.
Thanh Nhã nhìn đoàn thương lữ dắt lạc đà đi xa, lặng lẽ kéo mạng che mặt lên rồi quay đầu nhìn những ngôi sao trên trời một chút.
Ngôi hoặc tinh màu đỏ lửa đó, tối nay cực kì sáng.
"Tham Lang trong Sát Phá Lang Yoria hầu như là tồn tại vô địch thảo nguyên bị một tế ti chiến ca nho nhỏ... Ông nội, người ông nghi ngờ là hắn sao?"
Khó hiểu, trước mắt Thanh Nhã hiện lên một bóng dáng lẫn lộn. Nàng bỗng nhiên thấy tò mò đối với vị tế ti chiến ca của đế quốc Mông Gia chưa từng gặp mặt kia.
***
Tỉnh Thần Diệu, Jerusamer.
Hồng y đại chủ tế dậy rất sớm. Mấy ngày nay hắn đều đang chú ý đến công báo của nội bộ giáo đình và các kênh tin tức khác.
Hắn lo lắng cho chuyện của ái đồ.
Cho tới buổi sáng hôm nay nhận được thư của Shaman Subaru hắn mới không nhịn được vung nắm đấm, đứa nhỏ này đúng là quá tài giỏi!
Có điều xem đến phía sau hắn cũng không nhịn được thở dài, hắn biết tên đồ đệ này của mình, khẩu xà mà tâm phật, nhất là đối với người bên cạnh, chưa nói đến đối với người phụ nữ của hắn.
Lắc đầu, Thomas suy tư chốc lát rồi đi đến phòng nghị chính của Quan cầm quyền Sarah.
***
"Mọi người đều nhận được tin tức mới nhất rồi chứ?"
Phòng tuyển thủ các tỉnh Nam bộ.
Sư tử vàng Murphy, trí cáo Buenaven, Behemoth Quark, cuồng thú Faure, sư tử đen Riera, Behemoth Montmar, sáu người này ngồi cùng nhau thảo luận.
"Chuyện khác ta không rõ, ta chỉ biết Yoria là đệ nhất cường giả thảo nguyên, sức mạnh của hắn không thể nghi ngờ!"" Cuồng thú Faure nheo mắt lại. Gia tộc của hắn có một số con đường tin tức đặc biệt linh thông hơn người bình thường.
"Nói thật ta thật sự không thể tin được Arthur có thể ngăn cản hắn. Tại Man Hoang, Yoria đánh đâu được đó, đánh đâu thắng đó, hắn chính là vô địch. Ta nghe nói hắn từng chiến thắng chiến sĩ vàng sáng".
"Mẹ nó, đừng nói là ngươi, chúng ta cũng không tin... Chỉ có đợi Arthur trở về hỏi xem chuyện như thế nào..." Bàn tay Quark vỗ trên đùi một chút.
"Arthur thật không hào phóng chút nào, náo nhiệt như vậy chúng ta cũng nên đến mới phải, dù sao cũng tốt hơn bị khinh bỉ tại đây..." Trong lời nói của Riera mang một tia oán khí.
"Bà nội Bear, lần này đúng là bị Arthur hại thật thảm, một mình hắn đến Doran không việc gì, mang Lộ Dao chữa trị, Joyner và Sofi lôi đi hết làm hại chúng ta không ngẩng được đầu trước mặt đám người bắc bộ và đế đô, có điều bây giờ cũng hả lòng hả dạ".
Trí cáo Buenaven tranh thủ xen vào một câu, "Ta thật sự muốn biết hắn dùng chiến thuật kiểu gì, tặc tặc, quả thực chính là thần tích, chờ hắn đến nhất định phải học tập một chút".
Chung sống một thời gian những người ở đây đều biết Buenaven xảo quyệt, tựa hồ không có chuyện gì hắn không biết. Có thể làm cho hắn cũng ngỡ ngàng, tên nhóc Arthur này đúng là quá trâu bò!
Riera khoanh tay trước ngực nhếch miệng nói: "Buenaven, ngươi đừng diễn trò nữa. Đợi đám người Arthur trở về chính là lúc chúng ta phản công. Bà nội nó, thật sự hơi sốt ruột rồi".
"Hê hê, ta chờ mong vẻ mặt của mấy con hàng đế đô đó", Buenaven cười hê hê, ánh mắt nhìn về phía Murphy.
"Murphy, ngươi nói phải làm thế nào?"
Sư tử vàng trầm ổn như núi đứng ở chính giữa đám người mỉm cười, "Ăn miếng trả miếng", lời nói tràn đầy khí phách làm tất cả mọi người đang ngồi phấn chấn tinh thần.
Cùng lúc đó, phòng tuyển thủ bắc bộ.
"Nghe nói chưa? Chuyện thành Doran đã giải quyết, chẳng bao lâu sau tên tế ti chiến ca kia sẽ trở về", Sư tử lam Perseus nhìn các chiến hữu hai bên, "Lần này động tĩnh cũng không nhỏ, trên đầu gã này đội vòng sáng chiến thắng đệ nhất cường giả man tộc Yoria rồi".
"Hê hê, đến lúc đó chẳng phải là đè mấy người bắc bộ chúng ta xuống sao? Khẹc khẹc!" Gã sát thủ gầy gò như khỉ ốm đang móc chân lên dàn đèn trên nóc nhà, thân thể lủng lẳng dưới đèn, trong tay còn đang cầm một quả chuối tiêu ăn ngon lành.
"Khỉ, đừng đong đưa nữa, bố sắp hoa mắt rồi".
"Có bản lãnh thì lên đây", sát thủ Khỉ cười quái dị, càng đung đưa mạnh hơn.
"Đừng ầm ĩ!" Soros nhìn lên trên vẫy tay, cũng không biết dùng biện pháp gì, chỉ nghe thấy Khỉ hú lên một tiếng quái dị rồi buông chân ra rơi xuống trên ghế, một đôi mắt linh hoạt đảo như rang lạc, tạm thời ngoan ngoãn hơn nhiều.
"Nếu như sức mạnh của nam bộ tăng lên thì kẻ đứng mũi chịu sào chính là đám tuyển thủ phía bắc chúng ta...", vuốt cằm, "Nếu tên tế ti Arthur kia thật sự lợi hại như tin đồn..."
"Để hắn cho ta..."
Một âm thanh ẩm đạm mang chấn động kỳ dị vang lên trong phòng.
Là hắn, đệ nhất nhân trong mười người bắc bộ.
Chỉ cần hắn mở miệng tất cả mọi người đều sẽ không còn phát ra âm thanh. Đơn giản là vì hắn đang nói chuyện.
"Những người còn lại: Các ngươi. Arthur: Ta".
Cánh tay cuồn cuộn cơ bắp ấn nhẹ lên trên bàn, quyết định của hắn không thể cãi lại.
Chuyện của hắn và Emma cũng lặng lẽ lan truyền, cảm động và đẹp đẽ như những câu chuyện tình yêu trong miệng những người ngâm thơ rong.
Không để ý đến phản ứng của những người bên cạnh, Trâu Lượng chậm rãi quỳ xuống giữa Emma và Lộ Dao, đưa tay nắm lấy tay hai người, thú linh bao phủ toàn thân hai cô gái.
Cả thế giới và những người xung quanh đều như đã bị tối tăm tách ra. Giờ khắc này tinh thần và tâm linh của hắn đắm chìm vào trong một trạng thái nào đó.
Hắn cảm thấy hắn có thể nhận thấy được sự bất đồng giữa thân thể Emma và Lộ Dao.
Là điêu khắc sư linh hồn ưu tú nhất, tính nhạy cảm đối với thú linh của hắn vượt quá khả năng tưởng tượng của mọi người.
Nhắm chặt hai mắt, dùng trán áp lên bàn tay hai người, rốt cục Trâu Lượng đã tìm ra được một điểm dị thường.
Thú linh của Lộ Dao cực kì uể oải và suy yếu nên đã bị rơi vào trạng thái hôm mê sâu. Nhưng sự suy yếu đó là có thể khôi phục, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là được.
Nhưng Emma thì khác.
Trong cảm giác của Trâu Lượng, thú linh của Emma bất ngờ có một vết nứt rất lớn. Không đủ các bộ phận bình thường.
Thú linh cũng như linh hồn của loài người. Không trọn vẹn thì phải sửa chữa thế nào?
Không trọn vẹn còn có thể cứu trở về không?
Nhất định có biện pháp! Bây giờ mặc dù Trâu Lượng không biết biện pháp đó là gì nhưng cảm giác của hắn nói với hắn Emma sẽ không chết như vậy. Nhất định có biện pháp có thể cứu nàng về.
Những người xung quanh có chút kinh ngạc nhìn Arthur lẳng lặng quỳ một hồi lâu, sau đó đưa hai tay cầm lấy bàn tay trắng xanh trong suốt của Emma như cầm một loại đồ gốm mỏng manh dễ vỡ nhất rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
"Emma, hãy tin anh, đến khi em tỉnh lại anh sẽ mang em đến nơi em muốn đến..."
Arthur lạc vào thế giới của chính mình cầm bàn tay người yêu thì thào tự nói.
Trời chiều ảm đạm từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho thân thể Arthur và Emma có màu sắc như trong tranh sơn dầu. Dường như đây là một bức tranh vẽ đôi tình nhân đã quyết tâm ở bên nhau suốt đời.
Có một loại sức mạnh không tiếng động lan dần ra mỗi một người xung quanh.
Sofi có chút kinh ngạc nhìn hắn. Mỗi khi nàng cảm thấy đã hiểu người đàn ông này thì lại có một mặt mới làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc.
Nàng đã gặp không ít người mạnh thiên tài, cũng không thiếu người xuất thân cao quý, nhưng không có ai có thể so với người đàn ông này. Nàng cảm thấy thế giới quan trước kia toàn bộ bị thay đổi. Nàng không phủ nhận nàng đã động lòng, bởi vì đây là chuyện bất cứ một cô gái nào cũng không cách nào ngăn cản được. Nhưng nàng biết nàng không có cơ hội.
Olivia đã để vuột mất hắn, vì vậy nhất định chị ấy sẽ hối hận.
Mãi cho đến khi Ernest, Tân Đạt, Joyner, Randy và Cote nghe tin chạy tới Arthur vẫn quỳ bên người người yêu không hề nhúc nhích.
Những người bên ngoài đều đang cuồng hoan, đều đang ca tụng sự anh dũng và mạnh mẽ của Arthur, chỉ có những anh em bên người này mới nhìn thấy một mặt khác của hắn. Một mặt dịu dàng của một thằng đàn ông đối với người phụ nữ hắn yêu thương.
Tất cả mọi người không dám quấy rầy hắn lúc này mà chỉ lẳng lặng ở bên hắn, dùng sự im lặng để chia sẻ với hắn.
Làm thế nào?
Thú linh rạn vỡ phải chữa trị thế nào?
Trong đầu Trâu Lượng lặp đi lặp lại câu hỏi này.
Đến tận lúc mặt trời xuống núi, sắc trời dần dần tối, một thoáng chiều tà cuối cùng cũng dần biến mất từ trên khuôn mặt Emma, dường như tượng trưng cho tính mạng của nàng cũng sắp điêu linh.
Trâu Lượng đứng lên! Nguồn tại ện FULL
Rốt cục hắn đã nghĩ ra, mặc dù mình không cách nào chữa khỏi cho Emma được nhưng Giáo hoàng nhất định có thể!
Thân là người trên vạn người ở Mông Gia, thay mặt cho Thần thú tại thế gian, kinh nghiệm và bí thuật Giáo hoàng nắm giữ nhất định có thể chữa trị cho Emma. Không chỉ là Giáo hoàng mà còn có Thông thiên cảnh. Đúng, Hổ Tà của Thông thiên cảnh, người như vậy chắc chắn có biện pháp!
Bây giờ điều duy nhất phải làm là giữ vững tính mạng cho Emma!
Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu Trâu Lượng, đến tận lúc hắn nhớ tới thánh lệnh!
Sau khi hoàn thành truyền thừa Trâu Lượng cũng trở thành chủ nhân thật sự của thánh lệnh.
Đặt thánh lệnh lên trên ngực Emma, dùng hai tay nàng nhẹ nhàng chặn lên thánh lệnh, hai tay Arthur đè lên bên trên, trong đầu mặc niệm, năng lực của thánh lệnh mở ra.
Một tầng sương mờ mỏng manh dần dần tản ra bao phủ thân thể Emma, dần dần hình thành một lớp băng trong suốt triệt để đóng băng Emma ở bên trong. Đây là kết giới đóng băng của thánh lệnh, mà thánh lệnh cũng được đặt ở trên lớp băng, chỉ có như vậy mới có thể duy trì sự ổn định của kết giới.
Cảm nhận được tính mạng của nàng đã được giữ vững, Trâu Lượng rốt cục mới thở phào một hơi.
Còn sống, chính là còn hi vọng!
***
Đế đô.
Trải qua đặc huấn, các tuyển thủ nam bộ, bắc bộ và đế đô đã tập kết tại Thần miếu một thời gian.
Trước đó người của bắc bộ và đế đô đều cảm thấy kỳ quái với vị tế ti kiến tập có can đảm không đến triệu tập đúng hạn kia. Các tuyển thủ khác có việc không về kịp đã đành, một tế ti thì có việc gì mà dám đến muộn như vậy?
Đương nhiên khi cần xuống tay thì một chút cũng không mềm lòng, thừa dịp lần này nam bộ thiếu vài người, Arthur, Lộ Dao, Sofi, Joyner đều đến thành Doran, các tuyển thủ nam bộ còn lại bị chèn ép rất thảm.
Thiếu bốn người các tuyển thủ nam bộ hầu như là mất một nửa sức mạnh. Cho dù muốn xoay người cũng rất khó tìm được cơ hội. Huống hồ người của bắc bộ và đế đô đều không phải đồ bỏ.
Tin tức mới nhất lại như một hòn đá ném xuống mặt ao phẳng lặng này.
Arthur, một tế ti làm mưa làm gió thế hệ trẻ lại dám đầu têu nghỉ học, nói thật ra điều này đã làm cho các tuyển thủ đế đô và phía bắc bất mãn, nhưng sau khi tin tức truyền đến thì trên đầu vị tế ti kiêu ngạo này lại xuất hiện thêm một vòng sáng thần bí.
Đơn độc mang một đám tế ti kiến tập đến tận biên giới, bên ngoài không có viện binh, ngay cả Quan cầm quyền và thành vệ binh cũng chạy sạch. Trong tình trạng đó còn ngăn cản được cuộc tiến công của mười vạn man tộc.
Đây là chuyện lên trời sao? Chuyện cười sao?
Nhưng lại là sự thật, chiến báo chính thức đã truyền khắp các tỉnh phía nam, đế đô bên này cũng bắt đầu lưu truyền.
So với công tích này của hắn, chút thực luyện thế giới ngầm của các tuyển thủ bắc bộ và đế đô tham gia đặc huấn này tựa hồ trở nên không đáng một đồng.
Có vài người tỏ ra hoài nghi, kỳ quái, nhiều người khác thì tỏ ra không phục.
Man tộc chiến đấu luôn luôn xua nô lệ đi tác chiến. Nói không chừng thật sự chỉ có mấy ngàn người có thể chiến đấu, nếu mình ở vị trí của hắn thì có thể còn làm xuất sắc hơn!
Nhưng bất kể là biết chân tướng hay là hoài nghi chân tướng thì mọi người đều biết đến một tế ti kiến tập gọi là Arthur. Có lẽ không lâu sau chính là tế ti đầu tiên đánh vỡ truyền thống trăm năm không thay đổi của Giáo đình!
Trong sa mạc Man Hoang, trên một ốc đảo nơi những người lữ hành có thể nghỉ ngơi, Dịch thuật sư Thanh Nhã đến từ Chiêm đài vọng nguyệt vừa mới uống nước đột nhiên nghe thấy thương lữ bên cạnh nói chuyện.
"Tin tức mới nhất, đệ nhất cường giả thảo nguyên, thế lực lớn nhất Man Hoang ma sư tử Yoria mang mười vạn đại quân đến tấn công thành Doran biên giới Mông Gia!"
"Thật sự? Trời ạ, với sức mạnh và trí tuệ của Yoria, còn có mười vạn đại quân thì thành Doran còn không bị đập nát sao?"
"Không, không! Ngươi tính sai rồi, Yoria không đánh hạ được Doran mà ngược lại còn vứt mũ quăng giáp, thiếu chút nữa thì bị người ta giết chết!"
"Sặc, ngươi có điên không hả? Chẳng lẽ là người mạnh cấp vàng sáng thượng đỉnh ra tay sao?"
"Không, là một tế ti, nghe nói còn chưa đến hai mươi tuổi... Đúng rồi, là một tế ti chiến ca".
"Phụt!" Một ngụm nước phun ra, đây đúng là trò cười.
Tế ti chiến ca cũng có thể chặn đứng đệ nhất cường giả thảo nguyên Yoria, người ngay cả cấp vàng sáng cũng có thể thoải mái giết chết, Thần thú tại thượng, đúng là quá điên cuồng!
Giáo hoàng chuyển thế? Không đúng, Benedict mười lăm còn đang sống tử tế mà.
Nếu như không phải đối phương thề tin tức là thật sự thì có thể hắn đã trực tiếp bị phun nước lên mặt.
Thanh Nhã nhìn đoàn thương lữ dắt lạc đà đi xa, lặng lẽ kéo mạng che mặt lên rồi quay đầu nhìn những ngôi sao trên trời một chút.
Ngôi hoặc tinh màu đỏ lửa đó, tối nay cực kì sáng.
"Tham Lang trong Sát Phá Lang Yoria hầu như là tồn tại vô địch thảo nguyên bị một tế ti chiến ca nho nhỏ... Ông nội, người ông nghi ngờ là hắn sao?"
Khó hiểu, trước mắt Thanh Nhã hiện lên một bóng dáng lẫn lộn. Nàng bỗng nhiên thấy tò mò đối với vị tế ti chiến ca của đế quốc Mông Gia chưa từng gặp mặt kia.
***
Tỉnh Thần Diệu, Jerusamer.
Hồng y đại chủ tế dậy rất sớm. Mấy ngày nay hắn đều đang chú ý đến công báo của nội bộ giáo đình và các kênh tin tức khác.
Hắn lo lắng cho chuyện của ái đồ.
Cho tới buổi sáng hôm nay nhận được thư của Shaman Subaru hắn mới không nhịn được vung nắm đấm, đứa nhỏ này đúng là quá tài giỏi!
Có điều xem đến phía sau hắn cũng không nhịn được thở dài, hắn biết tên đồ đệ này của mình, khẩu xà mà tâm phật, nhất là đối với người bên cạnh, chưa nói đến đối với người phụ nữ của hắn.
Lắc đầu, Thomas suy tư chốc lát rồi đi đến phòng nghị chính của Quan cầm quyền Sarah.
***
"Mọi người đều nhận được tin tức mới nhất rồi chứ?"
Phòng tuyển thủ các tỉnh Nam bộ.
Sư tử vàng Murphy, trí cáo Buenaven, Behemoth Quark, cuồng thú Faure, sư tử đen Riera, Behemoth Montmar, sáu người này ngồi cùng nhau thảo luận.
"Chuyện khác ta không rõ, ta chỉ biết Yoria là đệ nhất cường giả thảo nguyên, sức mạnh của hắn không thể nghi ngờ!"" Cuồng thú Faure nheo mắt lại. Gia tộc của hắn có một số con đường tin tức đặc biệt linh thông hơn người bình thường.
"Nói thật ta thật sự không thể tin được Arthur có thể ngăn cản hắn. Tại Man Hoang, Yoria đánh đâu được đó, đánh đâu thắng đó, hắn chính là vô địch. Ta nghe nói hắn từng chiến thắng chiến sĩ vàng sáng".
"Mẹ nó, đừng nói là ngươi, chúng ta cũng không tin... Chỉ có đợi Arthur trở về hỏi xem chuyện như thế nào..." Bàn tay Quark vỗ trên đùi một chút.
"Arthur thật không hào phóng chút nào, náo nhiệt như vậy chúng ta cũng nên đến mới phải, dù sao cũng tốt hơn bị khinh bỉ tại đây..." Trong lời nói của Riera mang một tia oán khí.
"Bà nội Bear, lần này đúng là bị Arthur hại thật thảm, một mình hắn đến Doran không việc gì, mang Lộ Dao chữa trị, Joyner và Sofi lôi đi hết làm hại chúng ta không ngẩng được đầu trước mặt đám người bắc bộ và đế đô, có điều bây giờ cũng hả lòng hả dạ".
Trí cáo Buenaven tranh thủ xen vào một câu, "Ta thật sự muốn biết hắn dùng chiến thuật kiểu gì, tặc tặc, quả thực chính là thần tích, chờ hắn đến nhất định phải học tập một chút".
Chung sống một thời gian những người ở đây đều biết Buenaven xảo quyệt, tựa hồ không có chuyện gì hắn không biết. Có thể làm cho hắn cũng ngỡ ngàng, tên nhóc Arthur này đúng là quá trâu bò!
Riera khoanh tay trước ngực nhếch miệng nói: "Buenaven, ngươi đừng diễn trò nữa. Đợi đám người Arthur trở về chính là lúc chúng ta phản công. Bà nội nó, thật sự hơi sốt ruột rồi".
"Hê hê, ta chờ mong vẻ mặt của mấy con hàng đế đô đó", Buenaven cười hê hê, ánh mắt nhìn về phía Murphy.
"Murphy, ngươi nói phải làm thế nào?"
Sư tử vàng trầm ổn như núi đứng ở chính giữa đám người mỉm cười, "Ăn miếng trả miếng", lời nói tràn đầy khí phách làm tất cả mọi người đang ngồi phấn chấn tinh thần.
Cùng lúc đó, phòng tuyển thủ bắc bộ.
"Nghe nói chưa? Chuyện thành Doran đã giải quyết, chẳng bao lâu sau tên tế ti chiến ca kia sẽ trở về", Sư tử lam Perseus nhìn các chiến hữu hai bên, "Lần này động tĩnh cũng không nhỏ, trên đầu gã này đội vòng sáng chiến thắng đệ nhất cường giả man tộc Yoria rồi".
"Hê hê, đến lúc đó chẳng phải là đè mấy người bắc bộ chúng ta xuống sao? Khẹc khẹc!" Gã sát thủ gầy gò như khỉ ốm đang móc chân lên dàn đèn trên nóc nhà, thân thể lủng lẳng dưới đèn, trong tay còn đang cầm một quả chuối tiêu ăn ngon lành.
"Khỉ, đừng đong đưa nữa, bố sắp hoa mắt rồi".
"Có bản lãnh thì lên đây", sát thủ Khỉ cười quái dị, càng đung đưa mạnh hơn.
"Đừng ầm ĩ!" Soros nhìn lên trên vẫy tay, cũng không biết dùng biện pháp gì, chỉ nghe thấy Khỉ hú lên một tiếng quái dị rồi buông chân ra rơi xuống trên ghế, một đôi mắt linh hoạt đảo như rang lạc, tạm thời ngoan ngoãn hơn nhiều.
"Nếu như sức mạnh của nam bộ tăng lên thì kẻ đứng mũi chịu sào chính là đám tuyển thủ phía bắc chúng ta...", vuốt cằm, "Nếu tên tế ti Arthur kia thật sự lợi hại như tin đồn..."
"Để hắn cho ta..."
Một âm thanh ẩm đạm mang chấn động kỳ dị vang lên trong phòng.
Là hắn, đệ nhất nhân trong mười người bắc bộ.
Chỉ cần hắn mở miệng tất cả mọi người đều sẽ không còn phát ra âm thanh. Đơn giản là vì hắn đang nói chuyện.
"Những người còn lại: Các ngươi. Arthur: Ta".
Cánh tay cuồn cuộn cơ bắp ấn nhẹ lên trên bàn, quyết định của hắn không thể cãi lại.